Chương 15: Chuyện cũ bỏ qua, tự thu xếp ổn thỏa
Tống Phổ Tâm nhanh chóng nhận ra, Tư Trạch kiểm soát anh càng ngày càng nghiêm ngặt hơn, trước kia anh còn có thể tự do một mình, sau sự kiện đêm đó, bất kể đi đâu Tư Trạch cũng dẫn anh theo, dù không dẫn theo được cũng phải để vệ sĩ lại chăm sóc anh, dường như mỗi giây mỗi phút đều trông thấy anh mới có thể yên tâm.
Có thể thấy đại thiếu gia ngoài miệng nói muốn sửa, nhưng hành động vẫn nhất quán bá đạo cường thế. May là Tống Phổ Tâm cũng không định tin tưởng Tư Trạch, chỉ cần Tư Trạch không cố tình kích anh, tìm anh gây phiền toái, anh đã tạ ơn trời đất rồi.
Nhưng hiển nhiên Tư Trạch không làm được, thứ hắn muốn là sự đáp lại và quan tâm của Tống Phổ Tâm, hắn tưởng rằng đêm hôm đó hai người đã nói rõ rồi, Tống Phổ Tâm sẽ phối hợp.
Bị phớt lờ một lần hai lần, Tư Trạch còn có thể nhịn, nhưng Tống Phổ Tâm cứ xem hắn như không khí suốt, hắn lại chứng nào tật nấy, dùng phương thức cực đoan ép anh sụp đổ, chọc anh tức giận, nhìn anh phát tiết, lại ôm chặt anh, an ủi
anh… Đến cuối cùng Tống Phổ Tâm mệt mỏi rồi, cũng sẽ giống như đêm đó vậy, vô thức nói ra bất cứ điều gì đối phương muốn nghe, chỉ để đổi lấy phút giây bình yên.
“Tống Phổ Tâm, anh sẽ tha thứ cho tôi chứ?”
“Sẽ.”
“Tống Phổ Tâm, anh sẽ yêu tôi chứ?”
“Sẽ.”
“Tống Phổ Tâm, anh đừng lừa tôi.”
“Ừ…”
Tư Trạch hỏi đi hỏi lại mấy câu này, mỗi lần nghe thấy câu trả lời khẳng định, dạ dày lại bốc lên cảm giác chua xót, hắn ôm Tống Phổ Tâm vào trong lòng, dịu dàng hôn môi, nắm lấy tay anh đặt lên ngực mình, để anh cảm nhận được nhịp tim của mình.
Trái tim hắn hoàn toàn mở ra vì Tống Phổ Tâm, tựa hồ ngay cả chính hắn cũng cảm thấy mới lạ, bên trong mềm mại đến rối tinh rối mù, tỏa ra ánh sáng ấm áp, chưa từng có ai đặt chân đến, hắn gấp gáp muốn Tống Phổ Tâm đi vào nhìn xem, chỉ cần nhìn một cái thôi, hắn cũng cảm thấy hạnh phúc.
Lặp đi lặp lại Tống Phổ Tâm cũng sinh ra một loại ảo giác, giống như anh thật sự trở thành cứu rỗi của Tư Trạch. Trong vực sâu tuyệt vọng đó, Tư Trạch thủy chung không buông tha cho anh, cho dù anh có trở nên tồi tệ như thế nào, Tư Trạch cũng cần anh.
……
Khi Phó Diên Thăng tìm thấy Từ Nhất Chu trong hành lang cảnh quan của chung cư Lâm Uyên, đối phương đang đứng hút thuốc trước một cây quế.
Nghe thấy tiếng bước chân, Từ Nhất Chu lập tức quay đầu lại, nhướng mày: “Cuối cùng cũng nói chuyện xong rồi à?”
“Không phải cậu cai thuốc rồi à?” Phó Diên Thăng đi tới gần hắn hỏi.
“Không, Tư Hàng không thích tôi hút thuốc, cho nên tôi mới không hút.” Từ Nhất Chu ngậm điếu thuốc trong miệng rì rầm, “Làm việc cho tên khốn đó hai năm, tôi sắp trở thành con ngoan của mẹ rồi, giờ nhiệm vụ kết thúc, phải nhanh chóng tìm lại chính mình chứ sao?”
Phó Diên Thăng khẽ cười, cũng móc thuốc lá từ trong túi quần, nói với Từ Nhất Chu: “Này, cho mượn bật lửa.”
“Cậu không có bật lửa à?” Từ Nhất Chu cạn lời.
“Trước khi lên máy bay bị thu rồi.” Phó Diên Thăng nhận lấy chiếc bật lửa đối phương đưa, châm điếu thuốc hít một hơi, chân mày mới giãn ra.
Còn sót lại sau trận mưa thu đêm qua là lá cây rơi đầy đất, trong không khí còn thoang thoảng hương quế, xen lẫn mùi bùn ướt, lộ ra một cảm giác ảm đạm.
Hai người hút thuốc một lúc, Từ Nhất Chu nhịn không được mở miệng: “Nói chuyện có kết quả gì không?”
“Ừm…” Phó Diên Thăng trầm ngâm nói, “Phần lớn giống như những gì tôi đã suy đoán, nhưng có một số thứ nằm ngoài dự liệu của tôi.”
“Đó là gì?” Từ Nhất Chu tò mò nhìn hắn, hồi lâu không thấy Phó Diên Thăng trả lời, lại nói: “Bỏ đi, nếu không tiện nói ra thì thôi.”
“Cũng không phải là không thể nói.” Phó Diên Thăng nhả ra một làn khói trắng, chậm rãi nói, “Tôi vốn tưởng rằng từ đầu đến cuối đều là Tư Trạch khống chế anh ấy, không ngờ tới, đến cuối cùng lại là anh ấy khống chế Tư Trạch.”
Từ Nhất Chu giật mình: “Ý cậu là sao?”
Phó Diên Thăng: “Trong khoảng thời gian Tống Phổ Tâm mất đi khát vọng sống, hỉ nộ ái ố của Tư Trạch bị anh ấy kiềm chế, anh ấy vốn đã hoàn toàn phủ nhận bản thân, chính sự đòi hỏi mãnh liệt của Tư Trạch đối với anh ấy, lại khiến anh ấy vực dậy, kéo dài sự tồn tại của mình…”
Thấy Từ Nhất Chu nghe trong mơ màng, Phó Diên Thăng giải thích thêm: “Cậu có thể hiểu là, Tư Trạch là một con dã thú, A Tâm cũng không phải là một người thuần thú giỏi, anh ấy không thuần hóa được Tư Trạch, ngược lại còn bị cắn đến thương tích đầy mình…Nhưng người thuần thú cũng cần dã thú, nếu không sự của tồn tại của anh ấy sẽ không có ý nghĩa.”
Từ Nhất Chu nhíu mày: “Tôi đồng ý Tư Trạch là cầm thú, nhưng dựa vào đâu Tống Phổ Tâm phải làm người thuần thú cho hắn?”
Phó Diên Thăng thở dài, không nói gì nữa.
Từ Nhất Chu tự mình nghĩ một lúc, đại khái cũng đoán ra, khẽ thở dài một tiếng.
Hút một điếu thuốc xong, hắn mới hỏi: “Cậu nghĩ ra cách gì khiến Tư Trạch nhận tội chưa?”
“Không cần tôi đi.” Phó Diên Thăng nói.
“Cậu không đi á?”
“Tư Trạch nhận ra tôi, đến bây giờ còn tưởng tôi là người của Thích Tự, nếu tôi tự mình đi thẩm vấn hắn, hắn sẽ nghĩ Thích gia thế nào?” Phó Diên Thăng liếc mắt nhìn hắn, “Ai có thể đảm bảo Tư thị bọn họ ngồi tù sẽ không vươn tay ra ngoài được chứ?”
Từ Nhất Chu ý vị thâm trường “Chậc” một tiếng, lại hỏi hắn, “Vậy cậu định xử lý chuyện này như thế nào?”
Phó Diên Thăng chỉ điện thoại trong túi quần: “Tôi bảo A Tâm ghi âm cho tôi hai câu, vừa mới gửi cho Triệu Vân Phong rồi. Công việc của anh ta, để anh ta tự xử lý.”
“Hai câu là giải quyết được rồi sao?” Từ Nhất Chu kinh ngạc, “Nói gì thế?”
“Thật ra chỉ là một câu.” Hai ngón tay Phó Diên Thăng kẹp điếu thuốc, xuyên qua tầng khói mỏng nhìn về phía mặt trời đang dần lặn về phía Tây. Bầu trời mùa thu luôn cao hơn các mùa khác, ánh sáng dịu nhẹ mang theo chút se lạnh xa xăm.
Cách nơi này mười cây số dưới cùng một bầu trời, trong phòng thẩm vấn đặc biệt của trại tạm giam số 2 Hải Thành, Tư Trạch mặc quần áo tù nhân, đeo còng tay, lần nữa bị đưa đến đây thẩm vấn.
“Tôi nói rồi, tôi muốn gặp Tống Phổ Tâm.” Hắn đã bị nhốt trong tù, nhưng ánh vẫn sáng ngời, tràn đầy không cam lòng và không phục.
Viên cảnh sát mặt vuông mày rậm đè nén bực mình nói: “Được, chúng tôi tìm anh ta đến rồi.”
Mắt Tư Trạch sáng lên: “Anh ấy ở đâu?”
“Ngay bên cạnh, nhưng chúng tôi nhiều nhất chỉ cho phép anh ta nói với cậu hai câu…”
Viên cảnh sát lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cách lan can sắt đặt nó ngoài tầm với của Tư Trạch, mở giao diện giọng nói đã chuẩn bị từ trước.
“A Tâm!” Tư Trạch hét lớn, từ xa nhìn thấy hình ảnh đại diện quen thuộc trên màn hình, kích động muốn đứng dậy, lại bị cảnh sát vũ trang phía sau dùng sức ấn mạnh vai, quát hắn yên phận một chút.
“Tống Phổ Tâm, là anh sao? Anh nghe thấy tôi nói không? Anh…” Tư Trạch nói được vài câu, bỗng nhiên dừng lại, gương mặt căng thẳng lộ ra biểu cảm phức tạp.
Các sĩ quan cảnh sát thông qua màn hình giám sát bên ngoài phòng thẩm vấn nhìn thấy cảnh này đều nín thở, bao gồm cả Triệu Vân Phong. Bọn họ cho rằng Tư Trạch đã phát hiện ra điều gì đó, vốn tưởng Tư Trạch sẽ nghi ngờ cuộc điện thoại này là thật hay giả, thậm chí chất vấn Tống Phổ Tâm lúc trước có phải gián điệp đặc biệt bên cạnh hắn không, nhưng đợi mười giây sau, mọi người lại chỉ thấy Tư Trạch nhắm mắt lại, run giọng hỏi: “Anh có khỏe không?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Triệu Vân Phong cũng sững sờ, lập tức ra hiệu cho thao tác viên bên cạnh, đối phương ấn nút phát âm thanh, tiếp đó điện thoại đặt trên bàn thẩm vấn truyền ra giọng nói trầm ổn dịu dàng của Tống Phổ Tâm ——
“Tư Trạch, cậu ngoan ngoãn phối hợp điều tra, đừng để tôi đợi lâu.”
Rõ ràng là một câu không hề có lực uy hiếp, lại phảng phất xuyên qua thời gian, không gian, thẳng đến lòng người.
Từ lúc Tư Trạch nghe được chữ đầu tiên, trên mặt hắn thoáng hiện ra vẻ hoang mang yếu đuối, giống như bị hạ gục, “Tôi, tôi sẽ phối hợp…”
Hắn vội vàng đồng ý, đôi mắt dần sáng lên, giống như lại tràn ngập hy vọng với cuộc sống.
Viên cảnh sát cầm điện thoại về, lạnh lùng nói: “Vậy thì mau nói đi!”
……
Dưới hành lang cảnh quan chung cư Lâm Uyên, Từ Nhất Chu hỏi Phó Diên Thăng: “Câu thứ hai thì sao?”
“Câu thứ hai ư…” Phó Diên Thăng nheo mắt cười lạnh một tiếng, “Vậy phải xem Tư Trạch có phối hợp hay không.”
……
Một giờ sau, thẩm vấn viên như trút được gánh nặng cất bút ghi âm chuẩn bị đứng dậy, Tư Trạch sốt sắng hỏi: “Tống Phổ Tâm đâu? Để tôi gặp anh ấy!”
Người nọ liếc mắt nhìn, nói sự thật cho hắn: “Anh ta vốn không đến, cậu tỉnh táo một chút, mới vừa rồi là ghi âm!”
Tư Trạch biết mình bị lừa, đột nhiên hung hăng nói: “Nhưng đây cũng là ghi âm của anh ấy, anh ấy ghi âm cho tôi, anh ấy không có lời gì muốn nói với tôi sao?!”
Triệu Vân Phong trong phòng giám sát không khỏi cảm khái trong lòng Phó Diên Thăng hiểu rõ tính người, có thể suy đoán phản ứng của Tư Trạch chính xác như vậy.
Hắn nhấc bộ đàm lên, trầm giọng nói với cảnh sát viên trong phòng thẩm vấn: “Cho anh ta nghe.”
Viên cảnh sát sửng sốt, nghe lời Triệu Vân Phong mở điện thoại ra lần nữa, giọng nói của Tống Phổ Tâm chậm rãi vang lên dưới thao tác của nhân viên bên cạnh.
“Trước đây cậu từng hỏi tôi rất nhiều câu, câu trả lời khi đó của tôi đều không phải thật lòng, cho tới bây giờ, cũng chỉ có một câu cho cậu—— chuyện cũ bỏ qua, tự thu xếp ổn thỏa.”
Giọng nói kết thúc, Tư Trạch toàn thân run rẩy, hốc mắt nháy mắt đỏ lên, nhưng không phải đỏ như sắp khóc mà là thất vọng buồn bã, hắn nhìn chằm chằm về phía điện thoại, gân xanh trên trán nhô lên: “Không! Không, anh nói anh muốn quản tôi mà! Tống Phổ Tâm, tôi không tin, anh đang lừa tôi!”
Hắn hét lên, thanh âm như xé ruột xé gan, thê lương đến cực điểm, lại như chó sói mất mẹ, khóc dưới trăng tròn, mang theo loại khắc cốt ghi tâm, tan tác không thấy ánh mặt trời.
Cho người ta một chút hy vọng, lại khiến người ta hoàn toàn tuyệt vọng, cũng là một loại phương pháp thường dùng trong thẩm vấn khiến tâm lý phạm nhân sụp đổ.
Chẳng qua, lần trả thù này xuất phát từ lòng riêng của Phó Diên Thăng, là hắn muốn Tống Phổ Tâm nói thêm.
Vũ cảnh (cảnh sát vũ trang) kéo Tư Trạch điên cuồng đi, kèm theo tiếng mắng mỏ và tiếng xích sắt va chạm, tiếng gào thét tuyệt vọng của Tư Trạch dần dần biến thành tiếng nức nở khàn khàn, vang vọng trong hành lang, thật lâu không
tiêu tan.
“Tống Phổ Tâm, tôi không tin, anh là tên lừa đảo, hức, lừa đảo…”
Tống Phổ Tâm không nghe thấy tiếng gào thét của Tư Trạch nữa, anh đứng dậy đi đến ghế sô pha, nhìn cuốn sách Phó Diên Thăng đặt qua một bên.
Trong sách là cuộc sống bình đạm đầy thú vị, tương kính như tân của Thẩm Phục và Trần Vân, cũng là cuộc sống tình yêu mà Tống Phổ Tâm khao khát trước kia, nhưng giờ phút này hiện lên trong đầu anh thế mà lại là khoảng thời gian cuối cùng anh và Tư Trạch ở đường Hòe An.
Khi đó Tư Trạch quả thật có chút thay đổi, biết Tống Phổ Tâm buổi tối ngủ không ngon, chạm một cái là tỉnh, cho nên lúc ngủ cẩn thận cách xa anh một chút, cũng không ép anh quan hệ, lui tới mấy nơi thanh sắc nữa, nhưng những thay đổi đó quá nhỏ, quá trình diễn ra quá chậm, nhỏ đến đến mức chỉ có mỗi mình Tống Phổ Tâm cảm nhận được.
Cũng không phải không có thời gian ấm áp, tháng cuối cùng, Tống Phổ Tâm càng ngày càng không thích ra ngoài, không đi theo Tư Trạch đến công ty, Tư Trạch không ép anh, có ngày về nhà mang theo một chậu văn trúc to bằng bàn tay trở về, nói là lái xe ở ven đường thấy có người bày sạp bán, cảm thấy Tống Phổ Tâm sẽ thích. Tống Phổ Tâm nói không biết chăm cây, Tư Trạch không còn cách nào khác, đặt nó bên bậu cửa sổ tự mình tưới nước hàng ngày.
Còn có một lần, Tư Trạch hào hứng mua một đống dầu muối tương giấm và nguyên liệu nấu ăn, tự mình xem video hướng dẫn trên mạng nấu một bữa thịnh soạn, kết quả làm ra mấy món đen xì, hắn tự mình nếm thử hai miếng, liền nhăn mặt.
Qua mấy ngày, lại kiên trì thử một lần nữa, nấu loại cháo thịt nạc đơn giản nhất, làm xong vui vẻ gọi Tống Phổ Tâm tới nếm thử… Nhưng chỉ cần Tống Phổ Tâm hơi phớt lờ hắn thôi, Tư Trạch sẽ tức giận, tức giận anh phản ứng hờ hững, xong lại giận mình không kiểm soát được cảm xúc.
Bữa tiệc lần đó Vinh Kha tổ chức ở tòa nhà Đằng Vân, Tư Trạch muốn anh đi cùng với tư cách người yêu, anh không muốn đi, còn nói sau này cũng không thể lấy thân phận này đi cùng hắn đến bất kỳ bữa tiệc nào.
Tư Trạch trầm mặt rời đi, uống rượu say lại không khống chế được muốn gọi điện thoại hỏi cho rõ ràng, còn phát điên sai Hoàng Tuấn Văn và vệ sĩ lôi anh đến, trước mắt bao người cưỡng hôn anh.
…
Tất cả mọi người đều lo lắng kết cục kế tiếp của anh, nhưng hai người vừa về đến nhà, Tư Trạch đã quỳ xuống trước mặt anh, ủ rũ nói: “Tôi biết sai rồi, anh không thích đi ra ngoài, lần sau tôi sẽ không đòi anh theo nữa, hôm nay tôi uống nhiều, nghĩ đến người khác đều có bạn, tôi không có, lại nghĩ đến lúc trước anh lừa tôi, cảm thấy không vui…”
Hắn tự sám hối một hồi, cầu xin Tống Phổ Tâm tha thứ.
Khi đó Tống Phổ Tâm biết Giang Hiểu sắp đến đón anh, liền nhân cơ hội yêu cầu Tư Trạch rút vệ sĩ, nói mình không thích bị nhiều người theo dõi.
Tư Trạch lập tức đồng ý, trước khi đi ngủ còn tình cảm thì thầm bên tai anh: “A Tâm, tôi yêu anh, anh đừng rời xa tôi, sau này chúng ta sống bên nhau thật vui vẻ nhé.”
……
Tống Phổ Tâm vốn tưởng, quan hệ giữa mình và Tư Trạch tràn đầy những nút thắt, nhưng Tư Trạch lại cứng rắn kéo anh đi cùng một con đường. Nhưng con đường này, chỉ tồn tại trong thế giới hoang đường hỗn loạn của anh và Tư Trạch, một thế giới bị bóng tối bao phủ trái ngược với luân lý đạo đức. Mà anh là người luôn hướng đến ánh sáng. Nếu không thì không phải là anh.
“Cho nên Tống Phổ Tâm có yêu Tư Trạch không?” Từ Nhất Chu ngồi lên xe hỏi Phó Diên Thăng.
Phó Diên Thăng nhớ lại đoạn trò chuyện cuối cùng giữa mình và Tống Phổ Tâm, lúc đó hắn cũng hỏi Tống Phổ Tâm câu hỏi tương tự, Tống Phổ Tâm im lặng một lúc rồi dứt khoát nói “Không.”
Nói xong lông mi cụp xuống khẽ run, hai giọt nước mắt cứ vậy theo khóe mắt rơi xuống, nhưng cũng chỉ có hai giọt, sau đó không thay đổi gì nữa, vẻ mặt Tống Phổ Tâm vẫn luôn bình tĩnh, nếu không phải trên mặt đối phương dính nước mắt, Phó Diên Thăng lúc ấy thiếu chút nữa tưởng mình nhìn lầm.
“Anh ấy chưa bao giờ từ bỏ đấu tranh, nhưng để tìm lại chính mình vẫn phải trải qua chút đau đớn, huống chi đây còn là lần thứ hai…” Phó Diên Thăng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy mây trên bầu trời đã lan rộng, mặt trời ngả về tây, ánh sáng vừa phải, “Cho anh ấy chút thời gian đi, tôi đoán, anh ấy sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.”
(Kết thúc)
Có thể thấy đại thiếu gia ngoài miệng nói muốn sửa, nhưng hành động vẫn nhất quán bá đạo cường thế. May là Tống Phổ Tâm cũng không định tin tưởng Tư Trạch, chỉ cần Tư Trạch không cố tình kích anh, tìm anh gây phiền toái, anh đã tạ ơn trời đất rồi.
Nhưng hiển nhiên Tư Trạch không làm được, thứ hắn muốn là sự đáp lại và quan tâm của Tống Phổ Tâm, hắn tưởng rằng đêm hôm đó hai người đã nói rõ rồi, Tống Phổ Tâm sẽ phối hợp.
Bị phớt lờ một lần hai lần, Tư Trạch còn có thể nhịn, nhưng Tống Phổ Tâm cứ xem hắn như không khí suốt, hắn lại chứng nào tật nấy, dùng phương thức cực đoan ép anh sụp đổ, chọc anh tức giận, nhìn anh phát tiết, lại ôm chặt anh, an ủi
anh… Đến cuối cùng Tống Phổ Tâm mệt mỏi rồi, cũng sẽ giống như đêm đó vậy, vô thức nói ra bất cứ điều gì đối phương muốn nghe, chỉ để đổi lấy phút giây bình yên.
“Tống Phổ Tâm, anh sẽ tha thứ cho tôi chứ?”
“Sẽ.”
“Tống Phổ Tâm, anh sẽ yêu tôi chứ?”
“Sẽ.”
“Tống Phổ Tâm, anh đừng lừa tôi.”
“Ừ…”
Tư Trạch hỏi đi hỏi lại mấy câu này, mỗi lần nghe thấy câu trả lời khẳng định, dạ dày lại bốc lên cảm giác chua xót, hắn ôm Tống Phổ Tâm vào trong lòng, dịu dàng hôn môi, nắm lấy tay anh đặt lên ngực mình, để anh cảm nhận được nhịp tim của mình.
Trái tim hắn hoàn toàn mở ra vì Tống Phổ Tâm, tựa hồ ngay cả chính hắn cũng cảm thấy mới lạ, bên trong mềm mại đến rối tinh rối mù, tỏa ra ánh sáng ấm áp, chưa từng có ai đặt chân đến, hắn gấp gáp muốn Tống Phổ Tâm đi vào nhìn xem, chỉ cần nhìn một cái thôi, hắn cũng cảm thấy hạnh phúc.
Lặp đi lặp lại Tống Phổ Tâm cũng sinh ra một loại ảo giác, giống như anh thật sự trở thành cứu rỗi của Tư Trạch. Trong vực sâu tuyệt vọng đó, Tư Trạch thủy chung không buông tha cho anh, cho dù anh có trở nên tồi tệ như thế nào, Tư Trạch cũng cần anh.
……
Khi Phó Diên Thăng tìm thấy Từ Nhất Chu trong hành lang cảnh quan của chung cư Lâm Uyên, đối phương đang đứng hút thuốc trước một cây quế.
Nghe thấy tiếng bước chân, Từ Nhất Chu lập tức quay đầu lại, nhướng mày: “Cuối cùng cũng nói chuyện xong rồi à?”
“Không phải cậu cai thuốc rồi à?” Phó Diên Thăng đi tới gần hắn hỏi.
“Không, Tư Hàng không thích tôi hút thuốc, cho nên tôi mới không hút.” Từ Nhất Chu ngậm điếu thuốc trong miệng rì rầm, “Làm việc cho tên khốn đó hai năm, tôi sắp trở thành con ngoan của mẹ rồi, giờ nhiệm vụ kết thúc, phải nhanh chóng tìm lại chính mình chứ sao?”
Phó Diên Thăng khẽ cười, cũng móc thuốc lá từ trong túi quần, nói với Từ Nhất Chu: “Này, cho mượn bật lửa.”
“Cậu không có bật lửa à?” Từ Nhất Chu cạn lời.
“Trước khi lên máy bay bị thu rồi.” Phó Diên Thăng nhận lấy chiếc bật lửa đối phương đưa, châm điếu thuốc hít một hơi, chân mày mới giãn ra.
Còn sót lại sau trận mưa thu đêm qua là lá cây rơi đầy đất, trong không khí còn thoang thoảng hương quế, xen lẫn mùi bùn ướt, lộ ra một cảm giác ảm đạm.
Hai người hút thuốc một lúc, Từ Nhất Chu nhịn không được mở miệng: “Nói chuyện có kết quả gì không?”
“Ừm…” Phó Diên Thăng trầm ngâm nói, “Phần lớn giống như những gì tôi đã suy đoán, nhưng có một số thứ nằm ngoài dự liệu của tôi.”
“Đó là gì?” Từ Nhất Chu tò mò nhìn hắn, hồi lâu không thấy Phó Diên Thăng trả lời, lại nói: “Bỏ đi, nếu không tiện nói ra thì thôi.”
“Cũng không phải là không thể nói.” Phó Diên Thăng nhả ra một làn khói trắng, chậm rãi nói, “Tôi vốn tưởng rằng từ đầu đến cuối đều là Tư Trạch khống chế anh ấy, không ngờ tới, đến cuối cùng lại là anh ấy khống chế Tư Trạch.”
Từ Nhất Chu giật mình: “Ý cậu là sao?”
Phó Diên Thăng: “Trong khoảng thời gian Tống Phổ Tâm mất đi khát vọng sống, hỉ nộ ái ố của Tư Trạch bị anh ấy kiềm chế, anh ấy vốn đã hoàn toàn phủ nhận bản thân, chính sự đòi hỏi mãnh liệt của Tư Trạch đối với anh ấy, lại khiến anh ấy vực dậy, kéo dài sự tồn tại của mình…”
Thấy Từ Nhất Chu nghe trong mơ màng, Phó Diên Thăng giải thích thêm: “Cậu có thể hiểu là, Tư Trạch là một con dã thú, A Tâm cũng không phải là một người thuần thú giỏi, anh ấy không thuần hóa được Tư Trạch, ngược lại còn bị cắn đến thương tích đầy mình…Nhưng người thuần thú cũng cần dã thú, nếu không sự của tồn tại của anh ấy sẽ không có ý nghĩa.”
Từ Nhất Chu nhíu mày: “Tôi đồng ý Tư Trạch là cầm thú, nhưng dựa vào đâu Tống Phổ Tâm phải làm người thuần thú cho hắn?”
Phó Diên Thăng thở dài, không nói gì nữa.
Từ Nhất Chu tự mình nghĩ một lúc, đại khái cũng đoán ra, khẽ thở dài một tiếng.
Hút một điếu thuốc xong, hắn mới hỏi: “Cậu nghĩ ra cách gì khiến Tư Trạch nhận tội chưa?”
“Không cần tôi đi.” Phó Diên Thăng nói.
“Cậu không đi á?”
“Tư Trạch nhận ra tôi, đến bây giờ còn tưởng tôi là người của Thích Tự, nếu tôi tự mình đi thẩm vấn hắn, hắn sẽ nghĩ Thích gia thế nào?” Phó Diên Thăng liếc mắt nhìn hắn, “Ai có thể đảm bảo Tư thị bọn họ ngồi tù sẽ không vươn tay ra ngoài được chứ?”
Từ Nhất Chu ý vị thâm trường “Chậc” một tiếng, lại hỏi hắn, “Vậy cậu định xử lý chuyện này như thế nào?”
Phó Diên Thăng chỉ điện thoại trong túi quần: “Tôi bảo A Tâm ghi âm cho tôi hai câu, vừa mới gửi cho Triệu Vân Phong rồi. Công việc của anh ta, để anh ta tự xử lý.”
“Hai câu là giải quyết được rồi sao?” Từ Nhất Chu kinh ngạc, “Nói gì thế?”
“Thật ra chỉ là một câu.” Hai ngón tay Phó Diên Thăng kẹp điếu thuốc, xuyên qua tầng khói mỏng nhìn về phía mặt trời đang dần lặn về phía Tây. Bầu trời mùa thu luôn cao hơn các mùa khác, ánh sáng dịu nhẹ mang theo chút se lạnh xa xăm.
Cách nơi này mười cây số dưới cùng một bầu trời, trong phòng thẩm vấn đặc biệt của trại tạm giam số 2 Hải Thành, Tư Trạch mặc quần áo tù nhân, đeo còng tay, lần nữa bị đưa đến đây thẩm vấn.
“Tôi nói rồi, tôi muốn gặp Tống Phổ Tâm.” Hắn đã bị nhốt trong tù, nhưng ánh vẫn sáng ngời, tràn đầy không cam lòng và không phục.
Viên cảnh sát mặt vuông mày rậm đè nén bực mình nói: “Được, chúng tôi tìm anh ta đến rồi.”
Mắt Tư Trạch sáng lên: “Anh ấy ở đâu?”
“Ngay bên cạnh, nhưng chúng tôi nhiều nhất chỉ cho phép anh ta nói với cậu hai câu…”
Viên cảnh sát lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cách lan can sắt đặt nó ngoài tầm với của Tư Trạch, mở giao diện giọng nói đã chuẩn bị từ trước.
“A Tâm!” Tư Trạch hét lớn, từ xa nhìn thấy hình ảnh đại diện quen thuộc trên màn hình, kích động muốn đứng dậy, lại bị cảnh sát vũ trang phía sau dùng sức ấn mạnh vai, quát hắn yên phận một chút.
“Tống Phổ Tâm, là anh sao? Anh nghe thấy tôi nói không? Anh…” Tư Trạch nói được vài câu, bỗng nhiên dừng lại, gương mặt căng thẳng lộ ra biểu cảm phức tạp.
Các sĩ quan cảnh sát thông qua màn hình giám sát bên ngoài phòng thẩm vấn nhìn thấy cảnh này đều nín thở, bao gồm cả Triệu Vân Phong. Bọn họ cho rằng Tư Trạch đã phát hiện ra điều gì đó, vốn tưởng Tư Trạch sẽ nghi ngờ cuộc điện thoại này là thật hay giả, thậm chí chất vấn Tống Phổ Tâm lúc trước có phải gián điệp đặc biệt bên cạnh hắn không, nhưng đợi mười giây sau, mọi người lại chỉ thấy Tư Trạch nhắm mắt lại, run giọng hỏi: “Anh có khỏe không?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Triệu Vân Phong cũng sững sờ, lập tức ra hiệu cho thao tác viên bên cạnh, đối phương ấn nút phát âm thanh, tiếp đó điện thoại đặt trên bàn thẩm vấn truyền ra giọng nói trầm ổn dịu dàng của Tống Phổ Tâm ——
“Tư Trạch, cậu ngoan ngoãn phối hợp điều tra, đừng để tôi đợi lâu.”
Rõ ràng là một câu không hề có lực uy hiếp, lại phảng phất xuyên qua thời gian, không gian, thẳng đến lòng người.
Từ lúc Tư Trạch nghe được chữ đầu tiên, trên mặt hắn thoáng hiện ra vẻ hoang mang yếu đuối, giống như bị hạ gục, “Tôi, tôi sẽ phối hợp…”
Hắn vội vàng đồng ý, đôi mắt dần sáng lên, giống như lại tràn ngập hy vọng với cuộc sống.
Viên cảnh sát cầm điện thoại về, lạnh lùng nói: “Vậy thì mau nói đi!”
……
Dưới hành lang cảnh quan chung cư Lâm Uyên, Từ Nhất Chu hỏi Phó Diên Thăng: “Câu thứ hai thì sao?”
“Câu thứ hai ư…” Phó Diên Thăng nheo mắt cười lạnh một tiếng, “Vậy phải xem Tư Trạch có phối hợp hay không.”
……
Một giờ sau, thẩm vấn viên như trút được gánh nặng cất bút ghi âm chuẩn bị đứng dậy, Tư Trạch sốt sắng hỏi: “Tống Phổ Tâm đâu? Để tôi gặp anh ấy!”
Người nọ liếc mắt nhìn, nói sự thật cho hắn: “Anh ta vốn không đến, cậu tỉnh táo một chút, mới vừa rồi là ghi âm!”
Tư Trạch biết mình bị lừa, đột nhiên hung hăng nói: “Nhưng đây cũng là ghi âm của anh ấy, anh ấy ghi âm cho tôi, anh ấy không có lời gì muốn nói với tôi sao?!”
Triệu Vân Phong trong phòng giám sát không khỏi cảm khái trong lòng Phó Diên Thăng hiểu rõ tính người, có thể suy đoán phản ứng của Tư Trạch chính xác như vậy.
Hắn nhấc bộ đàm lên, trầm giọng nói với cảnh sát viên trong phòng thẩm vấn: “Cho anh ta nghe.”
Viên cảnh sát sửng sốt, nghe lời Triệu Vân Phong mở điện thoại ra lần nữa, giọng nói của Tống Phổ Tâm chậm rãi vang lên dưới thao tác của nhân viên bên cạnh.
“Trước đây cậu từng hỏi tôi rất nhiều câu, câu trả lời khi đó của tôi đều không phải thật lòng, cho tới bây giờ, cũng chỉ có một câu cho cậu—— chuyện cũ bỏ qua, tự thu xếp ổn thỏa.”
Giọng nói kết thúc, Tư Trạch toàn thân run rẩy, hốc mắt nháy mắt đỏ lên, nhưng không phải đỏ như sắp khóc mà là thất vọng buồn bã, hắn nhìn chằm chằm về phía điện thoại, gân xanh trên trán nhô lên: “Không! Không, anh nói anh muốn quản tôi mà! Tống Phổ Tâm, tôi không tin, anh đang lừa tôi!”
Hắn hét lên, thanh âm như xé ruột xé gan, thê lương đến cực điểm, lại như chó sói mất mẹ, khóc dưới trăng tròn, mang theo loại khắc cốt ghi tâm, tan tác không thấy ánh mặt trời.
Cho người ta một chút hy vọng, lại khiến người ta hoàn toàn tuyệt vọng, cũng là một loại phương pháp thường dùng trong thẩm vấn khiến tâm lý phạm nhân sụp đổ.
Chẳng qua, lần trả thù này xuất phát từ lòng riêng của Phó Diên Thăng, là hắn muốn Tống Phổ Tâm nói thêm.
Vũ cảnh (cảnh sát vũ trang) kéo Tư Trạch điên cuồng đi, kèm theo tiếng mắng mỏ và tiếng xích sắt va chạm, tiếng gào thét tuyệt vọng của Tư Trạch dần dần biến thành tiếng nức nở khàn khàn, vang vọng trong hành lang, thật lâu không
tiêu tan.
“Tống Phổ Tâm, tôi không tin, anh là tên lừa đảo, hức, lừa đảo…”
Tống Phổ Tâm không nghe thấy tiếng gào thét của Tư Trạch nữa, anh đứng dậy đi đến ghế sô pha, nhìn cuốn sách Phó Diên Thăng đặt qua một bên.
Trong sách là cuộc sống bình đạm đầy thú vị, tương kính như tân của Thẩm Phục và Trần Vân, cũng là cuộc sống tình yêu mà Tống Phổ Tâm khao khát trước kia, nhưng giờ phút này hiện lên trong đầu anh thế mà lại là khoảng thời gian cuối cùng anh và Tư Trạch ở đường Hòe An.
Khi đó Tư Trạch quả thật có chút thay đổi, biết Tống Phổ Tâm buổi tối ngủ không ngon, chạm một cái là tỉnh, cho nên lúc ngủ cẩn thận cách xa anh một chút, cũng không ép anh quan hệ, lui tới mấy nơi thanh sắc nữa, nhưng những thay đổi đó quá nhỏ, quá trình diễn ra quá chậm, nhỏ đến đến mức chỉ có mỗi mình Tống Phổ Tâm cảm nhận được.
Cũng không phải không có thời gian ấm áp, tháng cuối cùng, Tống Phổ Tâm càng ngày càng không thích ra ngoài, không đi theo Tư Trạch đến công ty, Tư Trạch không ép anh, có ngày về nhà mang theo một chậu văn trúc to bằng bàn tay trở về, nói là lái xe ở ven đường thấy có người bày sạp bán, cảm thấy Tống Phổ Tâm sẽ thích. Tống Phổ Tâm nói không biết chăm cây, Tư Trạch không còn cách nào khác, đặt nó bên bậu cửa sổ tự mình tưới nước hàng ngày.
Còn có một lần, Tư Trạch hào hứng mua một đống dầu muối tương giấm và nguyên liệu nấu ăn, tự mình xem video hướng dẫn trên mạng nấu một bữa thịnh soạn, kết quả làm ra mấy món đen xì, hắn tự mình nếm thử hai miếng, liền nhăn mặt.
Qua mấy ngày, lại kiên trì thử một lần nữa, nấu loại cháo thịt nạc đơn giản nhất, làm xong vui vẻ gọi Tống Phổ Tâm tới nếm thử… Nhưng chỉ cần Tống Phổ Tâm hơi phớt lờ hắn thôi, Tư Trạch sẽ tức giận, tức giận anh phản ứng hờ hững, xong lại giận mình không kiểm soát được cảm xúc.
Bữa tiệc lần đó Vinh Kha tổ chức ở tòa nhà Đằng Vân, Tư Trạch muốn anh đi cùng với tư cách người yêu, anh không muốn đi, còn nói sau này cũng không thể lấy thân phận này đi cùng hắn đến bất kỳ bữa tiệc nào.
Tư Trạch trầm mặt rời đi, uống rượu say lại không khống chế được muốn gọi điện thoại hỏi cho rõ ràng, còn phát điên sai Hoàng Tuấn Văn và vệ sĩ lôi anh đến, trước mắt bao người cưỡng hôn anh.
…
Tất cả mọi người đều lo lắng kết cục kế tiếp của anh, nhưng hai người vừa về đến nhà, Tư Trạch đã quỳ xuống trước mặt anh, ủ rũ nói: “Tôi biết sai rồi, anh không thích đi ra ngoài, lần sau tôi sẽ không đòi anh theo nữa, hôm nay tôi uống nhiều, nghĩ đến người khác đều có bạn, tôi không có, lại nghĩ đến lúc trước anh lừa tôi, cảm thấy không vui…”
Hắn tự sám hối một hồi, cầu xin Tống Phổ Tâm tha thứ.
Khi đó Tống Phổ Tâm biết Giang Hiểu sắp đến đón anh, liền nhân cơ hội yêu cầu Tư Trạch rút vệ sĩ, nói mình không thích bị nhiều người theo dõi.
Tư Trạch lập tức đồng ý, trước khi đi ngủ còn tình cảm thì thầm bên tai anh: “A Tâm, tôi yêu anh, anh đừng rời xa tôi, sau này chúng ta sống bên nhau thật vui vẻ nhé.”
……
Tống Phổ Tâm vốn tưởng, quan hệ giữa mình và Tư Trạch tràn đầy những nút thắt, nhưng Tư Trạch lại cứng rắn kéo anh đi cùng một con đường. Nhưng con đường này, chỉ tồn tại trong thế giới hoang đường hỗn loạn của anh và Tư Trạch, một thế giới bị bóng tối bao phủ trái ngược với luân lý đạo đức. Mà anh là người luôn hướng đến ánh sáng. Nếu không thì không phải là anh.
“Cho nên Tống Phổ Tâm có yêu Tư Trạch không?” Từ Nhất Chu ngồi lên xe hỏi Phó Diên Thăng.
Phó Diên Thăng nhớ lại đoạn trò chuyện cuối cùng giữa mình và Tống Phổ Tâm, lúc đó hắn cũng hỏi Tống Phổ Tâm câu hỏi tương tự, Tống Phổ Tâm im lặng một lúc rồi dứt khoát nói “Không.”
Nói xong lông mi cụp xuống khẽ run, hai giọt nước mắt cứ vậy theo khóe mắt rơi xuống, nhưng cũng chỉ có hai giọt, sau đó không thay đổi gì nữa, vẻ mặt Tống Phổ Tâm vẫn luôn bình tĩnh, nếu không phải trên mặt đối phương dính nước mắt, Phó Diên Thăng lúc ấy thiếu chút nữa tưởng mình nhìn lầm.
“Anh ấy chưa bao giờ từ bỏ đấu tranh, nhưng để tìm lại chính mình vẫn phải trải qua chút đau đớn, huống chi đây còn là lần thứ hai…” Phó Diên Thăng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy mây trên bầu trời đã lan rộng, mặt trời ngả về tây, ánh sáng vừa phải, “Cho anh ấy chút thời gian đi, tôi đoán, anh ấy sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.”
(Kết thúc)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất