Chương 172: Muốn ăn cậu đã
Hôm sau, vừa tỉnh dậy là Thích Tự đã mở app định vị kia ra, cứ một lúc lại vào kiểm tra. Hắn thấy Phó Diên Thăng xuất phát lúc 7h30, 8h tới sân bay Thâm Thành, đến 9h thì định vị bắt đầu mất tín hiệu, hẳn là máy bay đã cất cánh...
11h30, chấm đỏ kia đã xuất hiện ở sân bay Hải Thành.
Thích Tự vớ lấy áo khoác trên lưng ghế, chuẩn bị ra ngoài.
Đến cửa phòng, hắn lại lui về vài bước, soi mình trong gương đứng, vuốt vuốt tóc vài lần rồi mới đi.
Khương Oánh đang nói chuyện với dì giúp việc, Thích Tự xuống nhà chào mẹ trước khi đi: "Mẹ ơi con ra ngoài bây giờ, cắt cơm cả trưa lẫn tối nhé ạ."
Khương Oánh ngạc nhiên: "Nay thứ 7 mà con vẫn đến công ti à?"
Thích Tự thấp giọng nói: "Không ạ, Thầy Phó đến Hải Thành rồi."
Khương Oánh nhìn hắn vài giây, hỏi: "Tối còn về không thế?"
Thích Tự lúng túng đảo mắt, ngại ngùng nói: "Err, chưa biết ạ, con sẽ cố về..."
Khương Oánh tủm tỉm cười: "Được rồi, tùy con đấy, đằng nào ba cũng không ở nhà, mà có về thì để mẹ lo."
Thích Tự: "...Con cảm ơn mẹ."
Đến khách sạn Holiday, Thích Tự lại bảo Vương Mãnh chạy thêm vài vòng quanh đó, đợi chấm đỏ kia tới nơi, từ xa trông thấy Phó Diên Thăng xuống xe rồi mới bảo Vương Mãnh lái qua.
Thâm Thành ở dưới Nam, không lạnh như Hải Thành, hắn thấy Phó Diên Thăng mang theo một hành lí xách tay, khoác trên mình chiếc áo len rộng màu xám khói, càng làm bật lên dáng người dong dỏng.
Chờ đối phương vào khách sạn rồi, Thích Tự mới xuống xe đi theo, nhìn hắn ra lễ tân, báo tên mình, nhận thẻ phòng.
Đến khi Phó Diên Thăng xoay người lại, hai người chính diện thấy nhau, ánh mắt vừa chạm, không trung cũng như lốp đốp đầy pháo hoa.
Đối diện với ánh mắt sáng rực từ Phó Diên Thăng, Thích Tự mới thấy tim mình cuồng loạn không thôi, cảm tưởng nháy mắt ấy kéo dài rất lâu rất rất lâu.
"Đi theo tôi đấy à?" Phó Diên Thăng đến trước mặt hắn, cười hỏi, "Nhìn định vị của tôi suốt phải không?"
Thích Tự hừ mũi cười: "Bớt tự luyến đi, chính anh bảo 11h30 còn gì, tôi chỉ căn giờ đến rồi trùng hợp gặp anh thôi."
Phó Diên Thăng nhướng mày, trùng hợp? Còn chẳng phải nhắn tin hỏi hắn đến chưa? Trùng hợp gì gớm vậy?
Nhưng hắn cũng không định bóc mẽ, chỉ huơ huơ thẻ phòng với Thích Tự, lời mời trong mắt không cần nói ra cũng hiểu: "Lên thôi, 0812."
Hai người đi thang máy lên tầng 8, cả chuyến không ai nói gì, vào đến phòng, Phó Diên Thăng vừa đặt hành lí xuống đã lập tức ôm chầm lấy Thích Tự.
Nghe được mùi hương trên người Phó Diên Thăng, Thích Tự cũng thấy toàn thân run lên như có một dòng điện chạy qua.
Tựa hồ cảm tưởng ngay cả một nụ hôn cũng thật xa xỉ, quá không nỡ, Phó Diên Thăng chỉ đơn giản dán chặt lấy hắn, vừa hít hà, vừa cận kề bên mai.
Ôm một hồi, có vẻ Phó Diên Thăng thấy áo khoác quá vướng víu, bèn kéo khóa mở ra, chỉ để lại một lớp len mỏng sát người, hai tay còn vòng qua eo Thích Tự.
"Hhhh... tay anh lạnh thế!" Thích Tự rít lên.
"Tôi mặc có bao nhiêu đâu, cho ủ ấm nhờ đi..." Phó Diên Thăng tham lam lần mò, bấy giờ mới bắt đầu hôn hắn.
Xa cách nhau, bận bịu riêng, chỉ có thể nén lại mọi nỗi nhớ trong lòng, nhưng phải đến khi tận mắt trông thấy, tận tay cảm nhận, cả hai mới thật sự nhận ra những ngày tháng yêu xa đã giày vò mình đến nhường nào, đã khiến mình mong mỏi đối phương biết bao nhiêu.
Cánh môi vừa chạm, mới đầu chỉ trao nhau những gặm nhấm nhỏ nhặt, dần dà mới từ cạn thành sâu.
Thích Tự vòng tay ôm lại Phó Diên Thăng, không ngừng muốn dán sát vào đối phương hơn nữa....
Đơn giản là hôn, lại như có thể kéo dài đến vô tận.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Thích Tự mới hổn hển hỏi: "Không ăn trưa à?"
Phó Diên Thăng nhìn hắn lầm bầm: "Muốn ăn cậu đã..."
Thích Tự: "..."
*
Hai người cứ thế lăn lộn trên giường triền miên, bụng réo ầm ĩ cũng chẳng hay, 1h, 2h, mãi đến khi kim đồng hồ đã quá 3h, bọn hắn mới dần thoát ra khỏi vòng xoáy cảm xúc như mưa rào sau nắng hạn.
"...Ổn chứ?" Phó Diên Thăng hỏi hắn.
Thích Tự kiệt sức nằm bẹp trên giường ừ một tiếng, mắt cũng chẳng muốn mở.
Phó Diên Thăng: "Giờ nghỉ rồi tối tiếp tục ha?"
Thích Tự hơi hé mắt: "Anh vẫn còn sức hả?"
"Mấy hôm trước ai còn mạnh miệng nói trước khi gặp thì... Hmm?" Phó Diên Thăng đột nhiên cử động, phả hơi lên tai Thích Tự, "Mới có bao nhiêu đâu, đã bảo rồi, dành lại hết cho cậu."
Thích Tự thấy da đầu tê rần, vừa chỉ sợ bạt mạng đến hỏng người, lại vừa không khỏi thỏa mãn vì biết Phó Diên Thăng đã nghe lời mình.
Phó Diên Thăng: "Đói không? Lỡ mất cơm trưa rồi, ra ngoài ăn nhé?"
Thích Tự nghiêng người gối lên cánh tay Phó Diên Thăng: "Không đói, lười đi."
Phó Diên Thăng cười cười, dán lên trán hắn cái chụt rồi dịu giọng nói: "Nhưng đâu thể bỏ hết bữa được, lười đi thì thôi, tôi gọi khách sạn nấu ít đồ nóng mang lên nhé? Thật ra tôi cũng hơi đói."
Thích Tự: "Vậy anh gọi đi..."
Phó Diên Thăng vớ lấy điện thoại đầu giường, gọi xuống quầy dịch vụ, được nối máy sang nhà hàng khách sạn rồi mới hỏi: "Cho hỏi giờ này nhà hàng làm được những món gì?... Dimsum HongKong cũng được, nhân tôm đi, thêm váng đậu cuộn... cả một phần sườn hấp nữa..."
Vừa lắng nghe âm giọng trầm trầm lôi cuốn, vừa mê mẩn độ ấm từ người cạnh mình, Thích Tự lại tham lam nghĩ bụng, giá như Phó Diên Thăng luôn ở bên, thì ngày nào hắn cũng được cảm nhận nhịp đập của người này, được cùng ôm đối phương đi ngủ rồi.
Bọn họ mà không phải xa nhau nữa thì tốt biết bao...
"Cậu điểm lại một lần giúp tôi được không." Phó Diên Thăng đang nói chuyện với nhân viên phục vụ, bỗng nhiên thấy Thích Tự rúc rúc vào ngực mình, lại còn vòng tay ôm chặt lấy hắn, không khỏi bật cười lùa tay vào tóc đối phương vuốt nhẹ, nói vào điện thoại, "Tốt rồi, chỉ vậy thôi, làm xong phiền nhà hàng mang lên phòng 0812... Tôi họ Phó."
Dập máy xong, Phó Diên Thăng mới nhìn Thích Tự cười cười: "Sao tự dưng dính tôi thế?"
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng: "Muốn nữa rồi à? Nhưng giờ ấy nhỡ lát nữa phục vụ đến gõ cửa thì làm sao."
Thích Tự: "Không muốn."
Phó Diên Thăng: "Thế cậu đang làm gì đây?"
Thích Tự bực mình nói: "Cmn anh không thể để yên cho tôi ôm một lúc được à?"
Phó Diên Thăng cười một tiếng từ cổ họng, vuốt ve lỗ tai đang dần đỏ lên của Thích Tự, bảo: "Ôm đi, hôm nay cho cưng ôm thỏa thích."
Thích Tự: "..."
Chừng nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên, Phó Diên Thăng phải vỗ nhẹ lên vai hắn, Thích Tự mới chịu nới lỏng tay.
Phó Diên Thăng trở dậy, mặc tạm một chiếc áo ngủ để ra nhận đồ ăn, đến khi quay về mới thấy Thích Tự đã rời giường.
Trong phòng bật điều hòa ấm áp, Thích Tự cũng không buồn mặc gì, khom người lục lọi quần dài của Phó Diên Thăng trên thảm trải sàn, lấy ra bao thuốc với bật lửa, châm xong ngậm lên miệng, sau đó thản nhiên ngồi xuống sofa, lại còn ghếch chân lên như đại gia.
Chứng kiến cảnh này, Phó Diên Thăng thiếu điều phun trào máu mũi.
"Cơm đến rồi lại đi hút thuốc?" Phó Diên Thăng hỏi.
"Anh ăn đi, tôi đầy rồi, không muốn ăn nữa." Thích Tự nhả khói nói.
"...???" Mẹ, yêu nghiệt!
Phó Diên Thăng đặt tạm thức ăn lên bàn trà, đi lấy một chiếc áo ngủ khác rồi ném cho đối phương: "Mặc vào, không biết lạnh là gì à!"
Thích Tự phì cười, vừa ngậm thuốc vừa mặc thêm áo, bỗng dưng nghe thấy chuông điện thoại vang lên.
Hắn đi chân trần ra chỗ áo khoác bị vứt lăn lóc trên đất, mở điện thoại thấy hiện tên ba, mới vội vàng kéo lại áo ngủ, đứng đắn rồi mới ấn trả lời.
"A lô, Thích Tự à." Thích Nguyên Thành không hề biết Thích Tự đang ở đâu, vào thẳng vấn đề, "Ba vừa gặp mặt chủ tịch Ngô rồi, gọi điện thoại để báo con luôn. Bản chất của việc hợp tác mà chủ tịch Ngô nói đến chính là đầu tư cho mình, đại khái là ông ấy để mắt đến tình hình phát triển của MeiWei-Liên Tú nên muốn chi tiền mua cổ phần ở MeiWei, xem ra chúng ta khổ tận cam lai rồi!"
Thích Tự hơi liếc sang Phó Diên Thăng, mừng rỡ đáp: "Thật hả ba? Thế thì tốt quá!"
Thích Nguyên Thành vui vẻ cười khà: "Mau báo cho mẹ con một tiếng đi, mẹ không hỏi thôi chứ cũng canh cánh nghĩ ngợi suốt đấy, nhớ bảo mẹ cứ yên tâm, tối nay ba đi gặp chủ tịch Ngô một bữa nữa rồi về Hải Thành luôn..."
Thích Tự ngạc nhiên: "Tối xong mà ba về luôn, thì chẳng phải là rạng sáng mới tới nơi ạ?"
Thích Nguyên Thành: "Ừ, dù gì cũng là đêm Giáng sinh mà, nhưng mà cả nhà không cần đợi ba đâu."
Thích Tự kẹp thuốc lên tay, cau mày nói: "Ba ơi, thật ra bình thường mẹ với Tiểu Phong cũng không chú trọng đón Giáng Sinh thế đâu, đêm hôm khuya khoắt ba về có khi mẹ cũng ngủ rồi."
Thích Nguyên Thành trầm ngâm nói: "Cũng đúng, thế thôi để ba xem thế nào rồi tính, muộn quá thì để mai về vậy..."
Thích Tự: "Vâng, ba chú ý an toàn nhé, chúc trước ba một đêm Giáng sinh vui vẻ."
...
Dập máy xong, Thích Tự đang tính kể chuyện mừng này cho Phó Diên Thăng thì đã thấy người kia nhìn mình đầy hứng thú—lại là vẻ mặt ung dung tự đắc như đã biết hết tất cả ấy.
Thích Tự hơi giật mình, đột nhiên hiểu ra, hỏi: "Chủ tịch Ngô là móc nối của anh?"
Phó Diên Thăng: "Hmm? Cậu nói gì cơ?"
Thích Tự đặt điện thoại lên mặt bàn đánh ruỳnh: "Lại còn giả ngây giả ngô?"
Phó Diên Thăng đẩy kính: "Làm gì mà dữ thế..."
Thích Tự nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Hôm trước anh đến Cảng Thành là để gặp người này?"
Phó Diên Thăng: "Cậu cũng mở miệng nhờ rồi, chưa giải quyết được thì mặt mũi đâu mà đến gặp cậu?"
"...Đừng có dẻo miệng." Thích Tự thấy mặt bắt đầu nóng lên, tiếp tục truy hỏi, "Sao anh quen được chủ tịch Ngô của tập đoàn Thiên Bảo?"
Phó Diên Thăng giải thích: "Quen từ hồi làm ở Hoàn Thịnh Cảng Thành, ông ấy cũng là một trong những người nghi ngờ về thân phận thật của tôi giống cậu. 5 năm trước, tập đoàn Thiên Bảo suýt dính phải một án tham nhũng lớn ở Cảng Thành. Nội tình thì không thể tiết lộ, chỉ có thể nói với cậu là tôi từng vô tình tiết lộ cho ông ấy một tin tức, vốn dĩ cũng không to tát gì, nhưng chủ tịch Ngô đã nhìn nhận thấu đáo rồi nhờ nó mà tránh được nguy cơ. Về sau, lần nào gặp lại ông ấy cũng nhắc về món nợ ân tình này, bảo tôi nếu cần cứ tìm, nằm trong khả năng thì ông ấy nhất định sẽ giúp."
Thích Tự: "Cớ gì phải để ba tôi nghĩ chủ tịch Ngô là bạn của Tề Thế Phong?"
Phó Diên Thăng: "Không khó để tra ra những móc nối này, ba cậu là bạn của Tề Thế Phong, tổ tiên của Tề Thế Phong lại là thương nhân giàu có tiếng ở Cảng Thành. Hôm trước đến gặp, tôi cũng chỉ hỏi bâng quơ mà hoá ra ông ấy quen Tề Thế Phong thật, chỉ là không quá thân thôi. Tôi có dặn ông ấy lúc liên lạc ba cậu phải tránh nhắc đến tôi, cứ mượn tạm danh nghĩa Tề Thế Phong là được."
Thích Tự: "Nhưng tại sao lại không để ba tôi biết việc này là do anh giúp?"
Phó Diên Thăng: "Ba cậu vẫn đâu muốn cậu dính líu gì đến tôi đâu, đúng không? Nhỡ ông ấy biết rồi lại từ chối thì chẳng hoá ra tôi công cốc à? Không để lộ mới tốt, tránh gây áp lực cho ba cậu, không rồi ông ấy là nghĩ nhận mối này thì phải có nghĩa vụ gả cậu cho tôi gì đó..."
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng: "Ừm, mà thật ra tôi cũng chỉ có vai trò dẫn mối thôi. Căn bản là Tư Nguyên chẳng có vấn đề gì về thực lực kinh doanh hết, vượt qua được cơn khủng hoảng biến động cổ quyền này sẽ lại phát triển lớn mạnh. Chủ tịch Ngô rót vốn cho Tư Nguyên thì tương lai cũng thu lợi thôi, song phương cùng hời mà."
Cái gì mà "chỉ dắt mối"? Đây rõ ràng là cả miếng bánh béo bở rơi từ trên trời!
Thích Tự rít thêm vài hơi, nhìn nhìn chuỗi hạt trên cổ tay Phó Diên Thăng, đột nhiên nghĩ tới câu nói mà người này đề trên profile Wechat.
(i.e. "Kết giao vì lợi là bỏ đi đạo nghĩa/Mất đạo nghĩa sẽ chỉ thấy người sai.")
Hắn không khỏi rối lòng, nhìn Phó Diên Thăng hỏi: "Nhưng mà Thầy Phó, mấy chuyện nhờ vả như vậy vốn trái với nguyên tắc đối nhân xử thế của anh mà phải không?"
Phó Diên Thăng ngẩn người nhìn hắn, dịu giọng bảo: "Thích Tự, tôi cũng bị cậu kéo xuống phàm trần rồi, chỉ cần là vì cậu, có gì mà không thể?"
Thích Tự lập tức cảm thấy tim mình như bị chuông đồng thúc mạnh, vang dội ầm ĩ, hồi lâu không thể nói nên lời.
Chẳng qua đang cảm động tột đỉnh, hắn lại thấy Phó Diên Thăng rũ mắt nhìn xuống đống đồ ăn đang dần lạnh đi trên bàn, hỏi một câu: "Tôi bắt đầu ăn được chưa?"
"Anh..." Thích Tự cũng đến cạn lời, "Thôi ăn đi."
****
<Epilogue>
Phó Diên Thăng: "Tôi cũng bị cậu kéo xuống phàm trần rồi mà..."
Thích Tự: "Mẹ nó, thế hoá ra trước giờ anh tự cho mình là thần tiên à?"
Phó Diên Thăng: "...Không phải! Là người tu đạo!"
Thích Tự: "Ăn nằm với tôi chán chê rồi còn tự nhận mình là người tu đạo, cmn anh đúng là không biết ngượng."
Phó Diên Thăng: "..."
-
vtrans by xiandzg
T/N: Mình là người đơn giản, Thầy về là mình hăng ( "_ゝ")
Douma đến chết lâm sàng với Phu Thê T______T Lạy Hi cho Xmas dài ra một tí có được không, 10 chương cũng không vấn đề em hold đượccccccccccc
11h30, chấm đỏ kia đã xuất hiện ở sân bay Hải Thành.
Thích Tự vớ lấy áo khoác trên lưng ghế, chuẩn bị ra ngoài.
Đến cửa phòng, hắn lại lui về vài bước, soi mình trong gương đứng, vuốt vuốt tóc vài lần rồi mới đi.
Khương Oánh đang nói chuyện với dì giúp việc, Thích Tự xuống nhà chào mẹ trước khi đi: "Mẹ ơi con ra ngoài bây giờ, cắt cơm cả trưa lẫn tối nhé ạ."
Khương Oánh ngạc nhiên: "Nay thứ 7 mà con vẫn đến công ti à?"
Thích Tự thấp giọng nói: "Không ạ, Thầy Phó đến Hải Thành rồi."
Khương Oánh nhìn hắn vài giây, hỏi: "Tối còn về không thế?"
Thích Tự lúng túng đảo mắt, ngại ngùng nói: "Err, chưa biết ạ, con sẽ cố về..."
Khương Oánh tủm tỉm cười: "Được rồi, tùy con đấy, đằng nào ba cũng không ở nhà, mà có về thì để mẹ lo."
Thích Tự: "...Con cảm ơn mẹ."
Đến khách sạn Holiday, Thích Tự lại bảo Vương Mãnh chạy thêm vài vòng quanh đó, đợi chấm đỏ kia tới nơi, từ xa trông thấy Phó Diên Thăng xuống xe rồi mới bảo Vương Mãnh lái qua.
Thâm Thành ở dưới Nam, không lạnh như Hải Thành, hắn thấy Phó Diên Thăng mang theo một hành lí xách tay, khoác trên mình chiếc áo len rộng màu xám khói, càng làm bật lên dáng người dong dỏng.
Chờ đối phương vào khách sạn rồi, Thích Tự mới xuống xe đi theo, nhìn hắn ra lễ tân, báo tên mình, nhận thẻ phòng.
Đến khi Phó Diên Thăng xoay người lại, hai người chính diện thấy nhau, ánh mắt vừa chạm, không trung cũng như lốp đốp đầy pháo hoa.
Đối diện với ánh mắt sáng rực từ Phó Diên Thăng, Thích Tự mới thấy tim mình cuồng loạn không thôi, cảm tưởng nháy mắt ấy kéo dài rất lâu rất rất lâu.
"Đi theo tôi đấy à?" Phó Diên Thăng đến trước mặt hắn, cười hỏi, "Nhìn định vị của tôi suốt phải không?"
Thích Tự hừ mũi cười: "Bớt tự luyến đi, chính anh bảo 11h30 còn gì, tôi chỉ căn giờ đến rồi trùng hợp gặp anh thôi."
Phó Diên Thăng nhướng mày, trùng hợp? Còn chẳng phải nhắn tin hỏi hắn đến chưa? Trùng hợp gì gớm vậy?
Nhưng hắn cũng không định bóc mẽ, chỉ huơ huơ thẻ phòng với Thích Tự, lời mời trong mắt không cần nói ra cũng hiểu: "Lên thôi, 0812."
Hai người đi thang máy lên tầng 8, cả chuyến không ai nói gì, vào đến phòng, Phó Diên Thăng vừa đặt hành lí xuống đã lập tức ôm chầm lấy Thích Tự.
Nghe được mùi hương trên người Phó Diên Thăng, Thích Tự cũng thấy toàn thân run lên như có một dòng điện chạy qua.
Tựa hồ cảm tưởng ngay cả một nụ hôn cũng thật xa xỉ, quá không nỡ, Phó Diên Thăng chỉ đơn giản dán chặt lấy hắn, vừa hít hà, vừa cận kề bên mai.
Ôm một hồi, có vẻ Phó Diên Thăng thấy áo khoác quá vướng víu, bèn kéo khóa mở ra, chỉ để lại một lớp len mỏng sát người, hai tay còn vòng qua eo Thích Tự.
"Hhhh... tay anh lạnh thế!" Thích Tự rít lên.
"Tôi mặc có bao nhiêu đâu, cho ủ ấm nhờ đi..." Phó Diên Thăng tham lam lần mò, bấy giờ mới bắt đầu hôn hắn.
Xa cách nhau, bận bịu riêng, chỉ có thể nén lại mọi nỗi nhớ trong lòng, nhưng phải đến khi tận mắt trông thấy, tận tay cảm nhận, cả hai mới thật sự nhận ra những ngày tháng yêu xa đã giày vò mình đến nhường nào, đã khiến mình mong mỏi đối phương biết bao nhiêu.
Cánh môi vừa chạm, mới đầu chỉ trao nhau những gặm nhấm nhỏ nhặt, dần dà mới từ cạn thành sâu.
Thích Tự vòng tay ôm lại Phó Diên Thăng, không ngừng muốn dán sát vào đối phương hơn nữa....
Đơn giản là hôn, lại như có thể kéo dài đến vô tận.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Thích Tự mới hổn hển hỏi: "Không ăn trưa à?"
Phó Diên Thăng nhìn hắn lầm bầm: "Muốn ăn cậu đã..."
Thích Tự: "..."
*
Hai người cứ thế lăn lộn trên giường triền miên, bụng réo ầm ĩ cũng chẳng hay, 1h, 2h, mãi đến khi kim đồng hồ đã quá 3h, bọn hắn mới dần thoát ra khỏi vòng xoáy cảm xúc như mưa rào sau nắng hạn.
"...Ổn chứ?" Phó Diên Thăng hỏi hắn.
Thích Tự kiệt sức nằm bẹp trên giường ừ một tiếng, mắt cũng chẳng muốn mở.
Phó Diên Thăng: "Giờ nghỉ rồi tối tiếp tục ha?"
Thích Tự hơi hé mắt: "Anh vẫn còn sức hả?"
"Mấy hôm trước ai còn mạnh miệng nói trước khi gặp thì... Hmm?" Phó Diên Thăng đột nhiên cử động, phả hơi lên tai Thích Tự, "Mới có bao nhiêu đâu, đã bảo rồi, dành lại hết cho cậu."
Thích Tự thấy da đầu tê rần, vừa chỉ sợ bạt mạng đến hỏng người, lại vừa không khỏi thỏa mãn vì biết Phó Diên Thăng đã nghe lời mình.
Phó Diên Thăng: "Đói không? Lỡ mất cơm trưa rồi, ra ngoài ăn nhé?"
Thích Tự nghiêng người gối lên cánh tay Phó Diên Thăng: "Không đói, lười đi."
Phó Diên Thăng cười cười, dán lên trán hắn cái chụt rồi dịu giọng nói: "Nhưng đâu thể bỏ hết bữa được, lười đi thì thôi, tôi gọi khách sạn nấu ít đồ nóng mang lên nhé? Thật ra tôi cũng hơi đói."
Thích Tự: "Vậy anh gọi đi..."
Phó Diên Thăng vớ lấy điện thoại đầu giường, gọi xuống quầy dịch vụ, được nối máy sang nhà hàng khách sạn rồi mới hỏi: "Cho hỏi giờ này nhà hàng làm được những món gì?... Dimsum HongKong cũng được, nhân tôm đi, thêm váng đậu cuộn... cả một phần sườn hấp nữa..."
Vừa lắng nghe âm giọng trầm trầm lôi cuốn, vừa mê mẩn độ ấm từ người cạnh mình, Thích Tự lại tham lam nghĩ bụng, giá như Phó Diên Thăng luôn ở bên, thì ngày nào hắn cũng được cảm nhận nhịp đập của người này, được cùng ôm đối phương đi ngủ rồi.
Bọn họ mà không phải xa nhau nữa thì tốt biết bao...
"Cậu điểm lại một lần giúp tôi được không." Phó Diên Thăng đang nói chuyện với nhân viên phục vụ, bỗng nhiên thấy Thích Tự rúc rúc vào ngực mình, lại còn vòng tay ôm chặt lấy hắn, không khỏi bật cười lùa tay vào tóc đối phương vuốt nhẹ, nói vào điện thoại, "Tốt rồi, chỉ vậy thôi, làm xong phiền nhà hàng mang lên phòng 0812... Tôi họ Phó."
Dập máy xong, Phó Diên Thăng mới nhìn Thích Tự cười cười: "Sao tự dưng dính tôi thế?"
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng: "Muốn nữa rồi à? Nhưng giờ ấy nhỡ lát nữa phục vụ đến gõ cửa thì làm sao."
Thích Tự: "Không muốn."
Phó Diên Thăng: "Thế cậu đang làm gì đây?"
Thích Tự bực mình nói: "Cmn anh không thể để yên cho tôi ôm một lúc được à?"
Phó Diên Thăng cười một tiếng từ cổ họng, vuốt ve lỗ tai đang dần đỏ lên của Thích Tự, bảo: "Ôm đi, hôm nay cho cưng ôm thỏa thích."
Thích Tự: "..."
Chừng nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên, Phó Diên Thăng phải vỗ nhẹ lên vai hắn, Thích Tự mới chịu nới lỏng tay.
Phó Diên Thăng trở dậy, mặc tạm một chiếc áo ngủ để ra nhận đồ ăn, đến khi quay về mới thấy Thích Tự đã rời giường.
Trong phòng bật điều hòa ấm áp, Thích Tự cũng không buồn mặc gì, khom người lục lọi quần dài của Phó Diên Thăng trên thảm trải sàn, lấy ra bao thuốc với bật lửa, châm xong ngậm lên miệng, sau đó thản nhiên ngồi xuống sofa, lại còn ghếch chân lên như đại gia.
Chứng kiến cảnh này, Phó Diên Thăng thiếu điều phun trào máu mũi.
"Cơm đến rồi lại đi hút thuốc?" Phó Diên Thăng hỏi.
"Anh ăn đi, tôi đầy rồi, không muốn ăn nữa." Thích Tự nhả khói nói.
"...???" Mẹ, yêu nghiệt!
Phó Diên Thăng đặt tạm thức ăn lên bàn trà, đi lấy một chiếc áo ngủ khác rồi ném cho đối phương: "Mặc vào, không biết lạnh là gì à!"
Thích Tự phì cười, vừa ngậm thuốc vừa mặc thêm áo, bỗng dưng nghe thấy chuông điện thoại vang lên.
Hắn đi chân trần ra chỗ áo khoác bị vứt lăn lóc trên đất, mở điện thoại thấy hiện tên ba, mới vội vàng kéo lại áo ngủ, đứng đắn rồi mới ấn trả lời.
"A lô, Thích Tự à." Thích Nguyên Thành không hề biết Thích Tự đang ở đâu, vào thẳng vấn đề, "Ba vừa gặp mặt chủ tịch Ngô rồi, gọi điện thoại để báo con luôn. Bản chất của việc hợp tác mà chủ tịch Ngô nói đến chính là đầu tư cho mình, đại khái là ông ấy để mắt đến tình hình phát triển của MeiWei-Liên Tú nên muốn chi tiền mua cổ phần ở MeiWei, xem ra chúng ta khổ tận cam lai rồi!"
Thích Tự hơi liếc sang Phó Diên Thăng, mừng rỡ đáp: "Thật hả ba? Thế thì tốt quá!"
Thích Nguyên Thành vui vẻ cười khà: "Mau báo cho mẹ con một tiếng đi, mẹ không hỏi thôi chứ cũng canh cánh nghĩ ngợi suốt đấy, nhớ bảo mẹ cứ yên tâm, tối nay ba đi gặp chủ tịch Ngô một bữa nữa rồi về Hải Thành luôn..."
Thích Tự ngạc nhiên: "Tối xong mà ba về luôn, thì chẳng phải là rạng sáng mới tới nơi ạ?"
Thích Nguyên Thành: "Ừ, dù gì cũng là đêm Giáng sinh mà, nhưng mà cả nhà không cần đợi ba đâu."
Thích Tự kẹp thuốc lên tay, cau mày nói: "Ba ơi, thật ra bình thường mẹ với Tiểu Phong cũng không chú trọng đón Giáng Sinh thế đâu, đêm hôm khuya khoắt ba về có khi mẹ cũng ngủ rồi."
Thích Nguyên Thành trầm ngâm nói: "Cũng đúng, thế thôi để ba xem thế nào rồi tính, muộn quá thì để mai về vậy..."
Thích Tự: "Vâng, ba chú ý an toàn nhé, chúc trước ba một đêm Giáng sinh vui vẻ."
...
Dập máy xong, Thích Tự đang tính kể chuyện mừng này cho Phó Diên Thăng thì đã thấy người kia nhìn mình đầy hứng thú—lại là vẻ mặt ung dung tự đắc như đã biết hết tất cả ấy.
Thích Tự hơi giật mình, đột nhiên hiểu ra, hỏi: "Chủ tịch Ngô là móc nối của anh?"
Phó Diên Thăng: "Hmm? Cậu nói gì cơ?"
Thích Tự đặt điện thoại lên mặt bàn đánh ruỳnh: "Lại còn giả ngây giả ngô?"
Phó Diên Thăng đẩy kính: "Làm gì mà dữ thế..."
Thích Tự nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Hôm trước anh đến Cảng Thành là để gặp người này?"
Phó Diên Thăng: "Cậu cũng mở miệng nhờ rồi, chưa giải quyết được thì mặt mũi đâu mà đến gặp cậu?"
"...Đừng có dẻo miệng." Thích Tự thấy mặt bắt đầu nóng lên, tiếp tục truy hỏi, "Sao anh quen được chủ tịch Ngô của tập đoàn Thiên Bảo?"
Phó Diên Thăng giải thích: "Quen từ hồi làm ở Hoàn Thịnh Cảng Thành, ông ấy cũng là một trong những người nghi ngờ về thân phận thật của tôi giống cậu. 5 năm trước, tập đoàn Thiên Bảo suýt dính phải một án tham nhũng lớn ở Cảng Thành. Nội tình thì không thể tiết lộ, chỉ có thể nói với cậu là tôi từng vô tình tiết lộ cho ông ấy một tin tức, vốn dĩ cũng không to tát gì, nhưng chủ tịch Ngô đã nhìn nhận thấu đáo rồi nhờ nó mà tránh được nguy cơ. Về sau, lần nào gặp lại ông ấy cũng nhắc về món nợ ân tình này, bảo tôi nếu cần cứ tìm, nằm trong khả năng thì ông ấy nhất định sẽ giúp."
Thích Tự: "Cớ gì phải để ba tôi nghĩ chủ tịch Ngô là bạn của Tề Thế Phong?"
Phó Diên Thăng: "Không khó để tra ra những móc nối này, ba cậu là bạn của Tề Thế Phong, tổ tiên của Tề Thế Phong lại là thương nhân giàu có tiếng ở Cảng Thành. Hôm trước đến gặp, tôi cũng chỉ hỏi bâng quơ mà hoá ra ông ấy quen Tề Thế Phong thật, chỉ là không quá thân thôi. Tôi có dặn ông ấy lúc liên lạc ba cậu phải tránh nhắc đến tôi, cứ mượn tạm danh nghĩa Tề Thế Phong là được."
Thích Tự: "Nhưng tại sao lại không để ba tôi biết việc này là do anh giúp?"
Phó Diên Thăng: "Ba cậu vẫn đâu muốn cậu dính líu gì đến tôi đâu, đúng không? Nhỡ ông ấy biết rồi lại từ chối thì chẳng hoá ra tôi công cốc à? Không để lộ mới tốt, tránh gây áp lực cho ba cậu, không rồi ông ấy là nghĩ nhận mối này thì phải có nghĩa vụ gả cậu cho tôi gì đó..."
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng: "Ừm, mà thật ra tôi cũng chỉ có vai trò dẫn mối thôi. Căn bản là Tư Nguyên chẳng có vấn đề gì về thực lực kinh doanh hết, vượt qua được cơn khủng hoảng biến động cổ quyền này sẽ lại phát triển lớn mạnh. Chủ tịch Ngô rót vốn cho Tư Nguyên thì tương lai cũng thu lợi thôi, song phương cùng hời mà."
Cái gì mà "chỉ dắt mối"? Đây rõ ràng là cả miếng bánh béo bở rơi từ trên trời!
Thích Tự rít thêm vài hơi, nhìn nhìn chuỗi hạt trên cổ tay Phó Diên Thăng, đột nhiên nghĩ tới câu nói mà người này đề trên profile Wechat.
(i.e. "Kết giao vì lợi là bỏ đi đạo nghĩa/Mất đạo nghĩa sẽ chỉ thấy người sai.")
Hắn không khỏi rối lòng, nhìn Phó Diên Thăng hỏi: "Nhưng mà Thầy Phó, mấy chuyện nhờ vả như vậy vốn trái với nguyên tắc đối nhân xử thế của anh mà phải không?"
Phó Diên Thăng ngẩn người nhìn hắn, dịu giọng bảo: "Thích Tự, tôi cũng bị cậu kéo xuống phàm trần rồi, chỉ cần là vì cậu, có gì mà không thể?"
Thích Tự lập tức cảm thấy tim mình như bị chuông đồng thúc mạnh, vang dội ầm ĩ, hồi lâu không thể nói nên lời.
Chẳng qua đang cảm động tột đỉnh, hắn lại thấy Phó Diên Thăng rũ mắt nhìn xuống đống đồ ăn đang dần lạnh đi trên bàn, hỏi một câu: "Tôi bắt đầu ăn được chưa?"
"Anh..." Thích Tự cũng đến cạn lời, "Thôi ăn đi."
****
<Epilogue>
Phó Diên Thăng: "Tôi cũng bị cậu kéo xuống phàm trần rồi mà..."
Thích Tự: "Mẹ nó, thế hoá ra trước giờ anh tự cho mình là thần tiên à?"
Phó Diên Thăng: "...Không phải! Là người tu đạo!"
Thích Tự: "Ăn nằm với tôi chán chê rồi còn tự nhận mình là người tu đạo, cmn anh đúng là không biết ngượng."
Phó Diên Thăng: "..."
-
vtrans by xiandzg
T/N: Mình là người đơn giản, Thầy về là mình hăng ( "_ゝ")
Douma đến chết lâm sàng với Phu Thê T______T Lạy Hi cho Xmas dài ra một tí có được không, 10 chương cũng không vấn đề em hold đượccccccccccc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất