Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 20: Tại sao chứ?

Trước Sau
Mở bình luận phía dưới weibo, y mới biết được có một nữ nhân viên ở Hoa Đỉnh đăng tin có liên quan đến y, khiến cho bạn bè trên mạng vây xem trêu đùa.

Nhìn nội dung bên trong, tất cả đều là đùa giỡn danh hiệu nam thần, thấy nói nhận lấy đầu gối các cô ấy các loại, vùng xung quanh lông mày của y hơi nhíu, sau đó rất nhanh đăng một tin trên weibo.

“Niên Niên Hữu Dư”: Nam nhi dưới gối có hoàng kim, nữ nhi dưới gối có kim cương, không nên tùy tùy tiện tiện tặng đầu gối cho người khác, đầu gối mà biết cũng đau lòng đấy. Đặc biệt là những bạn nam, mọi người đem đầu gối đưa cho tôi, về sau lấy cái gì cầu hôn người yêu chứ? Cứ học tập cho giỏi, mỗi ngày làm việc đúng giờ đi, đừng cầm đầu gối ra chơi miết như vậy.”

Lỗ Lỗ Lỗ: Nghe giọng điệu nam thần nghiêm trang giáo dục người như thế, thực sự là phá lệ manh a.

Cửu Thiên Cửu Cá: Nam thần nam thần, đầu gối của em cũng vì anh mà khuynh đảo, anh nhận lấy nó đi mà.

Một Khối Đậu Hũ Đang Đến: Học bá nam thần, anh nghiêm túc như vậy, đồng nghiệp trong công ty biết không đấy?

Lục Thừa Dư cười một tiếng, không nhìn những bình luận này, cắt một đoạn truyện hài đăng lên, thuận tiện lướt web kiểm tra một ít bình luận có liên quan sản phẩm điện tử của Hoa Đỉnh, cũng hiểu hơn tâm lí của nhóm khách hàng trẻ tuổi.

Đang tập hợp các ý kiến, Lục Thừa Dư đột nhiên nhớ tới《Tiểu Điểu Tung Cánh》 chưa từng kéo được tài trợ quảng cáo, toàn bộ đều dựa vào vốn tư nhân, nếu như đem sản phẩm mới của Hoa Đỉnh là tiểu khu cao cấp lồng vào, đối với Hoa Đỉnh rất là tốt, mà về sau y cũng tiện mở lời nhờ cậy Nghiêm Mục giúp y liên hệ với các rạp chiếu phim hơn.

Y hiểu rõ sau khi phim được chiếu sẽ dẫn tới oanh động ra sao, cho nên không muốn bỏ qua cơ hội tuyên truyền cho Hoa Đỉnh, thế nhưng việc này phải thương lượng qua với Nghiêm Mục rồi sau đó mới có thể quyết định.

Thứ năm đi làm, Lục Thừa Dư tìm thời điểm Nghiêm Mục rảnh rỗi nói với hắn chuyện này.

Sau khi Nghiêm Mục nghe Lục Thừa Dư nói xong, trầm tư một hồi lâu rồi mới nói: “Ý của cậu là, lồng quảng cáo Hoa Đỉnh vào phim?” Hoa Đỉnh không phải là không có quảng cáo trên phim hay TV, thế nhưng hiệu quả cũng bình thường.

“Đúng vậy,” Lục Thừa Dư biết Nghiêm Mục nói chưa hết ỵ́, vì vậy nói tiếp, “Bộ phim này mặc dù có chi phí thấp, nhưng trực giác nói cho tôi biết, bộ phim này nhất định sẽ rất hot, nếu như đem sản phẩm có chứa thương hiệu của Hoa Đỉnh lồng vào phim, cũng là một cách tuyên truyền rất tốt.”

Nghiêm Mục biết tầm quan trọng của thời đại tin tức hóa ngày nay, tuyên truyền đối với sản phẩm công ty mà nói cũng rất trọng yếu. Những năm gần đây không ít công ty tốn rất nhiều tiền vào việc này, cũng bởi vì mọi người đều biết danh tiếng sẽ ảnh hưởng đến định mức tiêu thụ, thế nhưng không phải quảng cáo nào cũng cho hiệu quả tốt.

Hiện tại quảng cáo nhiều lắm, nhưng bởi vì áp lực cuộc sống mà tính nhẫn nại của mọi người trở nên càng ngày càng kém, cho nên khi xem ti vi không kiên nhẫn xem quảng cáo, thấy quảng cáo sẽ đổi kênh khác.

Vì vậy lồng quảng cáo trong phim, cũng giống như là một tiết mục tổng hợp, không chọc người phản cảm, đồng thời có thể tăng mức độ danh tiếng.

Đại khái là xuất phát từ tín nhiệm đối với Lục Thừa Dư, Nghiêm Mục cảm thấy bộ phim này có lẽ thực sự sẽ nâng cao danh tiếng Hoa Đỉnh, vì vậy nói: “Tốt lắm, vậy chi phí quảng cáo trong bộ phim này…”



“Không cần đâu, đây là tôi cùng bạn bè thử nghiệm thôi, đều là người nhà, còn muốn tiền quảng cáo gì chứ,” Lục Thừa Dư khoát tay, “Để tôi nói với Chương đạo, thương lượng một chút để xem quay thế nào mới hợp.” Sau đó, y ngẩng đầu liền thấy Nghiêm Mục từ trước đến nay đều nghiêm túc lộ ra một nụ cười, y có phần không hiểu mình nói cái gì mà khiến Nghiêm Mục cao hứng đến như vậy?

“Boss?” Lục Thừa Dư nghi ngờ nhìn Nghiêm Mục, chờ Nghiêm Mục ngẩng đầu nhìn y rồi mới nói “Có việc gì cần tôi đi làm không, nếu không có, tôi đi ra ngoài trước nhé.”

“Được,” Nghiêm Mục gật đầu, nụ cười trên mặt đã biến mất.

Lục Thừa Dư cũng không để ý, xoay người còn chưa đi tới cửa đã bị Nghiêm Mục gọi lại, y quay đầu nhìn thì thấy Nghiêm Mục đang cầm hai cái hộp lớn chừng bàn tay.

“Tôi nghe Kinh Thân nói cậu thích uống trà, cái này cậu cầm đi,” Nghiêm Mục nhìn Lục Thừa Dư, thấy y bất động đứng tại chỗ, bèn nói thêm, “Có người bạn đưa trà, tôi lại uống không nhiều, cậu giúp tôi uống một ít đi.”

Lục Thừa Dư tiếp nhận trà trong tay hắn, lắc lắc hộp trà cười nói: “Cám ơn, Boss.”

Liếc mắt tên lá trà, là trà Long Tĩnh Tây Hồ, thứ tốt a, mùa hè thích hợp uống loại trà này nhất.

Nhìn Lục Thừa Dư mang nụ cười ra phòng làm việc, thần tình trên mặt Nghiêm Mục không tự chủ ôn hòa đi hai phần, lật văn kiện trong tay ra, mới phát hiện bản thân có chút thất thần, hít sâu mấy hơi, mới chậm rãi khôi phục lại trạng thái bình thường.

Lục Thừa Dư vừa về tới phòng làm việc, không kịp chờ đợi liền mở một hộp trà, nghe mùi thơm ngát xông vào mũi, lại quay đầu ghét bỏ nhìn túi trà có giá trị vẻn vẹn ba đồng nằm trong ly, không chút do dự đem ly trà đó cho đám hoa trên ban công, đổi lại trà Nghiêm Mục mới đưa.

Cầm ly trà mới pha, Lục Thừa Dư ngồi trên ghế làm việc, lười biếng bấm điện thoại gọi Chương đạo, sau đó cùng Chương đạo nói chuyện quảng cáo Hoa Đỉnh.

Làm đạo diễn, trên thực tế hắn không thích tác phẩm của mình có thêm quảng cáo, thế nhưng Chương đạo hiểu Lục Thừa Dư đang thương lượng chuyện này với hắn, đồng thời nói rõ lấy chất lượng phim làm trọng, nếu thực sự không được, không lồng quảng cáo cũng không sao.

Trong lòng Chương thạc vốn có chút do dự, nghe xong những lời này của Lục Thừa Dư, trái lại nghĩ đây không phải là đại sự gì, không phải là một cái quảng cáo thôi sao, dựa vào hắn và Khúc Lĩnh Bắc, chẳng lẽ còn làm không được chút chuyện nhỏ như vậy, Lục tiên sinh là người đầu tư tốt như thế, hắn cũng không thể làm cho đối phương khó xử.

Nghe được câu trả lời chắc chắn của Chương Thạc, Lục Thừa Dư cười híp mắt cúp điện thoại, đung đưa cái ghế dưới mông, chậm rãi uống một ngụm trà, khẽ ngâm nga vài tiếng, mở máy vi tính ra bắt đầu xử lý một ít văn kiện của bộ phận. Làm trợ lý, có một số văn kiện không quá trọng yếu thì phải giúp đỡ tổng tài xử lý, nếu như cái gì cũng cần boss làm, thì boss mệt chết cũng không làm hết được.

Chẳng qua đối với trình độ tín nhiệm của boss đã vượt ra khỏi dự liệu của y, lẽ nào người này không hoài nghi y có thể là gián điệp thương nghiệp sao?

Nhận thấy được tâm tư của mình bay xa, Lục Thừa Dư nhếch miệng, ở địa vị này của Nghiêm Mục, trước khi dùng một người, chắc đã sớm đem bối cảnh của y điều tra xong xuôi rồi.

Thứ năm vừa qua, rất nhanh thì tới thứ sáu, trên cơ bản vào ngày này, cuối tuần có thể nghỉ ngơi nên tâm tình của nhân viên đều tương đối khá, nhưng Lục Thừa Dư thì không được tốt như vậy, bởi vì y nhận được điện thoại của mấy người thân thích bên Lục gia, những người này đều là bác hay là cô của y, tuy rằng bình thường rất ít liên hệ, thế nhưng trước một ngày Lục Đống kết hôn, những người này rốt cục mới nhớ tới mình còn có một đứa cháu.



Ngoại trừ mẹ Lục Đống, bác cả gái gọi điện thoại đến mời y tham gia hôn lễ ra, thì bác hai và hai cô chỉ dò hỏi y đi đám cưới bao nhiêu, rồi hỏi thăm công việc bây giờ của y, thuận tiện khoe con trai hoặc con gái mình mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền.

Bốn lạng đẩy ngàn cân tiếp xong những cuộc điện thoại của thân thích này, Lục Thừa Dư thở dài, kiếp trước sau khi cha mẹ qua đời, y cùng với những thân thích này cũng rất ít lui tới, đại khái các thân thích cũng biết được y sau khi tốt nghiệp đại học cuộc sống có chút khó khăn, bình thường rất ít liên hệ, thậm chí không bao giờ ở trước mặt người ngoài nhắc tới cháu của mình. Y đây, cũng không muốn cảm tình đạm mạc hay tìm kiếm chút thân tình hư vô mờ mịt như vậy, cho nên dù thường xuyên qua lại, nhưng cảm tình lại càng phai nhạt.

Lúc trước cha mẹ ngoài ý muốn bỏ mình, trừ căn phòng y đang ở ra, còn lưu lại một căn nhà cũ và một khoản tiền tiết kiệm, cộng thêm số tiền bồi thường cũng đủ để không ít người đỏ mắt, lúc đó bạn tốt ở đại học còn lo lắng những thân thích kia vì số tiền này mà tính kế y. Thế nhưng sự thực chứng minh, thân thích cha mẹ hai bên coi như là phúc hậu, không có người nào tính toán số tiền này, nhưng đối với y cũng không có nhiệt tình gì, cũng chỉ là khách khí trên mặt mà thôi.

Khi đó y bán nhà cũ lấy một khoản tiền, cũng không có ai tới quản y, nếu không phải năm đó mở tiệm ăn xảy ra vấn đề, phải bồi thường không ít tiền, thì y cũng coi như là người có chút tiền dư. Cũng không biết kiếp trước y chết rồi, tiền ngân hàng và căn nhà kia thuộc về ai nữa?

Mặc kệ kiếp trước làm sao, hiện tại y nhận điện thoại cũng lúng ta lúng túng như thế, thực sự không có ý nghĩa.

“Lục trợ lý, em tới đưa bảng số liệu,” Trợ lý bí thư gõ cửa một cái, ngừng mấy giây sau rồi mới đẩy cửa đi tới, bởi vì cô đăng một tin lên weibo khiến cho mọi người vây xem đùa giỡn Lục Thừa Dư nên có chút hối hận về hành vi của mình, khi đối mặt với Lục Thừa Dư, cô vừa mắc cỡ, áy náy lại vừa chột dạ.

“Làm phiền rồi,” Lục Thừa Dư tiếp nhận bảng số liệu, cười một tiếng với cô, thấy sắc mặt cô bối rối nhìn mình, liền hỏi, “Xin hỏi còn có chuyện gì sao?”

“Lục trợ lý, em tới để xin lỗi anh.” Lý Đồng hiện tại rất hối hận vì hành vi hai ngày trước, cho dù cô sùng bái năng lực làm việc của Lục trợ lý, thế nhưng cũng không nên đem chuyện trong cuộc sống đăng lên trên mạng. May là mọi người chỉ đùa giỡn, không có quấy nhiễu Lục trợ lý, nhưng nếu như vì đó mà ảnh hưởng đến cuộc sống Lục trợ lý, không biết chuyện này sẽ kết thúc như thế nào nữa?

Sáng sớm hôm qua cô tỉnh dậy cũng có chút hối hận, thế nhưng không có dũng khí xin lỗi, nhưng mà đã xóa bỏ bài viết kia.

Thế nhưng bây giờ thấy Lục trợ lý đối với cô khách khí lễ độ như vậy, cô cảm giác mình càng thêm không có mặt mũi nhìn đối phương: “Ngày hôm trước hai bài trên weibo là do em đăng, em thật không ngờ sẽ khiến nhiều người bình luận như vậy, về sau em sẽ không làm loại chuyện không đầu óc này nữa đâu, thật xin lỗi.”

Lục Thừa Dư sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Không có việc gì, chuyện trên mạng náo nhiệt hai ngày liền đi qua thôi.” Y dừng lại một chút nói, “Em có thể hiểu ra là được rồi. Biết sai mà sửa là rất tốt, sau này đừng phạm sai sót là tốt rồi.” Sau khi nói xong, y lo lắng tiểu trợ lý này còn khó chịu, lại khuyên giải, “Không sao đâu, đi làm việc đi, anh không có tức giận.” Tuy rằng y không thích loại chuyện như vậy, thế nhưng hiện tại đối phương đã tỏ thái độ, cũng khiến người khác tán thưởng.

Đời trước y gặp được rất nhiều kiểu người bất đồng, bản thân phạm sai lầm rồi trả đũa người khác cũng có, Lý Đồng có thể tới xin lỗi, đại biểu cho phẩm hạnh của cô gái trẻ này không có vấn đề. Tào Kinh Thân có người phụ tá như thế, cũng xem là chuyện tốt.

Lý Đồng vô tri vô giác ra phòng trợ lý, nhớ tới lời nói ôn hòa của Lục trợ lý, nhịn không được xoa xoa gò má ửng đỏ của mình, về sau cô không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như thế nữa, còn có, Lục trợ lý thực sự là nam thần thứ thiệt a!

Dáng vẻ mỉm cười vừa rồi, quả thực đẹp trai muốn khóc luôn!

Ra phòng tổng tài, Nghiêm Mục nhìn bóng lưng Lý Đồng đi vào thang máy, lại nhìn cửa phòng trợ lý đang đóng, do dự một chút, liền giả bộ lơ đãng đi ngang qua phòng bên cạnh, kéo cửa thông gió lên, hắn liền thấy Lục Thừa Dư đang cầm ly trà, chăm chú nhìn phần văn kiện trên bàn.

Bước chân từ từ chậm lại, hắn cau mày nghĩ, vì sao hắn lại cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lục trợ lý… làm cho lòng người rất dễ chịu chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau