Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]
Chương 106: PN. Định Phong Ba 5
Phương Chu nằm trên giường thêm hai ngày nữa, hai chị dâu biết anh rất sỉ diện, rất coi trọng mặt mũi, đợi anh khỏe hơn rồi mới đến nói chuyện với anh. Nhưng khi Phương Chu hỏi Đồng Dật về Cảnh Trăn, người chị dâu này luôn nói rằng mấy ngày nay Cảnh Trăn luôn ở thư phòng của Cảnh Chí làm việc và mỗi đêm đều trông rất mệt mỏi.
Phương Chu nghỉ bệnh nên tự nhiên không làm gì nhiều, nhiều nhất là lật coi giấy tờ hoặc gọi điện từ xa để dặn dò hai học trò vào sinh ra tử với mình. Anh không dám nói chuyện điện thoại quá lâu vì sợ bỏ lỡ cuộc gọi của Cảnh Trăn. Mỗi lần tỉnh giấc sau chợp mắt hay ngủ gật việc đầu tiên anh làm là đưa tay chộp lấy điện thoại kiểm tra ghi âm cuộc gọi, tin nhắn văn bản, WeChat, và cuối cùng nhìn thấy tên mà anh đã chờ đợi mấy ngày qua trong cột người gửi của hộp thư công ty, nhưng phát hiện ra đó chỉ là thông báo do Cảnh Trăn gửi cho tất cả nhân viên quản lý.
Thương phía sau vẫn còn đau, nhưng ít nhất trở mình, ăn cơm xong không còn đổ mồ hôi hột nữa, không cần ai kèm cặp suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Phương Chu muốn xuống giường đi đi lại lại.
Vì vậy, sau khi ăn tối trong phòng, anh không quay lại giường theo lời Dịch An An dặn dò mà anh đi loanh quanh trong phòng. Mấy ngày nay không có xuống giường vận động, anh cảm giác cơ bắp của mình bị teo rút lại như ông già tám mươi tuổi đành bám vào tường đi một hồi đến khi không còn cúi người nữa, tư thế hơi thuận mắt, liền đẩy cửa bước ra ngoài.
Chỉ một cái góc là tới phòng làm việc của Cảnh Trăn, gõ cửa, không có ai trả lời, đẩy cửa ra, cả phòng tối om. Trái tim của Phương Chu hơi siết lại, anh đi đến thư phòng Cảnh Chí. Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, nhưng chỉ có một khe hở nhỏ, cơ thể cứng ngắc của Cảnh Chí đã chặn hết tầm nhìn của cánh cửa.
"Ai cho phép em xuống giường, quay trở về!"
Cảnh Chí nói, trợn mắt nhìn ánh mắt kiên định của Phương Chu.
Phương Chu rất khó khăn mới đến được đây, anh đâu dễ dàng bỏ cuộc.
"Anh hai, anh ba có ở nhà không?"
Cảnh Chí ấn cửa bước ra ngoài, lúc này chỉ lộ ra nửa người.
"Em đã làm bác sĩ thì không còn nghe lời của Bác Triệu dặn dò à? Em muốn anh gọi điện cho khoa chấn thương chỉnh hình của bệnh viện em phải không? Em có hiểu nghỉ ngơi trên giường có nghĩa là thế nào không?"
"Anh ba đang ở đây có phải hay không?"
Phương Chu không chịu thua, thậm chí còn tiến lên một bước nhỏ, đứng cạnh cửa.
Cảnh Chí lạnh lùng ánh mắt.
"Em cho rằng anh đang nói giỡn với em?"
Phương Chu cậy vào Cảnh Chí thương mình, một tay nắm lấy cổ tay Cảnh Chí, tay còn lại nắm lấy khung cửa, giọng nói của anh bị đè nén bất lực.
"Anh hai! Anh không thể cả đời này cũng không cho em gặp anh ba của em."
Cảnh Chí cụp mi xuống, nhìn tay Phương Chu đến lúc phải đối mặt với ánh mắt người kia, khuôn mặt anh rất lạnh, nhìn Phương Chu một lúc lâu mới thốt ra hai tiếng.
"Buông ra."
Trái tim Phương Chu cảm thấy lạnh như thể bị băng giá lạnh đông lại. Cơ thể căng cứng, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, cả hai đứng như vậy cả phút đồng hồ, Phương Chu cuối cùng cũng bỏ tay xuống, lùi lại một bước.
Cánh cửa đóng sầm lại, rõ ràng là tiếng vang không lớn nhưng vẫn làm Phương Chu run sợ.
Phương Chu ngây ngẩn, không cam lòng đứng ở cửa. Nhưng chưa đến một phút, khi anh đang do dự không biết làm cách nào để vào, cửa lại mở ra, nhưng lần này không có che chắn, Cảnh Chí thậm chí còn xoay người ý bảo Phương Chu bước vào.
Ánh mắt của Phương Chu tập trung vào bóng dáng đang đứng trước cửa sổ.
Anh hình như lại ốm đi rất nhiều hay là bởi vì mệt mỏi, anh luôn cảm mình đứng không được thẳng tắp. Phương Chu thầm thở dài, anh đã nhiều ngày cẩn thận canh kiểm tra từng tin nhắn mà không thấy một tin nhắn nào, bóng dáng mình trông ngóng từng phút từng giây đang đứng sờ sờ trước mắt, mình lại do dự không thể giải thích được.
Cảnh Chí vỗ vỗ vai Phương Chu, cố tránh né những vết thương, ôn nhu nói.
"Cho em vào không phải để cải nhau, từ từ nói chuyện, đừng tìm đánh, hửm?"
Phương Chu thu hồi tầm mắt, ủ rũ nhìn Cảnh Chí, vẻ mặt đau khổ oán thầm mình nào dám cải nhau nhưng vẫn im lặng chỉ nhẹ gật đầu.
Cảnh Chí xoay người rời khỏi cửa, sau khi cánh cửa đóng lại, không khí trong phòng làm việc dường như ngưng trệ, yên tĩnh đến Phương Chu phảng phất nghe thấy âm thanh ngón chân móc cọ vào dép của mình. Phương Chu đột nhiên cảm thấy hơi khinh thường bản thân. Sau bao nhiêu cố gắng cùng không dễ dàng cầu xin Cảnh Chí để được gặp anh ba, bây giờ lại không có dũng khí nhìn thẳng bóng lưng của anh mình. Ánh mắt của Phương Chu rơi vào chiếc bàn vuông nhỏ ở bên cạnh giá sách, hình như là để Cảnh Triều học bài trong phòng làm việc của ba mình, nhưng bây giờ trên bàn chất đầy hồ sơ và máy tính của Cảnh Trăn, bên cạnh cái bàn đã không còn chiếc ghế đẩu, chỉ có một tấm đệm màu xám đen nằm trên mặt đất. Trái tim Phương Chu thắt lại, nhìn bóng dáng cũng không có khỏe mạnh hơn mình, nhỏ giọng.
"Anh! Anh ôm em một cái được không?"
Bóng lưng Cảnh Trăn giống như một bức tượng bất động đã đứng hàng trăm năm, ngay cả những ngón tay thả lỏng tự nhiên bên hông cũng không hề nhúc nhích. Trái tim nhỏ của Phương Chu bị bóp chặt, nghiến răng bước nhanh đến phía sau Cảnh Trăn. Hai tay dang ra ôm lấy Cảnh Trăn, siết chặt lồng ngực Cảnh Trăn làm lưng anh bị kéo căng ra đau đớn khủng khiếp như bị nứt ra nhưng anh không hề có tâm tư bận tâm đến nó.
Cảnh Trăn khẽ nhắm mắt lại, lập tức tránh ra, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng khó hiểu thấu. Anh khẽ nắm kéo hai bàn tay mà Phương Chu đang ôm trên ngực mình với một lực nhẹ, cảm thấy thân ảnh phía sau giật mình, nghiến răng đẩy tay Phương Chu ra.
Tim Phương Chu như tro tàn, thu lại hai tay cứng ngắc của mình, ngơ ngác nhìn Cảnh Trăn quay lại, khuôn mặt hốc hác, tiều tụy lộ rõ sự mõi mệt của anh.
"Em đừng như vậy."
Giọng nói giống như được truyền đến từ sông băng xa xôi, âm điệu rất mềm, nhẹ, không nhanh, không chậm.
Nhạy cảm như Phương Chu sao mà không thể nhận ra giọng nói cố tình xa cách của Cảnh Trăn.
"Anh! anh làm sao vậy?"
Ánh mắt đỏ ngầu của Cảnh Trăn đang nhìn chằm chằm anh.
"Là anh đánh em nặng, anh hai cũng đã phạt anh rồi."
Phương Chu ngờ vực nhìn chiếc bàn nhỏ và đệm lót bên cạnh.
"Mấy ngày qua anh vẫn luôn quỳ?"
Cảnh Trăn không trả lời.
Ngày hôm đó, khi Cảnh Chí rời khỏi từ đường đã tàn nhẫn để lại một câu 'quỳ đến khi nào Phương Chu tỉnh lại'. Vì vậy chỉ cần lúc Cảnh Trăn ở cùng Cảnh Chí hay những khi chỉ có mình anh, Cảnh Trăn sẽ luôn quỳ. Ở nhà còn có thể tuỳ tay với lấy tấm đệm lót quỳ, tới rồi công ty chỉ quỳ trên sàn gỗ đặc. Thế nhưng, Phương Chu đã tỉnh lại lâu rồi, Cảnh Trăn không phải không biết, hai đầu gối đã sưng lên giống hai trái tạ mà một câu nói chịu thua anh cũng không chịu nói ra, anh cứ vẫn mãi quỳ như vậy.
Ánh mắt của Phương Chu lập tức bốc cháy, xoay người muốn đi đã bị Cảnh Trăn nắm tay giữ lại.
"Muốn quậy thêm chuyện gì nữa?"
Phương Chu quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt Cảnh Trăn, nghiến răng nghiến lợi.
"Sẽ không phải là tội không chăm sóc, dạy dỗ tốt em trai. Em không còn nhỏ nữa!"
"Ừ!"
Ánh mắt Cảnh Trăn nhìn anh có chút buồn bã, giọng nói cũng mất đi độ ấm.
"Đúng vậy! Từ nay sẽ không còn nên em không cần phải đi đổ thêm dầu vào lửa."
Phương Chu giật mình, nghẹn họng nhìn trân trối, máu của anh như bị nhiệt độ cực thấp đóng băng lại.
"Ý anh là sao?"
Cảnh Trăn quay đầu đi không nói, bàn tay đang nắm tay Phương Chu cũng buông xuống. Ánh mắt thoáng liếc nhìn cơ thể Phương Chu khẽ run lên, và chỉ có trời mới biết anh phải dùng nghị lực lớn đến cở nào mới ngăn được lòng muốn ôm chặt đứa em trai bảo bối này vào lòng.
"Anh ba! Anh có ý gì?"
Giọng nói Phương Chu dù trước họng súng chỉa vào cũng không như lúc này như được phát ra từ băng cassette bị nhảu.
Mấy ngày nay quả thực Cảnh Trăn đã suy nghĩ rất nghiêm túc. Anh quỳ, Cảnh Chí không hề có khuyên mà chỉ nhìn Cảnh Trăn vốn đã suy nghĩ rấy kỹ, tự mình ôm nhận trách nhiệm, sau đó đi thẳng vào ngõ cụt, đập đầu vào tường nam còn không biết quay đầu lại.
Cảnh Trăn hít sâu một hơi, thoáng bắt gặp trong mắt anh hiện lên một tia nghiêm túc, tỉ mỉ cùng cứng rắn, giống như lần đầu tiên Phương Chu nhìn thấy anh vào mười năm trước.
"Phương Chu, em đã về nhà mười năm rồi, là anh không có năng lực, học chuyên ngành giáo dục lại không có khả năng dạy dỗ, bảo vệ tốt em trai của mình. Hơn nữa, gặp phải chuyện của em cũng không được như anh hai kiềm chế tốt cảm xúc của mình."
Thân thể Phương Chu run càng mạnh hơn, đáy mắt đang cuồn cuộn bùng lên một ngọn lửa hừng hực, anh cắn chặt môi, lắng nghe Cảnh Trăn.
"Anh cũng có tự kiểm điểm lại bản thân mình nhưng kết quả luôn không như ý. Em vẫn sẽ mắc phải những sai lầm thấu tim này, và anh sẽ luôn nóng nảy khi đối mặt với người thương yêu nhất. Anh nghĩ có phải hay không mình thật sự không làm được một người anh tốt..."
Đó là giọng nói mà Phương Chu chưa từng nghe thấy bao giờ. Cảnh Trăn trong ấn tượng của anh luôn là người quyết đoán, tự tin. Ngay cả mình tranh cải ầm ĩ đến làm Cảnh Thăng Hồng ngất xỉu năm đó, anh cũng trầm ổn đánh, cố gắng giảng dạy, khuyên răn đến mình tâm phục khẩu phục đâu có giống mất mát, bất lực cùng vô thố như lúc này. Rốt cuộc ai làm đau lòng ai? Phương Chu cảm thấy rõ ràng mỗi lời nói của Cảnh Trăn như khoét một cái lỗ trong tim mình, một câu nói xong, tim anh cũng tan nát.
"Anh đã nói chuyện với anh hai rồi, sau này sẽ không xen vào chuyện của em nữa. Em có chuyện gì cứ trực tiếp bàn bạc với anh hai. Và trách nhiệm dạy dỗ, quản thúc đương nhiên cũng làm phiền anh hai."
Phương Chu đột nhiên cảm thấy mình như như bị nhét vào bao tải sau đó cột vào một cục đá lớn.... Bùm! bị quăng xuông giếng sâu, vô biên vô tận ép tới anh sắp thở không thông nhưng lại không có chỗ thoát. Anh nhìn vào đôi mắt của Cảnh Trăn, ánh mắt tràn ngập khẩn cầu, hy vọng xa vời cùng không thể tin được.
------------
Lời tác giả :
Thực ra Phương Chu đã quá lớn, không cần động tới quy tắc, răn dạy, đánh đòn thường xuyên như trước kia nữa. Nhưng mà, dạy dỗ, đánh đòn, khuyên nhũ là sợi dây ràng buộc giữa Phương Chu và Cảnh Trăn. Đột nhiên Cảnh Trăn nói buông tay liền buông tay như vậy làm sao Phương Chu chịu đựng nổi. Thật ra Cảnh Trăn không phải là người để tâm vào mấy chuyện nhỏ nhặt mà bởi vì xảy ra chuyện lớn như vậy theo phản ứng bản năng đã làm anh phủ nhận tất cả mười năm dạy dỗ của mình.
Cuối tuần vui vẻ, an toàn tránh Covy!
Phương Chu nghỉ bệnh nên tự nhiên không làm gì nhiều, nhiều nhất là lật coi giấy tờ hoặc gọi điện từ xa để dặn dò hai học trò vào sinh ra tử với mình. Anh không dám nói chuyện điện thoại quá lâu vì sợ bỏ lỡ cuộc gọi của Cảnh Trăn. Mỗi lần tỉnh giấc sau chợp mắt hay ngủ gật việc đầu tiên anh làm là đưa tay chộp lấy điện thoại kiểm tra ghi âm cuộc gọi, tin nhắn văn bản, WeChat, và cuối cùng nhìn thấy tên mà anh đã chờ đợi mấy ngày qua trong cột người gửi của hộp thư công ty, nhưng phát hiện ra đó chỉ là thông báo do Cảnh Trăn gửi cho tất cả nhân viên quản lý.
Thương phía sau vẫn còn đau, nhưng ít nhất trở mình, ăn cơm xong không còn đổ mồ hôi hột nữa, không cần ai kèm cặp suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Phương Chu muốn xuống giường đi đi lại lại.
Vì vậy, sau khi ăn tối trong phòng, anh không quay lại giường theo lời Dịch An An dặn dò mà anh đi loanh quanh trong phòng. Mấy ngày nay không có xuống giường vận động, anh cảm giác cơ bắp của mình bị teo rút lại như ông già tám mươi tuổi đành bám vào tường đi một hồi đến khi không còn cúi người nữa, tư thế hơi thuận mắt, liền đẩy cửa bước ra ngoài.
Chỉ một cái góc là tới phòng làm việc của Cảnh Trăn, gõ cửa, không có ai trả lời, đẩy cửa ra, cả phòng tối om. Trái tim của Phương Chu hơi siết lại, anh đi đến thư phòng Cảnh Chí. Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, nhưng chỉ có một khe hở nhỏ, cơ thể cứng ngắc của Cảnh Chí đã chặn hết tầm nhìn của cánh cửa.
"Ai cho phép em xuống giường, quay trở về!"
Cảnh Chí nói, trợn mắt nhìn ánh mắt kiên định của Phương Chu.
Phương Chu rất khó khăn mới đến được đây, anh đâu dễ dàng bỏ cuộc.
"Anh hai, anh ba có ở nhà không?"
Cảnh Chí ấn cửa bước ra ngoài, lúc này chỉ lộ ra nửa người.
"Em đã làm bác sĩ thì không còn nghe lời của Bác Triệu dặn dò à? Em muốn anh gọi điện cho khoa chấn thương chỉnh hình của bệnh viện em phải không? Em có hiểu nghỉ ngơi trên giường có nghĩa là thế nào không?"
"Anh ba đang ở đây có phải hay không?"
Phương Chu không chịu thua, thậm chí còn tiến lên một bước nhỏ, đứng cạnh cửa.
Cảnh Chí lạnh lùng ánh mắt.
"Em cho rằng anh đang nói giỡn với em?"
Phương Chu cậy vào Cảnh Chí thương mình, một tay nắm lấy cổ tay Cảnh Chí, tay còn lại nắm lấy khung cửa, giọng nói của anh bị đè nén bất lực.
"Anh hai! Anh không thể cả đời này cũng không cho em gặp anh ba của em."
Cảnh Chí cụp mi xuống, nhìn tay Phương Chu đến lúc phải đối mặt với ánh mắt người kia, khuôn mặt anh rất lạnh, nhìn Phương Chu một lúc lâu mới thốt ra hai tiếng.
"Buông ra."
Trái tim Phương Chu cảm thấy lạnh như thể bị băng giá lạnh đông lại. Cơ thể căng cứng, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, cả hai đứng như vậy cả phút đồng hồ, Phương Chu cuối cùng cũng bỏ tay xuống, lùi lại một bước.
Cánh cửa đóng sầm lại, rõ ràng là tiếng vang không lớn nhưng vẫn làm Phương Chu run sợ.
Phương Chu ngây ngẩn, không cam lòng đứng ở cửa. Nhưng chưa đến một phút, khi anh đang do dự không biết làm cách nào để vào, cửa lại mở ra, nhưng lần này không có che chắn, Cảnh Chí thậm chí còn xoay người ý bảo Phương Chu bước vào.
Ánh mắt của Phương Chu tập trung vào bóng dáng đang đứng trước cửa sổ.
Anh hình như lại ốm đi rất nhiều hay là bởi vì mệt mỏi, anh luôn cảm mình đứng không được thẳng tắp. Phương Chu thầm thở dài, anh đã nhiều ngày cẩn thận canh kiểm tra từng tin nhắn mà không thấy một tin nhắn nào, bóng dáng mình trông ngóng từng phút từng giây đang đứng sờ sờ trước mắt, mình lại do dự không thể giải thích được.
Cảnh Chí vỗ vỗ vai Phương Chu, cố tránh né những vết thương, ôn nhu nói.
"Cho em vào không phải để cải nhau, từ từ nói chuyện, đừng tìm đánh, hửm?"
Phương Chu thu hồi tầm mắt, ủ rũ nhìn Cảnh Chí, vẻ mặt đau khổ oán thầm mình nào dám cải nhau nhưng vẫn im lặng chỉ nhẹ gật đầu.
Cảnh Chí xoay người rời khỏi cửa, sau khi cánh cửa đóng lại, không khí trong phòng làm việc dường như ngưng trệ, yên tĩnh đến Phương Chu phảng phất nghe thấy âm thanh ngón chân móc cọ vào dép của mình. Phương Chu đột nhiên cảm thấy hơi khinh thường bản thân. Sau bao nhiêu cố gắng cùng không dễ dàng cầu xin Cảnh Chí để được gặp anh ba, bây giờ lại không có dũng khí nhìn thẳng bóng lưng của anh mình. Ánh mắt của Phương Chu rơi vào chiếc bàn vuông nhỏ ở bên cạnh giá sách, hình như là để Cảnh Triều học bài trong phòng làm việc của ba mình, nhưng bây giờ trên bàn chất đầy hồ sơ và máy tính của Cảnh Trăn, bên cạnh cái bàn đã không còn chiếc ghế đẩu, chỉ có một tấm đệm màu xám đen nằm trên mặt đất. Trái tim Phương Chu thắt lại, nhìn bóng dáng cũng không có khỏe mạnh hơn mình, nhỏ giọng.
"Anh! Anh ôm em một cái được không?"
Bóng lưng Cảnh Trăn giống như một bức tượng bất động đã đứng hàng trăm năm, ngay cả những ngón tay thả lỏng tự nhiên bên hông cũng không hề nhúc nhích. Trái tim nhỏ của Phương Chu bị bóp chặt, nghiến răng bước nhanh đến phía sau Cảnh Trăn. Hai tay dang ra ôm lấy Cảnh Trăn, siết chặt lồng ngực Cảnh Trăn làm lưng anh bị kéo căng ra đau đớn khủng khiếp như bị nứt ra nhưng anh không hề có tâm tư bận tâm đến nó.
Cảnh Trăn khẽ nhắm mắt lại, lập tức tránh ra, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng khó hiểu thấu. Anh khẽ nắm kéo hai bàn tay mà Phương Chu đang ôm trên ngực mình với một lực nhẹ, cảm thấy thân ảnh phía sau giật mình, nghiến răng đẩy tay Phương Chu ra.
Tim Phương Chu như tro tàn, thu lại hai tay cứng ngắc của mình, ngơ ngác nhìn Cảnh Trăn quay lại, khuôn mặt hốc hác, tiều tụy lộ rõ sự mõi mệt của anh.
"Em đừng như vậy."
Giọng nói giống như được truyền đến từ sông băng xa xôi, âm điệu rất mềm, nhẹ, không nhanh, không chậm.
Nhạy cảm như Phương Chu sao mà không thể nhận ra giọng nói cố tình xa cách của Cảnh Trăn.
"Anh! anh làm sao vậy?"
Ánh mắt đỏ ngầu của Cảnh Trăn đang nhìn chằm chằm anh.
"Là anh đánh em nặng, anh hai cũng đã phạt anh rồi."
Phương Chu ngờ vực nhìn chiếc bàn nhỏ và đệm lót bên cạnh.
"Mấy ngày qua anh vẫn luôn quỳ?"
Cảnh Trăn không trả lời.
Ngày hôm đó, khi Cảnh Chí rời khỏi từ đường đã tàn nhẫn để lại một câu 'quỳ đến khi nào Phương Chu tỉnh lại'. Vì vậy chỉ cần lúc Cảnh Trăn ở cùng Cảnh Chí hay những khi chỉ có mình anh, Cảnh Trăn sẽ luôn quỳ. Ở nhà còn có thể tuỳ tay với lấy tấm đệm lót quỳ, tới rồi công ty chỉ quỳ trên sàn gỗ đặc. Thế nhưng, Phương Chu đã tỉnh lại lâu rồi, Cảnh Trăn không phải không biết, hai đầu gối đã sưng lên giống hai trái tạ mà một câu nói chịu thua anh cũng không chịu nói ra, anh cứ vẫn mãi quỳ như vậy.
Ánh mắt của Phương Chu lập tức bốc cháy, xoay người muốn đi đã bị Cảnh Trăn nắm tay giữ lại.
"Muốn quậy thêm chuyện gì nữa?"
Phương Chu quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt Cảnh Trăn, nghiến răng nghiến lợi.
"Sẽ không phải là tội không chăm sóc, dạy dỗ tốt em trai. Em không còn nhỏ nữa!"
"Ừ!"
Ánh mắt Cảnh Trăn nhìn anh có chút buồn bã, giọng nói cũng mất đi độ ấm.
"Đúng vậy! Từ nay sẽ không còn nên em không cần phải đi đổ thêm dầu vào lửa."
Phương Chu giật mình, nghẹn họng nhìn trân trối, máu của anh như bị nhiệt độ cực thấp đóng băng lại.
"Ý anh là sao?"
Cảnh Trăn quay đầu đi không nói, bàn tay đang nắm tay Phương Chu cũng buông xuống. Ánh mắt thoáng liếc nhìn cơ thể Phương Chu khẽ run lên, và chỉ có trời mới biết anh phải dùng nghị lực lớn đến cở nào mới ngăn được lòng muốn ôm chặt đứa em trai bảo bối này vào lòng.
"Anh ba! Anh có ý gì?"
Giọng nói Phương Chu dù trước họng súng chỉa vào cũng không như lúc này như được phát ra từ băng cassette bị nhảu.
Mấy ngày nay quả thực Cảnh Trăn đã suy nghĩ rất nghiêm túc. Anh quỳ, Cảnh Chí không hề có khuyên mà chỉ nhìn Cảnh Trăn vốn đã suy nghĩ rấy kỹ, tự mình ôm nhận trách nhiệm, sau đó đi thẳng vào ngõ cụt, đập đầu vào tường nam còn không biết quay đầu lại.
Cảnh Trăn hít sâu một hơi, thoáng bắt gặp trong mắt anh hiện lên một tia nghiêm túc, tỉ mỉ cùng cứng rắn, giống như lần đầu tiên Phương Chu nhìn thấy anh vào mười năm trước.
"Phương Chu, em đã về nhà mười năm rồi, là anh không có năng lực, học chuyên ngành giáo dục lại không có khả năng dạy dỗ, bảo vệ tốt em trai của mình. Hơn nữa, gặp phải chuyện của em cũng không được như anh hai kiềm chế tốt cảm xúc của mình."
Thân thể Phương Chu run càng mạnh hơn, đáy mắt đang cuồn cuộn bùng lên một ngọn lửa hừng hực, anh cắn chặt môi, lắng nghe Cảnh Trăn.
"Anh cũng có tự kiểm điểm lại bản thân mình nhưng kết quả luôn không như ý. Em vẫn sẽ mắc phải những sai lầm thấu tim này, và anh sẽ luôn nóng nảy khi đối mặt với người thương yêu nhất. Anh nghĩ có phải hay không mình thật sự không làm được một người anh tốt..."
Đó là giọng nói mà Phương Chu chưa từng nghe thấy bao giờ. Cảnh Trăn trong ấn tượng của anh luôn là người quyết đoán, tự tin. Ngay cả mình tranh cải ầm ĩ đến làm Cảnh Thăng Hồng ngất xỉu năm đó, anh cũng trầm ổn đánh, cố gắng giảng dạy, khuyên răn đến mình tâm phục khẩu phục đâu có giống mất mát, bất lực cùng vô thố như lúc này. Rốt cuộc ai làm đau lòng ai? Phương Chu cảm thấy rõ ràng mỗi lời nói của Cảnh Trăn như khoét một cái lỗ trong tim mình, một câu nói xong, tim anh cũng tan nát.
"Anh đã nói chuyện với anh hai rồi, sau này sẽ không xen vào chuyện của em nữa. Em có chuyện gì cứ trực tiếp bàn bạc với anh hai. Và trách nhiệm dạy dỗ, quản thúc đương nhiên cũng làm phiền anh hai."
Phương Chu đột nhiên cảm thấy mình như như bị nhét vào bao tải sau đó cột vào một cục đá lớn.... Bùm! bị quăng xuông giếng sâu, vô biên vô tận ép tới anh sắp thở không thông nhưng lại không có chỗ thoát. Anh nhìn vào đôi mắt của Cảnh Trăn, ánh mắt tràn ngập khẩn cầu, hy vọng xa vời cùng không thể tin được.
------------
Lời tác giả :
Thực ra Phương Chu đã quá lớn, không cần động tới quy tắc, răn dạy, đánh đòn thường xuyên như trước kia nữa. Nhưng mà, dạy dỗ, đánh đòn, khuyên nhũ là sợi dây ràng buộc giữa Phương Chu và Cảnh Trăn. Đột nhiên Cảnh Trăn nói buông tay liền buông tay như vậy làm sao Phương Chu chịu đựng nổi. Thật ra Cảnh Trăn không phải là người để tâm vào mấy chuyện nhỏ nhặt mà bởi vì xảy ra chuyện lớn như vậy theo phản ứng bản năng đã làm anh phủ nhận tất cả mười năm dạy dỗ của mình.
Cuối tuần vui vẻ, an toàn tránh Covy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất