Chương 30: Cẩm thuật (10)
Edit: Huyên
"Ta đi xem xem có chuyện gì." Khổng Tước ngay lập tức chạy ra ngoài.
Một lát sau, Khổng Tước mang theo Hồ Ngọc và Khổng Vũ đi vào.
Sở Đông Ly thấy Hồ Ngọc hầm hừ, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Khổng Vũ nói: "Cái tên Hồ Vạn Sơn kia bắt loạn người trên đường, Hồ Ngọc không vừa mắt muốn ngăn cản, kết quả là bị Hồ Vạn Sơn dùng thân phận Khâm sai mắng một trận, còn nói hắn bao che hung thủ, muốn cách chức của hắn."
Hồ Ngọc tức giận nói: "Hồ Vạn Sơn bắt tất cả người đến từ bên ngoài của quận An Bình lại, nói là nhất định phải tìm ra hung thủ giết Hồ An và Hồ Lệ chém thành muôn mảnh, gã lạm dụng cực hình, ai có khả năng giống hung thủ trước hết đánh hai mươi đại bản, thân thể yếu đuối bị gã đánh hôn mê bất tỉnh, đúng là mẹ nó hỗn trướng! Không được, ta phải đi đánh ngất gã, quan này không làm thì không làm!"
Nói xong, Hồ Ngọc nhảy lên muốn xông ra ngoài, tay Khổng Vũ giữ chặt hắn, khuyên nhủ: "Ngươi trước đừng xúc động, ngươi đánh ngất xỉu gã thì có làm được cái gì, chờ gã tỉnh lại không phải lại tiếp tục giày vo nữa à, ngươi không thể giết gã."
Hồ Ngọc tức giận như cũ: "Vậy thì đánh cho gã mất trí nhớ luôn."
Sở Đông Ly ngắt lời hỏi: "Ngươi vừa mới nói Hồ Lệ chết rồi? Chuyện khi nào?"
Hồ Ngọc nói: "Chiều hôm qua, sau khi Hồ An chết một canh giờ, hung thủ đầu tiên độc chết đầu bếp có sinh thần bát tự có tháng ngày giờ giống Hồ Lệ, sau đó thông qua gấm thuật như lời tiên sinh nói giết chết Hồ Lệ, cho nên hiện tại Hồ Vạn Sơn mới cắn người khắp nơi giống con như chó điên."
Sở Đông Ly nghĩ nghĩ, nói: "Ngươi nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho ta nghe."
Hồ Ngọc nói rõ những chuyện đã xảy ra.
Nghe xong, Sở Đông Ly nói: "Hồ Vạn Sơn phản ứng như thế lớn, ta thấy một phần nguyên nhân là bởi vì Hồ An và Hồ Lệ chết, nguyên nhân quan trọng hơn đại khái là người hung thủ muốn giết kế tiếp chính là gã, cho nên gã mới vội vã tìm hung thủ, hung thủ liên tiếp dùng hai lần gấm thuật, bản thân hắn ta hẳn cũng đã nhận lấy phản phệ nhất định, đại khái cũng bởi vì nguyên nhân này hắn ta không lập tức ra tay với Hồ Vạn Sơn."
Hồ Ngọc gấp gáp: "Nói như vậy chỉ cần hung thủ ổn lại thì sẽ lập tức ra tay với Hồ Vạn Sơn?"
Sở Đông Ly gật đầu: "Có khả năng."
Khổng Vũ đạo: "Loại người như Hồ Vạn Sơn chết cũng đáng đời."
Hồ Ngọc nói: "Vấn đề là hiện tại gã muốn chơi chết rất nhiều người, không ngăn cản gã nhất định sẽ đánh chết người."
Sở Đông Ly nói: "Vậy thì theo lời ngươi nói, đi đánh gã ngất xỉu đi, lấy bản lĩnh của ngươi gã nhất định sẽ không biết là ngươi động tay động chân."
"Tiên sinh cũng cảm thấy chủ ý này hay?" Hồ Ngọc vuốt tay áo, lôi Khổng Vũ chạy ra ngoài, "Chúng ta đi đánh ngất Hồ Vạn Sơn."
Hồ Ngọc và Khổng Vũ vừa đi, Đông Nam Phi đi vào, hắn hỏi Khổng Tước: "Ngươi có thấy Tiểu Bắc không?"
Khổng Tước nói: "Không phải còn đang vườn hoa à?"
Đông Nam Phi nói: "Không thấy, ta tìm một vòng cũng không tìm được người, gánh hàng của hắn còn ở trong phòng nhưng người đã không thấy tăm hơi."
Khổng Tước sờ đầu: "Chẳng lẽ đi rồi? Ta và ngươi đi tìm xem."
Tìm trong ngoài một lượt, cái người la xạ tên Tiểu Bắc kia thật không thấy đâu hết.
Đông Nam Phi nói: "Đại khái là đi không từ mà biệt."
Khổng Tước nói: "Thế nhưng gánh hàng của hắn còn ở đây mà, vậy chúng ta đi hỏi ý Tiểu Ly Tử xem."
Khổng Tước vào sương phòng lấy gánh hàng nọ ra, chuẩn bị hỏi Sở Đông Ly cái gánh hàng này nên xử lý thế nào.
Nghe nói người đã đi, Sở Đông Ly cũng không để ở trong lòng, nói: "Trước hết dẹp gánh hàng vào đi, miễn cho có một ngày hắn ta trở về lấy."
Khổng Tước đồng ý, định cất gánh hàng đi, vừa đi hai bước hắn nhớ tới cái khăn gấm màu hồng phấn hôm qua nọ, cảm thấy Tiểu Hi Tri hẳn sẽ thích, thế là muốn tìm cái khăn gấm đó cho Tiểu Hi Tri, nếu như sau này Tiểu Bắc trở về muốn lấy lại gánh hàng thì trả tiền cho hắn ta.
Thấy Khổng Tước ngồi xổm tìm đồ, Sở Đông Ly hỏi: "Ngươi đang tìm cái gì?"
Khổng Tước nói: "Một cái khăn gấm thêu năm con mèo con, rất là xinh đẹp đáng yêu, Tiểu Hi hẳn sẽ thích, kỳ quái, sao lại không tìm thấy rồi?"
Đôi mắt Sở Đông Ly và Tiểu Hi Tri cùng sáng lên, vẻ mặt hai người tương tự nhau làm Khổng Tước không hiểu gì hết, "Sao vậy?"
Sở Đông Ly nghĩ đến Lý Chỉ Lan đã từng nhắc qua cái khăn gấm thêu năm con mèo con này, Lý Chỉ Lan tặng khăn gấm cho Hương Hương, sau đó Hương Hương mất tích, sau này phát hiện bị treo cổ sau núi chùa Hồng Diệp, thế nhưng lúc ấy trên người Hương Hương không có cái khăn gấm thêu năm con mèo con, hiện tại cái tên Tiểu Bắc gì đó lại mang theo cái khăn gấm, hai cái khăn gấm này có phải là cùng một cái? Tiểu Bắc có quan hệ gì với bọn Hương Hương không?
Khổng Tước tìm một lần nữa vẫn không tìm được khăn gấm đành phải buông tay với Tiểu Hi Tri đang rướn cổ lên nhìn, nói: "Cái khăn gấm đó chắc là được Tiểu Bắc mang đi rồi."
Tiểu Hi Tri thất vọng.
Khổng Tước sờ sờ cằm: "Tiểu Bắc không mang gánh hàng đi mà chỉ mang theo khăn gấm, chắc cái khăn gấm này rất quan trọng với hắn."
Sở Đông Ly hỏi Khổng Tước: "Vừa rồi trước khi bọn Hồ Ngọc đến không phải ngươi có lời muốn nói với ta à, nói cái gì mà Tiểu Bắc có kể với ngươi, hắn kể với ngươi cái gì?"
"Hắn kể cho ta nghe một câu chuyện......"
***
Hồ Vạn Sơn rất táo bạo, người bắt trở về đều không phải là hung thủ, gã không thể chờ chết, nhất định phải có biện pháp nào có thể bức tên hung thủ kia ra, nhất định là có!
Hồ Vạn Sơn nôn nóng đi tới đi lui trong phòng, giả thiết hung thủ có quan hệ với Trương Dịch Văn, vậy gã ta sẽ là ai? Trương Dịch Văn bị ban chết, cả nhà đều bị chém đầu, gã còn tự mình giám sát cả quá trình, theo đạo lý mà nói hẳn không có con cá nào lọt lưới mới đúng, là ai muốn giết mình? Chẳng lẽ không có quan hệ với Trương Dịch Văn? Không đúng, hung thủ giết Hồ An, giết Hồ Lệ, rất hiển nhiên là bởi vì bọn họ là đồng lõa hại chết cả nhà Trương Dịch Văn, hiện tại chỉ còn lại chủ mưu là bản thân mình, gã ta nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.....
Thế nhưng tại sao đến bây giờ còn chưa hạ thủ? Nhất định là muốn nhìn mình lo lắng hãi hùng thấp thỏm, gã ta muốn tra tấn mình, tra tấn đủ thì sẽ tìm một người có sinh thần bát tự giống mình để giết chết mình giống như cách giết anh em Hồ An....
Hồ Vạn Sơn càng nghĩ càng sợ hãi, bắt đầu nghi thần nghi quỷ, luôn cảm thấy người kia ngay đang vụng trộm nhìn mình chằm chằm.
Lúc này hạ nhân đi vào bẩm báo: "Đại nhân, bên ngoài có người cầu kiến."
Hồ Vạn Sơn tâm phiền ý loạn, quát lớn: "Ai ta cũng không gặp, cho hắn cút!"
Hạ nhân khúm núm đáp ứng, đang muốn lui ra ngoài thì Hồ Vạn Sơn tâm niệm vừa động, gọi gã lại: "Từ từ, hắn có báo tên mình không?"
Hạ nhân nói: "Người kia nói hắn tên Trương Dịch Văn."
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
"Trương Dịch Văn?"
Huyết dịch khắp người Hồ Vạn Sơn lập tức lạnh, nửa ngày cũng nói không nên lời, lập tức lại cảm thấy không đúng, Trương Dịch Văn đã chết, lúc ấy sợ hắn không chết được, lụa trắng, rượu độc, chủy thủ gã đều đã dùng hết, sao có thể còn có một người tên Trương Dịch Văn nữa?...... Là hung thủ! Người đến nhất định là hung thủ! Ngôn chú sư giả thần giả kia? Còn dám đưa tới cửa chịu chết! Được, ta sẽ thành toàn cho ngươi!
"Người đâu!" Hồ Vạn Sơn vung tay lên, mang theo mấy tùy tùng hung thần ác sát xông ra ngoài.
Ngoài cửa phủ Thái thú có một người trẻ tuổi đang đứng, sắc mặt hắn ta cực kì tái nhợt, hai mắt vô thần, gương mặt lõm đi, nhìn tựa như một người bệnh nặng bất cứ lúc nào cũng sẽ một mạng quy thiên.
Nhìn thấy Hồ Vạn Sơn đi ra, người trẻ tuổi cười cười, nói: "Hồ đại nhân, biệt lai vô dạng."
Hồ Vạn Sơn dùng cặp mắt như đậu xanh mắt đánh giá người trẻ tuổi, xác định mình không biết người này, nhưng hắn ta đã nói mình là Trương Dịch Văn, vậy nhất định hắn ta có quan hệ với Trương Dịch Văn, không chừng chính là hung thủ giết chết Hồ An và Hồ Lệ...... Hồ Vạn Sơn đang muốn phân phó thủ hạ bắt người lại thì nghe thấy người trẻ tuổi bỗng nhiên nói: "Đại nhân, ta biết là ai giết huynh muội Hồ An."
Hồ Vạn Sơn sững sờ, lập tức hỏi: "Là ai? Mau nói!"
"Chính là......" Nói hai chữ, người trẻ tuổi bỗng nhiên ho lên, ho đến thở không ra hơi, vất vả mới ngừng lại, hắn ta lấy ra một khăn gấm lau vết bẩn bên miệng, đôi mắt vô thần bỗng nhiên lóe lên hàn quang, hắn ta cười lên: "Người kia chính là ta!"
Nói xong, hắn ta rút ra một cây chủy thủ từ ống tay áo, đâm xuống ngực mình...... Máu chảy ra như suối.
Hồ Vạn Sơn còn chưa khôi phục lại từ trong khiếp sợ, đột nhiên cảm thấy ngực đau xót, cúi đầu xuống nhìn gã hoảng sợ phát hiện lồng ngực mình mở một cái hố, máu đỏ tươi đang không ngừng chảy mạnh ra từ bên trong.....
Gã che ngực, không dám tin mở to mắt trừng người trẻ tuổi ngã trong vũng máu kia.
"Năm Đinh Sửu, tháng Dần Tị, ngày Dậu Tuất, giờ Bính Tân, Hồ Vạn Sơn, tháng ngày giờ sinh của ta và ngươi giống nhau! Giống nhau! Ha ha ha!" Người trẻ tuổi cười đến thê lương, trong tay hắn ta cầm một cái khăn gấm, phía trên vẽ lên một người đàn ông bị chủy thủ cắm lên ngực, bên cạnh viết hai cái sinh thần bát tự, năm Đinh Sửu, tháng Dần Tị, ngày Dậu Tuất, giờ Bính Tân và năm Tân Sử, tháng Dần Tị, ngày Dậu Tuất, giờ Bính Tân.
Máu trong thân thể chảy ra như vỡ đê, che cũng không che được, Hồ Vạn Sơn há mồm muốn nói chuyện, thế nhưng một chữ cũng nói không nên lời, trước khi tắt thở gã đột nhiên nhớ lại người trẻ tuổi này là ai, hắn ta tên Tiểu Bắc, hắn ta còn có một người chị tên Cẩm Nhi.....
***
Một cặp tỷ đệ, từ nhỏ cha mẹ bọn họ đều đã mất, chỉ còn lại hai tỷ đệ sống nương tựa lẫn nhau, thời gian trôi qua rất gian khổ.
Một ngày nọ đôi tỷ đệ này không giải thích được bị người ta bắt đi, người bắt bọn họ dùng tính mạng đệ đệ uy hiếp tỷ tỷ, muốn nàng lấy thân phận nha hoàn trà trộn vào trong nhà một người họ Trương trộm một quyển sách.
Vì bảo vệ tính mạng đệ đệ, tỷ tỷ không dám không đồng ý, nàng thuận lợi tiến vào làm nha hoàn nhà họ, trộm quyển sổ kia về đổi tính mạng đệ đệ.
Thế nhưng tỷ tỷ không nghĩ tới, bởi vì nàng trộm mất quyển sổ kia dẫn đến cả nhà họ Trương đều bị chém đầu....
Tỷ tỷ rất hối hận, không bao lâu đã tự sát, hồn phách của nàng bám vào một cái khăn gấm.
Đệ đệ mang theo cái khăn gấm duy nhất tỷ mình để lại rời đi, cậu ta muốn báo thù, tìm ác tặc hại chết ba mươi mốt mạng người để báo thù, cuối cùng cậu ta tìm được người này, cũng nghĩ đến nên báo thù thế nào.....
Kể xong, Khổng Tước nói: "Ta cảm thấy đệ đệ này hẳn là Tiểu Bắc, cũng không biết ác tặc kia là ai, loại người này thật nên bầm thây vạn đoạn, chẳng lẽ Tiểu Bắc đi báo thù?"
Sở Đông Ly lại hiểu tất cả, ác tặc này chính là Hồ Vạn Sơn, mà giết Hồ An và Hồ Lệ hẳn là Tiểu Bắc, mà hiện tại đoán chừng hắn ta đi giết Hồ Vạn Sơn, Hồ Vạn Sơn đáng chết, nhưng Hương Hương và đầu bếp kia lại vô tội, phải nghĩ biện pháp ngăn Tiểu Bắc lại mới được, không thể để cho hắn ta lại đi hại người vô tội khác....
Sở Đông Ly vẫn chậm một bước, lúc hắn đuổi tới phủ Thái Thú, Tiểu Bắc và Hồ Vạn Sơn đã tắt thở.
Hồ Ngọc và Khổng Vũ sớm hơn một bước so với Sở Đông Ly cũng không thoải mái, lúc bọn họ đến, Hồ Vạn Sơn đã tắt thở, mà Tiểu Bắc chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, hắn ta cố hết sức nói với Hồ Ngọc: "Giúp, giúp ta nói xin lỗi với người nhà cô nương và, và đầu bếp kia...." Nói rồi, hắn ta móc ra một cái khăn gấm thêu năm con mèo con từ trong ngực móc ra, khẽ cười cười: "Tỷ à, cuối cùng chúng ta cũng thay cả nhà Trương học sĩ báo, báo thù, chúng ta cùng lên đường thôi." Nói xong lập tức tắt thở.
Không bao lâu, cái khăn gấm kia cũng hóa thành một đống tro tàn.
[Tác giả có lời muốn nói]
Thổ huyết mà, mông dán ghế gần năm tiếng rốt cục cũng viết xong câu chuyện này...
Câu chuyện kế tiếp —— Đồng chân
"Ta đi xem xem có chuyện gì." Khổng Tước ngay lập tức chạy ra ngoài.
Một lát sau, Khổng Tước mang theo Hồ Ngọc và Khổng Vũ đi vào.
Sở Đông Ly thấy Hồ Ngọc hầm hừ, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Khổng Vũ nói: "Cái tên Hồ Vạn Sơn kia bắt loạn người trên đường, Hồ Ngọc không vừa mắt muốn ngăn cản, kết quả là bị Hồ Vạn Sơn dùng thân phận Khâm sai mắng một trận, còn nói hắn bao che hung thủ, muốn cách chức của hắn."
Hồ Ngọc tức giận nói: "Hồ Vạn Sơn bắt tất cả người đến từ bên ngoài của quận An Bình lại, nói là nhất định phải tìm ra hung thủ giết Hồ An và Hồ Lệ chém thành muôn mảnh, gã lạm dụng cực hình, ai có khả năng giống hung thủ trước hết đánh hai mươi đại bản, thân thể yếu đuối bị gã đánh hôn mê bất tỉnh, đúng là mẹ nó hỗn trướng! Không được, ta phải đi đánh ngất gã, quan này không làm thì không làm!"
Nói xong, Hồ Ngọc nhảy lên muốn xông ra ngoài, tay Khổng Vũ giữ chặt hắn, khuyên nhủ: "Ngươi trước đừng xúc động, ngươi đánh ngất xỉu gã thì có làm được cái gì, chờ gã tỉnh lại không phải lại tiếp tục giày vo nữa à, ngươi không thể giết gã."
Hồ Ngọc tức giận như cũ: "Vậy thì đánh cho gã mất trí nhớ luôn."
Sở Đông Ly ngắt lời hỏi: "Ngươi vừa mới nói Hồ Lệ chết rồi? Chuyện khi nào?"
Hồ Ngọc nói: "Chiều hôm qua, sau khi Hồ An chết một canh giờ, hung thủ đầu tiên độc chết đầu bếp có sinh thần bát tự có tháng ngày giờ giống Hồ Lệ, sau đó thông qua gấm thuật như lời tiên sinh nói giết chết Hồ Lệ, cho nên hiện tại Hồ Vạn Sơn mới cắn người khắp nơi giống con như chó điên."
Sở Đông Ly nghĩ nghĩ, nói: "Ngươi nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho ta nghe."
Hồ Ngọc nói rõ những chuyện đã xảy ra.
Nghe xong, Sở Đông Ly nói: "Hồ Vạn Sơn phản ứng như thế lớn, ta thấy một phần nguyên nhân là bởi vì Hồ An và Hồ Lệ chết, nguyên nhân quan trọng hơn đại khái là người hung thủ muốn giết kế tiếp chính là gã, cho nên gã mới vội vã tìm hung thủ, hung thủ liên tiếp dùng hai lần gấm thuật, bản thân hắn ta hẳn cũng đã nhận lấy phản phệ nhất định, đại khái cũng bởi vì nguyên nhân này hắn ta không lập tức ra tay với Hồ Vạn Sơn."
Hồ Ngọc gấp gáp: "Nói như vậy chỉ cần hung thủ ổn lại thì sẽ lập tức ra tay với Hồ Vạn Sơn?"
Sở Đông Ly gật đầu: "Có khả năng."
Khổng Vũ đạo: "Loại người như Hồ Vạn Sơn chết cũng đáng đời."
Hồ Ngọc nói: "Vấn đề là hiện tại gã muốn chơi chết rất nhiều người, không ngăn cản gã nhất định sẽ đánh chết người."
Sở Đông Ly nói: "Vậy thì theo lời ngươi nói, đi đánh gã ngất xỉu đi, lấy bản lĩnh của ngươi gã nhất định sẽ không biết là ngươi động tay động chân."
"Tiên sinh cũng cảm thấy chủ ý này hay?" Hồ Ngọc vuốt tay áo, lôi Khổng Vũ chạy ra ngoài, "Chúng ta đi đánh ngất Hồ Vạn Sơn."
Hồ Ngọc và Khổng Vũ vừa đi, Đông Nam Phi đi vào, hắn hỏi Khổng Tước: "Ngươi có thấy Tiểu Bắc không?"
Khổng Tước nói: "Không phải còn đang vườn hoa à?"
Đông Nam Phi nói: "Không thấy, ta tìm một vòng cũng không tìm được người, gánh hàng của hắn còn ở trong phòng nhưng người đã không thấy tăm hơi."
Khổng Tước sờ đầu: "Chẳng lẽ đi rồi? Ta và ngươi đi tìm xem."
Tìm trong ngoài một lượt, cái người la xạ tên Tiểu Bắc kia thật không thấy đâu hết.
Đông Nam Phi nói: "Đại khái là đi không từ mà biệt."
Khổng Tước nói: "Thế nhưng gánh hàng của hắn còn ở đây mà, vậy chúng ta đi hỏi ý Tiểu Ly Tử xem."
Khổng Tước vào sương phòng lấy gánh hàng nọ ra, chuẩn bị hỏi Sở Đông Ly cái gánh hàng này nên xử lý thế nào.
Nghe nói người đã đi, Sở Đông Ly cũng không để ở trong lòng, nói: "Trước hết dẹp gánh hàng vào đi, miễn cho có một ngày hắn ta trở về lấy."
Khổng Tước đồng ý, định cất gánh hàng đi, vừa đi hai bước hắn nhớ tới cái khăn gấm màu hồng phấn hôm qua nọ, cảm thấy Tiểu Hi Tri hẳn sẽ thích, thế là muốn tìm cái khăn gấm đó cho Tiểu Hi Tri, nếu như sau này Tiểu Bắc trở về muốn lấy lại gánh hàng thì trả tiền cho hắn ta.
Thấy Khổng Tước ngồi xổm tìm đồ, Sở Đông Ly hỏi: "Ngươi đang tìm cái gì?"
Khổng Tước nói: "Một cái khăn gấm thêu năm con mèo con, rất là xinh đẹp đáng yêu, Tiểu Hi hẳn sẽ thích, kỳ quái, sao lại không tìm thấy rồi?"
Đôi mắt Sở Đông Ly và Tiểu Hi Tri cùng sáng lên, vẻ mặt hai người tương tự nhau làm Khổng Tước không hiểu gì hết, "Sao vậy?"
Sở Đông Ly nghĩ đến Lý Chỉ Lan đã từng nhắc qua cái khăn gấm thêu năm con mèo con này, Lý Chỉ Lan tặng khăn gấm cho Hương Hương, sau đó Hương Hương mất tích, sau này phát hiện bị treo cổ sau núi chùa Hồng Diệp, thế nhưng lúc ấy trên người Hương Hương không có cái khăn gấm thêu năm con mèo con, hiện tại cái tên Tiểu Bắc gì đó lại mang theo cái khăn gấm, hai cái khăn gấm này có phải là cùng một cái? Tiểu Bắc có quan hệ gì với bọn Hương Hương không?
Khổng Tước tìm một lần nữa vẫn không tìm được khăn gấm đành phải buông tay với Tiểu Hi Tri đang rướn cổ lên nhìn, nói: "Cái khăn gấm đó chắc là được Tiểu Bắc mang đi rồi."
Tiểu Hi Tri thất vọng.
Khổng Tước sờ sờ cằm: "Tiểu Bắc không mang gánh hàng đi mà chỉ mang theo khăn gấm, chắc cái khăn gấm này rất quan trọng với hắn."
Sở Đông Ly hỏi Khổng Tước: "Vừa rồi trước khi bọn Hồ Ngọc đến không phải ngươi có lời muốn nói với ta à, nói cái gì mà Tiểu Bắc có kể với ngươi, hắn kể với ngươi cái gì?"
"Hắn kể cho ta nghe một câu chuyện......"
***
Hồ Vạn Sơn rất táo bạo, người bắt trở về đều không phải là hung thủ, gã không thể chờ chết, nhất định phải có biện pháp nào có thể bức tên hung thủ kia ra, nhất định là có!
Hồ Vạn Sơn nôn nóng đi tới đi lui trong phòng, giả thiết hung thủ có quan hệ với Trương Dịch Văn, vậy gã ta sẽ là ai? Trương Dịch Văn bị ban chết, cả nhà đều bị chém đầu, gã còn tự mình giám sát cả quá trình, theo đạo lý mà nói hẳn không có con cá nào lọt lưới mới đúng, là ai muốn giết mình? Chẳng lẽ không có quan hệ với Trương Dịch Văn? Không đúng, hung thủ giết Hồ An, giết Hồ Lệ, rất hiển nhiên là bởi vì bọn họ là đồng lõa hại chết cả nhà Trương Dịch Văn, hiện tại chỉ còn lại chủ mưu là bản thân mình, gã ta nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.....
Thế nhưng tại sao đến bây giờ còn chưa hạ thủ? Nhất định là muốn nhìn mình lo lắng hãi hùng thấp thỏm, gã ta muốn tra tấn mình, tra tấn đủ thì sẽ tìm một người có sinh thần bát tự giống mình để giết chết mình giống như cách giết anh em Hồ An....
Hồ Vạn Sơn càng nghĩ càng sợ hãi, bắt đầu nghi thần nghi quỷ, luôn cảm thấy người kia ngay đang vụng trộm nhìn mình chằm chằm.
Lúc này hạ nhân đi vào bẩm báo: "Đại nhân, bên ngoài có người cầu kiến."
Hồ Vạn Sơn tâm phiền ý loạn, quát lớn: "Ai ta cũng không gặp, cho hắn cút!"
Hạ nhân khúm núm đáp ứng, đang muốn lui ra ngoài thì Hồ Vạn Sơn tâm niệm vừa động, gọi gã lại: "Từ từ, hắn có báo tên mình không?"
Hạ nhân nói: "Người kia nói hắn tên Trương Dịch Văn."
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
"Trương Dịch Văn?"
Huyết dịch khắp người Hồ Vạn Sơn lập tức lạnh, nửa ngày cũng nói không nên lời, lập tức lại cảm thấy không đúng, Trương Dịch Văn đã chết, lúc ấy sợ hắn không chết được, lụa trắng, rượu độc, chủy thủ gã đều đã dùng hết, sao có thể còn có một người tên Trương Dịch Văn nữa?...... Là hung thủ! Người đến nhất định là hung thủ! Ngôn chú sư giả thần giả kia? Còn dám đưa tới cửa chịu chết! Được, ta sẽ thành toàn cho ngươi!
"Người đâu!" Hồ Vạn Sơn vung tay lên, mang theo mấy tùy tùng hung thần ác sát xông ra ngoài.
Ngoài cửa phủ Thái thú có một người trẻ tuổi đang đứng, sắc mặt hắn ta cực kì tái nhợt, hai mắt vô thần, gương mặt lõm đi, nhìn tựa như một người bệnh nặng bất cứ lúc nào cũng sẽ một mạng quy thiên.
Nhìn thấy Hồ Vạn Sơn đi ra, người trẻ tuổi cười cười, nói: "Hồ đại nhân, biệt lai vô dạng."
Hồ Vạn Sơn dùng cặp mắt như đậu xanh mắt đánh giá người trẻ tuổi, xác định mình không biết người này, nhưng hắn ta đã nói mình là Trương Dịch Văn, vậy nhất định hắn ta có quan hệ với Trương Dịch Văn, không chừng chính là hung thủ giết chết Hồ An và Hồ Lệ...... Hồ Vạn Sơn đang muốn phân phó thủ hạ bắt người lại thì nghe thấy người trẻ tuổi bỗng nhiên nói: "Đại nhân, ta biết là ai giết huynh muội Hồ An."
Hồ Vạn Sơn sững sờ, lập tức hỏi: "Là ai? Mau nói!"
"Chính là......" Nói hai chữ, người trẻ tuổi bỗng nhiên ho lên, ho đến thở không ra hơi, vất vả mới ngừng lại, hắn ta lấy ra một khăn gấm lau vết bẩn bên miệng, đôi mắt vô thần bỗng nhiên lóe lên hàn quang, hắn ta cười lên: "Người kia chính là ta!"
Nói xong, hắn ta rút ra một cây chủy thủ từ ống tay áo, đâm xuống ngực mình...... Máu chảy ra như suối.
Hồ Vạn Sơn còn chưa khôi phục lại từ trong khiếp sợ, đột nhiên cảm thấy ngực đau xót, cúi đầu xuống nhìn gã hoảng sợ phát hiện lồng ngực mình mở một cái hố, máu đỏ tươi đang không ngừng chảy mạnh ra từ bên trong.....
Gã che ngực, không dám tin mở to mắt trừng người trẻ tuổi ngã trong vũng máu kia.
"Năm Đinh Sửu, tháng Dần Tị, ngày Dậu Tuất, giờ Bính Tân, Hồ Vạn Sơn, tháng ngày giờ sinh của ta và ngươi giống nhau! Giống nhau! Ha ha ha!" Người trẻ tuổi cười đến thê lương, trong tay hắn ta cầm một cái khăn gấm, phía trên vẽ lên một người đàn ông bị chủy thủ cắm lên ngực, bên cạnh viết hai cái sinh thần bát tự, năm Đinh Sửu, tháng Dần Tị, ngày Dậu Tuất, giờ Bính Tân và năm Tân Sử, tháng Dần Tị, ngày Dậu Tuất, giờ Bính Tân.
Máu trong thân thể chảy ra như vỡ đê, che cũng không che được, Hồ Vạn Sơn há mồm muốn nói chuyện, thế nhưng một chữ cũng nói không nên lời, trước khi tắt thở gã đột nhiên nhớ lại người trẻ tuổi này là ai, hắn ta tên Tiểu Bắc, hắn ta còn có một người chị tên Cẩm Nhi.....
***
Một cặp tỷ đệ, từ nhỏ cha mẹ bọn họ đều đã mất, chỉ còn lại hai tỷ đệ sống nương tựa lẫn nhau, thời gian trôi qua rất gian khổ.
Một ngày nọ đôi tỷ đệ này không giải thích được bị người ta bắt đi, người bắt bọn họ dùng tính mạng đệ đệ uy hiếp tỷ tỷ, muốn nàng lấy thân phận nha hoàn trà trộn vào trong nhà một người họ Trương trộm một quyển sách.
Vì bảo vệ tính mạng đệ đệ, tỷ tỷ không dám không đồng ý, nàng thuận lợi tiến vào làm nha hoàn nhà họ, trộm quyển sổ kia về đổi tính mạng đệ đệ.
Thế nhưng tỷ tỷ không nghĩ tới, bởi vì nàng trộm mất quyển sổ kia dẫn đến cả nhà họ Trương đều bị chém đầu....
Tỷ tỷ rất hối hận, không bao lâu đã tự sát, hồn phách của nàng bám vào một cái khăn gấm.
Đệ đệ mang theo cái khăn gấm duy nhất tỷ mình để lại rời đi, cậu ta muốn báo thù, tìm ác tặc hại chết ba mươi mốt mạng người để báo thù, cuối cùng cậu ta tìm được người này, cũng nghĩ đến nên báo thù thế nào.....
Kể xong, Khổng Tước nói: "Ta cảm thấy đệ đệ này hẳn là Tiểu Bắc, cũng không biết ác tặc kia là ai, loại người này thật nên bầm thây vạn đoạn, chẳng lẽ Tiểu Bắc đi báo thù?"
Sở Đông Ly lại hiểu tất cả, ác tặc này chính là Hồ Vạn Sơn, mà giết Hồ An và Hồ Lệ hẳn là Tiểu Bắc, mà hiện tại đoán chừng hắn ta đi giết Hồ Vạn Sơn, Hồ Vạn Sơn đáng chết, nhưng Hương Hương và đầu bếp kia lại vô tội, phải nghĩ biện pháp ngăn Tiểu Bắc lại mới được, không thể để cho hắn ta lại đi hại người vô tội khác....
Sở Đông Ly vẫn chậm một bước, lúc hắn đuổi tới phủ Thái Thú, Tiểu Bắc và Hồ Vạn Sơn đã tắt thở.
Hồ Ngọc và Khổng Vũ sớm hơn một bước so với Sở Đông Ly cũng không thoải mái, lúc bọn họ đến, Hồ Vạn Sơn đã tắt thở, mà Tiểu Bắc chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, hắn ta cố hết sức nói với Hồ Ngọc: "Giúp, giúp ta nói xin lỗi với người nhà cô nương và, và đầu bếp kia...." Nói rồi, hắn ta móc ra một cái khăn gấm thêu năm con mèo con từ trong ngực móc ra, khẽ cười cười: "Tỷ à, cuối cùng chúng ta cũng thay cả nhà Trương học sĩ báo, báo thù, chúng ta cùng lên đường thôi." Nói xong lập tức tắt thở.
Không bao lâu, cái khăn gấm kia cũng hóa thành một đống tro tàn.
[Tác giả có lời muốn nói]
Thổ huyết mà, mông dán ghế gần năm tiếng rốt cục cũng viết xong câu chuyện này...
Câu chuyện kế tiếp —— Đồng chân
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất