Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 27: Lợi ích qua lại

Trước Sau
Sau khi về phòng, nhớ đến đề nghị của Phó Diên Thăng ở bar hôm qua, Thích Tự bèn liên lạc cho Trình Lệ Quân, nói thẳng là mình muốn tuyển trợ lí, bảo cô chuẩn bị một thông báo tuyển dụng để mình xem qua rồi đăng luôn lên trang chủ của MeiWei cũng như các web tìm việc khác.

Trình Lệ Quân nghe xong thì sửng sốt: "Ngài cần trợ lí để làm gì vậy? Nếu ngài có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng với tôi, mình tôi cũng có thể..."

"Trình tiểu thư, chị không nghe những gì tôi vừa nói sao?" Thích Tự thẳng thừng ngắt lời cô, nói với giọng điệu bình tĩnh mà lạnh lùng, "Hay ý chị là từ nay tôi muốn làm gì cũng phải báo cáo lí do với thư kí trước đã?"

"Là lỗi của tôi." Trình Lệ Quân nhanh chóng sửa sai, "Ngài có thể nói qua về yêu cầu tuyển người một chút được không?"

Thích Tự: "Độ tuổi 20-30, nam giới, có bằng thạc sĩ trở lên, ưu tiên chuyên ngành tài chính kế toán, kinh nghiệm hay chưa đều được, tiền lương sẽ bàn khi phỏng vấn."

Trình Lệ Quân xác nhận lại rồi nhanh chóng cúp điện thoại.

Thích Tự cứ nghĩ đối phương sẽ làm theo răm rắp, nhưng không ngờ vừa tắm ra thì đã nhận được điện thoại của giám đốc Tần.

"Tiểu Thích à, chú Tần đây." Đầu bên kia vang lên một giọng nói ôn hòa, còn rất tự nhiên và thân thiết, "Cháu đang ở khách sạn à?"

"Vâng, chú Tần vẫn khỏe chứ." Thích Tự lễ phép đáp lại như với mọi bậc cha chú khác.

Tần Hán Nghiêu cười ha hả tâm sự với hắn vài câu, xong mới đi vào vấn đề chính: "Chú vừa thấy Tiểu Trình bảo cháu muốn tuyển trợ lí hả, có vấn đề gì sao? Con bé làm việc không đến nơi đến chốn khiến cháu không hài lòng hả?"

Miệng thì đáp là không phải, nhưng Thích Tự quả thật đang vô cùng sôi máu với người kia.

Ở bên kia, Tần Hán Nghiêu vẫn đang nói tiếp: "Không sao, chuyện gì con bé nó không làm được thì cháu cứ nói thẳng với chú, chú sẽ giải quyết cho."

Thích Tự cười giả lả giải thích: " Chú Tần à, dù gì cháu cũng là con trai, có một thư kí nữ kè kè bên cạnh suốt cũng không tiện."

"Là vì lí do này sao?" Tần Hán Nghiêu nói như đã hiểu, "Thế để chú đổi cho một thư kí nam nhé?"

"Không cần đâu chú Tần." Thích Tự thẳng thừng từ chối, "Cháu muốn tự tuyển trợ lí riêng."

Tần Hán Nghiêu vẫn kiên nhẫn nói: "Chuyến này cháu về là để giải quyết vấn đề kinh doanh của MeiWei đúng không, mà lại chỉ ở có hai tháng, dùng người mới không hiểu gì về tình hình trong công ti thì sợ không thuận lợi đâu."

"Chuyện này thì không lo, cháu cũng không định tìm người toàn năng, chỉ cần người nào giúp cháu một tay làm mấy việc lặt vặt đơn giản thôi, nhân cơ hội này rèn luyện kĩ năng dùng người luôn." Thích Tự nhớ tới lưu ý mà Phó Diên Thăng đã nhắc mình, lại nói, "Với cả, chuyện ở công ti thì vẫn còn Trình tiểu thư nữa mà, có gì không hiểu, cháu sẽ trực tiếp hỏi chị ấy luôn."

Nghe ra Thích Tự cũng không hoàn toàn từ chối Trình Lệ Quân, thái độ của Tần Hán Nghiêu lập tức dịu đi hẳn: "Thằng bé này suy nghĩ chu đáo quá cơ, ha ha, được rồi, vậy để chú bảo Lệ Quân cứ làm theo chỉ thị của cháu."

Ngắt điện thoại xong, Thích Tự vẫn mặc áo choàng tắm, đi đến bên cửa sổ sát sàn.

Lớp kính bóng loáng như gương phản chiếu lại thân hình cao ráo cùng diện mạo điển trai của chàng thanh niên, chỉ có điều trên gương mặt ấy đã không còn vẻ tươi cười, mà là nét thâm trầm đầy hiếu thắng.

*

Tối hôm sau, Thích Tự dẫn Mạnh Văn Huy và hai vệ sĩ kia đến bữa tiệc của Tư Hàng.

Mạnh Văn Huy đã tạo ra cho bọn họ hai thân phận hoàn toàn mới, một là con trai của ông trùm bán lẻ nào đó ở nước ngoài, một là bạn học võ từ hồi tiểu học của Mạnh Văn Huy.

Thích Tự nghe xong mà không ngừng được cười: "Tề đại ca mà biết cậu lấy tên ảnh đặt cho vệ sĩ thì tết năm sau cậu cứ liệu hồn."

Bối cảnh mà Mạnh Văn Huy dùng cho người thứ nhất chính là nhà họ Tề, con trai của Tề Thế Phong lớn hơn bọn họ kha khá nên cả hai đều gọi là Tề đại ca.

Mạnh Văn Huy cười hơ hớ: "Tề đại ca cũng có về nước đâu, cậu không nói tôi không nói thì ai biết!"

Thích Tự cười nhẹ một tiếng.

Mạnh Văn Huy lại hỏi hắn người chuẩn bị gặp hôm nay là ai.

Thích Tự nói: "Con trai một cổ đông lớn ở Tư Nguyên nhà tôi, với chắc còn không ít bạn bè của cậu ta nữa."

Mạnh Văn Huy thấy bảo có "không ít người" thì lại càng hưng phấn, cứ như thể Thích Tự đang dẫn hắn đi đánh nhau chứ không phải đi chơi.

Club số 88 đường Hoài Kim, Hải Thành.

Với bề ngoài là một tòa nhà kín đáo với kiến trúc Baroque cổ và cổng vào lộng lẫy đến từng chi tiết nhỏ—ít ai biết, đây chính là chốn tụ tập xa xỉ của các thiếu gia nhà giàu ở Hải Thàn

Dưới tầng hầm la liệt xế xịn, bên trong thì người đẹp nhiều vô biên.

Sàn đá cẩm thạch màu đen phản chiếu ánh sáng từ chùm đèn pha lê trên trần, khiến người ta như cảm thấy mình đang bước trên nền trời sao lấp lánh.

Bên trong chia ra một bên là sảnh giải trí, một bên là dãy phòng riêng. Qua lớp cửa kính, Mạnh Văn Huy cũng phải giật mình khi thấy sòng bạc và khu trò chơi lóa mắt.

"Uầy, thì ra chốn ăn chơi ở trong nước toàn ẩn kĩ thế này à? Hỏi sao tôi tự tìm mà không ra?"

Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Thích Tự tới một nơi thế này, trước kia hắn chỉ quan hệ với người như Hứa Kính, nói kiểu Tư Hàng thì chính là "đơn thuần như một tờ giấy trắng".

Có điều sau khi chứng kiến lối sống của Tư Hàng ở Seattle hè năm ngoái, Thích Tự đã xác định được kiểu nơi mà đối phương sẽ đưa mình đến, cho nên cũng chẳng bất ngờ gì.

Tư Hàng đã đặt sẵn phòng riêng, Thích Tự báo tên hắn ở quầy xong thì được nhân viên phục vụ chu đáo dẫn đến tận nơi.

Tới một cửa phòng chạm khắc đầy những cành mẫu đơn màu bạc, nhân viên phục vụ cất lời: "Là phòng này."

Thích Tự vừa xuất hiện, Tư Hàng và đám bạn bên trong lập tức náo loạn.

"Uây uây uây, soái ca—!"

"Wow, Tư Hàng, người anh em này của cậu đẹp trai thế!"



...

Bị những lời tán dương hô hào từ cả nam lẫn nữ ập tới xối xả, Thích Tự bỗng có cảm giác mình không khác gì Đường Tăng ở giữa một dàn yêu ma quỷ quái, bất cứ khi nào cũng có thể bị hút vào vòng hắc ám.

Nhưng mà đúng lúc này, nhìn thấy Mạnh Văn Huy cùng với... hai vệ sĩ cường tráng ở sau lưng Thích Tự xong, khí thế phách lối hào hùng của nhóm yêu ma cũng cứ thế mà rơi rụng

"Ha ha, mời vào mời vào!" Chỉ có mình Tư Hàng không sợ hãi, tiến thẳng về phía Thích Tự, ôm chào hỏi một cái rồi tò mò hỏi đối phương về thân phận của ba người đằng sau.

Thích Tự lần lượt giới thiệu bọn họ theo đúng những gì mà Mạnh Văn Huy đã soạn sẵn.

Tư Hàng nhìn hai vệ sĩ kia, có vẻ ngờ vực: "Đây đều là những người anh em... anh mặc chung xà lỏn mà lớn đó hả?"

"Đúng vậy." Thích Tự gật đầu, lại vỗ vỗ vai Mạnh Văn Huy nói, "Văn Huy có theo một vị võ sư Vịnh Xuân Quyền người Hoa từ nhỏ, võ nghệ cao cường lắm, mấy đứa bọn anh thì chơi với nhau từ bé cả."

Mạnh Văn Huy chìa ra cánh tay đầy xăm trổ, cười cười với Tư Hàng: "Xin chào xin chào, có cơ hội thì giao lưu học hỏi nhau tí hẩy."

Tư Hàng: "...???"

Hai bên giới thiệu xong, Tư Hàng liền mời mấy người Mạnh Văn Huy ngồi xuống, không bao lâu sau đã có mấy cô nàng xinh đẹp đi vào tiếp rượu chơi bài cùng, Mạnh Văn Huy lập tức hớn hở ra mặt.

Là nhân vật chính của ngày hôm nay, Thích Tự dĩ nhiên bị Tư Hàng kéo vào ngồi chính giữa, bên cạnh cũng toàn là bạn bè thân thiết của hắn.

Trong số này hắn đã gặp Tần Hàn và Chu Lân, Từ Nhất Chu hiện cũng có mặt, có điều là ngồi ở khá xa, giống như chỉ chờ Tư Hàng phân công gì là đi làm luôn, thấy Thích Tự nhìn sang cũng cười cười phất tay lại.

"Nghe bảo lần này anh ở lại Hải Thành hai tháng cơ à?" Tư Hàng hỏi.

Thích Tự ừ một tiếng đáp lại, nhận lấy cốc rượu Tư Hàng đưa cho rồi uống với cả bọn một vòng.

"Thế thì tốt quá, hai tháng này chúng ta có thể tụ tập nhiều một chút rồi!" Tư Hàng nhiệt tình nói.

"Sợ là anh không có thời gian ấy chứ." Thích Tự làm bộ khó xử, "Chuyến này về ba giao cho anh nhiều việc quá."

Tư Hàng bĩu môi: "Chú Thích làm gì mà kèm anh sít sao thế?"

"Cơ mà," Thích Tự chuyển lời, "Người anh em tên Mạnh Văn Huy kia của anh lại rảnh lắm, nếu em không phiền thì thỉnh thoảng cho cậu ấy bám càng đi chơi ké với được không?"

Tư Hàng thấy Thích Tự nhờ vả mình thì lập tức hào sảng nhận lời: "Được chứ, anh em của anh cũng là anh em của em, có gì đâu mà phiền."

Thái độ tự nhiên của đối phương bỗng khiến cho Thích Tự hơi sững sờ.

—Tư Hàng thích thú với việc được mình nhờ vả sao?

Thích Tự đột nhiên lại nhớ đến lí luận về những mối quan hệ giao hữu mà Phó Diên Thăng giảng giải cho hắn hôm trước.

Hắn vừa câu được câu chăng tán gẫu với Tư Hàng, vừa bình tĩnh hồi tưởng lại.

Hắn nhớ hồi năm ngoái ở Seattle, Tư Hàng có đề nghị để Tiêu Dã chơi game với hắn, khiến Tần Hàn tị nạnh vì mình không có được đặc quyền như vậy; nhớ ngay cả lúc đi ngủ, Tư Hàng cũng không quên dặn Từ Nhất Chu tiếp đãi, và thậm chí là trả luôn tiền phòng cho hắn; lại nhớ đến lúc ở trong bar, Tư Hàng còn sẵn sàng để bạn gái Bối Bối của mình hầu hạ hắn...

Mặc dù hành động của đối phương có chút lố lăng, khiến Thích Tự không tài nào chấp nhận nổi, nhưng nghĩ kĩ lại thì, dường như tất cả những việc mà Tư Hàng làm đều chỉ vì muốn hắn... vui lòng?

Lúc trước, Thích Tự chỉ chú ý đến cảm nhận của mình, cho nên mới thật sự không ngửi nổi hành động của Tư Hàng. Đây là lần đầu tiên, hắn tỉnh táo suy nghĩ về động cơ khiến đối phương làm như vậy.

Chẳng lẽ, Tư Hàng thật sự khâm phục Thích Tự học hành giỏi giang, cũng thật sự kiêu ngạo vì có được một người bạn như vậy?

"Tư Hàng, ở đây có đồ ăn nóng không, chiều nay ăn cũng chưa ăn cơm." Thích Tự thử thăm dò lần nữa.

"Có chứ!" Tư Hàng vội vàng cầm lên ipad ở bên cạnh, "Ở đây có tất, anh muốn ăn gì? Để em gọi cho!"

Thích Tự cười cười: "Thế cho anh một bát cháo hải sản đi."

"Cháo hải sản thôi sao đủ? Thêm cả một phần tôm sông nữa nhé? Tôm thập tam hương ở đây là tuyệt nhất đấy anh!"

"Không cần đâu, ăn món đó be bét lắm."

"Bảo phục vụ bóc sẵn vỏ là được mà!"

"Vậy cậu thử hỏi giúp anh nhé!"

"OK anh!"

Nhìn Tư Hàng tất bật vì mình, Thích Tự bỗng nhiên cười lên.

Sau khi thay đổi quan điểm, Thích Tự cũng không còn thấy Tư Hàng khó chịu như trước nữa.

Hắn vẫn không quá ưa người này, nhưng Tư Hàng cũng không phải hoàn toàn vô nghĩa với hắn—trái lại, một khi nắm được tính tình và nhu cầu của đối phương, hắn hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu ấy để đổi lấy lợi ích cho mình.

Giống như Số Phức đã nói, ở trong giai cấp này của bọn họ, bạn bè cũng chính là một dạng quan hệ vì lợi ích qua lại.

Mà đã là lợi ích qua lại, thì chẳng có cái gì gọi là vui với không vui hết.

Chẳng mất bao lâu, sơn hào hải vị mà Tư Hàng gọi cho hắn đã được mang lên, nào sủi cảo tôm nào lòng bò ướp, chất đầy hơn nửa cái bàn trước mặt Thích Tự.

Thích Tự nhắm một chút, rồi lại nâng chén với bọn họ một vòng.

Sân khấu nhỏ cách đó không xa liên tiếp có người thay phiên nhau lên hát, hiện tại đang là một cô nàng xinh xắn hát nhạc Nhật, hát xong còn hô lớn về phía Thích Tự: "Chào mừng Thích Tự về nước!"

Mọi người nghe vậy lại vỗ tay reo hò, khiến cho Thích Tự thảng thốt cảm thấy, hắn như thể trung tâm của thế giới này, và tất cả mọi người đều đang chỉ xoay quanh mình.



Cô nàng hát xong ngồi xuống cạnh Tư Hàng, dịu dàng hỏi: "Tư Hàng, em hát được không?"

"Hỏi anh làm gì, có hỏi thì phải hỏi Thích Tự chứ." Tư Hàng quay ra nhìn Thích Tự, nheo mắt cười hỏi, "Anh thấy cô ấy hát được hay không được?"

"Cũng không tệ." Thích Tự cười cười nhìn sang cô nàng kia một chút, nhận ra đây hình như không phải là "Bối Bối" hồi năm ngoái, bèn hỏi Tư Hàng, "Người yêu mới đấy à?"

Hiếm khi nào thấy Thích Tự nở nụ cười với một cô gái như vậy, Tư Hàng lập tức nói: "Nếu anh thích..."

"Khỏi." Thích Tự cười ha hả từ chối, "Giữ lại cho mình đi."

Tư Hàng: "..."

Trong phòng kín ồn ào, Thích Tự cầm cốc lên hướng về phía Tư Hàng, cụng li với hắn: "Cảm ơn cậu vì bữa tiệc hôm nay."

"Cảm ơn gì chứ anh!" Tư Hàng bất ngờ để lộ vẻ ngượng ngùng.

Thích Tự khoác vai đối phương, ra vẻ thân thiết nói: "Nào anh rảnh rang lại tụ tập tiếp đi, nhớ kể anh thêm về mấy thứ vui vui của các cậu, nhưng mà anh nghe không hiểu thì cũng đừng có cười anh đấy."

"Có em ở đây, ai dám cười anh?" Tư Hàng hừ một tiếng, bỗng nhiên bắt đầu bày tỏ chân tình, "Anh giỏi giang như vậy, em còn sợ anh coi thường, không muốn chơi cùng ấy chứ..."

Thích Tự dẩu môi nói: "Làm gì có chuyện."

Điện thoại trong túi rung lên một cái, Thích Tự mò ra xem, là tin nhắn từ Số Phức.

F1S: "Từ Nhất Chu bảo vừa gặp cậu, đang ở đâu đấy?"

Đang định nhắn lại, ngoài cửa bỗng nhiên ồn ào, có người hô lên: "Tư Hàng, Vĩ Diệp tới này!"

Tư Hàng lập tức đứng dậy ra đón, Thích Tự không biết bọn họ đang nói đến ai, chỉ ngồi yên trên sofa nheo mắt nhìn người vừa tới.

Một thanh niên trạc tuổi bọn họ, dáng người cao lớn, lông mày rậm mắt hẹp dài, nét mặt đầy kiêu căng.

Tư Hàng đi ra cụng tay với hắn, sau đó bắt đầu mở miệng oán trách: "Đã bảo hẹn chiều mà bảy giờ mới mò tới là thế nào đấy anh?"

Nghe nói năng có vẻ thân thiết, chứng tỏ quan hệ cũng không tầm thường.

"Ha ha, tại tự dưng nhà lại có việc đột xuất, mà cũng muộn có tí chứ mấy." Thanh niên vừa nói vừa nghênh ngang đi vào, trông thấy Thích Tự ngồi trên sofa thì mắt bỗng sáng lên, "Ủ uây Tư Hàng, chú mày kiếm đâu ra được thằng nhóc minh tinh đẹp vậy?"

Cả hội: "..."

Thanh niên kia vẫn chưa biết mình vừa vạ miệng, lại nhìn Thích Tự chằm chằm: "Bông hoa này đã có chủ chưa thế?"

Vừa dứt lời, hai vệ sĩ Thích Tự dẫn theo đứng bật dậy, trừng mắt nhìn thanh niên nọ đầy hung hãn.

Tư Hàng lúc này mới giật mình "địs" một tiếng, mắng người kia: "Đường Vĩ Diệp anh ăn nói bừa bãi nó vừa thôi! Thằng nhóc minh tinh cái đầu anh ý! Đây là Thích Tự bạn em đấy!"

Cả hội nghe Tư Hàng mắng Đường Vĩ Diệp mà cười ồ lên.

Bầu không khí nhanh chóng dịu lại, Tư Hàng vội vàng giới thiệu cho Thích Tự: "Đây là một người anh em khác của em, tên Đường Vĩ Diệp, anh đừng chấp anh ta nói lung tung nhé." Xong lại quát Đường Vĩ Diệp, "Anh còn không mau qua đây xin lỗi Thích Tự đi à!"

Đường Vĩ Diệp bị Tư Hàng quạc cho như thế nhưng không hề xấu hổ ngượng ngùng, ngược lại còn càng thêm phấn khởi, "Xin lỗi, cho tôi xin lỗi..." Hắn đi tới, nhận lấy cốc rượu mà Chu Lân vừa rót đầy cho, ánh mắt tia thẳng đến Thích Tự đầy ẩn ý, "Tại tôi có mắt như mù, haha, chén này coi như phạt tôi đi!"

Thích Tự cười nhạt nhìn hắn, không sợ hãi cũng không tức giận.

Thấy đối phương uống cạn chén rượu kia xong, hắn mới tỏ vẻ rộng lượng "Ừ" một tiếng.

****

<Epilogue>

Một—

Tư Hàng: "Đây đều là những người anh em anh mặc chung quần xà lỏn mà lớn ấy hả?

Thích Tự *cười nhẹ*: "Đúng vậy."

Tư Hàng: "Em tin mới lạ! Đô vật như này chung quần với anh thế quái nào được! QAQ"

Hai—

Đường Vĩ Diệp: "Bông hoa này đã có chủ chưa vậy?"

Hai vệ sĩ lập tức đứng dậy.

Đường Vĩ Diệp: "Đệt, còn tận hai chủ luôn!"

-

A/N: Bắt đầu thấy Cá đen chưa? Hãy trân trọng Cá nhỏ đơn thuần đáng yêu của trước kia! Sau này sẽ không quay lại được nữa đâu~~

-

vtrans by xiandzg

T/N: Hi không có nói điêu... từ hồi vào V chương nào cũng 4K+ thật

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau