Chương 63: Chương 63
Trong đám người rộn ràng, Lục Thừa Dư nhìn Nghiêm Mục đứng vững vàng ở phía trước, một câu cũng nói không nên lời. Trước khi lên máy bay, y vốn định mượn điện thoại vệ tinh trên máy bay gọi cho Nghiêm Mục, thế nhưng bởi vì chuyến bay trước đó xảy ra chuyện, không ít người đều phải xếp hàng chờ điện thoại, còn chưa đến phiên y, máy bay liền chuẩn bị hạ cánh. Bây giờ thấy dáng vẻ này của Nghiêm Mục, nếu lúc đó y nghĩ hết biện pháp gọi điện thoại cho Nghiêm Mục, cũng sẽ không đến mức để Nghiêm Mục lo lắng thành như thế này.
“Mục….” Y hé miệng, còn chưa kịp kêu lên tên của đối phương, liền thấy Nghiêm Mục vọt tới, đem y ôm chặt vào lòng. Biểu tình trên mặt y cứng đờ, bởi vì cánh tay bị đối phương siết lại, cũng không thể nào đưa tay vỗ vỗ lưng an ủi đối phương, không thể làm gì khác hơn là đem đầu đặt lên đầu vai Nghiêm Mục, mặc cho bốn phía có camera hoặc là người chụp hình đông nghẹt, “Em đã trở về.”
Lúc Trương Trạch Vân chạy tới, vừa lúc thấy một màn như vậy, hắn dừng bước lại, đỡ đầu gối thở phì phò, cười ra tiếng, dứt khoát đặt mông ngồi dưới đất, cũng không quản bốn phía có bao nhiêu người, bởi vì hắn hiện tại phát hiện hai chân mình đã sớm mềm nhũn không đứng lên nổi.
Kịch tổ《Càn Khôn》, Lưu Kỳ Nhan sau khi nghe được chuyến bay của Lục Thừa Dư gặp chuyện không may, kinh hãi làm rơi hộp phấn trong tay, không dám tin hỏi trợ lý bên người: “Làm sao sẽ xảy ra loại sự tình này?” Người giật dây phía sau cho dù muốn ám toán Lục Thừa Dư, cũng sẽ không có bản lĩnh cùng lá gan lớn như vậy, cái này không phù hợp với tác phong hành sự của người đó.
“Hiện tại trên mạng vì chuyện này mà muốn điên rồi,” Trợ lý đem điện thoại đưa tới trước mặt Lưu Kỳ Nhan, phía trên là ảnh chụp Nghiêm Mục, trong ảnh thần tình Nghiêm Mục hoảng hốt viền mắt ửng đỏ, tâm tình có vẻ thập phần suy sụp, “Có người ở sân bay chụp tổng tài Hoa Đỉnh, nghe nói Nghiêm tổng tới đón Lục tiên sinh.” Trải qua gần một tháng ở chung, rất nhiều người trong kịch tổ có ấn tượng tốt đối với Lục Thừa Dư, vị này mặc dù có bối cảnh có tiền, thế nhưng hành sự lại hết sức khiêm tốn, chưa bao giờ ỷ vào thân phận làm ra chuyện phản cảm, hiện tại gặp phải chuyện như vậy, có rất nhiều người thấy thương tiếc.
“Làm sao có thể,” Lưu Kỳ Nhan cau mày cầm điện thoại di động, nhìn ảnh chụp Nghiêm Mục, sắc mặt càng khó coi, “Làm sao có thể?”
Trợ lý nhận thấy được vẻ mặt của cô không đúng lắm, trong lòng lộp bộp một chút, cho rằng Lưu Kỳ Nhan có ý tứ phương diện kia đối với Lục Thừa Dư, trong lúc nhất thời cũng không dám nói nhiều, không thể làm gì khác hơn là kiếm cớ ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Lưu Kỳ Nhan, cô đi tới bên cửa sổ nhìn bốn phía, bấm một số điện thoại, sau khi nói vài câu, mới kinh ngạc nói: “Thật chỉ là ngoài ý muốn?”
Đúng lúc này, cô thấy một trợ lý vội vã chạy tới bên này, vội nói: “Tôi hiểu rồi, tạm biệt.”
“Nhan tỷ, Lục tiên sinh không có ở trên máy bay!” Trợ lý vui mừng chạy vào, “Trợ lý đạo diễn nói bởi vì xe nửa đường bị hư, bọn họ không đến kịp, cho nên đã đổi vé.”
“Tôi biết rồi,” Lưu Kỳ Nhan từ điện thoại đã biết tin tức mới nhất, cho nên trợ lý nói cũng không có khiến sắc mặt cô thay đổi, “Cô thay tôi phát một weibo cầu phúc chuyến bay kia, những thứ khác không cần nói nhiều.”
Thế đạo bây giờ, có đôi khi nói càng nhiều càng sai nhiều, cô ở trong cái vòng này vốn chính là tinh phong huyết vũ, cô lười ứng phó việc này, cho nên khi có chuyện, sẽ không tùy ý phát biểu cái nhìn của mình.
“Dạ, Nhan tỷ.” Trợ lý thấy sắc mặt Lưu Kỳ Nhan không hợp, cũng không dám nói thêm nữa, cầm điện thoại di động bắt đầu biên soạn weibo.
Lưu Kỳ Nhan nhìn điện thoại di động của mình, nghĩ tin tức vừa lấy được khi nãy, nhịn không được thở dài một hơi, may là Lục Thừa Dư không có chuyện gì.
Trong sân bay, bởi vì Lục Thừa Dư xuất hiện, đưa tới không ít ký giả vây xem, ảnh chụp Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục ôm nhau cũng truyền khắp các diễn đàn lớn.
Trên diễn đàn giải trí Hải Giác, một bài post tên là 《Một cái ôm để tôi hiểu được tình yêu》 xuất hiện trong mắt đại chúng, chủ lâu bài post chính là ảnh chụp Nghiêm Mục và Lục Thừa Dư ôm nhau, trong bài post viết: Tôi đã từng vì ảnh chụp Lục Thừa Dư mặc đồ tốt nghiệp mà trở thành fan hâm mộ của y, cũng từng vì y bị thái tử gia Lương thị khi dễ mà đau lòng y, nhưng cũng lại vì y cùng một người nam nhân cùng một chỗ mà từ fan chuyển sang người qua đường, nhưng hôm nay thấy Nghiêm Mục cùng y ôm nhau, tôi liền hiểu được như thế nào là tình yêu.
Bài viết này vừa xuất hiện, lập tức có không ít người phản ứng lại, thậm chí còn có một số người đăng ảnh chụp lén của mình lên, trong ảnh chụp hai người đều là nam nhân đẹp trai khó gặp, chỉ là một người luôn luôn diện vô biểu tình, một người luôn luôn mỉm cười.
Mặc dù có một số ảnh không được sắc nét, hình ảnh có chút sai lệch, thế nhưng cho dù ai cũng có thể nhìn ra hai người cùng một chỗ vô cùng tự nhiên hài hòa.
398L: Thấy nhiều hình như vậy, tui lại bắt đầu tin tưởng vào tình yêu. Bất quá, không biết mọi người có phát hiện hay không, Tiểu Ngư và Nghiêm Tổng bình thường tựa hồ rất ít khoe ân ái trên weibo, ngoại trừ lúc hai người công khai cùng một chỗ phát cái weibo kia ra, thì về sau lại không có ảnh chụp gì khác. Tiểu Ngư ngày trước ra sao, bây giờ vẫn vậy, cảm giác được hai người là muốn khiêm tốn sống, cũng không thích đem chuyện tình cảm gây chú ý.
405L: Lầu trên nói thật có đạo lý, tui cũng có loại cảm giác này, bây giờ có rất nhiều người hay khoe ân ái, khiêm tốn như Tiểu Ngư, thật đúng là rất ít. Chỉ khổ cho những Fan Ngư như chúng ta, bình thường muốn xem chút ân ái, chỉ có thể tìm trên mạng xem hình chụp lén.
410L: Cũng bởi vì Tiểu Ngư như vậy, chúng ta mới làm fan y a. Còn nữa, trong tấm hình kia, vừa thấy liền khiến người ta ấm lòng không giải thích được, lẽ nào đây là sức mạnh của ái tình? Hay là lỗi giác của tui?
411L: Lầu trên, đây không phải là lỗi giác của bạn, tui và bạn đều có cảm giác giống nhau, mọi người thấy tư thế của Nghiêm tổng không? Cái này là trạng thái khủng hoảng cùng vui sướng sau khi mất mà lại được của con người, hai tay hắn ôm Tiểu Ngư, đồng thời dùng tay đem đông đảo truyền thông ngăn ở bên ngoài, đây là một loại tâm lý bảo hộ theo bản năng, tôi lấy thành tích bài chuyên ngành cuối kỳ phát thệ, Nghiêm tổng đối với Tiểu Dư tuyệt đối là chân ái.
430L: Lầu 411 học tâm lý sao? Xem ra bạn rất chăm chỉ học, nhưng mà học còn chưa đủ, bạn nhìn thấy tư thế Nghiêm tổng, nhưng không nhìn thấy động tác Tiểu Dư nhà chúng ta sao? Cằm y đặt ở đầu vai Nghiêm tổng, khuôn mặt dán ở lỗ tai Nghiêm tổng, y nhất định là trấn an đồng thời lo lắng cho Nghiêm tổng. Cho nên, tất cả bằng hữu trong lầu hãy yên tâm, hai vị này nhất định là chân ái, không phải chỉ là vui đùa thoáng qua.
Hai vị tâm lý học xuất hiện, đưa tới không ít hứng thú cho dân mạng, bắt đầu có người đăng ảnh chụp chung của Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục để phân tích, rất nhiều chứng cứ cho thấy Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục đến tột cùng có bao nhiêu chân ái.
411L và 430L cũng rất phối hợp, bắt đầu nghiêm túc phân tích từng ảnh chụp, đến cuối cùng ngay cả bọn họ cũng tự mình kinh ngạc, bởi vì bọn họ phát hiện trong những tấm hình này, lực chú ý của Nghiêm Mục đều đặt ở trên người Lục Thừa Dư. Tuy rằng ánh mắt và động tác có thể giả bộ, thế nhưng rất nhiều chi tiết nhỏ vẫn có thể bán đứng ý tưởng chân thật của một người, thế nhưng Nghiêm Mục ở trong những bức hình này, lại toàn biểu lộ chân tình.
Cuối cùng, bài post mấy nghìn lầu cho ra một kết luận uy tín, đó chính là Nghiêm tổng đối với Lục Thừa Dư là thích đến tận xương tủy, nếu như cái này không được gọi là yêu, vậy bọn họ khẳng định không thể tin được tình yêu rồi.
Trên mạng có bao nhiêu náo nhiệt Lục Thừa Dư cũng không biết, y cùng với Nghiêm Mục bị truyền thông vây quanh, cơ hồ là bước đi khó khăn. Thần tình y ngưng trọng nhìn những ký giả này, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói: “Xin các vị ký giả nhường đường một chút, ngày hôm nay phát sinh sự tình bi thương như vậy, hy vọng các vị quan tâm chuyện chuyến bay nhiều hơn.”
“Lục tiên sinh, nghe đồn ngài lúc đầu có trên máy bay, xin hỏi ngài thật là đặt vé chuyến bay kia sao?”
“Đúng vậy,” Lục Thừa Dư hướng về phía máy quay thở dài một cái, “Buổi chiều tôi hơ khô thẻ tre, bạn bè kịch tổ lái xe đưa tôi đến sân bay, ai biết xe nửa đường bị hư, chờ chúng tôi chạy tới sân bay, máy bay đã cất cánh rồi, chúng tôi không thể làm gì khác hơn là đổi sang chuyến tiếp theo.”
Các phóng viên nhất thời ồ lên, thật không ngờ Lục Thừa Dư lại may mắn tránh được một kiếp này. Nếu là người kịch tổ tiễn y đến sân bay, khẳng định không có khả năng làm xe hư, thế nhưng dưới loại tình huống này cũng có thể hư xe, thật đúng là ông trời phù hộ.
“Xin mọi người nhường đường một chút,” Lúc này Nghiêm Mục lên tiếng, hắn nhàn nhạt nhìn ký giả, “Tiểu Dư hôm nay đã mệt mỏi cả ngày rồi, cần nghỉ ngơi.”
Các phóng viên mặc dù có lòng hỏi thêm nhiều vấn đề, bất quá nhìn thần tình nghiêm túc của Nghiêm Mục, vài vệ sĩ phía sau bọn họ cũng bắt đầu động thủ mở đường, cũng biết hỏi tiếp sợ rằng sẽ giống vị ký giả trước đắc tội với Nghiêm Mục, vì vậy không thể làm gì khác hơn là nắm chặt cơ hội chụp mấy tấm hình, sau đó để cho bọn họ rời đi.
Sau khi Tiểu Hà nhìn thấy anh trai nhà mình không có việc gì, đã sớm mừng rỡ tìm không ra bắc nam, Lục Thừa Dư để cho anh em bọn họ cùng hai vị trợ lý ngồi ở trên một chiếc xe, y cùng với Nghiêm Mục và Trương Trạch Vân lên một chiếc xe khác.
Trương Trạch Vân lái xe, từ kính chiếu hậu nhìn Lục Thừa Dư, thở ra một hơi nói: “Tiểu Lục, lần này cậu thế nhưng đem Mục ca dọa sợ đến hồn phi phách tán.”
Lục Thừa Dư nghe vậy áy náy nhìn Nghiêm Mục đang cầm tay mình: “Xin lỗi Mục ca, em hẳn là nên gọi điện cho anh.”
“Em không có việc gì là tốt rồi,” Vẻ mặt Nghiêm Mục hơi lộ vẻ xúc động, đối với hắn hiện tại mà nói, Lục Thừa Dư không có việc gì đó chính là chuyện may mắn nhất trong đời, thậm chí hắn không dám nghĩ tới nếu như xe Lục Thừa Dư không bị hư…..
Nghĩ vậy, hắn đem Lục Thừa Dư lần thứ hai ôm chặt lấy, chỉ có đem người ôm vào trong ngực, hắn mới có thể cảm thấy yên tâm.
“Sau này em không đi quay phim nữa,” Lục Thừa Dư trở tay ôm hông của hắn “Sẽ không rời xa anh nữa.”
Trong kính chiếu hậu, hai người ôm nhau hầu như đã quên người tài xế Trương Trạch Vân này tồn tại, nhưng Trương Trạch Vân lại tận lực đem lái xe vững vàng hơn, không đi quấy rối ôn nhu giữa hai người.
Nhà lớn Mục gia, Mục lão gia tử xem ti vi về tin tức chuyến bay, bên cạnh ông bồi tọa vài vãn bối. Lúc Nghiêm Mục và Lục Thừa Dư ôm nhau xuất hiện ở trên TV, mấy tiểu bối đều mang vẻ mặt khác nhau, Mục Khải Hoa và Mục Khải Dung có quan hệ không tệ với Lục Thừa Dư càng lo lắng nhìn gia gia của mình, phát hiện thần sắc ông vẫn như thường, trong lúc nhất thời cũng không dám suy đoán ý nghĩ của lão gia tử.
Chờ tin tức phát xong, Mục lão gia tử nhìn bọn hậu bối nói: “Đều trở về đi, Khải Dung và Khải Hoa lưu lại.”
Mấy bọn tiểu bối trao đổi ánh mắt cho nhau, đều ngoan ngoãn ly khai. Trước khi đi nhìn hai anh em Mục Khải Hoa thêm vài lần, dù sao lão gia tử thích hai người cháu này nhất, bọn họ cũng đã quen rồi. Bất quá lần này bởi vì chuyện của Nghiêm Mục, sợ rằng lão gia tử giận chó đánh mèo hai người kia.
“Gia gia….” Mục Khải Hoa còn chưa nói hết, đã bị Mục lão gia tử cắt đứt.
“Có người nhằm vào Lục Thừa Dư, mấy đứa biết không?” Mục lão gia tử bưng ly trà lên, sau khi ném ra câu này, lại bổ sung một câu, “Cho dù chuyến bay lần này không xảy ra chuyện gì, chỉ cần Lục Thừa Dư lên máy bay, em họ tụi con đến đón, cũng sẽ bị người động chân động tay.”
Hai anh em Mục gia nhất tề đổi sắc mặt, sắc mặt Mục Khải Dung khó coi nói: “Có người cố ý gian lận trên máy bay?”
“Cháu sao lại nghĩ như vậy?” Mục lão gia tử ghét bỏ nhìn cháu của mình, “Cháu cho là ở trên máy bay gian lận dễ dàng lắm sao?”
Mục Khải Hoa liếc em trai của mình, sau đó nịnh nọt nhìn về phía Mục lão gia tử: “Gia gia, có phải ông chiếm được tin tức gì hay không, tiết lộ cho tụi cháu một chút đi.”
“Hai đứa không phải có quan hệ tốt với người tuổi trẻ kia sao?” Mục lão gia tử đặt ly trà xuống, trong mắt dần dần lạnh lẽo, “Mặc kệ giữa em họ các cháu cùng y có cái gì, thế nhưng y vẫn là ân nhân của hai đứa, có một số việc Mục gia chúng ta không thể mặc kệ. Có vài người gan quá lớn, bàn tay quá dài, việc Mục gia chúng ta phải làm, đó chính là chém đứt tay những kẻ coi trời bằng vung này, về phần những chuyện khác, chờ chuyện này xong xuôi rồi hãy nói.”
Hai anh em hai mặt nhìn nhau, càng không nắm được tâm tư lão gia tử, đây là tán thành hay không tán thành em họ và Tiểu Lục đây?
“Mục….” Y hé miệng, còn chưa kịp kêu lên tên của đối phương, liền thấy Nghiêm Mục vọt tới, đem y ôm chặt vào lòng. Biểu tình trên mặt y cứng đờ, bởi vì cánh tay bị đối phương siết lại, cũng không thể nào đưa tay vỗ vỗ lưng an ủi đối phương, không thể làm gì khác hơn là đem đầu đặt lên đầu vai Nghiêm Mục, mặc cho bốn phía có camera hoặc là người chụp hình đông nghẹt, “Em đã trở về.”
Lúc Trương Trạch Vân chạy tới, vừa lúc thấy một màn như vậy, hắn dừng bước lại, đỡ đầu gối thở phì phò, cười ra tiếng, dứt khoát đặt mông ngồi dưới đất, cũng không quản bốn phía có bao nhiêu người, bởi vì hắn hiện tại phát hiện hai chân mình đã sớm mềm nhũn không đứng lên nổi.
Kịch tổ《Càn Khôn》, Lưu Kỳ Nhan sau khi nghe được chuyến bay của Lục Thừa Dư gặp chuyện không may, kinh hãi làm rơi hộp phấn trong tay, không dám tin hỏi trợ lý bên người: “Làm sao sẽ xảy ra loại sự tình này?” Người giật dây phía sau cho dù muốn ám toán Lục Thừa Dư, cũng sẽ không có bản lĩnh cùng lá gan lớn như vậy, cái này không phù hợp với tác phong hành sự của người đó.
“Hiện tại trên mạng vì chuyện này mà muốn điên rồi,” Trợ lý đem điện thoại đưa tới trước mặt Lưu Kỳ Nhan, phía trên là ảnh chụp Nghiêm Mục, trong ảnh thần tình Nghiêm Mục hoảng hốt viền mắt ửng đỏ, tâm tình có vẻ thập phần suy sụp, “Có người ở sân bay chụp tổng tài Hoa Đỉnh, nghe nói Nghiêm tổng tới đón Lục tiên sinh.” Trải qua gần một tháng ở chung, rất nhiều người trong kịch tổ có ấn tượng tốt đối với Lục Thừa Dư, vị này mặc dù có bối cảnh có tiền, thế nhưng hành sự lại hết sức khiêm tốn, chưa bao giờ ỷ vào thân phận làm ra chuyện phản cảm, hiện tại gặp phải chuyện như vậy, có rất nhiều người thấy thương tiếc.
“Làm sao có thể,” Lưu Kỳ Nhan cau mày cầm điện thoại di động, nhìn ảnh chụp Nghiêm Mục, sắc mặt càng khó coi, “Làm sao có thể?”
Trợ lý nhận thấy được vẻ mặt của cô không đúng lắm, trong lòng lộp bộp một chút, cho rằng Lưu Kỳ Nhan có ý tứ phương diện kia đối với Lục Thừa Dư, trong lúc nhất thời cũng không dám nói nhiều, không thể làm gì khác hơn là kiếm cớ ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Lưu Kỳ Nhan, cô đi tới bên cửa sổ nhìn bốn phía, bấm một số điện thoại, sau khi nói vài câu, mới kinh ngạc nói: “Thật chỉ là ngoài ý muốn?”
Đúng lúc này, cô thấy một trợ lý vội vã chạy tới bên này, vội nói: “Tôi hiểu rồi, tạm biệt.”
“Nhan tỷ, Lục tiên sinh không có ở trên máy bay!” Trợ lý vui mừng chạy vào, “Trợ lý đạo diễn nói bởi vì xe nửa đường bị hư, bọn họ không đến kịp, cho nên đã đổi vé.”
“Tôi biết rồi,” Lưu Kỳ Nhan từ điện thoại đã biết tin tức mới nhất, cho nên trợ lý nói cũng không có khiến sắc mặt cô thay đổi, “Cô thay tôi phát một weibo cầu phúc chuyến bay kia, những thứ khác không cần nói nhiều.”
Thế đạo bây giờ, có đôi khi nói càng nhiều càng sai nhiều, cô ở trong cái vòng này vốn chính là tinh phong huyết vũ, cô lười ứng phó việc này, cho nên khi có chuyện, sẽ không tùy ý phát biểu cái nhìn của mình.
“Dạ, Nhan tỷ.” Trợ lý thấy sắc mặt Lưu Kỳ Nhan không hợp, cũng không dám nói thêm nữa, cầm điện thoại di động bắt đầu biên soạn weibo.
Lưu Kỳ Nhan nhìn điện thoại di động của mình, nghĩ tin tức vừa lấy được khi nãy, nhịn không được thở dài một hơi, may là Lục Thừa Dư không có chuyện gì.
Trong sân bay, bởi vì Lục Thừa Dư xuất hiện, đưa tới không ít ký giả vây xem, ảnh chụp Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục ôm nhau cũng truyền khắp các diễn đàn lớn.
Trên diễn đàn giải trí Hải Giác, một bài post tên là 《Một cái ôm để tôi hiểu được tình yêu》 xuất hiện trong mắt đại chúng, chủ lâu bài post chính là ảnh chụp Nghiêm Mục và Lục Thừa Dư ôm nhau, trong bài post viết: Tôi đã từng vì ảnh chụp Lục Thừa Dư mặc đồ tốt nghiệp mà trở thành fan hâm mộ của y, cũng từng vì y bị thái tử gia Lương thị khi dễ mà đau lòng y, nhưng cũng lại vì y cùng một người nam nhân cùng một chỗ mà từ fan chuyển sang người qua đường, nhưng hôm nay thấy Nghiêm Mục cùng y ôm nhau, tôi liền hiểu được như thế nào là tình yêu.
Bài viết này vừa xuất hiện, lập tức có không ít người phản ứng lại, thậm chí còn có một số người đăng ảnh chụp lén của mình lên, trong ảnh chụp hai người đều là nam nhân đẹp trai khó gặp, chỉ là một người luôn luôn diện vô biểu tình, một người luôn luôn mỉm cười.
Mặc dù có một số ảnh không được sắc nét, hình ảnh có chút sai lệch, thế nhưng cho dù ai cũng có thể nhìn ra hai người cùng một chỗ vô cùng tự nhiên hài hòa.
398L: Thấy nhiều hình như vậy, tui lại bắt đầu tin tưởng vào tình yêu. Bất quá, không biết mọi người có phát hiện hay không, Tiểu Ngư và Nghiêm Tổng bình thường tựa hồ rất ít khoe ân ái trên weibo, ngoại trừ lúc hai người công khai cùng một chỗ phát cái weibo kia ra, thì về sau lại không có ảnh chụp gì khác. Tiểu Ngư ngày trước ra sao, bây giờ vẫn vậy, cảm giác được hai người là muốn khiêm tốn sống, cũng không thích đem chuyện tình cảm gây chú ý.
405L: Lầu trên nói thật có đạo lý, tui cũng có loại cảm giác này, bây giờ có rất nhiều người hay khoe ân ái, khiêm tốn như Tiểu Ngư, thật đúng là rất ít. Chỉ khổ cho những Fan Ngư như chúng ta, bình thường muốn xem chút ân ái, chỉ có thể tìm trên mạng xem hình chụp lén.
410L: Cũng bởi vì Tiểu Ngư như vậy, chúng ta mới làm fan y a. Còn nữa, trong tấm hình kia, vừa thấy liền khiến người ta ấm lòng không giải thích được, lẽ nào đây là sức mạnh của ái tình? Hay là lỗi giác của tui?
411L: Lầu trên, đây không phải là lỗi giác của bạn, tui và bạn đều có cảm giác giống nhau, mọi người thấy tư thế của Nghiêm tổng không? Cái này là trạng thái khủng hoảng cùng vui sướng sau khi mất mà lại được của con người, hai tay hắn ôm Tiểu Ngư, đồng thời dùng tay đem đông đảo truyền thông ngăn ở bên ngoài, đây là một loại tâm lý bảo hộ theo bản năng, tôi lấy thành tích bài chuyên ngành cuối kỳ phát thệ, Nghiêm tổng đối với Tiểu Dư tuyệt đối là chân ái.
430L: Lầu 411 học tâm lý sao? Xem ra bạn rất chăm chỉ học, nhưng mà học còn chưa đủ, bạn nhìn thấy tư thế Nghiêm tổng, nhưng không nhìn thấy động tác Tiểu Dư nhà chúng ta sao? Cằm y đặt ở đầu vai Nghiêm tổng, khuôn mặt dán ở lỗ tai Nghiêm tổng, y nhất định là trấn an đồng thời lo lắng cho Nghiêm tổng. Cho nên, tất cả bằng hữu trong lầu hãy yên tâm, hai vị này nhất định là chân ái, không phải chỉ là vui đùa thoáng qua.
Hai vị tâm lý học xuất hiện, đưa tới không ít hứng thú cho dân mạng, bắt đầu có người đăng ảnh chụp chung của Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục để phân tích, rất nhiều chứng cứ cho thấy Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục đến tột cùng có bao nhiêu chân ái.
411L và 430L cũng rất phối hợp, bắt đầu nghiêm túc phân tích từng ảnh chụp, đến cuối cùng ngay cả bọn họ cũng tự mình kinh ngạc, bởi vì bọn họ phát hiện trong những tấm hình này, lực chú ý của Nghiêm Mục đều đặt ở trên người Lục Thừa Dư. Tuy rằng ánh mắt và động tác có thể giả bộ, thế nhưng rất nhiều chi tiết nhỏ vẫn có thể bán đứng ý tưởng chân thật của một người, thế nhưng Nghiêm Mục ở trong những bức hình này, lại toàn biểu lộ chân tình.
Cuối cùng, bài post mấy nghìn lầu cho ra một kết luận uy tín, đó chính là Nghiêm tổng đối với Lục Thừa Dư là thích đến tận xương tủy, nếu như cái này không được gọi là yêu, vậy bọn họ khẳng định không thể tin được tình yêu rồi.
Trên mạng có bao nhiêu náo nhiệt Lục Thừa Dư cũng không biết, y cùng với Nghiêm Mục bị truyền thông vây quanh, cơ hồ là bước đi khó khăn. Thần tình y ngưng trọng nhìn những ký giả này, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói: “Xin các vị ký giả nhường đường một chút, ngày hôm nay phát sinh sự tình bi thương như vậy, hy vọng các vị quan tâm chuyện chuyến bay nhiều hơn.”
“Lục tiên sinh, nghe đồn ngài lúc đầu có trên máy bay, xin hỏi ngài thật là đặt vé chuyến bay kia sao?”
“Đúng vậy,” Lục Thừa Dư hướng về phía máy quay thở dài một cái, “Buổi chiều tôi hơ khô thẻ tre, bạn bè kịch tổ lái xe đưa tôi đến sân bay, ai biết xe nửa đường bị hư, chờ chúng tôi chạy tới sân bay, máy bay đã cất cánh rồi, chúng tôi không thể làm gì khác hơn là đổi sang chuyến tiếp theo.”
Các phóng viên nhất thời ồ lên, thật không ngờ Lục Thừa Dư lại may mắn tránh được một kiếp này. Nếu là người kịch tổ tiễn y đến sân bay, khẳng định không có khả năng làm xe hư, thế nhưng dưới loại tình huống này cũng có thể hư xe, thật đúng là ông trời phù hộ.
“Xin mọi người nhường đường một chút,” Lúc này Nghiêm Mục lên tiếng, hắn nhàn nhạt nhìn ký giả, “Tiểu Dư hôm nay đã mệt mỏi cả ngày rồi, cần nghỉ ngơi.”
Các phóng viên mặc dù có lòng hỏi thêm nhiều vấn đề, bất quá nhìn thần tình nghiêm túc của Nghiêm Mục, vài vệ sĩ phía sau bọn họ cũng bắt đầu động thủ mở đường, cũng biết hỏi tiếp sợ rằng sẽ giống vị ký giả trước đắc tội với Nghiêm Mục, vì vậy không thể làm gì khác hơn là nắm chặt cơ hội chụp mấy tấm hình, sau đó để cho bọn họ rời đi.
Sau khi Tiểu Hà nhìn thấy anh trai nhà mình không có việc gì, đã sớm mừng rỡ tìm không ra bắc nam, Lục Thừa Dư để cho anh em bọn họ cùng hai vị trợ lý ngồi ở trên một chiếc xe, y cùng với Nghiêm Mục và Trương Trạch Vân lên một chiếc xe khác.
Trương Trạch Vân lái xe, từ kính chiếu hậu nhìn Lục Thừa Dư, thở ra một hơi nói: “Tiểu Lục, lần này cậu thế nhưng đem Mục ca dọa sợ đến hồn phi phách tán.”
Lục Thừa Dư nghe vậy áy náy nhìn Nghiêm Mục đang cầm tay mình: “Xin lỗi Mục ca, em hẳn là nên gọi điện cho anh.”
“Em không có việc gì là tốt rồi,” Vẻ mặt Nghiêm Mục hơi lộ vẻ xúc động, đối với hắn hiện tại mà nói, Lục Thừa Dư không có việc gì đó chính là chuyện may mắn nhất trong đời, thậm chí hắn không dám nghĩ tới nếu như xe Lục Thừa Dư không bị hư…..
Nghĩ vậy, hắn đem Lục Thừa Dư lần thứ hai ôm chặt lấy, chỉ có đem người ôm vào trong ngực, hắn mới có thể cảm thấy yên tâm.
“Sau này em không đi quay phim nữa,” Lục Thừa Dư trở tay ôm hông của hắn “Sẽ không rời xa anh nữa.”
Trong kính chiếu hậu, hai người ôm nhau hầu như đã quên người tài xế Trương Trạch Vân này tồn tại, nhưng Trương Trạch Vân lại tận lực đem lái xe vững vàng hơn, không đi quấy rối ôn nhu giữa hai người.
Nhà lớn Mục gia, Mục lão gia tử xem ti vi về tin tức chuyến bay, bên cạnh ông bồi tọa vài vãn bối. Lúc Nghiêm Mục và Lục Thừa Dư ôm nhau xuất hiện ở trên TV, mấy tiểu bối đều mang vẻ mặt khác nhau, Mục Khải Hoa và Mục Khải Dung có quan hệ không tệ với Lục Thừa Dư càng lo lắng nhìn gia gia của mình, phát hiện thần sắc ông vẫn như thường, trong lúc nhất thời cũng không dám suy đoán ý nghĩ của lão gia tử.
Chờ tin tức phát xong, Mục lão gia tử nhìn bọn hậu bối nói: “Đều trở về đi, Khải Dung và Khải Hoa lưu lại.”
Mấy bọn tiểu bối trao đổi ánh mắt cho nhau, đều ngoan ngoãn ly khai. Trước khi đi nhìn hai anh em Mục Khải Hoa thêm vài lần, dù sao lão gia tử thích hai người cháu này nhất, bọn họ cũng đã quen rồi. Bất quá lần này bởi vì chuyện của Nghiêm Mục, sợ rằng lão gia tử giận chó đánh mèo hai người kia.
“Gia gia….” Mục Khải Hoa còn chưa nói hết, đã bị Mục lão gia tử cắt đứt.
“Có người nhằm vào Lục Thừa Dư, mấy đứa biết không?” Mục lão gia tử bưng ly trà lên, sau khi ném ra câu này, lại bổ sung một câu, “Cho dù chuyến bay lần này không xảy ra chuyện gì, chỉ cần Lục Thừa Dư lên máy bay, em họ tụi con đến đón, cũng sẽ bị người động chân động tay.”
Hai anh em Mục gia nhất tề đổi sắc mặt, sắc mặt Mục Khải Dung khó coi nói: “Có người cố ý gian lận trên máy bay?”
“Cháu sao lại nghĩ như vậy?” Mục lão gia tử ghét bỏ nhìn cháu của mình, “Cháu cho là ở trên máy bay gian lận dễ dàng lắm sao?”
Mục Khải Hoa liếc em trai của mình, sau đó nịnh nọt nhìn về phía Mục lão gia tử: “Gia gia, có phải ông chiếm được tin tức gì hay không, tiết lộ cho tụi cháu một chút đi.”
“Hai đứa không phải có quan hệ tốt với người tuổi trẻ kia sao?” Mục lão gia tử đặt ly trà xuống, trong mắt dần dần lạnh lẽo, “Mặc kệ giữa em họ các cháu cùng y có cái gì, thế nhưng y vẫn là ân nhân của hai đứa, có một số việc Mục gia chúng ta không thể mặc kệ. Có vài người gan quá lớn, bàn tay quá dài, việc Mục gia chúng ta phải làm, đó chính là chém đứt tay những kẻ coi trời bằng vung này, về phần những chuyện khác, chờ chuyện này xong xuôi rồi hãy nói.”
Hai anh em hai mặt nhìn nhau, càng không nắm được tâm tư lão gia tử, đây là tán thành hay không tán thành em họ và Tiểu Lục đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất