Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]
Chương 23: Chương 412
Cảnh Chí thực vui mừng với sự thẳng thắn thành khẩn của em trai, bởi vì chính anh cũng cảm thấy đạo lý này không phải trong lúc nhất thời là có thể nghĩ thông suốt được, vì thế giơ roi mây lên, làm cái xoay người thủ thế.
Lại lần nữa chống tường, Cảnh Trăn cảm thấy lỗ chân lông cả người thắt chặt lại. Anh thực cam tâm chịu phạt.... nhưng vẫn sợ roi mây trong tay anh mình.
Cảnh Chí nhìn để anh căng ổn tư thế để không dễ dàng bị thương, tay nâng roi mây không giống vừa rồi lực độ tức giận nhưng vẫn vững vàng đánh chồng vào năm lằn đỏ thẫm kia, mảy may không lệch.
Cảnh Trăn cắn chặt răng, sợ hãi dâng lên, lại không dám xin tha, cố gắng nỗ lực khống chế thân thể run rẩy.
Cảnh Chí hơi ngừng một chút lại giơ lên roi mây.
' Vút...Chát!" Một vòng....rồi một vòng.... lặp đi lặp lại đánh vào năm vết thương củ.... Đáy lòng Cảnh Trăn xẹt qua một tia tuyệt vọng... quả nhiên...hai mươi roi.....năm lằn....
Anh cảm thấy mặt tường trước mắt hình như muốn cùng anh ngã xuống tới, anh liều mạng chết chống, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Cảnh Chí không vội, đánh xong liền khoanh tay đứng, chờ tiếng hít thở của anh dần dần nhẹ lại, mới nói:
"Năm mươi vạn.... mười roi..... không quá mắc ha?"
Cảnh Trăn đột nhiên quay đầu lại đối ngay con ngươi hài hước của anh.
Ngày đó trên đường trở về đúng thật xui xẻo bị phóng viên chụp hình lại, nhưng may mắn sớm phát hiện còn chưa có sửa bản thảo. Cảnh Trăn cho cấp dưới đi mua lại ảnh.
Người nọ mở miệng năm mươi vạn. Cảnh Trăn không chút do dự liền chấp thuận. Anh vốn dĩ không phải cố tình dấu gạt anh hai chẳng qua cảm thấy nếu tiền có thể giải quyết vấn đề...vậy không phải vấn đề nên không nói tới.....
Bây giờ bị hỏi tới... Anh vẫn cảm thấy anh không bởi vì việc này phạt mình, chỉ nói:
"Anh! Trăn nhi biết sai rồi."
Cảnh Chí nhẹ lắc lắc đầu, thanh âm thực chắc chắn.
"Còn hai mươi roi.... Đếm đi...."
'Vút....chát!'
Không chờ Cảnh Trăn trả lời, Cảnh Chí đã quất một roi. Roi này không có quất chồng lên lằn roi cũ mà là nghiêng xỏ xuyên qua năm lằn roi xanh tím.
Cảnh Trăn chưa kịp chuẩn bị.
"Âyya..... Một!"
Cảnh Chí giơ tay, hướng nghiêng phía trên một tấc song song với lằn vừa rồi, một roi mạnh mẽ quất xuống.
Cảnh Trăn nhíu mày thật chặt, nỗ lực banh thẳng hai chân vẫn khống chế không được run rẩy.
"Hai!"
................
Cảnh Chí giữ tốc độ vững vàng cùng lực độ mạnh mẽ...từng roi....từng roi... thổi quét qua cái mông Cảnh Trăn.
Từng lằn ngang, dọc đối nhau trải đều cả mông đánh rất kỷ thuật, mấy chục roi không hề có phá da, lại làm cho Cảnh Trăn ước chừng một tuần.... trước khi ngồi xuống ghế đều phải hít hà thật sâu.
Cảnh Trăn cánh tay chống tường không kìm được nữa càng lúc càng run lên lợi hại, phía sau lưng phập phồng, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, anh tận mắt nhìn thấy mồ hôi từ trán, lông mi chảy xuống rơi lên nền nhà phát ra tiếng lộp bộp.
Anh vẫn như cũ không cho phép tư thế thay đổi, không cho phép mình kêu ra tiếng, càng không cho phép mình có bất kỳ thái độ vô lễ, bất kính nào đối với người đối diện.
Trước nay Cảnh Trăn đối chính mình.... nghiêm khắc đến cực đoan.
.............
"Mười tám!"
Thanh âm như là từ hàm răng phát ra, lại như là nghẹn một cổ khí ở trong bụng.
Anh moi tường, lòng bàn tay đã tê đến hồng lên.
Cho dù biết Cảnh Trăn sắp đến cực hạn, lực độ roi mây rơi xuống không hề chậm lại.... thương chồng thương.
"Mười chín!"
Cảnh Trăn nặng nề thở ra một hơi.
Cảnh Chí trở tay cuối cùng một roi.
"Hai mươi!"
Cảnh Trăn cơ hồ hét lên. Anh ngày thường dù là lén nói chuyện hay đối mặt toàn thể giáo viên cùng học sinh của trường, dù chúc mừng hay biểu đạt bất mãn.... số lần anh lớn tiếng có thể đếm trên đầu ngón tay. Bây giờ mở miệng một tiếng... Cảnh Chí biết... hôm nay đánh thật không nhẹ.
Lời muốn nói vẫn phải nói vì thế thu roi, vỗ vỗ bả vai ý bảo xoay người lại.
Cảnh Trăn thể lực thực tốt, chạy nửa giờ đều không thở dốc. Nhưng mỗi khi ai xong gia pháp, anh đều hoài nghi mình chạy nửa giờ cùng bị đánh... có phải hay không là hai người. Bởi vì chỉ hai động tác đứng lên cùng xoay người đã dùng suốt hai phút, mồ hôi đổ nhiều hơn so với lúc chạy bộ.
Cảnh Chí thấy anh đứng thẳng, hỏi:
"Dạ dày đau đau hay gia pháp càng đau?"
Cảnh Trăn nheo mắt.
"Là đau không giống nhau."
Cảnh Chí gật gật đầu như đồng ý cách nói của anh.
"Cho nên, hai người không mâu thuẫn."
Cảnh Trăn thực xấu hổ cắn môi.
"Có phải hay không sẽ tưởng..... chính mình rõ ràng dạ dày đau rất đau, còn muốn ai gia pháp, dậu đổ bìm leo?"
Cảnh Chí như là hướng dẫn từng bước.
"Trăn nhi không dám."
Cảnh Trăn nỗ lực làm mình đứng càng thẳng hơn.
Cảnh Chí cười.
"Không dám tưởng... vẫn sẻ tưởng."
Cảnh Trăn bị anh nói trong lòng ma sát một trận, muốn biểu hiện một chút chân thành, lại nghe thanh âm Cảnh Chí đột nhiên nghiêm túc lên.
"Đánh em bởi vì thân thể em không phải em một người."
Anh nhẹ nhẹ điểm điểm bụng Cảnh Trăn.
"Em đau cả nhà trên dưới đều đau cùng em. Bao lớn rồi muốn mẹ nửa đêm đi nấu cháo cho em, muốn Phương Chu quỳ gối đầu giường canh em, báo hại Bác Triệu hơn sáu mươi tuổi ba ngày bay đi Nam Mỹ, Tây Á tìm thuốc cho em, đánh em mấy roi này không oan đi."
????????????
Miễn cưỡng chịu đựng đau kéo lên quần, tận lực tránh đi chỗ thương vẫn đau ra một thân mồ hôi. Đỡ tường đi về phòng, như đã xài hết sức lực toàn thân, vừa mở cửa nhìn thấy Phương Chu ngồi ở sô pha gian ngoài thư phòng không thể không căng thẳng thân mình.
"Mấy giờ? Em không đi ngủ ở nơi này làm gì!"
Cảnh Trăn thanh âm thực cứng, nhưng sắc mặt không thể ngụy trang, đôi môi tái nhợt cùng mồ hôi lạnh chảy dọc theo cổ đã bán đứng anh.
Phương Chu cẩn thận đứng lên.
"Anh! Anh bị đánh có phải hay không? Sao lại muốn đánh anh? Rỏ ràng là em sai mà!"
Cảnh Trăn nhíu mày, sắc mặt trắng bệch, lại vẫn như cũ lộ ra uy nghiêm không thể xâm phạm.
"Muốn anh đánh em một trận em mới trở về ngủ hay là giờ ngoan ngoãn trở về phòng?"
Phương Chu không sợ anh uy hiếp, hôm nay không có khả năng lại bị đánh, vì thế nhẫn nhịn phía sau đau đi đến trước mặt Cảnh Trăn, đỡ anh.
"Anh, anh để em nhìn xem, thoa thuốc xong em liền trở về."
Cảnh Trăn bất đắc dĩ nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Phương Chu, không thể nào hung dữ lên được. Duỗi tay vỗ vỗ ót cậu.
"Chỉ đánh vài roi, không cần thoa thuốc, anh không yếu ớt như em nghĩ."
Nói xong liền tránh ra Phương Chu muốn nắm tay, anh không nghĩ hai cái người bệnh dựa vào nhau giống như đang quay phim kháng chiến nên làm bộ dường như không có việc gì đi đến bàn làm việc, phía sau như bị lửa đốt một mảnh, đưa tay lấy một văn kiện, đầu cũng không nâng, phân phó:
"Đừng để anh phải nói lần thứ ba, trở về ngủ!"
Phương Chu biết muốn anh cởi quần để mình thoa thuốc là không thể. Nhưng nếu cứ như vậy trở về phòng. Cậu thật không phải Phương Chu.
Mang thương phía sau, mang theo tức giận, đùng đùng đi đến thư phòng Cảnh Chí, cả tiếng đập cửa cũng tràn ngập bất mãn.
"Vào."
????????????
Cảnh Chí đang ngồi phía sau bàn nhẹ ngẩng đầu, ánh vào mắt là một đứa bé trên đầu thoáng ngọn lửa nhỏ, trước ngực treo thẻ bài hai chữ 'Phẫn nộ', má phồng, môi bậm lại. Bộ dáng đáng yêu như vậy, Cảnh Chí nhìn đến nhịn không được nhếch môi.
"Đây là tới bênh vực kẻ yếu đòi công bằng cho anh ba của em?"
Phương Chu biết mới hiệp thứ nhất... cậu liền thua.
Toàn bộ trên mặt mình đều viết ra hai chữ tức giận, vậy mà bị anh hai bốn lạng đẩy ngàn cân bỏ qua, hơn nữa đối với ý đồ đến của cậu càng rõ như lòng bàn tay.
Phương Chu thở ra một hơi, thanh âm tự cho là tràn ngập tinh thần trọng nghĩa nói:
"Anh hai, sao anh phạt anh ba?"
Cảnh Chí vẫn vẽ mặt ý cười:
"Bởi vì anh ba em tự mình tới thỉnh phạt nha."
"Anh ba tới thỉnh phạt anh liền phải phạt ảnh sao?"
Phương Chu nói xong mặt cũng đỏ lên.
Cảnh Chí khẩu khí tràn ngập đương nhiên.
"Nó thỉnh phạt, anh không phạt... chẳng phải thực không cho mặt mũi sao?"
Phương Chu bị một câu tắc nghẹn, nghe cũng có lý. Cậu là đứa nhỏ thông minh lập tức tỉnh ngộ, anh hai ăn mềm không ăn cứng, vì thế nói:
"Anh hai! là bởi vì em sao?"
Cảnh Chí nhích lại gần, tay vẫn cầm viết, dùng ngón trỏ cùng ngón cái đem nắp đóng lại.
"Em cảm thấy vậy?"
Phương Chu biết chính mình hoàn toàn thua, cho dù biết đã hóa chủ động thành bị động, vẫn cố nói:
"Em cảm thấy đúng vậy."
Nói tới đây cắn cắn môi.
"Anh hai! Em biết sai rồi. Anh ba cũng đã phạt và dạy em rồi."
Cảnh Chí gật gật đầu.
"Vậy thực tốt."
"Cho nên anh hai nếu là muốn cho em áy náy vậy không cần. Anh ba thực tốt, anh ba vì em mà bị đánh, em rất khổ sở. Từ nay em sẽ nỗ lực không để mình phạm sai lầm không phải bởi xuất từ tâm bảo hộ của anh ba mà là em thật sự muốn cho ảnh biết em nỗ lực trở thành một người càng hoàn hảo hơn."
Phương Chu mặt đỏ lên bởi lời nói của mình, lời này gần như đào tim, đào phổi, thẳng thắn, thành khẩn, làm mình cũng bị kinh tới rồi.
Nguyên nhân cái gọi là uy nghiêm, uy tín trong nhân cách căn bản không phải hùng hổ doạ người, mà là một ánh mắt, một tư thế có thể làm người khiếp sợ.
Cảnh Chí lẳng lặng nhìn Phương Chu, thẳng đến anh xác định toàn thân đứa nhỏ đã nổi da gà, lông tóc dựng thẳng lên, mới mở miệng, trong giọng nói ý giận rỏ ràng.
"Em quả nhiên quá kiêu ngạo."
Phương Chu nhấp nhấp miệng không nói nửa.
"Anh ba em chịu gia pháp không liên quan tới em."
Cảnh Chí hướng người nhích lên phía trước, khuỹu tay chống trên bàn.
"Nhưng mà nếu nó dám cùng anh nói chuyện như vậy sau một tuần cũng không thể gặp người."
Phương Chu đầu cúi càng thấp, thanh âm nho nhỏ:
"Anh hai, em không có ý mạo phạm anh."
Cảnh Chí thầm nghĩ vẫn là đứa nhỏ.
Vì thế cũng chỉ vẫy vẫy tay, nói:
"Anh cũng không có ý muốn phạt em."
Phương Chu bước lên trước một bước nhỏ.
"Anh hai, thực xin lỗi."
Cảnh Chí nghiêm túc lên.
" *Quất sinh Hoài Nam tắc vì quất, sinh với Hoài Bắc tắc vì chỉ.* Phương Chu! Em tuy ngạo, trong tính cách em ưu thế nhất là em rất mẫn cảm tinh tế, hy vọng em có thể sử dụng đúng nơi, đúng tình cảnh."
Phương Chu có cái hiểu, cái không nhìn Cảnh Chí, lại không nói gì.
Cảnh Chí cười.
"Được! Nếu thật sự đau lòng anh ba em cũng đừng đi quấy rầy nó, nói không chừng đêm nay nó còn có thể ngủ một lát."
????????????
Lại lần nữa chống tường, Cảnh Trăn cảm thấy lỗ chân lông cả người thắt chặt lại. Anh thực cam tâm chịu phạt.... nhưng vẫn sợ roi mây trong tay anh mình.
Cảnh Chí nhìn để anh căng ổn tư thế để không dễ dàng bị thương, tay nâng roi mây không giống vừa rồi lực độ tức giận nhưng vẫn vững vàng đánh chồng vào năm lằn đỏ thẫm kia, mảy may không lệch.
Cảnh Trăn cắn chặt răng, sợ hãi dâng lên, lại không dám xin tha, cố gắng nỗ lực khống chế thân thể run rẩy.
Cảnh Chí hơi ngừng một chút lại giơ lên roi mây.
' Vút...Chát!" Một vòng....rồi một vòng.... lặp đi lặp lại đánh vào năm vết thương củ.... Đáy lòng Cảnh Trăn xẹt qua một tia tuyệt vọng... quả nhiên...hai mươi roi.....năm lằn....
Anh cảm thấy mặt tường trước mắt hình như muốn cùng anh ngã xuống tới, anh liều mạng chết chống, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Cảnh Chí không vội, đánh xong liền khoanh tay đứng, chờ tiếng hít thở của anh dần dần nhẹ lại, mới nói:
"Năm mươi vạn.... mười roi..... không quá mắc ha?"
Cảnh Trăn đột nhiên quay đầu lại đối ngay con ngươi hài hước của anh.
Ngày đó trên đường trở về đúng thật xui xẻo bị phóng viên chụp hình lại, nhưng may mắn sớm phát hiện còn chưa có sửa bản thảo. Cảnh Trăn cho cấp dưới đi mua lại ảnh.
Người nọ mở miệng năm mươi vạn. Cảnh Trăn không chút do dự liền chấp thuận. Anh vốn dĩ không phải cố tình dấu gạt anh hai chẳng qua cảm thấy nếu tiền có thể giải quyết vấn đề...vậy không phải vấn đề nên không nói tới.....
Bây giờ bị hỏi tới... Anh vẫn cảm thấy anh không bởi vì việc này phạt mình, chỉ nói:
"Anh! Trăn nhi biết sai rồi."
Cảnh Chí nhẹ lắc lắc đầu, thanh âm thực chắc chắn.
"Còn hai mươi roi.... Đếm đi...."
'Vút....chát!'
Không chờ Cảnh Trăn trả lời, Cảnh Chí đã quất một roi. Roi này không có quất chồng lên lằn roi cũ mà là nghiêng xỏ xuyên qua năm lằn roi xanh tím.
Cảnh Trăn chưa kịp chuẩn bị.
"Âyya..... Một!"
Cảnh Chí giơ tay, hướng nghiêng phía trên một tấc song song với lằn vừa rồi, một roi mạnh mẽ quất xuống.
Cảnh Trăn nhíu mày thật chặt, nỗ lực banh thẳng hai chân vẫn khống chế không được run rẩy.
"Hai!"
................
Cảnh Chí giữ tốc độ vững vàng cùng lực độ mạnh mẽ...từng roi....từng roi... thổi quét qua cái mông Cảnh Trăn.
Từng lằn ngang, dọc đối nhau trải đều cả mông đánh rất kỷ thuật, mấy chục roi không hề có phá da, lại làm cho Cảnh Trăn ước chừng một tuần.... trước khi ngồi xuống ghế đều phải hít hà thật sâu.
Cảnh Trăn cánh tay chống tường không kìm được nữa càng lúc càng run lên lợi hại, phía sau lưng phập phồng, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, anh tận mắt nhìn thấy mồ hôi từ trán, lông mi chảy xuống rơi lên nền nhà phát ra tiếng lộp bộp.
Anh vẫn như cũ không cho phép tư thế thay đổi, không cho phép mình kêu ra tiếng, càng không cho phép mình có bất kỳ thái độ vô lễ, bất kính nào đối với người đối diện.
Trước nay Cảnh Trăn đối chính mình.... nghiêm khắc đến cực đoan.
.............
"Mười tám!"
Thanh âm như là từ hàm răng phát ra, lại như là nghẹn một cổ khí ở trong bụng.
Anh moi tường, lòng bàn tay đã tê đến hồng lên.
Cho dù biết Cảnh Trăn sắp đến cực hạn, lực độ roi mây rơi xuống không hề chậm lại.... thương chồng thương.
"Mười chín!"
Cảnh Trăn nặng nề thở ra một hơi.
Cảnh Chí trở tay cuối cùng một roi.
"Hai mươi!"
Cảnh Trăn cơ hồ hét lên. Anh ngày thường dù là lén nói chuyện hay đối mặt toàn thể giáo viên cùng học sinh của trường, dù chúc mừng hay biểu đạt bất mãn.... số lần anh lớn tiếng có thể đếm trên đầu ngón tay. Bây giờ mở miệng một tiếng... Cảnh Chí biết... hôm nay đánh thật không nhẹ.
Lời muốn nói vẫn phải nói vì thế thu roi, vỗ vỗ bả vai ý bảo xoay người lại.
Cảnh Trăn thể lực thực tốt, chạy nửa giờ đều không thở dốc. Nhưng mỗi khi ai xong gia pháp, anh đều hoài nghi mình chạy nửa giờ cùng bị đánh... có phải hay không là hai người. Bởi vì chỉ hai động tác đứng lên cùng xoay người đã dùng suốt hai phút, mồ hôi đổ nhiều hơn so với lúc chạy bộ.
Cảnh Chí thấy anh đứng thẳng, hỏi:
"Dạ dày đau đau hay gia pháp càng đau?"
Cảnh Trăn nheo mắt.
"Là đau không giống nhau."
Cảnh Chí gật gật đầu như đồng ý cách nói của anh.
"Cho nên, hai người không mâu thuẫn."
Cảnh Trăn thực xấu hổ cắn môi.
"Có phải hay không sẽ tưởng..... chính mình rõ ràng dạ dày đau rất đau, còn muốn ai gia pháp, dậu đổ bìm leo?"
Cảnh Chí như là hướng dẫn từng bước.
"Trăn nhi không dám."
Cảnh Trăn nỗ lực làm mình đứng càng thẳng hơn.
Cảnh Chí cười.
"Không dám tưởng... vẫn sẻ tưởng."
Cảnh Trăn bị anh nói trong lòng ma sát một trận, muốn biểu hiện một chút chân thành, lại nghe thanh âm Cảnh Chí đột nhiên nghiêm túc lên.
"Đánh em bởi vì thân thể em không phải em một người."
Anh nhẹ nhẹ điểm điểm bụng Cảnh Trăn.
"Em đau cả nhà trên dưới đều đau cùng em. Bao lớn rồi muốn mẹ nửa đêm đi nấu cháo cho em, muốn Phương Chu quỳ gối đầu giường canh em, báo hại Bác Triệu hơn sáu mươi tuổi ba ngày bay đi Nam Mỹ, Tây Á tìm thuốc cho em, đánh em mấy roi này không oan đi."
????????????
Miễn cưỡng chịu đựng đau kéo lên quần, tận lực tránh đi chỗ thương vẫn đau ra một thân mồ hôi. Đỡ tường đi về phòng, như đã xài hết sức lực toàn thân, vừa mở cửa nhìn thấy Phương Chu ngồi ở sô pha gian ngoài thư phòng không thể không căng thẳng thân mình.
"Mấy giờ? Em không đi ngủ ở nơi này làm gì!"
Cảnh Trăn thanh âm thực cứng, nhưng sắc mặt không thể ngụy trang, đôi môi tái nhợt cùng mồ hôi lạnh chảy dọc theo cổ đã bán đứng anh.
Phương Chu cẩn thận đứng lên.
"Anh! Anh bị đánh có phải hay không? Sao lại muốn đánh anh? Rỏ ràng là em sai mà!"
Cảnh Trăn nhíu mày, sắc mặt trắng bệch, lại vẫn như cũ lộ ra uy nghiêm không thể xâm phạm.
"Muốn anh đánh em một trận em mới trở về ngủ hay là giờ ngoan ngoãn trở về phòng?"
Phương Chu không sợ anh uy hiếp, hôm nay không có khả năng lại bị đánh, vì thế nhẫn nhịn phía sau đau đi đến trước mặt Cảnh Trăn, đỡ anh.
"Anh, anh để em nhìn xem, thoa thuốc xong em liền trở về."
Cảnh Trăn bất đắc dĩ nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Phương Chu, không thể nào hung dữ lên được. Duỗi tay vỗ vỗ ót cậu.
"Chỉ đánh vài roi, không cần thoa thuốc, anh không yếu ớt như em nghĩ."
Nói xong liền tránh ra Phương Chu muốn nắm tay, anh không nghĩ hai cái người bệnh dựa vào nhau giống như đang quay phim kháng chiến nên làm bộ dường như không có việc gì đi đến bàn làm việc, phía sau như bị lửa đốt một mảnh, đưa tay lấy một văn kiện, đầu cũng không nâng, phân phó:
"Đừng để anh phải nói lần thứ ba, trở về ngủ!"
Phương Chu biết muốn anh cởi quần để mình thoa thuốc là không thể. Nhưng nếu cứ như vậy trở về phòng. Cậu thật không phải Phương Chu.
Mang thương phía sau, mang theo tức giận, đùng đùng đi đến thư phòng Cảnh Chí, cả tiếng đập cửa cũng tràn ngập bất mãn.
"Vào."
????????????
Cảnh Chí đang ngồi phía sau bàn nhẹ ngẩng đầu, ánh vào mắt là một đứa bé trên đầu thoáng ngọn lửa nhỏ, trước ngực treo thẻ bài hai chữ 'Phẫn nộ', má phồng, môi bậm lại. Bộ dáng đáng yêu như vậy, Cảnh Chí nhìn đến nhịn không được nhếch môi.
"Đây là tới bênh vực kẻ yếu đòi công bằng cho anh ba của em?"
Phương Chu biết mới hiệp thứ nhất... cậu liền thua.
Toàn bộ trên mặt mình đều viết ra hai chữ tức giận, vậy mà bị anh hai bốn lạng đẩy ngàn cân bỏ qua, hơn nữa đối với ý đồ đến của cậu càng rõ như lòng bàn tay.
Phương Chu thở ra một hơi, thanh âm tự cho là tràn ngập tinh thần trọng nghĩa nói:
"Anh hai, sao anh phạt anh ba?"
Cảnh Chí vẫn vẽ mặt ý cười:
"Bởi vì anh ba em tự mình tới thỉnh phạt nha."
"Anh ba tới thỉnh phạt anh liền phải phạt ảnh sao?"
Phương Chu nói xong mặt cũng đỏ lên.
Cảnh Chí khẩu khí tràn ngập đương nhiên.
"Nó thỉnh phạt, anh không phạt... chẳng phải thực không cho mặt mũi sao?"
Phương Chu bị một câu tắc nghẹn, nghe cũng có lý. Cậu là đứa nhỏ thông minh lập tức tỉnh ngộ, anh hai ăn mềm không ăn cứng, vì thế nói:
"Anh hai! là bởi vì em sao?"
Cảnh Chí nhích lại gần, tay vẫn cầm viết, dùng ngón trỏ cùng ngón cái đem nắp đóng lại.
"Em cảm thấy vậy?"
Phương Chu biết chính mình hoàn toàn thua, cho dù biết đã hóa chủ động thành bị động, vẫn cố nói:
"Em cảm thấy đúng vậy."
Nói tới đây cắn cắn môi.
"Anh hai! Em biết sai rồi. Anh ba cũng đã phạt và dạy em rồi."
Cảnh Chí gật gật đầu.
"Vậy thực tốt."
"Cho nên anh hai nếu là muốn cho em áy náy vậy không cần. Anh ba thực tốt, anh ba vì em mà bị đánh, em rất khổ sở. Từ nay em sẽ nỗ lực không để mình phạm sai lầm không phải bởi xuất từ tâm bảo hộ của anh ba mà là em thật sự muốn cho ảnh biết em nỗ lực trở thành một người càng hoàn hảo hơn."
Phương Chu mặt đỏ lên bởi lời nói của mình, lời này gần như đào tim, đào phổi, thẳng thắn, thành khẩn, làm mình cũng bị kinh tới rồi.
Nguyên nhân cái gọi là uy nghiêm, uy tín trong nhân cách căn bản không phải hùng hổ doạ người, mà là một ánh mắt, một tư thế có thể làm người khiếp sợ.
Cảnh Chí lẳng lặng nhìn Phương Chu, thẳng đến anh xác định toàn thân đứa nhỏ đã nổi da gà, lông tóc dựng thẳng lên, mới mở miệng, trong giọng nói ý giận rỏ ràng.
"Em quả nhiên quá kiêu ngạo."
Phương Chu nhấp nhấp miệng không nói nửa.
"Anh ba em chịu gia pháp không liên quan tới em."
Cảnh Chí hướng người nhích lên phía trước, khuỹu tay chống trên bàn.
"Nhưng mà nếu nó dám cùng anh nói chuyện như vậy sau một tuần cũng không thể gặp người."
Phương Chu đầu cúi càng thấp, thanh âm nho nhỏ:
"Anh hai, em không có ý mạo phạm anh."
Cảnh Chí thầm nghĩ vẫn là đứa nhỏ.
Vì thế cũng chỉ vẫy vẫy tay, nói:
"Anh cũng không có ý muốn phạt em."
Phương Chu bước lên trước một bước nhỏ.
"Anh hai, thực xin lỗi."
Cảnh Chí nghiêm túc lên.
" *Quất sinh Hoài Nam tắc vì quất, sinh với Hoài Bắc tắc vì chỉ.* Phương Chu! Em tuy ngạo, trong tính cách em ưu thế nhất là em rất mẫn cảm tinh tế, hy vọng em có thể sử dụng đúng nơi, đúng tình cảnh."
Phương Chu có cái hiểu, cái không nhìn Cảnh Chí, lại không nói gì.
Cảnh Chí cười.
"Được! Nếu thật sự đau lòng anh ba em cũng đừng đi quấy rầy nó, nói không chừng đêm nay nó còn có thể ngủ một lát."
????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất