Chương 11: Tôi muốn giữ anh ở bên cạnh cả đời
Chẳng nhớ cụ thể bắt đầu từ khi nào, Tư Trạch phát hiện lúc bọn họ làm loại chuyện đó, Tống Phổ Tâm không còn phản ứng hay phát ra âm thanh gì nữa, dù hắn có nghĩ cách giày vò đối phương thế nào, Tống Phổ Tâm ngoại trừ thở dốc ra thì giống như một người câm.
Tư Trạch bỗng cảm thấy mất đi rất nhiều niềm vui chinh phục, cẩn thận quan sát một hồi, mới hiểu được những lần tương tác trước đó không phải Tống Phổ Tâm đang phối hợp với hắn, mà là do cơ thể đối phương quá nhạy cảm, tùy tiện chạm vào thôi đã run lên.
Có điều khả năng thích ứng của con người rất mạnh, một khi Tống Phổ Tâm đã quen với cách thức của hắn, tự nhiên sẽ không cho hắn bất kỳ phản hồi nào về cơ thể hoặc lời nói.
Vào một buổi tối thứ sáu, Tư Trạch đặc biệt tìm một ít rượu cho đối phương uống, Tống Phổ Tâm không dám nếm nhiều, nhưng chỉ với một lượng nhỏ, lúc lên giường lại cảm thấy choáng váng, anh lập tức chất vấn Tư Trạch cho mình uống cái gì.
Tư Trạch cười hì hì nắm lấy tay anh nói: “Cũng không có gì, là loại tôi cho anh uống lúc chúng ta lên giường lần đầu tiên, bỏ chút thuốc thôi.”
Tống Phổ Tâm rốt cuộc biết lúc đó mình bị làm gì, mắng Tư Trạch “khốn nạn”, nhưng giờ anh muốn phản kháng đã muộn, Tư Trạch nhanh tay nhanh mắt khóa anh lại, cười xấu xa nói: “Đúng, tôi khốn nạn, nếu tôi không khốn nạn, làm sao có thể lừa được anh lên giường? Có điều anh yên tâm, thứ này không có hại cho cơ thể, cũng không gây nghiện, tôi cho anh uống, chẳng qua là muốn để anh cảm nhận được chút sung sướng, ai bảo anh mấy lần gần đây giống như một tín đồ thanh giáo chịu phạt, anh chịu được nhưng tôi chịu không được.”
Ban đầu Tống Phổ Tâm còn có tinh thần mắng người, ngay sau đó bị thuốc đánh bại, các giác quan cơ thể bị phóng đại vô hạn, Tư Trạch tùy ý vuốt ve, liếm hôn cũng khiến anh không khống chế được cả người run rẩy.
Ngay khi anh đang liều mạng chống lại cảm giác mất kiểm soát, môi lưỡi Tư Trạch chậm rãi di chuyển xuống dưới, ngậm lấy dục vọng của anh ngay trước mặt anh, sắc tình nuốt vào nhả ra!
Cảnh tượng này hoàn toàn đánh tan lý trí của Tống Phổ Tâm, chuyện đêm đó kéo dài hơn bất kỳ lần nào trước đây, sau đó Tống Phổ Tâm lại khóc, giống như lần thứ hai làm, lặng lẽ rơi nước mắt.
Nhưng Tư Trạch lại cảm thấy có chỗ không giống, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Tống Phổ Tâm khóc, hắn vừa đau lòng vừa hoảng sợ, nhưng lần này hắn lại cảm thấy hưng phấn.
Lúc đầu hắn cũng không rõ vì sao, sau đó cảm thấy có lẽ là do người này bình thường quá nghiêm túc, ngoại trừ thời gian ở bên nhau mỗi tối thứ sáu, Tống Phổ Tâm ngày thường vẫn duy trì bộ dáng trong trẻo lạnh lùng, cấm dục, việc công xử lý theo phép công.
So với mấy tình nam dục nữ hận không thể nhào vào hắn, Tống Phổ Tâm như vậy quả thực giống như một dị chủng lấp lánh.
Vì vậy, khi hắn nhìn thấy Tống Phổ Tâm lộ ra biểu cảm khác, không ai có thể nhìn thấy ngoài hắn, nội tâm mới sinh ra khoái cảm tâm lý mãnh liệt hơn chinh phục bất kỳ người nào khác.
Ngày hôm sau, vừa tỉnh lại Tống Phổ Tâm đã đập vỡ “Mục Thần Mộng Cảnh” đặt trên tủ đầu giường của hắn, nghe nói do một vị nghệ sĩ nổi tiếng người Ý làm, pho tượng bằng sứ, điêu khắc Mục Thần và thần Cupid ôm nhau, Tư Trạch cảm thấy ngụ ý không tồi, sau khi nhìn thấy trên ấn phẩm quảng cáo (Brochure) đã bỏ ra một số tiền lớn nhờ người mang từ nước ngoài về, đặt nó trên tủ đầu giường, kết quả chưa đến hai tháng đã bị Tống Phổ Tâm đập vỡ tan tành.
Nếu Tư Trạch có thể dự đoán được sự phát triển sau này của mình và Tống Phổ Tâm, có thể sẽ cảm thấy đó là một điềm báo không may mắn, nhưng khi đó hắn cơ bản không nghĩ nhiều như vậy, một đêm đòi hỏi khiến cả người hắn thoải mái, giống như dung túng tính xấu của tiểu tình nhân nói với Tống Phổ Tâm: “Anh cứ làm với tôi đi, tối hôm qua tôi không làm anh thoải mái sao? Anh còn khóc cầu xin tôi kia mà? Xong việc lại trở mặt không nhận người…”
Tống Phổ Tâm mặt đỏ tía tai mắng hắn biến thái, khốn nạn. Người này quá văn minh, đến tức giận mắng người cũng chỉ lặp đi lặp lại vài từ như vậy.
Khi đó Tư Trạch tràn đầy nhiệt tình đối với anh, cảm thấy bộ dáng tức giận của đối phương đều là hiếm thấy, sinh động, không cho gây gổ ngược lại cho là vui, sau đó càng nỗ lực khai thác niềm vui từ trên người anh.
……
Đã nhận thân phận này, hai người ở chung với nhau cũng không phải lúc nào cũng giương cung bạt kiếm, thỉnh thoảng Tống Phổ Tâm mệt mỏi quá, cũng sẽ để Tư Trạch muốn làm gì thì làm. Mà tương ứng, chỉ cần anh có thể làm Tư Trạch hài lòng, công việc và những lúc khác người đàn ông này gần như bật đèn xanh cho anh, người khác mắc lỗi Tư Trạch tất sẽ chửi ầm lên, nhưng Tống Phổ Tâm lại không có việc gì, về sau tất cả mọi người đều biết Tư Trạch cưng chiều anh, có tin xấu gì cũng để cho thư ký Tống tao nhã đi báo cáo.
Tư Trạch cũng cực kỳ bảo vệ Tống Phổ Tâm, không muốn nghe thấy người khác nói một câu không tốt về anh, việc này bị người có tâm truyền đến tai Tư Lệ, Tư Lệ lại đặc biệt cho gọi Tống Phổ Tâm, đoán chừng là muốn nhìn xem vị thư ký có thể khiến con trai mình nói gì nghe nấy rốt cuộc có năng lực thế nào.
Lần đó gặp mặt Tống Phổ Tâm tưởng là Hồng Môn Yến*, nhưng thái độ của Tư Lệ lại tương đối khách khí, còn khen ngợi anh, bởi vì anh mà thái độ làm việc gần đây của Tư Trạch cũng nghiêm túc hơn.
(*) Hồng Môn Yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Tống Phổ Tâm nghĩ đến mối quan hệ mờ ám giữa mình với Tư Trạch, chột dạ không thôi, lảng tránh mấy câu khen ngợi, còn thừa cơ tố cáo Tư Trạch, nói sinh hoạt cá nhân của Tư Trạch quá loạn, tâm thần bất định, kiến nghị Tư Lệ ra mặt quản lý.
Tư Lệ nghe vậy cười nói, chỉ cần Tư Trạch không mắc sai lầm cơ bản, muốn chơi thế nào thì chơi thế đấy, lúc còn trẻ thì nên hưởng thụ, sau này mới không bị sắc đẹp làm chậm trễ.
Tống Phổ Tâm nghe xong cứng họng, không nói được gì, cảm thán gia phong tư gia bại hoại, cha nào con nấy, hết thuốc cứu!
Nhưng sau đó, Tống Phổ Tâm cũng từ ý nghĩa thật sự đạt được sự công nhận của Tư Lệ, đánh vào nòng cốt của Tư thị, lấy được thông tin cơ mật tuyệt đối có thể đưa Tư gia vào chỗ chết.
Điều này không có nghĩa là anh có thể sớm công thành lui thân, phía trên có sự suy tính của phía trên, gia nghiệp Tư gia lớn, sản nghiệp đầu tư gắn bó mật thiết với kinh tế khu vực, hơi biến động thôi cũng ảnh hưởng đến công sức và tiền tài của người dân, chưa đến thời điểm thích hợp thì không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cuốn vào càng sâu, Tống Phổ Tâm càng cảm thấy đau khổ, khoái cảm thể xác khiến anh sinh ra tâm lý vô cùng ghê tởm bản thân, Tư Trạch cho anh đủ mọi đặc quyền và đãi ngộ khiến anh không cách nào hoàn toàn căm hận đối phương.
Cứ như vậy không thanh không bạch ở bên Tư Trạch nửa năm, Tống Phổ Tâm phát hiện mình có chút không thích hợp, anh vốn là một người rất dễ dàng tập trung vào công việc, sau đó bắt đầu liên tục thất thần, ngẩn người, đặc biệt khi anh ở chung một phòng với Tư Trạch, bị đối phương nhìn chăm chú hơn ba giây, toàn thân anh sẽ nóng lên, nhịp tim rối loạn, còn xuất hiện các triệu chứng sinh lý khác như đau nửa đầu, mất ngủ, chán ăn.
Ban đầu Tư Trạch đã nói gì, không bao lâu thì sẽ chán thôi, hiện thực lại hoàn toàn khác, Tư Trạch chẳng những không chán, mà càng ngày càng hứng thú với anh, một tuần một lần không đủ thỏa mãn hắn nữa, mấy lần nói với anh dù sao cũng đã quen rồi, thêm vài lần thì có sao.
Tống Phổ Tâm nghiêm khắc từ chối, trong lòng cũng mờ mịt, không biết mình kiên trì bao nhiêu lần thì có ích lợi gì.
Anh nhận ra mình không thể để mặc tình trạng này tiếp diễn, còn tiếp tục như vậy, chính anh cũng không nhận ra bản thân mình nữa.
Một lần xong chuyện, anh mượn cớ ba mẹ thúc giục kết hôn hỏi Tư Trạch, có thể sớm chấm dứt mối quan hệ này không, anh muốn tìm một đối tượng để lập gia đình.
Tư Trạch nghe vậy sắc mặt biến đổi: “A Tâm, tôi sắp yêu anh rồi, anh lại nói với tôi anh muốn kết thúc? Anh muốn kết hôn, tôi có thể bỏ tiền tìm một người vợ hợp pháp cho anh, nhưng chúng ta không thể kết thúc, tôi muốn giữ anh ở bên cạnh tôi cả đời.”
Tống Phổ Tâm bị lời nói của đối phương làm cho chấn động, đầu nổ vang, rùng mình một cái.
Không phải anh chưa tìm cách khác để khiến Tư Trạch giảm hứng thú với mình, nhưng hiệu quả đều cực nhỏ. Đang lúc đường cùng, Tống Phổ Tâm nghe được một chuyện cũ có liên quan đến Tư Trạch.
Đó là trong một buổi tiệc rượu, bạn bè của Tư Trạch tán dóc, nhắc đến có người trong giới bị đối tác thân thiết tin tưởng và thư ký của mình liên kết phản bội, cuối cùng rơi vào kết cục hai bàn tay trắng. Hoàng Tuấn Văn bèn nhân cơ hội nói, năm xưa bọn họ cũng có một người bạn, tên là Tiền Phi.
Tiền Phi cũng giống như đám người Hoàng Tuấn Văn, Khương Thế Khánh, gần như mặc chung một cái quần lớn lên với Tư Trạch, nhưng trong mấy người, Tư Trạch và Tiền Phi quan hệ tốt nhất, bởi vì Tiền Phi rất thông minh, còn đặc biệt nghĩa khí. Hồi trung học, hầu hết trò mà bọn họ chơi đều do Tiền Phi nghĩ ra, hễ bị phụ huynh hay giáo viên bắt được, truy cứu trách nhiệm, Tiền Phi cũng là người đầu tiên đứng ra nhận lỗi.
Ban đầu cha của Tiền Phi làm việc bên cạnh Tư Lệ, cũng được đánh giá rất cao, sau đó bởi vì ít bất đồng trong công việc bị Tư Lệ giáng chức, đối phương ôm hận trong lòng, đã cấu kết với công ty bên ngoài đánh cắp bí mật thương mại của Tư thị, khiến Tư thị bị tổn thất rất lớn.
Lúc ấy Tư Trạch mới tốt nghiệp về nước không lâu, làm việc trong bộ phận quan hệ công chúng của Tư thị, Tiền Phi là thuộc hạ đắc lực nhất dưới tay hắn, kết quả xảy ra chuyện đó, Tư Lệ trực tiếp sa thải Tiền Phi và những người thân thiết với cậu ta, còn cấm Tư Trạch liên lạc với đối phương. Sau đó, Tư Lệ tiến hành thanh tẩy người bên cạnh Tư Trạch lần nữa, thành lập một công ty hoàn toàn mới cho hắn, mới có Trạch Thái của sau này.
Có người nghe xong nói, cho dù cha Tiền Phi thật sự làm chuyện có lỗi với Tư thị, Tiền Phi có lẽ cũng không biết chuyện này, tình cảm anh em nhiều năm như vậy, trong một đêm bị gán là kẻ phản bội, bị đuổi đi, quả thực làm người ta thổn thức.
Mọi người nhìn Tư Trạch, dáng vẻ hắn thờ ơ, chỉ thấy hắn lắc ly rượu mỉa mai nói: “Cũng hết cách, ai bảo ba cậu ta làm chuyện có lỗi với ba tôi? Không có Tư gia thì không có tôi, cũng không có tất cả những gì tôi có bây giờ, tôi còn là người thừa kế của Tư thị, ba tôi không lưu tình với chuyện này là đúng.”
Tống Phổ Tâm ngồi nghe ở bên cạnh tim đập thình thịch, trong đầu chợt nảy ra một kế…
Khi đó anh không biết, cách mà mình vội vàng bắt chước, sẽ càng kéo anh vào sâu trong địa ngục.
Tư Trạch bỗng cảm thấy mất đi rất nhiều niềm vui chinh phục, cẩn thận quan sát một hồi, mới hiểu được những lần tương tác trước đó không phải Tống Phổ Tâm đang phối hợp với hắn, mà là do cơ thể đối phương quá nhạy cảm, tùy tiện chạm vào thôi đã run lên.
Có điều khả năng thích ứng của con người rất mạnh, một khi Tống Phổ Tâm đã quen với cách thức của hắn, tự nhiên sẽ không cho hắn bất kỳ phản hồi nào về cơ thể hoặc lời nói.
Vào một buổi tối thứ sáu, Tư Trạch đặc biệt tìm một ít rượu cho đối phương uống, Tống Phổ Tâm không dám nếm nhiều, nhưng chỉ với một lượng nhỏ, lúc lên giường lại cảm thấy choáng váng, anh lập tức chất vấn Tư Trạch cho mình uống cái gì.
Tư Trạch cười hì hì nắm lấy tay anh nói: “Cũng không có gì, là loại tôi cho anh uống lúc chúng ta lên giường lần đầu tiên, bỏ chút thuốc thôi.”
Tống Phổ Tâm rốt cuộc biết lúc đó mình bị làm gì, mắng Tư Trạch “khốn nạn”, nhưng giờ anh muốn phản kháng đã muộn, Tư Trạch nhanh tay nhanh mắt khóa anh lại, cười xấu xa nói: “Đúng, tôi khốn nạn, nếu tôi không khốn nạn, làm sao có thể lừa được anh lên giường? Có điều anh yên tâm, thứ này không có hại cho cơ thể, cũng không gây nghiện, tôi cho anh uống, chẳng qua là muốn để anh cảm nhận được chút sung sướng, ai bảo anh mấy lần gần đây giống như một tín đồ thanh giáo chịu phạt, anh chịu được nhưng tôi chịu không được.”
Ban đầu Tống Phổ Tâm còn có tinh thần mắng người, ngay sau đó bị thuốc đánh bại, các giác quan cơ thể bị phóng đại vô hạn, Tư Trạch tùy ý vuốt ve, liếm hôn cũng khiến anh không khống chế được cả người run rẩy.
Ngay khi anh đang liều mạng chống lại cảm giác mất kiểm soát, môi lưỡi Tư Trạch chậm rãi di chuyển xuống dưới, ngậm lấy dục vọng của anh ngay trước mặt anh, sắc tình nuốt vào nhả ra!
Cảnh tượng này hoàn toàn đánh tan lý trí của Tống Phổ Tâm, chuyện đêm đó kéo dài hơn bất kỳ lần nào trước đây, sau đó Tống Phổ Tâm lại khóc, giống như lần thứ hai làm, lặng lẽ rơi nước mắt.
Nhưng Tư Trạch lại cảm thấy có chỗ không giống, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Tống Phổ Tâm khóc, hắn vừa đau lòng vừa hoảng sợ, nhưng lần này hắn lại cảm thấy hưng phấn.
Lúc đầu hắn cũng không rõ vì sao, sau đó cảm thấy có lẽ là do người này bình thường quá nghiêm túc, ngoại trừ thời gian ở bên nhau mỗi tối thứ sáu, Tống Phổ Tâm ngày thường vẫn duy trì bộ dáng trong trẻo lạnh lùng, cấm dục, việc công xử lý theo phép công.
So với mấy tình nam dục nữ hận không thể nhào vào hắn, Tống Phổ Tâm như vậy quả thực giống như một dị chủng lấp lánh.
Vì vậy, khi hắn nhìn thấy Tống Phổ Tâm lộ ra biểu cảm khác, không ai có thể nhìn thấy ngoài hắn, nội tâm mới sinh ra khoái cảm tâm lý mãnh liệt hơn chinh phục bất kỳ người nào khác.
Ngày hôm sau, vừa tỉnh lại Tống Phổ Tâm đã đập vỡ “Mục Thần Mộng Cảnh” đặt trên tủ đầu giường của hắn, nghe nói do một vị nghệ sĩ nổi tiếng người Ý làm, pho tượng bằng sứ, điêu khắc Mục Thần và thần Cupid ôm nhau, Tư Trạch cảm thấy ngụ ý không tồi, sau khi nhìn thấy trên ấn phẩm quảng cáo (Brochure) đã bỏ ra một số tiền lớn nhờ người mang từ nước ngoài về, đặt nó trên tủ đầu giường, kết quả chưa đến hai tháng đã bị Tống Phổ Tâm đập vỡ tan tành.
Nếu Tư Trạch có thể dự đoán được sự phát triển sau này của mình và Tống Phổ Tâm, có thể sẽ cảm thấy đó là một điềm báo không may mắn, nhưng khi đó hắn cơ bản không nghĩ nhiều như vậy, một đêm đòi hỏi khiến cả người hắn thoải mái, giống như dung túng tính xấu của tiểu tình nhân nói với Tống Phổ Tâm: “Anh cứ làm với tôi đi, tối hôm qua tôi không làm anh thoải mái sao? Anh còn khóc cầu xin tôi kia mà? Xong việc lại trở mặt không nhận người…”
Tống Phổ Tâm mặt đỏ tía tai mắng hắn biến thái, khốn nạn. Người này quá văn minh, đến tức giận mắng người cũng chỉ lặp đi lặp lại vài từ như vậy.
Khi đó Tư Trạch tràn đầy nhiệt tình đối với anh, cảm thấy bộ dáng tức giận của đối phương đều là hiếm thấy, sinh động, không cho gây gổ ngược lại cho là vui, sau đó càng nỗ lực khai thác niềm vui từ trên người anh.
……
Đã nhận thân phận này, hai người ở chung với nhau cũng không phải lúc nào cũng giương cung bạt kiếm, thỉnh thoảng Tống Phổ Tâm mệt mỏi quá, cũng sẽ để Tư Trạch muốn làm gì thì làm. Mà tương ứng, chỉ cần anh có thể làm Tư Trạch hài lòng, công việc và những lúc khác người đàn ông này gần như bật đèn xanh cho anh, người khác mắc lỗi Tư Trạch tất sẽ chửi ầm lên, nhưng Tống Phổ Tâm lại không có việc gì, về sau tất cả mọi người đều biết Tư Trạch cưng chiều anh, có tin xấu gì cũng để cho thư ký Tống tao nhã đi báo cáo.
Tư Trạch cũng cực kỳ bảo vệ Tống Phổ Tâm, không muốn nghe thấy người khác nói một câu không tốt về anh, việc này bị người có tâm truyền đến tai Tư Lệ, Tư Lệ lại đặc biệt cho gọi Tống Phổ Tâm, đoán chừng là muốn nhìn xem vị thư ký có thể khiến con trai mình nói gì nghe nấy rốt cuộc có năng lực thế nào.
Lần đó gặp mặt Tống Phổ Tâm tưởng là Hồng Môn Yến*, nhưng thái độ của Tư Lệ lại tương đối khách khí, còn khen ngợi anh, bởi vì anh mà thái độ làm việc gần đây của Tư Trạch cũng nghiêm túc hơn.
(*) Hồng Môn Yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Tống Phổ Tâm nghĩ đến mối quan hệ mờ ám giữa mình với Tư Trạch, chột dạ không thôi, lảng tránh mấy câu khen ngợi, còn thừa cơ tố cáo Tư Trạch, nói sinh hoạt cá nhân của Tư Trạch quá loạn, tâm thần bất định, kiến nghị Tư Lệ ra mặt quản lý.
Tư Lệ nghe vậy cười nói, chỉ cần Tư Trạch không mắc sai lầm cơ bản, muốn chơi thế nào thì chơi thế đấy, lúc còn trẻ thì nên hưởng thụ, sau này mới không bị sắc đẹp làm chậm trễ.
Tống Phổ Tâm nghe xong cứng họng, không nói được gì, cảm thán gia phong tư gia bại hoại, cha nào con nấy, hết thuốc cứu!
Nhưng sau đó, Tống Phổ Tâm cũng từ ý nghĩa thật sự đạt được sự công nhận của Tư Lệ, đánh vào nòng cốt của Tư thị, lấy được thông tin cơ mật tuyệt đối có thể đưa Tư gia vào chỗ chết.
Điều này không có nghĩa là anh có thể sớm công thành lui thân, phía trên có sự suy tính của phía trên, gia nghiệp Tư gia lớn, sản nghiệp đầu tư gắn bó mật thiết với kinh tế khu vực, hơi biến động thôi cũng ảnh hưởng đến công sức và tiền tài của người dân, chưa đến thời điểm thích hợp thì không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cuốn vào càng sâu, Tống Phổ Tâm càng cảm thấy đau khổ, khoái cảm thể xác khiến anh sinh ra tâm lý vô cùng ghê tởm bản thân, Tư Trạch cho anh đủ mọi đặc quyền và đãi ngộ khiến anh không cách nào hoàn toàn căm hận đối phương.
Cứ như vậy không thanh không bạch ở bên Tư Trạch nửa năm, Tống Phổ Tâm phát hiện mình có chút không thích hợp, anh vốn là một người rất dễ dàng tập trung vào công việc, sau đó bắt đầu liên tục thất thần, ngẩn người, đặc biệt khi anh ở chung một phòng với Tư Trạch, bị đối phương nhìn chăm chú hơn ba giây, toàn thân anh sẽ nóng lên, nhịp tim rối loạn, còn xuất hiện các triệu chứng sinh lý khác như đau nửa đầu, mất ngủ, chán ăn.
Ban đầu Tư Trạch đã nói gì, không bao lâu thì sẽ chán thôi, hiện thực lại hoàn toàn khác, Tư Trạch chẳng những không chán, mà càng ngày càng hứng thú với anh, một tuần một lần không đủ thỏa mãn hắn nữa, mấy lần nói với anh dù sao cũng đã quen rồi, thêm vài lần thì có sao.
Tống Phổ Tâm nghiêm khắc từ chối, trong lòng cũng mờ mịt, không biết mình kiên trì bao nhiêu lần thì có ích lợi gì.
Anh nhận ra mình không thể để mặc tình trạng này tiếp diễn, còn tiếp tục như vậy, chính anh cũng không nhận ra bản thân mình nữa.
Một lần xong chuyện, anh mượn cớ ba mẹ thúc giục kết hôn hỏi Tư Trạch, có thể sớm chấm dứt mối quan hệ này không, anh muốn tìm một đối tượng để lập gia đình.
Tư Trạch nghe vậy sắc mặt biến đổi: “A Tâm, tôi sắp yêu anh rồi, anh lại nói với tôi anh muốn kết thúc? Anh muốn kết hôn, tôi có thể bỏ tiền tìm một người vợ hợp pháp cho anh, nhưng chúng ta không thể kết thúc, tôi muốn giữ anh ở bên cạnh tôi cả đời.”
Tống Phổ Tâm bị lời nói của đối phương làm cho chấn động, đầu nổ vang, rùng mình một cái.
Không phải anh chưa tìm cách khác để khiến Tư Trạch giảm hứng thú với mình, nhưng hiệu quả đều cực nhỏ. Đang lúc đường cùng, Tống Phổ Tâm nghe được một chuyện cũ có liên quan đến Tư Trạch.
Đó là trong một buổi tiệc rượu, bạn bè của Tư Trạch tán dóc, nhắc đến có người trong giới bị đối tác thân thiết tin tưởng và thư ký của mình liên kết phản bội, cuối cùng rơi vào kết cục hai bàn tay trắng. Hoàng Tuấn Văn bèn nhân cơ hội nói, năm xưa bọn họ cũng có một người bạn, tên là Tiền Phi.
Tiền Phi cũng giống như đám người Hoàng Tuấn Văn, Khương Thế Khánh, gần như mặc chung một cái quần lớn lên với Tư Trạch, nhưng trong mấy người, Tư Trạch và Tiền Phi quan hệ tốt nhất, bởi vì Tiền Phi rất thông minh, còn đặc biệt nghĩa khí. Hồi trung học, hầu hết trò mà bọn họ chơi đều do Tiền Phi nghĩ ra, hễ bị phụ huynh hay giáo viên bắt được, truy cứu trách nhiệm, Tiền Phi cũng là người đầu tiên đứng ra nhận lỗi.
Ban đầu cha của Tiền Phi làm việc bên cạnh Tư Lệ, cũng được đánh giá rất cao, sau đó bởi vì ít bất đồng trong công việc bị Tư Lệ giáng chức, đối phương ôm hận trong lòng, đã cấu kết với công ty bên ngoài đánh cắp bí mật thương mại của Tư thị, khiến Tư thị bị tổn thất rất lớn.
Lúc ấy Tư Trạch mới tốt nghiệp về nước không lâu, làm việc trong bộ phận quan hệ công chúng của Tư thị, Tiền Phi là thuộc hạ đắc lực nhất dưới tay hắn, kết quả xảy ra chuyện đó, Tư Lệ trực tiếp sa thải Tiền Phi và những người thân thiết với cậu ta, còn cấm Tư Trạch liên lạc với đối phương. Sau đó, Tư Lệ tiến hành thanh tẩy người bên cạnh Tư Trạch lần nữa, thành lập một công ty hoàn toàn mới cho hắn, mới có Trạch Thái của sau này.
Có người nghe xong nói, cho dù cha Tiền Phi thật sự làm chuyện có lỗi với Tư thị, Tiền Phi có lẽ cũng không biết chuyện này, tình cảm anh em nhiều năm như vậy, trong một đêm bị gán là kẻ phản bội, bị đuổi đi, quả thực làm người ta thổn thức.
Mọi người nhìn Tư Trạch, dáng vẻ hắn thờ ơ, chỉ thấy hắn lắc ly rượu mỉa mai nói: “Cũng hết cách, ai bảo ba cậu ta làm chuyện có lỗi với ba tôi? Không có Tư gia thì không có tôi, cũng không có tất cả những gì tôi có bây giờ, tôi còn là người thừa kế của Tư thị, ba tôi không lưu tình với chuyện này là đúng.”
Tống Phổ Tâm ngồi nghe ở bên cạnh tim đập thình thịch, trong đầu chợt nảy ra một kế…
Khi đó anh không biết, cách mà mình vội vàng bắt chước, sẽ càng kéo anh vào sâu trong địa ngục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất