Phược Tâm

Chương 12: Anh nói với tôi anh đau khổ là mẹ nó muốn lừa ai đây?

Trước Sau
Ý tưởng của Tống Phổ Tâm rất đơn giản, đó là trở thành gián điệp.

Tất nhiên anh không thể để lộ danh tính điều tra viên chính phủ của mình, nhưng anh có thể giả làm một gián điệp thương mại* bình thường.

(*) Gián điệp thương mại (Industrial Espionage): là hành vi trộm cắp bất hợp pháp và phi đạo đức các bí mật thương mại, bí mật kinh doanh được thực hiện bởi các đối thủ của doanh nghiệp để đạt được lợi thế cạnh tranh.

Khi Trạch Thái thành lập, ngành bất động sản trong nước đã ở trạng thái tương đối bão hòa, Tư thị dựa vào tài sản hùng hậu và bối cảnh quan hệ ăn miếng bánh ngọt còn lại, tạo thành đả kích rất lớn đối với các đối thủ cạnh tranh khác trong ngành, cộng thêm Tư Trạch làm việc phô trương phách lối, có rất nhiều người âm thầm muốn ngáng chân hắn.

Mà với địa vị lúc đó của Tống Phổ Tâm, động chút tay chân vào dự án của Trạch Thái quả thật quá dễ dàng. Như vậy, vừa không làm xáo trộn kế hoạch của cấp trên, vừa có thể khiến Tư Lệ sinh ra cảnh giác, chỉ cần Tư Lệ cho rằng anh có lòng bất chính, mất lòng tin với anh, tới khi đó cho dù Tư Trạch có muốn giữ anh lại, cũng giữ không được.

Kế hoạch diễn ra khá suôn sẻ, trên dưới Trạch Thái nhanh chóng nhận ra trong công ty có người tiết lộ thông tin liên quan đến dự án, mà đủ loại manh mối đều cho thấy nghi phạm là thư ký Tống được Tư Trạch ưu ái hết mực gần một năm qua. Tống Phổ Tâm lại hiểu pháp luật, khi làm những chuyện kia đương nhiên biết phải tự bảo vệ mình như thế nào, để cho người khác biết rõ là anh, nhưng không cách nào kết tội anh.

Lúc đầu, nói sao Tư Trạch cũng không tin Tống Phổ Tâm sẽ là gián điệp, hắn nhắm mắt bịt tai giống như một hôn quân, còn cho rằng tất cả những người chỉ trích Tống Phổ Tâm, đều đang ghen tị mình đối tốt với anh. Nhưng tin tức nhanh chóng truyền đến tai Tư Lệ, Tư Lệ trực tiếp gọi điện thoại cho Tống Phổ Tâm, bảo anh một mình đến trụ sở Tư thị một chuyến.

Tư Lệ thấy anh, nói thẳng gần đây nghe không ít lời đồn đại, cho anh một cơ hội để thành thật, Tống Phổ Tâm lại nói mình không có gì để giải thích.

Tư Lệ nhíu mày, nói nhìn anh không phải loại người không có đầu óc như thế, hỏi có phải anh có nỗi khổ tâm gì không.

Tống Phổ Tâm nói cho đối phương nghe lý do mình đã bịa ra từ trước: “Bên cạnh Tư Trạch có quá nhiều người, bọn họ phần lớn đều có quan hệ thân thiết với Tư gia, chỉ có mình tôi. Nhờ có Tư Trạch để mắt đến, cho tôi vị trí hiện tại, nhưng tôi vẫn luôn là người có dã tâm, cảm thấy trong hai năm ở bên cạnh Tư Trạch, dù cố gắng thế nào cũng bị người khác xem thường. Hơn nữa, tôi cũng phát hiện, mình và Tư tổng thường xuyên có ý kiến ​​bất đồng, vướng bận đã lâu, đã sớm nghĩ đến việc rời đi, chỉ là Tư tổng không thả tôi.”

“Đây là lý do cậu phản bội Tư Trạch?” Tư Lệ nở nụ cười, trong nụ cười lộ ra sự tức giận.

“Tôi không có lựa chọn nào khác.” Tống Phổ Tâm rũ mắt nói.

“Tôi vốn tưởng cậu là nhân tài, thấy Tư Trạch thích cậu, cũng chú ý tới cậu nhiều hơn, đáng tiếc mắt cậu thiển cận…” Tư Lệ vẻ mặt thất vọng nói với anh, “Cậu nên mừng vì hành động nhỏ của mình không tạo tổn thất gì cho công ty, tôi cũng không phạt nặng cậu, cậu trở về tự mình xin từ chức đi.”

“Vậy phía Tư tổng…”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe phía sau “Rầm” một tiếng, Tống Phổ Tâm quay đầu lại, thấy Tư Trạch sốt ruột xông vào. Theo sau là nữ thư ký sắc mặt xám xịt, muốn ngăn cản nhưng ngăn không được.

Ánh mắt Tư Trạch dừng lại một giây khi lướt qua anh, trong mắt thoáng hiện lên một tia tức giận, lại giống như bao che khuyết điểm thường ngày, lo lắng hỏi Tư Lệ: “Ba, ba tìm anh ấy làm gì?”

Tư Lệ bình tĩnh nhìn con trai mình, tiếp đó lạnh lùng nhìn Tống Phổ Tâm: “Đi ra ngoài.”

Là bảo Tống Phổ Tâm đi ra ngoài, Tống Phổ Tâm vội vàng lui ra ngoài, lại nghe Tư Trạch ra lệnh: “Chờ tôi ở bên ngoài, không được đi.”

Tống Phổ Tâm rất muốn rời đi, nhưng theo bản năng lại sợ Tư Trạch, đành tiến thoái lưỡng nan đứng ở bên ngoài.



Cách cánh cửa gỗ dày, anh nghe thấy Tư Trạch đang biện hộ cho mình, “Anh ấy không phải loại người như vậy”, “Chắc chắn là có người đang muốn hãm hại anh ấy”, còn Tư Lệ thì giận giữ gầm lên với Tư Trạch, “Mày thử nhìn bộ dạng bây giờ của mày đi”, “Mê muội đầu óc vì một thư ký”, “Người ta vốn dĩ không phục mày”, “Lòng cũng không đặt trên người mày, cố giữ lại làm gì”…

Tiếng tranh chấp càng ngày càng kịch liệt, đột nhiên “ầm” một tiếng, có thứ gì đó đập xuống đất, bên trong im bặt, Tống Phổ Tâm giật nảy mình, nắm chặt tay không dám thở mạnh.

Mỗi lần chỉ cần Tư Lệ nổi giận đánh, Tư Trạch đều sẽ chịu thua. Tống Phổ Tâm cầu nguyện trong lòng, nhận đi, Tư Trạch, cậu không đấu lại ba cậu đâu.

Nhưng một giây sau, anh nghe thấy Tư Trạch dứt khoát nói: “Ba, anh ấy là người của con, nên xử lý thế nào con tự mình quyết định, lần này con không cần ba nhúng tay vào.”

Lòng Tống Phổ Tâm trĩu nặng như có treo tảng đá nghìn cân, anh thở dồn dập, hai mắt tối sầm. Cửa mở ra, Tư Trạch bước ra ngoài, trên trán có một vết thương mới, máu chảy dọc theo sườn mặt làm nổi bật ánh mắt u ám của hắn, đáng sợ giống như quỷ Tu La.

Tống Phổ Tâm muốn nói gì đó, lúc mở miệng lại không phát ra được âm thanh nào. Tư Trạch túm lấy cổ tay anh, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của nữ thư ký bên cạnh, kéo anh vào trong thang máy.

“Tư Trạch…” Tống Phổ Tâm hoảng sợ, anh chưa từng thấy Tư Trạch đối xử với mình như vậy trước mặt người ngoài.

Tư Trạch bất động kéo anh đến bãi đỗ xe dưới hầm, mở cửa xe, thô bạo đẩy anh vào ghế lái phụ, nhanh chóng leo lên bên trái, đạp chân ga, chiếc xe lao vút đi.

Sau một hồi phóng xe điên cuồng khiến người ta sợ hãi, Tư Trạch đạp phanh dừng xe ở ven đường, hai tay hắn vẫn cầm vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, cố chấp nói: “Tống Phổ Tâm, bọn họ đều nói anh làm chuyện có lỗi với tôi… Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc anh có làm hay không, nếu như anh nói không, tôi sẽ tin anh.”

Vốn dĩ một màn này do Tống Phổ Tâm tự biên tự diễn, nghe Tư Trạch nói những lời như vậy, anh lại cảm thấy vô lý không thể giải thích được. Cảm giác này kèm theo một tia cảm xúc xa lạ, giống như cuồng phong khuấy động trái tim anh, khiến anh cảm thấy hoảng sợ hơn cả lúc bị Tư Trạch đe dọa.

Tống Phổ Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Cậu là người ra quyết định của công ty, cậu phải hướng tới công lý, chứ không phải tôi.”

Hàm ý của câu nói này đã quá rõ ràng, Tống Phổ Tâm không tin Tư Trạch không hiểu những gì ba hắn vừa nói với hắn, anh hy vọng Tư Trạch có thể tỉnh táo một chút.

Động cơ của chiếc xe thể thao bỗng nhiên rú lên như tiếng sư tử gầm, vọt lên phía trước rồi bất ngờ dừng lại. Tống Phổ Tâm sợ hãi nắm chặt tay cầm an toàn trên đỉnh đầu, nghe thấy Tư Trạch ở bên cạnh lạnh lùng hỏi: “Vì sao? Tôi không hiểu, anh bán tin tức của Trạch Thái thì có lợi gì chứ? Cướp được một dự án của chúng ta thì Phương Mậu có thể cho anh bao nhiêu tiền?”

Tống Phổ Tâm không thể trả lời câu hỏi này.

“Không đúng.” Tư Trạch kịp phản ứng lại, “Anh thông minh như thế, tuyệt đối sẽ không nhận tiền….Vậy thì tại sao? Do ở công ty tôi chưa đủ tốt với anh hay là tiền lương chưa đủ nhiều?” Tư Trạch cuối cùng cũng quay qua nhìn anh.

Thấy đối phương muốn truy hỏi đến cùng, Tống Phổ Tâm tàn nhẫn nói: “Em gái Phương tổng thích tôi, tôi cũng có cảm tình với cô ấy.”

Tư Trạch hít sâu một hơi, trợn to mắt nhìn anh hai giây, đột nhiên cười điên cuồng: “Tống Phổ Tâm, ở bên cạnh tôi mà anh vẫn còn nghĩ đến phụ nữ khác ư?”

Nếu Tống Phổ Tâm biết lời nói dối mình tùy tiện bịa ra, sau này sẽ mang đến tai họa cho anh em Phương gia, anh nhất định sẽ không nói như vậy. Nhưng khi đó anh nóng lòng muốn thoát thân khỏi Tư Trạch, căn bản không để ý đến người khác.

“Tư Trạch, tôi chưa bao giờ thích cậu.” Tống Phổ Tâm đập nồi dìm thuyền nói, “Là cậu ép tôi làm tình nhân của cậu, mỗi lần lên giường với cậu, tôi đều cảm thấy đau khổ.”



Tư Trạch sững người, giống như không hiểu anh đang nói gì, lại giống như không biết nên phản bác anh như thế nào, khóe miệng giật giật.

Tống Phổ Tâm tiếp tục nói: “Tôi cũng không biết khi nào cậu sẽ chán, nhưng tôi không chịu nổi nữa. Mọi người trong công ty nói gì về tôi, cậu đều biết cả, nếu cậu còn muốn tiếp tục giữ tôi lại, không chỉ ba cậu không đồng ý, người khác cũng sẽ có ý kiến với cậu…”

Sắc mặt Tư Trạch trầm xuống một chút: “Cho nên anh làm những việc này, chỉ là để rời khỏi tôi?”

Tống Phổ Tâm không trả lời hắn, thầm nghĩ trong lòng, đương nhiên, nếu không tại sao tôi phải làm chuyện hủy hoại thanh danh của mình chứ?

Trong lòng Tư Trạch cũng hiểu rõ, hắn cắn răng nói: “Được, được lắm.”

Chiếc xe như viên đạn lao về phía trước, lần này Tư Trạch không đột ngột dừng lại như vừa nãy nữa, mà liên tục tăng tốc, tim Tống Phổ Tâm càng lúc càng đập nhanh, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Cậu đang làm gì thế? Mau dừng lại…”

Tư Trạch phớt lờ anh, điên cuồng đạp chân ga, cây kim trên bảng đồng hồ chạy thẳng đến 200. Tống Phổ Tâm nhanh chóng không nhìn rõ cảnh vật bên ngoài nữa, khung cảnh và xe cộ như điện vụt qua mắt anh.

Mặc dù họ đã rời khỏi thành phố, nhưng trên đường vẫn có nhiều xe buýt và một vài xe tải. Đi qua mấy đèn giao thông, Tư Trạch chẳng buồn quan tâm gì cả, bất chấp lao thẳng về phía trước, đúng lúc này, trước mắt lại xuất hiện một ngã tư, một chiếc container đang băng qua đường, thùng xe như một bức tường khổng lồ chắn trước mặt bọn họ, Tư Trạch vẫn không giảm tốc độ.

Tống Phổ Tâm hoảng sợ hét lên: “Tư Trạch! Dừng lại!”

Trong khoảnh khắc, anh có ảo giác rằng Tư Trạch muốn dẫn anh đâm vào chiếc container, anh chưa bao giờ cảm thấy cái chết cận kề mình như vậy…Cuối cùng chiếc xe của bọn gần như sượt qua ống xả container, lao qua ngã tư, những chiếc xe khác phía sau để tránh va chạm thiếu chút nữa va vào nhau, tiếng phanh gấp chói tai như quỷ kêu đuổi theo từ phía sau xông vào lỗ tai Tống Phổ Tâm, lại như xích đoạt mệnh quỷ Satan ném ra.

Tống Phổ Tâm còn chưa hết hoảng, phía trước lại “rầm’ một tiếng, Tư Trạch đụng bay hàng rào bảo vệ bên đường, lao xe vào một bãi đất hoang đầy cỏ dại.

Sau một hồi xóc nảy, cuối cùng bọn họ cũng dừng lại, tim của Tống Phổ Tâm gần như bị quán tính lúc dừng xe hất văng ra khỏi lồng ngực, còn chưa kịp phản ứng đã bị Tư Trạch lôi ra khỏi xe.

“Cậu muốn làm gì?” Tống Phổ Tâm bị kéo, bước chân loạng choạng, thở hổn hển không ngừng.

Lúc này trời đã gần tối, nơi này hoang vu vắng vẻ, Tống Phổ Tâm nhìn vẻ mặt hung ác của của Tư Trạch, nghi ngờ đối phương muốn giết mình bịt miệng.

Nhưng Tư Trạch lại đột nhiên xé rách quần áo của anh… Tống Phổ Tâm nhận ra mục đích của đối phương, liều mạng giãy dụa. Hai người đánh nhau trên bãi cỏ hoang, nhưng kinh nghiệm trong quá khứ đã chứng minh sức mạnh của bọn họ có sự chênh lệch.

Nửa tiếng sau, hai tay của Tống Phổ Tâm bị chiếc ao len cởi một nửa trói ngược ra phía sau…

Trời hoàn toàn tối hẳn, xa xa vẫn có xe liên tục chạy qua, đèn ô tô từ xa đến gần rồi lại xa, giống như chùm đèn pha quét tới quét lui, mỗi khi ánh sáng chiếu tới, Tống Phổ Tâm không khỏi căng thẳng cơ thể...

Có lẽ do hiệu ứng cầu treo*, hoàn toàn trái ngược với ý chí, thân thể anh lại vô cùng hưng phấn, Tư Trạch cũng phát hiện ra điểm này, ở bên tai anh trào phúng nói: “Tống Phổ Tâm, anh còn nói anh đau khổ, làm ở đây, anh cũng có cảm giác, anh nói với tôi anh đau khổ là mẹ nó muốn lừa ai đây?”

(*) Hiệu ứng cầu treo: Là hiệu ứng khi bạn đứng trên một cây cầu treo và nhìn thấy một người khác, bạn sẽ bị nhầm lẫn giữa cảm giác thót tim vì nỗi sợ bị rơi xuống với cảm giác tim đập mạnh khi fall in love/tưởng mình dính tiếng sét ái tình với người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau