Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 184: Tôi muốn từ chức

Trước Sau
Phó Diên Thăng ở lại nhìn Thích Tự ngủ thêm một lát, cũng như chuẩn bị xong tâm lí cho mình, nhẹ nhàng đặt tay đối phương xuống giường rồi đứng dậy ra ngoài.

Đóng lại cửa phòng sau lưng, Phó Diên Thăng mới lấy di động ra bấm đến một số điện thoại.

"A lô, đội trưởng Giang, là tôi đây..." Hắn thấp giọng mở lời.

"Phó Diên Thăng?"

"Anh còn nhớ, chuyện tôi từng nói lần trước chứ?"

"Ý cậu là sao?"

"Tôi nghĩ kĩ rồi, tôi muốn từ chức."

"Cậu!... Lão Nhâm đã tạo điều kiện cho cậu hẳn bốn tháng, quyết định cất nhắc lên đội phó cũng sắp xuống đến nơi rồi, cậu còn chưa chịu tỉnh táo lại à?"

"Tôi đang rất tỉnh táo, đội trưởng, tôi thật sự không làm được, dù là tinh thần hay thực chất đều không thể quay về trạng thái trước kia nữa rồi."

"Phó Diên Thăng, cậu biết mình đang nói gì không đấy?"

"Rất rõ, nhưng Thích Tự cần tôi, mà từ giờ tôi cũng chỉ muốn ở lại bên cậu ấy. Chức vị đội phó, đội trưởng, hay thậm chí là mấy năm nữa được điều đến các ban ngành công khai đều không đáp ứng được nhu cầu của tôi."

"Nhưng ở cạnh người kia để làm gì mới được? Cậu quên quy định của chúng ta rồi sao?"

"Chưa hề, nhưng nếu có thể ở lại với cậu ấy, tôi cảm thấy cũng không còn gì quá quan trọng nữa... 8 năm thôi mà, tôi thiếu gì lựa chọn để làm."

"Chết tiệt, cậu đúng là bị nhập rồi! Tôi khuyên cũng không nổi nữa, tự cậu đi nói với lão Nhâm đi!"

...

Phó Diên Thăng cất điện thoại, nhắm mắt dựa vào bức tường ngoài phòng bệnh trong chốc lát.

Bấy giờ Thích Nguyên Thành cũng nghe xong điện thoại quay lại, thấy hắn đứng đây bèn hỏi: "Sao vậy?"

"...Dạ không sao." Phó Diên Thăng đứng thẳng dậy, "Là điện thoại của cảnh sát ạ?" Vừa rồi ngồi trong phòng, hắn đã loáng thoáng nghe được người gọi Thích Nguyên Thành là ai.

Thích Nguyên Thành gật đầu: "Ừ, cảnh sát Lưu phụ trách vụ này vừa gọi..."

Phó Diên Thăng: "Tình hình thế nào rồi chú?"

Thích Nguyên Thành: "Bọn bắt cóc có tổng cộng bốn tên, ngoài hai tên đã bị bắt ở xưởng nhựa, thì còn một tên canh trên xe cách đó 3km, và một tên "Phùng Nhị" trà trộn trong đội bảo an khách sạn Giang Trấn để thuận lợi phối hợp trong ngoài. Tất cả đều đã bị bắt và khai ra sự thật rồi. Về phía nhà họ Chương... Theo lời cảnh sát Lưu, cậu con riêng kia cũng vừa tỉnh, còn hứa sẽ cung cấp chứng cớ và lời khai cho thấy chủ mưu vụ bắt cóc này chính là bác hai và cha nuôi của mình.

Phó Diên Thăng nghe vậy cũng sửng sốt, bất giác sờ đến móc treo điện thoại trong túi quần, hỏi ngược lại: "Thật ạ?"

Thích Nguyên Thành trấn an: "Ừ, xem ra lần này hai anh em Chương Hữu Phát với Chương Ái Phát kia không thoát được vòng lao lí rồi!"

...

Thích Tự nằm mơ, mơ thấy hắn đang lẻ loi một mình đi trong đường hầm thời gian, bị bao vây bởi những ảo giác kì quái, có cảnh hắn và Tiểu Phong chơi đùa khi còn nhỏ, có cảnh hắn nhìn thấy lá đơn li hôn của ba mẹ trong thư phòng hồi 9 tuổi, có cả cảnh hắn lần đầu bơ vơ đứng giữa đường phố New York đầy xa lạ, nhìn những người nước ngoài khác nhau đang không ngừng rảo bước qua mình...

Hắn đi mãi, đến khi bất giác thấy mình đã ở trong một khu xưởng hoang đen kịt, mới bắt đầu hổn hển tìm cách ra khỏi đây thật nhanh, vậy mà không tài nào thoát được.

Cảnh tượng xung quanh không ngừng thay đổi, nhưng hắn có bước về phía trước bao nhiêu, rốt cục vẫn là đang đi lùi...

Hắn hoảng sợ muốn khóc, muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng lại không phát ra nổi âm thanh nào. Vào lúc này, đằng xa chợt xuất hiện ánh sáng, rồi một người đàn ông chạy từ đó đến trước mặt hắn.

Người kia cầm lấy tay hắn, dịu giọng nói: "Đừng sợ, để chú đưa cháu ra ngoài..."

Bọn họ cùng đi về phía ánh sáng, không ngờ tới nơi đã có một chàng trai đứng đó đợi sẵn. Hắn không nhìn rõ mặt đối phương, nhưng cũng đã lờ mờ đoán ra, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Người đàn ông dẫn hắn đến trước mặt đối phương, bảo: "Đoạn đường tới đây, đến lượt con đi cùng thằng bé rồi..."

Người kia "vâng" một tiếng, lại ngồi xổm xuống, cầm tay Thích Tự đặt lên một nụ hôn, sau đó tiếp tục dẫn hắn đi theo con đường ánh sáng.

Trong lúc ấy hắn cũng dần lớn lên, trưởng thành, chẳng mấy chốc đã cao bằng người bên cạnh.

Đang muốn hỏi người kia có thể luôn ở bên hắn hay không, đột nhiên đối phương lại buông tay hắn ra.

Người ấy cứ thế biến mất, ấm áp trên tay cũng dần tan, hắn hoảng hốt nhìn quanh, đã thấy mình một lần nữa trơ trọi, giống như tất cả những gì vừa xảy ra đều chỉ là ảo giác.

Không, đừng...



"...Đừng... đừng đi..." Thích Tự lẩm bẩm, dần tỉnh lại từ trạng thái hôn mê.

Vừa tỉnh lại, đập vào mắt hắn là trần nhà và vách tường trắng toát, nghiêng đầu sang bên cạnh còn trông thấy một giá truyền dịch...

Cảm giác cứng ngắc ở vai trái khiến hắn nhíu mày, Thích Tự thoáng liếc qua vị trí bị thạch cao cố định, nhớ lại trước khi hôn mê hắn vẫn đang ở trên xe cứu thương, Phó Diên Thăng còn cầm lấy tay mình...

Đây là bệnh viện?

Phó Diên Thăng... đi đâu rồi?

Đã nói sẽ ở cạnh hắn không rời cơ mà?

Thích Tự nhìn quanh một vòng, đang định ấn chuông gọi bác sĩ y tá, không ngờ vừa giơ lên đã thấy vòng ngọc phật trên cổ tay mình...

Hẳn đờ người sửng sốt, còn đưa lại gần gõ gõ, xác nhận đây chính là chuỗi hạt Phó Diên Thăng vẫn đeo thì càng kinh ngạc, người kia...

"...Tỉnh rồi sao?" Giọng nói quen thuộc từ cửa phòng kéo Thích Tự về với thực tại.

Phó Diên Thăng đẩy cửa vào, rảo bước đến trước mặt hắn. Thích Tự đang định nói chuyện thì đã thấy Thích Nguyên Thành cũng đi ngay sau.

"Ba..." Âm giọng Thích Tự vẫn khàn đặc.

"Ừ." Thích Nguyên Thành lo lắng hỏi, "Thấy thế nào rồi, vẫn ổn chứ?"

Thích Tự: "Con đang ở đâu đây?"

Thích Nguyên Thành: "Bệnh viện tư nhân ở Hải Thành, con bị gãy xương cẳng tay trái, vừa làm phẫu thuật xong."

Thích Tự nhìn Phó Diên Thăng: "Tôi hơi khát..."

Phó Diên Thăng vội nói: "Để tôi đi lấy nước, tiện thể gọi bác sĩ luôn."

Bác sĩ vào kiểm tra, có hỏi Thích Tự vài vấn đề, thấy tiến triển của hắn không tồi nên cũng chỉ dặn dò một chút rồi đi.

Sau khi được Phó Diên Thăng đút cho ít nước ấm, Thích Tự lại trao đổi vài câu với Thích Nguyên Thành: "Sau khi con bị bắt, mọi người có nhận được cuộc gọi nào không?"

Thích Nguyên Thành: "Không có cuộc gọi nào, chỉ nhận được một tin nhắn từ số lạ vào khoảng 4h sáng, nói ba nên biết đường làm giống như 14 năm trước."

14 năm trước... quả nhiên cũng là Phi Á.

Thích Tự thở dài: "Mẹ cũng biết rồi ạ?"

Thích Nguyên Thành: "Ừ, ba mẹ đều trắng đêm, mẹ con cũng vừa về nghỉ thôi."

Thích Tự: "Con xin lỗi, vì đã làm ba mẹ lo lắng..."

"Nói vớ vẩn gì thế?" Thích Nguyên Thành nhíu mày, ánh mắt cũng hơi loang loáng, "Con không sao là tốt rồi."

Thích Tự: "Con thấy bọn bắt cóc có gọi cho "Hồng Tứ gia" nào đó, hẳn là người trung gian liên lạc với Chương Hữu Phát..."

Thấy hắn vừa tỉnh đã nghĩ này nghĩ kia, Thích Nguyên Thành bèn khuyên: "Được rồi, bọn bắt cóc đều đã bị bắt, chủ mưu phía nhà họ Chương cũng không thể thoát được. Yên tâm, chuyện này có cảnh sát với người trong công ti lo liệu rồi, con cứ biết nghỉ ngơi cho tốt là được, đừng lo gì hết, hiểu chưa?"

Thích Tự vâng một tiếng đáp lại, thấy mắt ba cũng đã hằn đầy tơ máu bèn nói: "Ba, thế ba cũng về nghỉ đi..."

Phó Diên Thăng tiếp lời: "Cả đêm qua chú cũng chạy đi chạy lại suốt, giờ Thích Tự đã tỉnh là có thể yên tâm phần nào rồi, ở đây vẫn còn có cháu."

Bắt gặp con trai cứ lưu luyến nhìn Phó Diên Thăng nãy giờ, lần đầu tiên Thích Nguyên Thành cảm thấy mình thừa thãi đến vậy, trong lòng hơi nghẹn mà cũng chỉ đành thở dài, nói: "Thôi được rồi, vậy ba về nghỉ trước, tối sẽ quay lại thăm con cùng mẹ, con... có Tiểu Phó ở đây rồi, cần thì cứ nói với nó."

Phó Diên Thăng lập tức thể hiện: "Chú cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Thích Tự cẩn thận."

Thích Tự: "..."

Thích Nguyên Thành đứng dậy, bảo: "Thằng bé cũng cần nghỉ ngơi cho tốt, đừng nói chuyện với nó lâu quá."

Phó Diên Thăng: "Vâng, cháu biết rồi."

Đến khi phòng bệnh chỉ còn lại mình hắn với Phó Diên Thăng, Thích Tự mới nghĩ ra hỏi: "Chương Thừa Tuyên sao rồi?"

Phó Diên Thăng: "Trúng một dao vào đùi nên ngất, sau khi bọn bắt cóc bị tóm thì cậu ta cũng được đưa đến bệnh viên trung tâm Hưng Thị, nghe nói tỉnh rồi, chắc vẫn đang ở đó."



Thích Tự thở phào một hơi, lúc đó nghe Chương Thừa Tuyên hét thảm như vậy, hắn cứ tưởng tên bắt cóc kia đã giết đối phương luôn rồi.

"Cậu ta đã lừa tôi đi vào lối thang bộ..." Thích Tự nói.

Phó Diên Thăng: "Tôi biết rồi."

Thích Tự rũ mắt nói: "Có phải tôi ngu lắm không?"

Phó Diên Thăng vuốt vuốt đầu hắn: "Thông minh thế này, ngu đâu ra?"

Thích Tự: "Cậu ta lừa tôi đề nghị của Thiên Bảo là một cái bẫy, trong khi ngay trước đó tôi đã được Hứa Kính kể cho về tình hình nội bộ rối ren của nhà họ Chương, thế mà vẫn không biết đường cảnh giác, lại còn kích động đi tìm cậu ta ngay lúc quan trọng..."

Phó Diên Thăng: "Ai mà cảnh giác được kẻ xấu, cậu đừng tự trách mình."

Thích Tự nghĩ nghĩ, lại nói: "Lúc bị bắt, bọn tôi đã nói rất nhiều chuyện, cậu ta kể hết về quan hệ của mình với ba, còn kể mình được giao nhiệm vụ phối hợp diễn màn bắt cóc này thế nào... Tôi chưa biết thật giả trong đó ra sao, nhưng nếu anh bảo tôi phải hận cậu ta đến tận xương tủy, thì có lẽ tôi không làm được. Người đáng hận vẫn có điểm đáng quý, cậu ta cũng không hoàn toàn là người xấu..."

Phó Diên Thăng: "Ừm, tôi cũng đã nghe được hết."

Thích Tự sửng sốt: "Nghe được hết?"

Phó Diên Thăng: "Phải, tôi tìm thấy các cậu từ lúc 5h10, sau đó đứng ngoài nghe được, còn lấy cái móc của Tô Cánh ra ghi âm lại hết—có thể tiếng không được to lắm, nhưng trong xưởng rất yên tĩnh, hai người nói chuyện còn có tiếng vang, tìm chuyên gia chỉnh sửa một chút là tốt ngay, Tôi vốn định nộp nó cho cảnh sát rồi, nhưng nghĩ thấy bên trong còn nhắc đến cả chuyện của cậu, nên muốn chờ cậu tỉnh lại để hỏi ý kiến. Có điều vừa rồi nghe ba cậu nói, Chương Thừa Tuyên đã đồng ý cung cấp cho cảnh sát bằng chứng chống lại Chương Hứa Phát và Chương Ái Phát trong vụ bắt cóc này rồi."

Thích Tự nhỏ giọng đáp: "Vậy sao..."

"Hmm, cậu đã làm rất tốt đấy cưng à." Phó Diên Thăng nắm lấy tay hắn, "Còn tốt hơn tôi nghĩ nhiều."

Nghe người kia hết khen hắn thông minh lại khen hắn làm tốt, Thích Tự cũng không nhịn được mà nhìn đối phương chằm chằm: "Anh đang khen cho tôi vui đấy hả?"

"Lời khen của tôi không đáng tin thế à?" Phó Diên Thăng hỏi ngược lại, sau đó nói tiếp, "Hận một người từng hại mình rất dễ, tha thứ bao dung thì lại khó; Dùng sức mạnh áp chế trừng phạt một người còn dễ hơn, nhưng khiến người ta thật tâm sám hối, giác ngộ và thay đổi mới là khó. Việc khó như vậy cậu còn làm được..." Hắn ngừng một lát, có chút ngây ngẩn nhìn Thích Tự, "Tôi thật sự tự hào về cậu."

Thích Tự không khỏi sửng sốt, đầu óc đều muốn choáng vì những lời dỗ ngọt từ đối phương. Hắn lại thoáng liếc qua chuỗi ngọc phật trên cổ tay mình, xác nhận với Phó Diên Thăng lần nữa: "Anh thật sự sẽ không đi nữa chứ?"

Phó Diên Thăng: "Ừm, không đi nữa."

Thích Tự: "Vậy còn công việc thì sao?"

Phó Diên Thăng: "Nghỉ thôi."

Thích Tự: "...Nghỉ được hả?"

"Có phải bán thân đâu mà không được." Phó Diên Thăng lại kéo tay hắn đến gần môi mình, vừa hôn vừa thấp giọng nói, "Từ giờ ở cạnh cậu cả đời, không đi đâu nữa hết."

****

<Epilogue>

Thích Nguyên Thành: "Có Tiểu Phó ở lại với con rồi."

Phó Diên Thăng: "Chú cứ yên tâm!"

Thích Tự: "??? Chuyện gì đã xảy ra trong khi tui ngủ, sao hai người bọn họ lại hài hoà thế này rồi?!"

Phó Diên Thăng: "Cung hỉ cung hỉ, trong cái rủi lại có cái may!"

-

vtrans by xiandzg

T/N: Từ lúc thấy tên chương cho đến khi đọc hết đầu mình đúng kiểu toàn????

Thật ra với cá nhân mình thì lựa chọn của Thầy không quá đột ngột hay ooc, cách Hi muốn vẽ nên tương phản trong quyết định khi đứng trước tình yêu-sự nghiệp của Thầy bây giờ và của bác Thành hồi 10 năm về trước cũng là có dụng ý... Nhưng mình đã rất mong thay vì từ bỏ hoàn toàn thì Thầy sẽ chọn compromise ; A ;;;

Dĩ nhiên đời ai người nấy chọn, nhân vật dưới ngòi bút tác giả cũng vậy, tư tưởng nên có là -họ đã không tiếc thì mình cần gì tiếc hộ-, nhưng phải biết một phần làm nên/trở thành điểm nhấn trong hình tượng Phó Diên Thăng hiện nay chính là những lí tưởng và truy cầu liên quan đến công việc bảo vệ công lí một cách thầm lặng... Không nghi ngờ gì tài hoa của con người toàn năng này sẽ phát huy được ở bất cứ đâu, nhưng mình hi vọng đây không phải một quyết định cảm tính vì kích động sau biến cố sẽ để lại hối hận cho Thầy hay cảm giác tự trách cho Cá sau này (c" ತ,_ತ)

Ừ và không, từ chức cũng không làm em bớt mê Thầy được, có đi làm bá tổng hệ thống tín dụng như bên QHHM thì em vẫn đắm Thầy như thường... "_ゝ"

—Góc nuôi hi vọng vào một cú quay xe từ Hi



Fan: Người ơi thật sự không có biện pháp nào song toàn (cho cả tình yêu và sự nghiệp của Thầy) sao

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau