Chương 182: Anh đừng đi nữa (updates @ T/N)
4h sáng, Phó Diên Thăng ngồi xe đặt trước đến địa phận Hồng Bân, dặn lái xe dừng lại cách điểm định vị chừng 2km, sau đó bấm máy gọi Tiêu Kiềm: "Anh đến đâu rồi?"
"Sắp rồi, khoảng 10 phút nữa thôi." Tiêu Kiềm nói.
"Để tôi gửi định vị cho, anh tới thẳng đây chúng ta tụ họp đã."
Dập máy xong, Phó Diên Thăng ngồi trong xe xem bản đồ rồi đối chiếu với bên ngoài, nhìn ra xung quanh đều là làng mạc và các hộ nông gia, nhưng đi hết khu vực này là đến đằng sau xưởng nhựa và xưởng nhuộm.
Phó Diên Thăng nhớ rõ, theo định vị thì bọn bắt cóc không dùng cửa sau mà đi vào từ đường Đồng Binh ở mặt trước, toàn bộ phía đó không nhà cửa công trình gì che chắn, đêm hôm mà có xe chạy qua thì đảm bảo người quanh nhà máy sẽ đều thấy được.
Để đề phòng trường hợp mấy kẻ bắt cóc vẫn đang lang vảng canh ngoài nhà máy, đột nhập từ phía sau vừa an toàn hơn, vừa giảm bớt nguy cơ đánh rắn động cỏ.
Tiêu Kiềm không mất bao lâu đã đến nơi, hai người hội họp dưới một bóng đèn đường, Phó Diên Thăng thấy đối phương chỉ dẫn theo đúng một con chó đặc vụ.
Phó Diên Thăng sửng sốt: "Chỉ có mình anh?"
Tiêu Kiềm chỉ vào chó đặc vụ bên cạnh: "Thế đây là gì?"
Phó Diên Thăng: "Sao không mang theo mấy người nữa?"
Tiêu Kiềm: "Cmn vụ này là tôi theo chui đấy ông tướng, mượn được con chó đã tốt lắm rồi, cậu còn mong cảnh sát hình sự địa phương người ta nghe tôi chỉ huy nữa chắc? Tìm thấy người đi rồi nói!"
Phó Diên Thăng nhíu mày: "Được, mau đi tìm thôi."
"Khoan." Tiêu Kiềm gọi hắn lại, "Có gì mang mùi bạn trai cậu không? Cho nó ngửi đã."
Phó Diên Thăng: "..."
Phó Diên Thăng ngồi xổm xuống: "Bảo nó ngửi tôi đi."
Tiêu Kiềm: "???"
Phó Diên Thăng giải thích: "Bọn tôi dùng cùng loại nước hoa, mới tách ra cách đây 15 tiếng, trước đó cũng ở với nhau từ tối đến trưa hôm sau, trên quần áo... chắc là vẫn còn mùi cậu ấy."
Tiêu Kiềm: "..."
Phó Diên Thăng đã nhớ như in địa hình nơi này và vị trí cụ thể của hai nhà máy kia trong đầu.
Chờ chó đặc vụ ngửi ngửi Phó Diên Thăng một hồi, hai người cũng bắt đầu lặng lẽ dẫn nó đi qua khu dân cư.
Giờ này mọi nhà đều đã kín cổng cao tường, càng đi về hướng bắc càng hoang vu, xung quanh khu xưởng chừng 500m đã chẳng còn một cái đèn đường nào hoạt động.
Càng về hướng bắc càng hoang vu, xung quanh khu xưởng chừng 500m đã chẳng còn một cái đèn đường nào hoạt động.
Vừa rồi ở trên xe, Phó Diên Thăng có tranh thủ tìm hiểu được—hai nhà máy kia đã bị chính quyền địa phương thu hồi vì nằm trên khu đất trong diện tái quy hoạch, về cơ bản là đang bị bỏ hoang.
Tứ phía trống trải lại tối mịt, đúng là địa điểm lí tưởng để che giấu con tin. Nếu bọn bắt cóc thật sự đưa người vào đây, hai người Thích Tự lại đang ở trong tình huống không thể nào phát ra tiếng động, thì quả thật chẳng dễ gì mà tìm được.
Nhân lúc còn chưa tới vị trí trọng điểm, Phó Diên Thăng mới thấp giọng hỏi Tiêu Kiềm: "Anh nói cảnh sát đã tìm qua khu vực này rồi phải không, từ lúc nào? Thấy được những gì?"
Tiêu Kiềm: "Khoảng 2h sáng, lúc ấy tôi cũng vừa gặp mặt người của bên công an Hưng Thị, bọn họ bảo sợ đánh rắn động cỏ vì chưa biết con tin có bị nguy hiểm đến tính mạng hay không, nên chỉ mới đảo qua khu vực phụ cận, sau phát hiện ra định vị dừng lại ở trạm xăng phía nam Hưng Thị thì đi luôn."
Phó Diên Thăng: "Bọn họ có dẫn theo chó không?"
Tiêu Kiềm cả giận: "Không thì tôi mới mang đây, chứ đêm hôm thế này tìm bằng niềm tin à."
Ròng rã mất 30 phút, hai người mới mò đến phía sau khu xưởng. Mùi hóa chất gây mũi xung quanh khiến Phó Diên Thăng không khỏi cau mày, nồng nặc như vậy sẽ rất bất lợi cho công tác tìm kiếm của chó đặc vụ.
Tiêu Kiềm đề nghị chia nhau ra tìm, phát hiện có gì bất thường thì phải lập tức báo tin hoặc trở lại điểm tập hợp.
Phó Diên Thăng đồng ý, sau đó Tiêu Kiềm dẫn chó đi về phía xưởng nhuộm, một mình hắn đi thăm dò nhà máy nhựa. May sao tường rào phía nam có một khe hở rất lớn, hắn thấy xung quanh không người, bèn lách người vào luôn.
Xưởng có tổng cộng ba gian lớn, Phó Diên Thăng bình tĩnh men theo mép tường, cứ hai bước lại nhìn quanh nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Lúc đến gần gian thứ hai, nhận thấy điện thoại khẽ rung lên, Phó Diên Thăng nấp vào chỗ khuất rồi mới mở ra xem, là tin nhắn từ Tiêu Kiềm: "Tôi vừa đi vòng lại từ xưởng nhuộm, phát hiện ra một người ngủ gật trong phòng bảo vệ ở cổng xưởng nhựa, có vẻ là bọn bắt cóc, cậu đang đâu rồi? Tình hình thế nào?"
...Nửa đêm nửa hôm lại có người ngủ gật trong phòng bảo vệ của một nhà máy bỏ hoang!?
Phó Diên Thăng biết dự cảm của mình đã đúng, nhanh chóng nhắn lại một câu: "Tôi vào bên trong rồi, vẫn đang thăm dò."
Tiêu Kiềm: "Ẩn nấp cho cẩn thận, tôi đi thăm dò tình hình bên ngoài lát đã!"
Có lẽ bị bỏ hoang đã lâu, toàn bộ cửa sổ phía tây của gian xưởng đều trống hoắc, Phó Diên Thăng vừa tới gần đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói chuyện.
Hắn dừng lại nghe ngóng vài giây, đến khi nhận ra giọng nói quen thuộc thì mừng phát điên.
Phó Diên Thăng run run tay lấy điện thoại ra, vội vàng nhắn tin cho Tiêu Kiềm: "Người ở bên này!"
Tiêu Kiềm lập tức hỏi: "Tình hình bọn họ thế nào?"
Gian xưởng có hai tầng, Phó Diên Thăng thử ngó vào từ cửa sổ tầng một nhưng bên trong quá mờ mịt, chỉ nghe được tiếng chứ không thấy người.
Hắn nhắn lại cho Tiêu Kiềm: "Chưa nhìn thấy người, nhưng cả hai đều tỉnh."
Tiêu Kiềm: "Còn tỉnh là còn an toàn, con tin ở đây thì chắc bên trong vẫn chưa hết bọn bắt cóc đâu, mình chúng ta xông vào cứu sẽ nguy hiểm, để tôi gọi đội đặc nhiệm tới. Cậu cứ canh chừng ở đó, chú ý đừng để bại lộ, có việc nhớ liên lạc cho tôi luôn."
Phó Diên Thăng "OK" lại một câu, sau đó bấm tắt điện thoại, dán lưng vào tường, lẳng lặng chờ đợi.
Có vẻ Thích Tự đang nói chuyện với Chương Thừa Tuyên, giữa đêm khuya, âm giọng cả hai yếu ớt vọng đi khắp nhà máy trống trải, truyền ra ngoài cửa sổ, lọt vào tai Phó Diên Thăng.
Tưởng chừng chỉ là những lời tâm sự giữa hai thanh niên, thực chất lại mang ý nghĩa của một cuộc đọ sức sinh tử.
Phó Diên Thăng không ngừng niệm tên Thích Tự trong lòng, một tay cầm điện thoại, một tay đút trong túi áo siết chặt đến đổ mồ hôi...
*
5h50, Tiêu Kiềm dẫn một đội đặc nhiệm mặc thường phục vào đến xưởng nhựa theo con đường mà bọn hắn đi lúc nãy, dự dịnh đánh úp từ ba phía để xử lí từng tên riêng lẻ.
Không rón rén như Tiêu Kiềm và Phó Diên Thăng lúc trước, động tĩnh của đội đặc nhiệm tương đối bật lên so với không gian rạng sáng tĩnh lặng lúc này.
Triệu Cường đang gà gật canh chừng con tin trong xưởng cũng nghe thấy, lập tức giật mình tỉnh lại, đang định ra ngoài kiểm tra thì bị đối thoại giữa Thích Tự và Chương Thừa Tuyên trên tầng phân tán sự chú ý.
Lúc này, Thích Tự đang khuyên Chương Thừa Tuyên nên tìm một đường lui cho mình, đối phương trầm tư một lát rồi thấp giọng nói: "Nhưng tôi chưa từng tiếp xúc với bạn bè của bác hai, không biết là lần này ông ấy liên hệ với người trung gian nào..."
"Mẹ nhà chúng mày." Tầng dưới đột nhiên vang lên tiếng quát, "Lèm bèm nó vừa thôi! Có im ngay không thì bảo!"
Thích Tự không khỏi giật mình khi biết bọn bắt cóc vẫn đang canh chừng ở đây, nghe giọng còn nhận ra đây chính là tên mới lục soát hắn hồi nãy.
Chương Thừa Tuyên đã bị Thích Tự thuyết phục, rốt cục có vẻ hạ quyết tâm, nói vọng xuống tầng dưới: "Đại ca, ai là người bảo các anh bắt cóc tôi vậy? Anh có thể gọi điện cho người đó, muốn gì thì cứ bảo hắn nói với ba tôi..."
Triệu Cường quát: "Còn không mau ngậm miệng, bớt làm phiền tao đi!"
Chương Thừa Tuyên tỏ vẻ đau đớn nói: "Đại ca, tay tôi tê quá, bụng cũng đau nữa, van anh rộng lượng một chút được không? Anh muốn gì ba tôi nhất định sẽ đáp ứng hết, thả tôi ra được không..."
Triệu Cường tức mình đi lên, lôi Chương Thừa Tuyên dậy tát cho vài phát. Âm thanh vang vọng khắp nhà máy hoang, đinh tai nhức óc khiến Thích Tự cũng rợn cả người.
"Có nghe thấy tao bảo câm đi không? Thiếu đòn à!" Triệu Cường đánh Chương Thừa Tuyên đủ rồi thì thẳng tay ném xuống đất, còn đạp thêm một cú rồi mới lấy máy ra gọi điện thoại, "Lão Tam! Hai thằng ôn này lại tỉnh rồi! Thuốc đâu? Chuốc thêm đi!"
Mấy tên bắt cóc tranh thủ đưa được người đi trong đêm, còn thuận lợi đánh lạc hướng cuộc truy tìm của cảnh sát, lúc này mới không khỏi thư giác một chút.
Tên "Lão Tam" kia bị gọi tỉnh, mơ mơ màng màng bước ra khỏi phòng gác, còn đang ngái ngủ ngáp ngắn ngáp dài đã bị hai đặc nhiệm thình lình tập kích từ phía sau.
Tất cả diễn ra trong chưa đến 10 giây, hắn cũng chỉ kịp ú ớ kêu lên một tiếng.
Nghe được tiếng động bên ngoài, Triệu Cường không khỏi kinh hãi, vội vàng chạy xuống, nhưng chỉ được vài bậc đã cảnh giác lui lại, bấm gọi cho Lão Tam.
Đối phương không nhấc máy, Triệu Cường ngửi ra vấn đề, lập tức gọi một cuộc khác, đường truyền vừa kết nối đã vội kêu lên: "Hồng Tứ gia! Hình như chúng ta bị cớm phát hiện rồi!"
Thích Tự nghe nói "cớm" mới hiểu những tiếng động bên ngoài có thể là cảnh sát tới cứu viện, trong lòng một lần nữa nổi lên hi vọng.
Cũng không biết người bên kia nói gì, Triệu Cường đột nhiên hổn hển gọi dồn dập: "Hồng Tứ gia! Hồng Tứ gia?"
Hắn gào lớn hai tiếng, Chương Thừa Tuyên nghe được cái tên này thì chen miệng nói: "Đại ca, anh có thể gọi cho Hồng Tứ gia, bảo ông ấy thương lượng với Chương Hữu Phát cho các anh gấp đôi tiền công rồi thả chúng tôi đi được không..."
Triệu Cường bỗng dưng bị kích thích, phì phò nổi giận đi đến đạp cho hắn một cú toàn lực: "Cái thằng xúi quẩy! Cmn còn dám nói gấp đôi? Mày có biết Chương Hữu Phát còn đang nợ Hồng Tứ gia bao nhiêu tiền không? Gấp mười vẫn chưa đủ đâu! Lại còn muốn về nhà... Lão cha rẻ rách của mày đã giao mày ra làm con tin rồi! Hồng Tứ gia nói nhiệm vụ mà không thành, nhà họ Chương cũng ddeos có tiền đi chuộc thằng tạp chủng mày đâu! Còn dám nói! Cmn mày thử nói nữa đi!"
Thích Tự bị bịt mắt không nhìn được gì, chỉ nghe thấy tên đầu gấu liên tục đánh chửi và những tiếng la ngày một thảm thiết từ Chương Thừa Tuyên.
Thích Tự nghe mà bủn rủn, Chương Thừa Tuyên còn nói chúng sẽ không động đến tính mạng của hai người họ sao? Sau những lời vừa rồi, đối phương mà có đầu óc thì chắc chắn đã phải hiểu được, sự thật không phải nhà họ Chương cần hắn đến đây để phối hợp diễn trò.
Chương Hữu Phát nợ Hồng Tứ gia, bọn họ nhất định phải giành được suất hợp tác với Tân Điểu, thì mới có thể tiếp tục bòn rút Lâm Hoán để trả nợ!
Đây chính là bẫy lồng bẫy, mà Chương Thừa Tuyên đơn giản chỉ là một quân cờ trong đó, không ai quan tâm đến sống chết của hắn!
Nghe được động tĩnh bên trong, đội đặc nhiệm bèn báo cáo với đội trưởng: "Âm thanh truyền ra cho thấy con tin đang bị ngược đãi, xin chờ chỉ thị."
"Có nguy hiểm đến tính mạng không?"
"Chưa xác định, bọn bắt cóc và con tin đều ở trên tầng hai, khuất tầm nhìn nên không thấy rõ."
"Trước mắt dùng drone ghi lại tình huống trên tầng hai thế nào đã, để chuyên gia đàm phán chuẩn bị thương lượng với bọn bắt cóc..."
...
Lại nghe được một loạt âm thanh từ bên ngoài truyền vào, Triệu Cường không còn tâm trí đâu đánh người, bèn liếc quanh bốn phía rồi rút ra con dao từ trong túi quần.
Chương Thừa Tuyên vẫn đang rên rỉ thảm thiết: "Cứu mạng... cứu mạng..."
Tên bắt cóc nghe mà càng phiền, thẳng tay xuống ngay một dao: "Im mồm! Còn nháo nữa ông cho chúng mày thăng hết bây giờ!"
Thích Tự chỉ thấy Chương Thừa Tuyên kêu thảm một tiếng, sau đó cũng không còn sụt sùi thêm.
Chẳng bao lâu sau, cổ hắn cũng bị kề lên một thứ gì đó, dấp dính và xộc mùi máu tươi, tựa như lưỡi rắn đang liếm láp da thịt nơi động mạch.
...Là dao.
Dao dính máu!
Thích Tự đờ người, không dám nhúc nhích chỉ một phân, mồ hôi lạnh ào ào túa ra thấm đẫm cổ áo.
Chương Thừa Tuyên đã im phăng phắc, không gian chỉ còn lại tiếng thở nặng nề từ tên bắt cóc và nhịp tim của chính hắn.
Máy quay trên drone cũng đúng lúc ghi lại được cảnh tên bắt cóc kề dao lên cổ Thích Tự, đội đặc công nhìn mà chửi thề, Phó Diên Thăng ở bên cạnh quan sát lại càng tái mặt, siết chặt hai nắm tay.
Tiêu Kiềm thấy vậy, chỉ sợ đối phương bốc đồng xông vào liều mạng với tên bắt cóc, vội vàng đè vai hắn lại.
Cảnh sát nhanh chóng gửi lại hình ảnh về tổng cục, chưa đến 10 phút sau đã có hồi đáp.
"Tên bắt cóc tên Triệu Cường, sinh năm 1976, là người huyện Hà tỉnh Sơn, 10 năm trước bỏ trốn sau một vụ giết người cướp của tại tỉnh Quảng, gây ra hai án mạng, suy từ diện mạo và thân hình thì chắc chắn là đúng người này..."
"Cái gì!? Hai án mạng!?"
"Con tin có nguy hiểm đến tính mạng! Bắn tỉa vào vị trí chờ thời cơ, những người còn lại cũng phải chuẩn bị súng, sẵn sàng nhắm bắn và tập kích bất kì lúc nào!"
...
Thích Tự không nhìn thấy gì, cũng không biết Chương Thừa Tuyên đã bị giết hay chưa, giờ phút này chỉ cảm nhận được mỗi bóng ma chết chóc đang bao lấy mình.
Mỗi giây trôi qua với lưỡi dao kề cổ, cảm tưởng như một giây hắn đang bị lăng trì.
Hẳn là sắp phải chết rồi.
Hắn nghĩ đến ba mẹ, nghĩ đến em trai Thích Phong.
Cả nhà đã mất bao lâu mới được đoàn tụ, giờ hắn mà chết, ba sẽ đau lòng đến nhường nào...
Mẹ còn đang mang bầu, chẳng biết chịu kích động cỡ này có ảnh hưởng đến thai nhi hay không...
Rồi cả tên ngốc Tiểu Phong kia, hắn mà đi thì đối phương cũng chẳng thể sống như mình muốn nữa rồi, trước mới đi làm thay anh được mấy buổi đã than vãn ỉ ôi, giờ bị bắt giúp ba làm việc cả đời có khi sẽ khóc chết mất.
...
Hắn nghĩ đến cả Phó Diên Thăng, nghĩ đến tối qua hai người vẫn còn quấn quýt triền miên, nghĩ đến ánh mắt không nỡ rời hắn lúc đối phương đứng nơi cửa vào sân bay...
Vừa tách ra, hắn đã lập tức mong mỏi đến lần gặp tiếp theo biết bao.
Thích Tự chợt nghĩ mà tiếc, tiếc rằng mình chưa bao giờ giữ Phó Diên Thăng ở lại—đời hắn ngắn thế này, đáng ra tùy hứng một chút thì đã chẳng tịch mịch.
Nếu, nếu như hắn có thể gặp lại Phó Diên Thăng...
...
...Không!
Thích Tự sực tỉnh, nhanh chóng thoát ra khỏi suy nghĩ cực đoan!
Bản năng muốn sống buộc hắn vắt óc nghĩ ra biện pháp xoay chuyển tình thế—cảnh sát vẫn đang ở đây, bọn họ sẽ không chỉ ngồi không, nhiệm vụ của hắn bây giờ là câu giờ, đánh lạc hướng cho tên bắt cóc bình tĩnh lại, để người bên ngoài tìm được cơ hội vào giải cứu.
"Đại ca..." Đoán được đối phương không muốn bọn họ lên tiếng vì sợ gây chú ý với cảnh sát bên ngoài, Thích Tự cố gắng đè giọng thấp nhất có thể, yếu ớt nói: "Hồng Tứ gia các anh muốn bao nhiêu, tôi có thể đáp ứng..."
Triệu Cường mạnh tay kẹp cổ hắn, kích động nói: "Mày đáp ứng thì có ích chó gì! Bố mày cũng bị lộ rồi!"
Thích Tự nhớ lại phản ứng của tên này lúc gọi điện cho Hồng Tứ gia, cộng thêm việc hắn vừa nhắc đến "nhiệm vụ không thành", đoán rằng đây chính là nguyên do khiến hắn đột nhiên kích động đến thế.
Phải rồi, một khi bị cảnh sát bắt được, không những bản thân hắn khó thoát, mà sẽ còn liên lụy đến cả Hồng Tứ gia bởi mục đích ban đầu của nhà họ Chương đã bất thành.
Cú điện thoại với Hồng Tứ gia chính là ngòi nổ khiến hắn bạo phát như lúc này!
Thích Tự thấp giọng nói: "Vậy thì để tôi cho anh tiền, hiện tại anh giữ được tôi rồi, muốn bao nhiêu ba tôi cũng sẽ đồng ý."
Triệu Cường hơi sửng sốt, hỏi ngược lại: "Cho tao?"
Thích Tự: "Đúng vậy, 10 triệu được không? Chỉ cần gọi điện cho ba tôi, ông ấy sẽ lập tức chuẩn bị..."
Triệu Cường bắt đầu có hứng với lời nói của Thích Tự: "Chuẩn bị thế nào?"
Thích Tự hòa hoãn nói: "Anh muốn tiền mặt, đô la Mĩ, vàng bạc hay gì đều được, chúng tôi có thể mở cho anh một tài khoản quốc tế rồi chuyển hết tiền vào đó, bao anh một chuyến bay ra nước ngoài rồi thì cảnh sát Trung Quốc cũng không quản được nữa, anh cứ việc tùy ý sử dụng..."
Triệu Cường hơi do dự, dường như đã thấy đề nghị này thật hấp dẫn, bèn rút điện thoại trong túi quần ra, hung hăng nói: "Nói số của ba mày ra đây!"
Thích Tự rất biết phối hợp: "1386608XXXX, ba tôi tên Thích Nguyên Thành, là chủ tịch tập đoàn Tư Nguyên, anh cứ nói với ông ấy mình đang giữ tôi trong tay, hoặc bật loa lên cho tôi nói chuyện cũng được."
Triệu Cường dùng một tay giữ người Thích Tự, một tay cầm điện thoại, đang phân tâm bấm số thì đột nhiên có thứ gì đó từ bên tường phi thẳng đến vai hắn.
Đối phương chỉ kịp kêu lên đầy đau đớn, loạng choạng lùi lại vài bước, điện thoại trên tay cũng lộp cộp đáp đất.
"Cưỡng chế phá vòng vây!" Sau một hiệu lệnh từ bên ngoài, mấy nhân viên đặc nhiệm áo đen bắt đầu lao vào qua các ô cửa sổ trống hoắc hai bên, phi thẳng lên giàn tầng hai.
Tên bắt cóc chỉ mới bị thương nhẹ, thấy thế giãy dụa định bỏ chạy, nhưng trước sau đều đã tịt đường lui, trước khi bị bắt vẫn cả giận rống lên với Thích Tự một câu: "Ôn con dám giở trò với bố! Chết mẹ mày đi!"
Lúc này Phó Diên Thăng và Tiêu Kiềm đã xông vào từ cửa chính, chỉ thấy tên đầu gấu bổ nhào về phía Thích Tự, đẩy cả người lẫn ghế xuống dưới.
Thích Tự cứ thế ngã chúi đầu khỏi tầng hai!
"Thích Tự—!"
Giây phút rơi xuống, hắn mơ hồ thấy có người gọi tên mình, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh Phó Diên Thăng, mới nghĩ bụng chắc mình sắp chết thật, chứ chả dưng gì lại nghe được giọng của người kia ở đây.
Nhưng chỉ trong tích tắc trước khi đáp đất, một bóng đen từ bên cạnh đã kịp nhào tới xô nghiêng chiếc ghế đi.
Thứ kia lập tức vỡ tan tành, người nọ nhanh chóng lao đến bên hắn, hô lên: "Tiêu Kiềm! Qua đây chiếu đèn cho tôi!"
Một người khác tiến lại, còn lầm bầm nói: "Tđn cậu là điều tra viên dân sự mà còn xông ra nhanh hơn cả đặc công tôi đây..."
Khăn bịt mắt được tháo bỏ đầu tiên, Thích Tự nhíu mày, chậm rãi làm quen với ánh sáng để nhìn ra người trước mặt.
Hắn cảm thấy quá mức khó tin, bởi đây thật sự là Phó Diên Thăng...!
Đúng là trước đó Thích Tự đã nghĩ đối phương sẽ thấy định vị có vấn đề, suy được ra hắn bị bắt cóc, rồi nghĩ cách cứu mình từ xa.
Hắn cũng đoán nếu không phải Diệp Khâm Như thì là ba mẹ, hoặc thậm chí Hứa Kính sẽ dẫn cảnh sát đến tìm mình. Chỉ chưa từng ngờ người xuất hiện đầu tiên lại là Phó Diên Thăng!
Người kia mới vừa về đến Thâm Thành vài tiếng trước, ở xa như vậy, sao có thể đến được đây?
Với sự giúp đỡ của Tiêu Kiềm, Phó Diên Thăng nhanh chóng tháo hết dây trói, gỡ nốt ra phần ghế còn sót lại, đặt Thích Tự nằm thẳng ra đất rồi nắm chặt tay hắn, hỏi đầy lo âu: "Bị thương ở đâu rồi? Có nghe thấy tôi nói gì không?"
Thích Tự muốn gọi tên đối phương, chỉ có điều há miệng bao nhiêu cũng không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Bên ngoài đã bắt đầu le lói ánh hừng đông, Phó Diên Thăng vẫn đang mặc chiếc áo khoác hắn vừa mua tặng, trực tiếp quỳ thụp một gối xuống đất, quay lưng ngược sáng, thật sự như vừa cưỡi mây xuất hiện...
Quá mĩ lệ, cũng quá siêu thực...
Trong xưởng tối tăm ảm đạm, có thêm ánh đèn điện thoại cũng vẫn lờ mờ. Phó Diên Thăng quét mắt qua cả người Thích Tự một lần, vẫn không biết hắn bị thương ở đâu, lo lắng hỏi han vài câu, lại sốt ruột nói với người đối diện: "Xe cứu thương vẫn chưa tới à?"
Tiêu Kiềm: "Đã gọi! Cũng sắp đến rồi!"
Phó Diên Thăng dùng tay còn lại vuốt trán Thích Tự: "Cưng ơi, đừng chỉ nhìn tôi, nói gì đi được không..."
Âm giọng hắn đầy bất ổn, động tác trên tay cũng phát run.
Bấy giờ Thích Tự mới muộn màng "ừm" một tiếng, còn muốn cho đối phương thấy chút phản ứng của mình, không ngờ vừa nhúc nhích mà cánh tay trái đã nhói lên tê dại.
Đau nhức như tràn cả vào lồng ngực, khiến tầm mắt hắn cũng biến đen, cau mày hít mạnh một hơi khiến Phó Diên Thăng lập tức cúi người, run giọng hỏi: "Đau ở đâu?"
Thích Tự yếu ớt đáp: "Vai trái..."
Phó Diên Thăng: "Lưng với cổ thì sao, có đau không?"
Thích Tự nghỉ một lát, thử dùng lực kiểm tra rồi nhíu mày nói: "Vẫn ổn..."
Có lẽ cái ghế tan tành kia đã giúp giảm chấn phần nào, Phó Diên Thăng thở nhẹ một hơi, nhưng nét mặt vẫn đầy lo lắng, sợ Thích Tự vẫn còn tổn thương khác bên trong, vội vàng dặn: "Đừng động đậy, chờ xe cứu thương đến đã."
Đội đặc nhiệm đã xử xong tên bắt cóc trên tầng, bên ngoài bắt đầu trở nên ồn ào, Thích Tự nghe thấy tiếng bộ đàm, có cả viên cảnh sát đang giải thích lại tình huống qua điện thoại.
Bốn phía đã sáng lên một chút. Thích Tự đảo mắt nhìn quanh, nhớ lại những gì xảy ra từ lúc đến đây, chợt cảm giác như tất cả chỉ là một cơn ác mộng dài thật dài.
Hắn không còn tâm trí nào quan tâm người khác, chỉ nhìn Phó Diên Thăng, khàn giọng hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Từ lúc thấy định vị của cậu rời khỏi Giang Trấn, tôi bắt đầu nghĩ cách làm sao để đến được đây, bọn tôi đã tìm cậu cả đêm..." Phó Diên Thăng cầm tay phải của Thích Tự, áp lên gần môi mình, ánh mắt đầy vẻ yêu thương và nhẹ nhõm sau biến cố, "Xin lỗi, rốt cục vẫn đến muộn, để cậu kinh hoảng rồi..."
Thích Tự nhìn chằm chằm chuỗi hạt trên cổ tay đối phương, cảm thán: "Anh đến được, là tốt lắm rồi..."
Tiếng ô tô và còi báo động ngày một gần, có người hô vọng vào từ bên ngoài: "Cứu thương đến rồi!"
Một nhân viên y tế chạy vào tìm hiểu tình huống trước, nghe Phó Diên Thăng thuật lại tình huống rơi xuống của Thích Tự thì định cõng hắn ra ngoài.
Thích Tự lắc đầu tỏ ý, định tự mình dậy.
Phó Diên Thăng hoảng hốt, vội nói "Đừng động đậy!" rồi cứ thế vươn tay ra, cẩn thận bế ngang cả người hắn lên.
Thích Tự bỗng quên cả hô hấp, đột nhiên cảm thấy hiện tại như đang hợp lại với cảnh tượng từ 14 năm trước, kí ức ùa về khiến đau nhức cũng trở nên lu mờ.
Ngày ấy, chú người tốt mang chính chuỗi ngọc phật này đã bế hắn ra từ hoàn cảnh tương tự.
14 năm sau, đổi thành Phó Diên Thăng cũng đang xuyên qua bụi bặm và đổ nát, hướng về ánh rạng đông, đưa hắn ra khỏi cơn ác mộng vô tận một lần và mãi mãi.
Bên ngoài không ít người, Thích Tự đã trông thấy gương mặt tràn đầy lo lắng của Diệp Khâm Như, Hứa Kính, và cả ba mẹ hắn vừa đến, bọn họ đều tới cả.
Thích Tự dựa đầu lên vai Phó Diên Thăng, nhẹ giọng gọi: "Phó Diên Thăng..."
"...Hmm?" Âm giọng của Phó Diên Thăng ở rất gần, mỗi cử động đều khiến Thích Tự cảm nhận được sự hiện diện chân thực của đối phương.
Thích Tự nhìn hắn không chớp mắt, nói đủ để mình hai người nghe được: "Đã về rồi... thì sau, anh đừng đi nữa được không?"
Phó Diên Thăng nắm chặt tay hắn, không hề do dự mà trả lời: "Được."
- Hết Q5 -
****
<Epilogue>
Một—
Tiêu Kiềm hỏi: "Cho chó ngửi qua cái gì có mùi vợ cậu đã."
Phó Diên Thăng: "Ngửi tôi đi."
Tiêu Kiêm: "??? Bây có bệnh hả?"
Hai—
Phó Diên Thăng: "Người ở bên này!"
Tiêu Kiềm: "??? Sao bây còn năng suất hơn cả chó vậy?"
Ba—
Quần chúng hóng hớt: "Tại sao bọn bắt cóc chỉ đánh Chương Thừa Tuyên mà không đánh Thích Tự?"
Tác giả: "Không nỡ."
Quần chúng hóng hớt: "Ai không nỡ?"
Tác giả: "Tui đây..."
-
A/N (trên weibo tác giả):
Chương hôm nay có một chi tiết khiến mình ngắc ngứ đến cả tiếng đồng hồ!
Chính là cái lúc Thầy ôm Cá ra khỏi cái xưởng hoang đó, cá nhân mình đã rất muốn tái hiện lại cảnh tượng 14 năm trước, nghĩ thấy lãng mạn lắm luôn (khóc lụt nhà)
Nhưng mà hồi được ba Thầy cứu, Tự vẫn trẻ con nên để người lớn bế ngang thì cũng bình thường, cơ mà giờ em nó là thanh niên trai tráng 1m87 rồi! Này cũng quá ư là...!
Hai tên con trai cao tồng ngồng bồng bế nhau kiểu công chúa?? Hình như không được đẹp cho lắm nhỉ...? ( ˙-˙=͟͟͞͞)
Mấy bồ có thể tưởng tượng đến cảnh Thích Phong được bế ngang như vậy không?
Chưa kể Thích Tự còn mới bị ngã gãy tay, kĩ thuật của Thầy phải trình đến nhường nào mới được?
Hay là cho dìu nhau ra ngoài thôi?
...
Nhưng mà mình thật sự rất muốn tái hiện cảnh kia, còn muốn để Thích Tự tựa đầu vào vai Phó Diên Thăng nữa! (khóc)
Sau đó mình thử đi kiếm hình các man 1m8+ bế nhau kiểu công chúa, kiếm nguyên 1 giờ, thế mà không tìm ra nổi mới hoảng (°ー°〃)
Và cuối cùng tui quyết định tự tẩy não—đây là tiểu thuyết, hình tượng đẹp mới quan trọng! Không care nữa!
Chốt bế công chúa đi!! ("Δ′)
...
Rốt cục ngày mai có thể viết hồi kết rồi, yeah! (●v●)
-
vtrans by xiandzg
T/N: Tôi chỉ muốn được xúc động đậy cho trọn vẹn một lần thôi mà sao khó vậy Hi =))))))))
—[Update: 180 181 182 đều đã bị sửa tùm lum
"Sắp rồi, khoảng 10 phút nữa thôi." Tiêu Kiềm nói.
"Để tôi gửi định vị cho, anh tới thẳng đây chúng ta tụ họp đã."
Dập máy xong, Phó Diên Thăng ngồi trong xe xem bản đồ rồi đối chiếu với bên ngoài, nhìn ra xung quanh đều là làng mạc và các hộ nông gia, nhưng đi hết khu vực này là đến đằng sau xưởng nhựa và xưởng nhuộm.
Phó Diên Thăng nhớ rõ, theo định vị thì bọn bắt cóc không dùng cửa sau mà đi vào từ đường Đồng Binh ở mặt trước, toàn bộ phía đó không nhà cửa công trình gì che chắn, đêm hôm mà có xe chạy qua thì đảm bảo người quanh nhà máy sẽ đều thấy được.
Để đề phòng trường hợp mấy kẻ bắt cóc vẫn đang lang vảng canh ngoài nhà máy, đột nhập từ phía sau vừa an toàn hơn, vừa giảm bớt nguy cơ đánh rắn động cỏ.
Tiêu Kiềm không mất bao lâu đã đến nơi, hai người hội họp dưới một bóng đèn đường, Phó Diên Thăng thấy đối phương chỉ dẫn theo đúng một con chó đặc vụ.
Phó Diên Thăng sửng sốt: "Chỉ có mình anh?"
Tiêu Kiềm chỉ vào chó đặc vụ bên cạnh: "Thế đây là gì?"
Phó Diên Thăng: "Sao không mang theo mấy người nữa?"
Tiêu Kiềm: "Cmn vụ này là tôi theo chui đấy ông tướng, mượn được con chó đã tốt lắm rồi, cậu còn mong cảnh sát hình sự địa phương người ta nghe tôi chỉ huy nữa chắc? Tìm thấy người đi rồi nói!"
Phó Diên Thăng nhíu mày: "Được, mau đi tìm thôi."
"Khoan." Tiêu Kiềm gọi hắn lại, "Có gì mang mùi bạn trai cậu không? Cho nó ngửi đã."
Phó Diên Thăng: "..."
Phó Diên Thăng ngồi xổm xuống: "Bảo nó ngửi tôi đi."
Tiêu Kiềm: "???"
Phó Diên Thăng giải thích: "Bọn tôi dùng cùng loại nước hoa, mới tách ra cách đây 15 tiếng, trước đó cũng ở với nhau từ tối đến trưa hôm sau, trên quần áo... chắc là vẫn còn mùi cậu ấy."
Tiêu Kiềm: "..."
Phó Diên Thăng đã nhớ như in địa hình nơi này và vị trí cụ thể của hai nhà máy kia trong đầu.
Chờ chó đặc vụ ngửi ngửi Phó Diên Thăng một hồi, hai người cũng bắt đầu lặng lẽ dẫn nó đi qua khu dân cư.
Giờ này mọi nhà đều đã kín cổng cao tường, càng đi về hướng bắc càng hoang vu, xung quanh khu xưởng chừng 500m đã chẳng còn một cái đèn đường nào hoạt động.
Càng về hướng bắc càng hoang vu, xung quanh khu xưởng chừng 500m đã chẳng còn một cái đèn đường nào hoạt động.
Vừa rồi ở trên xe, Phó Diên Thăng có tranh thủ tìm hiểu được—hai nhà máy kia đã bị chính quyền địa phương thu hồi vì nằm trên khu đất trong diện tái quy hoạch, về cơ bản là đang bị bỏ hoang.
Tứ phía trống trải lại tối mịt, đúng là địa điểm lí tưởng để che giấu con tin. Nếu bọn bắt cóc thật sự đưa người vào đây, hai người Thích Tự lại đang ở trong tình huống không thể nào phát ra tiếng động, thì quả thật chẳng dễ gì mà tìm được.
Nhân lúc còn chưa tới vị trí trọng điểm, Phó Diên Thăng mới thấp giọng hỏi Tiêu Kiềm: "Anh nói cảnh sát đã tìm qua khu vực này rồi phải không, từ lúc nào? Thấy được những gì?"
Tiêu Kiềm: "Khoảng 2h sáng, lúc ấy tôi cũng vừa gặp mặt người của bên công an Hưng Thị, bọn họ bảo sợ đánh rắn động cỏ vì chưa biết con tin có bị nguy hiểm đến tính mạng hay không, nên chỉ mới đảo qua khu vực phụ cận, sau phát hiện ra định vị dừng lại ở trạm xăng phía nam Hưng Thị thì đi luôn."
Phó Diên Thăng: "Bọn họ có dẫn theo chó không?"
Tiêu Kiềm cả giận: "Không thì tôi mới mang đây, chứ đêm hôm thế này tìm bằng niềm tin à."
Ròng rã mất 30 phút, hai người mới mò đến phía sau khu xưởng. Mùi hóa chất gây mũi xung quanh khiến Phó Diên Thăng không khỏi cau mày, nồng nặc như vậy sẽ rất bất lợi cho công tác tìm kiếm của chó đặc vụ.
Tiêu Kiềm đề nghị chia nhau ra tìm, phát hiện có gì bất thường thì phải lập tức báo tin hoặc trở lại điểm tập hợp.
Phó Diên Thăng đồng ý, sau đó Tiêu Kiềm dẫn chó đi về phía xưởng nhuộm, một mình hắn đi thăm dò nhà máy nhựa. May sao tường rào phía nam có một khe hở rất lớn, hắn thấy xung quanh không người, bèn lách người vào luôn.
Xưởng có tổng cộng ba gian lớn, Phó Diên Thăng bình tĩnh men theo mép tường, cứ hai bước lại nhìn quanh nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Lúc đến gần gian thứ hai, nhận thấy điện thoại khẽ rung lên, Phó Diên Thăng nấp vào chỗ khuất rồi mới mở ra xem, là tin nhắn từ Tiêu Kiềm: "Tôi vừa đi vòng lại từ xưởng nhuộm, phát hiện ra một người ngủ gật trong phòng bảo vệ ở cổng xưởng nhựa, có vẻ là bọn bắt cóc, cậu đang đâu rồi? Tình hình thế nào?"
...Nửa đêm nửa hôm lại có người ngủ gật trong phòng bảo vệ của một nhà máy bỏ hoang!?
Phó Diên Thăng biết dự cảm của mình đã đúng, nhanh chóng nhắn lại một câu: "Tôi vào bên trong rồi, vẫn đang thăm dò."
Tiêu Kiềm: "Ẩn nấp cho cẩn thận, tôi đi thăm dò tình hình bên ngoài lát đã!"
Có lẽ bị bỏ hoang đã lâu, toàn bộ cửa sổ phía tây của gian xưởng đều trống hoắc, Phó Diên Thăng vừa tới gần đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói chuyện.
Hắn dừng lại nghe ngóng vài giây, đến khi nhận ra giọng nói quen thuộc thì mừng phát điên.
Phó Diên Thăng run run tay lấy điện thoại ra, vội vàng nhắn tin cho Tiêu Kiềm: "Người ở bên này!"
Tiêu Kiềm lập tức hỏi: "Tình hình bọn họ thế nào?"
Gian xưởng có hai tầng, Phó Diên Thăng thử ngó vào từ cửa sổ tầng một nhưng bên trong quá mờ mịt, chỉ nghe được tiếng chứ không thấy người.
Hắn nhắn lại cho Tiêu Kiềm: "Chưa nhìn thấy người, nhưng cả hai đều tỉnh."
Tiêu Kiềm: "Còn tỉnh là còn an toàn, con tin ở đây thì chắc bên trong vẫn chưa hết bọn bắt cóc đâu, mình chúng ta xông vào cứu sẽ nguy hiểm, để tôi gọi đội đặc nhiệm tới. Cậu cứ canh chừng ở đó, chú ý đừng để bại lộ, có việc nhớ liên lạc cho tôi luôn."
Phó Diên Thăng "OK" lại một câu, sau đó bấm tắt điện thoại, dán lưng vào tường, lẳng lặng chờ đợi.
Có vẻ Thích Tự đang nói chuyện với Chương Thừa Tuyên, giữa đêm khuya, âm giọng cả hai yếu ớt vọng đi khắp nhà máy trống trải, truyền ra ngoài cửa sổ, lọt vào tai Phó Diên Thăng.
Tưởng chừng chỉ là những lời tâm sự giữa hai thanh niên, thực chất lại mang ý nghĩa của một cuộc đọ sức sinh tử.
Phó Diên Thăng không ngừng niệm tên Thích Tự trong lòng, một tay cầm điện thoại, một tay đút trong túi áo siết chặt đến đổ mồ hôi...
*
5h50, Tiêu Kiềm dẫn một đội đặc nhiệm mặc thường phục vào đến xưởng nhựa theo con đường mà bọn hắn đi lúc nãy, dự dịnh đánh úp từ ba phía để xử lí từng tên riêng lẻ.
Không rón rén như Tiêu Kiềm và Phó Diên Thăng lúc trước, động tĩnh của đội đặc nhiệm tương đối bật lên so với không gian rạng sáng tĩnh lặng lúc này.
Triệu Cường đang gà gật canh chừng con tin trong xưởng cũng nghe thấy, lập tức giật mình tỉnh lại, đang định ra ngoài kiểm tra thì bị đối thoại giữa Thích Tự và Chương Thừa Tuyên trên tầng phân tán sự chú ý.
Lúc này, Thích Tự đang khuyên Chương Thừa Tuyên nên tìm một đường lui cho mình, đối phương trầm tư một lát rồi thấp giọng nói: "Nhưng tôi chưa từng tiếp xúc với bạn bè của bác hai, không biết là lần này ông ấy liên hệ với người trung gian nào..."
"Mẹ nhà chúng mày." Tầng dưới đột nhiên vang lên tiếng quát, "Lèm bèm nó vừa thôi! Có im ngay không thì bảo!"
Thích Tự không khỏi giật mình khi biết bọn bắt cóc vẫn đang canh chừng ở đây, nghe giọng còn nhận ra đây chính là tên mới lục soát hắn hồi nãy.
Chương Thừa Tuyên đã bị Thích Tự thuyết phục, rốt cục có vẻ hạ quyết tâm, nói vọng xuống tầng dưới: "Đại ca, ai là người bảo các anh bắt cóc tôi vậy? Anh có thể gọi điện cho người đó, muốn gì thì cứ bảo hắn nói với ba tôi..."
Triệu Cường quát: "Còn không mau ngậm miệng, bớt làm phiền tao đi!"
Chương Thừa Tuyên tỏ vẻ đau đớn nói: "Đại ca, tay tôi tê quá, bụng cũng đau nữa, van anh rộng lượng một chút được không? Anh muốn gì ba tôi nhất định sẽ đáp ứng hết, thả tôi ra được không..."
Triệu Cường tức mình đi lên, lôi Chương Thừa Tuyên dậy tát cho vài phát. Âm thanh vang vọng khắp nhà máy hoang, đinh tai nhức óc khiến Thích Tự cũng rợn cả người.
"Có nghe thấy tao bảo câm đi không? Thiếu đòn à!" Triệu Cường đánh Chương Thừa Tuyên đủ rồi thì thẳng tay ném xuống đất, còn đạp thêm một cú rồi mới lấy máy ra gọi điện thoại, "Lão Tam! Hai thằng ôn này lại tỉnh rồi! Thuốc đâu? Chuốc thêm đi!"
Mấy tên bắt cóc tranh thủ đưa được người đi trong đêm, còn thuận lợi đánh lạc hướng cuộc truy tìm của cảnh sát, lúc này mới không khỏi thư giác một chút.
Tên "Lão Tam" kia bị gọi tỉnh, mơ mơ màng màng bước ra khỏi phòng gác, còn đang ngái ngủ ngáp ngắn ngáp dài đã bị hai đặc nhiệm thình lình tập kích từ phía sau.
Tất cả diễn ra trong chưa đến 10 giây, hắn cũng chỉ kịp ú ớ kêu lên một tiếng.
Nghe được tiếng động bên ngoài, Triệu Cường không khỏi kinh hãi, vội vàng chạy xuống, nhưng chỉ được vài bậc đã cảnh giác lui lại, bấm gọi cho Lão Tam.
Đối phương không nhấc máy, Triệu Cường ngửi ra vấn đề, lập tức gọi một cuộc khác, đường truyền vừa kết nối đã vội kêu lên: "Hồng Tứ gia! Hình như chúng ta bị cớm phát hiện rồi!"
Thích Tự nghe nói "cớm" mới hiểu những tiếng động bên ngoài có thể là cảnh sát tới cứu viện, trong lòng một lần nữa nổi lên hi vọng.
Cũng không biết người bên kia nói gì, Triệu Cường đột nhiên hổn hển gọi dồn dập: "Hồng Tứ gia! Hồng Tứ gia?"
Hắn gào lớn hai tiếng, Chương Thừa Tuyên nghe được cái tên này thì chen miệng nói: "Đại ca, anh có thể gọi cho Hồng Tứ gia, bảo ông ấy thương lượng với Chương Hữu Phát cho các anh gấp đôi tiền công rồi thả chúng tôi đi được không..."
Triệu Cường bỗng dưng bị kích thích, phì phò nổi giận đi đến đạp cho hắn một cú toàn lực: "Cái thằng xúi quẩy! Cmn còn dám nói gấp đôi? Mày có biết Chương Hữu Phát còn đang nợ Hồng Tứ gia bao nhiêu tiền không? Gấp mười vẫn chưa đủ đâu! Lại còn muốn về nhà... Lão cha rẻ rách của mày đã giao mày ra làm con tin rồi! Hồng Tứ gia nói nhiệm vụ mà không thành, nhà họ Chương cũng ddeos có tiền đi chuộc thằng tạp chủng mày đâu! Còn dám nói! Cmn mày thử nói nữa đi!"
Thích Tự bị bịt mắt không nhìn được gì, chỉ nghe thấy tên đầu gấu liên tục đánh chửi và những tiếng la ngày một thảm thiết từ Chương Thừa Tuyên.
Thích Tự nghe mà bủn rủn, Chương Thừa Tuyên còn nói chúng sẽ không động đến tính mạng của hai người họ sao? Sau những lời vừa rồi, đối phương mà có đầu óc thì chắc chắn đã phải hiểu được, sự thật không phải nhà họ Chương cần hắn đến đây để phối hợp diễn trò.
Chương Hữu Phát nợ Hồng Tứ gia, bọn họ nhất định phải giành được suất hợp tác với Tân Điểu, thì mới có thể tiếp tục bòn rút Lâm Hoán để trả nợ!
Đây chính là bẫy lồng bẫy, mà Chương Thừa Tuyên đơn giản chỉ là một quân cờ trong đó, không ai quan tâm đến sống chết của hắn!
Nghe được động tĩnh bên trong, đội đặc nhiệm bèn báo cáo với đội trưởng: "Âm thanh truyền ra cho thấy con tin đang bị ngược đãi, xin chờ chỉ thị."
"Có nguy hiểm đến tính mạng không?"
"Chưa xác định, bọn bắt cóc và con tin đều ở trên tầng hai, khuất tầm nhìn nên không thấy rõ."
"Trước mắt dùng drone ghi lại tình huống trên tầng hai thế nào đã, để chuyên gia đàm phán chuẩn bị thương lượng với bọn bắt cóc..."
...
Lại nghe được một loạt âm thanh từ bên ngoài truyền vào, Triệu Cường không còn tâm trí đâu đánh người, bèn liếc quanh bốn phía rồi rút ra con dao từ trong túi quần.
Chương Thừa Tuyên vẫn đang rên rỉ thảm thiết: "Cứu mạng... cứu mạng..."
Tên bắt cóc nghe mà càng phiền, thẳng tay xuống ngay một dao: "Im mồm! Còn nháo nữa ông cho chúng mày thăng hết bây giờ!"
Thích Tự chỉ thấy Chương Thừa Tuyên kêu thảm một tiếng, sau đó cũng không còn sụt sùi thêm.
Chẳng bao lâu sau, cổ hắn cũng bị kề lên một thứ gì đó, dấp dính và xộc mùi máu tươi, tựa như lưỡi rắn đang liếm láp da thịt nơi động mạch.
...Là dao.
Dao dính máu!
Thích Tự đờ người, không dám nhúc nhích chỉ một phân, mồ hôi lạnh ào ào túa ra thấm đẫm cổ áo.
Chương Thừa Tuyên đã im phăng phắc, không gian chỉ còn lại tiếng thở nặng nề từ tên bắt cóc và nhịp tim của chính hắn.
Máy quay trên drone cũng đúng lúc ghi lại được cảnh tên bắt cóc kề dao lên cổ Thích Tự, đội đặc công nhìn mà chửi thề, Phó Diên Thăng ở bên cạnh quan sát lại càng tái mặt, siết chặt hai nắm tay.
Tiêu Kiềm thấy vậy, chỉ sợ đối phương bốc đồng xông vào liều mạng với tên bắt cóc, vội vàng đè vai hắn lại.
Cảnh sát nhanh chóng gửi lại hình ảnh về tổng cục, chưa đến 10 phút sau đã có hồi đáp.
"Tên bắt cóc tên Triệu Cường, sinh năm 1976, là người huyện Hà tỉnh Sơn, 10 năm trước bỏ trốn sau một vụ giết người cướp của tại tỉnh Quảng, gây ra hai án mạng, suy từ diện mạo và thân hình thì chắc chắn là đúng người này..."
"Cái gì!? Hai án mạng!?"
"Con tin có nguy hiểm đến tính mạng! Bắn tỉa vào vị trí chờ thời cơ, những người còn lại cũng phải chuẩn bị súng, sẵn sàng nhắm bắn và tập kích bất kì lúc nào!"
...
Thích Tự không nhìn thấy gì, cũng không biết Chương Thừa Tuyên đã bị giết hay chưa, giờ phút này chỉ cảm nhận được mỗi bóng ma chết chóc đang bao lấy mình.
Mỗi giây trôi qua với lưỡi dao kề cổ, cảm tưởng như một giây hắn đang bị lăng trì.
Hẳn là sắp phải chết rồi.
Hắn nghĩ đến ba mẹ, nghĩ đến em trai Thích Phong.
Cả nhà đã mất bao lâu mới được đoàn tụ, giờ hắn mà chết, ba sẽ đau lòng đến nhường nào...
Mẹ còn đang mang bầu, chẳng biết chịu kích động cỡ này có ảnh hưởng đến thai nhi hay không...
Rồi cả tên ngốc Tiểu Phong kia, hắn mà đi thì đối phương cũng chẳng thể sống như mình muốn nữa rồi, trước mới đi làm thay anh được mấy buổi đã than vãn ỉ ôi, giờ bị bắt giúp ba làm việc cả đời có khi sẽ khóc chết mất.
...
Hắn nghĩ đến cả Phó Diên Thăng, nghĩ đến tối qua hai người vẫn còn quấn quýt triền miên, nghĩ đến ánh mắt không nỡ rời hắn lúc đối phương đứng nơi cửa vào sân bay...
Vừa tách ra, hắn đã lập tức mong mỏi đến lần gặp tiếp theo biết bao.
Thích Tự chợt nghĩ mà tiếc, tiếc rằng mình chưa bao giờ giữ Phó Diên Thăng ở lại—đời hắn ngắn thế này, đáng ra tùy hứng một chút thì đã chẳng tịch mịch.
Nếu, nếu như hắn có thể gặp lại Phó Diên Thăng...
...
...Không!
Thích Tự sực tỉnh, nhanh chóng thoát ra khỏi suy nghĩ cực đoan!
Bản năng muốn sống buộc hắn vắt óc nghĩ ra biện pháp xoay chuyển tình thế—cảnh sát vẫn đang ở đây, bọn họ sẽ không chỉ ngồi không, nhiệm vụ của hắn bây giờ là câu giờ, đánh lạc hướng cho tên bắt cóc bình tĩnh lại, để người bên ngoài tìm được cơ hội vào giải cứu.
"Đại ca..." Đoán được đối phương không muốn bọn họ lên tiếng vì sợ gây chú ý với cảnh sát bên ngoài, Thích Tự cố gắng đè giọng thấp nhất có thể, yếu ớt nói: "Hồng Tứ gia các anh muốn bao nhiêu, tôi có thể đáp ứng..."
Triệu Cường mạnh tay kẹp cổ hắn, kích động nói: "Mày đáp ứng thì có ích chó gì! Bố mày cũng bị lộ rồi!"
Thích Tự nhớ lại phản ứng của tên này lúc gọi điện cho Hồng Tứ gia, cộng thêm việc hắn vừa nhắc đến "nhiệm vụ không thành", đoán rằng đây chính là nguyên do khiến hắn đột nhiên kích động đến thế.
Phải rồi, một khi bị cảnh sát bắt được, không những bản thân hắn khó thoát, mà sẽ còn liên lụy đến cả Hồng Tứ gia bởi mục đích ban đầu của nhà họ Chương đã bất thành.
Cú điện thoại với Hồng Tứ gia chính là ngòi nổ khiến hắn bạo phát như lúc này!
Thích Tự thấp giọng nói: "Vậy thì để tôi cho anh tiền, hiện tại anh giữ được tôi rồi, muốn bao nhiêu ba tôi cũng sẽ đồng ý."
Triệu Cường hơi sửng sốt, hỏi ngược lại: "Cho tao?"
Thích Tự: "Đúng vậy, 10 triệu được không? Chỉ cần gọi điện cho ba tôi, ông ấy sẽ lập tức chuẩn bị..."
Triệu Cường bắt đầu có hứng với lời nói của Thích Tự: "Chuẩn bị thế nào?"
Thích Tự hòa hoãn nói: "Anh muốn tiền mặt, đô la Mĩ, vàng bạc hay gì đều được, chúng tôi có thể mở cho anh một tài khoản quốc tế rồi chuyển hết tiền vào đó, bao anh một chuyến bay ra nước ngoài rồi thì cảnh sát Trung Quốc cũng không quản được nữa, anh cứ việc tùy ý sử dụng..."
Triệu Cường hơi do dự, dường như đã thấy đề nghị này thật hấp dẫn, bèn rút điện thoại trong túi quần ra, hung hăng nói: "Nói số của ba mày ra đây!"
Thích Tự rất biết phối hợp: "1386608XXXX, ba tôi tên Thích Nguyên Thành, là chủ tịch tập đoàn Tư Nguyên, anh cứ nói với ông ấy mình đang giữ tôi trong tay, hoặc bật loa lên cho tôi nói chuyện cũng được."
Triệu Cường dùng một tay giữ người Thích Tự, một tay cầm điện thoại, đang phân tâm bấm số thì đột nhiên có thứ gì đó từ bên tường phi thẳng đến vai hắn.
Đối phương chỉ kịp kêu lên đầy đau đớn, loạng choạng lùi lại vài bước, điện thoại trên tay cũng lộp cộp đáp đất.
"Cưỡng chế phá vòng vây!" Sau một hiệu lệnh từ bên ngoài, mấy nhân viên đặc nhiệm áo đen bắt đầu lao vào qua các ô cửa sổ trống hoắc hai bên, phi thẳng lên giàn tầng hai.
Tên bắt cóc chỉ mới bị thương nhẹ, thấy thế giãy dụa định bỏ chạy, nhưng trước sau đều đã tịt đường lui, trước khi bị bắt vẫn cả giận rống lên với Thích Tự một câu: "Ôn con dám giở trò với bố! Chết mẹ mày đi!"
Lúc này Phó Diên Thăng và Tiêu Kiềm đã xông vào từ cửa chính, chỉ thấy tên đầu gấu bổ nhào về phía Thích Tự, đẩy cả người lẫn ghế xuống dưới.
Thích Tự cứ thế ngã chúi đầu khỏi tầng hai!
"Thích Tự—!"
Giây phút rơi xuống, hắn mơ hồ thấy có người gọi tên mình, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh Phó Diên Thăng, mới nghĩ bụng chắc mình sắp chết thật, chứ chả dưng gì lại nghe được giọng của người kia ở đây.
Nhưng chỉ trong tích tắc trước khi đáp đất, một bóng đen từ bên cạnh đã kịp nhào tới xô nghiêng chiếc ghế đi.
Thứ kia lập tức vỡ tan tành, người nọ nhanh chóng lao đến bên hắn, hô lên: "Tiêu Kiềm! Qua đây chiếu đèn cho tôi!"
Một người khác tiến lại, còn lầm bầm nói: "Tđn cậu là điều tra viên dân sự mà còn xông ra nhanh hơn cả đặc công tôi đây..."
Khăn bịt mắt được tháo bỏ đầu tiên, Thích Tự nhíu mày, chậm rãi làm quen với ánh sáng để nhìn ra người trước mặt.
Hắn cảm thấy quá mức khó tin, bởi đây thật sự là Phó Diên Thăng...!
Đúng là trước đó Thích Tự đã nghĩ đối phương sẽ thấy định vị có vấn đề, suy được ra hắn bị bắt cóc, rồi nghĩ cách cứu mình từ xa.
Hắn cũng đoán nếu không phải Diệp Khâm Như thì là ba mẹ, hoặc thậm chí Hứa Kính sẽ dẫn cảnh sát đến tìm mình. Chỉ chưa từng ngờ người xuất hiện đầu tiên lại là Phó Diên Thăng!
Người kia mới vừa về đến Thâm Thành vài tiếng trước, ở xa như vậy, sao có thể đến được đây?
Với sự giúp đỡ của Tiêu Kiềm, Phó Diên Thăng nhanh chóng tháo hết dây trói, gỡ nốt ra phần ghế còn sót lại, đặt Thích Tự nằm thẳng ra đất rồi nắm chặt tay hắn, hỏi đầy lo âu: "Bị thương ở đâu rồi? Có nghe thấy tôi nói gì không?"
Thích Tự muốn gọi tên đối phương, chỉ có điều há miệng bao nhiêu cũng không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Bên ngoài đã bắt đầu le lói ánh hừng đông, Phó Diên Thăng vẫn đang mặc chiếc áo khoác hắn vừa mua tặng, trực tiếp quỳ thụp một gối xuống đất, quay lưng ngược sáng, thật sự như vừa cưỡi mây xuất hiện...
Quá mĩ lệ, cũng quá siêu thực...
Trong xưởng tối tăm ảm đạm, có thêm ánh đèn điện thoại cũng vẫn lờ mờ. Phó Diên Thăng quét mắt qua cả người Thích Tự một lần, vẫn không biết hắn bị thương ở đâu, lo lắng hỏi han vài câu, lại sốt ruột nói với người đối diện: "Xe cứu thương vẫn chưa tới à?"
Tiêu Kiềm: "Đã gọi! Cũng sắp đến rồi!"
Phó Diên Thăng dùng tay còn lại vuốt trán Thích Tự: "Cưng ơi, đừng chỉ nhìn tôi, nói gì đi được không..."
Âm giọng hắn đầy bất ổn, động tác trên tay cũng phát run.
Bấy giờ Thích Tự mới muộn màng "ừm" một tiếng, còn muốn cho đối phương thấy chút phản ứng của mình, không ngờ vừa nhúc nhích mà cánh tay trái đã nhói lên tê dại.
Đau nhức như tràn cả vào lồng ngực, khiến tầm mắt hắn cũng biến đen, cau mày hít mạnh một hơi khiến Phó Diên Thăng lập tức cúi người, run giọng hỏi: "Đau ở đâu?"
Thích Tự yếu ớt đáp: "Vai trái..."
Phó Diên Thăng: "Lưng với cổ thì sao, có đau không?"
Thích Tự nghỉ một lát, thử dùng lực kiểm tra rồi nhíu mày nói: "Vẫn ổn..."
Có lẽ cái ghế tan tành kia đã giúp giảm chấn phần nào, Phó Diên Thăng thở nhẹ một hơi, nhưng nét mặt vẫn đầy lo lắng, sợ Thích Tự vẫn còn tổn thương khác bên trong, vội vàng dặn: "Đừng động đậy, chờ xe cứu thương đến đã."
Đội đặc nhiệm đã xử xong tên bắt cóc trên tầng, bên ngoài bắt đầu trở nên ồn ào, Thích Tự nghe thấy tiếng bộ đàm, có cả viên cảnh sát đang giải thích lại tình huống qua điện thoại.
Bốn phía đã sáng lên một chút. Thích Tự đảo mắt nhìn quanh, nhớ lại những gì xảy ra từ lúc đến đây, chợt cảm giác như tất cả chỉ là một cơn ác mộng dài thật dài.
Hắn không còn tâm trí nào quan tâm người khác, chỉ nhìn Phó Diên Thăng, khàn giọng hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Từ lúc thấy định vị của cậu rời khỏi Giang Trấn, tôi bắt đầu nghĩ cách làm sao để đến được đây, bọn tôi đã tìm cậu cả đêm..." Phó Diên Thăng cầm tay phải của Thích Tự, áp lên gần môi mình, ánh mắt đầy vẻ yêu thương và nhẹ nhõm sau biến cố, "Xin lỗi, rốt cục vẫn đến muộn, để cậu kinh hoảng rồi..."
Thích Tự nhìn chằm chằm chuỗi hạt trên cổ tay đối phương, cảm thán: "Anh đến được, là tốt lắm rồi..."
Tiếng ô tô và còi báo động ngày một gần, có người hô vọng vào từ bên ngoài: "Cứu thương đến rồi!"
Một nhân viên y tế chạy vào tìm hiểu tình huống trước, nghe Phó Diên Thăng thuật lại tình huống rơi xuống của Thích Tự thì định cõng hắn ra ngoài.
Thích Tự lắc đầu tỏ ý, định tự mình dậy.
Phó Diên Thăng hoảng hốt, vội nói "Đừng động đậy!" rồi cứ thế vươn tay ra, cẩn thận bế ngang cả người hắn lên.
Thích Tự bỗng quên cả hô hấp, đột nhiên cảm thấy hiện tại như đang hợp lại với cảnh tượng từ 14 năm trước, kí ức ùa về khiến đau nhức cũng trở nên lu mờ.
Ngày ấy, chú người tốt mang chính chuỗi ngọc phật này đã bế hắn ra từ hoàn cảnh tương tự.
14 năm sau, đổi thành Phó Diên Thăng cũng đang xuyên qua bụi bặm và đổ nát, hướng về ánh rạng đông, đưa hắn ra khỏi cơn ác mộng vô tận một lần và mãi mãi.
Bên ngoài không ít người, Thích Tự đã trông thấy gương mặt tràn đầy lo lắng của Diệp Khâm Như, Hứa Kính, và cả ba mẹ hắn vừa đến, bọn họ đều tới cả.
Thích Tự dựa đầu lên vai Phó Diên Thăng, nhẹ giọng gọi: "Phó Diên Thăng..."
"...Hmm?" Âm giọng của Phó Diên Thăng ở rất gần, mỗi cử động đều khiến Thích Tự cảm nhận được sự hiện diện chân thực của đối phương.
Thích Tự nhìn hắn không chớp mắt, nói đủ để mình hai người nghe được: "Đã về rồi... thì sau, anh đừng đi nữa được không?"
Phó Diên Thăng nắm chặt tay hắn, không hề do dự mà trả lời: "Được."
- Hết Q5 -
****
<Epilogue>
Một—
Tiêu Kiềm hỏi: "Cho chó ngửi qua cái gì có mùi vợ cậu đã."
Phó Diên Thăng: "Ngửi tôi đi."
Tiêu Kiêm: "??? Bây có bệnh hả?"
Hai—
Phó Diên Thăng: "Người ở bên này!"
Tiêu Kiềm: "??? Sao bây còn năng suất hơn cả chó vậy?"
Ba—
Quần chúng hóng hớt: "Tại sao bọn bắt cóc chỉ đánh Chương Thừa Tuyên mà không đánh Thích Tự?"
Tác giả: "Không nỡ."
Quần chúng hóng hớt: "Ai không nỡ?"
Tác giả: "Tui đây..."
-
A/N (trên weibo tác giả):
Chương hôm nay có một chi tiết khiến mình ngắc ngứ đến cả tiếng đồng hồ!
Chính là cái lúc Thầy ôm Cá ra khỏi cái xưởng hoang đó, cá nhân mình đã rất muốn tái hiện lại cảnh tượng 14 năm trước, nghĩ thấy lãng mạn lắm luôn (khóc lụt nhà)
Nhưng mà hồi được ba Thầy cứu, Tự vẫn trẻ con nên để người lớn bế ngang thì cũng bình thường, cơ mà giờ em nó là thanh niên trai tráng 1m87 rồi! Này cũng quá ư là...!
Hai tên con trai cao tồng ngồng bồng bế nhau kiểu công chúa?? Hình như không được đẹp cho lắm nhỉ...? ( ˙-˙=͟͟͞͞)
Mấy bồ có thể tưởng tượng đến cảnh Thích Phong được bế ngang như vậy không?
Chưa kể Thích Tự còn mới bị ngã gãy tay, kĩ thuật của Thầy phải trình đến nhường nào mới được?
Hay là cho dìu nhau ra ngoài thôi?
...
Nhưng mà mình thật sự rất muốn tái hiện cảnh kia, còn muốn để Thích Tự tựa đầu vào vai Phó Diên Thăng nữa! (khóc)
Sau đó mình thử đi kiếm hình các man 1m8+ bế nhau kiểu công chúa, kiếm nguyên 1 giờ, thế mà không tìm ra nổi mới hoảng (°ー°〃)
Và cuối cùng tui quyết định tự tẩy não—đây là tiểu thuyết, hình tượng đẹp mới quan trọng! Không care nữa!
Chốt bế công chúa đi!! ("Δ′)
...
Rốt cục ngày mai có thể viết hồi kết rồi, yeah! (●v●)
-
vtrans by xiandzg
T/N: Tôi chỉ muốn được xúc động đậy cho trọn vẹn một lần thôi mà sao khó vậy Hi =))))))))
—[Update: 180 181 182 đều đã bị sửa tùm lum
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất