Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

Chương 124: PN. Không uổng công năm tháng [4]

Trước Sau
Phía sau là một tiếng mở cửa đầy tức giận, Cảnh Tịch không dám quay lại, chỉ vểnh tai lên cố gắng từ bước chân anh phán đoán có bị đánh nặng lắm không? Còn đang lắng nghe tiếng bước chân vững vàng như thường ngày, âm thầm thở phào nhẹ nhỏm.

Không ngờ trong một giây tiếp theo, toàn thân không hề đề phòng liền bị một bàn tay mạnh mẽ kéo qua, ánh mắt vừa chạm vào đôi mắt băng giá của Cảnh Triều, lòng bàn tay tràn đầy gió như sấm sét ập tới đánh vào mặt trong lúc nhóc con vẫn còn ngạc nhiên.

 

Cảnh Tịch mất cảnh giác bị đánh xiểng niểng sang một bên, má trái lúc đầu cảm thấy tê dại, sau đó là cơn đau bốc lửa, trong nháy mắt cảm thấy nửa gương mặt sưng phồng lên, chớp mắt liên lụy đến cả ngàn dây thần kinh đột ngột đau nhức.

 Cảnh Tịch lắc lắc đầu, nhíu mí mắt cuối cùng dựa vào kiên trì chống đỡ thân thể đứng thẳng, đầu vẫn chưa hoàn toàn nâng lên, 'Chát!'... Một cái tát nữa rơi vào cùng một vị trí.

Mùi máu tanh nồng nặc ngập tràn trong miệng, Cảnh Tịch vội vàng nuốt nước miếng, ép xuống máu loãng, nhưng nước mắt lại không ngăn được, không muốn lưu lại trong mắt, hai hàng nước mắt trong veo xẹt qua hai bên má một đỏ một trắng.

Cảnh Triều bóp cằm, cẩn thận nhìn hai má nhóc con càng ngày càng sưng lên.

"Anh trước kia mềm lòng, em luôn cho rằng anh nói nhảm như một ông già. Về sau dựa theo lực độ này. Em có lá gan tranh cãi với bậc cha chú, đừng trách anh đánh em không chừa mặt mũi."

Cảnh Tịch câm như hến, sợ tới mức đôi môi run lên bần bật, đôi mắt đung đưa đầy bối rối. Lúc trước không phải không có từng tranh luận với Cảnh Triều. Cảnh Triều khó thở bảo mình tự vả miệng, nhóc luôn cảm thấy nỗi xấu hổ còn lớn hơn đau đớn, hôm nay sau khi bị Cảnh Triều tát hai cái, nhóc con mới biết trước đây là do anh không muốn trị mình.

Cảnh Tịch muốn đáp lại nhưng khóe miệng chỉ cần vừa hé động là một trận  đau đớn, nhóc liều mạng gật đầu, nước mắt rớt thẳng xuống, bờ môi và hàm răng mơ hồ nói.

"Em ừm... nói, anh."

Cảnh Triều buông tay ra liếc mắt nhìn Cảnh Tịch đang đưa mu bàn tay lên lau nước mắt, bước đến bên bàn cầm lấy thước, gõ vào mép bàn nơi Cảnh Tịch vừa nằm lúc nảy.

"Quần cởi hết. Tự mình cúi xuống đi. Em biết cách tính toán lòng người thì nên biết anh hôm nay không có kiên nhẫn. "

 Biết bị đánh là một chuyện, nhìn Cảnh Triều cầm thước, toàn thân vẫn rùng mình một cái, từng tế bào đều không yên cùng nhau hoảng sợ nhảy loạn.  Nhưng dấu bàn tay in trên mặt rất rõ ràng đã nhắc nhở Cảnh Tịch có biết bao nhiêu tức giận bất thường ẩn dưới con người có vẻ bình tĩnh này.

Cảnh Tịch rùng mình cởi chiếc quần ở nhà, vừa mới chịu qua hai mươi roi mây đúng là đau khủng khiếp làm hai chân nhóc run như cầy sấy, rõ ràng đứng còn không vững mà bởi vì lời uy hiếp của Cảnh Triều làm nhóc sợ tới mức mặt tái mét, nghiến răng kéo hai chiếc quần ra để lên sô pha ở bên cạnh. Chắc bởi làn gió mát rượi thoáng luồn vào giữa hai chân, trên mặt lập tức ửng hồng, sợ hãi chớp chớp mắt, rụt rè bước đến bàn.

Cây thước lạnh như băng lập tức chạm tới mông sưng húp của Cảnh Tịch, cả người rung động dữ dội như thể bị nhiễm điện.

"Lập cái nguyên tắc."

Giọng điệu tuy không sắc bén lại khiến người ta không chỗ trốn.

"Từ nay, hễ đễ anh phải nói đến lần thứ hai, hai mươi."

 'Oành' Đầu Cảnh Tịch như bị nổ tung. Vừa rồi ỷ ở thư phòng của Cảnh Trăn, cả Cảnh Trăn cùng Cảnh Triều đuổi nhóc ra ngoài mà nhóc không nghe. Nhóc biết anh mình chắc chắn tức giận nhưng không ngờ anh lại tính sổ ngay bây giờ. Nhìn thấy trừng phạt thực sự vẫn chưa bắt đầu mà mình đã kiếm được hơn hai mươi roi mây cộng với hai mươi thước, Cảnh Tịch lập tức bị tuyệt vọng che mất.

  "Anh--!"

Cảnh Tịch nặng nề kêu lên một tiếng, sợ hãi nhiều hơn khiếp sợ, đuôi âm sợ hãi vẫn còn đang run rẩy trong lồng ngực.

'Bốp!~' Thước đã đập xuống bờ mông đã đầy lằn ngang dọc.

Đau đớn của thước ngày càng thêm trầm trọng, Cảnh Tịch cảm thấy da thịt sau lưng bị thước lật từ trong ra ngoài, mỗi một thước đau đến thấm xuống da thịt hơn một tấc, cho dù là không có tận mắt chứng kiến nhưng nhóc có thể cảm nhận được từng lằn thước trên mông đang sưng phồng lên, nước mắt không ngừng tuôn ra tranh nhau lăn dài chảy xuống, muốn đưa tay lên lau, lại sượt những dấu ngón tay trên mặt làm cho đau đớn vô cùng.

 "Anh! đợi một chút, chậm một chút ..."

Giọng nói của Cảnh Tịch mang theo nức nở khóc.

Cảnh Triều không mềm lòng như mọi khi, thật ra cậu nhóc làm việc gì cũng có nhịp điệu riêng, nhưng mỗi khi đối mặt với sự cầu xin lòng thương xót của em trai, cậu nhóc sẽ luôn nhân nhượng em trai một chút. Thế nhưng hôm nay cậu nhóc quyết tâm cho nhóc con này nhớ lâu, cho nên, năm thước mười giây, năm thước một nhóm, cậu nhóc đều đặn vung vẫy thước, lạnh lùng nhìn màu sắc trên mông biến thành một màu đỏ thẫm chói mắt.

 "Bốp! Bốp! Bốp! ......"

Tiếng thước quất xuống da thịt vang khắp căn phòng, nặng nề đến mức khiến người ta không thở nổi.

Nhóc con trên bàn giống như một loại nhuyễn thể nào đó mò lên khỏi mặt nước, không còn xương cốt nằm nghiêng ở bên cạnh bàn, không có sinh khí bay nhảy của quá khứ, cổ họng không nén được tuyệt vọng nức nở, trên mặt ngập tràn nước mắt.



  "Ah!"

Cảnh Tịch thét lớn.

Cảnh Triều luôn cảm thấy mục đích khuyên bảo hoàn toàn là khiến người sợ hãi, sợ đau, sợ xấu hổ, cho nên trong quá trình bị đánh, biến dạng tư thế chỉ có thể coi là phản ứng sinh lý, cậu cũng không thèm để ý đến mấy quy tắc này. Cậu nhóc thậm chí còn không nhận ra bản thân mình đối mặt với mỗi lần bị đánh, Cảnh Tịch đều ra vẻ nủng niệu, dễ thương lấy lòng. Căn bản là cậu không nhẫn tâm đem những quy tắc mà Cảnh Chí đặt ra với mình mà áp đặt lên người bé Tịch.

  "A! Anh ..."

Tiếng kêu phá yết hầu của Cảnh Tịch.

"Muốn đứng thì đứng cho thẳng. Xiêng xiêng quẹo quẹo giống con gì?"

Lực tay Cảnh Triều mạnh hơn. Trong lúc vung vẫy thước lên xuống, cậu nhóc bắt đầu tự ngẫm lại, liệu có phải Cảnh Tịch đã được cưng chiều quá mức như chú ba đã nói, nhóc con được cưng chiều đến hư hỏng dám bày mưu tính kế cả ba mình.

 "Hưmm--"

Cảnh Tịch rên lên một tiếng, trán ấn mạnh vào mặt bàn lạnh lẽo.

Tiểu thiếu gia nhà họ Cảnh không sợ trời không sợ đất, hiện đau đến mức không thể quan tâm đến ba bảy hai mốt. Cảnh Triều nói như vậy, nhóc cũng không làm được. Chân tóc ướt đẫm mồ hôi, hai tay trơn bóng, hai chân như nhũn ra, run rẩy yếu ớt chống đở trên mặt đất.

 Thước phía sau đột nhiên dừng lại, ngay cả Cảnh Tịch không nhìn thấy, nhóc cũng biết Cảnh Triều đang cực kỳ tức giận, đứng cách nửa mét mà còn cảm thấy cả người có thể bốc cháy.

Cảnh Tịch không biết Cảnh Triều là bất mãn với tư thế của mình hay vì mình không thừa nhận lỗi của mình, nhưng nhóc con thực sự không còn sức lực để suy nghĩ mà chỉ nghĩ đến trừng phạt thực sự vẫn chưa bắt đầu, nổi tuyệt vọng, chua xót ào ào dâng lên chèn nghẹn mũi.

 "Dậy đi. Chưa đủ nhớ lâu à?"

Cảnh Triều gõ bàn, âm điệu không có sóng.

Lúc này Cảnh Tịch mới biết hai mươi thước đã đánh xong. Lau nước mắt, chèo chống đứng dậy - đau quá! Đau đến thấu tim đào phổi.

 Cảnh Tịch đối mặt với vẻ mặt ngưng trọng của Cảnh Triều, thân thể đau đớn, không còn dám già mồm, giọng nói nghèn nghẹn, run rẩy.

"Em ... biết lỗi rồi."

Cảnh Triều thờ ơ nói.

"Sau khi chịu xong đòn roi em nên chịu, tự mình đi gặp chú ba mà thỉnh phạt."

Thống khổ thoáng hiện qua trên mặt Cảnh Tịch, những giọt nước mắt vừa ngăn lại trào ra, bởi đang đối mặt với Cảnh Triều nên không dám để rơi xuống. Cho dù là bất đắc dĩ, nhóc cũng nhanh chóng nhận ra mệnh lệnh hôm nay của anh không có chỗ cho dây dưa, lập tức nói "Dạ"

 Cảnh Triều nhìn nhóc con khóc nức nở không ngừng, hai vai run rẩy lên xuống liên tục, cả người sợ hãi co rút lại. Tay phải nắm thước đến lòng bàn tay đau nhức, thước nhẹ khẽ vào mu bàn tay Cảnh Tịch đang buông thỏng bên người.

"Thường em không lớn không nhỏ cười đùa, trêu chọc anh có bao giờ nói qua em. Trên người dấu nhiều chuyện như vậy, em còn dám gây hấn với ba của em, em chẳng lẽ chút năng lực nhìn mặt đoán sắc cũng không có. Đừng để anh cho rằng thương yêu, nuông chiều em lại là một quyết định sai lầm."

Cảnh Tịch cúi đầu, lần này nhóc con thật sự cúi đầu. Trong căn nhà này nhóc luôn biết mình có một số đặc quyền, và nhóc còn tưởng rằng mấy đặc quyền này có thể tiếp tục không ngừng, nhưng bây giờ thật sự bị roi, thước đánh vào ngưòi, đối mặt lời nói nghiêm khắc của Cảnh Triều, nhóc mảy may không dám có một chút uất ức, bất bình nào, bởi vì nhóc thực sự minh bạch, Cảnh Triều đã yêu thương, nuông chiều mình đến nhường nào.

"Bé Tịch biết lỗi rồi."

Cảnh Triều đưa tay cầm thước ra sau lưng, giọng đáp lại bằng một giọng đặc biệt bình tĩnh mà cậu cho rằng nhóc con nhận lỗi rất chân thành.

"Không cần gấp gáp biết sai nhận lỗi, trách phạt vẫn chưa bắt đầu đâu."

 Thân thể Cảnh Tịch mềm nhũn vì đau đớn bỗng trở nên căng thẳng như dây cung bị kéo căng, trái tim cũng căng thẳng run lên.

Cảnh Triều đi tới bàn cà phê trước sô pha, cúi người cầm mấy giấy kiểm tra lên.

"Lại đây."

 Đứng yên thì không sao. Ngay khi nâng chân lên, nhóc con cảm thấy toàn bộ phần mông và đùi không còn là của mình nữa, chúng căng cứng, giống như một cơ thể Lego đang di chuyển từng bước theo hướng Cảnh Triều chỉ.



Cảnh Triều liếc nhìn người trước mặt, trong mắt không có một tia cảm xúc, giọng điệu đều đều, nhè nhẹ.

"Rõ ràng em có thể làm bài đạt điểm tuyệt đối lại làm thành như vậy. Anh coi như em qua loa sơ ý cũng được. Một điểm một roi. Em toán học cũng không tệ lắm, bao nhiêu roi?"

'Tũm!' Cảnh Tịch giống như bị người trói chặt quăng xuống biển có độ sâu không dò được Bắc Băng Dương, cả người đều lạnh đến đông cứng.... cố gắng tìm một cử chỉ đùa cợt trên khuôn mặt vô cảm của Cảnh Triều. Đáng tiết trong mắt anh vẫn nghiêm túc và chính trực như mọi khi.

"Anh! anh đừng làm em sợ."

Cảnh Tịch sắp khóc, học giỏi toán lắm, con số hai trăm hai mốt đã in vào não nhóc rồi.

Cảnh Triều ngược lại nở nụ cười nhưng không có sự ấm áp trong mắt.

Từ khi vào tiểu học, tất cả việc học của Cảnh Tịch đều là Cảnh Triều nhìn chằm chằm nhưng Cảnh Triều không bao giờ trừng phạt nhóc dựa trên một điểm số nào. Cảnh Triều sẽ phân tích và đưa ra từng ví dụ cho những câu hỏi mà nhóc con không thể làm được, Cảnh Tịch cũng rất thông minh, cho đến bây giờ không cần giảng lần thứ hai. Nhưng đứa nhỏ rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ, bài tập nhiều quá sẽ làm qua loa, bốc đồng lên liền bất cẩn và Cảnh Triều đánh đều là thái độ bản tính này, một lần so với một lần phạt càng hung ác, tàn nhẫn.

Hôm nay ba bài kiểm tra này quá dễ, Cảnh Tịch đã biết sau khi viết xong chữ cái cuối cùng cũng biết mình đạt điểm tối đa. Tuy nhiên, điểm số đạt được trong lần kiểm tra trước thực sự không phải do bất cẩn chiếu lệ mà là do nhóc con tính toán kỹ lưỡng. Huống hồ, Cảnh Tịch cực kỳ chắc chắn, hôm nay Cảnh Triều nếu đã giơ lên giới thước, tất cả nhóc con đều phải biết.

Cảnh Tịch chua chát nói:

"Anh! Không phải như vậy mà—"

Cảnh Triều duỗi thẳng một ngón tay lắc lắc trước mặt cắt ngang lời khẩn cầu của nhóc.

"Anh thấy chính là như vậy. Em nếu như không muốn giải thích nên chỉ có thể đánh giá dựa vào những gì anh nhìn thấy."

Nói xong đưa đầu thước chỉ chỉ vào ghế sofa.

Cảnh Tịch chân tay luống cuống đứng đó, không thể tin và uất ức không dám lộ ra nói.

"Anh, anh biết rõ ràng không phải như thế."

"Anh biết cùng anh thấy là hai chuyện khác nhau. Anh biết là quyết định ở anh, đó là anh quá hiểu em. Còn anh thấy phụ thuộc vào quyết định ở em, đó là sự trung thực của em đối với anh. Em ngậm miệng không hé môi dù chỉ một lời đều muốn một tay che trời. Thật sự anh đã hết cách với em rồi."

Lời nói này của Cảnh Triều vô cùng tự nhiên cùng thẳng thắn như thể đang giảng giải đạo lý cho các em bé mẫu giáo hiểu, nói rất logic và rõ ràng.

Cảnh Tịch ngây ngẩn hồi lâu mới rụt rè nói, lần này không còn nước mắt nhưng giọng nói nghèn nghẹn nức nở.

"Anh! em không có, em chỉ muốn làm bài kiểm tra dở một chút chắc ba sẽ không đưa em ra... "

"Câm miệng!"

'Bốp!'

Cảnh Triều đập mạnh thước trong tay vào đùi nhóc con, đối mặt với nhóc, không còn vẻ bình tĩnh, nhẫn nại như vừa rồi mà giống như thay đổi thành đỉnh núi cao trang nghiêm áp bách làm cho người ta e ngại.

"Hiện tại anh không cần em giải thích. Anh đã cho cơ hội rồi. Em bây giờ chỉ cần bị đánh. Cúi xuống sô pha đi."

Cảnh Tịch không động đậy, không phải im lặng kháng cự, nhóc con cực kỳ sợ hãi, cực kỳ hối hận, cực kỳ buồn bã và cực kỳ biết lỗi rồi.

Hai người nhìn nhau trọn một phút, sắc mặt Cảnh Tịch càng ngày càng tái nhợt, nước dưới mắt tích tụ càng ngày càng nhiều.

"Anh! Anh làm em sợ đúng không?"

  ---------------------------

Lời tác giả : Mọi người cũng thấy rằng, lần này  Cảnh Triều là muốn đặt ra nguyên tắc, quy củ cho Cảnh Tịch.

♻️♻️♻️♻️♻️♻️♻️

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau