Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]
Chương 73: PN. Niên thiếu Cảnh TrănCảnh Chí (4)
Khung cảnh yên tĩnh này đột nhiên bị phá vỡ bởi bốn từ khóa đơn giản trong miệng của nữ dẫn chương trình tin tức, sau khi Cảnh Trăn nghe thấy 'Tập đoàn Cảnh Giang', bức chân dung bị chôn vùi đột nhiên bị bắn lên như lò so, bơ phờ, uể oải hai tròng mắt cậu ta lập tức bắn ra những tia sáng rực rỡ.
Giọng nữ dẫn chương trình tiếp tục đều đều bình dị.
"Người nhân viên bị buộc phải nghỉ việc đã tiết lộ với phóng viên của chúng tôi rằng ông bị chấn thương cột sống, thắt lưng không thể phục hồi do công việc dọn dẹp ở Cảnh Giang trong một thời gian dài được xác định là khuyết tật cấp độ 7 cách đây hai tháng. Tuy nhiên, những ngày gần đây, giám đốc tập đoàn Cảnh Giang không những không có ý định trợ cấp thương tật trong công việc mà còn yêu cầu ông nghỉ việc ngay lập tức vì phân biệt đối xử với hiệu quả công việc, vì công ty vi phạm luật lao động nên đã cấp 50 ngàn gọi là phí bồi thường ... "
Muỗng sứ đập mạnh vào đĩa ăn, Cảnh Trăn khẽ mở môi, kinh ngạc nhìn khuôn mặt đẫm lệ trên truyền hình. Cũng chính khuôn mặt, giọng nói, cùng giọt nước mắt đó đã làm cậu mềm lòng, thêm gần 50 ngàn để bồi thường thêm trong tiền nghỉ việc, cũng vì vậy mà cậu vẫn chưa chịu xong hình phạt.
Trong mắt Cảnh Trăn ngập tràn sự kinh ngạc khôn lường. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc được cảm ơn. Ngay cả trong suốt 3 tuần dọn dẹp nhà vệ sinh, mỗi khi cậu nghĩ rằng quyết định của mình có thể giúp một gia đình đang khốn khó, thì dù có phải trả giá cũng không có như vậy khó qua.
Ngay cả lúc này, trong lòng cậu mất mát vì bị vu oan, hãm hại vẫn chiếm nhiều hơn tức giận. Tuy nhiên, cậu không còn có thể ngồi trong cửa hàng nhỏ cách xa hàng trăm cây số này mà tìm kiếm sự thanh tịnh.
Cảnh Trăn nắm lấy chìa khóa chạy lên xe, lúc này bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, trên đường đông đảo người đi bộ chạy tránh mưa. Cậu điều chỉnh cần gạt nước ở mức tối đa và lái xe lao thẳng về thành phố A.
Cảnh Trăn không ngừng nói với chính mình, tập trung lái xe không được lơ đãng, phải tập trung.... Nhưng có một giọng nói khác dường như không kiềm chế được và có vẻ như đang tự trách, cậu quá tự cho rằng mình làm đúng, cảm thấy hệ thống công ty cứng nhắc, nhiều quy định và vô nhân đạo, thế cho nên bị Cảnh Chí phạt lòng còn ấm ức. Rỏ ràng chính mình đêm qua còn thêu dệt chuyện bị đánh, liền làm ầm ỉ bỏ nhà trốn đi. Bây giờ danh tiếng của công ty bị đe dọa, đương sự lại biến mất một cách âm thầm.
Một người như Cảnh Trăn với tinh thần trách nhiệm cao sẽ không bao giờ cho phép mình trở thành kẻ đào binh. Cậu nắm tay lái ngày càng chặt hơn, dù biết mình sắp phải đối mặt với mưa rền gió dữ sau khi trở về dưới cơn mưa tầm tã, cậu cũng không chút do dự mà phải quay trở về ngay lập tức.
Tuy nhiên, khi người đang xúc động, hẳn là tận lực tránh tham gia vào các hoạt động có nguy hiểm cao, chẳng hạn như lái xe.
Màn đêm bao phủ, mưa to bàng bạc, sương mù bao phủ, lòng người nóng vội. Tất cả những thứ này đã góp phần tạo nên cảnh này. Trong nháy mắt ấy, đột nhiên có một bóng đen xuất hiện ở phía trước cách xe mười mét, trái tim Cảnh Trăn gắt gao nắm chặt, nhưng cậu phản ứng cực kỳ nhanh, cậu đánh tay lái sang trái, lập tức đạp mạnh thắng. 'Đùng!' lực va chạm cực lớn vẫn kích hoạt túi khí trên tay lái, cậu chỉ cảm thấy đầu ong ong, hai mắt tối sầm, đến khi thấy rỏ đầu xe phía trước đụng vào rào chắn, khói nhè nhẹ bóc lên.
Cảnh Trăn nuốt nước miếng, lập tức lao ra khỏi xe chạy vòng quanh xe cả chục mét, đảm bảo không có ai bị thương, trước khi thở một hơi nặng nhọc. Vốn đã kiệt sức, cậu đứng bên xe thở hỗn hển, mặc cho nước mưa lất phất trên trán, không quan tâm đến đám đông đang tụ tập xung quanh mình cùng trong đám đông có người sốt sắng gọi báo cảnh sát.
Chỉ là một vụ tai nạn xe đạp đơn giản, nhưng Cảnh Trăn vẫn bị đưa đến đồn cảnh sát.... bởi cậu không có bằng lái xe.
Viên cảnh sát đưa cậu vào dường như đã quá quen với việc nhìn thấy kiểu con nhà giàu lái xe sang mà không cần bằng lái này, nên chỉ để cậu ngồi đợi trên băng ghế bên cạnh, cầm số điện thoại do Cảnh Trăn viết rời đi.
Trên truyền hình treo ở sảnh, có một đoạn tin tức khác đưa tin về trường hợp nghi ngờ phân biệt đối xử và hối lộ ở Cảnh Giang. Cảnh Trăn muốn quay mặt đi chỗ khác, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà nhưng không cách nào bịt kín tai lại được, nghiến răng ép mình nghe hết, trong lòng đã vỡ nát.
Cậu không đợi quá lâu, khi cậu bắt đầu cảm thấy hơi ớn lạnh, tiếng đẩy cửa có chút khó chịu đã phá vỡ toàn bộ sảnh văn phòng sở cảnh sát.
Cậu vô thức ngẩng đầu lên nhìn thấy người tới, vốn lòng đang như tơ rối, Cảnh Trăn đột nhiên ngẩn ra, đang dựa gần ghế dựa chậm rãi đứng thẳng lên.
Cảnh Chí đi đến hướng Cảnh Trăn, rỏ ràng bóng dáng thực nhẹ nhàng, nhưng mỗi bước đi giống như một tảng đá rơi trên đầu quả tim của Cảnh Trăn. Cảnh Chí đứng cách cậu khoảng ba bước chân, nhìn kỹ cậu từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt dừng lại vũng nước dưới chân.
Mái tóc ướt dính vào dấu bàn tay còn sót lại trên má phải, chiếc quần tây ướt nhẹp làm lộ rỏ đôi chân dài thẳng tắp, cổ tay áo thi thoảng nhỏ nước, nhưng ngay cả trong lúc chật vật nhất này, cậu vẫn ưỡn ngực đứng thẳng tắp, trong lúc lơ đãng lộ ra khí chất phi phàm, nhưng ánh mắt của Cảnh Trăn trước sau không dám nhìn thẳng Cảnh Chí.
Viên cảnh sát ngồi ở bên cạnh có vẻ hiểu rỏ, đến giữa hai người cầm một xấp tài liệu, chỉ vào Cảnh Chí.
"Anh là người giám hộ?"
Giọng nói Cảnh Chí lạnh lùng xa lạ, bình tĩnh lao xuống nước.
"Ừ. Bây giờ đi được chưa?"
Viên cảnh sát chế nhạo và lắc lắc tập tài liệu trên tay một cách mỉa mai.
"Có thể anh không hiểu tại sao đứa em trai này chỉ là tai nạn xe đạp lại bị đưa đến đây?"
Chân mày của Cảnh Chí nhíu lại thật sâu, Cảnh Trăn chỉ cảm thấy không khí vốn đã loãng còn bị rút cạn.
Giọng điệu băng giá của Cảnh Chí khiến nhiệt độ toàn bộ văn phòng giảm xuống vài phần, anh ta nheo mắt hỏi.
"Uống rượu?"
Cảnh Trăn sợ tới mức vội nói.
"Không."
"Đụng người?"
"Không..."
Thoáng dừng một chút, Cảnh Chí dường như không thể nghĩ ra câu hỏi nào khác, ngạc nhiên nhìn Viên Cảnh Sát bên cạnh.
"Vậy là chuyện gì?"
"Cậu ta mới mười sáu tuổi, hoàn toàn không có bằng lái xe!"
Viên cảnh sát cảm thấy người trước mặt rất không nói lý, cả người đều sắp nhảy dựng lên.
Mà Cảnh Chí chỉ chậm rãi dời tầm mắt đi nơi khác, tựa hồ nhẹ nhõm một hơi, nhàn nhạt thốt ra vài chữ.
"Chuyện này tôi biết."
Cảnh Chí không thích làm khó những nhân viên cảnh sát đang làm việc, anh trực tiếp gọi điện cho Cục Trưởng Ngụy. Anh không biết Cục Trưởng Ngụy đã nói gì với viên cảnh sát qua điện thoại, chỉ biết rằng khi anh rời đi, người cảnh sát vừa mới còn vênh váo, tự đắc đột nhiên trầm mặc một chút, cúi người mở cửa cho họ.
Thế giới này, quả nhiên vẫn là quyền thế nắm quyền.
????????????
Giọng nữ dẫn chương trình tiếp tục đều đều bình dị.
"Người nhân viên bị buộc phải nghỉ việc đã tiết lộ với phóng viên của chúng tôi rằng ông bị chấn thương cột sống, thắt lưng không thể phục hồi do công việc dọn dẹp ở Cảnh Giang trong một thời gian dài được xác định là khuyết tật cấp độ 7 cách đây hai tháng. Tuy nhiên, những ngày gần đây, giám đốc tập đoàn Cảnh Giang không những không có ý định trợ cấp thương tật trong công việc mà còn yêu cầu ông nghỉ việc ngay lập tức vì phân biệt đối xử với hiệu quả công việc, vì công ty vi phạm luật lao động nên đã cấp 50 ngàn gọi là phí bồi thường ... "
Muỗng sứ đập mạnh vào đĩa ăn, Cảnh Trăn khẽ mở môi, kinh ngạc nhìn khuôn mặt đẫm lệ trên truyền hình. Cũng chính khuôn mặt, giọng nói, cùng giọt nước mắt đó đã làm cậu mềm lòng, thêm gần 50 ngàn để bồi thường thêm trong tiền nghỉ việc, cũng vì vậy mà cậu vẫn chưa chịu xong hình phạt.
Trong mắt Cảnh Trăn ngập tràn sự kinh ngạc khôn lường. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc được cảm ơn. Ngay cả trong suốt 3 tuần dọn dẹp nhà vệ sinh, mỗi khi cậu nghĩ rằng quyết định của mình có thể giúp một gia đình đang khốn khó, thì dù có phải trả giá cũng không có như vậy khó qua.
Ngay cả lúc này, trong lòng cậu mất mát vì bị vu oan, hãm hại vẫn chiếm nhiều hơn tức giận. Tuy nhiên, cậu không còn có thể ngồi trong cửa hàng nhỏ cách xa hàng trăm cây số này mà tìm kiếm sự thanh tịnh.
Cảnh Trăn nắm lấy chìa khóa chạy lên xe, lúc này bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, trên đường đông đảo người đi bộ chạy tránh mưa. Cậu điều chỉnh cần gạt nước ở mức tối đa và lái xe lao thẳng về thành phố A.
Cảnh Trăn không ngừng nói với chính mình, tập trung lái xe không được lơ đãng, phải tập trung.... Nhưng có một giọng nói khác dường như không kiềm chế được và có vẻ như đang tự trách, cậu quá tự cho rằng mình làm đúng, cảm thấy hệ thống công ty cứng nhắc, nhiều quy định và vô nhân đạo, thế cho nên bị Cảnh Chí phạt lòng còn ấm ức. Rỏ ràng chính mình đêm qua còn thêu dệt chuyện bị đánh, liền làm ầm ỉ bỏ nhà trốn đi. Bây giờ danh tiếng của công ty bị đe dọa, đương sự lại biến mất một cách âm thầm.
Một người như Cảnh Trăn với tinh thần trách nhiệm cao sẽ không bao giờ cho phép mình trở thành kẻ đào binh. Cậu nắm tay lái ngày càng chặt hơn, dù biết mình sắp phải đối mặt với mưa rền gió dữ sau khi trở về dưới cơn mưa tầm tã, cậu cũng không chút do dự mà phải quay trở về ngay lập tức.
Tuy nhiên, khi người đang xúc động, hẳn là tận lực tránh tham gia vào các hoạt động có nguy hiểm cao, chẳng hạn như lái xe.
Màn đêm bao phủ, mưa to bàng bạc, sương mù bao phủ, lòng người nóng vội. Tất cả những thứ này đã góp phần tạo nên cảnh này. Trong nháy mắt ấy, đột nhiên có một bóng đen xuất hiện ở phía trước cách xe mười mét, trái tim Cảnh Trăn gắt gao nắm chặt, nhưng cậu phản ứng cực kỳ nhanh, cậu đánh tay lái sang trái, lập tức đạp mạnh thắng. 'Đùng!' lực va chạm cực lớn vẫn kích hoạt túi khí trên tay lái, cậu chỉ cảm thấy đầu ong ong, hai mắt tối sầm, đến khi thấy rỏ đầu xe phía trước đụng vào rào chắn, khói nhè nhẹ bóc lên.
Cảnh Trăn nuốt nước miếng, lập tức lao ra khỏi xe chạy vòng quanh xe cả chục mét, đảm bảo không có ai bị thương, trước khi thở một hơi nặng nhọc. Vốn đã kiệt sức, cậu đứng bên xe thở hỗn hển, mặc cho nước mưa lất phất trên trán, không quan tâm đến đám đông đang tụ tập xung quanh mình cùng trong đám đông có người sốt sắng gọi báo cảnh sát.
Chỉ là một vụ tai nạn xe đạp đơn giản, nhưng Cảnh Trăn vẫn bị đưa đến đồn cảnh sát.... bởi cậu không có bằng lái xe.
Viên cảnh sát đưa cậu vào dường như đã quá quen với việc nhìn thấy kiểu con nhà giàu lái xe sang mà không cần bằng lái này, nên chỉ để cậu ngồi đợi trên băng ghế bên cạnh, cầm số điện thoại do Cảnh Trăn viết rời đi.
Trên truyền hình treo ở sảnh, có một đoạn tin tức khác đưa tin về trường hợp nghi ngờ phân biệt đối xử và hối lộ ở Cảnh Giang. Cảnh Trăn muốn quay mặt đi chỗ khác, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà nhưng không cách nào bịt kín tai lại được, nghiến răng ép mình nghe hết, trong lòng đã vỡ nát.
Cậu không đợi quá lâu, khi cậu bắt đầu cảm thấy hơi ớn lạnh, tiếng đẩy cửa có chút khó chịu đã phá vỡ toàn bộ sảnh văn phòng sở cảnh sát.
Cậu vô thức ngẩng đầu lên nhìn thấy người tới, vốn lòng đang như tơ rối, Cảnh Trăn đột nhiên ngẩn ra, đang dựa gần ghế dựa chậm rãi đứng thẳng lên.
Cảnh Chí đi đến hướng Cảnh Trăn, rỏ ràng bóng dáng thực nhẹ nhàng, nhưng mỗi bước đi giống như một tảng đá rơi trên đầu quả tim của Cảnh Trăn. Cảnh Chí đứng cách cậu khoảng ba bước chân, nhìn kỹ cậu từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt dừng lại vũng nước dưới chân.
Mái tóc ướt dính vào dấu bàn tay còn sót lại trên má phải, chiếc quần tây ướt nhẹp làm lộ rỏ đôi chân dài thẳng tắp, cổ tay áo thi thoảng nhỏ nước, nhưng ngay cả trong lúc chật vật nhất này, cậu vẫn ưỡn ngực đứng thẳng tắp, trong lúc lơ đãng lộ ra khí chất phi phàm, nhưng ánh mắt của Cảnh Trăn trước sau không dám nhìn thẳng Cảnh Chí.
Viên cảnh sát ngồi ở bên cạnh có vẻ hiểu rỏ, đến giữa hai người cầm một xấp tài liệu, chỉ vào Cảnh Chí.
"Anh là người giám hộ?"
Giọng nói Cảnh Chí lạnh lùng xa lạ, bình tĩnh lao xuống nước.
"Ừ. Bây giờ đi được chưa?"
Viên cảnh sát chế nhạo và lắc lắc tập tài liệu trên tay một cách mỉa mai.
"Có thể anh không hiểu tại sao đứa em trai này chỉ là tai nạn xe đạp lại bị đưa đến đây?"
Chân mày của Cảnh Chí nhíu lại thật sâu, Cảnh Trăn chỉ cảm thấy không khí vốn đã loãng còn bị rút cạn.
Giọng điệu băng giá của Cảnh Chí khiến nhiệt độ toàn bộ văn phòng giảm xuống vài phần, anh ta nheo mắt hỏi.
"Uống rượu?"
Cảnh Trăn sợ tới mức vội nói.
"Không."
"Đụng người?"
"Không..."
Thoáng dừng một chút, Cảnh Chí dường như không thể nghĩ ra câu hỏi nào khác, ngạc nhiên nhìn Viên Cảnh Sát bên cạnh.
"Vậy là chuyện gì?"
"Cậu ta mới mười sáu tuổi, hoàn toàn không có bằng lái xe!"
Viên cảnh sát cảm thấy người trước mặt rất không nói lý, cả người đều sắp nhảy dựng lên.
Mà Cảnh Chí chỉ chậm rãi dời tầm mắt đi nơi khác, tựa hồ nhẹ nhõm một hơi, nhàn nhạt thốt ra vài chữ.
"Chuyện này tôi biết."
Cảnh Chí không thích làm khó những nhân viên cảnh sát đang làm việc, anh trực tiếp gọi điện cho Cục Trưởng Ngụy. Anh không biết Cục Trưởng Ngụy đã nói gì với viên cảnh sát qua điện thoại, chỉ biết rằng khi anh rời đi, người cảnh sát vừa mới còn vênh váo, tự đắc đột nhiên trầm mặc một chút, cúi người mở cửa cho họ.
Thế giới này, quả nhiên vẫn là quyền thế nắm quyền.
????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất