Chương 44: Chương 44
Chờ Nghiêm Mục thu thập xong phòng khách đi xuống lầu, Lục Thừa Dư đang xem 《Khoa Học Quanh Đây》, bối cảnh âm nhạc quỷ dị cộng thêm cách thức giới thiệu thần bí của MC, có chút vị đạo ma quái.
“Thích xem chương trình này sao?” Nghiêm Mục bình thường rất ít xem ti vi, đối với hắn mà nói, TV có công năng trang trí lớn hơn công năng sử dụng. Liếc mắt nhìn màn hình TV, chương trình vẫn đang tiếp diễn, ở trên vách tường trong một căn nhà nào đó có thể thấy đủ loại bóng người quỷ dị.
“Tôi thấy người biên đạo chương trình này là một nhân tài,” Lục Thừa Dư đem hoa quả chẻ thành miếng nhỏ, bỏ vào đĩa đặt vào trên bàn trà, chờ Nghiêm Mục ngồi xuống, liền đem đĩa dời tới chỗ Nghiêm Mục, “Một chút chuyện nhỏ cũng có thể được biên đạo vô cùng kì diệu, lúc vạch trần chân tướng thì cực kỳ cao tay.” Lúc đem hoa quả dời về phía Nghiêm Mục, y rõ ràng nhận thấy được tầm mắt Nghiêm Mục rơi vào trên tay mình, tuy rằng không rõ ràng, thế nhưng Lục Thừa Dư có thể khẳng định đối phương đang len lén quan sát mình.
“Loại phương pháp này kỳ thực có thể khiến cho người ta càng thêm tin tưởng trên thế giới không có nhiều sự kiện linh dị như vậy,” Nghiêm Mục dùng tăm xiên một miếng táo, nghiêm mặt vài ngụm liền ăn xong, “Cùng chủ đề rất phù hợp.”
“Anh nói cũng có lý.” Lục Thừa Dư cười một tiếng, dựa vào sô pha mềm mại, thực tế chính y sống lại cũng là một sự kiện linh dị. Kinh lịch truyền kỳ như thế, có nói ra thì cũng sẽ không có ai tin, không thì sẽ bảo y đi uống thuốc, hoặc oán trách bác sĩ tại sao lại đem y thả ra.
Hai người dựa vào sô pha xem TV một hồi, thẳng đến khi chân tướng bị vạch trần, nguyên lai là do trên vách tường nhà này có phần bị rỗng, mà nhà bên cạnh cũng có, tạo thành giống như lỗ hổng, thân ảnh của người đi ngang qua sẽ chiếu trên vách tường, tạo thành bóng người quỷ dị.
Tựa hồ bị giai đoạn kết thúc gây kinh hãi, Nghiêm Mục trầm mặc sau một lúc lâu mới nói: “Bây giờ làm tiết mục ti vi quả thực không dễ dàng.” Hắn thấy Lục Thừa Dư tựa hồ xem rất là hăng say, cặp mắt hoa đào nhiễm tiếu ý, hắn ngơ ngẩn nghĩ, đôi mắt này thực sự là đẹp lạ lùng.
Lục Thừa Dư cười quay đầu lại, phát hiện Nghiêm Mục nhìn mình chằm chằm, nét mặt lộ ra nghi ngờ: “Boss?”
Nghiêm Mục chậm rãi thu hồi ánh mắt, dùng tăm xiên một miếng táo đưa cho Lục Thừa Dư: “Nhìn rất đẹp.”
Là TV đẹp hay là người đẹp, Nghiêm Mục không có nói rõ, Lục Thừa Dư cũng không có hỏi, y chỉ là cười đến mặt mày cong cong, lười biếng dựa vào sô pha nói: “Mục ca, anh ở căn nhà lớn như vậy, chắc bình thường cũng khó dọn dẹp nhỉ.”
“Mỗi tuần sẽ có người đến dọn, cũng không phiền phức,” Nghiêm Mục nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài là biệt thự là vườn hoa nhỏ, hắn đối với hoa cỏ không có hứng thú, cho nên để công ty lắp đặt thiết bị biến thành sân cỏ, “Tôi ở một mình, trong nhà cũng không dễ bừa bộn.”
Nghe nói như thế, Lục Thừa Dư nhớ lại nhà mình, mặc dù mỗi tuần đều kêu người làm theo giờ đến dọn dẹp, thế nhưng vẫn loạn, vội ho một tiếng, “Ha ha, cũng đúng.” Y có chút hâm mộ nhìn vườn hoa phía ngoài, “Nhưng mà bên ngoài có một khu vườn cũng không tệ, chờ sau khi tài chính bộ phim phân bổ xong, tôi cũng mua một căn nhà có vườn như vậy, cho dù không ở, để ở đó lâu lâu nhìn cũng đỡ nghiền.” Sau khi nói xong, trong nháy mắt Lục Thừa Dư có cảm giác mình rất là thổ hào. Mua nhà mà nói giống như mua đồ ăn, thật có loại cảm giác hào sảng. Y hình như có thể hiểu rõ tâm tình đám nhà giàu khi đối mặt với các loại hàng hiệu, không ngừng nói “mua mua mua” thì oai phong cỡ nào.
“Mục ca, nếu như mua nhà của công ty mình, có thể có giá nội bộ không?” Lục Thừa Dư cực kỳ lý trí kéo thần kinh xa xỉ của mình về, “Nghe nói công ty bất động sản của Hoa Đỉnh đang ở khai phá một tiểu khu gần đây, nếu tôi mua thì tính rẻ một chút nhé.”
“Nếu cậu thích, tôi tặng cậu một căn,” Nghiêm Mục nhếch khóe miệng, “Bên trong tiểu khu mới khai phá, có một căn là của tôi, dù sao vẫn để trống không có dùng.”
“Có cần hào phóng như vậy không?” Lục Thừa Dư chớp mắt, nỗ lực để cho mình không bị nụ cười này của Nghiêm Mục làm hoa mắt, cười híp mắt nói, “Kỳ thực tôi thích môi trường của căn nhà này hơn.” Y chỉ chỉ đỉnh đầu, sau đó nắm lỗ tai mình nói, “Anh có thể đem nhà này đưa cho tôi không nhỉ?”
“Ừ,” Nghiêm Mục gật đầu, lập tức cau mày nói, “Chỉ là ở tiểu khu này thủ tục chuyển nhà không dễ làm, phía trên kiểm tra đối chiếu rất nghiêm khắc, làm xong thủ tục chí ít phải tốn hơn nửa năm.”
Lục Thừa Dư trầm mặc nhìn Nghiêm Mục mấy giây, dời đường nhìn thở dài nói: “Boss, anh nghĩ tôi là người thích chiếm tiện nghi sao?”
“Tôi không phải có ý này,” Nghiêm Mục hơi biến sắc, giải thích: “Tôi chỉ là thấy cậu thích, chứ không phải coi thường ý tứ của cậu. Nếu không, tôi đem bán cho cậu, dựa theo giá nội bộ công ty.”
Lục Thừa Dư nhìn dáng vẻ giải thích của Nghiêm Mục, cười khúc khích ra tiếng, cười đủ nửa phút, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Đùa anh thôi, tôi biết tâm ý của anh mà, anh thế nào lại dễ bị lừa vậy.” Y đứng lên, nhìn đồng hồ treo tường, “Đã hơn mười giờ rồi, tôi đi lên ngủ đây, phòng khách ở đâu thế?”
“Tôi dẫn cậu đi,” Nghiêm Mục thấy Lục Thừa Dư không có nổi giận, thở dài một hơi, dẫn y lên trên lầu, đẩy gian phòng bên cạnh phòng ngủ chính ra, mở đèn lên, gian phòng đã được dọn dẹp thật chỉnh tề, trọn bộ đồ dùng trên giường đều là màu cam ấm áp. Chăn bông mềm mại, có vẻ phá lệ ấm cúng, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy nếu nằm trên đó khẳng định rất thoải mái.
“Trong phòng có phòng tắm, cậu sớm nghỉ ngơi một chút, tôi không quấy rầy nữa,” Nghiêm Mục đi ra cửa, nhìn Lục Thừa Dư đứng ở bên trong, không nhịn được nói, “Vừa rồi tôi thật không có ý gì khác.”
“Tôi biết mà,” Lục Thừa Dư cười híp mắt dựa vào cửa, nhìn nam nhân cao ngất trước mắt, y hòa nhã nói, “Tôi không có tức giận. Còn nữa, tôi kỳ thực rất thích chiếm tiện nghi, chỉ là biết cái gì nên cầm, cái gì không nên cầm thôi, chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Nghiêm Mục lui ra phía sau vài bước, nhìn cửa phòng đóng lại, sờ sờ vai phải bị Lục Thừa Dư vỗ lúc ở dưới lầu, kéo kéo khóe miệng, xoay người trở về gian phòng của mình.
Sau khi đóng cửa phòng, Lục Thừa Dư mới tỉ mỉ đánh giá phòng này, bài biện trong phòng hết sức dụng tâm, quả thực không giống như là phòng cho khách, mà là cố ý làm cho người nhà. Đầu giường còn tri kỷ để một cục sạc, hiển nhiên là Nghiêm Mục suy xét đến việc y cần sạc pin điện thoại.
Trên giường để một bộ áo choàng tắm, một bộ áo khoác tắm rửa, thậm chí còn có một cái quần sịp sạch sẽ. Ngồi ở trên giường mềm mại, nhớ tới thái độ của Nghiêm Mục đối với y mấy ngày nay, cho dù Lục Thừa Dư tự nhận mình không phải tự đa tình, cũng hiểu được thái độ của Nghiêm Mục đối với y không giống như là anh em, mà giống như….
Cầm áo choàng tắm và quần sịp đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, Lục Thừa Dư cởi quần áo, nhìn cái gương dần dần dính hơi nước, thân ảnh mình trở nên mơ hồ, cười khẽ một tiếng.
Nước ấm chảy theo toàn thân, y đột nhiên nhớ tới kiếp trước lúc gặp phải những người và những sự kiện trước kia, cả trai lẫn gái, phân phân hợp hợp, có hạnh phúc, có thống khổ. Thế nhưng cho dù là xích mích dây dưa, tốt xấu gì cũng coi như oanh oanh liệt liệt, đáng tiếc y chưa từng gặp được một người hợp ý, đến chết cũng là một người độc thân. Ngẫm lại, thật là có chút bi thương nhàn nhạt.
Tắm rửa xong, lau khô nước trên người, y lau hơi nước trên gương, trong gương thấy da mình tuy rằng trắng, nhưng lại không phải loại gà giò vô lực, bắp thịt cũng không ít, nếu không thì y lấy cái gì đánh người chứ.
Lấy áo choàng tắm mặc vào, vừa lau tóc đi ra phòng tắm, liền nghe phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lục Thừa Dư mở cửa ra liền thấy trong tay Nghiêm Mục bưng một ly sữa tươi đứng ở cửa.
Tầm mắt Nghiêm Mục đảo qua mái tóc còn nhỏ nước của Lục Thừa Dư, sau đó rơi vào trên hầu kết và xương quai xanh xinh đẹp, hắn hơi ngẩn ra sau đó rất nhanh liền dời tầm mắt nói: “Buổi tối uống sữa, chất lượng giấc ngủ sẽ tốt hơn.”
“Cảm ơn,” Lục Thừa Dư tiếp nhận sữa tươi, mỉm cười lui về sau một bước, “Vào ngồi một chút không?”
Bên dưới áo choàng tắm không được cột chặt lộ ra đôi chân thon dài hữu lực, thậm chí Nghiêm Mục có thể loáng thoáng thấy bắp đùi của Lục Thừa Dư, hắn lắc đầu: “Không cần đâu, ngủ sớm đi.”
“Được, ngủ ngon.” Lục Thừa Dư cười chờ Nghiêm Mục đi ra, đóng cửa lại, nhấp một hớp sữa tươi thơm mát, Lục Thừa Dư lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thừa Dư cùng Nghiêm Mục đi tới công ty, mặc trên người chính là quần áo Nghiêm Mục chuẩn bị cho y, rất là vừa người, quả thực giống như là đặc biệt làm riêng cho y vậy.
Có lẽ là bởi vì sau khi lời đồn ở trên mạng truyền ra nhưng phương thức ở chung của hai người vẫn rất tự nhiên, trước đây thế nào thì bây giờ thế nấy, nên trong công ty ai cũng không đem ngôn luận trên mạng để ở trong lòng. Cho nên, cho dù thấy Lục Thừa Dư ngồi xe Nghiêm Mục tới làm, cũng không có ai nghĩ tới phương diện kia.
Ngẫm lại cũng đúng, tuy rằng trên mạng có vài người thích não bổ một ít, thế nhưng đại đa số mọi người sẽ không tin là thật, lại không tùy tiện đem chuyện thực tế suy đoán lung tung. Dù sao trong hiện thực, dị tính mới là chủ đạo.
Lúc Lục Thừa Dư đến phòng thư ký lấy tư liệu, Tào Kinh Thân oán hận nói với y: “F*, mệt anh còn thay cậu lo lắng, kết quả cậu cùng boss thật tốt, khiến cho anh giống như thằng ngốc vậy.”
“Tào ca là người tốt, là người tốt,” Lục Thừa Dư cười nói với Tào Kinh Thân đang lên án, “Em biết anh lo cho em, lòng tốt của anh em sẽ nhớ kỹ mà.”
“Cầm lòng tốt của cậu cút về đi,” Tào Kinh Thân đẩy mắt kính một cái, đem một xấp tài liệu dày thật dày ném tới trong ngực y, “Ngày hôm nay boss có việc đi ra ngoài, mấy thứ này cậu tự mình xử lý đi.”
“Nhiều như vậy,” Lục Thừa Dư vừa nói xong, ngẩng đầu thấy Tào Kinh Thân mang vẻ mặt mẹ kế, vội vàng cười ha hả nói, “Em lập tức đi xử lý ngay, Tào ca, em quay về phòng làm việc, có việc gì thì điện thoại cho em.”
“Cút đi,” Tào Kinh Thân không nhìn y nữa, cúi đầu ở trong phòng làm việc bắt đầu múa bút thành văn.
Lục Thừa Dư lưu loát cút về phòng mở những tài liệu này ra, đây là một ít tư liệu về các giám đốc cùng với các quản lí ở chi nhánh. Những thứ này cũng không phải là tư liệu công khai, mà là do Tào Kinh Thân tổng kết xử lý, Tào Kinh Thân đem những tài liệu này cho y, quả thật đã coi y là người của hắn.
“Nói năng chua ngoa tâm lại đậu hũ,” Lục Thừa Dư thì thầm một tiếng, bắt đầu cẩn thận đọc tư liệu.
Trong quán cà phê an tĩnh, trừ một bàn có khách ra, bốn phía không có một bóng người. Nhưng khúc dương cầm mềm mại vang lên trong bầu không khí an tĩnh này, lại có cảm giác quái dị không nói ra được.
Tống Quân Nghiêm đổ mồ hôi nhìn người anh trai khác mẹ trước mắt, rõ ràng đối phương một câu cũng chưa nói, thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn ngay cả dũng khí mở miệng cũng không có, giống như vừa mở miệng, đối phương sẽ tùy thời muốn mạng của hắn vậy.
Hắn nhìn vệ sĩ trầm mặc không nói gì phía sau nam nhân, một lát sau mới lấy hết dũng khí nói: “Anh đem tôi đến nơi này làm cái gì?”
Nghiêm Mục chậm rãi uống cà phê, bình tĩnh nhìn dáng điệu sợ hãi của Tống Quân Nghiêm, giơ tay lên, một vệ sĩ sau lưng liền đem một xấp tư liệu điều tra bỏ vào trước mắt Tống Quân Nghiêm.
Tống Quân Nghiêm cầm những tài liệu này nhìn qua, phát hiện tất cả đều là chuyện lớn nhỏ của hắn mấy năm nay, thậm chí có bên trong còn có ghi chép hắn và người nào lui tới. Mấy thứ này chứng tỏ có một người bí ẩn luôn ở bên cạnh hắn, rất đáng sợ lại làm cho không người nào chống cự lại được.
“Anh…. đến tột cùng anh muốn gì?” Tống Quân Nghiêm cơ hồ bóp nát vật trong tay, rõ ràng chỉ là một xấp giấy, nhưng hắn cảm giác mình giống như đang cầm một quả bom hẹn giờ.
“Phải là cậu muốn gì mới đúng chứ,” Nghiêm Mục để cà phê xuống, mặt không thay đổi nhìn Tống Quân Nghiêm, “Con riêng nên an phận mà sống, trước đây tôi mặc kệ cậu, là bởi vì lười quản, chứ không phải là không có cách quản.”
“Dựa vào cái gì, tôi không cam lòng!” Tống Quân Nghiêm bị ánh mắt như đang nhìn hạt cát của Nghiêm Mục kích thích, hắn đem tư liệu ném một cái trên bàn, đụng ngã ly cà phê truớc mặt, cà phê bắn tung tóe đến những tư liệu kia, thoạt nhìn giống như là dính bùn, cả bàn rất bừa bãi.
Hành động này của Tống Quân Nghiêm ở trong mắt Nghiêm Mục, giống như là làn gió nhẹ thổi qua, hắn ngay cả mắt cũng không nháy, chỉ là bưng cà phê lên, nâng mi mắt, dùng giọng điệu trần thuật: “Cam lòng hay không là chuyện của cậu, nhưng nếu như cậu dám gây chuyện nữa, thì chính là chuyện của tôi.”
“Anh đừng uy hiếp tôi,” Tống Quân Nghiêm đứng lên, mắt nhìn xuống Nghiêm Mục, cười lạnh nói, “Cho dù anh chê tôi ác tâm, coi thường tôi thì thế nào, đáng tiếc là trên người tôi chảy cùng dòng máu với anh, cho dù anh giết tôi, cũng không xóa sạch được sự thật này!”
“Chuyên gia có nói qua, nghĩ quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh. Nhóm máu của tôi là AB, cậu là nhóm máu O,” Nghiêm Mục thấy mình cần phải làm cho đối phương nhận rõ một sự thật, “Tôi theo mẹ tôi, cậu theo mẹ cậu, nhóm máu của chúng ta một điểm cũng không giống.” (:))), po’ tay vs anh)
Tống Quân Nghiêm: “….”
“Anh là cháu ngoại Mục gia, là trưởng tôn Nghiêm gia, là người thừa kế Hoa Đỉnh, bình thường luôn là một bộ diện vô biểu tình cao cao tại thượng như thế,” Tống Quân Nghiêm gầm nhẹ nói, “Thế nhưng dựa vào cái gì tôi phải kém anh, tôi cũng là con cháu Nghiêm gia, là con của cha, cha chỉ yêu mẹ tôi, yêu tôi, chứ không phải anh.”
Đuôi lông mày Nghiêm Mục giật giật, biểu tình bất biến, hiển nhiên đối với những lời này của Tống Quân Nghiêm, căn bản cũng không có lọt vào tai hắn.
“Anh dựa vào cái gì có được toàn bộ Nghiêm gia, nếu không phải do anh, mẹ tôi đã sớm gả cho cha, tôi cũng sẽ không bị người mắng là con hoang, tôi hẳn là họ Nghiêm mới đúng! Chứ không phải họ Tống!”
Nghiêm Mục từ trong đống tài liệu tìm ra những ghi chép chuyện phi pháp của Tống Quân Nghiêm: “Tôi nói rồi, cậu làm cái gì tôi mặc kệ, thế nhưng đừng dính vào chuyện của tôi.” Hắn suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu, “Cậu thích họ gì thì cứ theo họ đó, có đi cục dân chính sửa lại cũng không ai cản cậu. Cậu cũng không phải là con riêng của tôi, bị người mắng cũng được, bị người xem thường cũng thế, có quan hệ gì tới tôi sao?”
Trong mắt Nghiêm Mục không có uy hiếp, không có phẫn nộ, thậm chí không có bất kỳ tâm tình gì, thế nhưng Tống Quân Nghiêm lại thấy lạnh cả người, bởi vì hắn biết, những lời này của Nghiêm Mục là nghiêm túc, không có một chút ý tứ uy hiếp.
Tống Quân Nghiêm kinh ngạc đứng tại chỗ, vốn muốn oán trách, cũng nghẹn ở trong bụng, mặc dù hận, lại vô pháp nói ra khỏi miệng.
“Tôi không thích người không thành thật,” Nghiêm Mục đem ly cà phê đặt ở nơi sạch sẽ, “Mười mấy năm trước tôi đã tha thứ cho cậu một lần, nhưng không có nghĩa sẽ có lần thứ hai.”
Nghiêm Mục đứng lên, sửa lại cổ áo: “Đối với người tôi không thích, độ khoan dung của tôi không quá cao, cậu tự giải quyết cho tốt đi.”
Tống Quân Nghiêm nhìn Nghiêm Mục mang theo hai vệ sĩ đi ra quán cà phê, hắn nhìn cà phê vương vãi đầy bàn, tức giận đạp bàn một cước, nghe thanh âm đổ vỡ của ly cà phê, hắn vừa hận vừa giận, nhưng không thể làm gì.
Đối phương căn bản không có nói bất cứ uy hiếp gì đối với hắn, ngay cả một chữ thô tục cũng không có mở miệng, thế nhưng hắn lại sợ, rất sợ. Người ta nhìn cũng lười nhìn hắn, chỉ cần một câu nói thôi, là có thể quyết định sống chết của hắn, hắn lấy cái gì mà đấu chứ?!
Trước mắt hắn hiện lên một màn mười mấy năm trước, hắn cố ý từ trên cầu thang ngã xuống, Nghiêm Mục cứ như vậy đứng ở trên cầu thang, sống lưng thẳng tắp, thần tình lãnh đạm, ánh mắt của hắn không có khinh thường cũng không có tâm tình gì khác. Khi đó hắn còn nhỏ không hiểu đó là cái gì, chỉ là chán ghét ánh mắt này của Nghiêm Mục.
Hiện tại hắn mới hiểu được cái ánh mắt kia là có ý gì, hoá ra đối phương căn bản cũng không có đem hắn để vào mắt, ai sẽ đem sỏi đá ven đường để ở trong mắt chứ?
“Tiên sinh, có cần làm gì mẹ con Tống gia không?” Nghiêm Mục ngồi vào trong xe, tài xế ăn mặc tây trang thấp giọng nói, “Tôi sợ bọn họ không cam lòng.”
“Không cần,” Nghiêm Mục quay đầu lại nhìn quán cà phê, lúc này Tống Quân Nghiêm đang vùi đầu nhặt những tư liệu kia, “Bọn họ không phải kẻ ngu dốt.” Hai mẹ con này chỉ đơn giản là muốn tiền, biết làm tiếp nữa thì không chỉ không có tiền, thậm chí ngay cả tự do cũng không có, chỉ sợ trốn cũng không kịp.
Sau khi xe chạy ra khỏi một đoạn, Nghiêm Mục đột nhiên mở miệng nói: “Nói cho bọn họ biết, trước sáu giờ chiều nay phải rời khỏi kinh thành, nếu như bọn họ không muốn đi, thì đời này cũng không cần đi nữa.”
Người như Tống Quân Nghiêm, vẫn là không nên để làm hàng xóm với tiểu Lục thì hơn.
“Vâng,” Tài xế tây trang gật đầu, vệ sĩ ngồi ở ghế phó lấy điện thoại di động ra, đem sự tình an bài xuống phía dưới.
Lúc hai ba giờ chiều, Lục Thừa Dư đã xử lý tốt mấy phần văn kiện, chuẩn bị đi tới phòng Tổng tài, kết quả vừa ra cửa liền thấy Nghiêm Mục từ bên ngoài trở về, y cười nói: “Mục ca, anh cuối cùng cũng đã trở về, nơi này có hai văn kiện cần anh ký gấp.”
Nghiêm Mục tiếp nhận văn kiện trong tay y, sau khi đọc xong, lấy bút ký mấy cái, “Cậu bảo bọn họ lên lấy là được rồi.”
“Không cần đâu, tôi còn phải đi phòng thư ký để fax đi,” Lục Thừa Dư xoay xoay cái cổ, “Tôi xử lý tư liệu cả ngày, cũng cần đi qua đi lại một chút.”
Nghiêm Mục gật đầu một cái, thấy Lục Thừa Dư giống như có chút mệt mỏi, nhân tiện nói: “Tốt lắm, cậu chú ý thân thể.”
“Không có việc gì,” Lục Thừa Dư khoát tay, sau khi vào thang máy, mới ngáp một cái. Tuy rằng hôm nay Nghiêm Mục đi ra ngoài cả ngày, y làm trợ lý sẽ không ngu xuẩn đi hỏi việc này. Bất quá y thấy thần sắc Nghiêm Mục khi trở về không có gì khác thường, vậy cũng không có chuyện gì lớn.
Mới vừa đem tư liệu đưa cho phòng thư ký, quay đầu lại chưa đi được vài bước, y liền gặp quản lí phòng nhân sự, y nhớ hợp đồng thực tập trước kia chính là do vị này phụ trách, lập tức liền cười nói: “Đỗ quản lí có việc tìm Tào thư kí sao?”
“Tôi tới lấy bảng biểu,” Đỗ Bằng thấy người hỏi là Lục Thừa Dư, nhất thời vẻ mặt tươi cười nói: “Lục trợ lý đến đây làm gì thế?”
“Boss kêu em cầm xuống vài thứ,” Lục Thừa Dư biết Đỗ Bằng giống như cỏ đầu tường, có điều là chức vụ của mình làm cũng không tệ lắm, lại là một người có chút thủ đoạn, cho nên nét mặt đối với hắn vẫn khách khí, “Quản lí Đỗ đang vội, em không quấy rầy nữa.”
“Không vội không vội,” Đỗ Bằng sờ sờ cái đầu không có bao nhiêu tóc, “Lục trợ lý mới thật sự là vội chứ.”
Lục Thừa Dư lại cùng Đỗ Bằng khách khí hai câu, sau khi vào thang máy, còn có thể thấy Đỗ Bằng cười ha hả nhìn mình.
“Quản lí, y không phải mới vào công ty nửa năm thôi sao, sao boss lại tín nhiệm y như vậy?” Nhân viên sau lưng Đỗ Bằng không dám tin nói, “Nhân viên nữ công ty chúng ta khi nhắc tới y, mỗi một người đều mặt đỏ tim đập, thật không biết là bị bệnh gì nữa.”
“Thằng nhóc cậu biết cái đếch gì,” Đỗ Bằng nhìn bốn phía, phát hiện không ai nghe được mới thấp giọng nói, “Người này không đơn giản, năng lực chính là cái này!” Hắn giơ ngón tay cái lên, “Hiểu chưa?”
Nhân viên gật đầu, trong lòng cảm khái, Lục trợ lý có thể ở trong thời gian ngắn ngủi làm cho nhiều người trong công ty thừa nhận năng lực của y, đây vốn chính là một việc rất trâu bò, hắn vào công ty đã hơn một năm, phát triển coi như không tệ, thế nhưng so sánh với người ta, quả thực chỉ là hạt cát.
Buổi chiều Lục Thừa Dư đón xe về nhà, mới vừa đi tới cửa, đã bị chú Lưu kéo lại, “Lục tiên sinh, vị Tống tiên sinh kia đã dời đi rồi.”
“Dời đi?” Lục Thừa Dư hơi bất ngờ nhíu mày, đêm qua Tống Quân Nghiêm mới gây xích mích quan hệ giữa y với Nghiêm Mục, đối phương còn chưa thấy kết quả, thế nào liền đi, “Khi nào thì đi ạ?”
“Buổi trưa hôm nay hắn trở lại một cái, liền vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc đi, buổi chiều công ty dọn nhà đã đem toàn bộ đồ dùng bên trong chuyển đi rồi,” chú Lưu cau mày nói, “Nhìn bộ dáng kia, giống như là vội vàng chạy nạn. Lục tiên sinh, cháu nói người này có phải rất kỳ quái hay không?”
“Quản hắn là ai, hiện tại dời đi chúng ta cũng yên tâm hơn,” Lục Thừa Dư dưới ánh mắt mong đợi của chú Lưu thở dài, “Lần trước chú nói cho cháu nghe về hành động của hắn, cháu vẫn luôn lo lắng, may là hiện tại hắn đã dời đi.”
“Không có gì,” Chú Lưu cười đến thành thật cùng đắc ý, “Chú đã nói hắn không phải là người tốt lành gì mà, bây giờ lại đi vội vã như vậy, nhất định là đắc tội với người nào đó nên phải lánh nạn rời đi.”
Lục Thừa Dư gật đầu theo, sau khi tạm biệt chú Lưu liền về nhà.
Về đến nhà, ngồi ở trên ghế sa lon một hồi, lại gặm một quả lê, mới chậm rì rì đứng lên tìm tòi ở cửa chính, quả nhiên từ phía dưới tủ giày tìm ra hai cái máy nghe lén nhỏ bằng cái móng tay.
Nhìn hai máy nghe lén trong lòng bàn tay, Lục Thừa Dư cười cười, đây nhất định là chiều hôm qua Tống Quân Nghiêm thừa dịp y xoay người lấy chìa khóa xe và ví tiền thì ném tới trong tủ giày, nhưng phải biết rằng khi đó tủ giày này y đặc biệt vì Tống Quân Nghiêm mở ra.
Ở hai máy nghe lén gõ một cái, Lục Thừa Dư đi tới buồng vệ sinh, đem máy nghe lén ném vào trong bồn cầu, nhấn nước, cười híp mắt nhìn hai vật nhỏ này vọt vào cống thoát nước.
Trong phòng, người phụ trách nghe trộm bị thanh âm to lớn kích thích liền lấy tai nghe xuống, chờ hắn xoa xoa cái lỗ tai lại đeo tai nghe lên, liền phát hiện không nghe được. Sắc mặt hắn đổi một cái, vội vàng lấy điện thoại di động ra cùng cố chủ liên hệ: “Tống tiên sinh, máy nghe lén bị đối phương phát hiện rồi.”
“Tôi biết rồi,” Hắn để điện thoại di động xuống, sau khi hơi suy nghĩ một chút, nói với trợ thủ bên cạnh, “Bọn ngu, chúng ta mau mau kết thúc công việc đi.”
“Chúng ta không theo dõi nữa sao?” Trợ thủ nghi hoặc nhìn người cầm đầu, “Không phải còn chưa tìm được thứ hữu dụng sao?”
“Mặc kệ nó, nếu cố chủ đã lên tiếng, chúng ta chỉ cần lấy tiền công là được,” Hắn nhìn tai nghe đã không còn âm thanh, “Rất có thể cố chủ gặp phải kẻ lợi hại, chúng ta vẫn là thu dọn đồ đạc đổi địa phương nhanh lên một chút, miễn cho tiền không có kiếm được, còn rước lấy một thân tai họa.”
Trợ thủ nghe vậy, nhất thời đứng dậy dọn dẹp, kết quả mấy người còn chưa kịp đi ra cửa, cửa phòng đã bị người đạp ra. Sau đó bọn họ liền thấy một đám cảnh sát cầm súng vọt vào, còn chưa kịp phản ứng, đã bị những cảnh sát này đè ở trên mặt đất.
Cảnh sát đứng đầu quan sát thiết bị nghe lén trong phòng, sắc mặt nghiêm túc nói: “Đồ đạc đầy đủ như vậy, là muốn làm gián điệp sao?” Hắn nhìn hai người bị còng lại, “Xem ra các người cũng là tay lão luyện, có biết làm những chuyện này là phạm pháp không hả? Mang họ đi!”
Sau khi mấy người này bị mang đi, miệng mồm trái lại rất kín, cảnh sát mất không ít sức lực mới hỏi ra người sau lưng là ai. Đáng tiếc lúc này vị Tống tiên sinh kia đã chạy ra nước ngoài, bọn họ không thể làm gì khác hơn là đem việc này giao cho bộ ngoại giao, mong muốn quốc gia tiếp nhận Tống Quân Nghiêm có thể đem hắn trục xuất về nước.
Về phần tài khoản trong nước của Tống Quân Nghiêm tự nhiên là bị đóng băng toàn bộ, mà số cổ phần Lương thị cũng do phía chính phủ xử lý. Trừ phi đời này Tống Quân Nghiêm phẫu thuật thẩm mỹ đổi thân phận mới, bằng không thì đừng nghĩ trở về nước, nhưng điều kiện tiên quyết là Nghiêm Mục không có phát hiện ra.
Đối tượng mà Tống Quân Nghiêm thuê những người này nghe lén không chỉ có Lục Thừa Dư, còn có một ít đại cổ đông Lương thị cùng với Lương Đức Hữu. Cho nên việc này vừa lộ ra, Lương thị liền hỏng. Không ít đại cổ đông bắt đầu chỉ trích Lương Đức Hữu dám tìm loại người như vậy để hợp tác với Lương thị, một chút ánh mắt cùng năng lực của người lãnh đạo cũng không có, khiến cho Lương thị rơi vào vũng bùn vạn kiếp bất phục.
Sau khi truyền thông nghe tin, càng trắng trợn thổi phồng việc này lên, rất có bầu không khí ‘thấy Lương thị không vui, mọi người liền cao hứng’. Về phía chính phủ có nhắc tới mỗ nhân viên nào đó của Hoa Đỉnh cũng bị Tống mỗ nghe lén, chỉ là bị truyền thông tóm lược, dù sao mọi người chỉ muốn nhìn truyện cười của dân nhà giàu, mà không phải cạnh tranh thương nghiệp.
Sau khi việc này lộ ra, Lục Thừa Dư cảm thấy hết sức ngoài ý muốn, y thật không ngờ tâm tư của Tống Quân Nghiêm lại lớn như vậy, lại muốn hạ thủ trong nội bộ Lương thị, đáng tiếc vận khí của vị này không tốt lắm, vật còn chưa có tới tay, bản thân lại xui xẻo trước.
Lẽ nào Tống Quân Nghiêm vội vã dọn đi, cũng là vì chuyện này? Y nhìn mấy tin tức cười nhạo Lương thị trên mạng, còn có lệnh truy nã Tống Quân Nghiêm, sự nghi ngờ càng thêm sâu, việc này hình như không đơn giản như vậy. Thủ đoạn của Tống Quân Nghiêm tuy rằng không tính là cao minh, nhưng chắc sẽ không dễ dàng bị cảnh sát phát hiện như vậy, trừ phi phía sau có người chỉnh hắn.
Không biết vì sao, y đột nhiên nhớ tới trước đây không lâu Nghiêm Mục có nói sẽ xử lý Tống Quân Nghiêm, lẽ nào việc này là bút tích của Nghiêm Mục?
“Thích xem chương trình này sao?” Nghiêm Mục bình thường rất ít xem ti vi, đối với hắn mà nói, TV có công năng trang trí lớn hơn công năng sử dụng. Liếc mắt nhìn màn hình TV, chương trình vẫn đang tiếp diễn, ở trên vách tường trong một căn nhà nào đó có thể thấy đủ loại bóng người quỷ dị.
“Tôi thấy người biên đạo chương trình này là một nhân tài,” Lục Thừa Dư đem hoa quả chẻ thành miếng nhỏ, bỏ vào đĩa đặt vào trên bàn trà, chờ Nghiêm Mục ngồi xuống, liền đem đĩa dời tới chỗ Nghiêm Mục, “Một chút chuyện nhỏ cũng có thể được biên đạo vô cùng kì diệu, lúc vạch trần chân tướng thì cực kỳ cao tay.” Lúc đem hoa quả dời về phía Nghiêm Mục, y rõ ràng nhận thấy được tầm mắt Nghiêm Mục rơi vào trên tay mình, tuy rằng không rõ ràng, thế nhưng Lục Thừa Dư có thể khẳng định đối phương đang len lén quan sát mình.
“Loại phương pháp này kỳ thực có thể khiến cho người ta càng thêm tin tưởng trên thế giới không có nhiều sự kiện linh dị như vậy,” Nghiêm Mục dùng tăm xiên một miếng táo, nghiêm mặt vài ngụm liền ăn xong, “Cùng chủ đề rất phù hợp.”
“Anh nói cũng có lý.” Lục Thừa Dư cười một tiếng, dựa vào sô pha mềm mại, thực tế chính y sống lại cũng là một sự kiện linh dị. Kinh lịch truyền kỳ như thế, có nói ra thì cũng sẽ không có ai tin, không thì sẽ bảo y đi uống thuốc, hoặc oán trách bác sĩ tại sao lại đem y thả ra.
Hai người dựa vào sô pha xem TV một hồi, thẳng đến khi chân tướng bị vạch trần, nguyên lai là do trên vách tường nhà này có phần bị rỗng, mà nhà bên cạnh cũng có, tạo thành giống như lỗ hổng, thân ảnh của người đi ngang qua sẽ chiếu trên vách tường, tạo thành bóng người quỷ dị.
Tựa hồ bị giai đoạn kết thúc gây kinh hãi, Nghiêm Mục trầm mặc sau một lúc lâu mới nói: “Bây giờ làm tiết mục ti vi quả thực không dễ dàng.” Hắn thấy Lục Thừa Dư tựa hồ xem rất là hăng say, cặp mắt hoa đào nhiễm tiếu ý, hắn ngơ ngẩn nghĩ, đôi mắt này thực sự là đẹp lạ lùng.
Lục Thừa Dư cười quay đầu lại, phát hiện Nghiêm Mục nhìn mình chằm chằm, nét mặt lộ ra nghi ngờ: “Boss?”
Nghiêm Mục chậm rãi thu hồi ánh mắt, dùng tăm xiên một miếng táo đưa cho Lục Thừa Dư: “Nhìn rất đẹp.”
Là TV đẹp hay là người đẹp, Nghiêm Mục không có nói rõ, Lục Thừa Dư cũng không có hỏi, y chỉ là cười đến mặt mày cong cong, lười biếng dựa vào sô pha nói: “Mục ca, anh ở căn nhà lớn như vậy, chắc bình thường cũng khó dọn dẹp nhỉ.”
“Mỗi tuần sẽ có người đến dọn, cũng không phiền phức,” Nghiêm Mục nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài là biệt thự là vườn hoa nhỏ, hắn đối với hoa cỏ không có hứng thú, cho nên để công ty lắp đặt thiết bị biến thành sân cỏ, “Tôi ở một mình, trong nhà cũng không dễ bừa bộn.”
Nghe nói như thế, Lục Thừa Dư nhớ lại nhà mình, mặc dù mỗi tuần đều kêu người làm theo giờ đến dọn dẹp, thế nhưng vẫn loạn, vội ho một tiếng, “Ha ha, cũng đúng.” Y có chút hâm mộ nhìn vườn hoa phía ngoài, “Nhưng mà bên ngoài có một khu vườn cũng không tệ, chờ sau khi tài chính bộ phim phân bổ xong, tôi cũng mua một căn nhà có vườn như vậy, cho dù không ở, để ở đó lâu lâu nhìn cũng đỡ nghiền.” Sau khi nói xong, trong nháy mắt Lục Thừa Dư có cảm giác mình rất là thổ hào. Mua nhà mà nói giống như mua đồ ăn, thật có loại cảm giác hào sảng. Y hình như có thể hiểu rõ tâm tình đám nhà giàu khi đối mặt với các loại hàng hiệu, không ngừng nói “mua mua mua” thì oai phong cỡ nào.
“Mục ca, nếu như mua nhà của công ty mình, có thể có giá nội bộ không?” Lục Thừa Dư cực kỳ lý trí kéo thần kinh xa xỉ của mình về, “Nghe nói công ty bất động sản của Hoa Đỉnh đang ở khai phá một tiểu khu gần đây, nếu tôi mua thì tính rẻ một chút nhé.”
“Nếu cậu thích, tôi tặng cậu một căn,” Nghiêm Mục nhếch khóe miệng, “Bên trong tiểu khu mới khai phá, có một căn là của tôi, dù sao vẫn để trống không có dùng.”
“Có cần hào phóng như vậy không?” Lục Thừa Dư chớp mắt, nỗ lực để cho mình không bị nụ cười này của Nghiêm Mục làm hoa mắt, cười híp mắt nói, “Kỳ thực tôi thích môi trường của căn nhà này hơn.” Y chỉ chỉ đỉnh đầu, sau đó nắm lỗ tai mình nói, “Anh có thể đem nhà này đưa cho tôi không nhỉ?”
“Ừ,” Nghiêm Mục gật đầu, lập tức cau mày nói, “Chỉ là ở tiểu khu này thủ tục chuyển nhà không dễ làm, phía trên kiểm tra đối chiếu rất nghiêm khắc, làm xong thủ tục chí ít phải tốn hơn nửa năm.”
Lục Thừa Dư trầm mặc nhìn Nghiêm Mục mấy giây, dời đường nhìn thở dài nói: “Boss, anh nghĩ tôi là người thích chiếm tiện nghi sao?”
“Tôi không phải có ý này,” Nghiêm Mục hơi biến sắc, giải thích: “Tôi chỉ là thấy cậu thích, chứ không phải coi thường ý tứ của cậu. Nếu không, tôi đem bán cho cậu, dựa theo giá nội bộ công ty.”
Lục Thừa Dư nhìn dáng vẻ giải thích của Nghiêm Mục, cười khúc khích ra tiếng, cười đủ nửa phút, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Đùa anh thôi, tôi biết tâm ý của anh mà, anh thế nào lại dễ bị lừa vậy.” Y đứng lên, nhìn đồng hồ treo tường, “Đã hơn mười giờ rồi, tôi đi lên ngủ đây, phòng khách ở đâu thế?”
“Tôi dẫn cậu đi,” Nghiêm Mục thấy Lục Thừa Dư không có nổi giận, thở dài một hơi, dẫn y lên trên lầu, đẩy gian phòng bên cạnh phòng ngủ chính ra, mở đèn lên, gian phòng đã được dọn dẹp thật chỉnh tề, trọn bộ đồ dùng trên giường đều là màu cam ấm áp. Chăn bông mềm mại, có vẻ phá lệ ấm cúng, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy nếu nằm trên đó khẳng định rất thoải mái.
“Trong phòng có phòng tắm, cậu sớm nghỉ ngơi một chút, tôi không quấy rầy nữa,” Nghiêm Mục đi ra cửa, nhìn Lục Thừa Dư đứng ở bên trong, không nhịn được nói, “Vừa rồi tôi thật không có ý gì khác.”
“Tôi biết mà,” Lục Thừa Dư cười híp mắt dựa vào cửa, nhìn nam nhân cao ngất trước mắt, y hòa nhã nói, “Tôi không có tức giận. Còn nữa, tôi kỳ thực rất thích chiếm tiện nghi, chỉ là biết cái gì nên cầm, cái gì không nên cầm thôi, chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Nghiêm Mục lui ra phía sau vài bước, nhìn cửa phòng đóng lại, sờ sờ vai phải bị Lục Thừa Dư vỗ lúc ở dưới lầu, kéo kéo khóe miệng, xoay người trở về gian phòng của mình.
Sau khi đóng cửa phòng, Lục Thừa Dư mới tỉ mỉ đánh giá phòng này, bài biện trong phòng hết sức dụng tâm, quả thực không giống như là phòng cho khách, mà là cố ý làm cho người nhà. Đầu giường còn tri kỷ để một cục sạc, hiển nhiên là Nghiêm Mục suy xét đến việc y cần sạc pin điện thoại.
Trên giường để một bộ áo choàng tắm, một bộ áo khoác tắm rửa, thậm chí còn có một cái quần sịp sạch sẽ. Ngồi ở trên giường mềm mại, nhớ tới thái độ của Nghiêm Mục đối với y mấy ngày nay, cho dù Lục Thừa Dư tự nhận mình không phải tự đa tình, cũng hiểu được thái độ của Nghiêm Mục đối với y không giống như là anh em, mà giống như….
Cầm áo choàng tắm và quần sịp đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, Lục Thừa Dư cởi quần áo, nhìn cái gương dần dần dính hơi nước, thân ảnh mình trở nên mơ hồ, cười khẽ một tiếng.
Nước ấm chảy theo toàn thân, y đột nhiên nhớ tới kiếp trước lúc gặp phải những người và những sự kiện trước kia, cả trai lẫn gái, phân phân hợp hợp, có hạnh phúc, có thống khổ. Thế nhưng cho dù là xích mích dây dưa, tốt xấu gì cũng coi như oanh oanh liệt liệt, đáng tiếc y chưa từng gặp được một người hợp ý, đến chết cũng là một người độc thân. Ngẫm lại, thật là có chút bi thương nhàn nhạt.
Tắm rửa xong, lau khô nước trên người, y lau hơi nước trên gương, trong gương thấy da mình tuy rằng trắng, nhưng lại không phải loại gà giò vô lực, bắp thịt cũng không ít, nếu không thì y lấy cái gì đánh người chứ.
Lấy áo choàng tắm mặc vào, vừa lau tóc đi ra phòng tắm, liền nghe phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lục Thừa Dư mở cửa ra liền thấy trong tay Nghiêm Mục bưng một ly sữa tươi đứng ở cửa.
Tầm mắt Nghiêm Mục đảo qua mái tóc còn nhỏ nước của Lục Thừa Dư, sau đó rơi vào trên hầu kết và xương quai xanh xinh đẹp, hắn hơi ngẩn ra sau đó rất nhanh liền dời tầm mắt nói: “Buổi tối uống sữa, chất lượng giấc ngủ sẽ tốt hơn.”
“Cảm ơn,” Lục Thừa Dư tiếp nhận sữa tươi, mỉm cười lui về sau một bước, “Vào ngồi một chút không?”
Bên dưới áo choàng tắm không được cột chặt lộ ra đôi chân thon dài hữu lực, thậm chí Nghiêm Mục có thể loáng thoáng thấy bắp đùi của Lục Thừa Dư, hắn lắc đầu: “Không cần đâu, ngủ sớm đi.”
“Được, ngủ ngon.” Lục Thừa Dư cười chờ Nghiêm Mục đi ra, đóng cửa lại, nhấp một hớp sữa tươi thơm mát, Lục Thừa Dư lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thừa Dư cùng Nghiêm Mục đi tới công ty, mặc trên người chính là quần áo Nghiêm Mục chuẩn bị cho y, rất là vừa người, quả thực giống như là đặc biệt làm riêng cho y vậy.
Có lẽ là bởi vì sau khi lời đồn ở trên mạng truyền ra nhưng phương thức ở chung của hai người vẫn rất tự nhiên, trước đây thế nào thì bây giờ thế nấy, nên trong công ty ai cũng không đem ngôn luận trên mạng để ở trong lòng. Cho nên, cho dù thấy Lục Thừa Dư ngồi xe Nghiêm Mục tới làm, cũng không có ai nghĩ tới phương diện kia.
Ngẫm lại cũng đúng, tuy rằng trên mạng có vài người thích não bổ một ít, thế nhưng đại đa số mọi người sẽ không tin là thật, lại không tùy tiện đem chuyện thực tế suy đoán lung tung. Dù sao trong hiện thực, dị tính mới là chủ đạo.
Lúc Lục Thừa Dư đến phòng thư ký lấy tư liệu, Tào Kinh Thân oán hận nói với y: “F*, mệt anh còn thay cậu lo lắng, kết quả cậu cùng boss thật tốt, khiến cho anh giống như thằng ngốc vậy.”
“Tào ca là người tốt, là người tốt,” Lục Thừa Dư cười nói với Tào Kinh Thân đang lên án, “Em biết anh lo cho em, lòng tốt của anh em sẽ nhớ kỹ mà.”
“Cầm lòng tốt của cậu cút về đi,” Tào Kinh Thân đẩy mắt kính một cái, đem một xấp tài liệu dày thật dày ném tới trong ngực y, “Ngày hôm nay boss có việc đi ra ngoài, mấy thứ này cậu tự mình xử lý đi.”
“Nhiều như vậy,” Lục Thừa Dư vừa nói xong, ngẩng đầu thấy Tào Kinh Thân mang vẻ mặt mẹ kế, vội vàng cười ha hả nói, “Em lập tức đi xử lý ngay, Tào ca, em quay về phòng làm việc, có việc gì thì điện thoại cho em.”
“Cút đi,” Tào Kinh Thân không nhìn y nữa, cúi đầu ở trong phòng làm việc bắt đầu múa bút thành văn.
Lục Thừa Dư lưu loát cút về phòng mở những tài liệu này ra, đây là một ít tư liệu về các giám đốc cùng với các quản lí ở chi nhánh. Những thứ này cũng không phải là tư liệu công khai, mà là do Tào Kinh Thân tổng kết xử lý, Tào Kinh Thân đem những tài liệu này cho y, quả thật đã coi y là người của hắn.
“Nói năng chua ngoa tâm lại đậu hũ,” Lục Thừa Dư thì thầm một tiếng, bắt đầu cẩn thận đọc tư liệu.
Trong quán cà phê an tĩnh, trừ một bàn có khách ra, bốn phía không có một bóng người. Nhưng khúc dương cầm mềm mại vang lên trong bầu không khí an tĩnh này, lại có cảm giác quái dị không nói ra được.
Tống Quân Nghiêm đổ mồ hôi nhìn người anh trai khác mẹ trước mắt, rõ ràng đối phương một câu cũng chưa nói, thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn ngay cả dũng khí mở miệng cũng không có, giống như vừa mở miệng, đối phương sẽ tùy thời muốn mạng của hắn vậy.
Hắn nhìn vệ sĩ trầm mặc không nói gì phía sau nam nhân, một lát sau mới lấy hết dũng khí nói: “Anh đem tôi đến nơi này làm cái gì?”
Nghiêm Mục chậm rãi uống cà phê, bình tĩnh nhìn dáng điệu sợ hãi của Tống Quân Nghiêm, giơ tay lên, một vệ sĩ sau lưng liền đem một xấp tư liệu điều tra bỏ vào trước mắt Tống Quân Nghiêm.
Tống Quân Nghiêm cầm những tài liệu này nhìn qua, phát hiện tất cả đều là chuyện lớn nhỏ của hắn mấy năm nay, thậm chí có bên trong còn có ghi chép hắn và người nào lui tới. Mấy thứ này chứng tỏ có một người bí ẩn luôn ở bên cạnh hắn, rất đáng sợ lại làm cho không người nào chống cự lại được.
“Anh…. đến tột cùng anh muốn gì?” Tống Quân Nghiêm cơ hồ bóp nát vật trong tay, rõ ràng chỉ là một xấp giấy, nhưng hắn cảm giác mình giống như đang cầm một quả bom hẹn giờ.
“Phải là cậu muốn gì mới đúng chứ,” Nghiêm Mục để cà phê xuống, mặt không thay đổi nhìn Tống Quân Nghiêm, “Con riêng nên an phận mà sống, trước đây tôi mặc kệ cậu, là bởi vì lười quản, chứ không phải là không có cách quản.”
“Dựa vào cái gì, tôi không cam lòng!” Tống Quân Nghiêm bị ánh mắt như đang nhìn hạt cát của Nghiêm Mục kích thích, hắn đem tư liệu ném một cái trên bàn, đụng ngã ly cà phê truớc mặt, cà phê bắn tung tóe đến những tư liệu kia, thoạt nhìn giống như là dính bùn, cả bàn rất bừa bãi.
Hành động này của Tống Quân Nghiêm ở trong mắt Nghiêm Mục, giống như là làn gió nhẹ thổi qua, hắn ngay cả mắt cũng không nháy, chỉ là bưng cà phê lên, nâng mi mắt, dùng giọng điệu trần thuật: “Cam lòng hay không là chuyện của cậu, nhưng nếu như cậu dám gây chuyện nữa, thì chính là chuyện của tôi.”
“Anh đừng uy hiếp tôi,” Tống Quân Nghiêm đứng lên, mắt nhìn xuống Nghiêm Mục, cười lạnh nói, “Cho dù anh chê tôi ác tâm, coi thường tôi thì thế nào, đáng tiếc là trên người tôi chảy cùng dòng máu với anh, cho dù anh giết tôi, cũng không xóa sạch được sự thật này!”
“Chuyên gia có nói qua, nghĩ quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh. Nhóm máu của tôi là AB, cậu là nhóm máu O,” Nghiêm Mục thấy mình cần phải làm cho đối phương nhận rõ một sự thật, “Tôi theo mẹ tôi, cậu theo mẹ cậu, nhóm máu của chúng ta một điểm cũng không giống.” (:))), po’ tay vs anh)
Tống Quân Nghiêm: “….”
“Anh là cháu ngoại Mục gia, là trưởng tôn Nghiêm gia, là người thừa kế Hoa Đỉnh, bình thường luôn là một bộ diện vô biểu tình cao cao tại thượng như thế,” Tống Quân Nghiêm gầm nhẹ nói, “Thế nhưng dựa vào cái gì tôi phải kém anh, tôi cũng là con cháu Nghiêm gia, là con của cha, cha chỉ yêu mẹ tôi, yêu tôi, chứ không phải anh.”
Đuôi lông mày Nghiêm Mục giật giật, biểu tình bất biến, hiển nhiên đối với những lời này của Tống Quân Nghiêm, căn bản cũng không có lọt vào tai hắn.
“Anh dựa vào cái gì có được toàn bộ Nghiêm gia, nếu không phải do anh, mẹ tôi đã sớm gả cho cha, tôi cũng sẽ không bị người mắng là con hoang, tôi hẳn là họ Nghiêm mới đúng! Chứ không phải họ Tống!”
Nghiêm Mục từ trong đống tài liệu tìm ra những ghi chép chuyện phi pháp của Tống Quân Nghiêm: “Tôi nói rồi, cậu làm cái gì tôi mặc kệ, thế nhưng đừng dính vào chuyện của tôi.” Hắn suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu, “Cậu thích họ gì thì cứ theo họ đó, có đi cục dân chính sửa lại cũng không ai cản cậu. Cậu cũng không phải là con riêng của tôi, bị người mắng cũng được, bị người xem thường cũng thế, có quan hệ gì tới tôi sao?”
Trong mắt Nghiêm Mục không có uy hiếp, không có phẫn nộ, thậm chí không có bất kỳ tâm tình gì, thế nhưng Tống Quân Nghiêm lại thấy lạnh cả người, bởi vì hắn biết, những lời này của Nghiêm Mục là nghiêm túc, không có một chút ý tứ uy hiếp.
Tống Quân Nghiêm kinh ngạc đứng tại chỗ, vốn muốn oán trách, cũng nghẹn ở trong bụng, mặc dù hận, lại vô pháp nói ra khỏi miệng.
“Tôi không thích người không thành thật,” Nghiêm Mục đem ly cà phê đặt ở nơi sạch sẽ, “Mười mấy năm trước tôi đã tha thứ cho cậu một lần, nhưng không có nghĩa sẽ có lần thứ hai.”
Nghiêm Mục đứng lên, sửa lại cổ áo: “Đối với người tôi không thích, độ khoan dung của tôi không quá cao, cậu tự giải quyết cho tốt đi.”
Tống Quân Nghiêm nhìn Nghiêm Mục mang theo hai vệ sĩ đi ra quán cà phê, hắn nhìn cà phê vương vãi đầy bàn, tức giận đạp bàn một cước, nghe thanh âm đổ vỡ của ly cà phê, hắn vừa hận vừa giận, nhưng không thể làm gì.
Đối phương căn bản không có nói bất cứ uy hiếp gì đối với hắn, ngay cả một chữ thô tục cũng không có mở miệng, thế nhưng hắn lại sợ, rất sợ. Người ta nhìn cũng lười nhìn hắn, chỉ cần một câu nói thôi, là có thể quyết định sống chết của hắn, hắn lấy cái gì mà đấu chứ?!
Trước mắt hắn hiện lên một màn mười mấy năm trước, hắn cố ý từ trên cầu thang ngã xuống, Nghiêm Mục cứ như vậy đứng ở trên cầu thang, sống lưng thẳng tắp, thần tình lãnh đạm, ánh mắt của hắn không có khinh thường cũng không có tâm tình gì khác. Khi đó hắn còn nhỏ không hiểu đó là cái gì, chỉ là chán ghét ánh mắt này của Nghiêm Mục.
Hiện tại hắn mới hiểu được cái ánh mắt kia là có ý gì, hoá ra đối phương căn bản cũng không có đem hắn để vào mắt, ai sẽ đem sỏi đá ven đường để ở trong mắt chứ?
“Tiên sinh, có cần làm gì mẹ con Tống gia không?” Nghiêm Mục ngồi vào trong xe, tài xế ăn mặc tây trang thấp giọng nói, “Tôi sợ bọn họ không cam lòng.”
“Không cần,” Nghiêm Mục quay đầu lại nhìn quán cà phê, lúc này Tống Quân Nghiêm đang vùi đầu nhặt những tư liệu kia, “Bọn họ không phải kẻ ngu dốt.” Hai mẹ con này chỉ đơn giản là muốn tiền, biết làm tiếp nữa thì không chỉ không có tiền, thậm chí ngay cả tự do cũng không có, chỉ sợ trốn cũng không kịp.
Sau khi xe chạy ra khỏi một đoạn, Nghiêm Mục đột nhiên mở miệng nói: “Nói cho bọn họ biết, trước sáu giờ chiều nay phải rời khỏi kinh thành, nếu như bọn họ không muốn đi, thì đời này cũng không cần đi nữa.”
Người như Tống Quân Nghiêm, vẫn là không nên để làm hàng xóm với tiểu Lục thì hơn.
“Vâng,” Tài xế tây trang gật đầu, vệ sĩ ngồi ở ghế phó lấy điện thoại di động ra, đem sự tình an bài xuống phía dưới.
Lúc hai ba giờ chiều, Lục Thừa Dư đã xử lý tốt mấy phần văn kiện, chuẩn bị đi tới phòng Tổng tài, kết quả vừa ra cửa liền thấy Nghiêm Mục từ bên ngoài trở về, y cười nói: “Mục ca, anh cuối cùng cũng đã trở về, nơi này có hai văn kiện cần anh ký gấp.”
Nghiêm Mục tiếp nhận văn kiện trong tay y, sau khi đọc xong, lấy bút ký mấy cái, “Cậu bảo bọn họ lên lấy là được rồi.”
“Không cần đâu, tôi còn phải đi phòng thư ký để fax đi,” Lục Thừa Dư xoay xoay cái cổ, “Tôi xử lý tư liệu cả ngày, cũng cần đi qua đi lại một chút.”
Nghiêm Mục gật đầu một cái, thấy Lục Thừa Dư giống như có chút mệt mỏi, nhân tiện nói: “Tốt lắm, cậu chú ý thân thể.”
“Không có việc gì,” Lục Thừa Dư khoát tay, sau khi vào thang máy, mới ngáp một cái. Tuy rằng hôm nay Nghiêm Mục đi ra ngoài cả ngày, y làm trợ lý sẽ không ngu xuẩn đi hỏi việc này. Bất quá y thấy thần sắc Nghiêm Mục khi trở về không có gì khác thường, vậy cũng không có chuyện gì lớn.
Mới vừa đem tư liệu đưa cho phòng thư ký, quay đầu lại chưa đi được vài bước, y liền gặp quản lí phòng nhân sự, y nhớ hợp đồng thực tập trước kia chính là do vị này phụ trách, lập tức liền cười nói: “Đỗ quản lí có việc tìm Tào thư kí sao?”
“Tôi tới lấy bảng biểu,” Đỗ Bằng thấy người hỏi là Lục Thừa Dư, nhất thời vẻ mặt tươi cười nói: “Lục trợ lý đến đây làm gì thế?”
“Boss kêu em cầm xuống vài thứ,” Lục Thừa Dư biết Đỗ Bằng giống như cỏ đầu tường, có điều là chức vụ của mình làm cũng không tệ lắm, lại là một người có chút thủ đoạn, cho nên nét mặt đối với hắn vẫn khách khí, “Quản lí Đỗ đang vội, em không quấy rầy nữa.”
“Không vội không vội,” Đỗ Bằng sờ sờ cái đầu không có bao nhiêu tóc, “Lục trợ lý mới thật sự là vội chứ.”
Lục Thừa Dư lại cùng Đỗ Bằng khách khí hai câu, sau khi vào thang máy, còn có thể thấy Đỗ Bằng cười ha hả nhìn mình.
“Quản lí, y không phải mới vào công ty nửa năm thôi sao, sao boss lại tín nhiệm y như vậy?” Nhân viên sau lưng Đỗ Bằng không dám tin nói, “Nhân viên nữ công ty chúng ta khi nhắc tới y, mỗi một người đều mặt đỏ tim đập, thật không biết là bị bệnh gì nữa.”
“Thằng nhóc cậu biết cái đếch gì,” Đỗ Bằng nhìn bốn phía, phát hiện không ai nghe được mới thấp giọng nói, “Người này không đơn giản, năng lực chính là cái này!” Hắn giơ ngón tay cái lên, “Hiểu chưa?”
Nhân viên gật đầu, trong lòng cảm khái, Lục trợ lý có thể ở trong thời gian ngắn ngủi làm cho nhiều người trong công ty thừa nhận năng lực của y, đây vốn chính là một việc rất trâu bò, hắn vào công ty đã hơn một năm, phát triển coi như không tệ, thế nhưng so sánh với người ta, quả thực chỉ là hạt cát.
Buổi chiều Lục Thừa Dư đón xe về nhà, mới vừa đi tới cửa, đã bị chú Lưu kéo lại, “Lục tiên sinh, vị Tống tiên sinh kia đã dời đi rồi.”
“Dời đi?” Lục Thừa Dư hơi bất ngờ nhíu mày, đêm qua Tống Quân Nghiêm mới gây xích mích quan hệ giữa y với Nghiêm Mục, đối phương còn chưa thấy kết quả, thế nào liền đi, “Khi nào thì đi ạ?”
“Buổi trưa hôm nay hắn trở lại một cái, liền vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc đi, buổi chiều công ty dọn nhà đã đem toàn bộ đồ dùng bên trong chuyển đi rồi,” chú Lưu cau mày nói, “Nhìn bộ dáng kia, giống như là vội vàng chạy nạn. Lục tiên sinh, cháu nói người này có phải rất kỳ quái hay không?”
“Quản hắn là ai, hiện tại dời đi chúng ta cũng yên tâm hơn,” Lục Thừa Dư dưới ánh mắt mong đợi của chú Lưu thở dài, “Lần trước chú nói cho cháu nghe về hành động của hắn, cháu vẫn luôn lo lắng, may là hiện tại hắn đã dời đi.”
“Không có gì,” Chú Lưu cười đến thành thật cùng đắc ý, “Chú đã nói hắn không phải là người tốt lành gì mà, bây giờ lại đi vội vã như vậy, nhất định là đắc tội với người nào đó nên phải lánh nạn rời đi.”
Lục Thừa Dư gật đầu theo, sau khi tạm biệt chú Lưu liền về nhà.
Về đến nhà, ngồi ở trên ghế sa lon một hồi, lại gặm một quả lê, mới chậm rì rì đứng lên tìm tòi ở cửa chính, quả nhiên từ phía dưới tủ giày tìm ra hai cái máy nghe lén nhỏ bằng cái móng tay.
Nhìn hai máy nghe lén trong lòng bàn tay, Lục Thừa Dư cười cười, đây nhất định là chiều hôm qua Tống Quân Nghiêm thừa dịp y xoay người lấy chìa khóa xe và ví tiền thì ném tới trong tủ giày, nhưng phải biết rằng khi đó tủ giày này y đặc biệt vì Tống Quân Nghiêm mở ra.
Ở hai máy nghe lén gõ một cái, Lục Thừa Dư đi tới buồng vệ sinh, đem máy nghe lén ném vào trong bồn cầu, nhấn nước, cười híp mắt nhìn hai vật nhỏ này vọt vào cống thoát nước.
Trong phòng, người phụ trách nghe trộm bị thanh âm to lớn kích thích liền lấy tai nghe xuống, chờ hắn xoa xoa cái lỗ tai lại đeo tai nghe lên, liền phát hiện không nghe được. Sắc mặt hắn đổi một cái, vội vàng lấy điện thoại di động ra cùng cố chủ liên hệ: “Tống tiên sinh, máy nghe lén bị đối phương phát hiện rồi.”
“Tôi biết rồi,” Hắn để điện thoại di động xuống, sau khi hơi suy nghĩ một chút, nói với trợ thủ bên cạnh, “Bọn ngu, chúng ta mau mau kết thúc công việc đi.”
“Chúng ta không theo dõi nữa sao?” Trợ thủ nghi hoặc nhìn người cầm đầu, “Không phải còn chưa tìm được thứ hữu dụng sao?”
“Mặc kệ nó, nếu cố chủ đã lên tiếng, chúng ta chỉ cần lấy tiền công là được,” Hắn nhìn tai nghe đã không còn âm thanh, “Rất có thể cố chủ gặp phải kẻ lợi hại, chúng ta vẫn là thu dọn đồ đạc đổi địa phương nhanh lên một chút, miễn cho tiền không có kiếm được, còn rước lấy một thân tai họa.”
Trợ thủ nghe vậy, nhất thời đứng dậy dọn dẹp, kết quả mấy người còn chưa kịp đi ra cửa, cửa phòng đã bị người đạp ra. Sau đó bọn họ liền thấy một đám cảnh sát cầm súng vọt vào, còn chưa kịp phản ứng, đã bị những cảnh sát này đè ở trên mặt đất.
Cảnh sát đứng đầu quan sát thiết bị nghe lén trong phòng, sắc mặt nghiêm túc nói: “Đồ đạc đầy đủ như vậy, là muốn làm gián điệp sao?” Hắn nhìn hai người bị còng lại, “Xem ra các người cũng là tay lão luyện, có biết làm những chuyện này là phạm pháp không hả? Mang họ đi!”
Sau khi mấy người này bị mang đi, miệng mồm trái lại rất kín, cảnh sát mất không ít sức lực mới hỏi ra người sau lưng là ai. Đáng tiếc lúc này vị Tống tiên sinh kia đã chạy ra nước ngoài, bọn họ không thể làm gì khác hơn là đem việc này giao cho bộ ngoại giao, mong muốn quốc gia tiếp nhận Tống Quân Nghiêm có thể đem hắn trục xuất về nước.
Về phần tài khoản trong nước của Tống Quân Nghiêm tự nhiên là bị đóng băng toàn bộ, mà số cổ phần Lương thị cũng do phía chính phủ xử lý. Trừ phi đời này Tống Quân Nghiêm phẫu thuật thẩm mỹ đổi thân phận mới, bằng không thì đừng nghĩ trở về nước, nhưng điều kiện tiên quyết là Nghiêm Mục không có phát hiện ra.
Đối tượng mà Tống Quân Nghiêm thuê những người này nghe lén không chỉ có Lục Thừa Dư, còn có một ít đại cổ đông Lương thị cùng với Lương Đức Hữu. Cho nên việc này vừa lộ ra, Lương thị liền hỏng. Không ít đại cổ đông bắt đầu chỉ trích Lương Đức Hữu dám tìm loại người như vậy để hợp tác với Lương thị, một chút ánh mắt cùng năng lực của người lãnh đạo cũng không có, khiến cho Lương thị rơi vào vũng bùn vạn kiếp bất phục.
Sau khi truyền thông nghe tin, càng trắng trợn thổi phồng việc này lên, rất có bầu không khí ‘thấy Lương thị không vui, mọi người liền cao hứng’. Về phía chính phủ có nhắc tới mỗ nhân viên nào đó của Hoa Đỉnh cũng bị Tống mỗ nghe lén, chỉ là bị truyền thông tóm lược, dù sao mọi người chỉ muốn nhìn truyện cười của dân nhà giàu, mà không phải cạnh tranh thương nghiệp.
Sau khi việc này lộ ra, Lục Thừa Dư cảm thấy hết sức ngoài ý muốn, y thật không ngờ tâm tư của Tống Quân Nghiêm lại lớn như vậy, lại muốn hạ thủ trong nội bộ Lương thị, đáng tiếc vận khí của vị này không tốt lắm, vật còn chưa có tới tay, bản thân lại xui xẻo trước.
Lẽ nào Tống Quân Nghiêm vội vã dọn đi, cũng là vì chuyện này? Y nhìn mấy tin tức cười nhạo Lương thị trên mạng, còn có lệnh truy nã Tống Quân Nghiêm, sự nghi ngờ càng thêm sâu, việc này hình như không đơn giản như vậy. Thủ đoạn của Tống Quân Nghiêm tuy rằng không tính là cao minh, nhưng chắc sẽ không dễ dàng bị cảnh sát phát hiện như vậy, trừ phi phía sau có người chỉnh hắn.
Không biết vì sao, y đột nhiên nhớ tới trước đây không lâu Nghiêm Mục có nói sẽ xử lý Tống Quân Nghiêm, lẽ nào việc này là bút tích của Nghiêm Mục?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất