Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]
Chương 125: PN. Không uổng công năm tháng [5]
Cảnh Triều nắm lấy cánh tay của Cảnh Tịch vốn đã lắc lư, quăng nhóc xuống ghế sô pha, sau đó đem phần bụng dưới của nhóc con để lên tay vịn, giới thước xoay tròn phá không ập xuống.
Không còn chút sức lực nào, mông trắng bệch trong chốc lát, sau đó nổi lên một con lươn màu đỏ thẫm pha lẫn những lóm đóm máu nhỏ chen lấn nhau nổi lên.
Cảnh Tịch trông như một con cá sống trên thớt, eo ngay lập tức bị bàn tay lớn của Cảnh Triều giữ chặt.
"Để coi có phải anh dọa em không!"
Giọng nói lạnh lùng của Cảnh Triều trái ngược hẳn với cảm giác đau rát, nóng bỏng ở mông nhóc.
Thước cắt phá gió rơi thẳng xuống mông Cảnh Tịch như có mắt. Gió táp mưa rào che trời rợp đất phát ra thanh thúy tiếng vang như sấm chớp, từng chấn từng chấn rơi thẳng xuống mông Cảnh Tịch. Trùng trùng điệp điệp những lằn sưng ngấn rộng bằng ngón tay tranh nhau nổi lên. Cảnh Tịch dù tâm lý chuẩn bị mạnh mẽ đến đâu cũng không ngờ đến Cảnh Triều lại ra tay hung ác như vậy.
"Ưm.... Aaa.....!" Tiếng kêu này hiển nhiên khác với tiếng rên rỉ vừa rồi, ngập tràn hoang mang sợ hãi.....
Hơi thở của Cảnh Tịch nín nghẹn trong lồng ngực, nói đúng ra là không có cơ hội để thở, những đường gân, mạch máu trên trán nhóc con nổi cộm ra dật dật lên xuống.
Lòng bàn tay của Cảnh Triều đè lên eo, Cảnh Tịch không thể di chuyển sang trái hay phải, mà chỉ trong tiềm thức muốn thoát ra, cơ thể nhóc ưỡng lên khi thước rơi xuống và phần lớn cơ thể nhóc bị treo bên ngoài ghế sô pha. Cảnh Triều không chút khách khí nắm người kéo trở lại, gần như thô bạo ném mạnh lên sô pha.
"Em thật không biết xấu hổ còn dám trốn, lúc em nổi ý muốn chơi đùa chúng tôi không nghĩ có ngày hôm nay ư?"
Cảnh Tịch đứt quãng pha lẫn nức nở.
"Em sai rồi, đau quá anh, em thực sự biết mình đã sai - ah!"
Cảnh Triều nhìn Cảnh Tịch đang co quắp sợ hãi, khi thước rơi xuống, rướn lưng, siết chặt mông, tay cầm thước cũng rung theo nhưng lại đánh vào giáp mông chân.
"Nếu biết sai rồi thì vểnh mông lên chịu đánh đi. Còn cách xa hai trăm hai mốt lắm!"
Toàn tâm đau đớn lại để Cảnh Tịch không khỏi trằn trọc quay đầu lại, lòng rối như tơ vò giống như tên trộm trộm nhầm quả bơm.
"Anh! Không, không phải như vậy, không phải là em làm bài qua loa có lệ!"
Cảnh Triều tức giận, thước trong tay không ngừng quất xuống đỉnh mông vốn đã tả tơi sưng lên như một ngọn đồi nhỏ.
"Em không cần giải thích a, không phải em tâm cao khí ngạo không giải thích sao? Không phải em nghĩ là em không nói thì không ai biết bụng dạ khó lường của em hả?"
Cảnh Tịch đau đớn như muốn bật dậy chạy trốn, cơ thể vặn vẹo không kiểm soát được, nước mắt tuôn rơi, tê tâm liệt phế khóc.
"Anh à, em sai rồi! Em không nên chỉ vì không muốn xuất ngoại mà cố ý.... làm bài kiểm tra thành như vậy....aaaa!....Em biết sai rồi... huhu!"
Mặc dù đã sớm biết suy nghĩ của Cảnh Tịch, nhưng khi nghe nhóc con vừa khóc tức tửi vừa kêu la lên như vậy, cơn giận của cậu nhóc lại nổi lên, tay không hề giảm nhẹ.
"Lừa gạt chú ba, lừa dối anh, lừa gạt cô giáo còn mơ hồ rất vui vẻ chơi đùa chúng tôi có phải không?"
"Aaaa!"
Tiếng hét sắp xuyên qua cổ họng.
"La hét gì, cố mà chịu lấy cho anh. Em không phải cho rằng chỉ cần em không nói ra thì không ai có thể nhìn thấu lòng dạ gian xảo của em à? Vậy thì đừng nói, sao roi thước vừa mới lên người liền nhịn không nổi rồi. Em không phải rất ngông nghênh mà?"
Lời răn dạy, quở trách của Cảnh Triều phảng phất lật tung mái nhà cùng với tiếng thước nặng nề nện vào đầu quả tim của Cảnh Tịch.
Lúc đầu Cảnh Tịch chỉ cảm thấy sợ đau, cả trái tim cũng muốn khóc theo, không hề cấm kỵ khóc la um trời. Đến khi những lời của Cảnh Triều thực sự nghe vào, nhóc mới chính thức cảm thấy khó chịu, tiếng khóc cũng nhỏ dần chỉ còn lại tiếng quất đánh dồn dập ở sau lưng, chỉ còn lại mồ hôi lạnh tuôn ra ròng ròng, cuối cùng gian nan, yếu ớt nặn ra vài tiếng từ kẻ răng.
"Anh! Em không cố ý đâu, em sai rồi!"
Cảnh Triều nghe thấy bên tai âm thanh mờ mịt, trước mắt chỉ có cái mông tơi tả sưng cao đỏ chói, lòng như bị dội một gáo nước đá, bàn tay đang đè thắt lưng bỗng nhiên nới lỏng đi.
Cảnh Tịch chưa bao giờ là một đứa nhỏ kiên cường. Khi nhóc con bị Cảnh Trăn đánh thì không dám vượt quá quy tắc, nhưng lúc rơi vào trong tay Cảnh Triều, cho tới bây giờ, chưa đánh đã khóc nở nở, nhỏng nhẻo năn nỉ xin tha, nịnh nọt nhận lỗi.
Đối mặt với đứa em trai này, Cảnh Triều có quá nhiều nỗi niềm không giải thích được, từ nhỏ đều là chính mình che chở, nuông chiều lớn lên. Mấy năm gần đây phải gánh vác trách nhiệm dạy dỗ, xuất ra vẻ uy nghiêm của huynh trưởng cũng khó tránh khỏi ánh mắt long lanh tinh khiết của nhóc con liền trù trừ do dự nên chưa bao giờ ra tay đánh nặng.
Tuy cũng hiểu được ý tứ của hai chữ 'anh trai' nhưng cậu nhóc thiếu kiên quyết, bá đạo chuyên chế của Cảnh Chí và cũng không bằng đo lường tỉ mỉ, chu đáo của Cảnh Trăn, dù là có lực uy hiếp bẩm sinh lại không đủ kiên quyết.
Chẳng qua là, Cảnh Triều dần dần nhận ra rằng, cưng chiều đổi lấy một lần so với một lần càng phạm những sai lầm thái quá, như thể nhóc con tận lực thử thăm dò điểm mấu chốt của mình.
Cảnh Triều xiết chặt tay, cầm thước giơ lên cao.
Hít thở được một lúc, Cảnh Tịch nhìn thấy cánh tay đang giơ lên của Cảnh Triều, không biết sức lực từ đâu xen lẫn chút tuyệt vọng trong lòng, nhóc con đá chân về phía sau bật thẳng người ra khỏi sô pha, té lăn xuống nền.
'Bịch!'
'Bốp!'
Thước đang quất xuống không kịp ngừng lại đã quất vào cẳng chân nhóc con phát ra tiếng cùng lúc với tiếng cái trán nhóc con đập xuống nền gỗ cứng, toàn thân nhóc cũng lập tức lăn rớt xuống nền lăn long lóc. Vô ý thức đưa tay lên sờ sờ cái trán, may mắn nháy mắt té xuống đó, cánh tay thoáng chống đở, trán chỉ hơi phồng lên.
Cảnh Triều bị dọa sợ đến mất hồn, nhìn nhóc con ngã xuống như một con rối bị đứt dây, da đầu cũng lập tức nổi lên một tầng da gà. Cúi xuống đở Cảnh Tịch dậy, tỉ mỉ kiểm tra trán và toàn thân nhóc, đảm bảo không có thương tích nào khác ngoại trừ vết sưng đỏ nhẹ trên trán và ngọn lửa rải rác biến thành núi lửa phun trào tức giận.
Cảnh Triều lùi lại một bước ngồi xuống ghế sô pha, kéo nhóc con đang đứng không vững đặt úp sấp lên đầu gối của mình. Ầm ầm sấm sét thước quất đánh ào ạt vào bắp đùi của Cảnh Tịch, một mãnh dài mỏng dấu đỏ tươi nổi lên cắt ngang làn da trắng mịn. Đùi vốn là nơi da mỏng, thịt mịn mềm, Cảnh Triều lại nổi nóng, thước lập tức đánh ra một lằn đỏ thẩm ngay lập tức liền biến thành tái tím.
"A! Anh! Em biết lỗi rồi!"
Cảnh Tịch đau đến mức cả người bật dậy, nước mắt lớn như hạt đậu rơi bộp trên mặt đất một tiếng, chân tóc ướt đẫm.
Lần này, Cảnh Triều không nói lời nào, mặc kệ Cảnh Tịch giãy giụa, nghiêm túc cầm thước đánh, Cảnh Triều chỉ dửng dưng đưa tay vung thước lên, sức lực vẫn không hề giảm sút.
"Anh ... anh ... anh ..."
Cảnh Tịch không thể phát ra tiếng nào khác ngoại trừ gọi anh ...anh....
Cảnh Triều nhìn phía sau bắp đùi thon thả vốn đã đỏ thẫm, màu sắc trên mông còn thê thảm hơn, có một mảng đan xen lác đác những vết bầm tím lác đác, liền nhìn phản ứng của đứa nhỏ trên đầu gối biết nhóc con đã đau lắm rồi.
Cảnh Tịch giật giật vai trượt xuống khỏi đầu gối Cảnh Triều, quỳ xuống dưới chân anh và cúi đầu xuống, nước mắt rơi như một vòi nước đang mở.
Cảnh Triều thấy trên trán nhóc càng sưng lên, tức giận nói.
"Em có phải muốn từ nay anh trói em lại đánh?"
Cảnh Tịch khóc nức nở hơn, lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt giàn giụa, toàn bộ dưới thắt lưng cứng đờ không nói được lời nào.
Cảnh Triều lạnh lùng nói.
"Đứng dậy."
Cả người Cảnh Tịch đều run rẩy lên, nước mắt chảy ra ngày càng nhiều, nhưng nhóc không dám trái lệnh của Cảnh Triều, nghiến răng, nhéo thịt trên đầu gối, lắc cả người đứng dậy, cố gắng ổn định hai chân đang run rẩy.
"Ngẩng đầu."
Lần này Cảnh Tịch không phản ứng ngay lập tức, hít thở một vài hơi, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhóc con đưa mu bàn tay lên lau vài giọt nước mắt trước khi di chuyển ánh mắt của mình lên phía trên một chút.
Cảnh Triều nhìn thấy vết máu lấm tấm ở môi trong gương mặt tái nhợt, dấu tay trên mặt đỏ lên, trong mắt không còn đứa nhỏ tinh thần rạng rỡ sáng lạn chói mắt, nhìn tới ngọn nguồn trong trẻo, tinh khiết trong con ngươi của nhóc con, đột nhiên Cảnh Triều cảm thấy giống như bị bịt kín miệng, hơi thở như bị nghẹn cứng trong lồng ngực, rất lâu mới khó khăn thở ra.
"Có đau không?"
Cảnh Triều hỏi.
Cảnh Tịch gật đầu, nước mắt chực trào, bộ dạng cực sợ, vừa rồi vừa đánh vừa khóc không có cảm giác được, hiện tại đối mặt với gương mặt trầm như nước của anh trai, hai hàm răng đánh run lập cập.
"Đau.... đau lắm... "
Cảnh Triều vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
"Cho em cơ hội giải thích, thừa nhận lỗi lầm của mình. Không có nghĩa là anh không biết những tính toán trong đầu của em. Nếu biết đau thì hãy nhớ kỹ, sau này khi cho em cơ hội giải thích, em vẫn trả lại cho anh trò đùa giỡn thông minh, khéo léo thì em sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa, uất ức lớn đến đâu cũng nhịn xuống cho anh."
Cảnh Tịch lại ngẩng đầu nhìn, đáy mắt vẫn còn đọng lại một tầng hơi nước, nhưng khi ánh mắt trầm tĩnh của Cảnh Triều quét qua, ánh mắt chợt lóe lên không dám nhìn thẳng vào anh nữa.
"Dạ! Em biết sai rồi. Đừng đánh em nữa được không? "
Cảnh Triều không quan tâm đến ánh mắt né tránh của Cảnh Tịch, nhướng mày, trầm mặc nhìn nhóc con một cái.
"Em cho rằng mình không đáng đánh hả?"
Cảnh Tịch lắc đầu, nước mắt lưng tròng.
"Không có..."
"Không có cái gì, là không có không nên đánh à?"
Cảnh Tịch cố nén tiếng thút thít, sợ hãi đến tóc cũng run lên.
"Anh! Bé Tịch biết là sai rồi. Em nên đánh, nhưng em không thể chịu nổi nữa -"
"Anh hỏi em, em không muốn xuất ngoại sao không nói với chú ba?"
Cảnh Triều cắt ngang lời nhóc.
Cảnh Tịch đột ngột bị hỏi đến chuyện này nên có một chút hoảng hồn.
"Em có nói."
Cảnh Triều cau mày.
"Chú ba nói sao?"
"Ba nói..."
Cảnh Tịch thoáng ngó xuống.
"....Nói rằng em không có đủ lý do để thuyết phục ba, ba còn bảo em suy nghĩ lại."
Cảnh Triều cười nhạo một tiếng.
"Thế là em đưa ra lý do tiếng Anh của mình quá tệ?"
Cảnh Tịch cúi đầu không nói gì.
Cảnh Triều vèo đứng dậy, gỏ thước lên sô pha.
"Chống đỡ đi."
Cảnh Tịch đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt bối rối, vết thương phía sau phải rất cố gắng mới có thể đứng vững, quần áo mặc ở nhà đã ướt mấy lần, vẫn còn muốn đánh.
Cảnh Triều thấy nhóc không nhúc nhích. 'Bốp!' Một thước quất xuyên qua ngàn vạn lằn sưng ngấn.
'Chỉ một chuyện này có đánh chết em cũng không oan. Chống cúi xuống."
Thước lần này quất xuống, đầu gối của Cảnh Tịch mềm nhũn ra, ngay khi nhóc cong eo, chống đỡ trên ghế sô pha, cơn đau truyền từ mông xuống đến mắt cá chân, chân không tự chủ đung đưa, miệng cầu khẩn kêu một tiếng "Anh!"
Cảnh Tịch thực sự tuyệt vọng. Nhóc con sắp không chịu nổi nữa.
Cảnh Triều nhìn cả người đứa nhỏ phát run, sắc mặt tái nhợt đến không còn chút máu, thoáng dừng lại, thước lại đánh tới.
Trong phút chốc, Cảnh Tịch chúi nhào về phía trước trên sô pha, đôi mắt đen lại một lúc, ước gì mình ngất đi ngay lập tức.
Thước lại được nâng lên, ấn vào da thịt non mềm giữa phần mông chân của nhóc. Cảnh Tịch bị đánh đến toàn thân siết chặt, cảm thấy quá chật vật muốn đứng dậy nhưng không chống đỡ nổi.
"Tuổi không lớn lắm mà lòng dạ cũng không hề nhỏ. Dám dùng thành tích uy hiếp ba mình!"
Những lằn sưng xanh đỏ sặc sở rậm rạp đan chéo nhau làm cái mông càng thêm dữ tợn vậy mà thước không hề giảm lực chút xíu nào vẫn đều đều lên xuống. Không biết là do ảnh hưởng tâm lý hay là do trên mông nổi đầy khối u căng cứng làm âm thanh lúc đánh vào không còn giòn vang như trước mà trở nên trầm nặng.
Giọng nói Cảnh Triều bổng trở nên rất nghiêm khắc.
"Gặp phải có một chút chuyện không vừa lòng liền bắt đầu không từ thủ đoạn. Đều là người nhà với nhau có cái gì mà không thể nói đến đổi em phải toan tính gạt lừa. Ở trong lòng của em, ba của em, anh của em đều là những người độc tài không nói đạo lý ư!"
Mông càng ngày càng đau rát, hai mắt đã ngấn lệ mà lời nói của Cảnh Triều giống như một cơn sóng thần cuốn nhóc con vào biển nước mắt.
"Em nên nhớ kỹ bài học kinh nghiệm này. Gặp khó khăn gì cũng phải học cách giao tiếp tích cực. Dù có mâu thuẫn cũng thẳng thắn, cởi mở. Em giống như bè lũ xu nịnh còn ra bộ dáng gì?"
Cảnh Tịch sửng sờ, lời dạy bảo của Cảnh Triều đã ép chặt tiếng rên rỉ của nhóc con vào cổ họng, quên cả nhận lỗi, cùng cầu xin tha thứ, chỉ có tiếng thở dồn dập và hỗn loạn.
Nếu như vừa rồi có chút uất ức, bất bình thì bây giờ không còn chút nào nữa. Cảnh Tịch biết rất rỏ anh mình luôn không thích những điều đó, và cũng không thích dáng vẻ khoe mẻ gặp mai không đúng lúc của mình, nhưng đây là lần đầu tiên nhóc lộ ra ngoài một cách hiệu quả như vậy.... khó khăn lau nước mắt, run rẩy đứng trên sô pha, hai chân run run gắng gượng kéo thẳng.
Cảnh Triều nhìn vết sưng xanh tím trên mông, móng tay nhéo mạnh vào lòng bàn tay, đang định giơ tay lên thì bị tiếng gõ cửa dồn dập đột ngột cắt ngang.
-------------------------------------------------- ----
Phần riêng của Tác giả Mễ Tửu Đản Nê
Tôi viết mà còn cảm thấy rung người. Đừng trách anh trai. Anh ấy thậm chí còn không biết việc đánh người trong cơn tức giận pha lẫn cảm xúc là có ý nghĩa như thế nào. Anh rất tức giận và là một trong số ít người thực sự tức giận trước những sai lầm của Cảnh Tịch.
????????????
Còn đây là lịch sử trò chuyện trên Wechat của Cảnh Chí với Cảnh Trăn lúc Cảnh Chí giả vờ bề bộn khi Cảnh Triều bị Phương Chu đuổi ra khỏi phòng cầm roi mây đến tìm Cảnh Chí....
--------
Cảnh nhị: Anh !
Cảnh Chí không quan tâm, cứ thế năm phút trôi qua.
Cảnh nhị: bé Triều đâu?
Cảnh lão đại : đang ở chỗ của anh.
Cảnh nhị : Ồ, nó đang làm gì vậy, em đang có việc muốn tìm nó.
Cảnh lão đại: Đang quỳ.
Cảnh nhị : À, sao vậy anh, chuyện đó không liên quan gì đến nó cả.
Cảnh lão đại: Nó liên quan đến ai?
Cảnh nhị : Em em em, đó là lỗi của em, chẳng phải chỉ mượn con trai anh tiếp tay một chút... Anh nhỏ mọn quá đi.
Cảnh lão đại: Anh nhỏ
Không còn chút sức lực nào, mông trắng bệch trong chốc lát, sau đó nổi lên một con lươn màu đỏ thẫm pha lẫn những lóm đóm máu nhỏ chen lấn nhau nổi lên.
Cảnh Tịch trông như một con cá sống trên thớt, eo ngay lập tức bị bàn tay lớn của Cảnh Triều giữ chặt.
"Để coi có phải anh dọa em không!"
Giọng nói lạnh lùng của Cảnh Triều trái ngược hẳn với cảm giác đau rát, nóng bỏng ở mông nhóc.
Thước cắt phá gió rơi thẳng xuống mông Cảnh Tịch như có mắt. Gió táp mưa rào che trời rợp đất phát ra thanh thúy tiếng vang như sấm chớp, từng chấn từng chấn rơi thẳng xuống mông Cảnh Tịch. Trùng trùng điệp điệp những lằn sưng ngấn rộng bằng ngón tay tranh nhau nổi lên. Cảnh Tịch dù tâm lý chuẩn bị mạnh mẽ đến đâu cũng không ngờ đến Cảnh Triều lại ra tay hung ác như vậy.
"Ưm.... Aaa.....!" Tiếng kêu này hiển nhiên khác với tiếng rên rỉ vừa rồi, ngập tràn hoang mang sợ hãi.....
Hơi thở của Cảnh Tịch nín nghẹn trong lồng ngực, nói đúng ra là không có cơ hội để thở, những đường gân, mạch máu trên trán nhóc con nổi cộm ra dật dật lên xuống.
Lòng bàn tay của Cảnh Triều đè lên eo, Cảnh Tịch không thể di chuyển sang trái hay phải, mà chỉ trong tiềm thức muốn thoát ra, cơ thể nhóc ưỡng lên khi thước rơi xuống và phần lớn cơ thể nhóc bị treo bên ngoài ghế sô pha. Cảnh Triều không chút khách khí nắm người kéo trở lại, gần như thô bạo ném mạnh lên sô pha.
"Em thật không biết xấu hổ còn dám trốn, lúc em nổi ý muốn chơi đùa chúng tôi không nghĩ có ngày hôm nay ư?"
Cảnh Tịch đứt quãng pha lẫn nức nở.
"Em sai rồi, đau quá anh, em thực sự biết mình đã sai - ah!"
Cảnh Triều nhìn Cảnh Tịch đang co quắp sợ hãi, khi thước rơi xuống, rướn lưng, siết chặt mông, tay cầm thước cũng rung theo nhưng lại đánh vào giáp mông chân.
"Nếu biết sai rồi thì vểnh mông lên chịu đánh đi. Còn cách xa hai trăm hai mốt lắm!"
Toàn tâm đau đớn lại để Cảnh Tịch không khỏi trằn trọc quay đầu lại, lòng rối như tơ vò giống như tên trộm trộm nhầm quả bơm.
"Anh! Không, không phải như vậy, không phải là em làm bài qua loa có lệ!"
Cảnh Triều tức giận, thước trong tay không ngừng quất xuống đỉnh mông vốn đã tả tơi sưng lên như một ngọn đồi nhỏ.
"Em không cần giải thích a, không phải em tâm cao khí ngạo không giải thích sao? Không phải em nghĩ là em không nói thì không ai biết bụng dạ khó lường của em hả?"
Cảnh Tịch đau đớn như muốn bật dậy chạy trốn, cơ thể vặn vẹo không kiểm soát được, nước mắt tuôn rơi, tê tâm liệt phế khóc.
"Anh à, em sai rồi! Em không nên chỉ vì không muốn xuất ngoại mà cố ý.... làm bài kiểm tra thành như vậy....aaaa!....Em biết sai rồi... huhu!"
Mặc dù đã sớm biết suy nghĩ của Cảnh Tịch, nhưng khi nghe nhóc con vừa khóc tức tửi vừa kêu la lên như vậy, cơn giận của cậu nhóc lại nổi lên, tay không hề giảm nhẹ.
"Lừa gạt chú ba, lừa dối anh, lừa gạt cô giáo còn mơ hồ rất vui vẻ chơi đùa chúng tôi có phải không?"
"Aaaa!"
Tiếng hét sắp xuyên qua cổ họng.
"La hét gì, cố mà chịu lấy cho anh. Em không phải cho rằng chỉ cần em không nói ra thì không ai có thể nhìn thấu lòng dạ gian xảo của em à? Vậy thì đừng nói, sao roi thước vừa mới lên người liền nhịn không nổi rồi. Em không phải rất ngông nghênh mà?"
Lời răn dạy, quở trách của Cảnh Triều phảng phất lật tung mái nhà cùng với tiếng thước nặng nề nện vào đầu quả tim của Cảnh Tịch.
Lúc đầu Cảnh Tịch chỉ cảm thấy sợ đau, cả trái tim cũng muốn khóc theo, không hề cấm kỵ khóc la um trời. Đến khi những lời của Cảnh Triều thực sự nghe vào, nhóc mới chính thức cảm thấy khó chịu, tiếng khóc cũng nhỏ dần chỉ còn lại tiếng quất đánh dồn dập ở sau lưng, chỉ còn lại mồ hôi lạnh tuôn ra ròng ròng, cuối cùng gian nan, yếu ớt nặn ra vài tiếng từ kẻ răng.
"Anh! Em không cố ý đâu, em sai rồi!"
Cảnh Triều nghe thấy bên tai âm thanh mờ mịt, trước mắt chỉ có cái mông tơi tả sưng cao đỏ chói, lòng như bị dội một gáo nước đá, bàn tay đang đè thắt lưng bỗng nhiên nới lỏng đi.
Cảnh Tịch chưa bao giờ là một đứa nhỏ kiên cường. Khi nhóc con bị Cảnh Trăn đánh thì không dám vượt quá quy tắc, nhưng lúc rơi vào trong tay Cảnh Triều, cho tới bây giờ, chưa đánh đã khóc nở nở, nhỏng nhẻo năn nỉ xin tha, nịnh nọt nhận lỗi.
Đối mặt với đứa em trai này, Cảnh Triều có quá nhiều nỗi niềm không giải thích được, từ nhỏ đều là chính mình che chở, nuông chiều lớn lên. Mấy năm gần đây phải gánh vác trách nhiệm dạy dỗ, xuất ra vẻ uy nghiêm của huynh trưởng cũng khó tránh khỏi ánh mắt long lanh tinh khiết của nhóc con liền trù trừ do dự nên chưa bao giờ ra tay đánh nặng.
Tuy cũng hiểu được ý tứ của hai chữ 'anh trai' nhưng cậu nhóc thiếu kiên quyết, bá đạo chuyên chế của Cảnh Chí và cũng không bằng đo lường tỉ mỉ, chu đáo của Cảnh Trăn, dù là có lực uy hiếp bẩm sinh lại không đủ kiên quyết.
Chẳng qua là, Cảnh Triều dần dần nhận ra rằng, cưng chiều đổi lấy một lần so với một lần càng phạm những sai lầm thái quá, như thể nhóc con tận lực thử thăm dò điểm mấu chốt của mình.
Cảnh Triều xiết chặt tay, cầm thước giơ lên cao.
Hít thở được một lúc, Cảnh Tịch nhìn thấy cánh tay đang giơ lên của Cảnh Triều, không biết sức lực từ đâu xen lẫn chút tuyệt vọng trong lòng, nhóc con đá chân về phía sau bật thẳng người ra khỏi sô pha, té lăn xuống nền.
'Bịch!'
'Bốp!'
Thước đang quất xuống không kịp ngừng lại đã quất vào cẳng chân nhóc con phát ra tiếng cùng lúc với tiếng cái trán nhóc con đập xuống nền gỗ cứng, toàn thân nhóc cũng lập tức lăn rớt xuống nền lăn long lóc. Vô ý thức đưa tay lên sờ sờ cái trán, may mắn nháy mắt té xuống đó, cánh tay thoáng chống đở, trán chỉ hơi phồng lên.
Cảnh Triều bị dọa sợ đến mất hồn, nhìn nhóc con ngã xuống như một con rối bị đứt dây, da đầu cũng lập tức nổi lên một tầng da gà. Cúi xuống đở Cảnh Tịch dậy, tỉ mỉ kiểm tra trán và toàn thân nhóc, đảm bảo không có thương tích nào khác ngoại trừ vết sưng đỏ nhẹ trên trán và ngọn lửa rải rác biến thành núi lửa phun trào tức giận.
Cảnh Triều lùi lại một bước ngồi xuống ghế sô pha, kéo nhóc con đang đứng không vững đặt úp sấp lên đầu gối của mình. Ầm ầm sấm sét thước quất đánh ào ạt vào bắp đùi của Cảnh Tịch, một mãnh dài mỏng dấu đỏ tươi nổi lên cắt ngang làn da trắng mịn. Đùi vốn là nơi da mỏng, thịt mịn mềm, Cảnh Triều lại nổi nóng, thước lập tức đánh ra một lằn đỏ thẩm ngay lập tức liền biến thành tái tím.
"A! Anh! Em biết lỗi rồi!"
Cảnh Tịch đau đến mức cả người bật dậy, nước mắt lớn như hạt đậu rơi bộp trên mặt đất một tiếng, chân tóc ướt đẫm.
Lần này, Cảnh Triều không nói lời nào, mặc kệ Cảnh Tịch giãy giụa, nghiêm túc cầm thước đánh, Cảnh Triều chỉ dửng dưng đưa tay vung thước lên, sức lực vẫn không hề giảm sút.
"Anh ... anh ... anh ..."
Cảnh Tịch không thể phát ra tiếng nào khác ngoại trừ gọi anh ...anh....
Cảnh Triều nhìn phía sau bắp đùi thon thả vốn đã đỏ thẫm, màu sắc trên mông còn thê thảm hơn, có một mảng đan xen lác đác những vết bầm tím lác đác, liền nhìn phản ứng của đứa nhỏ trên đầu gối biết nhóc con đã đau lắm rồi.
Cảnh Tịch giật giật vai trượt xuống khỏi đầu gối Cảnh Triều, quỳ xuống dưới chân anh và cúi đầu xuống, nước mắt rơi như một vòi nước đang mở.
Cảnh Triều thấy trên trán nhóc càng sưng lên, tức giận nói.
"Em có phải muốn từ nay anh trói em lại đánh?"
Cảnh Tịch khóc nức nở hơn, lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt giàn giụa, toàn bộ dưới thắt lưng cứng đờ không nói được lời nào.
Cảnh Triều lạnh lùng nói.
"Đứng dậy."
Cả người Cảnh Tịch đều run rẩy lên, nước mắt chảy ra ngày càng nhiều, nhưng nhóc không dám trái lệnh của Cảnh Triều, nghiến răng, nhéo thịt trên đầu gối, lắc cả người đứng dậy, cố gắng ổn định hai chân đang run rẩy.
"Ngẩng đầu."
Lần này Cảnh Tịch không phản ứng ngay lập tức, hít thở một vài hơi, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhóc con đưa mu bàn tay lên lau vài giọt nước mắt trước khi di chuyển ánh mắt của mình lên phía trên một chút.
Cảnh Triều nhìn thấy vết máu lấm tấm ở môi trong gương mặt tái nhợt, dấu tay trên mặt đỏ lên, trong mắt không còn đứa nhỏ tinh thần rạng rỡ sáng lạn chói mắt, nhìn tới ngọn nguồn trong trẻo, tinh khiết trong con ngươi của nhóc con, đột nhiên Cảnh Triều cảm thấy giống như bị bịt kín miệng, hơi thở như bị nghẹn cứng trong lồng ngực, rất lâu mới khó khăn thở ra.
"Có đau không?"
Cảnh Triều hỏi.
Cảnh Tịch gật đầu, nước mắt chực trào, bộ dạng cực sợ, vừa rồi vừa đánh vừa khóc không có cảm giác được, hiện tại đối mặt với gương mặt trầm như nước của anh trai, hai hàm răng đánh run lập cập.
"Đau.... đau lắm... "
Cảnh Triều vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
"Cho em cơ hội giải thích, thừa nhận lỗi lầm của mình. Không có nghĩa là anh không biết những tính toán trong đầu của em. Nếu biết đau thì hãy nhớ kỹ, sau này khi cho em cơ hội giải thích, em vẫn trả lại cho anh trò đùa giỡn thông minh, khéo léo thì em sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa, uất ức lớn đến đâu cũng nhịn xuống cho anh."
Cảnh Tịch lại ngẩng đầu nhìn, đáy mắt vẫn còn đọng lại một tầng hơi nước, nhưng khi ánh mắt trầm tĩnh của Cảnh Triều quét qua, ánh mắt chợt lóe lên không dám nhìn thẳng vào anh nữa.
"Dạ! Em biết sai rồi. Đừng đánh em nữa được không? "
Cảnh Triều không quan tâm đến ánh mắt né tránh của Cảnh Tịch, nhướng mày, trầm mặc nhìn nhóc con một cái.
"Em cho rằng mình không đáng đánh hả?"
Cảnh Tịch lắc đầu, nước mắt lưng tròng.
"Không có..."
"Không có cái gì, là không có không nên đánh à?"
Cảnh Tịch cố nén tiếng thút thít, sợ hãi đến tóc cũng run lên.
"Anh! Bé Tịch biết là sai rồi. Em nên đánh, nhưng em không thể chịu nổi nữa -"
"Anh hỏi em, em không muốn xuất ngoại sao không nói với chú ba?"
Cảnh Triều cắt ngang lời nhóc.
Cảnh Tịch đột ngột bị hỏi đến chuyện này nên có một chút hoảng hồn.
"Em có nói."
Cảnh Triều cau mày.
"Chú ba nói sao?"
"Ba nói..."
Cảnh Tịch thoáng ngó xuống.
"....Nói rằng em không có đủ lý do để thuyết phục ba, ba còn bảo em suy nghĩ lại."
Cảnh Triều cười nhạo một tiếng.
"Thế là em đưa ra lý do tiếng Anh của mình quá tệ?"
Cảnh Tịch cúi đầu không nói gì.
Cảnh Triều vèo đứng dậy, gỏ thước lên sô pha.
"Chống đỡ đi."
Cảnh Tịch đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt bối rối, vết thương phía sau phải rất cố gắng mới có thể đứng vững, quần áo mặc ở nhà đã ướt mấy lần, vẫn còn muốn đánh.
Cảnh Triều thấy nhóc không nhúc nhích. 'Bốp!' Một thước quất xuyên qua ngàn vạn lằn sưng ngấn.
'Chỉ một chuyện này có đánh chết em cũng không oan. Chống cúi xuống."
Thước lần này quất xuống, đầu gối của Cảnh Tịch mềm nhũn ra, ngay khi nhóc cong eo, chống đỡ trên ghế sô pha, cơn đau truyền từ mông xuống đến mắt cá chân, chân không tự chủ đung đưa, miệng cầu khẩn kêu một tiếng "Anh!"
Cảnh Tịch thực sự tuyệt vọng. Nhóc con sắp không chịu nổi nữa.
Cảnh Triều nhìn cả người đứa nhỏ phát run, sắc mặt tái nhợt đến không còn chút máu, thoáng dừng lại, thước lại đánh tới.
Trong phút chốc, Cảnh Tịch chúi nhào về phía trước trên sô pha, đôi mắt đen lại một lúc, ước gì mình ngất đi ngay lập tức.
Thước lại được nâng lên, ấn vào da thịt non mềm giữa phần mông chân của nhóc. Cảnh Tịch bị đánh đến toàn thân siết chặt, cảm thấy quá chật vật muốn đứng dậy nhưng không chống đỡ nổi.
"Tuổi không lớn lắm mà lòng dạ cũng không hề nhỏ. Dám dùng thành tích uy hiếp ba mình!"
Những lằn sưng xanh đỏ sặc sở rậm rạp đan chéo nhau làm cái mông càng thêm dữ tợn vậy mà thước không hề giảm lực chút xíu nào vẫn đều đều lên xuống. Không biết là do ảnh hưởng tâm lý hay là do trên mông nổi đầy khối u căng cứng làm âm thanh lúc đánh vào không còn giòn vang như trước mà trở nên trầm nặng.
Giọng nói Cảnh Triều bổng trở nên rất nghiêm khắc.
"Gặp phải có một chút chuyện không vừa lòng liền bắt đầu không từ thủ đoạn. Đều là người nhà với nhau có cái gì mà không thể nói đến đổi em phải toan tính gạt lừa. Ở trong lòng của em, ba của em, anh của em đều là những người độc tài không nói đạo lý ư!"
Mông càng ngày càng đau rát, hai mắt đã ngấn lệ mà lời nói của Cảnh Triều giống như một cơn sóng thần cuốn nhóc con vào biển nước mắt.
"Em nên nhớ kỹ bài học kinh nghiệm này. Gặp khó khăn gì cũng phải học cách giao tiếp tích cực. Dù có mâu thuẫn cũng thẳng thắn, cởi mở. Em giống như bè lũ xu nịnh còn ra bộ dáng gì?"
Cảnh Tịch sửng sờ, lời dạy bảo của Cảnh Triều đã ép chặt tiếng rên rỉ của nhóc con vào cổ họng, quên cả nhận lỗi, cùng cầu xin tha thứ, chỉ có tiếng thở dồn dập và hỗn loạn.
Nếu như vừa rồi có chút uất ức, bất bình thì bây giờ không còn chút nào nữa. Cảnh Tịch biết rất rỏ anh mình luôn không thích những điều đó, và cũng không thích dáng vẻ khoe mẻ gặp mai không đúng lúc của mình, nhưng đây là lần đầu tiên nhóc lộ ra ngoài một cách hiệu quả như vậy.... khó khăn lau nước mắt, run rẩy đứng trên sô pha, hai chân run run gắng gượng kéo thẳng.
Cảnh Triều nhìn vết sưng xanh tím trên mông, móng tay nhéo mạnh vào lòng bàn tay, đang định giơ tay lên thì bị tiếng gõ cửa dồn dập đột ngột cắt ngang.
-------------------------------------------------- ----
Phần riêng của Tác giả Mễ Tửu Đản Nê
Tôi viết mà còn cảm thấy rung người. Đừng trách anh trai. Anh ấy thậm chí còn không biết việc đánh người trong cơn tức giận pha lẫn cảm xúc là có ý nghĩa như thế nào. Anh rất tức giận và là một trong số ít người thực sự tức giận trước những sai lầm của Cảnh Tịch.
????????????
Còn đây là lịch sử trò chuyện trên Wechat của Cảnh Chí với Cảnh Trăn lúc Cảnh Chí giả vờ bề bộn khi Cảnh Triều bị Phương Chu đuổi ra khỏi phòng cầm roi mây đến tìm Cảnh Chí....
--------
Cảnh nhị: Anh !
Cảnh Chí không quan tâm, cứ thế năm phút trôi qua.
Cảnh nhị: bé Triều đâu?
Cảnh lão đại : đang ở chỗ của anh.
Cảnh nhị : Ồ, nó đang làm gì vậy, em đang có việc muốn tìm nó.
Cảnh lão đại: Đang quỳ.
Cảnh nhị : À, sao vậy anh, chuyện đó không liên quan gì đến nó cả.
Cảnh lão đại: Nó liên quan đến ai?
Cảnh nhị : Em em em, đó là lỗi của em, chẳng phải chỉ mượn con trai anh tiếp tay một chút... Anh nhỏ mọn quá đi.
Cảnh lão đại: Anh nhỏ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất