Phụng Chỉ Hòa Thân

Chương 28: Tháp tư tế

Trước Sau
Mặt mũi của Viêm lớn lên rất giống Thuần Vu Hoàng Dạ,Thái thượng hoàng của Đại Yến. Nghe nói hắn là nam tử có diện mạo tuấn mỹ nhất Đại Yến. Ô Tư Mạn chưa từng nhìn thấy Thuần Vu Hoàng Dạ tuấn tú như thế nào khi hắn hai mươi tuổi, nhưng nhìn tướng mạo Viêm là có thể đoán được một hai phần.

Cho dù là lấy thẩm mỹ của người Tây Lương để đánh giá thì vẻ anh tuấn của Viêm cũng được xếp ở hạng đầu, chính là cái kiểu tuấn tú mà đi một vòng trên phố cũng có thể thu được vô số tâm hồn thiếu nữ.

Ô Tư Mạn bỗng có chút hối hận, quả thật không nên để Viêm tới Doanh trại Đấu Thú.

Lũ gia hỏa nơi đó đều là sắc dục huân tâm, tựa như lang như hổ.

"Viêm, vẫn là bổn vương tốt nhất, đủ hòa nhã lịch sự đúng không?" Gương mặt Ô Tư Mạn mang theo nét tươi cười nhìn Viêm: "Bổn vương đã từng nói sẽ đối xử thật tốt với ngươi, đó chính là lời nói thật lòng."

Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng giặt quần áo cho người khác, cũng chưa bao giờ hầu hạ ai tắm gội. Nếu bây giờ Viêm tỉnh lại, nhất định sẽ cực kỳ cảm động vì điều này, cũng sẽ thay đổi cách nhìn đối với hắn. Chỉ là, trước mắt hắn chưa thể bại lộ thân phận.

Ô Tư Mạn cảm thấy hắn cần phải chọn một thời cơ tuyệt diệu khiến Viêm "không phải hắn không gả" thì mới có thể hiển lộ bản thân. Dù sao những gút mắt giữa hắn cùng Viêm lúc còn ở Đại Yến cũng không phải chỉ một câu "đã qua rồi" là có thể giải quyết.

Nếu hắn đã làm tổn thương trái tim Viêm, làm mất đi tín nhiệm của Viêm thì hắn lại càng phải bỏ ra nhiều tâm tư hơn để bù đắp lại.

Nhưng nếu muốn nói tới nguyên nhân gây ra việc này, thật ra tháp tư tế cũng có trộn lẫn một chân.

Nhiều năm trước...

Trời tối đến mức tựa như một vực sâu nằm trên đỉnh đầu, có thể cắn nuốt hết thảy vạn vật trên thế gian.

Ô Tư Mạn mặc một thân trường sam bằng sợi sa tanh màu vàng, mang một đôi giày gấm trắng thêu viền vàng, đi trên cây cầu "Vĩnh Quyết" nối liền giữa Tháp Tư Tế cùng Vương cung.

Cầu Vĩnh Quyết rất dài, vừa nhỏ vừa hẹp, chỉ đủ để hai người sóng vai đi qua, cũng không thể cưỡi ngựa, bởi vì cho dù là ngựa hay lạc đà một khi đi tới nơi này đều không chịu bước về phía trước dù chỉ là một bước.

Từ mặt cầu cho đến trụ cầu đều được làm bằng vàng đen, đen bóng và vững chắc. Nghe nói lúc xây dựng cây cầu treo hình vòm này đã có vô số thợ thủ công cùng lao dịch bị ngã chết, không biết có phải là do lấy tính mạng bọn họ tế thiên địa hay không mà cây cầu này mặc dù đã trải qua trăm ngàn năm mưa gió, cùng vô số chiến sự nhưng vẫn trường tồn, vững chắc như lúc ban đầu.

Dưới sự hầu hạ của tổng quản nội vụ Nhã Nhĩ Tháp, Ô Tư Mạn đi về phía Tháp Tư Tế cao ngút trời. Mái tóc bạc của hắn rũ phía sau lộng lẫy như một dòng ngân hà, là ánh sáng duy nhất trong vùng Biển Đen.

Tháp tư tế ban ngày cùng ban đêm là hai cảnh tượng hoàn toàn bất đồng. Tựa như nhân gian cùng Minh giới.

Tây Lương có rất nhiều truyền thuyết về sức mạnh và quỷ thần bao gồm cả chuyện xưa về quạ đen ngậm vong hồn đi về Minh giới. Ô Tư Mạn kính trọng những truyền thuyết này cùng với lực lượng của thần tiên, ma quái, nhưng không e ngại.

Sẽ không có ai tới bái phỏng trưởng lão tư tế của Tháp Tư Tế vào thời khắc tối tăm nhất trong một ngày như vậy.

Cũng chỉ có hắn đi trên cầu Vĩnh Quyết, nghe tiếng gió dưới cầu như quỷ khóc sói gào mà còn đi một cách không nhanh không chậm giống như đang tản bộ ở Ngự hoa viên.

Ô Tư Mạn đi vào trước cửa của Tháp Tư Tế. So với tháp cao rộng lớn, chiếc cửa này cũng không có gì đặc biệt. Cửa gỗ đen nhánh với những hoa văn thô ráp, trên then cửa được khảm hai chiếc vòng bằng đồng, trên đỉnh chiếc vòng được khắc một đôi quạ đen có mỏ nhọn, trong miệng còn ngậm một người đang co quắp thành một đoàn với vẻ mặt đầy thống khổ.

Ô Tư Mạn còn chưa đánh lên chếc vòng gõ cửa, cánh cửa lớn nặng trĩu đã tự động mở ra, bốn vị nha linh thuật sĩ khoác áo choàng đen cầm đèn da dê trong tay, hành lễ một cách cung kính: "Bệ hạ."

Thuật sĩ dẫn đầu tên là Cáp Lí Qua, là một nam tử trung niên, mũi gầy thịt mỏng, mang tâm sự đầy mặt. Hắn cúi đầu hạ mi nói: "Sao ngài lại tới đây?"

"Bổn vương phê tấu chương cả đêm, bỗng nhiên nhớ tới một việc." Ô Tư Mạn khẽ cười nói: "Trưởng lão tư tế vẫn còn đang đánh cược với bổn vương."

"Chuyện này..." Mặt Cáp Lí Qua lộ ra vẻ khó xử: "Trưởng lão tư tế đang xem xét "Tinh Sa Trận", sợ là bây giờ bệ hạ không thể gặp được lão nhân gia.

"Thì ra là đang bói toán." Ô Tư Mạn cười nói: "Chỉ còn nửa canh giờ nữa là đến hừng đông, tinh sa trận gặp ánh sáng sẽ không linh nghiệm, vậy bổn vương sẽ chờ hắn nửa canh giờ."

".... Vậy mới bệ hạ qua bên này." Cáp Lí Qua nhẹ giơ tay ý bảo. Ô Tư Mạn gật đầu đi ở đằng trước.

Bên trong Tháp Tư Tế thoạt nhìn vừa to vừa rộng hơn nhiều so với bên ngoài, có lẽ là do nơi này cũng không có nhiều cột ở hành lang, nên đi tới bất cứ tầng nào cũng đều thấy những gian phòng và đình viện vắng vẻ, chỉ là ngẫu nhiên bày vài món vật dụng trong nhà cũ kỹ.

Mới nhìn thì thấy bàn ghế ở đây đều được bày biện rất bình thường, nhưng đi một lát sẽ phát hiện, những gia cụ, trà nước này đều được bố trí rất hợp lý. Khi ngươi muốn ngồi, trước mắt sẽ có ghế, khi ngươi khát nước, sẽ có chén trà ngay trước mặt. Đồ vật chỗ này dù là vật sống hay là vật chết đều lộ ra một vẻ huyền bí không thể nói rõ.

Muốn nói tới đồ vật ít ỏi nhất ở đây có lẽ chính là hoa hồng và cây xanh, ở trong khoảng sân lớn lớn bé bé này không có người trồng hoa và cây, nhưng lại có không ít hồ nước cùng hố cát lớn nhỏ.

Công việc hàng ngày của đám tư tế là lau chùi tượng thần ở mỗi tầng, chiêm tinh, bói toán thời cơ trồng trọt, thời gian nổi lên và hạ xuống của bão cát cùng với chủ trì việc tang lễ. Bọn họ bận rộn nhất là vào dịp lễ tết, họ cần phải chủ trì những nghi thức lễ hội lớn nhỏ.

Khi Ô Tư Mạn đi về phía "phòng xem bói" ở tầng trên cùng, chợt dừng bước tại "Mộ viên".



Mộ viên nằm ở tầng giữa của Tháp Tư Tế, là nơi mai táng những tư tế đã qua đời. Dung nhan sau cùng của mỗi một vị tư tế đều được lưu lại bằng tượng "ngọc thạch". Nghe nói, có không ít tư tế lúc thi pháp hàng yêu bị "ác linh" phản phệ mà chết bất đắc kỳ tử, cho nên phần lớn những hình người cao thấp, lớn bé trong cả khu vườn đều mang bộ mặt dữ tợn, tứ chi vặn vẹo.

Cho dù đi vào tòa mộ viên này lúc ban ngày dưới ánh mặt trời xán lạn cũng vẫn cảm thấy khó coi, càng không cần phải nói tới ban đêm, chỉ có thi cốt biến thành lửa lân tinh lam lục bốc cháy kẽo kẹt dọc theo hồ cát.

Nghe qua, tựa như tiểu quỷ có hàm răng sắc bén đang gặm thịt người.

Ô Tư Mạn đi ngang qua mộ viên, trước cửa đá có điêu khắc quạ đen khổng lồ với cái miệng sắc bén, hắn đột nhiên nổi lên hứng thú, muốn đi vào xem một chút.

Cáp Lý Qua sửng sốt, đang định ngăn lại, thì Ô Tư Mạn đã lên tiếng trước: "Bổn vương đi gặp một người quen cũ, các ngươi không cần phải đi theo."

Vương lệnh không thể trái, nhất là vị Quân vương kế thừa "Thánh Vực giải tội", Cáp Lý Qua ra hiệu bằng ánh mắt với thuộc hạ, mọi người đều ở lại trước cửa mộ viên, yên lặng chờ Ô Tư Mạn.

"Người quen" của Ô Tư Mạn được mai táng ở bên bờ một hồ nước đen trong mộ viên. Hắn đã tới nhiều lần, nên dù là trong bóng đêm tăm tối, hắn vẫn có thể ngựa quen đường cũ, thuận lợi mà tìm được nơi đó.

Đây là một ngôi mộ thuần màu trắng không tì vết giống như bạch ngọc, hoàn toàn khác biệt với những pho tượng có "bộ mặt dữ tợn" khác, thân hình nàng nhỏ dài, dung mạo như nữ thần.

Hai chân "nàng" đứng ở trung tâm hồ nước sâu rộng, nước hồ đen thui, không biết bỏ cái gì vào mà khiến nó tựa như một mặt gương lấp lánh tỏa sáng, đang phản chiếu toàn thân tượng ngọc của "nàng".

Toàn bộ khuôn mặt của nàng đều được điêu khắc bằng bạch ngọc, không có bất cứ màu sắc nào. Thế nhưng Ô Tư Mạn biết đôi mắt đó là một đôi mắt còn xanh biếc hơn gấp trăm ngàn lần so với lục bảo thạch.

Nàng là thần nữ tiên tri của Tháp Tư Tế, Á Tư Tái Lạp. Tên nàng có nghĩa là —— sứ giả thánh âm, nàng truyền lại thánh ý tiên tri của nữ thần thượng cổ Tây Lương.

Dựa theo quy chế của Tháp Tư Tế, bất luận là nam hay nữ, chỉ cần là người của Tháp Tư Tế thì cả đời không được kết hôn và sinh con.

Thế nhưng nàng lại sinh hạ liên tiếp hai vị Vương tử, Đan Nhĩ Mạn và Ô Tư Mạn.

Hơn nữa hai đứa nhỏ chỉ kém nhau bảy tháng, nói cách khác, trưởng tử vừa mới đầy tháng đã có mang đứa thứ hai, mà con thứ lại còn sinh non.

Nếu đổi lại là nữ tư tế khác, chắc chắn đã sớm bị đuổi ra khỏi Tháp Tư Tế rồi.

Vậy mà Á Tư Tái Lạp lại không bị, nàng còn làm "Uyển phi" một thời gian, xem như từ Tháp Tư Tế gả đến Vương cung.

Sau đó lại trở về Tháp Tư Tế sinh sống một lần nữa, tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì cả, tiếp tục làm thần nữ tiên tri được người người quỳ bái.

Lợi hại nhất chính là năng lực truyền lại thánh âm của nàng không bị giảm bớt chút nào, thậm chí nhờ vào việc sinh hạ con thứ có dung mạo như nữ thần "Thánh Vực giải tội" mà càng nhận được sùng kính.

"Mẫu thân đại nhân..." Ô Tư Mạn nhìn chăm chú tượng thần khẽ gọi.

Lại nói tiếp, cơ hội hắn có thể có gọi hai chữ "mẫu thân" nhiều nhất vẫn là do đi vào nơi này.

Bởi vì vừa sinh ra đã mang theo "ấn ký Thần nữ", tóc bạc, mắt xanh lá, làn da trắng như tuyết không tì vết, cho nên từ nhỏ đến lớn hắn đã bị "cách ly" để nuôi dưỡng.

Loại "cách ly" này không ngoài hai loại, một loại là quá mức "sùng bái", không dám đụng chạm vào thánh thể của hắn, thấy hắn thì bèn quỳ xuống xa xa, toàn những lời cầu khẩn hắn phù hộ.

Một loại khác chính là "sợ hãi", cũng bởi vì sinh ra như vậy mà bị hoài nghi, cho rằng hắn không phải là người kế thừa của "Thánh Vực giải tội", mà là Á Tư Tái Lạp thông qua pháp thuật hiến tế tháp, cùng các loại linh dược, tạo ra yêu nghiệt.

Suy cho cùng thai phụ trong lúc đang mang thai vì ăn sai đồ vật mà sinh ra quái thai đã từng có không ít tiền lệ.

Nhưng cho dù như thế nào đi nữa, từ nhỏ Ô Tư Mạn đã bị trói buộc trong tháp cao, giống như những tư tế cực kỳ buồn tẻ, hàng ngày ngoại trừ học tập cũng vẫn là học tập.

Chỉ có vào lễ tẩy trần mỗi năm một lần, thân mẫu Á Tư Tái Lạp mới xuất hiện trước mặt hắn.

Lần cuối cùng gặp mặt có lẽ đã từ mấy năm trước, nhưng Ô Tư Mạn vẫn nhớ rõ mồn một trước mắt.

Mẫu thân mặc một bộ váy trắng thắt eo cực kỳ mộc mạc, sợi dây chuyền giữa mi tâm rũ xuống một viên thánh ngọc màu đỏ óng ánh sáng long lanh. Mẫu thân vô cùng điệu thấp so với các phi tử châu báu đầy người, nhưng nàng vẫn diễm quan quần phương, thu hút mọi sự chú ý.

Diễm quan quần phương: Mô tả một người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ, áp đảo những phụ nữ khác.

"Hừ, ở đây giả bộ nữ tiên tri thánh khiết cái gì chứ, chẳng phải vẫn bị Quân thượng..." Những lời nói không sạch sẽ cùng châm biếm vang lên, đám phi tử già có trẻ có cực kỳ thống nhất, đều căm ghét điểm này của Á Tư Tái Lạp.

"Mẫu thân đại nhân..." Ô Tư Mạn đi về phía nàng dưới ánh mắt tò mò hoặc chế giễu của mọi người, không biết có phải là do lâu lắm không gọi hay không, mà tiếng mẫu thân này còn mang theo một chút âm rung.

"Ô Tư Mạn." Trên mặt Á Tư Tái Lạp mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn hài tử mà nàng hao hết tinh lực mới sinh ra được: "Điện hạ."



Một tiếng "Điện hạ" đã khiến cho quan hệ mẫu tử hai người trở nên xa lạ. Ô Tư Mạn nhìn nàng, nhất thời không nói gì.

Thị nữ bên cạnh đưa tới một giỏ ngự điểm trong cung làm từ quả mơ cho Ô Tư Mạn. Ô Tư Mạn nhìn thoáng qua điểm tâm, còn mẫu thân thì hành lễ rồi cáo lui.

Ô Tư Mạn nhìn mẫu thân rời đi, cũng không có bất cứ hành động giữ lại nào. Yến hội đã gần kết thúc, mẫu thân chẳng qua là tới để lộ mặt mà thôi, nàng luôn trong cảnh tượng vội vàng tới, rồi vội vàng quay về tháp hiến tế của nàng.

Ô Tư Mạn vừa mới cầm lấy giỏ điểm tâm, chợt nghe được một âm thanh tràn ngập tình cảm vui sướng: "Đan Nhĩ Mạn!"

Mẫu thân gặp Vương huynh, dung mạo hắn không "Thần thánh" giống như mình, tóc đen mắt xanh, nhìn vừa giống mẫu thân vừa giống phụ thân.

Huynh đệ hai người bọn họ từ nhỏ đã được tách ra lớn lên, cho dù cực kỳ giống nhau, phảng phất như là sinh đôi, nhưng quan hệ lại cứ như người dưng.

Nhìn mẫu thân duỗi tay vỗ về mặt Vương huynh, lại còn quan tâm mà nói: "Sao ngươi lại gầy đi rồi."

Ngón tay Ô Tư Mạn vừa thu lại, miếng điểm tâm vừa cầm đã bị nát, mẩu bánh xen lẫn quả mơ bị vỡ ra rơi xuống trên mặt đất. Không biết con chó nhỏ, sủng vật của vị phi tử nào nuôi chạy tới, đầu lưỡi khẽ cuộn ăn miếng điểm tâm.

Ô Tư Mạn vẫn nhìn chằm chằm mẫu thân cùng Vương huynh, nhìn bọn họ tay nắm tay, nói những lời nói lặng lẽ mà chỉ có giữa mẫu tử với nhau mới nói.

"Ô ô ô!" Con chó xồm toàn thân màu xám đột nhiên lắc mạnh đầu, khiến cho chiếc chuông bạc trong cổ lay động leng keng rối loạn.

"Cát Cát!" Một vị phi tử tuổi còn trẻ lại xinh đẹp vừa mới được tấn phong vội vã chạy đến, nàng vừa bế con chó yêu quý đang không ngừng run rẩy trên mặt đất lên, đã thấy miệng nó phun ra máu tươi, hai mắt trợn ngược, rõ ràng là đã chết!

"Trời ơi, chuyện gì xảy ra thế này?!" Vị phi tử khóc đến hoa dung thất sắc, Ô Tư Mạn lập tức hiểu rõ, điểm tâm này có độc!

Hoa dung thất sắc: Mô tả về một người phụ nữ khi cô ấy sợ hãi và mất sắc trên khuôn mặt xinh đẹp.

Thị nữ đưa điểm tâm tới lại càng sợ tới mức mất khống chế, xụi lơ trên mặt đất.

Bưng điểm tâm có độc cho vương tử điện hạ, dù nàng không phải là hung thủ, thì cũng là kẻ xui xẻo chịu tội thay.

Lại nói tiếp, Tây Lương chưa bao giờ lập vương trữ sớm, vả lại bất luận là nam hay nữ đều có thể kế thừa vương vị. Cho nên, mỗi một vị vương tử, công chúa chỉ cần địa vị của mẫu thân không quá mức hèn mọn, đều có cơ hội kế thừa vương vị.

Mà tần thiếp của các triều đại vua Tây Lương ít thì hơn mười, nhiều thì gần ngàn. Số lượng vương tử cùng công chúa có thể so với sao trên bầu trời, nhiều đến mức đếm không xuể.

Thế nhưng trăm ngàn năm qua, nhân khẩu của vương tộc Tây Lương không hưng thịnh bằng Đại Yến.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên dựa theo luật pháp thì mỗi người ở đây đầu có thể làm vua của một nước. Vì vậy cuộc chiến tranh đoạt vương vị này vô cùng thảm khốc. Huynh đệ tương tàn đến độ khiến người phẫn nộ, nhưng lại không có ai cảm thấy không ổn. Trái lại những vị vương tử, công chúa không muốn tranh đoạt ngôi vị sẽ bị bá tánh ghét bỏ.

Bởi vì theo truyền thống dân gian của Tây Lương thì kẻ mạnh làm vua. Do đó vị vương tử (công chúa) nào có thể chiến thắng đến cuối cùng mới là vương giả chân chính.

Mà mỗi khi người thắng đăng cơ làm hoàng đế, sẽ chém giết rất nhiều huynh đệ ruột thịt để tuyệt hậu hoạn.

Bởi vì Ô Tư mạn có được "tướng mạo của thần" nên được dân gian truyền bá là đế vương đời tiếp theo. Cho nên trong số những đồng bào thủ túc thì bản thân hắn là người bị ánh mắt thù hận tập trung vào nhiều nhất.

Hắn mới được mười hai tuổi, đồ ăn có độc cũng đã nhận được không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên bị hạ độc trước mặt nhiều người như vậy.

"Là bởi vì mẫu thân sao..." Ô Tư Mạn thầm nghĩ. Trước đây chính mình cũng không sơ ý như vậy, tùy tiện ăn điểm tâm do thị nữ đưa tới.

Là bởi vì mẫu thân đột nhiên xuất hiện làm hắn phân thần, cho nên hắn mới có thể mắc mưu, người hạ độc quả nhiên rất hiểu hắn.

"Con chó nhỏ này bị độc chết đúng không?" Người vây xem nhỏ giọng nghị luận, mang theo tâm tình xem kịch: "Chẳng lẽ là muốn hạ độc Ô Tư Mạn điện hạ sao?"

"Thật quá đáng! Phải bẩm báo cho bệ hạ biết!" Còn có người đang giả bộ lòng đầy căm phẫn.

Nói trắng ra là muốn làm lớn chuyện.

Nhưng nếu hung thủ đã có năng lực lựa chọn xuống tay ở chỗ này, thì sẽ không sợ bị vạch trần trước mặt bệ hạ. Có nói ra bệ hạ cũng chỉ cho rằng Ô Tư Mạn vô dụng, ngay cả điểm tâm có độc hay không cũng không phân biệt được.

Đối với Ô Tư Mạn mà nói, cho dù không cần phụ vương làm chủ, hắn cũng biết là ra tay.

Bởi vì khi mọi người nói rằng có người muốn hạ độc giết hắn, chỉ có Vương huynh lôi tay mẫu thân vội vàng rời đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau