Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]
Chương 127: PN. Không uổng công năm tháng [7]
Cuộc sống hàng ngày trôi qua rất êm ả và mọi thứ diễn ra rất có trật tự. Một ngày Phương Chu bôi và xoa vết thương cho Cảnh Tịch đều đặn hai lần, mông gần như đã lành nhưng trong lòng nhóc con lại trống rỗng.
Suốt cả tuần qua Cảnh Triều vẫn chạy bộ đến trường mỗi ngày.
Bài kiểm tra hàng ngày ở trường vẫn đưa cho Cảnh Triều ký.
Cảnh Triều vẫn sửa bài tập hàng ngày, vẫn phân tích đưa ra vài cách làm mới cũng không có sai một đề một roi chỉ là nhiều hơn vài phần đơn điệu máy móc, bớt vài phần thân mật giữa hai anh em.
Cảnh Triều không còn dẫn nhóc con đến nhà ăn của khối cấp ba ăn ké cơm. Cũng không còn ôm bóng đến trước lớp rủ nhóc đi đánh bóng rỗ vào giờ nghỉ giữa trưa.
Cảnh Triều vẫn đọc kỹ bút ký hàng ngày của nhóc, vẫn viết rất nhiều lời đánh giá phê bình nhưng ngoài miệng thì lại tích tự như kim nói chỉ mấy lời ' không tệ, cũng được, đọc đi đọc lại hai lần...'
Cảnh tượng tranh luận suốt ba tiếng đồng hồ vì vài câu hiểu bất đồng cũng không còn xuất hiện nữa.
Và cũng không ai nhắc đến mấy bài kiểm tra Anh Văn phong ba.
Mấy ngày đầu, Cảnh Tịch còn bóp da đầu, mặt dày làm nũng lấy lòng khoe mã những cứ mãi đối diện với vẻ mặt bất khả xâm phạm của Cảnh Triều thì dù có kiên nhẫn đến cở nào cũng sẽ dần hao hết. Cảnh Tịch cũng bắt đầu dần mất đi hy vọng. Nhóc con đã không còn thấy ánh mắt âu yếm, cưng chiều, cánh tay mạnh mẽ hay lồng ngực ấm áp của Cảnh Triều nữa.
Dù cho có trôi qua bao lâu, nhịp tim của Cảnh Tịch vẫn sẽ đập loạn xạ khi một mình cùng ở với anh trai, nhưng sau khi đối mặt với sự lạnh lùng và xa lánh của Cảnh Triều, nhóc con ban đầu còn buồn rầu sau đó chỉ cười nhạt.
Các thầy cô đều nói Cảnh Tịch đã ngoan hơn rất nhiều. Trước đây dù thành tích học tập rất xuất sắc nhưng bởi vì nhóc con rất ngịch ngợm, trong giờ học trắng trợn trêu chọc thầy cô, thỉnh thoảng còn trốn một số tiết tự học đường đường chính chính đi quậy phá thật giống một tiểu bá vương mà các thầy cô cũng quá quen với mấy chuyện này của nhóc con. Bây giờ đột nhiên nhóc con điềm tĩnh lại thoáng thấy có vài phần bóng dáng của Cảnh Triều.
Kết quả là những uỷ khuất, thất vọng, lo sợ bất an, buồn bực không vui... sau khi thời gian trôi qua đã biến thành thản nhiên chấp nhận.
Tất cả những thay đổi trong quan hệ giữa hai anh em đều lọt vào trong mắt Phương Chu. Anh cũng vài lần nói qua với Cảnh Chí – Cảnh Trăn nhưng hai người này coi như chẳng có chuyện gì chỉ luôn nói 'chuyện con nít để tự tụi nó giải quyết với nhau'.
Thế nhưng Phương Chu lại không đành lòng như vậy bỏ mặc.
Vì thế ngày hôm nay khi nghe Cảnh Tịch kiếm cớ muốn trốn tập luyện Taekwondo, Phương Chu lập tức nói mà không cần suy nghĩ.
"Không được! Con không muốn thi đại học mà cũng không cần con vào công ty làm việc. Nên làm chỉ có chuyện này mà cũng không cố gắng làm cho hoàn hảo sao?"
Cảnh Tịch sững sờ hoàn toàn không ngờ tới Phương Chu sẽ nổi giận, nhóc con ăn cơm xong vừa muốn rời khỏi nhà ăn đành phải đứng lại cạnh bàn nghe rầy dạy.
Cảnh Triều ngược lại lên tiếng.
"Chú út! Em ấy không muốn đi thì không đi. Đó chỉ là sở thích thôi và cũng không phải là một học quan trọng gì."
"Con im đi!"
Phương Chu trừng mắt nhìn Cảnh Triều. Anh làm sao không biết tâm tư của hai anh em. Cảnh Tịch muốn trốn tập luyện vì cảm thấy ngại ngùng khi tập luyện với Cảnh Triều.
Lần trước Triệu Tư Đạt còn đến hỏi Cảnh Trăn hai anh em đã xảy ra chuyện gì. Ngay cả người ngoài còn nhìn ra huống chi Cảnh Tịch là người trong cuộc.
Cảnh Triều cố ý lạnh nhạt làm lơ với nhóc con đương nhiên cũng không có hỏi nhiều hay ép buộc nhóc. Bây giờ bị Phương Chu ở trên bàn ăn rầy một câu đã làm mặt cậu nhóc đỏ bừng, cúi đầu đấu tranh với đồ ăn trong chén.
Phương Chu liếc nhìn Cảnh Chí – Cảnh Trăn đang coi như không có việc gì, hơn nữa cũng lười xem náo nhiệt, cố ý gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn.
"Nên làm gì thì làm đó! Con còn dám trốn luyện tập, anh con không đánh con, chú trước sẽ đánh con một trận cấp gọi hồn con trở về ! Đi!"
Phương Chu nhìn xem nhóc con đi, ngay khi anh thu hồi tầm mắt anh nhìn thấy Cảnh Trăn ngồi đối diện mấp mái môi nói với anh hai từ 'mềm lòng?'
Phương Chu không cho là đúng ngược lại còn trợn mắt liếc Cảnh Trăn một cái mới cắn mạnh một miếng trứng gà nhai đến nghiến răng rôm rốp.
Phương Chu đúng là mủi lòng, điều mà anh không thích nhất là sự bạo lực lạnh lùng dưới cờ hiệu 'Tỉnh lại'. Mặc dù biết lần này Cảnh Tịch đã làm quá phận nhưng vẫn không bỏ được tình cảnh hai anh em dưới cùng mái hiên mà xa cách gần như người xa lạ.
Khi Phương Chu đến tìm Cảnh Tịch, nhóc con đang ngoan ngoãn ngồi ở bàn viết bút ký nhìn thấy người tới lập tức đứng dậy nhường chỗ ngồi.
Phương Chu tuỳ tay lật lật đều là những phê bình của Cảnh Triều, lại nhìn lướt qua nhóc con hiếm khi ngoan ngoãn trước mặt mình cung kính đứng im, mắt nhìn mũi, mũi nhình chân Cảnh Tịch. Đều là em trai, trong lòng Phương Chu dâng lên vài phần phiền muộn.
Mềm lòng thì mềm lòng, sầu muộn thì phiền muộn, Phương Chu cũng không phải người đứng đối lập với Cảnh Triều cưng chiều nhóc con.
Trầm mặc.
"Nói con vài câu, con uất ức?"
Cảnh Tịch vẫn còn hơi sợ, người chú trước mặt này rất ít khi nói nặng lời với bọn nhóc, nhưng trong lòng đang nghẹn khuất, vì vậy cung kính nói:
"Không có, bé Tịch không dám."
Phương Chu lẳng lặng nhìn nhóc con một hồi.
"Vậy con tại sao không muốn đi luyện tập?"
Cảnh Tịch không có bất kỳ sở thích đặc biệt nào. Dù lớn lên trong nền giáo dục ưu tú và thành thục một số kỹ năng trong các môn thể thao khác nhau, nhưng nhóc con thực sự thích chỉ có Taekwondo.
Nhóc con làm gì muốn thật sự trốn huấn luyện, chú út đã biết rỏ nguyên nhân còn muốn buộc mình phải nói ra. Cảnh Tịch cảm thấy có chút không thoải mái.
"Không có tại sao."
Lần đầu tiên Phương Chu biết đứa nhỏ mồm mép thật thiếu đánh, liền nắm lấy cánh tay của Cảnh Tịch, xoay người nhóc đưa chân đá vào mông nhóc.
Cảnh Tịch bị đá đến loạng choạng về phía trước mấy bước. Dù Phương Chu đã thu lực nhưng bởi vì thương bị Cảnh Triều đánh cũng chưa lành hẳn. Thêm vào đó Phương Chu là người trưởng thành còn sớm tối ngày ngày chạy bộ năm cây số thêm cú đá có mang theo tức giận. Cảnh Tịch bị đá đến nóng rát, khí khăn lắm mới đứng vững vẫn còn chút ẩn ẩn đau. Nhóc chỉ dám đứng thật xa, vẻ mặt ngập tràn uất ức lăng lăng nhìn Phương Chu.
Phương Chu nhìn nhóc chằm chằm.
"Con còn cứng đầu?"
Cảnh Tịch co cổ, đưa hai tay ra sau bụm mông lại, lắc đầu.
Phương Chu lạnh giọng phân phó.
"Lại đây."
Cảnh Tịch cắn cắn môi, vẫn đang rất hoảng sợ nhưng vừa rồi bị đá sợ, nhóc con không dám do dự, bước từng bước nhỏ tới trước Phương Chu, hai tay buông thỏng bên hông.
Phương Chu nhìn nhóc.
"Có phải con muốn chú kêu anh con đến đứng bên cạnh mới dễ nói chuyện phải không?"
Cảnh Tịch mím miệng lắc đầu, đôi mắt nhỏ đung đưa ẩn ẩn vô thố cùng hoảng sợ.
"Chú ép con đi luyện tập, con không vui hả?"
Cảnh Tịch cúi đầu, vẫn không nói chuyện, tiếp tục lắc đầu.
Phương Chu
"Con đây chỉ gặp một chuyện nhỏ liền nghĩ tìm mọi cách trốn tránh à?"
Cảnh Tịch lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Phương Chu, đôi mắt trong veo thuần khiết và trong suốt thoáng đối diện với ánh mắt nghiêm khắc, kiên định của Phương Chu ngó xuống lại.
Phương Chu biết đứa nhỏ đã bắt đầu nghe lọt.
"Cùng anh mình bực bội, con vui vẻ lắm sao?"
Cảnh Tịch mãnh liệt nhìn Phương Chu, vẻ mặt bướng bỉnh muốn la lớn phản đối lại, chợt nhớ đến mông vẫn còn đau nhức, tiếng nói ra đến bên môi liền mềm nhũn xuống.
"Con không có cùng anh bực bội, là anh không thèm để ý đến con!"
Phương Chu lườm nhóc một cái, khóe miệng giật giật nhưng đáy mắt không có cười.
"Ngày đó chú xin tha cho con xem ra là chú đã làm sai."
Cảnh Tịch sững sờ, rồi lại cúi đầu xuống.
"Con còn không biết mình sai ở đâu?"
"Chú út!"
Phương Chu đã sớm nghĩ qua. Cảnh Triều không có khả năng hướng dẫn từng bước tỉ mỉ như Cảnh Trăn, cũng không tàn nhẫn ra tay độc ác như Cảnh Chí. Cậu nhóc cũng là lần thứ nhất làm anh trai, bé Tịch quá ngây thơ, còn cậu nhóc không đủ thành thục.
Tuy nhiên, Cảnh Chí - Cảnh Trăn có thể thờ ơ lạnh nhạt, bỏ mặc hai anh em đả thương đối phương một ngàn tự tổn tám trăm, Phương Chu thì không làm được.
"Con cảm thấy anh con tức giận nhất là chuyện gì?"
Mấy ngón tay đang buông thỏng bên đùi của Cảnh Tịch không yên phận nắm kéo kéo quần của mình. Nhóc con suy nghĩ một lúc nhưng không nói gì.
"Chú không có rầy la cũng không đánh con."
Phương Chu đổi sang một tư thế thoải mái hơn và cũng áp bách hơn.
"Con nghĩ kỹ đi."
Cảnh Tịch có chút chật vật, mặc dù nhóc biết Phương Chu không phải cưng chiều bọn họ bất chấp, nhưng đây là lần đầu tiên nhóc con cúi đầu phản tỉnh lại trước mặt người chú này.
Dù cho nhóc con có bốc đồng đến đâu hay là đứa nhỏ biết phân biệt tốt xấu, Cảnh Tịch có thể cảm nhận được Phương Chu đang giúp đỡ mình. Sau khi giằng co một lúc lâu, nhóc con mới thực sự thả lỏng người.
"Hẳn là con giở trò khôn vặt, muốn đi qua cửa phụ một cách gian xảo. Anh cảm thấy con không quang minh lỗi lạc"
Khi Phương Chu nghe thấy mấy lời này, trong lòng thoáng dịu lại một chút. May mắn thay, Cảnh Tịch ít nhất cũng thành thật thú nhận lỗi lầm của mình, không có tránh nặng tìm nhẹ, linh tinh nói với anh rằng nhóc con không nghiêm túc làm bài thi này nọ.... Mặc kệ như thế nào, trong tâm đứa bé này rất là chính khí.
Phương Chu gật đầu.
"Anh con cảm thấy con không đủ ngay thẳng, vậy con nghĩ thế nào?"
Cảnh Tịch nghiêm giọng nói.
"Con lúc đó không nghĩ nhiều như vậy, trong lòng rất buồn bực, bây giờ con đã biết mình sai rồi, sẽ không lựa chọn biện pháp nói bóng nói gió như vậy đối phó mà cố gắng thẳng thắn giải quyết nó."
Phương Chu đột nhiên hỏi.
"Nói bóng nói gió rất đáng khen ngợi sao?"
Cảnh Tịch sửng sốt, há hốc mồm nhìn, không lên tiếng.
Phương Chu lặp lại.
"Con hiểu được nói bóng nói gió, uy bức lợi dụ, dùng một số thủ đoạn thích hợp để đạt được điều con muốn.... Cho dù không có quang minh lỗi lạc nhưng những chuyện như vậy sau này con làm không thiếu. Có cái nên làm có việc không nên làm. Anh con cũng không vì mấy chuyện này mà đánh con, đơn giản chỉ đánh cảnh cáo con đừng có quá đáng thôi."
Cảnh Tịch đã sợ ngây người, nhóc con không ngờ chú út nói nhiều còn bày ra trận lớn như vậy. Còn chưa kịp phản ứng lại, nhóc chợt nghe giọng nói của chú út ấm áp hơn.
"Nhưng mà, con lại đem những thủ đoạn này tính toán trên người nhà đã vượt qua điểm mấu chốt của anh con."
Trong mắt Phương Chu như là biển sâu cùng sông băng.
"Không chỉ là anh trai của con, đến cả ba của con, con cũng không tín nhiệm, lạnh chính là lòng của mọi người chúng ta."
Im lặng không bao lâu, Cảnh Tịch cuối cùng cũng lên tiếng, khó khăn thốt ra hai tiếng.
"Chú út!"
Phương Chu không nói, bình tĩnh nhìn nhóc con.
"Con không nghĩ nhiều như vậy."
Giọng nói của Cảnh Tịch rất nhỏ và trầm.
Phương Chu thực sự biết Cảnh Tịch chỉ nhất thời xung động, hơn nữa đã quen được chiều chuộng, nhóc luôn cảm thấy mình muốn làm gì thì làm. Tuy nhiên, là con cháu nhà họ Cảnh, mọi hành vi cư xử đều phải suy nghĩ thận trọng hơn người khác rất nhiều nên không thể lấy cớ còn nhỏ bốc đồng làm nguyên do.
Phương Chu nghiêm nghị nói:
"Bé Tịch, nếu như con đến bây giờ vẫn không thể học cách đối mặt với sai lầm của mình, e rằng trận đòn kia rất là vô ích. Con nếu như không suy nghĩ hay là không nghĩ nhiều như vậy.... Con biết con lấy ra lý do làm ba con ba phen kích động. Con biết quyết định không nằm ở chỗ của anh con. Con chạy đến xin ba con ký tên vào bài kiểm tra. Con còn liệu đến ba con sẽ không cầm lấy bài kiểm tra của con đi mét anh của con. Thậm chí con còn biết chỉ cần anh con không can thiệp, ba con sẽ không bao giờ đánh con vì điểm số của con. Bé Tịch, sự tin tưởng của người thân dành cho con là vô điều kiện nhất và nếu bị cô phụ thì cũng đáng thất vọng nhất."
............................................................
Edit xong không biết Save thế nào bị xoá gần hết chương đành phải lọ mọ làm lại...????????
Suốt cả tuần qua Cảnh Triều vẫn chạy bộ đến trường mỗi ngày.
Bài kiểm tra hàng ngày ở trường vẫn đưa cho Cảnh Triều ký.
Cảnh Triều vẫn sửa bài tập hàng ngày, vẫn phân tích đưa ra vài cách làm mới cũng không có sai một đề một roi chỉ là nhiều hơn vài phần đơn điệu máy móc, bớt vài phần thân mật giữa hai anh em.
Cảnh Triều không còn dẫn nhóc con đến nhà ăn của khối cấp ba ăn ké cơm. Cũng không còn ôm bóng đến trước lớp rủ nhóc đi đánh bóng rỗ vào giờ nghỉ giữa trưa.
Cảnh Triều vẫn đọc kỹ bút ký hàng ngày của nhóc, vẫn viết rất nhiều lời đánh giá phê bình nhưng ngoài miệng thì lại tích tự như kim nói chỉ mấy lời ' không tệ, cũng được, đọc đi đọc lại hai lần...'
Cảnh tượng tranh luận suốt ba tiếng đồng hồ vì vài câu hiểu bất đồng cũng không còn xuất hiện nữa.
Và cũng không ai nhắc đến mấy bài kiểm tra Anh Văn phong ba.
Mấy ngày đầu, Cảnh Tịch còn bóp da đầu, mặt dày làm nũng lấy lòng khoe mã những cứ mãi đối diện với vẻ mặt bất khả xâm phạm của Cảnh Triều thì dù có kiên nhẫn đến cở nào cũng sẽ dần hao hết. Cảnh Tịch cũng bắt đầu dần mất đi hy vọng. Nhóc con đã không còn thấy ánh mắt âu yếm, cưng chiều, cánh tay mạnh mẽ hay lồng ngực ấm áp của Cảnh Triều nữa.
Dù cho có trôi qua bao lâu, nhịp tim của Cảnh Tịch vẫn sẽ đập loạn xạ khi một mình cùng ở với anh trai, nhưng sau khi đối mặt với sự lạnh lùng và xa lánh của Cảnh Triều, nhóc con ban đầu còn buồn rầu sau đó chỉ cười nhạt.
Các thầy cô đều nói Cảnh Tịch đã ngoan hơn rất nhiều. Trước đây dù thành tích học tập rất xuất sắc nhưng bởi vì nhóc con rất ngịch ngợm, trong giờ học trắng trợn trêu chọc thầy cô, thỉnh thoảng còn trốn một số tiết tự học đường đường chính chính đi quậy phá thật giống một tiểu bá vương mà các thầy cô cũng quá quen với mấy chuyện này của nhóc con. Bây giờ đột nhiên nhóc con điềm tĩnh lại thoáng thấy có vài phần bóng dáng của Cảnh Triều.
Kết quả là những uỷ khuất, thất vọng, lo sợ bất an, buồn bực không vui... sau khi thời gian trôi qua đã biến thành thản nhiên chấp nhận.
Tất cả những thay đổi trong quan hệ giữa hai anh em đều lọt vào trong mắt Phương Chu. Anh cũng vài lần nói qua với Cảnh Chí – Cảnh Trăn nhưng hai người này coi như chẳng có chuyện gì chỉ luôn nói 'chuyện con nít để tự tụi nó giải quyết với nhau'.
Thế nhưng Phương Chu lại không đành lòng như vậy bỏ mặc.
Vì thế ngày hôm nay khi nghe Cảnh Tịch kiếm cớ muốn trốn tập luyện Taekwondo, Phương Chu lập tức nói mà không cần suy nghĩ.
"Không được! Con không muốn thi đại học mà cũng không cần con vào công ty làm việc. Nên làm chỉ có chuyện này mà cũng không cố gắng làm cho hoàn hảo sao?"
Cảnh Tịch sững sờ hoàn toàn không ngờ tới Phương Chu sẽ nổi giận, nhóc con ăn cơm xong vừa muốn rời khỏi nhà ăn đành phải đứng lại cạnh bàn nghe rầy dạy.
Cảnh Triều ngược lại lên tiếng.
"Chú út! Em ấy không muốn đi thì không đi. Đó chỉ là sở thích thôi và cũng không phải là một học quan trọng gì."
"Con im đi!"
Phương Chu trừng mắt nhìn Cảnh Triều. Anh làm sao không biết tâm tư của hai anh em. Cảnh Tịch muốn trốn tập luyện vì cảm thấy ngại ngùng khi tập luyện với Cảnh Triều.
Lần trước Triệu Tư Đạt còn đến hỏi Cảnh Trăn hai anh em đã xảy ra chuyện gì. Ngay cả người ngoài còn nhìn ra huống chi Cảnh Tịch là người trong cuộc.
Cảnh Triều cố ý lạnh nhạt làm lơ với nhóc con đương nhiên cũng không có hỏi nhiều hay ép buộc nhóc. Bây giờ bị Phương Chu ở trên bàn ăn rầy một câu đã làm mặt cậu nhóc đỏ bừng, cúi đầu đấu tranh với đồ ăn trong chén.
Phương Chu liếc nhìn Cảnh Chí – Cảnh Trăn đang coi như không có việc gì, hơn nữa cũng lười xem náo nhiệt, cố ý gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn.
"Nên làm gì thì làm đó! Con còn dám trốn luyện tập, anh con không đánh con, chú trước sẽ đánh con một trận cấp gọi hồn con trở về ! Đi!"
Phương Chu nhìn xem nhóc con đi, ngay khi anh thu hồi tầm mắt anh nhìn thấy Cảnh Trăn ngồi đối diện mấp mái môi nói với anh hai từ 'mềm lòng?'
Phương Chu không cho là đúng ngược lại còn trợn mắt liếc Cảnh Trăn một cái mới cắn mạnh một miếng trứng gà nhai đến nghiến răng rôm rốp.
Phương Chu đúng là mủi lòng, điều mà anh không thích nhất là sự bạo lực lạnh lùng dưới cờ hiệu 'Tỉnh lại'. Mặc dù biết lần này Cảnh Tịch đã làm quá phận nhưng vẫn không bỏ được tình cảnh hai anh em dưới cùng mái hiên mà xa cách gần như người xa lạ.
Khi Phương Chu đến tìm Cảnh Tịch, nhóc con đang ngoan ngoãn ngồi ở bàn viết bút ký nhìn thấy người tới lập tức đứng dậy nhường chỗ ngồi.
Phương Chu tuỳ tay lật lật đều là những phê bình của Cảnh Triều, lại nhìn lướt qua nhóc con hiếm khi ngoan ngoãn trước mặt mình cung kính đứng im, mắt nhìn mũi, mũi nhình chân Cảnh Tịch. Đều là em trai, trong lòng Phương Chu dâng lên vài phần phiền muộn.
Mềm lòng thì mềm lòng, sầu muộn thì phiền muộn, Phương Chu cũng không phải người đứng đối lập với Cảnh Triều cưng chiều nhóc con.
Trầm mặc.
"Nói con vài câu, con uất ức?"
Cảnh Tịch vẫn còn hơi sợ, người chú trước mặt này rất ít khi nói nặng lời với bọn nhóc, nhưng trong lòng đang nghẹn khuất, vì vậy cung kính nói:
"Không có, bé Tịch không dám."
Phương Chu lẳng lặng nhìn nhóc con một hồi.
"Vậy con tại sao không muốn đi luyện tập?"
Cảnh Tịch không có bất kỳ sở thích đặc biệt nào. Dù lớn lên trong nền giáo dục ưu tú và thành thục một số kỹ năng trong các môn thể thao khác nhau, nhưng nhóc con thực sự thích chỉ có Taekwondo.
Nhóc con làm gì muốn thật sự trốn huấn luyện, chú út đã biết rỏ nguyên nhân còn muốn buộc mình phải nói ra. Cảnh Tịch cảm thấy có chút không thoải mái.
"Không có tại sao."
Lần đầu tiên Phương Chu biết đứa nhỏ mồm mép thật thiếu đánh, liền nắm lấy cánh tay của Cảnh Tịch, xoay người nhóc đưa chân đá vào mông nhóc.
Cảnh Tịch bị đá đến loạng choạng về phía trước mấy bước. Dù Phương Chu đã thu lực nhưng bởi vì thương bị Cảnh Triều đánh cũng chưa lành hẳn. Thêm vào đó Phương Chu là người trưởng thành còn sớm tối ngày ngày chạy bộ năm cây số thêm cú đá có mang theo tức giận. Cảnh Tịch bị đá đến nóng rát, khí khăn lắm mới đứng vững vẫn còn chút ẩn ẩn đau. Nhóc chỉ dám đứng thật xa, vẻ mặt ngập tràn uất ức lăng lăng nhìn Phương Chu.
Phương Chu nhìn nhóc chằm chằm.
"Con còn cứng đầu?"
Cảnh Tịch co cổ, đưa hai tay ra sau bụm mông lại, lắc đầu.
Phương Chu lạnh giọng phân phó.
"Lại đây."
Cảnh Tịch cắn cắn môi, vẫn đang rất hoảng sợ nhưng vừa rồi bị đá sợ, nhóc con không dám do dự, bước từng bước nhỏ tới trước Phương Chu, hai tay buông thỏng bên hông.
Phương Chu nhìn nhóc.
"Có phải con muốn chú kêu anh con đến đứng bên cạnh mới dễ nói chuyện phải không?"
Cảnh Tịch mím miệng lắc đầu, đôi mắt nhỏ đung đưa ẩn ẩn vô thố cùng hoảng sợ.
"Chú ép con đi luyện tập, con không vui hả?"
Cảnh Tịch cúi đầu, vẫn không nói chuyện, tiếp tục lắc đầu.
Phương Chu
"Con đây chỉ gặp một chuyện nhỏ liền nghĩ tìm mọi cách trốn tránh à?"
Cảnh Tịch lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Phương Chu, đôi mắt trong veo thuần khiết và trong suốt thoáng đối diện với ánh mắt nghiêm khắc, kiên định của Phương Chu ngó xuống lại.
Phương Chu biết đứa nhỏ đã bắt đầu nghe lọt.
"Cùng anh mình bực bội, con vui vẻ lắm sao?"
Cảnh Tịch mãnh liệt nhìn Phương Chu, vẻ mặt bướng bỉnh muốn la lớn phản đối lại, chợt nhớ đến mông vẫn còn đau nhức, tiếng nói ra đến bên môi liền mềm nhũn xuống.
"Con không có cùng anh bực bội, là anh không thèm để ý đến con!"
Phương Chu lườm nhóc một cái, khóe miệng giật giật nhưng đáy mắt không có cười.
"Ngày đó chú xin tha cho con xem ra là chú đã làm sai."
Cảnh Tịch sững sờ, rồi lại cúi đầu xuống.
"Con còn không biết mình sai ở đâu?"
"Chú út!"
Phương Chu đã sớm nghĩ qua. Cảnh Triều không có khả năng hướng dẫn từng bước tỉ mỉ như Cảnh Trăn, cũng không tàn nhẫn ra tay độc ác như Cảnh Chí. Cậu nhóc cũng là lần thứ nhất làm anh trai, bé Tịch quá ngây thơ, còn cậu nhóc không đủ thành thục.
Tuy nhiên, Cảnh Chí - Cảnh Trăn có thể thờ ơ lạnh nhạt, bỏ mặc hai anh em đả thương đối phương một ngàn tự tổn tám trăm, Phương Chu thì không làm được.
"Con cảm thấy anh con tức giận nhất là chuyện gì?"
Mấy ngón tay đang buông thỏng bên đùi của Cảnh Tịch không yên phận nắm kéo kéo quần của mình. Nhóc con suy nghĩ một lúc nhưng không nói gì.
"Chú không có rầy la cũng không đánh con."
Phương Chu đổi sang một tư thế thoải mái hơn và cũng áp bách hơn.
"Con nghĩ kỹ đi."
Cảnh Tịch có chút chật vật, mặc dù nhóc biết Phương Chu không phải cưng chiều bọn họ bất chấp, nhưng đây là lần đầu tiên nhóc con cúi đầu phản tỉnh lại trước mặt người chú này.
Dù cho nhóc con có bốc đồng đến đâu hay là đứa nhỏ biết phân biệt tốt xấu, Cảnh Tịch có thể cảm nhận được Phương Chu đang giúp đỡ mình. Sau khi giằng co một lúc lâu, nhóc con mới thực sự thả lỏng người.
"Hẳn là con giở trò khôn vặt, muốn đi qua cửa phụ một cách gian xảo. Anh cảm thấy con không quang minh lỗi lạc"
Khi Phương Chu nghe thấy mấy lời này, trong lòng thoáng dịu lại một chút. May mắn thay, Cảnh Tịch ít nhất cũng thành thật thú nhận lỗi lầm của mình, không có tránh nặng tìm nhẹ, linh tinh nói với anh rằng nhóc con không nghiêm túc làm bài thi này nọ.... Mặc kệ như thế nào, trong tâm đứa bé này rất là chính khí.
Phương Chu gật đầu.
"Anh con cảm thấy con không đủ ngay thẳng, vậy con nghĩ thế nào?"
Cảnh Tịch nghiêm giọng nói.
"Con lúc đó không nghĩ nhiều như vậy, trong lòng rất buồn bực, bây giờ con đã biết mình sai rồi, sẽ không lựa chọn biện pháp nói bóng nói gió như vậy đối phó mà cố gắng thẳng thắn giải quyết nó."
Phương Chu đột nhiên hỏi.
"Nói bóng nói gió rất đáng khen ngợi sao?"
Cảnh Tịch sửng sốt, há hốc mồm nhìn, không lên tiếng.
Phương Chu lặp lại.
"Con hiểu được nói bóng nói gió, uy bức lợi dụ, dùng một số thủ đoạn thích hợp để đạt được điều con muốn.... Cho dù không có quang minh lỗi lạc nhưng những chuyện như vậy sau này con làm không thiếu. Có cái nên làm có việc không nên làm. Anh con cũng không vì mấy chuyện này mà đánh con, đơn giản chỉ đánh cảnh cáo con đừng có quá đáng thôi."
Cảnh Tịch đã sợ ngây người, nhóc con không ngờ chú út nói nhiều còn bày ra trận lớn như vậy. Còn chưa kịp phản ứng lại, nhóc chợt nghe giọng nói của chú út ấm áp hơn.
"Nhưng mà, con lại đem những thủ đoạn này tính toán trên người nhà đã vượt qua điểm mấu chốt của anh con."
Trong mắt Phương Chu như là biển sâu cùng sông băng.
"Không chỉ là anh trai của con, đến cả ba của con, con cũng không tín nhiệm, lạnh chính là lòng của mọi người chúng ta."
Im lặng không bao lâu, Cảnh Tịch cuối cùng cũng lên tiếng, khó khăn thốt ra hai tiếng.
"Chú út!"
Phương Chu không nói, bình tĩnh nhìn nhóc con.
"Con không nghĩ nhiều như vậy."
Giọng nói của Cảnh Tịch rất nhỏ và trầm.
Phương Chu thực sự biết Cảnh Tịch chỉ nhất thời xung động, hơn nữa đã quen được chiều chuộng, nhóc luôn cảm thấy mình muốn làm gì thì làm. Tuy nhiên, là con cháu nhà họ Cảnh, mọi hành vi cư xử đều phải suy nghĩ thận trọng hơn người khác rất nhiều nên không thể lấy cớ còn nhỏ bốc đồng làm nguyên do.
Phương Chu nghiêm nghị nói:
"Bé Tịch, nếu như con đến bây giờ vẫn không thể học cách đối mặt với sai lầm của mình, e rằng trận đòn kia rất là vô ích. Con nếu như không suy nghĩ hay là không nghĩ nhiều như vậy.... Con biết con lấy ra lý do làm ba con ba phen kích động. Con biết quyết định không nằm ở chỗ của anh con. Con chạy đến xin ba con ký tên vào bài kiểm tra. Con còn liệu đến ba con sẽ không cầm lấy bài kiểm tra của con đi mét anh của con. Thậm chí con còn biết chỉ cần anh con không can thiệp, ba con sẽ không bao giờ đánh con vì điểm số của con. Bé Tịch, sự tin tưởng của người thân dành cho con là vô điều kiện nhất và nếu bị cô phụ thì cũng đáng thất vọng nhất."
............................................................
Edit xong không biết Save thế nào bị xoá gần hết chương đành phải lọ mọ làm lại...????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất