Phượng Hề Phượng Hề, Hồ Sở Y

Chương 21: 《 Hứa người trọn kiếp dịu dàng 》

Trước Sau
Hai người đang nùng tình mật ý, ân ái lưu luyến, lại bị tiếng bước chân nhẹ nhàng dẫm lên nền tuyết cách đó không xa quấy nhiễu hứng thú.

Chiết Nhan hoàn hồn, bình tĩnh thong dong che chắn cho Bạch Chân, xua đi hàn khí của tuyết nhung trên người chàng, lại dùng một thuật pháp sắc bén túm kẻ rình coi kia ra.

"Đường đường Thượng Thần, Thanh Khâu Nữ Quân, Thiên Hậu tương lai, vậy mà cũng học được thói nghe lén góc tường à?"

Một con bạch hồ trắng muốt oa một tiếng, bị không lưu tình chút nào bắt được ném ra đất, tứ chi run run rẩy rẩy từ nền tuyết bò dậy, lắc mình biến hoá, biến thành tuyệt sắc mỹ nhân Tứ Hải Bát Hoang người người khen ngợi ngưỡng mộ.

"Ôi chao, tình cờ vậy, hai người cũng tới sau núi này ngắm cảnh tuyết à? Cảnh tuyết sau núi Côn Luân Hư nổi danh Tứ Hải, cả muội cũng đã mấy vạn năm không nhìn thấy rồi, hôm nay khó được hạ tuyết, nhàn rỗi cũng nhàm chán, tùy tiện ra xem..." Bạch Thiển vẫy vẫy tuyết đọng trên góc váy, vẫn duy trì gương mặt tươi cười nghênh người, chậm rãi lui về phía sau đến khoảng cách an toàn: "Muội chỉ đi ngang qua thôi, cảnh tuyết cũng ngắm xong rồi, không quấy rầy nữa. Các huynh tiếp tục, ha ha..."

Bạch Chân tay mắt lanh lẹ vây khốn nàng, âm khí nặng nề đi qua xách sau cổ áo nàng lên: "Chiết Nhan, ngươi đi về trước đi. Ta phải từ từ quản giáo con nhóc không biết học ngoan này đã."

"Ấy, Chân Chân..."

Chiết Nhan còn chưa kịp ngăn cản, Bạch Chân đã xách người đi không thấy bóng dáng. Đương nhiên, hắn không phải muốn ngăn cản Bạch Chân dạy dỗ Bạch Thiển, chỉ là muốn nhắc nhở Bạch Chân đừng quên che chở mình, tránh cảm lạnh.

Bạch Chân kéo Bạch Thiển tới một góc khá là bí mật, sắc mặt ửng đỏ, ngữ khí hư trương thanh thế: "Nói, muội... đi theo từ khi nào?"

Bạch Thiển hắng giọng, vòng vòng ngón tay, nhỏ giọng rầm rì: "Thì... ngay sát sau... huynh..."

"... Vậy muội... thấy hết rồi?" Rặng mây đỏ trên mặt Bạch Chân càng đậm, giữa ánh tuyết trắng xóa càng có vẻ đặc biệt ngon miệng.

Bạch Thiển gật gật đầu, lòng nghĩ nếu tứ ca nàng muốn giết người diệt khẩu, nàng nên làm thế nào để thoát thân đây?

Trong lòng nàng cũng khổ, hạ phàm gặp người trong lòng không ngờ bị tứ ca đi theo xem náo nhiệt, đã thế người ta còn xem đến quang minh chính đại, mà mình thì đang xin người ta đánh yểm trợ, cho dù lòng không vui cũng không dám phát giận với tứ ca. Lường trước huynh ấy sẽ chịu không nổi dụ hoặc lôi kéo Chiết Nhan đến sau núi ngắm cảnh tuyết, định gậy ông đập lưng ông, cũng theo đến xem náo nhiệt, kết quả còn bị bắt tại trận.

Sớm biết như thế, nàng nên thành thành thật thật mà đứng ở nơi xa, xem tiết mục bọn họ cãi nhau ầm ĩ ôm ấp hôn hít cũng được rồi, cố tình nhịn không được lòng hiếu kỳ, muốn để sát vào nghe bọn họ nói lời ngon tiếng ngọt gì.

Tứ ca nàng xem náo nhiệt của người ta đến là yên tâm thoải mái, bị người ta rình coi ngược liền phát hỏa dạy dỗ người ta. Cùng sinh ra làm hồ, tại sao nàng lại phải nghẹn khuất như vậy chứ?

Quả nhiên vẫn là vũ lực quyết định đãi ngộ!

Xấu hổ trầm mặc nửa ngày, Bạch Chân nheo mắt: "Thân là một nữ Thượng Thần vạn người kính ngưỡng, nếu bị mấy sư huynh của muội biết muội 'nhớ phu sốt ruột', nửa đêm ghé thăm phòng ngủ của tiểu Thái tử..."

Ý uy hiếp không cần nói cũng biết. Thân là một Thượng Thần có thân phận có địa vị có phong thái, nếu nàng dám để lộ chuyện đêm nay ra một chữ, vậy tiết tháo gì đó, nàng cũng đừng hòng giữ được nữa. Nàng xin Bạch Chân yểm hộ hạ phàm, vốn chính là không muốn bị các sư huynh mượn cớ này cười cợt, một đống tuổi rồi, có chút tâm tư càng không muốn người khác biết.

Quản giáo gì đó thực ra không có, Bạch Thiển không phải là tiểu cô nương chưa rành thế sự, có quản giáo cũng chẳng quản ra được cái gì, mục đích chủ yếu của Bạch Chân chỉ là bịt miệng, rốt cuộc thì vẫn da mặt mỏng.

Người khôn ăn nói nửa chừng, Bạch Thiển cũng rất có nhãn lực, nếu không nàng cũng sống uổng phí một đống tuổi như vậy. Chỉ thấy nàng giơ tay phải lên với Bạch Chân, trịnh trọng nói: "Thành giao!"

Bạch Chân cũng giơ tay, đập tay với nàng, chấp thuận.

"Nhưng mà tứ ca ơi, huynh phải coi chừng Chiết Nhan nha. Quấy nhiễu chuyện tốt của các huynh, không biết lão sẽ trả thù muội thế nào đâu."

"Yên tâm đi, muội quản cho tốt cái miệng của mình là được rồi."

Huynh muội hai người hoàn thành giao dịch, quay lại cổng lớn Côn Luân Hư, vừa đặt chân xuống đất liền thấy tiểu Phượng Cửu của bọn họ đang thê thê thảm thảm xúc động ai oán vạn phần mà ngồi dưới chân tường, vẻ mặt thương tâm muốn chết, trên người đọng đầy bông tuyết, xem ra đã ngồi đây khá lâu rồi.

Bạch Thiển đau lòng cực kỳ, chạy qua ôm sát nàng vào lòng trấn an, Mặc Uyên và Chiết Nhan nghe thấy động tĩnh cũng ra ngoài xem.

Mọi người đều hãm sâu vào tình yêu mà trao gửi chân tình, đối với Phượng Cửu cầu mà không được, có người đồng cảm thấu hiểu mà ảm đạm, có người tình cảm được đền đáp mà may mắn, đều dâng lên muôn vàn cảm xúc khó tả. Lăn lộn như thế một phen, đều không còn thấy mệt mỏi hay buồn ngủ nữa, bày bàn ghế, tụ lại uống rượu chuyện trò. Sầu cũng được, mừng cũng thế, đều tiêu với rượu hòa vào rượu, sáng nay có rượu sáng nay say.

Hôm sau, Bạch Chân một mình hộ tống Phượng Cửu trở về Thanh Khâu. Mặc Uyên mới tỉnh lại không lâu, hơi thở chưa ổn định, thân thể cũng chưa khôi phục đầy đủ, Chiết Nhan vẫn cần canh giữ ở Côn Luân Hư coi chừng mấy ngày.



Chẳng qua tách ra mới một lần mặt trời mọc mặt trời lặn, Chiết Nhan đã nhớ Bạch Chân vô cùng, nhàn tới không có việc gì mà ôm bộ cờ bọn họ mới chơi không lâu trước đây tự đánh một mình, trong tay cầm quân cờ, cầm lòng không được lại nhớ tới dáng vẻ Bạch Chân chơi xấu hắn.

Đêm qua ngắm tuyết, Bạch Chân nghịch ngợm không nghe lời, thân thể nhất định bị nhiễm chút hàn khí, cũng không biết có chỗ nào khó chịu không? Lần này trở về rừng đào, nhất định phải sắc ít thuốc bổ giải hàn mới được, có bệnh chữa bệnh, không bệnh thì khỏe thân. Chỉ là thói không chịu uống thuốc của Bạch Chân, không dễ dỗ...

Bạch Chân rốt cuộc là một đại nam nhân thân thể khỏe mạnh, sao có thể chịu không nổi chút giá lạnh đó? Chỉ là Chiết Nhan luôn luôn sủng ái chàng vô cùng, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, ngay cả ánh nắng sớm hơi gắt chiếu vào người chàng, Chiết Nhan cũng sợ sẽ phơi đau chàng, hận không thể thời thời khắc khắc đem chàng giấu trong lòng mình, vĩnh viễn không để chàng bị một chút uy hiếp nào.

Chiết Nhan nhớ nhung Bạch Chân đến nhập thần, ngay cả bên cạnh có người tới cũng chưa chú ý. Nhị đệ tử của Mặc Uyên thấy một người sống sờ sờ như mình đứng ngay cạnh chắp tay thi lễ cũng không gọi về lực chú ý của Chiết Nhan Thượng Thần, trong lòng không khỏi tò mò, mở miệng hỏi ra tiếng:

"Thượng Thần đang nghĩ gì vậy? Xuất thần như thế."

Lần này coi như đem thần trí Chiết Nhan đang chìm trong tương tư kéo về: "À, ta nhớ trước kia sư phụ ngươi thường nói, đệ tử Côn Luân Hư các ngươi ủ mật hoa đào giỏi lắm."

"Thứ đó chỉ để dỗ trẻ con thôi, ngọt chết đi được! Thượng Thần cũng có hứng thú?"

"Ngọt lắm hả? Vậy tốt lắm, lấy cho ta một ít mang về." Tưởng tượng đến Bạch Chân, trên mặt Chiết Nhan tràn đầy nhu tình như nước không hòa tan được, ngữ khí bất đắc dĩ lại sủng nịch: "Chân Chân từ nhỏ rất thích ăn ngọt. Từ nhỏ bị bệnh là không chịu uống thuốc, nhất định phải có đồ ngọt mới chịu uống."

Côn Luân Hư gia giáo nghiêm minh, không giống Thiên cung có hẳn một đội quân hóng chuyện do Tư Mệnh cầm đầu, người ngoài rất hiếm ai biết đến mật hoa đào cũng là bình thường, cho nên dáng vẻ này của Chiết Nhan trong mắt đệ tử Mặc Uyên, hoàn toàn là hình tượng từ phụ cưng chiều con ngoan.

"Chân Chân? Thượng Thần thành hôn khi nào vậy ạ?"

Chiết Nhan hơi buồn bực: "Không phải con của ta, là Bạch Chân Thượng Thần."

Nhị đệ tử Trường Y bừng tỉnh ngộ: "Đúng vậy, đúng vậy, so với Chiết Nhan Thượng Thần, Bạch Chân Thượng Thần đúng chỉ là đứa trẻ mà thôi. Ta lấy cho ngài nhiều một chút."

Ngẫm lại cũng phải, ngay cả Bạch Chỉ thân là cha ruột cũng chưa nuông chiều Bạch Chân bằng Chiết Nhan, chiều từ nhỏ đến lớn, lên trời xuống đất, thật đúng là không khác gì nuôi một đứa con trai. Mà kể cả Chiết Nhan hắn đột nhiên có đứa con nào từ trên trời rơi xuống, phỏng chừng cũng kém xa khối thịt đầu tim Bạch Chân kia.

Có y thuật của Chiết Nhan cùng long khí của Côn Luân Hư an dưỡng, thân thể Mặc Uyên dần khôi phục bình thường, tuy không thể bằng ngày xưa, nhưng ít nhất không cần Chiết Nhan phải ngày ngày canh giữ điều dưỡng.

Bên này vừa hoàn thành sứ mệnh, Thanh Khâu lại xảy ra chuyện. Phượng Cửu trong lúc vô tình biết được nguyên nhân Đông Hoa cự tuyệt mình, bất chấp thân thể tàn tạ, cắt một đuôi, hóa thành dao sắc khắc tên nàng cùng Đông Hoa lên Tam Sinh Thạch, hy vọng có thể thành toàn nhân duyên, cuối cùng lại chỉ hại mình nửa chết nửa sống.

Chiết Nhan vội vàng chạy tới Thanh Khâu cứu trị, tốn một phen công phu mới khống chế được thương thế, cũng tranh thủ hỏi han Bạch Chân có mạnh khỏe không. Nhưng Bạch Chân lo lắng cho Phượng Cửu, không rảnh bận tâm Chiết Nhan chuyện bé xé ra to, đối với quan tâm của hắn cũng chỉ qua loa lấy lệ.

Cuối cùng thương thế của Phượng Cửu cũng ổn định, Chiết Nhan lại chạy về Côn Luân Hư dặn dò chúng đệ tử tất cả sự vụ trong lúc Mặc Uyên bế quan, lúc này mới nhàn rỗi trở lại rừng đào mà quan tâm Chân Chân có bị nhiễm hàn khí làm thân thể bị bệnh nhẹ hay không.

Bạch Chân tự thấy không có vấn đề gì, hờn dỗi mà khịt mũi coi thường với lo lắng quan tâm của Chiết Nhan: "Ta đây không phải tiểu cô nương nũng nịu, đâu có yếu ớt thế?"

Chiết Nhan không cho là đúng: "Ngươi hiện đang tuổi trẻ khỏe khoắn, cảm thấy không có việc gì, nhưng nếu hàn khí tích lũy nhiều trong thân thể, sau này già rồi ngươi mới thấy khổ."

"Vậy phải chờ bao lâu mới già...?" Bạch Chân cũng chỉ cười hì hì nhìn hắn: "Lão phượng hoàng, ngươi vẫn nên quan tâm chính ngươi đi. Cho dù ta già rồi, cũng cần phải có ngươi chiếu cố, ta hiện tại không thể tự chăm sóc sinh hoạt cũng là do ngươi chiều ra, ngươi đừng hòng buông tay mặc kệ."

"Lo chứ, sao có thể mặc kệ được!"

Ở phương diện chăm sóc sức khỏe cho Bạch Chân, Chiết Nhan trước nay rất kiên trì, tuyệt đối không thể để chàng có một chút cơ hội sinh bệnh khó chịu.

Cho nên Chiết Nhan trực tiếp làm lơ Bạch Chân vẫn đang khỏe mạnh tràn đầy tung tăng nhảy nhót, vẫn cứ đi sắc đủ loại thuốc bổ giúp loại trừ hàn khí, bồi bổ thân thể.

Phí chút thời gian mới sắc xong thuốc, suýt chút nữa bị Bạch Thiển vội vàng đâm đổ, Chiết Nhan che chở thuốc, khó hiểu hỏi Bạch Chân: "Sao mà sáng nắng chiều mưa vậy? Mấy hôm trước không phải còn mưa thuận gió hòa á? Sắp gả đi rồi, sư phụ cũng đã trở về, cả ngày cười không khép miệng được còn gì?"

Bạch Chân cũng đau lòng muội muội mình, nhịn không được oán giận: "Thiên tộc này quả nhiên xung khắc với Thanh Khâu chúng ta."

"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Chân không vui, Chiết Nhan tức khắc căng thẳng lên.

"Aiiii, không biết. Tâm tư rối rắm của con gái, không hiểu được."

"Không hiểu được là đúng rồi, cứ kệ tụi nó tự giày vò mình đi!"



Chỉ cần chuyện không liên quan đến Bạch Chân, Chiết Nhan luôn luôn không để tâm. Hắn chỉ muốn Bạch Chân thời thời khắc khắc đều vô ưu vô lự vui vẻ sung sướng. Nghịch ngợm gây sự, làm xằng làm bậy cũng được, gây chuyện thị phi, trêu tai chọc họa cũng thế, chỉ cần ngoan ngoãn mà ở bên cạnh hắn, để hắn cưng chiều che chở là đủ rồi.

"Uống thuốc đi đã. Nấu ba bốn canh giờ lận đấy."

Bạch Chân vừa thấy chén thuốc đen tuyền kia, tức khắc nổi da gà từ đầu đến đuôi: "Lại uống thuốc? Có phải ngươi trả thù ta chơi cờ thắng ngươi ở Côn Luân Hư, cố ý bỏ thêm thứ gì cực kỳ đắng vào đúng không?"

"Chân Chân à Chân Chân, từ nhỏ lần nào uống thuốc cũng thế này, toàn nói ta bỏ thứ gì cực kỳ đắng vào." Phản ứng của Bạch Chân hoàn toàn trong dự kiến, Chiết Nhan duỗi tay móc ra bình mật hoa đào đặt lên bàn đá: "Này, đặc biệt lấy ở chỗ đệ tử Côn Luân Hư đấy. Mật hoa đào thượng hạng."

"Ngươi coi ta là đứa con nít một tuổi mà dỗ à? Uống thuốc với mật hoa?"

Lời tuy nói như vậy, vẻ mặt cậy sủng mà kiêu tràn đầy đắc ý cũng để lộ ra chút ghét bỏ, nhưng thân thể chàng vẫn rất thành thật mà mở nắp, gấp không chờ nổi múc một muỗng ngậm vào miệng, chưa hết, còn vô cùng hưởng thụ mà nhấp nhấp đôi môi đỏ kiều diễm ướt át, tán thưởng: "Ngon lắm!"

Mật hoa rất ngọt, nhưng chung quy không thể ngọt bằng sủng nịch của Chiết Nhan.

Thế này còn không phải được dỗ như trẻ con hay sao? Gương mặt tươi cười hồn nhiên như đứa bé ăn vụng được kẹo, khóe miệng cảm thấy mỹ mãn mà cong lên, đôi mắt lấp lánh như ánh sao, rõ ràng nói ghét bỏ, lại gấp không chờ nổi ăn một miếng, sau đó không chút nào che dấu được vui thích...

Chỗ nào không giống đứa trẻ chứ?

Chiết Nhan cũng bị dáng vẻ Bạch Chân ngây thơ ôm bình mật ăn không dừng được chọc thích vô cùng, lúc đầu nhìn bộ dạng chàng khẩu thị tâm phi còn thấy cạn lời, kết quả một câu xong liền lật mặt nói ăn ngon. Người này, sao có thể đáng yêu đến vậy chứ!

"Uống thuốc trước đã, lát nữa nguội mất."

"Không thèm!" Bạch Chân đang ăn ngon lành, giờ bảo chàng uống thuốc đắng nghét kia, thực sự có chút làm khó chàng.

Chiết Nhan đẩy đẩy chén thuốc đến trước mặt Bạch Chân: "Chân Chân ngoan, bây giờ uống trong miệng cũng ngọt."

Bạch Chân nghiêng nghiêng người đi, không để ý tới hắn.

Chiết Nhan biết Bạch Chân không thích uống thuốc, cũng biết chàng kỳ thực cũng không thật sự kháng cự chuyện uống thuốc như vậy, chỉ là thích được mình dỗ thôi.

"Chân Chân..."

Bạch Chân nhướng mày ngó hắn một cái, vẫn cứ ăn đến vui vẻ, không để ý tới hắn.

"Aiiii, cực cực khổ khổ nấu ba bốn canh giờ, vô duyên vô cớ phí nhiều tâm huyết như vậy..." Chiết Nhan trộm liếc qua Bạch Chân, mặt mày ủ rũ tiếp tục thở ngắn than dài: "Nếu Chân Chân không chịu uống, ta đành đổ đi vậy."

"Ấy ấy ấy..." Bạch Chân bỏ mật xuống, luống cuống tay chân đoạt lại chén thuốc trong tay Chiết Nha, nhắm mắt cắn răng một cái, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, hào hùng vạn trượng mà uống hết.

"Lão phượng hoàng, ngươi đúng là càng ngày càng không kiên nhẫn!"

"Phải phải phải, ta sửa!" Khuôn mặt nhỏ kia nhăn dúm dó, làm Chiết Nhan đau lòng thảm rồi, một chút cũng không có cảm giác kiêu ngạo khi khổ nhục kế thực hiện được, vội vàng múc một thìa mật hoa đào đút cho Bạch Chân: "Chân Chân ngoan, ăn mật hoa chữa đắng. A ~"

Bạch Chân thò qua ngậm mật hoa vào trong miệng, nhấp hơn nửa ngày, vị cay đắng dường như vẫn không tan, đáng thương vô cùng mà lẩm bẩm với Chiết Nhan "Vẫn đắng..."

"Vẫn đắng á?"

Tuy thuốc phần lớn vị đắng, nhưng Chiết Nhan đau lòng Bạch Chân, khi sắc thuốc thường bỏ thêm chút cam thảo ngọt mà không ảnh hưởng đến dược tính, hẳn sẽ không đắng như vậy mới đúng, huống chi còn có mật hoa ngọt nữa.

Chiết Nhan vốn định chấm chút cặn thuốc nếm thử, tay mới vừa nâng lên chưa kịp vươn ra, Bạch Chân liền dịch mông ngồi vào lòng hắn, không đợi hắn phản ứng lại, đã ôm lấy đầu hắn, gặm lên môi một cú.

Bạch Chân ôm cổ hắn, nhìn hắn cười: "Bây giờ thì ngọt rồi."

Chiết Nhan một tay đỡ eo Bạch Chân, một tay nhéo chóp mũi người trong ngực, cười không khép miệng được mà mắng: "Nghịch ngợm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau