Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

Chương 107: PN. Định Phong Ba 6

Trước Sau
"Anh đã nói chuyện với anh hai rồi, sau này sẽ không xen vào chuyện của em nữa. Em có chuyện gì cứ trực tiếp bàn bạc với anh hai. Và trách nhiệm dạy dỗ, quản thúc đương nhiên cũng làm phiền anh hai."

Phương Chu đột nhiên cảm thấy mình như như bị nhét vào bao tải sau đó cột vào một cục đá lớn.... Bùm! bị quăng xuông giếng sâu, vô biên vô tận ép tới anh sắp thở không thông mà lại không có chỗ thoát. Anh nhìn vào đôi mắt của Cảnh Trăn, ánh mắt tràn ngập khẩn cầu, hy vọng xa vời cùng không thể tin được.

Cảnh Trăn cuối cùng vẫn không nhịn được đưa tay lên vuốt tóc em trai mình.

"Em cũng lớn rồi, không giống như trước, hễ mấy tháng không bị đòn liền làm ra mấy chuyện kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ--"

"Anh! anh đang làm em sợ đúng không?"

Phương Chu nhìn chằm chằm Cảnh Trăn, hai mắt sáng ngời, giọng nói run run như dây đàn đang gãy. Cảnh Trăn hoàn toàn không có ý trả lời chỉ tiếp tục nói, hoàn toàn không để ý đến vẻ cáu kỉnh của người trước mặt.

"Anh hai luôn biết cách điều tiết cảm xúc của mình tốt hơn anh sẽ không đánh em ra nông nổi thế này."

"Tại sao chứ? Em là một dĩa đồ ăn của người nhà họ Cảnh các anh sao? Có thể đẩy qua cho lại à?"

Phương Chu gần như hét lên, giọng nói ngậm đầy nước mắt vang vọng khắp phòng làm việc. Vốn tưởng rằng, mình nói ra những lời đại nghịch bất đạo nhất định sẽ bị Cảnh Trăn tát cho một cái nhưng lại không có. Cảnh Trăn chỉ vỗ vỗ vai anh, ôn nhu, dịu dàng đến mức nặn ra được một nụ cười cho lời bình luận ở lễ trao giải Oscar.

"Để anh hai nghe được sẽ phạt em đó."

Phương Chu đẩy tay của Cảnh Trăn ra, sau đó đẩy mạnh người trước mặt.

"Tại sao anh lại đối xử với em như vậy chứ?"

Cảnh Trăn cười có phần tự giễu, giọng điệu nhẫn nhịn của Phương Chu dường như đã khoan một lỗ trong lòng anh.

"Xem ra, mấy năm qua quả thực đã bạc đãi em, trong lòng em tồn động không ít uất ức, bất bình."

Đôi mắt Phương Chu chợt đỏ hoe, anh như nghẹt thở không tìm ra lối thoát.

"Phải, là em uất ức bởi vì chính miệng anh đã nói với em rằng em là của cải lớn nhất trong cuộc đời của anh, nói tuỳ hứng chính là phúc lợi của em trai, nói em làm sai từ từ dạy là được không có gì đáng trách cả... Vậy mà bây giờ thậm chí anh còn không muốn dạy dỗ em... Vậy tại sao trước kia anh lại nói ra những lời dễ nghe đến như vậy chứ?"

Cảnh Trăn đã bị những lời này đâm chọc tới rồi. Anh cũng là người phàm có tình cảm. Một khi chính người mà anh thương yêu bắt đầu nghi ngờ về sự tận tâm chân thành của anh, sự bình tĩnh giả vờ thờ ơ không còn nữa, đôi mắt đã không còn giữ yên lặng như tro tàn mà ánh mắt anh đột nhiên chuyển sang hướng cực đoan, rực lên ngọn lửa thiêu đốt.

"Bởi vì anh cảm thấy chỉ cần dạy tốt em, em sẽ học tốt. Ai biết em càng lớn càng có chủ ý, họng súng đã chỉa vào trán em mà em còn có thể thấy chết không sờn. Cảnh giới của em cao vời vợi, đạo đức đáng ngưỡng mộ như vậy, sắp trở thành  anh hùng và được tôn sùng muôn đời, em còn muốn anh phải dạy em như thế nào?"

"Thấy chết không sờn?"

Phương Chu khóe miệng nhiễm một tia khinh miệt.

"Anh cảm thấy em không sợ hãi sao?"

Đôi mắt dưới chân mày cau có của Cảnh Trăn như muốn phun ra lửa.



"Roi mây, bản tử em không sợ, họng súng chỉa thẳng vào trán em cũng không sợ. Anh đúng thật là không biết Phương đại thiếu gia em là sợ cái gì? Em còn dám khiêu khích muốn mạng em thì mau sớm lấy đi... Lúc đó, em đem anh, anh hai và tất cả những người quan tâm, thương yêu em quăng bỏ ở nơi nào?"

Phương Chu đã quên lời hứa hẹn từ từ nói chuyện với Cảnh Chí, ánh mắt sắc bén.

"Vậy khi gặp phải chuyện như vậy, anh nói cho em biết, em phải làm sao?"

Cảnh Trăn lạnh giọng, vẻ mặt rất bình tĩnh pha chút bi thương.

"Anh không thể nói cho em biết bởi vì anh không có học tâm lý tội phạm hay điều tra tội phạm, cho dù là anh, anh cũng không thể đem tánh mạng của em ra đánh cược mà tới nói với em làm như thế nào để có thể sống sót! Huống hồ, anh có thể tưởng tượng trong lòng em chắc chắn đang nghĩ nếu lại gặp phải chuyện tương tự, em không có lựa chọn nào khác vẫn sẽ làm như vậy!"

Phương Chu im lặng, Cảnh Trăn rốt cuộc là cực kỳ thấu hiểu Phương Chu.

Tam quan của Phương Chu quá chính, điều mà Cảnh Trăn đã từng lấy làm niềm tự hào, nhưng giờ tất cả những vướng mắc của anh đều là nghi ngờ về những lời dạy trong mười năm qua của anh, liệu anh có đi sai hướng ngay từ đầu hay không? Mặc dù tinh thần trách nhiệm trong Phương Chu đã được hình thành ban đầu từ trước năm mười lăm tuổi, nhưng hầu hết nó đều do chính nghiêm tử của anh dạy ra. Khi đối mặt với chuyện như vậy, anh thoáng hy vọng trong giây lát em trai mình là một người biết trốn tránh, có thể thỏa hiệp và biết cách tự bảo vệ mình. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, Cảnh Trăn đã đỏ mặt, khinh thường ý nghĩ của mình, mong muốn rửa sạch từng tế bào não vừa tạo ra giả thuyết này. Sao em trai mình lại có thể là một đứa đào ngũ hèn nhát như vậy. Trong sự vướng mắc, rắc rối hoang mang càng làm cảm giác thất vọng của một nhà giáo dục nảy sinh tự nhiên.

Cảnh Trăn nhìn vẻ mặt trầm lặng của Phương Chu hoàn toàn trong dự đoán, giọng anh trầm xuống.

"Vì vậy, anh đánh em, đánh em thành ra như vậy cũng hoàn toàn không thay đổi được gì, nếu lần sau gặp sự tình y chang, em cũng sẽ lựa chọn làm giống y như vậy, không phải sao?"

Phương Chu nhướng mắt, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng chưa từng xuất hiện, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh và nghiêm túc.

"Lúc em mới về Cảnh gia, anh đã nói với em 'đánh em là không phải vì làm em sợ.'"

"Anh thừa nhận anh có rất nhiều mâu thuẫn."

Cảnh Trăn hít một hơi thật sâu, tỏ vẻ bình tĩnh.

"Anh hai vẫn luôn nói với anh, bắt bẽ trách móc người thân thiết là bản năng, nhưng để khắc phục, vượt qua bản năng đối với người thân thiết tuyệt đối giữ lấy bình tĩnh là giáo dưỡng từ trong xương cốt.... Tại sao anh vẫn không bao giờ làm được?"

Phương Chu không ngần ngại phủ nhận hoàn toàn nhận xét của Cảnh Trăn.

"Người càng thân cận, thân thiết càng không thể làm được bình tĩnh tuyệt đối! Tại sao anh luôn có nhiều nguyên tắc mà anh lại không có can đảm tuân theo quy luật tự nhiên và thông thường giác quan."

Trái tim của Cảnh Trăn như bị nhồi nhét, anh luôn cho rằng anh luôn hiểu biết đứa em trai này, hiểu đến tận xương tủy, anh không nghĩ tới có một ngày Phương Chu cũng có thể nói ra sự thật trong lòng anh mà anh nhất không muốn đối mặt.

Nụ cười của Cảnh Trăn pha chút áy náy, hai cái tát ở trước cửa phòng phẫu thuật thật sự đánh rất mạnh, anh đưa tay lên sờ vào vết sưng tấy lờ mờ, ngón tay run rẩy không kiểm soát được, anh nói.

"Dù tức giận cũng không thể tát em hai cái đến trên dưới toàn bệnh viện đều biết. Anh xin lỗi!"

Thực tế, ở tuổi này, Cảnh Trăn đã sớm không phải một người anh chỉ vì một câu nói giận dỗi của Phương Chu mà quăng ngã đồ lập tức đuổi người đi. Dù có nguyên tắc đến đâu cũng có thể bình tĩnh mà hướng dẫn từng bước. Tức giận hay phẩn nộ thậm chí là thất vọng, Cảnh Trăn cũng không đến mức giống như hôm đó làm trò ở trước mặt mọi người không lưu tình tát hai cái thật mạnh vào mặt Phương Chu rồi kéo quăng người vào từ đường không ra một con số, không nói một lời nào mà chỉ đánh... Một Cảnh gia nhị thiếu nhiều năm rèn luyện đã sớm lãnh đạm, thờ ơ, trầm tĩnh lại thất thố đến vậy.--Đó là nổi kinh hoàng, hoảng sợ sâu trong xương tủy, nỗi sợ hãi dường như đem người ta lột da sợ hãi cùng tuyệt vọng.

------ Cảnh Trăn đúng là sợ hãi.

Phương Chu chưa từng nghe thấy lời nói và nụ cười xa cách như vậy của Cảnh Trăn, anh đưa tay nắm lấy tay Cảnh Trăn áp chặt vào má mình, thở hổn hển, anh cố giữ giọng nói của mình ổn định.



"Ra khỏi phòng phẫu thuật, khoảnh khắc nhìn thấy anh đứng ở đó, em liền nghĩ, anh muốn động gia pháp đánh em ở bệnh viện trước tất cả bác sĩ - y tá trực ban và cả học trò đắc ý của mình. Em không hề nghĩ đến việc chạy trốn, và thậm chí không để tâm người khác biết em bị đánh, bởi vì em biết, em đã làm tổn thương đến lòng của anh."

"Em không biết."

Cảnh Trăn rút tay lại, quay đi, nhíu mày - đâu chỉ là thương tâm.

"Anh! Anh cũng không biết."

Phương Chu không chút do dự nhìn thẳng vào gương mặt của Cảnh Trăn, ngọn lửa dưới mắt anh từ từ biến mất, thay vào đó là độ sâu vô hình, anh nhẹ nhàng lắc đầu.

"Anh không biết, khi em quay đầu nhìn thấy họng súng đen thùi, điều lóe lên trong đầu em là ngày đầu tiên em đến Cảnh gia, anh đã ôm lấy vai em nhằm giảm bớt bầu không khí căng thẳng. Là lúc em một tiếng, một tiếng kêu anh là Thầy Cảnh, đáy mắt anh cố tình đè nén mất mát cùng giả bộ không để bụng. Em nghĩ tới anh nghiêm túc huy thước, nghĩ tới anh cười chê em nhưng trong mắt hiện ra rõ vẻ đau lòng, lại nghĩ đến buổi lễ tốt nghiệp, hôm đó khi em phát biểu xong, anh ở trước mặt mọi người xoa đầu em, giới thiệu em với toàn trường. Lúc em quay lưng về phía họng súng đã cúi xuống lắng nghe tiếng phổi để che đi sự hoảng sợ nhưng anh đã bóp chết em rồi, lọt vào tai em đều là tiếng của anh oán hận từ kẽ răng kêu bên tai *Phương Chu, Phương Chu...* Mười năm qua, anh là người em gần gũi nhất, người em ỷ lại nhất cũng là anh, ngay cả nụ cười của mẹ em như thế nào em cũng không còn nhớ rõ, duy độc anh hớn hở vui cười, anh nhíu mày suy nghĩ, mỗi cái nháy mắt của anh đều khắc sâu rõ ràng vào mỗi tế bào não của em. Em sợ, em rất sợ... Sợ kia một khắc em không thể giữ lấy điểm mấu chốt đạo đức của một bác sĩ mà còn là --"

Phương Chu cúi đầu mím môi, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt như tỏa sáng.

"Tuy rằng em không có mang họ Cảnh nhưng em muốn mọi người biết em là em trai của Cảnh Chí và Cảnh Trăn, và em xứng đáng với họ này."

Phương Chu dừng lại, anh nhìn thấy vẻ mờ mịt trong mắt Cảnh Trăn.

"Anh! em làm sai có thể thản nhiên nhận đánh nhận phạt, cũng không ngại ăn nói khép nép, cầu xin tha thứ, càng học xong năng lực trong phạm vi gánh vác trách nhiệm. Em đang đứng ở đây chính là muốn nói với anh rằng - Phương Chu của anh đã trưởng thành, hiểu chuyện, thành thục, ngay lúc anh muốn một tay đẩy em ra, em sẽ không bởi vì không bỏ xuống được lòng kiêu ngạo mà xì hơi, giận dỗi tông cửa xông ra.... Nhưng tất cả đều không có nghĩa em không đau buồn, khổ sở!"

Không biết vì nói quá kích động hay là kiệt sức, cơ thể Phương Chu run lên dữ dội, hai chân như vô lực chống đỡ sức nặng của cơ thể, lồng ngực hóp lại như để cung cấp oxy cho trái tim mong manh.

Cảnh Trăn không còn có thể ép bản thân tiếp tục dán mắt vào thân ảnh mỏng manh, yếu ớt này, trái tim của anh như bị ai đó bóp nát, anh không cảm thấy đau, nhưng anh biết nó đã nát tan. Người trước mặt, dù là mười lăm hay hai mươi lăm tuổi, đều có thể dễ dàng khuấy động tâm tình mà mình tự cho là mình đã trải qua tinh luyện, hướng nội và vững vàng trước tất cả sóng gió.

Cảnh Trăn không cách nào tự dối lòng mình, ngay từ lúc Phương Chu mõi mệt bước ra khỏi phòng phẫu thuật, anh đã muốn nhào đến ôm lấy đứa em trai này, mạnh mẽ kéo nó vào lồng ngực mình để an ủi, bù vào khoảnh khắc sợ hãi cùng tuyệt vọng kia. Mấy ngày nay ôm đầu gối tím xanh, kéo đôi chân cứng ngắc, một mình quỳ gối trong phòng làm việc của Cảnh Chí, anh cứ ngỡ mình buộc phải che giấu nỗi khổ tâm nhiều năm làm người khuyên nhủ, dạy dỗ, chuyện lần này của Phương Chu có phải hay không toàn bộ phủ định mười năm dạy dỗ của anh, có phải hay không mình không có toàn lực bảo vệ chu toàn đứa em trai này.

Hôm nay, khi nhìn Phương Chu trước mặt, Cảnh Trăn liền biết mình để tâm vào chuyện nhỏ nhặt. Kết quả của giáo dục không thể đo bằng thước. Phương Chu đã học xong cách trau dồi năng lực tích cực từ trong những thất bại và suy sụp, không thể đoán trước những bất ngờ ngoài ý muốn và đã hiểu được sự vô thường và niềm vui của cuộc sống, đồng thời thiết lập những suy nghĩ và quan điểm của riêng mình trong cuộc sống lộn xộn, tầm thường và giá trị hệ thống.

Cảnh Trăn rất hài lòng với Phương Chu.

Cảnh Trăn đưa tay sờ sờ mái tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh, thận trọng nói:

"Còn muốn anh ôm sao?"

-------------------------------------------------- -

→ Chỉ có cái ôm thôi mà anh em nhà này cũng diễn quá dài dòng, rắc rối a!

????????????

Lời Mễ Tửu : Lo lắng không đủ để diễn tả tâm trạng của Cảnh Trăn. Kinh hoảng sợ hãi, tuyệt vọng sợ hãi là những phản ánh cảm xúc thẳng thắn nhất của anh ấy vào lúc đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau