Phược Tâm

Chương 8: Tống Phổ Tâm, tôi hối hận rồi

Trước Sau
Để giữ thể diện, Tống Phổ Tâm không tranh cãi với đối phương nữa. Sau khi rời khỏi club ở đường Hoài Kim, anh lấy lý do cơ thể không khỏe xin nghỉ hai ngày với công ty, thứ nhất muốn bản thân bình tĩnh lại, thứ hai cũng muốn xem thái độ của Tư Trạch.

Đêm đó anh nhận được tin nhắn báo Có 100.000 NDT của ngân hàng, và một tin nhắn của Tư Trạch: “Anh tự mua ít thuốc đi, nghỉ ngơi cho tốt, tuần sau quay lại làm việc, tôi sẽ bảo Khương Thế Khánh sắp xếp một số công việc mới cho anh.”

(*) Tầm khoảng 330.000.000 VNĐ

Tống Phổ Tâm nhìn thấy tiền cả người cứng đờ, thiếu chút nữa giận đến nội thương.

Không phải nói coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra ư? Chuyển tiền cho anh làm gì? Thuốc nào có giá 100.000 tệ? Hay là tính một đêm mua dâm?

Anh run tay trả lại số tiền “không rõ ràng” này theo cách mà nó đến, liên tiếp trả lời Tư Trạch hai câu: “Cảm ơn Tư tổng quan tâm, tôi có bảo hiểm y tế.” “Chuyện đó không cần nhắc lại, cũng không cần bồi thường thêm.”

Tư Trạch không trả lời, nhưng lời đã hứa với mình ngược lại nói là làm, còn mượn miệng Khương Thế Khánh thông báo cho anh sau khi nghỉ ốm về công ty bàn bạc công việc, xem như ngầm ám chỉ.

Sau đó, Tống Phổ Tâm và Tư Trạch trải qua một đoạn thời gian khá lúng túng, lúc hai người gặp nhau luôn vô thức tránh đối mặt. Tư Trạch giống như sợ chạm vào hồi ức đêm đó của anh, lúc đầu cũng cố ý giữ khoảng cách với anh.

Để người khác không nhìn ra manh mối, ngoài mặt Tư Trạch đối xử với anh như bình thường, nhưng trong công việc lại nghiêm túc hơn trước rất nhiều, dù sao trong “nhật ký công việc” anh viết hắn vẫn còn rất nhiều vấn đề cần phải cải thiện…

Ví dụ như trước kia Tư Trạch phải chiều mới đến công ty, sau này khoảng mười giờ sáng hắn đã xuất hiện, lúc họp nghe nhóm người thảo luận vấn đề, Tư Trạch gặp phải câu nghe không hiểu cũng không trực tiếp mắng người đập đồ nữa, mà sẽ nhịn nhẫn nại nghe người khác nói thêm hai câu, hắn còn thường xuyên bảo Tống Phổ Tâm đưa ra ý kiến, thể hiện sự coi trọng của hắn đối với anh.

Tâm tư nhạy bén của bọn thuộc hạ nhận thấy địa vị của Tống Phổ Tâm tăng lên, tuy rằng tò mò anh làm sao trong thời gian ngắn như vậy lấy được tín nhiệm của Tư Trạch, nhưng cũng không dám có ý kiến gì.

Một lần cuối tuần bọn họ tham gia bữa tiệc thương vụ xong, Tư Trạch định về nhà một chuyến, trước đây Tống Phổ Tâm sẽ về sớm, nhưng lần đó Tư Trạch đã dẫn cả anh và Khương Thế Khánh cùng về Tư gia.

Ở đó Tống Phổ Tâm đã gặp cha mẹ và em trai của Tư Trạch, Tư Lệ còn mời anh cùng uống trà, hỏi anh vài câu tình hình của Tư Trạch, Tư Trạch đặc biệt bảo anh lấy “nhật ký làm việc” kia ra cho ba hắn xem, ba hắn rất hài lòng.

Mặc dù trước đây Tống Phổ Tâm là thư ký của Tư Trạch, nhưng anh luôn cảm thấy có một bức tường vô hình giữa mình và Khương Thế Khánh, trải qua gia yến lần đó, bọn họ mới bắt đầu đón nhận anh. Ỷ vào sự coi trọng của Tư Trạch đối với anh, khoảng thời gian đó Tống Phổ Tâm còn đề cử rất nhiều người của tổ chức vào Tư thị và công ty đối tác.

“Từ Nhất Chu đi công nghệ Hàng Phàm vào khi đó à?” Phó Diên Thăng hỏi.

“Ừ, trừ anh ta ra còn có mấy người khác, tôi nhớ có lần tài xế của Vinh Kha bị tai nạn giao thông, tạm thời chưa tìm được người thay thế thích hợp, tôi nói với Giang đội, anh ấy sắp xếp ‘đối số’ đi ứng tuyển, bảo tôi giúp đỡ nói hai câu trước mặt Vinh Kha. Người đó rất thông minh, mới thử việc mấy ngày đã được Vinh Kha cất nhắc làm trợ lý sinh hoạt dẫn ra ngoài…”

Phó Diên Thăng gật đầu, tập đoàn lớn dựa vào giới thiệu nội bộ để tìm người, chỉ cần có một người được người nắm quyền tin tưởng, vài năm sau là có thể đem mạng lưới quan hệ ăn sâu, không phải hắn cũng nhờ Từ Nhất Chu đề cử mới lấy được wechat của Thích Tự sao.

“Sau đó thì sao?” Phó Diên Thăng hỏi.

Theo mối quan hệ sau này của hai người bọn họ, rõ ràng là Tư Trạch đã không giữ lời.

“Sau đó…”

Có cảm giác giống như uống nước, ấm lạnh tự biết, Tống Phổ Tâm vốn đến đây để điều tra Tư thị, bởi vì lần gặp đó thu được không ít lợi ích, cũng dần tự thuyết phục mình buông bỏ chuyện kia. Anh còn từng ôm may mắn nghĩ, nếu nhờ đêm ngoài ý muốn đó tổ chức có thể nhanh chóng đánh vào Tư thị, anh coi như cũng không hy sinh vô ích.

Nhưng nhớ tới chuyện xảy ra sau đó, Tống Phổ Tâm mới biết tâm lý may mắn lúc trước có bao nhiêu vô lý buồn cười. Mà lần thứ hai anh bị xâm phạm, thật ra không phải là không có dấu hiệu báo trước.

Tỷ như khoảng thời gian lúng túng qua đi, Tư Trạch không tránh mặt anh nữa, buổi trưa gọi nhà hàng quen giao cơm cũng không quên gọi cho anh một phần, mấy đồ lặt vặt đối tác tặng cho Tư Trạch, cuối cùng hầu hết đều xuất hiện trên bàn làm việc của anh, lúc họp chỉ cần anh lên tiếng, Tư Trạch tất nhìn anh chăm chú.

Nhưng Tống Phổ Tâm làm ngơ trước ánh mắt lộ liễu thỉnh thoảng rơi trên người mình của đối phương, còn tự lừa mình dối người xem nó như Tư Trạch đang coi trọng mình, cơ bản không nghĩ kỹ, tình một đêm sao có thể đổi lấy nhiều đãi ngộ như vậy.

Với lại, sinh hoạt cá nhân của ông chủ Tư Trạch cũng ngày càng phóng túng, có một điểm khác biệt rõ ràng là, hắn không chỉ chơi phụ nữ, mà còn bắt đầu chơi đàn ông. Mặc dù không ép Tống Phổ Tâm chơi gái cùng nữa, nhưng cũng không ít lần bảo anh đi cùng, đôi khi Tư Trạch đang hành sự ở trong phòng, còn nhất định muốn anh chờ ở phòng bên cạnh.

Tống Phổ Tâm từng nhìn thấy mấy bạn giường nam của Tư Trạch, không biết có phải đa tâm hay không, cảm giác khí chất bề ngoài đều có chút giống mình. Nhưng khi đó anh nghĩ, chỉ cần Tư Trạch không chạm vào anh, ngày nào đó có lôi siêu sao lên giường cũng không phải việc của anh.



Đó là một buổi cuối tuần giữa hè, khoảng năm tháng sau sự cố lần đó, công ty dược phẩm đối tác của Tư Trạch tổ chức lễ khai trương. Công tử Đinh Mỗ nhà đó và Tư Trạch do công việc mà trở thành bạn bè, tối đó mời Tư Trạch đến dự tiệc.

Đêm đó, ở bữa tiệc Tống Phổ Tâm bất ngờ gặp một người—— mối tình đầu của anh, Phùng Tình.

“A Tâm! Không ngờ lại gặp anh ở đây!” Phùng Tình ngạc nhiên.

“Anh cũng không ngờ…” Tống Phổ Tâm kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông thân mật dựa bên cạnh cô.

Phùng Tình mỉm cười giới thiệu với anh người nọ là bạn trai của cô, khi giới thiệu Tống Phổ Tâm, cô không nói anh là bạn trai cũ, chỉ nói anh là bạn học hồi trung học.

Người đàn ông kia nhìn không cao, cũng không đẹp trai như anh, nhưng đối phương cũng họ Đinh, là anh họ của chủ tịch công ty dược phẩm mới thành lập này, cho nên Phùng Tình mới xuất hiện ở đây.

Thấy họ quen biết, người đàn ông hào phóng để bạn gái ôn chuyện cùng anh.

Hai người cầm ly rượu đi sang một bên, Tống Phổ Tâm hỏi: “Trở về sao không nói với anh một tiếng? Lần trước nói chuyện qua wechat, không phải em nói tốt nghiệp tiến sĩ xong sẽ làm việc ở đó hai năm sao?”

“Haz, kế hoạch không theo kịp thay đổi, vốn định tháng sáu tốt nghiệp xong em sẽ tìm thực tập ở bên đó, bệnh viện trong nước đều coi trọng kinh nghiệm thực tập ở nước ngoài…” Cô nhìn người đàn ông kia từ xa, nhỏ giọng nói, “Nhưng không ngờ lại may mắn gặp được bạn trai hiện tại của em.”

Hóa ra người đàn ông đó là bác sĩ điều trị tại một bệnh viện nổi tiếng ở Hải Thành, còn là cựu sinh viên trường đại học Phùng Tình theo học ở nước ngoài, hai người gặp nhau tại hội cựu sinh viên, mặc dù người đàn ông hơn cô sáu tuổi nhưng cả hai nói chuyện rất hợp nhau, đối phương còn giới thiệu cô vào bệnh viện của mình.

Tống Phổ Tâm không khỏi cảm khái: “Nói vậy là hai người mới quen nhau không bao lâu hả?”

Phùng Tình lè lưỡi, vẻ mặt ngọt ngào: “Bọn em mới nói chuyện được nửa năm thôi…. Còn anh thì sao, mấy năm nay thế nào? Cũng có đối tượng rồi chứ?”

Tống Phổ Tâm nhìn thấy một cô gái chào mình từ xa, đó là em gái một người bạn giàu có của Tư Trạch, rất có cảm tình với anh, nhưng anh chưa từng đáp lại. Lúc này để tránh Phùng Tình áp lực, anh nói dối: “Vẫn chưa có đối tượng, nhưng mục tiêu thì có rồi.”

“Ai, bạn học nam thần, anh ưu tú như vậy mà còn độc thân em cảm thấy không khoa học lắm, có mục tiêu thì nhanh chóng đi tỏ tình đi…” Cô cố ý nói như vậy kéo dài quan hệ hai người, giống như bọn họ thật sự chỉ là bạn học trung học đơn thuần, “A, bạn trai em gọi em rồi, em đi trước đây.”

Lúc xoay người đối phương lảo đảo một chút, Tống Phổ Tâm theo bản năng đưa tay đỡ lấy cô, trêu chọc nói: “Anh bảo sao mấy năm nay em lại cao lên, rõ ràng trước kia mới cao đến ngực anh, thì ra giấu một đôi giày cao gót dưới váy….”

Lời vừa dứt, hai người đều cảm thấy không khí có chút mập mờ, Tống Phổ Tâm phản ứng lại, lịch sự buông tay ra, lùi về sau một bước: “Em mặc trang phục dạ hội nhìn rất đẹp, nhưng lần sau nên mang giày thấp một chút, đi lại cho an toàn.”

Phùng Tình quay đầu đi, đỏ mặt “Ừm” một tiếng.

Tống Phổ Tâm nhớ đến trước đây mỗi lần bị mình trêu chọc cô đều sẽ thẹn thùng, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, chờ Phùng Tình đi rồi, liền tìm một góc tự mình bình tĩnh lại.

Uống một lúc, Tư Trạch đi qua, cầm theo một chai rượu ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi: “Tôi vừa thấy anh nói chuyện với một cô gái, hình như còn cười rất vui vẻ? Sao bây giờ lại ngồi ở đây uống rượu giải sầu một mình thế?”

Tống Phổ Tâm vẻ mặt buồn bã nói: “Không có gì, gặp được người quen cũ thôi.”

Tư Trạch nhướng mày: “Lẽ nào là bạn gái cũ của anh à?”

Tống Phổ Tâm thoáng sửng sốt, không phủ nhận. Anh rất ít khi bộc lộ suy nghĩ của mình trước mặt Tư Trạch, nhưng đoạn tình cảm này đối với anh mà nói đã là quá khứ, thừa nhận cũng không sao.

“Sao thế, cô ta tìm được người mới rồi à?” Tư Trạch tiếp tục hỏi.

“Cô ấy vốn đã không thuộc về tôi rồi…” Tống Phổ Tâm nhấp một ngụm rượu, tự nghĩ lại sai lầm của mình, nếu như vừa nãy mình không cậy mạnh, nói mình vẫn luôn chờ cô ấy, nếu như anh cũng có thể trải đường tìm việc cho cô ấy giống như người đàn ông khác, có phải bọn họ vẫn còn có cơ hội không?

“Anh ấy à, đúng là quá thanh cao, quá lý tưởng hóa, còn hơi cố chấp.” Tư Trạch bỗng nhiên nhìn anh nói, “Chuyện như tình cảm, nếu muốn thì anh phải chủ động đi đòi lấy, anh tưởng anh đứng tại chỗ là người khác sẽ quay lại tìm anh chắc?”



Tống Phổ Tâm nghe vậy giật mình, có lẽ đêm đó anh thật sự bị đả kích, không cảm thấy chuyện này có gì kỳ lạ, chẳng hạn như tại sao trong vòng nửa năm Phùng Tình đã có đối tượng, còn để anh tình cờ gặp trong bữa tiệc, chẳng hạn như lúc tâm trạng anh không vui, sao Tư Trạch lại biết xách rượu đến tìm anh, làm bộ như một người bạn thân…

Nhưng khoảnh khắc đó anh thậm chí còn cảm thấy Tư Trạch hiểu anh, chỉ mấy câu đã nói rõ tính cách và vấn đề của anh.

“Anh nói đúng.” Tống Phổ Tâm cười khổ, đúng là anh quá bị động trong chuyện tình cảm.

“Được rồi, ngựa tốt không ăn cỏ cũ, địa vị anh cao hơn cô ta, cần gì phải cố chấp mãi với một người.” Tư Trạch chua xót nói.

“Địa vị cao?” Tống Phổ Tâm cười nhạt lắc đầu, “Tôi chỉ là một người làm công, không quyền không thế thôi.”

Tư Trạch “xì” một tiếng: “Anh cũng không nhìn xem mình đang làm việc cho ai, chờ tôi làm chủ Tư thị, chỉ cần động một ngón tay cho anh nắm chút cổ phần, anh không phải thành người giàu luôn à? Phụ nữ bình thường nào xứng với anh.”

Tống Phổ Tâm biết mình không thể nào ở lại cho đến ngày đó, nhưng hiếm khi Tư Trạch thổ lộ tâm tình với mình, gần nửa năm qua cũng đối xử rất tốt với anh, trong lòng anh ngược lại dâng lên một tia áy náy.

“Cũng không nhất định…” Anh mơ hồ nói một câu, không để ý lúc đó Tư Trạch đang dùng ánh mắt gì nhìn mình. Vừa vặn Hoàng Tuấn Văn tìm tới, hai người mới đứng dậy trở lại đám đông.

Có lẽ không muốn bản thân tỏ ra quá buồn bã, sau đó Tống Phổ Tâm khôi phục vẻ khiêm tốn lãnh đạm thường ngày, vui vẻ trêu đùa với mấy cô gái đến bắt chuyện, nhất là cô gái có cảm tình với anh, hòng di dời sự chú ý của mình.

Lúc bữa tiệc kết thúc, Tư Trạch dường như đã uống quá nhiều, Hoàng Tuấn Văn tìm tới, bàn bạc với anh đưa Tư Trạch đến khách sạn, khoảng thời gian đó, Tư Trạch thay đổi bạn giường liên tục, buổi tối không phải ở club thì chính là ở khách sạn.

Đưa hắn đến xong Tống Phổ Tâm định rời đi, Tư Trạch lại quay đầu gọi anh lại.

Hoàng Tuấn Văn nói: “Vậy cậu ở lại đi, Tư tổng có chuyện gì cậu cũng tiện chăm sóc.”

Tống Phổ Tâm không còn cách nào khác đành phải thuê một phòng bên cạnh, tắm nước lạnh, mệt quá vừa ngả đầu xuống đã ngủ thiếp đi, ngay lúc mê man, anh mơ hồ nghe thấy cửa bị mở ra, tiếp đó đóng lại, kèm theo tiếng khóa an toàn “cạch” một tiếng.

Tống Phổ Tâm giật mình tỉnh lại, vừa chống người hỏi “Ai”, vừa đưa tay bật đèn đầu giường, góc phòng hiện ra một bóng người cậu mới biết đó là Tư Trạch.

Tống Phổ Tâm thở phào nhẹ nhõm, trái tim lại nhanh chóng treo lên: “Tư tổng, muộn như vậy cậu còn đến đây làm gì?”

Thấy trên người Tư Trạch chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, đầu tóc bù xù như vừa tắm xong, chậm rãi đến gần giường, Tống Phổ Tâm cảm thấy có gì đó không đúng, ngồi thẳng dậy nhắc nhở hắn: “Cậu uống say rồi đi nhầm cửa à?”

Anh đương nhiên biết chuyện này là không thể nào, cho dù Tư Trạch đi nhầm cửa cũng phải có thẻ phòng mới vào được.

“Tôi chỉ là đột nhiên muốn đến gặp anh, nếu anh khóa cửa thì thôi, nào ngờ anh lại không đề phòng tôi như vậy…” Vừa nói Tư Trạch vừa quỳ xuống mép giường, vươn tay nắm lấy bả vai Tống Phổ Tâm.

Tống Phổ Tâm lùi lại giơ tay ra chặn, bị Tư Trạch nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cổ tay, thuận thế đẩy một cái, cả người bất ngờ không kịp đề phòng ngã về phía sau.

Anh hoảng sợ nói: “Cậu muốn làm gì!?”

Tư Trạch dùng sức đè anh xuống giường, hỏi ngược lại một câu: “Anh nói xem tôi muốn làm gì?”

Giọng nói khàn khàn chứa đầy dục niệm với anh, nói xong liền cúi người xuống muốn hôn anh.

Tống Phổ Tâm ra sức giãy dụa, anh biết bình thường Tư Trạch luyện quyền anh, nhưng không ngờ lực tay giữa hai người đàn ông trưởng thành lại có sự chênh lệch lớn như vậy, cũng có thể ngay từ đầu tư thế của anh đã bất lợi, cho nên mới dễ dàng bị người này áp đảo, lúc này mặc anh giãy giụa thế nào, cánh tay đang chế trụ anh vẫn bất động như sắt.

……

Hành vi điên cuồng của Tư Trạch đánh thức ký ức chôn sâu dưới đáy lòng Tống Phổ Tâm, khiến anh sợ hãi đến run rẩy cả người: “Tư Trạch, có phải cậu nhận nhầm người rồi không?”

“Tôi không nhận nhầm…” Tư Trạch bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nào có dáng vẻ say rượu. Hắn nhìn chằm chằm Tống Phổ Tâm hai giây, trong mắt hiện lên sự si mê, xoắn xuýt, cố chấp, đau đớn và đủ loại cảm xúc khác, cuối cùng nhấn mạnh từng chữ, “Tống Phổ Tâm, tôi hối hận rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau