Chương 96: Sau đó – 06
"Bây giờ, xin mời hai vị đi theo tôi, bạn của hai vị đã chờ hai vị rất lâu." Một bóng người từ từ xuất hiện bên kia hành lang, mặc áo đuôi tôm, sơ mi trắng phẳng phiu, đeo găng tay.
Hai người liếc nhau, theo sau kẻ nọ đi vào căn phòng cuối hành lang.
Phương Đại Xuyên nắm chiếc microphone trong tay, lặng lẽ bật lên, nhét vào mặt thắt lưng.
Cảnh sát bên ngoài đã phát hiện tình huống dị thường, thấy Phương Đại Xuyên mở microphone nhưng bên kia không ai lên tiếng, vì vậy cũng không dám nói gì, vừa mật báo cho trực thăng và chiến hạm chờ lệnh, vừa quẹt mồ hôi trong lòng bàn tay.
Cánh cửa điêu khắc họa tiết kiểu Âu cuối hành lang lặng lẽ mở ra, bồi bàn hai bên một tay bưng đĩa, một tay chắp sau lưng, qua lại như mắc cửi phục vụ yến tiệc trong phòng. Trên chiếc bàn dài trống trải, một người đàn ông có khuôn mặt Châu Á mỉm cười với hai người.
"Ngài Lý, ngưỡng mộ đã lâu." Gã ra hiệu cho quản gia mặc áo đuôi tôm kéo ghế cho hai người, "Tôi là độc giả trung thành của ngài, ba bộ tiểu thuyết ngài sáng tác là 'Trò chơi Đôn Hoàng', 'Trò chơi Người sói' và 'Trò chơi Ngân hà', tôi đều cực kỳ yêu thích."
Ánh mắt người nọ nhìn chòng chọc khuôn mặt Lý Tư Niên, khóe miệng cong lên thành nụ cười khiến Phương Đại Xuyên vô cùng khó chịu, "Giấc mộng cả đời của tôi là được cùng ngài chơi một trò lừa gạt thực thụ, lần này nghe nói ngài mua một hòn đảo, thiết kế mô hình sinh tồn trên hoang đảo, tôi bèn lập tức mua lại con tàu này, trình văn kiện nhờ hải quan phê duyệt, muốn cùng chơi với ngài trên du thuyền, chẳng biết ngài có đồng ý hay không?"
Lý Tư Niên nhấp rượu, đế ly thủy tinh nện xuống bàn, tiếng vang giòn trong trẻo, "Có vẻ ông cũng không cho tôi cơ hội khước từ."
Dường như gã nọ rất thích nhìn Lý Tư Niên kẹt trong thế yếu, gã đắc ý mỉm cười, búng ngón tay.
Nữ cảnh sát hôn mê bất tỉnh và một cảnh sát mặc thường phục khác bị đẩy ra ngoài, hai khẩu súng chĩa thẳng vào gáy hai người. Phương Đại Xuyên nhớ lời cục phó từng nói với hắn, gián điệp của họ đã mất liên lạc ba ngày, bây giờ xem ra cũng may, vẫn chưa bị giết.
"Hai người? Solo game?" Lý Tư Niên thản nhiên liếc nhìn, rồi chuyển mắt sang hướng khác.
Gã đàn ông trung niên tươi cười, ý cười đặt trên khuôn mặt trắng bóng đầy dầu trông thật sự ghê tởm, ánh mắt gã đảo một vòng qua Phương Đại Xuyên, "Vị này là... Cậu Tần nhỉ? Nếu thích thì cứ tham gia."
Phương Đại Xuyên xin miễn.
"Đừng kéo hắn vào, ông muốn chơi thế nào?" Lý Tư Niên thổi thổi móng tay.
"Bài trắng đỏ, chẵn lẻ chín điểm, tôi đã tìm ra phương án tất thắng, ngài tin không?" Gã nọ đắc chí khoe khoang.
Bài trắng đỏ, chẵn lẻ chín điểm, là trò chơi Lý Tư Niên tự tay thiết kế, từng xuất hiện trong "Trò chơi Ngân hà", là ván cờ toán học và tâm lý.
Mỗi bên được chia chín lá bài, lá bài số lẻ in màu đỏ, số chẵn in màu trắng, đổ xúc xắc chọn lượt, nhiều điểm ra bài trước, ít điểm chỉ được ra bài khác màu với người ra trước, điểm cao hơn nhận được một chip và được ra bài trước trong lượt tiếp theo. Mỗi lần ra bài tính một lần thắng thua, nhưng không được nói cho đối phương mình ra cây nào, thắng năm ván liên tiếp là thắng tổng.
Lý Tư Niên nhướn mày không đáp.
Lý Tư Niên ngồi một đầu bàn, Phương Đại đứng đối diện người chia bài, trừng trừng quan sát động tác của gã. Vị trí của bốn người rất trùng, nếu đây không phải bàn dài mà là bàn vuông thì đội hình này chính xác vừa đủ để đánh mạt chược.
Bên ngoài boong tàu vọng lại tiếng hát của ca sĩ nổi tiếng nào đó.
Trai gái lại tiếp tục nói cười, vô cùng náo nhiệt.
Người chia bài ném hai viên xúc xắc vào cốc, giơ tay lắc lắc.
"Cứ chơi thế này không thú vị." Gã trung niên ngồi bên đầu kia, được quản gia hầu hạ, châm điếu thuốc liếc sang, "Hay chúng ta đặt cược nhé."
"Đặt một cánh tay của hắn, được không?" Gã trung niên chưa dứt lời, bồi bàn đã bưng ghế ra, kéo tay phải của người gián điệp đặt lên băng ghế da, một gã bồi bàn mặc Âu phục nhấc chân lên, rút thanh đao chân chó* khỏi vỏ đao buộc ngoài đùi, lưỡi đao phản chiếu ánh đèn chùm loang loáng lướt qua cổ tay người gián điệp, cắm vào mặt ghế.
*Loại này
Người gián điệp nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh từ tóc mai trượt xuống.
Lý Tư Niên không quan sát, chỉ thích thú nhìn cô gái xinh đẹp làm nhiệm vụ chia bài, "Cược cánh tay hắn không vui, hay là cược tay tôi đi." Y cười nói, "Tay tôi đáng giá hơn tay hắn mà."
"Mời hai vị đoán chẵn lẻ." Ngón tay cô gái dừng lại, chiếc cốc vững vàng úp xuống giữa bàn.
"Vậy cứ thế đi, ngài thắng, ngài dẫn người đi, ngài thua, để tay lại đây." Ánh mắt hai người cùng chăm chú nhìn chiếc cốc, gã trung niên chạm mắt với Lý Tư Niên, mỉm cười, "Tôi đoán chẵn."
Lý Tư Niên làm tư thế xin mời.
Cô gái nhấc cốc lên.
Hai chấm đỏ sừng sững đứng.
"Xin lỗi nhé, tôi trước." Gã trung niên hút xì gà, khẽ cười nói.
"Ngài Tống ra bài trước, mời hai vị tự tráo bài." Cô gái chia bài dang hai tay.
"Đi điều tra! Người Trung Quốc, họ Tống! Đang ở trên tàu này!" Cảnh sát ghìm tai nghe, hét lớn với điều tra viên.
Ngài Tống tráo bài xong, rút một lá bài trắng đẩy ra giữa bàn, "Phương pháp tất thắng của tôi, phải chiếm lợi thế ra bài trước mới dùng được." Gã cười nói, "Ông trời cũng giúp tôi."
Lý Tư Niên không đáp, chỉ mỉm cười. Ngón trỏ và ngón cái tay phải y không ngừng run rẩy, y chà chà tay, sau đó nhấp ngụm rượu, đè nén đợt rung động này.
"Ngài Lý nghĩ được ra bài trước có quan trọng hay không?" Họ Tống vẫn cố làm nhiễu suy nghĩ của Lý Tư Niên, gã đùa nghịch chín đồng chip* trong tay, phát ra tiếng vang thanh thúy.
*Chip casino
Lý Tư Niên tráo bài xong, trầm ngâm một lát, qua loa đáp lời gã, "Đối với những người chơi sùng bái cái gọi là 'phương pháp tất thắng' như ông, tất nhiên là rất quan trọng."
Y rút một lá bài đỏ, ném ra giữa bàn.
Cô gái chia bài dùng gậy kẹp hai lá bài, khẽ vén lên nhìn, sau đó mỉm cười, "Ván đầu tiên, ngài Tống thắng."
Ngài Tống khẽ cười.
Lý Tư Niên nhíu mày, tiện ném đồng chip đang cầm trong tay, con chip kim loại trượt theo hình vòng cung, dừng lại bên tay ngài Tống.
"Cảm ơn." Gã vuốt ve đồng chip vẫn còn hơi ấm, khóe miệng lại đeo nụ cười Phương Đại Xuyên cực kỳ căm ghét.
"Ván thứ hai, ngài Tống ra bài trước, mời hai vị tráo bài." Cô gái chia bài nói.
Ngài Tống lại rút một lá bài trắng, đẩy ra trước cô gái, "Xem tình hình này thì ra bài trước hình như có lợi thật, những người chơi sùng bái 'phương pháp tất thắng' như chúng tôi cũng đâu phải không có trình độ nhỉ, ngài thấy đúng không?"
Lý Tư Niên không đáp, tiện tay rút một lá bài đỏ, đẩy ra giữa bàn.
"Ván thứ hai, ngài Tống thắng."
Phương Đại Xuyên âm thầm hít khí lạnh.
Ngài Tống mỉm cười đùa nghịch những đồng chip của mình, Phương Đại Xuyên nhìn không hiểu, nhưng hình như gã dùng đám chip này đánh dấu lá bài? Chẳng lẽ gã thật sự đã tìm ra biên pháp tất thắng? Mà còn đoán được Lý Tư Niên ra bài gì?
Lý Tư Niên đã mất hai chip.
Chẳng mấy chốc sau, y mất đồng chip thứ ba. Ngài Tống vẫn ra bài trắng, trong tay Lý Tư Niên chỉ còn sáu chip.
"Nếu ván tiếp theo tôi thắng tiếp thì tôi thắng tổng." Ngài Tống cực kỳ bình tĩnh.
Phương Đại Xuyên biết gã không nói khoác, từ đầu tới cuối gã chỉ đánh bài trắng, lá bài đỏ 9 điểm lớn nhất vẫn còn trong tay gã, nếu gã thắng ván thứ tư, sang ván thứ năm chỉ cần tung lá 9 đỏ thì Lý Tư Niên chắc chắn thua.
Ván thứ tư, gã ra bài đỏ.
Lý Tư Niên không chút hoang mang ra bài trắng.
"Ván thứ tư." Cô gái đọc bài, ngập ngừng một thoáng, "Ngài Lý thắng."
Khóe miệng Ngài Tống giật một cái, cảm giác hình như mình bỏ sót gì đó, nhưng nhìn lại lá 9 đỏ trong tay, bụng vẫn thấy yên tâm.
Gã nhìn màu sắc những lá bài còn lại của Lý Tư Niên, đẩy một đồng chip về phía y.
"Ván thứ năm, ngài Lý ra bài trước, mời hai vị tráo bài."
Lý Tư Niên chẳng buồn nhìn, tiện tay rút một lá đỏ đẩy ra giữa bàn.
Ngài Tống xòe bài của mình nhìn kỹ một lần, gã phải ra bài trắng, nhưng bài trắng gã đã dùng hết, chỉ còn lại lá 2.
Kết quả tất nhiên là thua.
Lý Tư Niên gỡ được hai ván.
Không sao, ngài Tống nghĩ bụng, y chỉ còn một lá bài đỏ, sớm muộn cũng phải ra trắng, chỉ cần y ra trắng là gã có thể dùng lá 9 đỏ toàn thắng.
Lượt tiếp theo, không ngờ Lý Tư Niên ra bài trắng. Ngài Tống mừng rỡ, vội vàng tung lá 9 đỏ. Quả nhiên gã thắng, tuy giữa đường xảy ra chút sự cố, nhưng không quan trọng.
Ván thứ sáu, gã lại được ra bài trước.
Gã đã thắng bốn ván, thêm một ván cuối cùng là toàn thắng. Gã định thần nhìn lại bài mình, còn ba lá đỏ 1, 3, 5.
Gã cẩn thận đặt lá 5 xuống.
"Tối đoán ông ra lá 5." Lý Tư Niên mỉm cười, đẩy một lá bài trắng, y không đếm, mà tiện tay tung hứng mấy đồng chip, "Nếu tôi đoán đúng thì ông chắc chắn thua."
Ngài Tống giật nảy.
Cô gái vạch bài của Lý Tư Niên, lá 6 trắng, "Ván thứ bảy, ngài Lý thắng."
Ngài Tống đờ người.
Lý Tư Niên còn hai lá, một trắng một đỏ. Y mỉm cười, "Ngài Tống còn 1 và 3, đúng không? Tôi còn 4 và 9."
Y nói, tự lật bài ra, quả nhiên là một lá 4, một lá 9.
Ngài Tống sững sờ ngay tại trận.
"Hành động! Hành động!" Cách hơn mười mét, chiến hạm ngụy trang thành tàu đánh cá phát tín hiệu. Trực thăng lập tức hạ cánh khẩn cấp, súng máy vươn ra từ cửa sổ, tàu chiến từ bốn phương tám hướng vây quanh chiếc du thuyền.
Phương Đại Xuyên thở phào một cái.
Ngài Tống im lặng tự lật bài mình, nghiến răng hỏi, "Sao lại thế?"
Lý Tư Niên đứng dậy, chỉnh lại vạt áo, "Đỏ trắng chẵn lẻ do tôi thiết kế, nòng cốt trung tâm là 9 lớn nhất và 1 nhỏ nhất, kết cấu rất giống Điền Kỵ đua ngựa. Ông vừa nói có phương pháp tất thắng là tôi đã biết, chắc chắn tới ván quyết định, ông sẽ dùng lá 9 để toàn thắng. Nhưng ván quyết định là ván nào? Với tính cách của ông, chắc hẳn sẽ không dây dưa cùng tôi đến ván cuối, tất nhiên phải toàn thắng ở ván thứ năm mới oai phong nhất. Tiếc rằng, phương pháp tất thắng chưa bao giờ tồn tại trong trò chơi đối kháng. Ba ván đầu ông ra bài chẵn, tôi biết ý định của ông, nên tranh thủ dùng ba lá bài lẻ nhỏ nhất để thua ông. Ván thứ tư, ông muốn cam đoan mình thắng, nhưng chưa thể dùng lá 9 quan trọng, mà bài chẵn đã dùng hết, đành phải chọn lá bài lẻ lớn nhất. Tôi không cần biết ông ra lá lẻ nào, miễn ra 8 là tôi thắng ván. Sau đó thì dễ thôi, với tính cách của ông, thất bại một lần sẽ vội vàng gỡ gạc. Ván thứ năm ông sẽ dùng lá 9 mấu chốt, tôi ra 2, nên cuối cùng tôi còn ba lá 4, 6, 9, ông còn 1, 3, 5."
"Quả thật lá 9 phải dùng ở ván mấu chốt, nhưng tiếc rằng ông quên mất chẵn lẻ không chia đều, mỗi người có 4 lá bài chẵn, 5 lá bài lẻ, 9 không chỉ thắng được bài chẵn, mà cuối cùng, khi tất cả chỉ còn bài lẻ, nó còn được dùng để cộng điểm." Lý Tư Niên uống rượu trong ly, mỉm cười.
"Đứng lại! Bỏ vũ khí xuống!" Cánh cửa lớn thình lình bị đá văng, cảnh sát vũ trang cầm súng tiểu liên xông vào, đồng thời cảnh sát bên ngoài cũng khống chế boong tàu, đám quan to, người mẫu, siêu sao tụ tập hít thuốc phiện lập tức bị tóm gọn.
Bồi bàn trong phòng đồng loạt buông vũ khí, hai tay ôm đầu.
"Anh cũng phải ôm đầu! Cấm nhúc nhích!" Một cảnh sát chỉ vào Lý Tư Niên như lâm đại địch. Lý Tư Niên chỉ ung dung nhướn mày, giơ hai tay lên.
Phương Đại Xuyên hoảng hốt.
Hắn sực nhớ lời hứa với cục phó, hắn giúp họ bắt Lý Tư Niên, điều kiện đổi lại là được tiếp cận Lý Tư Niên, được gặp lại y.
Mà giờ khắc này, trong lòng hắn ngổn ngang, chẳng biết nên cảm thấy gì.
Hai người liếc nhau, theo sau kẻ nọ đi vào căn phòng cuối hành lang.
Phương Đại Xuyên nắm chiếc microphone trong tay, lặng lẽ bật lên, nhét vào mặt thắt lưng.
Cảnh sát bên ngoài đã phát hiện tình huống dị thường, thấy Phương Đại Xuyên mở microphone nhưng bên kia không ai lên tiếng, vì vậy cũng không dám nói gì, vừa mật báo cho trực thăng và chiến hạm chờ lệnh, vừa quẹt mồ hôi trong lòng bàn tay.
Cánh cửa điêu khắc họa tiết kiểu Âu cuối hành lang lặng lẽ mở ra, bồi bàn hai bên một tay bưng đĩa, một tay chắp sau lưng, qua lại như mắc cửi phục vụ yến tiệc trong phòng. Trên chiếc bàn dài trống trải, một người đàn ông có khuôn mặt Châu Á mỉm cười với hai người.
"Ngài Lý, ngưỡng mộ đã lâu." Gã ra hiệu cho quản gia mặc áo đuôi tôm kéo ghế cho hai người, "Tôi là độc giả trung thành của ngài, ba bộ tiểu thuyết ngài sáng tác là 'Trò chơi Đôn Hoàng', 'Trò chơi Người sói' và 'Trò chơi Ngân hà', tôi đều cực kỳ yêu thích."
Ánh mắt người nọ nhìn chòng chọc khuôn mặt Lý Tư Niên, khóe miệng cong lên thành nụ cười khiến Phương Đại Xuyên vô cùng khó chịu, "Giấc mộng cả đời của tôi là được cùng ngài chơi một trò lừa gạt thực thụ, lần này nghe nói ngài mua một hòn đảo, thiết kế mô hình sinh tồn trên hoang đảo, tôi bèn lập tức mua lại con tàu này, trình văn kiện nhờ hải quan phê duyệt, muốn cùng chơi với ngài trên du thuyền, chẳng biết ngài có đồng ý hay không?"
Lý Tư Niên nhấp rượu, đế ly thủy tinh nện xuống bàn, tiếng vang giòn trong trẻo, "Có vẻ ông cũng không cho tôi cơ hội khước từ."
Dường như gã nọ rất thích nhìn Lý Tư Niên kẹt trong thế yếu, gã đắc ý mỉm cười, búng ngón tay.
Nữ cảnh sát hôn mê bất tỉnh và một cảnh sát mặc thường phục khác bị đẩy ra ngoài, hai khẩu súng chĩa thẳng vào gáy hai người. Phương Đại Xuyên nhớ lời cục phó từng nói với hắn, gián điệp của họ đã mất liên lạc ba ngày, bây giờ xem ra cũng may, vẫn chưa bị giết.
"Hai người? Solo game?" Lý Tư Niên thản nhiên liếc nhìn, rồi chuyển mắt sang hướng khác.
Gã đàn ông trung niên tươi cười, ý cười đặt trên khuôn mặt trắng bóng đầy dầu trông thật sự ghê tởm, ánh mắt gã đảo một vòng qua Phương Đại Xuyên, "Vị này là... Cậu Tần nhỉ? Nếu thích thì cứ tham gia."
Phương Đại Xuyên xin miễn.
"Đừng kéo hắn vào, ông muốn chơi thế nào?" Lý Tư Niên thổi thổi móng tay.
"Bài trắng đỏ, chẵn lẻ chín điểm, tôi đã tìm ra phương án tất thắng, ngài tin không?" Gã nọ đắc chí khoe khoang.
Bài trắng đỏ, chẵn lẻ chín điểm, là trò chơi Lý Tư Niên tự tay thiết kế, từng xuất hiện trong "Trò chơi Ngân hà", là ván cờ toán học và tâm lý.
Mỗi bên được chia chín lá bài, lá bài số lẻ in màu đỏ, số chẵn in màu trắng, đổ xúc xắc chọn lượt, nhiều điểm ra bài trước, ít điểm chỉ được ra bài khác màu với người ra trước, điểm cao hơn nhận được một chip và được ra bài trước trong lượt tiếp theo. Mỗi lần ra bài tính một lần thắng thua, nhưng không được nói cho đối phương mình ra cây nào, thắng năm ván liên tiếp là thắng tổng.
Lý Tư Niên nhướn mày không đáp.
Lý Tư Niên ngồi một đầu bàn, Phương Đại đứng đối diện người chia bài, trừng trừng quan sát động tác của gã. Vị trí của bốn người rất trùng, nếu đây không phải bàn dài mà là bàn vuông thì đội hình này chính xác vừa đủ để đánh mạt chược.
Bên ngoài boong tàu vọng lại tiếng hát của ca sĩ nổi tiếng nào đó.
Trai gái lại tiếp tục nói cười, vô cùng náo nhiệt.
Người chia bài ném hai viên xúc xắc vào cốc, giơ tay lắc lắc.
"Cứ chơi thế này không thú vị." Gã trung niên ngồi bên đầu kia, được quản gia hầu hạ, châm điếu thuốc liếc sang, "Hay chúng ta đặt cược nhé."
"Đặt một cánh tay của hắn, được không?" Gã trung niên chưa dứt lời, bồi bàn đã bưng ghế ra, kéo tay phải của người gián điệp đặt lên băng ghế da, một gã bồi bàn mặc Âu phục nhấc chân lên, rút thanh đao chân chó* khỏi vỏ đao buộc ngoài đùi, lưỡi đao phản chiếu ánh đèn chùm loang loáng lướt qua cổ tay người gián điệp, cắm vào mặt ghế.
*Loại này
Người gián điệp nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh từ tóc mai trượt xuống.
Lý Tư Niên không quan sát, chỉ thích thú nhìn cô gái xinh đẹp làm nhiệm vụ chia bài, "Cược cánh tay hắn không vui, hay là cược tay tôi đi." Y cười nói, "Tay tôi đáng giá hơn tay hắn mà."
"Mời hai vị đoán chẵn lẻ." Ngón tay cô gái dừng lại, chiếc cốc vững vàng úp xuống giữa bàn.
"Vậy cứ thế đi, ngài thắng, ngài dẫn người đi, ngài thua, để tay lại đây." Ánh mắt hai người cùng chăm chú nhìn chiếc cốc, gã trung niên chạm mắt với Lý Tư Niên, mỉm cười, "Tôi đoán chẵn."
Lý Tư Niên làm tư thế xin mời.
Cô gái nhấc cốc lên.
Hai chấm đỏ sừng sững đứng.
"Xin lỗi nhé, tôi trước." Gã trung niên hút xì gà, khẽ cười nói.
"Ngài Tống ra bài trước, mời hai vị tự tráo bài." Cô gái chia bài dang hai tay.
"Đi điều tra! Người Trung Quốc, họ Tống! Đang ở trên tàu này!" Cảnh sát ghìm tai nghe, hét lớn với điều tra viên.
Ngài Tống tráo bài xong, rút một lá bài trắng đẩy ra giữa bàn, "Phương pháp tất thắng của tôi, phải chiếm lợi thế ra bài trước mới dùng được." Gã cười nói, "Ông trời cũng giúp tôi."
Lý Tư Niên không đáp, chỉ mỉm cười. Ngón trỏ và ngón cái tay phải y không ngừng run rẩy, y chà chà tay, sau đó nhấp ngụm rượu, đè nén đợt rung động này.
"Ngài Lý nghĩ được ra bài trước có quan trọng hay không?" Họ Tống vẫn cố làm nhiễu suy nghĩ của Lý Tư Niên, gã đùa nghịch chín đồng chip* trong tay, phát ra tiếng vang thanh thúy.
*Chip casino
Lý Tư Niên tráo bài xong, trầm ngâm một lát, qua loa đáp lời gã, "Đối với những người chơi sùng bái cái gọi là 'phương pháp tất thắng' như ông, tất nhiên là rất quan trọng."
Y rút một lá bài đỏ, ném ra giữa bàn.
Cô gái chia bài dùng gậy kẹp hai lá bài, khẽ vén lên nhìn, sau đó mỉm cười, "Ván đầu tiên, ngài Tống thắng."
Ngài Tống khẽ cười.
Lý Tư Niên nhíu mày, tiện ném đồng chip đang cầm trong tay, con chip kim loại trượt theo hình vòng cung, dừng lại bên tay ngài Tống.
"Cảm ơn." Gã vuốt ve đồng chip vẫn còn hơi ấm, khóe miệng lại đeo nụ cười Phương Đại Xuyên cực kỳ căm ghét.
"Ván thứ hai, ngài Tống ra bài trước, mời hai vị tráo bài." Cô gái chia bài nói.
Ngài Tống lại rút một lá bài trắng, đẩy ra trước cô gái, "Xem tình hình này thì ra bài trước hình như có lợi thật, những người chơi sùng bái 'phương pháp tất thắng' như chúng tôi cũng đâu phải không có trình độ nhỉ, ngài thấy đúng không?"
Lý Tư Niên không đáp, tiện tay rút một lá bài đỏ, đẩy ra giữa bàn.
"Ván thứ hai, ngài Tống thắng."
Phương Đại Xuyên âm thầm hít khí lạnh.
Ngài Tống mỉm cười đùa nghịch những đồng chip của mình, Phương Đại Xuyên nhìn không hiểu, nhưng hình như gã dùng đám chip này đánh dấu lá bài? Chẳng lẽ gã thật sự đã tìm ra biên pháp tất thắng? Mà còn đoán được Lý Tư Niên ra bài gì?
Lý Tư Niên đã mất hai chip.
Chẳng mấy chốc sau, y mất đồng chip thứ ba. Ngài Tống vẫn ra bài trắng, trong tay Lý Tư Niên chỉ còn sáu chip.
"Nếu ván tiếp theo tôi thắng tiếp thì tôi thắng tổng." Ngài Tống cực kỳ bình tĩnh.
Phương Đại Xuyên biết gã không nói khoác, từ đầu tới cuối gã chỉ đánh bài trắng, lá bài đỏ 9 điểm lớn nhất vẫn còn trong tay gã, nếu gã thắng ván thứ tư, sang ván thứ năm chỉ cần tung lá 9 đỏ thì Lý Tư Niên chắc chắn thua.
Ván thứ tư, gã ra bài đỏ.
Lý Tư Niên không chút hoang mang ra bài trắng.
"Ván thứ tư." Cô gái đọc bài, ngập ngừng một thoáng, "Ngài Lý thắng."
Khóe miệng Ngài Tống giật một cái, cảm giác hình như mình bỏ sót gì đó, nhưng nhìn lại lá 9 đỏ trong tay, bụng vẫn thấy yên tâm.
Gã nhìn màu sắc những lá bài còn lại của Lý Tư Niên, đẩy một đồng chip về phía y.
"Ván thứ năm, ngài Lý ra bài trước, mời hai vị tráo bài."
Lý Tư Niên chẳng buồn nhìn, tiện tay rút một lá đỏ đẩy ra giữa bàn.
Ngài Tống xòe bài của mình nhìn kỹ một lần, gã phải ra bài trắng, nhưng bài trắng gã đã dùng hết, chỉ còn lại lá 2.
Kết quả tất nhiên là thua.
Lý Tư Niên gỡ được hai ván.
Không sao, ngài Tống nghĩ bụng, y chỉ còn một lá bài đỏ, sớm muộn cũng phải ra trắng, chỉ cần y ra trắng là gã có thể dùng lá 9 đỏ toàn thắng.
Lượt tiếp theo, không ngờ Lý Tư Niên ra bài trắng. Ngài Tống mừng rỡ, vội vàng tung lá 9 đỏ. Quả nhiên gã thắng, tuy giữa đường xảy ra chút sự cố, nhưng không quan trọng.
Ván thứ sáu, gã lại được ra bài trước.
Gã đã thắng bốn ván, thêm một ván cuối cùng là toàn thắng. Gã định thần nhìn lại bài mình, còn ba lá đỏ 1, 3, 5.
Gã cẩn thận đặt lá 5 xuống.
"Tối đoán ông ra lá 5." Lý Tư Niên mỉm cười, đẩy một lá bài trắng, y không đếm, mà tiện tay tung hứng mấy đồng chip, "Nếu tôi đoán đúng thì ông chắc chắn thua."
Ngài Tống giật nảy.
Cô gái vạch bài của Lý Tư Niên, lá 6 trắng, "Ván thứ bảy, ngài Lý thắng."
Ngài Tống đờ người.
Lý Tư Niên còn hai lá, một trắng một đỏ. Y mỉm cười, "Ngài Tống còn 1 và 3, đúng không? Tôi còn 4 và 9."
Y nói, tự lật bài ra, quả nhiên là một lá 4, một lá 9.
Ngài Tống sững sờ ngay tại trận.
"Hành động! Hành động!" Cách hơn mười mét, chiến hạm ngụy trang thành tàu đánh cá phát tín hiệu. Trực thăng lập tức hạ cánh khẩn cấp, súng máy vươn ra từ cửa sổ, tàu chiến từ bốn phương tám hướng vây quanh chiếc du thuyền.
Phương Đại Xuyên thở phào một cái.
Ngài Tống im lặng tự lật bài mình, nghiến răng hỏi, "Sao lại thế?"
Lý Tư Niên đứng dậy, chỉnh lại vạt áo, "Đỏ trắng chẵn lẻ do tôi thiết kế, nòng cốt trung tâm là 9 lớn nhất và 1 nhỏ nhất, kết cấu rất giống Điền Kỵ đua ngựa. Ông vừa nói có phương pháp tất thắng là tôi đã biết, chắc chắn tới ván quyết định, ông sẽ dùng lá 9 để toàn thắng. Nhưng ván quyết định là ván nào? Với tính cách của ông, chắc hẳn sẽ không dây dưa cùng tôi đến ván cuối, tất nhiên phải toàn thắng ở ván thứ năm mới oai phong nhất. Tiếc rằng, phương pháp tất thắng chưa bao giờ tồn tại trong trò chơi đối kháng. Ba ván đầu ông ra bài chẵn, tôi biết ý định của ông, nên tranh thủ dùng ba lá bài lẻ nhỏ nhất để thua ông. Ván thứ tư, ông muốn cam đoan mình thắng, nhưng chưa thể dùng lá 9 quan trọng, mà bài chẵn đã dùng hết, đành phải chọn lá bài lẻ lớn nhất. Tôi không cần biết ông ra lá lẻ nào, miễn ra 8 là tôi thắng ván. Sau đó thì dễ thôi, với tính cách của ông, thất bại một lần sẽ vội vàng gỡ gạc. Ván thứ năm ông sẽ dùng lá 9 mấu chốt, tôi ra 2, nên cuối cùng tôi còn ba lá 4, 6, 9, ông còn 1, 3, 5."
"Quả thật lá 9 phải dùng ở ván mấu chốt, nhưng tiếc rằng ông quên mất chẵn lẻ không chia đều, mỗi người có 4 lá bài chẵn, 5 lá bài lẻ, 9 không chỉ thắng được bài chẵn, mà cuối cùng, khi tất cả chỉ còn bài lẻ, nó còn được dùng để cộng điểm." Lý Tư Niên uống rượu trong ly, mỉm cười.
"Đứng lại! Bỏ vũ khí xuống!" Cánh cửa lớn thình lình bị đá văng, cảnh sát vũ trang cầm súng tiểu liên xông vào, đồng thời cảnh sát bên ngoài cũng khống chế boong tàu, đám quan to, người mẫu, siêu sao tụ tập hít thuốc phiện lập tức bị tóm gọn.
Bồi bàn trong phòng đồng loạt buông vũ khí, hai tay ôm đầu.
"Anh cũng phải ôm đầu! Cấm nhúc nhích!" Một cảnh sát chỉ vào Lý Tư Niên như lâm đại địch. Lý Tư Niên chỉ ung dung nhướn mày, giơ hai tay lên.
Phương Đại Xuyên hoảng hốt.
Hắn sực nhớ lời hứa với cục phó, hắn giúp họ bắt Lý Tư Niên, điều kiện đổi lại là được tiếp cận Lý Tư Niên, được gặp lại y.
Mà giờ khắc này, trong lòng hắn ngổn ngang, chẳng biết nên cảm thấy gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất