Phượng Giá

Chương 76: Đoàn Viên (1)

Trước Sau
Edit: Giò

Beta: Huyên

Bởi vì vội vàng muốn biết mẹ đang ở đâu, Sở Đông Ly cất kỹ đóa hoa to kia xong thì cùng Tạ Hi Tri tạm biệt Kinh Vân rời khỏi Ma vực.



Kinh Vân rất cảm kích hai người, vốn định giữ bọn họ lại ở mấy ngày. Hai ngày nữa chính là ngày đại hôn của hắn và Vân Tiệp, Kinh Vân hi vọng Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri thân là bạn bè của Vân Tiệp có thể có mặt. Nhưng Kinh Vân cũng nhìn ra được Sở Đông Ly đang rất lo lắng, bởi vậy cũng không giữ họ lại.

Đưa hai người đến cửa Ma Vực, Kinh Vân nói một tiếng bảo trọng, rồi cứ như vậy mà tạm biệt.

Sở Đông Ly: "Lần này tới Ma vực công việc bận rộn, ta và ngươi không có thời gian đi dạo chơi ở đây."

Tạ Hi Tri mỉm cười: "Gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó, sau này Sở Sở đi nơi đâu thì ta đi nơi đó."

Tâm trạng Sở Đông Ly rất tốt: "Ta tưởng rằng tính tình Kinh Vân rất xấu, khó sống chung với người khác, nhưng mà tiếp xúc rồi mới cảm thấy hắn làm người không tệ."

Tạ Hi Tri đáp: "Liệu có phải vì có Vân Tiệp? Ta rất tò mò bọn họ yêu nhau như thế nào, một người là tiên, một người là ma, làm thế nào mà gặp nhau?"

Sở Đông Ly nói: "Tất cả là do duyên phận, ngươi còn không phải là bị ta nhặt về nuôi à, chúng ta một người trên trời, một người dưới đất, vốn cũng không thể gặp nhau."

"Nói đến cũng trùng hợp, ta thật sự may mắn mới được Sở Sở ngươi nhặt đó." Tạ Hi Tri biết nắm lấy cơ hội mà vuốt lông.

Sở Đông Ly ngắm y một lát: "Ta cảm thấy..."

Tạ Hi Tri: "Sao?"

Sở Đông Ly: "Tò mò sao ngươi mà ta gặp được với hình tượng của ngươi trong lòng bọn An Hạ không giống nhau."

Tạ Hi Tri: "Chẳng phải là Sở Sở thay đổi ta à. Thế mà bọn An Hạ lại nói xấu ta với Sở Sở, trở về sẽ cho bọn họ biết mặt."

Sở Đông Ly: "Hi Tri, mặt ngươi lại dày hơn rồi."

.....

"Dừng lại! Ăn cướp!"

Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri vừa ra khỏi Ma vực đã bị ngăn cản, nhưng lại không thấy một ai, sa mạc rộng lớn vô ngần ngoại trừ cát vẫn là cát.

Sở Đông Ly vỗ vỗ lỗ tai, nghi ngờ: "Nghe nhầm?"

Tạ Hi Tri nhìn xung quanh, "Chắc là không phải."

Đột nhiên, ánh mắt y dừng lại: "Đây là cái gì?"

Một con rùa mai xanh nằm ở giữa đường, thấy Tạ Hi Tri và Sở Đông Ly rốt cục chú ý đến sự tồn tại của mình, rùa đen nhỏ không sợ chết lặp lại một lần nữa: "Ăn cướp!"

.....

Khóe miệng Sở Đông Ly giật một cái, hỏi: "Ngươi nhất định phải cướp của chúng ta?"

Rùa đen nhỏ nghiêng đầu nhìn hai người: "Ta không ăn cướp, Sở Đông Ly ngươi nuôi ta đi."

Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri nhìn nhau, ngạc nhiên: Con rùa nhỏ này biết bọn họ?

Nghĩ nghĩ, Sở Đông Ly hỏi: "Long Dật Vân bảo ngươi đến?"

Rùa đen nhỏ khinh thường: "Ai sẽ thay cái loại người như Long Dật Vân làm việc chứ?"



"Không phải?" Sở Đông Ly nghĩ không ra con rùa này có quan hệ với ai.

Tạ Hi Tri lật bàn tay một cái, hỏa diễm cực nóng từ hiện lên trong lòng bàn tay, y mặt không thay đổi nói: "Ta muốn nướng rùa đen."

Rùa đen nhỏ thở dài: "Thật sự là không có tính kiên nhẫn mà! Là lão đầu kêu ta chờ các ngươi ở đây."

Lão đầu? Sở Đông Ly lập tức nghĩ đến lão đầu chuyên bán hàng giả.

Tạ Hi Tri hỏi: "Chờ chúng ta làm gì?"

Rùa đen nhỏ: "Dẫn đường."

Sở Đông Ly: "Ngươi dẫn chúng ta đi đâu?"

Rùa đen nhỏ: "Ta sẽ dẫn các ngươi đi gặp Kỳ Lân vương."

Sở Đông Ly lại càng không hiểu: "Gặp Kỳ Lân vương?"

Rùa đen nhỏ gật đầu: "Đúng vậy, Kỳ Lân vương là cha ngươi, hắn ta muốn gặp ngươi."

Kỳ Lân vương? Cha?

Sở Đông Ly trở nên ngu người, hắn chưa từng nghĩ tới mình có cha, tuy nói bản thân không thể nào do mẫu thân một mình sinh ra, chỉ là...... Hắn thật sự không nghĩ tới, hóa ra, hắn có cha, hơn nữa vẫn còn sống.

Tạ Hi Tri rất giật mình, y cũng không nghĩ tới cha của Sở Đông Ly lại là Kỳ Lân vương? Mẹ là rồng, cha là Kỳ Lân, chẳng trách Sở Sở có độc giác...... Nhưng mà tại sao từ ban đầu Kỳ Lân Vương không tìm Sở Đông Ly, phải chờ tới hiện tại mới nhớ đến đứa con trai này?

Rùa đen nhỏ không nói tiếp nữa, kiên nhẫn chờ Sở Đông Ly tiêu hóa sự thật kinh người này.

Thật lâu sau, Sở Đông Ly mới bình tĩnh lại, hắn cụp mắt xuống, che dấu kích động và hoang mang trong mắt: "Ngươi nói, cha ta — là Kỳ Lân vương?"

Rùa đen nhỏ gật đầu.

Tạ Hi Tri: "Cho chúng ta một lý do để tin tưởng ngươi."

Rùa đen nhỏ nháy mắt mấy cái: "Lão đầu nói đó, lão đầu là sư phụ của ta, sư phụ, Thất công chúa và Kỳ Lân vương là bạn bè."

Nghe được cách gọi Thất công chúa này, cả người Sở Đông Ly chấn động, Thất công chúa là xưng hô thân mật của mẹ hắn, xem ra lão đầu dở hơi kia thật sự quen biết mẫu thân.

Thấy vẻ mặt Sở Đông Ly như vậy, Tạ Hi Tri cũng mơ hồ đoán được vị Thất công chúa này có lẽ chính là mẹ của Sở Đông Ly.

"Sư phụ ngươi biết mẹ Sở Sở ở đâu?"

Mắt Sở Đông Ly sáng lên, nhìn chằm chằm rùa đen nhỏ.

Rùa đen nhỏ: "Không biết, lão Long Vương kín miệng như trai sông ấy, nhưng có thể xác định Thất công chúa bị nhốt ở một nơi sâu trong Đông Hải, Thất công chúa dùng thần thức liên hệ với sư phụ, nàng cũng không biết bản thân bị nhốt ở nơi nào.”

Sở Đông Ly vô cùng thất vọng.

Tạ Hi Tri nhìn Sở Đông Ly một cái, thay hắn hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Vì sao vào lúc này Kỳ Lân Vương mới nghĩ đến việc tìm Sở Sở?”

Rùa đen nhỏ nói: “Sư phụ nói năm đó Kỳ Lân Vương bị thương quá nặng, vẫn luôn ngủ say, đến gần đây mới thức tỉnh, không phải ngài ấy không muốn tìm Sở Đông Ly, mà là không thể.”

Tảng đá lớn đè ở trong lòng bỗng nhiên biến mất, Sở Đông Ly thấy nhẹ cả người, hóa ra hắn không phải bị vứt bỏ, không phải bị chán ghét…… Nghĩ đến rùa đen nhỏ vừa rồi nói Kỳ Lân Vương bị thương nặng, dù biết hiện tại người không có việc gì, nhưng Sở Đông Ly vẫn rất lo lắng: “Kỳ Lân vương... cha của ta hiện tại ra sao rồi?”

Rùa đen nhỏ nói: “Sắc mặt tái nhợt.”

Sở Đông Ly: “…”



Rùa đen nhỏ: "Lần trước nhìn thấy Kỳ Lân Vương, sắc mặt của ngài ấy tái nhợt, nhưng cũng là mỹ nam ốm yếu, Sở Đông Ly, cha ngươi rất đẹp đó, ngươi và ngài ấy có vài phần tương tự, chỉ là ngươi càng đẹp hơn ngài ấy, sư phụ nói Thất công chúa là đại mỹ nhân, đại khái ngươi giống mẹ ngươi nhiều hơn.”

Sở Đông Ly cạn lời.

Tạ Hi Tri tự nhủ: Quả nhiên gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, lão đầu dở hơi nuôi ra rùa đen cũng dở hơi theo.

Rùa đen nhỏ ngửa đầu Sở Đông Ly: “Vẫn còn nghi ngờ à? Không có thì đi theo ta.”

Sở Đông Ly do dự, bất giác nhìn Tạ Hi Tri, trưng cầu ý kiến của y.

Không phải không muốn gặp mặt, chỉ là trong lòng có vài phần sợ hãi, một loại cảm xúc mang tên cận hương tình khiếp* trào dâng dưới đáy lòng làm Sở Đông Ly không bước nổi.

(* cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê mà lòng hồi hộp lo lắng.)

Nghĩ nghĩ, Tạ Hi Tri nói: “Long Dật Vân đưa ra điều kiện dùng Vạn ma chi hoa trao đổi tin tức nơi mẹ bị giam cầm, chúng ta nên cứu người trước đã.”

Sở Đông Ly tà tà liếc y một cái, "Mẹ?"

Tạ Hi Tri chớp chớp mắt,"Mẹ Sở Sở chính là mẹ của ta."

Khóe miệng Sở Đông Ly hơi cong lên, con dâu ngoan.

Tạ Hi Tri: "…"

Rùa đen nhỏ nói: “Ta biết các ngươi muốn cứu người, cho nên mới bảo các ngươi đi theo ta.”

Tạ Hi Tri bỗng nhiên có hơi hiểu ý của rùa đen nhỏ, không, chính xác mà nói thì là của Kỳ Lân Vương.

Sở Đông Ly cũng hiểu ra.

Rùa đen nhỏ nói: “Long Dật Vân là một con rồng gian xảo, ai biết gã có nói thật hay không, các ngươi suy nghĩ tốt đối sách rồi hẵng đi cứu người, cơ hội thành công mới lớn hơn.”

Tạ Hi Tri và Sở Đông Ly nhìn nhau, cảm thấy cũng đúng.

“Vậy đi tìm cha trước đi.” Sở Đông Ly vẫn không quen nói ra tiếng "cha" này.

Rùa đen nhỏ vừa lòng, nó oán giận: “Sư phụ là lão già không có lương tâm, ném ta ở chỗ này ăn cát vàng, các ngươi mà không đi ra ta sẽ bị biến thành rùa sa mạc mất.”

Sở Đông Ly khom lưng nâng rùa đen lên rồi đặt ở trong lòng bàn tay, “Cảm ơn ngươi.”

Rùa đen nhỏ nói: “Ta muốn ngươi báo đáp, ngươi nuôi ta đi, sư phụ thật sự quá không đáng tin, mỗi ngày đều nhắc mãi muốn ta tu luyện, ta không rõ, tu luyện thành người thì như thế nào, còn không bằng làm một con rùa đen tiêu dao…”

Phượng hoàng keo kiệt Tạ Hi Tri đau đầu: Sao mà ngoại trừ mao cầu, còn có rùa đen muốn tranh Sở Sở với mình nữa?

Sở Đông Ly khó xử: “Ta chưa từng nuôi rùa đen, không biết nuôi như thế nào.” Con rùa đen nhỏ này rất thú vị, nuôi cũng không tồi.

Tạ Hi Tri đảo mắt: “An Nhiên sẽ nuôi.” Cho dù có nguy cơ làm tình địch cũng phải dọn dẹp sạch sẽ trước.

Sở Đông Ly không tin: “Thật chứ?”

Tạ Hi Tri gật đầu khẳng định.

Thật ra rùa đen nhỏ không thèm để ý ai nuôi mình, “Chỉ cần không phải do lão đầu nuôi là được, sư phụ quá nghiêm khắc, muốn lười biếng cũng không được, ta quyết định rời khỏi sư môn.”

“Khụ.” Sở Đông Ly nhịn không được mà bật cười.

Sau này được tên khờ An Nhiên mỗi ngày giảng dạy, rùa đen nhỏ sâu sắc mà nhận thức được sự “Âm hiểm đê tiện” của Phượng Đế bệ hạ, đáng tiếc là quá muộn rồi, lúc ấy đã hối hận không kịp.

Chương 77

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau