Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

Chương 108: PN. Định Phong Ba 7

Trước Sau
Cảnh Trăn đưa tay sờ sờ tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh, thận trọng nói:

"Còn muốn anh ôm sao?"

Phương Chu đột nhiên dang hai tay ra ôm chặt Cảnh Trăn, mãnh liệt, mạnh mẽ hơn cái ôm có chút thận trọng và dụ dỗ vừa rồi, giống như muốn đem người hoà vào thân thể mình. Vết thương trên lưng Phương Chu bởi vì dùng quá sức đau giống như bị đánh thêm lần nữa nhưng anh vẫn không hề giảm nhẹ lực hai tay đi chút nào.

Cảnh Trăn nhìn Phương Chu gối đầu lên vai mình, trên vai đã sớm ươn ướt, không dám vỗ lưng mà vuốt vuốt tóc an ủi.

Ôm suốt hơn ba phút, Phương Chu mới buông tay ra, lùi lại một bước, mang theo chút giận dỗi.

"Rõ ràng lần này là anh muốn ôm em, em lại không nỡ."

Vốn là người luôn luôn kiêu ngạo nên Phương Chu không thích bị động dù trong bất kỳ mối quan hệ hay trường hợp nào. Anh đương nhiên không thực sự bận tâm, lúc anh chỉ là một thiếu niên hơn mười tuổi đã biết sự trung thực và tin tưởng lẫn nhau quan trọng hơn thể diện.

Cảnh Trăn mỉm cười, mặt có chút bất đắc dĩ.

"Mới đối tốt với em hơn một chút, em đã vội nhõng nhẽo, làm nũng."

Nếu là trước đây, Phương Chu rất không vui và luôn nổi giận khi bị nói mình nhõng nhẽo hay làm nũng, rõ ràng mình là một chàng trai điển hình như vậy mà nói mình giống như một cô gái. Nhưng bây giờ, Phương Chu rất thản nhiên, bởi vì trên thực tế, có một người có thể làm cho chính mình không cần kiên cường, mạnh mẽ, không cần dũng cảm, mọi chuyện không phải dựa dẫm vào chính mình thì thật là hạnh phúc.

"Lời anh vừa nói lúc nãy là lời nói khi tức giận đúng không?"

Phương Chu nghiêm túc nhướng mi.

"Không. Anh thực sự đã đề cập đến chuyện đó với anh hai."

Cảnh Trăn trả lời với một giọng nghiêm túc hơn.

"Vậy anh hai nói sao?"

Phương Chu mở to hai mắt.

Cơ mặt Cảnh Trăn lúng túng giật giật.

"Anh không nói gì, cứ để anh quỳ nhiều hơn trên cái đệm."

Phương Chu bất ngờ mím miệng như thể không hài lòng.

"Anh dùng nó để chọc tức em ?"

"Hả?"

Cảnh Trăn nghi hoặc.

Phương Chu quay đầu lại.

"Anh hai căn bản không đồng ý với mấy lời nói lung tung, rối loạn trốn tránh trách nhiệm. Anh vừa rồi nói trước mặt em, không phải thử chọc giận em sao?"

Cảnh Trăn khẽ mở miệng, tròng mắt đảo đảo, anh đột nhiên cúi xuống ôm đầu gối, vẻ mặt đau đớn.

"Ui da— đau quá, không đứng được...."

Phương Chu lo lắng bước tới đỡ người.

"Anh! Anh làm sao vậy anh? Anh mau ngồi xuống. Thật là bậy bạ, sao anh lại quỳ lâu đến vậy chứ!"

Cảnh Trăn đột nhiên đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn chằm chằm, khuôn mặt không khỏi méo mó.

"Em rảnh quá còn ở đây bực bội với anh, còn không mau bôi thuốc cho anh, thật không biết lúc trước tại sao lại đồng ý cho em học y, chắc là anh mãn kinh sớm. Cứu bệnh nhân chính mình không muốn sống nữa, anh trai sắp tàn tật còn ở đây chính đáng chất vấn ——"

"Được rồi."

Phương Chu bất đắc dĩ nói với gọng dỗ dành.

"Anh mau ngồi xuống đi. Em trở về phòng lấy hộp thuốc."

Khi Phương Chu cầm hộp thuốc trở lại phòng làm việc, Cảnh Trăn đã ngồi trên ghế sô pha, trong phòng có thêm hai người nữa. Lúc có cháu nhỏ, Phương Chu luôn phá lệ tuân thủ nguyên tắc, chưa kể, khi Cảnh Triều đang đứng thẳng, đoan đoan chính chính dâng roi mây.

"Anh hai! Anh ba!"

Phương Chu khẽ gật đầu, rõ ràng là tới đây bôi thuốc lại không có đi tới bên cạnh Cảnh Trăn đang ngồi ở trên sô pha, mà là đứng song song cùng Cảnh Triều đối mặt với Cảnh Chí.

Cảnh Triều quay nửa người về phía Phương Chu, cúi đầu ba mươi độ, giọng nói có chút nhút nhát.



"Chú út!"

Cảnh Chí nhíu mày.

"Em tới làm gì?"

Phương Chu chửi thầm biết rõ còn cố hỏi nhưng vẫn trả lời:

"Em! Em tìm anh ba có một số việc phải làm."

Cảnh Chí ghét bỏ xua xua tay.

"Vậy chạy tới chỗ này làm gì? Là chê thư phòng của hai đứa không đủ lớn sao?"

Nếu không phải không muốn Cảnh Trăn lê đôi chân tàn tật của mình, Phương Chu cũng không muốn ở đây bôi thuốc, vừa không thoải mái còn bị Cảnh Chí chê cười. Nhưng tình hình bây giờ, Phương Chu không thể rời đi.

"Thực ra, em cũng có chuyện muốn nói với anh hai."

Phương Chu cười hì hì.

Cảnh Chí chống khuỷu tay lên bàn.

"Ồ, vậy nói đi."

Phương Chu thoáng liếc nhìn hai tay nhè nhẹ run rẩy của Cảnh Triều đang đứng bên cạnh.

"Anh đang vội đi. Em sẽ đợi anh."

Cảnh Chí mỉm cười.

"Anh không vội."

Nói xong, anh hất cằm với Cảnh Triều.

"Ba không có thời gian dây dưa với con, đi nơi chú ba của con lãnh mười roi rồi về phòng viết một lần 'Nhan Thị Gia Huấn'. "

"Anh!"

Không đợi Cảnh Triều phản ứng, Cảnh Trăn đang ngồi trên ghế sô pha đã kêu ra tới.

Cảnh Chí nhướng mày.

"Phương Chu giao cho anh, Tiểu Triều giao cho em. Sao? Ngại không công bằng?"

Cảnh Trăn đứng dậy, cắn môi do dự, muốn nhận sai xin lỗi mình hồ đồ nhưng ngại Cảnh Triều đang ở đây, anh chỉ nói:

"Anh! Là em không nghĩ kỹ."

"Em không nghĩ kỹ, anh thay em nghĩ kỹ."

Cảnh Chí nói xong liền quay sang nói với Cảnh Triều.

"Mau, đánh xong đi ngủ sớm một chút."

Cảnh Triều tuy rằng có chút kinh ngạc, dù chú ba có đôi khi cho bài tập, mình làm không tốt cũng bị chú ba đánh hai ba thước, thế nhưng ba chưa từng có đem mình sung quân cấp chú ba đánh, chính là không dám nghi ngờ vừa định xoay người đã bị Phương Chu bên cạnh ôm lấy vai, kéo cả người bé con vào người mình, vòng tay qua cổ nhéo nhéo gương mặt bé nhỏ. Thật vô tội mà.

"Anh hai, có chuyện gì nha?"

Cảnh Chí cũng không tức giận, Phương Chu không cầu tình mới làm anh ngạc nhiên.

"Tự mình hỏi nó."

Phương Chu bất lực, ngồi xổm xuống, đưa hai tay nắm lấy vai Cảnh Triều, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo sáng ngời pha lẫn vài phần sợ hãi, luống cuống, giọng nói nhỏ nhẹ thăm dò.

"Tiểu Triều đã làm sai...?"

Cảnh Triều càng thêm lúng túng thoáng liếc nhìn Cảnh Chí sau đó mới định thần lại, cụp mắt xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giọng nói rất nhỏ nhẹ, rất áy náy.

"Con đánh người."

Phương Chu sửng sốt, tưởng chỉ phạm phải mấy chuyện như không làm bài tập, không ngờ Cảnh Triều trước giờ luôn luôn là một đứa bé hiền lành, tao nhã, kiên định, hướng nội không khoe khoang và tự chủ, nghe vậy tự nhiên trở nên nghiêm túc.



"Đã xảy ra chuyện gì?"

Nhìn thấy chú của mình cũng dập tắt nụ cười, Cảnh Triều càng thêm căng thẳng, giọng nói đã nghẹn ngào.

"Bởi vì bạn đó luôn bắt nạt Nguyên Viện, giật tóc, giấu sách bài tập của bạn ấy- Nguyên Viện là bạn học nữ mà con thích!"

Phương Chu kinh ngạc, cảm thán sự tu dưỡng của bản thân tốt đến mức không cười ra tới, nhưng anh không kìm được khóe miệng, nhìn hàng mi ẩm ướt của Tiểu Triều lập tức muốn hôn lên má của bé con.

Phương Chu cười đứng lên.

"Anh hai! Anh không đánh được liền đẩy cho anh ba nha."

Cảnh Chí nghiêm khắc liếc Phương Chu một cái rồi vỗ tay lên bàn.

"Anh ba của em đem em quăng qua cho anh liền một thân thoải mái. Đâu dễ dàng như vậy! "

Phương Chu không nói, u oán nhìn Cảnh Trăn bên cạnh.

Cảnh Trăn bất đắc dĩ nuốt nuốt nước miếng, bước lên trước vài bước.

"Anh! Em đã cùng Phương Chu bàn bạc. Quên chuyện trước đi."

Cảnh Chí giả ngu.

"Chuyện gì?"

Cảnh Trăn thật không ngờ Cảnh Chí còn có biểu cảm dễ thương này.

"A?"

"A cái gì a! Em còn a với anh?"

Nhìn thấy mùi thuốc súng trong phòng càng ngày càng nặng, Phương Chu đẩy đẩy Cảnh Triều.

"Tiểu Triều trước về phòng chép 'Nhan Thị Gia Huấn' đi."

Cảnh Triều nhìn Cảnh Chí, Cảnh Chí cũng đang lăng lăng nhìn lại bé.

Cuối cùng, Cảnh Triều thu hồi ánh mắt, quỳ xuống.

"Tiểu Triều biết mình sai rồi, xin ba trừng phạt."

Phương Chu lập tức như muốn nổ tung, kéo cánh tay của Cảnh Triều lên.

"Con sao vậy? Còn ở đây gây rối?"

Kỳ thật khi Phương Chu nghe Cảnh Chí bảo Cảnh Triều lãnh mười roi mây liền biết hơn phân nữa là nói cho mình và Cảnh Trăn nghe, sau lại nghe rốt cuộc là làm sai chuyện gì càng thêm tin tưởng Cảnh Chí không hề tức giận nên muốn bảo Cảnh Triều về phòng mình lại không ngờ đứa nhỏ này cũng quá ương bướng, cứng miệng như vậy.

Cảnh Chí không tức giận khi Phương Chu kéo mình lên, vẫy tay với bé con.

"Lại đây."

Cảnh Triều run rẩy vòng qua bàn, bước đến chỗ Cảnh Chí, mới vừa đứng yên, roi mây trong tay đã bị lấy đi. Cảnh Chí giơ tay ý bảo bé con xoay người lại.

Cảnh Triều hơi hơi mắc cỡ liếc liếc về phía Phương Chu và Cảnh Trăn, cuối cùng vẫn không nói gì, mím môi xoay người. Roi mây liền kẹp gió vút xuống mông nhóc con ba roi liên tiếp không hề có khoảng cách, đánh đến vẻ mặt bé con ngây ngốc, một lúc lâu cơn đau rát ở mông kéo thần hồn nhóc con về.

"Nể tình chú út của con vừa bệnh nặng xong liền xin tha cho con, tiểu trừng đại giới. Nhắc nhở con muốn làm gì cũng phải dựa vào đầu óc, hiểu không?"

Hai tay Cảnh Chí nắm lấy vai Cảnh Triều xoay bé con lại, thẳng lăng lăng nhìn vào hai mắt của nhóc, thẳng đến vẻ sợ hãi trong đáy mắt bé con dần dần tan biến.

Cảnh Triều liếc nhìn Phương Chu, bẽn lẽn mím môi.

"Dạ! Con đã hiểu."

Cảnh Triều không có nói sai, bé quả nhiên biết. Một đứa nhỏ thông thấu như vậy đương nhiên hiểu được mình đã dùng sai phương pháp, cho nên sau khi đánh bạn xong đã đến gặp giáo viên để nhận lỗi, thậm chí cô giáo còn nói không cần nói cho phụ huynh biết, Cảnh Triều vẫn ngoan ngoãn dâng roi mây tới nhận phạt.

Cảnh Chí tát nhẹ vào lưng nhóc con một cái.

"Đi về phòng trước chép phạt, ba sẽ đến gặp con sau."

Cảnh Triều cúi chào, có chút sốt ruột, lo lắng thoáng nhìn Phương Chu và Cảnh Trăn liền rời khỏi thư phòng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau