Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 71: Chương 71

Trước Sau
“Cảm ơn ngài đã quan tâm, mặc dù có kinh hách, nhưng coi như may mắn, cùng Diêm vương gia gặp thoáng qua.” Lục Thừa Dư nhận ra Mục lão gia tử chính là vị lão nhân thần bí lúc nghi thức khởi động máy kịch tổ 《Càn Khôn》đã cùng y nói chuyện qua, trong lòng hiểu rõ một đại nhân vật như vậy, cho dù thực sự không đồng ý Nghiêm Mục cùng nam nhân ở với nhau, nhưng cũng sẽ không giống như trong phim ngôn tình dùng tiền đập người. Về phần có thể làm cái khác hay không, Lục Thừa Dư tin tưởng một điều, cho dù lão nhân gia này muốn làm gì, đừng nói y có tài sản bạc tỷ, cho dù y có hơn đi nữa, thì ở trước mặt vị này cũng không xem vào đâu. Y có thể tự tại nguyên nhân cũng bởi vì thân phận địa vị của Mục lão gia tử, người có thể đứng ở địa vị cao như thế, khi làm việc rất chú ý lễ pháp, cũng không phải kiểu lấy thế đè người.

Đối phương có thể phân rõ phải trái là được, y chỉ sợ gặp phải người không nói lý.

Mục lão gia tử gật đầu, lại nhìn vãn bối bốn phía, không nhanh không chậm nói: “Mọi người không có chuyện gì, đều quay về đi.”

Vài vãn bối vốn định xem náo nhiệt, nhưng ngại vì lão nhân đã lên tiếng, mấy người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là rời đi nhà cũ Mục gia, ngay cả hai anh em Mục Khải Hoa và Mục Khải Dung cũng chỉ có thể chầm chậm ly khai.

Chờ mấy vãn bối rời đi, phòng khách rộng lớn chỉ còn lại có Lục Thừa Dư, Nghiêm Mục và Mục lão gia tử, ngay cả người giúp việc cũng vô thanh vô tức rời khỏi phòng khách. Động tác đặt ly trà xuống của Lục Thừa Dư rất nhẹ, mặc dù trong phòng khách vô cùng yên lặng, nhưng cũng không có phát ra âm thanh.

“Chuyện của mấy đứa cả nước đều biết rồi, có nghĩ tới sau này ra sao hay không?” Mở miệng trước chính là Mục lão gia tử, lần này ông nhìn Nghiêm Mục. Không biết có phải là ảo giác của Lục Thừa Dư hay không, y luôn cảm thấy trong lời này của Mục lão gia tử càng nhiều hơn chính là lo lắng, mà không phải là phẫn nộ.

“Ông ngoại, cháu thấy như bây giờ cũng rất tốt,” Nghiêm Mục trầm mặc một chút, “Cháu cùng Tiểu Dư sinh hoạt chung một chỗ rất tự tại, tụi cháu ngoại trừ giới tính giống nhau ra, những thứ khác đều không bất đồng với mọi người.”

Mục lão gia tử nghe xong lời này thở dài một tiếng, cũng không có hỏi Nghiêm Mục chuyện về con cái hoặc là hai người về sau nếu như tách ra thì sẽ làm sao, mà là trầm tư nói: “Đường là do mấy đứa chọn, hy vọng hai đứa sẽ không hối hận.”

Lời này vừa giống như thỏa hiệp, vừa giống như không coi trọng cảm tình của bọn họ, Lục Thừa Dư nhìn ra vị lão nhân này là thật tâm thương yêu Nghiêm Mục, cho nên mới lấy loại thái độ trên đến đàm luận đoạn tình cảm không truyền thống này.

“Ông ngoại, tụi cháu sẽ sống thật tốt, làm cho người lo lắng rồi.” Nghiêm Mục đứng dậy cúi người với Mục lão gia tử, Lục Thừa Dư đứng dậy đi tới đứng cạnh Nghiêm Mục, không nói gì.

“Được rồi, người Mục gia chúng ta cũng không thích làm bộ dáng này,” Mục lão gia tử hướng Lục Thừa Dư miễn cưỡng cười một tiếng, “Nếu không phải cháu tìm được một tiểu tử như thế này, ông cũng lo lắng cháu đi trên con đường đó.”

Lục Thừa Dư nghe vậy liền cười: “Cảm ơn Mục gia gia khích lệ.”

Khóe miệng mang tiếu ý của Mục lão gia tử có chút cứng đờ: “Da mặt dày cũng là một trong những ưu điểm của cậu.”

Lục Thừa Dư: “….”

Nghiêm Mục vội ho một tiếng, “Ông ngoại, lần này ông bảo tụi cháu đến có chuyện gì không ạ?” Thân là một người bạn đời tốt, lúc này hắn cần phải làm dịu bầu không khí.

“Ông gọi hai đứa qua, cũng là vì chuyện của thằng nhóc này,” Vẻ mặt Mục lão gia tử trở nên nghiêm túc, “Đầu tiên ta xin lỗi vì đã lén điều tra chuyện của cậu, thế nhưng làm một người ông, mặc dù việc này không đúng, ta cũng chỉ có thể làm như vậy.”

Lục Thừa Dư cười cười, “Không có việc gì ạ, nếu không có ngài, Mục ca cũng sẽ điều tra, hai tụi cháu chưa từng làm chuyện xấu xa gì, có tra hay không cũng không sao.”



Mục lão gia tử nhíu mày, lập tức gật đầu, ngay sau đó ấn một cái remote trên bàn trà, trong chốc lát liền thấy một cảnh vệ còn trẻ cầm một túi hồ sơ đi đến, bỏ vào trước mặt Lục Thừa Dư cùng Nghiêm Mục.

“Lúc ta điều tra, phát hiện một ít chuyện thú vị, Tiểu Lục nếu có hứng thú, cứ cầm về xem đi,” Mục lão gia tử đứng lên nói, “Ta đã lớn tuổi, thức khuya không được, hai đứa đêm nay ở đây đi, ta trở về phòng nghỉ ngơi trước.”

Nghiêm Mục muốn đến dìu ông trở về phòng, ông khoát tay áo nói: “Cút cút cút, ông còn tới nỗi cần người đỡ đâu.” Đi được hai bước, ông đột nhiên nhớ tới cái gì dừng bước lại quay đầu hướng Lục Thừa Dư nói, “Nghe nói cậu có thói quen ăn khuya, trong nhà có đầu bếp, thích ăn gì, gọi hắn làm là được.”

Khóe miệng Lục Thừa Dư kéo ra một nụ cười, lão gia tử đối với thói quen của y điều tra thật đúng là rõ ràng, ngay cả y có thói quen ăn khuya cũng biết.

Người giúp việc đem hai người tới khách phòng, chờ người giúp việc đi rồi, Lục Thừa Dư nhìn giường hai người được dọn dẹp thật chỉnh tề, vuốt càm nói: “Ông ngoại anh như vậy là xong rồi sao?”

“Ông ngoại không phải nói với em trong nhà có đầu bếp sao?” Nghiêm Mục đi tới bên cửa sổ kéo rèm lại, “Ông đây là đem em trở thành người trong nhà.”

“Cái này cùng trong tưởng tượng của em không hợp a, tốt xấu gì thì phải uy hiếp hoặc là cưỡng chế em gì đó chứ, cứ như vậy yên lặng tiếp thu, em cảm thấy có chút không chân thật.” Lục Thừa Dư mở tủ quần áo, bên trong để áo ngủ cùng với quần áo thích hợp cho hai người, “Chuẩn bị rất tri kỷ.”

Nghiêm Mục đi tới bên cạnh y nhìn tủ quần áo mấy lần, đem hai bộ áo ngủ ra, nhìn số đo một chút, thật đúng là số đo của hai người, hắn đưa cho Lục Thừa Dư một bộ, “Em đi tắm đi, muốn ăn cái gì, anh đi nói đầu bếp làm.”

“Tùy tiện ăn một chút là được,” Lục Thừa Dư tiếp nhận áo ngủ, nhìn thời gian, đã hơn mười giờ đêm, y ngáp một cái, “Làm ít thôi, ăn nhiều ngủ không được, ngày mai còn phải đi làm nữa.”

“Được rồi,” Nghiêm Mục thay dép, xoay người đi xuống lầu, Lục Thừa Dư nhìn cửa phòng đóng lại, lại nhìn túi hồ sơ y để ở trên bàn, cười cười, không có lập tức mở ra, mà là xoay người đi phòng tắm.

Nghiêm Mục xuống lầu nói đầu bếp làm thức ăn, xoay người liền phát hiện ông ngoại đứng ở phòng khách, dưới chân bỗng nhiên dừng lại, lập tức đi tới trước mặt Mục lão gia tử: “Ông ngoại, ông còn chưa ngủ ạ?”

“Gọi người làm đồ ăn khuya sao?” Mục lão gia tử mỉm cười đi lên lầu, Nghiêm Mục đi theo.

“Ông nhớ cháu trước đây không có thói quen ăn khuya, bởi vì ăn đêm không tốt cho thân thể,” Mục lão gia tử đỡ tay vịn cầu thang, xoay người nhìn dáng dấp cao lớn của cháu ngoại mình, “Lúc này mới bao lâu, ngay cả thói quen cũng sửa lại?”

“Không có, chỉ là thỉnh thoảng bồi y ăn một chút,” Nghiêm Mục hơi quẫn bách, “Ban đêm y không ăn cái gì liền không ngủ được.”

“Ừ, người trẻ tuổi ăn nhiều thân thể mới khoẻ mạnh,” Mục lão gia tử gật đầu, “Một thân bản lĩnh đánh nhau của nó, có phân nửa là nhờ ăn đi.”

Nghiêm Mục: “……” Hắn nhịn không được xoa mũi, “Tiểu Dư phương diện khác cũng không tệ.”

“Ông biết,” Mục lão gia tử thở dài, “Kỳ thực ông rất hy vọng nó không nên tốt như vậy, chí ít ông cũng có lý do để tách hai đứa ra.” Trước đó ông điều tra qua Lục Thừa Dư một lần, từ nhỏ thành tích ưu dị, trong mắt thầy cô giáo cùng bạn học là một học sinh giỏi, ngay cả các bạn hàng xóm đối với y cũng khen không dứt miệng. Cũng không có thói quen sinh hoạt hư hỏng gì, phẩm hạnh cũng đoan chính, năng lực làm việc mạnh mẽ, có đầu óc kinh tế, đối nhân xử thế so với người bình thường càng lợi hại hơn, đối với người thân rất tri kỷ, một cậu con trai ưu tú như vậy, đừng nói cháu ngoại nhà mình, dù cho những cô gái thế gia khác, cũng có thể bắt được một bó to.



Huống chi là cháu ngoại nhà mình trêu chọc người ta trước, ông làm ông ngoại còn có lập trường gì mở miệng, Mục gia có tiền có quyền, nhưng cũng không thể chỉ hươu bảo ngựa.

Nghiêm Mục trầm mặc, hắn dừng bước lại: “Ông ngoại, ông đừng lo lắng cho cháu, cháu từ nhỏ đều biết mình muốn cái gì.”

Mục lão gia tử dừng bước lại, nhớ lại những chuyện phát sinh vài chục năm trước, sắc mặt càng thêm phức tạp, cuối cùng cũng chỉ bất đắc dĩ nói: “Ông biết tính tình của cháu, về sau hai đứa sống tốt, ông cũng yên lòng.” Sau khi nói xong, ông lại tiếp tục đi lên lầu, đi hai bước quay đầu lại nói, “Chuyện của tiểu tử Lục gia là do ân oán đồng lứa đời trước làm liên lụy đến, chuyện phía trên ông sẽ giúp các cháu giải quyết, những thứ khác, liền do hai đứa tới giải quyết.”

“Cám ơn ông, ông ngoại.” Nghiêm Mục thật không ngờ ông ngoại lại dễ dàng nhả ra như vậy, chuyện lần này quả thực liên lụy đến không ít quan hệ, ông ngoại nguyện ý xuất thủ, vậy càng tăng thêm thành công cho hắn.

“Cũng không phải chuyện lớn gì,” Mục lão gia tử không quan tâm khoát khoát tay, “Bất quá là hai bên tranh tới tranh lui, đem người vô tội dính dáng vào, cha mẹ của Tiểu Lục coi như là bị liên lụy.”

Nghiêm Mục nhíu nhíu mày: “Liên lụy?”

“Ừ, chưa có xem qua TV sao? Lúc kẻ bại hoại làm chuyện xấu, bị người qua đường không cẩn thận phát hiện, cuối cùng người qua đường có kết quả gì?” Mục lão gia tử hơi có chút ghét bỏ nói, “Cháu còn trẻ mà sinh hoạt lại buồn chán như thế, cẩn thận Tiểu Lục người ta ghét bỏ cháu không có tình thú.” Nói xong những lời này, Mục lão gia tử liền đủng đỉnh lên lầu, ném cho Nghiêm Mục một bóng lưng khốc huyễn.

Nghiêm Mục bất đắc dĩ thở dài, đối với tính tình trẻ con của ông ngoại không có biện pháp, sau khi trở lại phòng phát hiện Lục Thừa Dư đã ở trong phòng tắm tắm rửa, hắn nhìn túi hồ sơ không được động tới trên bàn, thần tình trầm tĩnh lại, hắn lo lắng Lục Thừa Dư vì chuyện của cha mẹ mà liều lĩnh, bây giờ xem ra là hắn suy nghĩ nhiều.

Tắm rửa xong, Lục Thừa Dư toàn thân buông lỏng đi ra phòng tắm liền thấy Nghiêm Mục ngồi ở một bên nghịch laptop, liền tiến đến bên cạnh hắn ngồi xuống nói, “Đây là kế hoạch phía dưới giao lên sao?”

Nghiêm Mục dịch qua bên cạnh, để Lục Thừa Dư thấy rõ ràng hơn, “Ừ, em xem thử có chỗ nào không hợp không.”

Lục Thừa Dư lau tóc nói: “Cái kế hoạch chú ý tới quảng cáo ba chiều, sao không nghĩ đến internet? Hiện tại phương pháp kinh doanh nhiều vô kể, chúng ta tuy không nói chiếm nửa giang sơn, thế nhưng chí ít cũng không thể buông tha thị trường này.”

“Ừ,” Nghiêm Mục gật đầu, “Internet anh đã giao cho người bên ngoài làm, vị này tương đối am hiểu về quảng cáo ba chiều.”

“Vậy thì tốt rồi,” Lục Thừa Dư ngáp một cái, đem khăn lông ném qua một bên, “Đồ ăn lúc nào làm xong vậy?”

“Sắp rồi,” Nghiêm Mục khép laptop lại, đem khăn lông để qua một bên, lấy máy sấy tóc ra thổi khô tóc cho Lục Thừa Dư, tiếng đập cửa vang lên, hắn buông máy sấy, “Được rồi, đứng dậy đi.”

Lục Thừa Dư ngồi dậy, nhìn Nghiêm Mục mở cửa phòng, từ trong tay người giúp việc tiếp nhận cái khay, bên trong là hai chén hoàn thánh, ngửi rất thơm.

Ăn xong, Lục Thừa Dư mới chậm rãi đi đánh răng, rửa mặt, chờ hai người nằm trên giường thì đã sắp 12h.

Xét thấy ở đây không phải là chỗ ở của hai người, một đêm này hai người không có làm vận động không hài hòa, sáng ngày hôm sau tỉnh lại, đối mặt chính là một bàn ăn sáng phong phú, ngoại trừ Mục lão gia tử đang ngồi ra, còn có hai anh em Mục gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau