Chương 41: 《 Yêu, không đâu không có 》
Chiết Nhan đi thẳng vào vấn đề, không đợi Mặc Uyên lại mở miệng liền nói thẳng: "Chúng ta muốn ở lại Côn Luân Hư mấy ngày."
"Phòng của huynh trưởng ta vẫn luôn sai người dọn dẹp, trực tiếp vào ở là được." Nói thế nào Chiết Nhan cũng lớn lên ở Côn Luân Hư, Mặc Uyên sẽ không quản khi nào hắn tới, tới rồi có ở lại không, ở lại bao lâu. Chiết Nhan nghĩ như thế nào y không biết, nhưng với y mà nói, huynh trưởng y là về nhà, không phải làm khách: "Vào nhà trước đi."
Nhị đệ tử Trường Sam của Mặc Uyên chuẩn bị xong trà nước ở bên trong đi ra, Mặc Uyên cố ý lùi lại vài bước, chặn người lại phân phó: "Đi mua ít quả hạch về đây, thuận tiện xem có đồ ăn vặt mới mẻ gì khác, mua nhiều một chút."
Bạch Chân thích ăn quả hạch, Mặc Uyên biết, nhưng từ trên xuống dưới Côn Luân Hư không ai thích ăn, khách tới cũng chỉ dùng trà nước điểm tâm chiêu đãi, đồ ăn vặt thật sự không có, cho dù Bạch Thiển ngẫu nhiên dẫn tiểu A Ly đến cũng không cố ý chuẩn bị cái gì.
Thế cho nên Trường Sam nghe vậy hơi sửng sốt một chút, Mặc Uyên thuờng không nhọc lòng những việc này, ăn mặc chi phí của Côn Luân Hư ngày thường đều do hắn phụ trách, thiếu cái gì muốn cái gì cũng không cần xin chỉ thị, trực tiếp đặt mua là được. Mặc Uyên bỗng nhiên phân phó như vậy, còn là chút chuyện bé như hạt mè hạt đậu, chủ yếu là "đồ ăn vặt mới mẻ"... nghe cứ như để dỗ trẻ con. Hắn nhất thời không phản ứng kịp, theo bản năng hỏi: "Là chuẩn bị cho Bạch Chân Thượng Thần ạ?"
Trường Sam đến nay vẫn nhớ rõ lần trước Chiết Nhan Thượng Thần hỏi hắn lấy mật hoa, miệng lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì mà Chân Chân từ nhỏ thích ăn ngọt, từ nhỏ sinh bệnh là không chịu uống thuốc, thế nào cũng phải có đồ ngọt mới chịu uống... ngữ khí như chiều chuộng con nhỏ vậy. Lúc ấy hắn còn tưởng Chiết Nhan Thượng Thần gạt Tứ Hải Bát Hoang thành thân sinh con, đến khi Chiết Nhan Thượng Thần nói cho hắn "Chân Chân" kỳ thật là Bạch Chân Thượng Thần, hắn âm thầm so sánh "Chân Chân" đáng yêu trong miệng Chiết Nhan Thượng Thần với vị Bạch Chân Thượng Thần thanh cao lạnh nhạt mà mình tận mắt thấy, còn lặng lẽ "Ha ha ha ha" một trận, dẫn tới bây giờ vừa nghe thấy ai dùng ngữ khí chiều chuộng trẻ nhỏ nói chuyện với hắn, trong đầu sẽ tự động liên tưởng đến Bạch Chân Thượng Thần.
Càng thêm kỳ lạ là, sư phụ hắn đây cũng bị Chiết Nhan Thượng Thần lây bệnh sao? Lúc tiểu A Ly đến đây chơi cũng không thấy vị đại bá kiêm sư công này để ý như vậy.
"Ừ, đi nhanh về nhanh." Mặc Uyên dặn dò xong liền bước nhanh vào.
Chiết Nhan đã lôi kéo Bạch Chân ngồi xuống, giữa các ghế đều cách ra một khoảng, Chiết Nhan không để Bạch Chân ngồi chỗ khác, dịch cái đệm dựa lại gần, để Bạch Chân ngồi kề sát hắn, Mặc Uyên tuy đi sau vài bước, nhưng vẫn tận mắt thấy toàn bộ quá trình Chiết Nhan dịch đệm.
Phận độc thân, Mặc Uyên không thể hiểu nổi, âm thầm nhắm mắt: Huynh trưởng, không đến mức đấy chứ!
Mặc Uyên bước chân nặng nề đi tới, trở lại chủ vị ngồi xuống, giữa huynh đệ với nhau không cần khách sáo, Mặc Uyên nghĩ cái gì liền nói cái đó, ánh mắt hòa ái cười nhẹ mà nhìn Bạch Chân, nhàn nhạt nói: "Nghe nói mấy ngày trước tẩu tẩu hủy Thái Thần cung của Đông Hoa, gan phách này, tiểu đệ thực sự kính nể."
"..." Bạch Chân nhướng mày, Mặc Uyên nói tình ý chân thành, nhưng chàng lại cảm thấy Mặc Uyên đang giễu cợt mình, lập tức phản ngược về: "Có lẽ Mặc Uyên nhớ sót rồi, chuyện này còn có phần tiểu đồ đệ của ngươi nữa."
"Phải, Thập Thất cũng rất có phong phạm của ngươi." Mặc Uyên nhịn không được cười cười.
Đó cũng là sự thật, rốt cuộc từ nhỏ đã đi theo chàng làm hại Bát Hoang. Nghĩ vậy, Bạch Chân uống ngụm trà, có chút hơi xấu hổ. Tính tình có thù tất báo, kiệt ngạo không kiềm chế kia của Bạch Thiển hoàn toàn là thừa hưởng từ chàng: "Ta lúc ấy cũng là giận quá sức..."
Mặc Uyên người này kỳ thật rất bênh vực người mình, nghe Bạch Chân nói bị chọc giận quá sức, tức khắc nhíu mày: "Nếu tẩu tẩu còn chưa hết giận, chờ Thái Thần cung sửa xong rồi, chúng ta lại đi phá lần nữa."
Chi tiết cụ thể y không rõ, nhưng y có thể khẳng định, chắc chắn là Đông Hoa kia làm chuyện gì không phúc hậu, mới có thể khiến tẩu tẩu y tức giận đến như vậy.
Tuy xét theo vai vế mà nói, Bạch Chân là trưởng tẩu của Mặc Uyên, nhưng xét theo tuổi tác, Bạch Chân rõ ràng thấp hơn bọn họ vài lứa, là "ấu đệ" nhỏ tuổi nhất trong nhà bọn họ, còn là bị huynh trưởng nhà mình lớn hơn hai mươi vạn tuổi tha về. Đại khái là xuất phát từ đồng tình cải thìa, cùng với cảm kích khi cây cải thìa này tình nguyện chấp nhận vị ca ca phượng hoàng già nhà mình, lại thêm lòng che chở và kính trọng với cây cải thìa còn nhỏ đã thành trưởng tẩu của mình, hơn nữa chịu Chiết Nhan ảnh hưởng...
Tóm lại, tự đáy lòng Mặc Uyên đã yên lặng cung kính Bạch Chân, thậm chí bất tri bất giác sinh ra một loại từ ái của lão phụ thân.
Bạch Chân: "..." Đây là lời mà đường đường Chiến thần nghiêm trang ít khi nói cười có thể nói ra sao? Cha ruột của chàng cũng chưa bênh vực chàng đến vậy!
À, Chiết Nhan vẫn luôn che kín không kẽ hở, cha ruột chàng cũng không có cơ hội này.
Bạch Chân còn chưa thoát khỏi ngỡ ngàng khi được một người khác ngoài Chiết Nhan bênh vực, hơn nữa vẫn chưa quen câu "tẩu tẩu" kia, vì thế vội vàng lắc đầu: "Không cần!"
Chiết Nhan nhéo nhéo tay Bạch Chân, không tán đồng mà nhìn Mặc Uyên: "Đệ đừng xúi giục nữa, tính tình này của y không dễ chịu đâu, thật sự làm um lên ta cũng không quản được."
Chỗ nào là không quản được, rõ ràng là vui lòng mặc người ta cao hứng thôi! Mặc Uyên trong lòng biết rõ ràng.
Bạch Chân híp híp mắt: "Lão phượng hoàng, trước khi nói uốn lưỡi bảy lần, suy nghĩ cho cẩn thận rồi hẵng nói."
Chiết Nhan nhẹ nhàng cười cười, dán đến bên tai Bạch Chân nhỏ giọng thì thầm: "Đầu óc ta bị Chân Chân lấp kín hết rồi, nghĩ không được."
Vành tai Bạch Chân đỏ hồng, cố kỵ bên cạnh còn có người khác, không thể quá thân cận với Chiết Nhan, vội duỗi tay đẩy hắn ra một chút: "Thành thật chút đi!"
Mặc Uyên căn cứ nguyên tắc phi lễ chớ nhìn, rũ mắt chậm rãi uống trà, coi như mình không tồn tại.
Chiết Nhan nhất quán da mặt dày, phàm là có Bạch Chân bên cạnh, tuyệt đối sẽ không có chuyện ngồi đứng đắn, mới vừa bị đẩy ra thân mình lại như lò xo bật về dựa vào, Bạch Chân cũng quen hắn dán mình vậy rồi, tùy ý đẩy hai cái không ra liền mặc hắn.
Chiết Nhan thoải mái dễ chịu mà dựa vào Bạch Chân, nhàn nhàn tản tản giương mắt nhìn về phía Mặc Uyên, lười biếng nói: "Có phải nên cân nhắc chiêu thêm đệ tử mới rồi không?"
Mặc Uyên dừng một chút, lắc đầu: "Tạm thời chưa có ý định này."
Côn Luân Hư to như vậy, từ trên xuống dưới lại chỉ chừng mười người, nhìn rất thanh lãnh, đặc biệt là mấy năm nay, Lệnh Vũ không còn nữa, Tử Lan đi vân du, Bạch Thiển cũng gả chồng... Trước kia Chiết Nhan không cảm thấy có gì, chỉ là hiện giờ không biết sao, nhìn Mặc Uyên luôn cảm thấy y quá tịch mịch.
"Tính toán một chút đi." Chiết Nhan không chút để ý nói: "Tìm cho mình chút việc làm."
"Để sau." Cũng không biết Mặc Uyên có nghe hay không, hàm hồ nói: "Ta thường xuyên bế quan, cũng không phải không có việc gì làm."
Bạch Chân đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: "Nếu muốn chiêu sinh, vẫn chỉ chiêu nam đệ tử thôi sao?"
Quy củ Côn Luân Hư không chiêu nữ đệ tử, đến Bạch Thiển hẳn đã phá rồi chứ?
"Phải, chỉ chiêu nam đệ tử." Mặc Uyên đáp: "Thập Thất là huynh trưởng đích thân đưa tới, xem như trường hợp đặc biệt."
Bạch Chân sửng sốt một chút, hơi ngượng ngùng cúi đầu, nhưng có ngượng ngùng mấy, trong lòng chung quy cũng không muốn để Chiết Nhan nhận Tiểu Ngũ làm đệ tử. Chàng không cho phép bất cứ kẻ nào trở thành trường hợp đặc biệt của Chiết Nhan, kể cả là muội muội của chính mình.
Chiết Nhan thở dài, lời nói thấm thía: "Chủ yếu vẫn là hy vọng đệ có thể có người làm bạn..." Biết đâu đệ tử mới chiêu có người thuận mắt thì sao.
Thái dương Mặc Uyên giật giật, vội ngắt lời Chiết Nhan: "Huynh trưởng thành thân xong sao lại trở nên lải nhải vậy?"
Chiết Nhan nhìn về phía Bạch Chân: "Ta lải nhải à?"
"Ừ." Bạch Chân rất thành thật gật gật đầu.
Chiết Nhan nhướng mày: "Hử?"
Bạch Chân lập tức lấy lòng, gãi gãi lòng bàn tay hắn, nhỏ giọng dỗ: "Ta thích nghe ngươi lải nhải."
Thật sự, bất luận là lời cợt nhả, lời âu yếm hay là lời nói vô nghĩa, thậm chí là lời răn dạy hay là dỗ dành chàng uống thuốc đắng, chàng đều thích. Giọng nói của Chiết Nhan luôn làm chàng kiên định.
Trường Sam tốc độ rất nhanh, không bao lâu đã trở lại, hai đệ tử đi theo bên cạnh chạy như gió từ ngoài cửa vào. Mặc Uyên đang đánh cờ với Chiết Nhan, Bạch Chân ngồi bên cạnh nhàm chán, Trường Sam đặt một cái bàn bên cạnh chàng, bày đầy đồ ăn xong phất tay áo bỏ đi.
Bạch Chân trợn mắt há hốc mồm nhìn một đống ăn vặt trước mặt, nổi bật nhất là hộp đồ ăn đựng đầy quả hạch, vài đĩa ngọc đựng đầy quả nho, mứt hoa quả linh tinh, thậm chí còn có một xâu kẹo hồ lô...
Chiết Nhan nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó dịch hộp đồ ăn vào tầm tay mình, một bên chú ý động tĩnh trên bàn cờ, một bên lựa mấy hạt còn chưa bóc trong đó ra lột vỏ, bóc xong cũng không ăn mà thả lại vào hộp.
Bạch Chân liếm liếm kẹo hồ lô, lại đổi khẩu vị ăn mấy quả hạch mứt hoa quả, vô cùng thích ý.
Ăn sạch sẽ đường trên viên kẹo hồ lô đầu tiên xong, Bạch Chân theo bản năng đem sơn tra đút cho Chiết Nhan, chờ đến khi chàng nhớ tới Mặc Uyên tồn tại, Chiết Nhan đã không chút do dự há mồm ngậm quả sơn tra vào miệng.
Bạch Chân: "!!!!"
Mặc Uyên: "..."
Chiết Nhag miệng nhai sơn tra, bỏ nhân quả hạch đã bóc vào hộp đồ ăn xong lại bốc một quân cờ trắng, cũng không ngẩng đầu lên mà bình luận: "Nước cờ vừa nãy của đệ quá qua loa, giờ ta chặt đứt đường lui của đệ, xem đệ xoay chuyển càn khôn thế nào."
"Huynh trưởng, vẫn là để tẩu tẩu đánh với huynh đi." Mặc Uyên yên lặng buông quân cờ, chậm rãi đứng dậy: "Ta không quấy rầy nữa."
"Ấy, ván này chưa đánh xong đâu!" Chiết Nhan nhìn bóng dáng quyết tuyệt của Mặc Uyên, có chút khó hiểu: "Sao lại bỏ dở giữa đường vậy?" Chớp mắt một cái, lại quay đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Bạch Chân: "Ai quấy rầy ai?"
Bạch Chân liếm kẹo hồ lô, mỉm cười nhìn hắn: "Ngươi đoán xem."
Chiết Nhan nhìn chằm chằm môi Bạch Chân, nhìn nó khép khép mở mở, lỗ tai truyền đến thanh âm dễ nghe của Bạch Chân, rồi lại nghe không rõ cụ thể nói gì, đầu óc cũng bất động, trong mắt chỉ còn đầu lưỡi Bạch Chân liếm kẹo hồ lô cùng nụ cười của chàng.
"Sơn tra hơi chua." Chiết Nhan không đầu không đuôi nói một câu. Truyện Lịch Sử
Bạch Chân không nghĩ quá nhiều, vội bốc một miếng mứt hoa quả, chưa kịp đút vào miệng Chiết Nhan đã bị đối phương đoạt đi đút ngược vào miệng mình. Chàng theo bản năng ngậm lấy, Chiết Nhan rướn lên, dùng đầu lưỡi đẩy đẩy mứt hoa quả vào sâu trong miệng chàng, truy đuổi tới tới lui lui một trận mới cướp lại miếng mứt hoa quả về.
Xâu kẹo hồ lô không biết đã lăn đi đâu, Bạch Chân mềm nhũn gục trong lòng Chiết Nhan thở hổn hển: "Kẹo hồ lô rớt mất rồi."
Rớt thì rớt đi, còn ăn tiếp nữa, hắn sợ mình chịu không nổi.
Linh hồn sắp tan chảy rồi!
Gần đến bữa tối, Chiết Nhan tự mình xuống phòng bếp xem thế nào. Người nấu ăn tốt nhất Côn Luân Hư là Nhị đệ tử Trường Sam, có điều hôm nay đến lượt Lục đệ tử xuống bếp, nhưng những đệ tử này ai nấu, với Chiết Nhan mà nói cũng chẳng khác biệt mấy. Món ăn của Côn Luân Hư luôn luôn chủ yếu là đồ chay thanh đạm, hiếm khi có thể hưởng được hương vị đặc biệt nào.
Thật ra hôm nay nhưng cũng có chuẩn bị thịt, chẳng qua Chiết Nhan không vừa lòng, bởi vì đều giống hệt mấy món hắn thường làm cho Bạch Chân ăn. Nếu là ngày thường cũng không đến mức, nhưng hôm nay lại phát hiện Chân Chân nhà hắn gầy đi, gầy đến mức sờ thấy cả xương cốt, hơn nữa bảo bối nhà hắn còn chính miệng nói muốn ăn nhiều một chút, mau mau béo lại.
Việc này không thể không chú trọng.
Lục đệ tử đã làm xong hai món ăn, thấy Chiết Nhan Thượng Thần chỉ nhìn lướt qua liền liên tục lắc đầu, rõ ràng là không hài lòng, trong lòng tức khắc lạnh run: "Thượng Thần chớ lo, ta vẫn còn hai món sở trường..."
"Không cần vội." Chiết Nhan uyển chuyển nói: "Mấy ngày nay Chân Chân ăn uống không được tốt, mấy món này y cũng không thích ăn, lát nữa các ngươi cứ ăn trước đi, ta làm vài món đậm đà hơn cho y." Trước khi đi lại dặn dò một câu: "Cũng không cần đưa qua cho sư phụ của ngươi, chốc nữa ta gọi đệ ấy ăn cùng."
Ra phòng bếp, Chiết Nhan lập tức vòng ra sau núi, tối nay tuyết chưa rơi, hồng mai cũng vẫn còn là nụ hoa, muốn ngắm tuyết, phỏng chừng phải chờ mấy ngày nữa. Trong nháy mắt Chiết Nhan đã đứng trên không sau núi, chắp tay sau lưng, rũ mắt tìm kiếm các nguyên liệu nấu ăn trong núi.
Cuối cùng hắn bắt được hai con rắn chưa kịp ngủ đông cùng một con gà rừng béo mập.
Chiết Nhan làm một bữa rất phong phú, gà rang cay, cá tuyết hấp, thịt rắn xào hành, còn có hai món thanh đạm giải ngấy, dọn lên xong liền đi gọi người.
Bạch Chân ở trong phòng chán đến chết mà lật sách, một chữ cũng không đọc vào, nếu là tiểu thuyết thì còn có thể giết thời gian, nhưng minh kinh điển tịch thì chàng không có hứng thú gì.
Nơi này là Côn Luân Hư, vẫn tương đối xa lạ với chàng, Chiết Nhan ra ngoài làm chàng vô cùng buồn. Tuy đây là ngôi nhà Chiết Nhan sống từ nhỏ, ít nhiều vẫn còn sót lại dấu vết của Chiết Nhan, nhưng vẫn không quá lâu, hơn nữa lần trước bọn họ ở lại, chàng đã thăm dò mọi ngóc ngách rồi, chẳng còn kích động gì nữa.
Tiếng đẩy cửa vang lên, Bạch Chân biết chắc là Chiết Nhan, vì thế lập tức ném sách nhào tới, ôm người oán trách một trận: "Lâu quá, ta sắp chán chết rồi!"
"Nhớ ta à?" Chiết Nhan nghe ra ngụ ý của chàng, vui vẻ cười: "Nấu ăn cho ngươi. Chuẩn bị xong hết rồi, đi thôi."
Mãi đến trước bữa tối Mặc Uyên cũng không xuất hiện trước mặt bọn họ lần nữa, nhưng huynh trưởng gọi y đi ăn cơm uống rượu, y vẫn muốn đi, bất chấp nguy cơ bị hộc máu.
Ai ngờ ngồi xuống bàn cơm mới phát hiện, huynh trưởng y còn cho y một bất ngờ cực lớn.
"Huynh trưởng..." Mặc Uyên cầm đũa, gian nan gắp lên một hạt đậu xanh biếc hình trứng: "Thạch Quý Liên này ta bảo dưỡng mười mấy vạn năm!"
Luyện đan miễn cưỡng có thể coi là một trong số hiếm hoi những việc Mặc Uyên yêu thích. Thạch Quý Liên là một loại nguyên liệu luyện đan, có công hiệu tụ linh tụ khí, tẩy tủy sinh mạch, quan trọng nhất chính là có thể trung hòa tính bài xích của các loại nguyên liệu luyện đan khác, chỉ mọc trên vách đá, rất khó sống, không ra hoa, chỉ kết hạt, giống như đài sen nở rộ, từng viên hạt sen như ngọc khảm trong đó. Một gốc cây Thạch Quý Liên chỉ lớn bằng nắm tay, một đĩa đầy như vậy thì tai họa bao nhiêu cây?
"Còn cả một mảnh lớn kia kìa, ăn không hết đâu." Chiết Nhan rót ly rượu đặt trước mặt y: "Đồ không có thì trồng thêm, tẩu tẩu đệ có thể được một... Ái! Chân Chân, sao ngươi véo ta?"
Bạch Chân quả thực không còn lời gì để nói.
Thạch Quý Liên này thực sự không có một mảnh lớn như Chiết Nhan nói, nhưng Mặc Uyên nhận. Sở thích này của y cũng chỉ là nhàn rỗi không có việc gì giết thời gian thôi, không quan trọng bằng huynh trưởng và tẩu tẩu vui vẻ: "Vậy huynh trưởng cũng không thể keo kiệt. Ta gần đây cũng có chút thèm, muốn uống Đào Hoa Túy."
Chiết Nhan vội vàng gắp đồ ăn cho Bạch Chân: "Nếm thử rượu trước mặt đệ đi đã."
"Chừng này không đủ." Mặc Uyên không thường uống rượu, cũng không ham rượu, nhưng chỉ cần nâng chén, y vẫn thuần thục ngửi ra hương Đào Hoa Túy nhè nhẹ, nếu giống loại Bạch Thiển quen uống, chỉ cần mở nắp vò rượu là có thể đoán được.
"Có đây." Chiết Nhan hào phóng, ống tay áo vung lên, trên bàn lập tức xuất hiện thêm mấy vò. "Bảo đảm đủ." Định ở lại mấy ngày, vậy nên hắn mang theo rất nhiều.
Mặc Uyên thu hết mấy vò rượu sang chỗ mình: "Chỗ này ta cất hết!"
"Được." Chiết Nhan trực tiếp dùng thìa múc hai thìa hạt sen xào cho Bạch Chân: "Sau này nếu đệ lại thèm, trực tiếp sai người đến rừng đào mười dặm lấy là được." Sau đó lại nhét cái thìa vào tay Bạch Chân, dịu dàng nói: "Dùng thìa mà ăn, đũa khó gắp lắm. Lúc ta hái có nếm thử vài hạt, cắn vào căng mọng giòn ngọt như nho, lại bùi bùi, nếu ngươi thích, ngày mai làm tiếp cho ngươi ăn."
"Ngon lắm!" Bạch Chân nói xong mới nhớ ra đây là Mặc Uyên bảo dưỡng mười mấy vạn năm, rất trân quý: "Thôi, ăn đi ăn lại cái này cũng ngán."
"Tẩu tẩu thích thì cứ việc ăn, không cần sợ sẽ ăn hết, ta trồng lại là được." Mặc Uyên cũng gắp một hạt ăn, nhai nhai một lúc mới nói: "Trồng bao nhiêu lâu mà chưa từng thử ăn thế này, đúng là có tư vị khác."
Dưới nồi gà rang cay đặt một cái bếp lò nhỏ, trong nồi màu sắc rực rỡ, khói bốc nghi ngút, nhìn là thèm. Bạch Chân vốn không quá đói, nhưng chàng đã lâu không ăn món cay đậm đà như vậy, lại có hạt sen xào giải ngấy đỡ cay, nhất thời không nhịn được ăn rất nhiều, cuối cùng lúc gác đũa liền thấy no căng.
Bạch Chân liếm liếm khóe miệng, nhích lại gần Chiết Nhan: "Hình như ta ăn hơi nhiều."
Chiết Nhan và Mặc Uyên đều không ăn nghiêm túc Bạch Chân, thong thả ung dung vừa ăn vừa nhắm rượu, không no quá, vừa nghe Bạch Chân nói vậy lập tức buông đũa duỗi tay qua: "Ta xoa cho."
Bạch Chân phủ tay lên tay Chiết Nhan đang sờ bụng mình, hữu khí vô lực nói: "Cảm giác được không? Sắp trào lên cổ họng rồi."
Chiết Nhan cười cười: "Ừ, căng phồng luôn." Cuối cùng sờ không thấy xương cốt nữa, thỏa mãn.
Mặc Uyên buông chén rượu, xách theo mấy bầu rượu đứng dậy: "Ta ăn không nổi nữa, huynh trưởng và tẩu tẩu tự nhiên."
"Ừ." Chiết Nhan gật gật đầu, đôi mắt lại nhìn chằm chằm bụng nhỏ của Bạch Chân: "Chân Chân hơi chướng bụng, ta dẫn y đi tản bộ tiêu bớt."
Giờ này khắc này, Mặc Uyên cảm giác sâu sắc nỗi cô độc.
"Phòng của huynh trưởng ta vẫn luôn sai người dọn dẹp, trực tiếp vào ở là được." Nói thế nào Chiết Nhan cũng lớn lên ở Côn Luân Hư, Mặc Uyên sẽ không quản khi nào hắn tới, tới rồi có ở lại không, ở lại bao lâu. Chiết Nhan nghĩ như thế nào y không biết, nhưng với y mà nói, huynh trưởng y là về nhà, không phải làm khách: "Vào nhà trước đi."
Nhị đệ tử Trường Sam của Mặc Uyên chuẩn bị xong trà nước ở bên trong đi ra, Mặc Uyên cố ý lùi lại vài bước, chặn người lại phân phó: "Đi mua ít quả hạch về đây, thuận tiện xem có đồ ăn vặt mới mẻ gì khác, mua nhiều một chút."
Bạch Chân thích ăn quả hạch, Mặc Uyên biết, nhưng từ trên xuống dưới Côn Luân Hư không ai thích ăn, khách tới cũng chỉ dùng trà nước điểm tâm chiêu đãi, đồ ăn vặt thật sự không có, cho dù Bạch Thiển ngẫu nhiên dẫn tiểu A Ly đến cũng không cố ý chuẩn bị cái gì.
Thế cho nên Trường Sam nghe vậy hơi sửng sốt một chút, Mặc Uyên thuờng không nhọc lòng những việc này, ăn mặc chi phí của Côn Luân Hư ngày thường đều do hắn phụ trách, thiếu cái gì muốn cái gì cũng không cần xin chỉ thị, trực tiếp đặt mua là được. Mặc Uyên bỗng nhiên phân phó như vậy, còn là chút chuyện bé như hạt mè hạt đậu, chủ yếu là "đồ ăn vặt mới mẻ"... nghe cứ như để dỗ trẻ con. Hắn nhất thời không phản ứng kịp, theo bản năng hỏi: "Là chuẩn bị cho Bạch Chân Thượng Thần ạ?"
Trường Sam đến nay vẫn nhớ rõ lần trước Chiết Nhan Thượng Thần hỏi hắn lấy mật hoa, miệng lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì mà Chân Chân từ nhỏ thích ăn ngọt, từ nhỏ sinh bệnh là không chịu uống thuốc, thế nào cũng phải có đồ ngọt mới chịu uống... ngữ khí như chiều chuộng con nhỏ vậy. Lúc ấy hắn còn tưởng Chiết Nhan Thượng Thần gạt Tứ Hải Bát Hoang thành thân sinh con, đến khi Chiết Nhan Thượng Thần nói cho hắn "Chân Chân" kỳ thật là Bạch Chân Thượng Thần, hắn âm thầm so sánh "Chân Chân" đáng yêu trong miệng Chiết Nhan Thượng Thần với vị Bạch Chân Thượng Thần thanh cao lạnh nhạt mà mình tận mắt thấy, còn lặng lẽ "Ha ha ha ha" một trận, dẫn tới bây giờ vừa nghe thấy ai dùng ngữ khí chiều chuộng trẻ nhỏ nói chuyện với hắn, trong đầu sẽ tự động liên tưởng đến Bạch Chân Thượng Thần.
Càng thêm kỳ lạ là, sư phụ hắn đây cũng bị Chiết Nhan Thượng Thần lây bệnh sao? Lúc tiểu A Ly đến đây chơi cũng không thấy vị đại bá kiêm sư công này để ý như vậy.
"Ừ, đi nhanh về nhanh." Mặc Uyên dặn dò xong liền bước nhanh vào.
Chiết Nhan đã lôi kéo Bạch Chân ngồi xuống, giữa các ghế đều cách ra một khoảng, Chiết Nhan không để Bạch Chân ngồi chỗ khác, dịch cái đệm dựa lại gần, để Bạch Chân ngồi kề sát hắn, Mặc Uyên tuy đi sau vài bước, nhưng vẫn tận mắt thấy toàn bộ quá trình Chiết Nhan dịch đệm.
Phận độc thân, Mặc Uyên không thể hiểu nổi, âm thầm nhắm mắt: Huynh trưởng, không đến mức đấy chứ!
Mặc Uyên bước chân nặng nề đi tới, trở lại chủ vị ngồi xuống, giữa huynh đệ với nhau không cần khách sáo, Mặc Uyên nghĩ cái gì liền nói cái đó, ánh mắt hòa ái cười nhẹ mà nhìn Bạch Chân, nhàn nhạt nói: "Nghe nói mấy ngày trước tẩu tẩu hủy Thái Thần cung của Đông Hoa, gan phách này, tiểu đệ thực sự kính nể."
"..." Bạch Chân nhướng mày, Mặc Uyên nói tình ý chân thành, nhưng chàng lại cảm thấy Mặc Uyên đang giễu cợt mình, lập tức phản ngược về: "Có lẽ Mặc Uyên nhớ sót rồi, chuyện này còn có phần tiểu đồ đệ của ngươi nữa."
"Phải, Thập Thất cũng rất có phong phạm của ngươi." Mặc Uyên nhịn không được cười cười.
Đó cũng là sự thật, rốt cuộc từ nhỏ đã đi theo chàng làm hại Bát Hoang. Nghĩ vậy, Bạch Chân uống ngụm trà, có chút hơi xấu hổ. Tính tình có thù tất báo, kiệt ngạo không kiềm chế kia của Bạch Thiển hoàn toàn là thừa hưởng từ chàng: "Ta lúc ấy cũng là giận quá sức..."
Mặc Uyên người này kỳ thật rất bênh vực người mình, nghe Bạch Chân nói bị chọc giận quá sức, tức khắc nhíu mày: "Nếu tẩu tẩu còn chưa hết giận, chờ Thái Thần cung sửa xong rồi, chúng ta lại đi phá lần nữa."
Chi tiết cụ thể y không rõ, nhưng y có thể khẳng định, chắc chắn là Đông Hoa kia làm chuyện gì không phúc hậu, mới có thể khiến tẩu tẩu y tức giận đến như vậy.
Tuy xét theo vai vế mà nói, Bạch Chân là trưởng tẩu của Mặc Uyên, nhưng xét theo tuổi tác, Bạch Chân rõ ràng thấp hơn bọn họ vài lứa, là "ấu đệ" nhỏ tuổi nhất trong nhà bọn họ, còn là bị huynh trưởng nhà mình lớn hơn hai mươi vạn tuổi tha về. Đại khái là xuất phát từ đồng tình cải thìa, cùng với cảm kích khi cây cải thìa này tình nguyện chấp nhận vị ca ca phượng hoàng già nhà mình, lại thêm lòng che chở và kính trọng với cây cải thìa còn nhỏ đã thành trưởng tẩu của mình, hơn nữa chịu Chiết Nhan ảnh hưởng...
Tóm lại, tự đáy lòng Mặc Uyên đã yên lặng cung kính Bạch Chân, thậm chí bất tri bất giác sinh ra một loại từ ái của lão phụ thân.
Bạch Chân: "..." Đây là lời mà đường đường Chiến thần nghiêm trang ít khi nói cười có thể nói ra sao? Cha ruột của chàng cũng chưa bênh vực chàng đến vậy!
À, Chiết Nhan vẫn luôn che kín không kẽ hở, cha ruột chàng cũng không có cơ hội này.
Bạch Chân còn chưa thoát khỏi ngỡ ngàng khi được một người khác ngoài Chiết Nhan bênh vực, hơn nữa vẫn chưa quen câu "tẩu tẩu" kia, vì thế vội vàng lắc đầu: "Không cần!"
Chiết Nhan nhéo nhéo tay Bạch Chân, không tán đồng mà nhìn Mặc Uyên: "Đệ đừng xúi giục nữa, tính tình này của y không dễ chịu đâu, thật sự làm um lên ta cũng không quản được."
Chỗ nào là không quản được, rõ ràng là vui lòng mặc người ta cao hứng thôi! Mặc Uyên trong lòng biết rõ ràng.
Bạch Chân híp híp mắt: "Lão phượng hoàng, trước khi nói uốn lưỡi bảy lần, suy nghĩ cho cẩn thận rồi hẵng nói."
Chiết Nhan nhẹ nhàng cười cười, dán đến bên tai Bạch Chân nhỏ giọng thì thầm: "Đầu óc ta bị Chân Chân lấp kín hết rồi, nghĩ không được."
Vành tai Bạch Chân đỏ hồng, cố kỵ bên cạnh còn có người khác, không thể quá thân cận với Chiết Nhan, vội duỗi tay đẩy hắn ra một chút: "Thành thật chút đi!"
Mặc Uyên căn cứ nguyên tắc phi lễ chớ nhìn, rũ mắt chậm rãi uống trà, coi như mình không tồn tại.
Chiết Nhan nhất quán da mặt dày, phàm là có Bạch Chân bên cạnh, tuyệt đối sẽ không có chuyện ngồi đứng đắn, mới vừa bị đẩy ra thân mình lại như lò xo bật về dựa vào, Bạch Chân cũng quen hắn dán mình vậy rồi, tùy ý đẩy hai cái không ra liền mặc hắn.
Chiết Nhan thoải mái dễ chịu mà dựa vào Bạch Chân, nhàn nhàn tản tản giương mắt nhìn về phía Mặc Uyên, lười biếng nói: "Có phải nên cân nhắc chiêu thêm đệ tử mới rồi không?"
Mặc Uyên dừng một chút, lắc đầu: "Tạm thời chưa có ý định này."
Côn Luân Hư to như vậy, từ trên xuống dưới lại chỉ chừng mười người, nhìn rất thanh lãnh, đặc biệt là mấy năm nay, Lệnh Vũ không còn nữa, Tử Lan đi vân du, Bạch Thiển cũng gả chồng... Trước kia Chiết Nhan không cảm thấy có gì, chỉ là hiện giờ không biết sao, nhìn Mặc Uyên luôn cảm thấy y quá tịch mịch.
"Tính toán một chút đi." Chiết Nhan không chút để ý nói: "Tìm cho mình chút việc làm."
"Để sau." Cũng không biết Mặc Uyên có nghe hay không, hàm hồ nói: "Ta thường xuyên bế quan, cũng không phải không có việc gì làm."
Bạch Chân đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: "Nếu muốn chiêu sinh, vẫn chỉ chiêu nam đệ tử thôi sao?"
Quy củ Côn Luân Hư không chiêu nữ đệ tử, đến Bạch Thiển hẳn đã phá rồi chứ?
"Phải, chỉ chiêu nam đệ tử." Mặc Uyên đáp: "Thập Thất là huynh trưởng đích thân đưa tới, xem như trường hợp đặc biệt."
Bạch Chân sửng sốt một chút, hơi ngượng ngùng cúi đầu, nhưng có ngượng ngùng mấy, trong lòng chung quy cũng không muốn để Chiết Nhan nhận Tiểu Ngũ làm đệ tử. Chàng không cho phép bất cứ kẻ nào trở thành trường hợp đặc biệt của Chiết Nhan, kể cả là muội muội của chính mình.
Chiết Nhan thở dài, lời nói thấm thía: "Chủ yếu vẫn là hy vọng đệ có thể có người làm bạn..." Biết đâu đệ tử mới chiêu có người thuận mắt thì sao.
Thái dương Mặc Uyên giật giật, vội ngắt lời Chiết Nhan: "Huynh trưởng thành thân xong sao lại trở nên lải nhải vậy?"
Chiết Nhan nhìn về phía Bạch Chân: "Ta lải nhải à?"
"Ừ." Bạch Chân rất thành thật gật gật đầu.
Chiết Nhan nhướng mày: "Hử?"
Bạch Chân lập tức lấy lòng, gãi gãi lòng bàn tay hắn, nhỏ giọng dỗ: "Ta thích nghe ngươi lải nhải."
Thật sự, bất luận là lời cợt nhả, lời âu yếm hay là lời nói vô nghĩa, thậm chí là lời răn dạy hay là dỗ dành chàng uống thuốc đắng, chàng đều thích. Giọng nói của Chiết Nhan luôn làm chàng kiên định.
Trường Sam tốc độ rất nhanh, không bao lâu đã trở lại, hai đệ tử đi theo bên cạnh chạy như gió từ ngoài cửa vào. Mặc Uyên đang đánh cờ với Chiết Nhan, Bạch Chân ngồi bên cạnh nhàm chán, Trường Sam đặt một cái bàn bên cạnh chàng, bày đầy đồ ăn xong phất tay áo bỏ đi.
Bạch Chân trợn mắt há hốc mồm nhìn một đống ăn vặt trước mặt, nổi bật nhất là hộp đồ ăn đựng đầy quả hạch, vài đĩa ngọc đựng đầy quả nho, mứt hoa quả linh tinh, thậm chí còn có một xâu kẹo hồ lô...
Chiết Nhan nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó dịch hộp đồ ăn vào tầm tay mình, một bên chú ý động tĩnh trên bàn cờ, một bên lựa mấy hạt còn chưa bóc trong đó ra lột vỏ, bóc xong cũng không ăn mà thả lại vào hộp.
Bạch Chân liếm liếm kẹo hồ lô, lại đổi khẩu vị ăn mấy quả hạch mứt hoa quả, vô cùng thích ý.
Ăn sạch sẽ đường trên viên kẹo hồ lô đầu tiên xong, Bạch Chân theo bản năng đem sơn tra đút cho Chiết Nhan, chờ đến khi chàng nhớ tới Mặc Uyên tồn tại, Chiết Nhan đã không chút do dự há mồm ngậm quả sơn tra vào miệng.
Bạch Chân: "!!!!"
Mặc Uyên: "..."
Chiết Nhag miệng nhai sơn tra, bỏ nhân quả hạch đã bóc vào hộp đồ ăn xong lại bốc một quân cờ trắng, cũng không ngẩng đầu lên mà bình luận: "Nước cờ vừa nãy của đệ quá qua loa, giờ ta chặt đứt đường lui của đệ, xem đệ xoay chuyển càn khôn thế nào."
"Huynh trưởng, vẫn là để tẩu tẩu đánh với huynh đi." Mặc Uyên yên lặng buông quân cờ, chậm rãi đứng dậy: "Ta không quấy rầy nữa."
"Ấy, ván này chưa đánh xong đâu!" Chiết Nhan nhìn bóng dáng quyết tuyệt của Mặc Uyên, có chút khó hiểu: "Sao lại bỏ dở giữa đường vậy?" Chớp mắt một cái, lại quay đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Bạch Chân: "Ai quấy rầy ai?"
Bạch Chân liếm kẹo hồ lô, mỉm cười nhìn hắn: "Ngươi đoán xem."
Chiết Nhan nhìn chằm chằm môi Bạch Chân, nhìn nó khép khép mở mở, lỗ tai truyền đến thanh âm dễ nghe của Bạch Chân, rồi lại nghe không rõ cụ thể nói gì, đầu óc cũng bất động, trong mắt chỉ còn đầu lưỡi Bạch Chân liếm kẹo hồ lô cùng nụ cười của chàng.
"Sơn tra hơi chua." Chiết Nhan không đầu không đuôi nói một câu. Truyện Lịch Sử
Bạch Chân không nghĩ quá nhiều, vội bốc một miếng mứt hoa quả, chưa kịp đút vào miệng Chiết Nhan đã bị đối phương đoạt đi đút ngược vào miệng mình. Chàng theo bản năng ngậm lấy, Chiết Nhan rướn lên, dùng đầu lưỡi đẩy đẩy mứt hoa quả vào sâu trong miệng chàng, truy đuổi tới tới lui lui một trận mới cướp lại miếng mứt hoa quả về.
Xâu kẹo hồ lô không biết đã lăn đi đâu, Bạch Chân mềm nhũn gục trong lòng Chiết Nhan thở hổn hển: "Kẹo hồ lô rớt mất rồi."
Rớt thì rớt đi, còn ăn tiếp nữa, hắn sợ mình chịu không nổi.
Linh hồn sắp tan chảy rồi!
Gần đến bữa tối, Chiết Nhan tự mình xuống phòng bếp xem thế nào. Người nấu ăn tốt nhất Côn Luân Hư là Nhị đệ tử Trường Sam, có điều hôm nay đến lượt Lục đệ tử xuống bếp, nhưng những đệ tử này ai nấu, với Chiết Nhan mà nói cũng chẳng khác biệt mấy. Món ăn của Côn Luân Hư luôn luôn chủ yếu là đồ chay thanh đạm, hiếm khi có thể hưởng được hương vị đặc biệt nào.
Thật ra hôm nay nhưng cũng có chuẩn bị thịt, chẳng qua Chiết Nhan không vừa lòng, bởi vì đều giống hệt mấy món hắn thường làm cho Bạch Chân ăn. Nếu là ngày thường cũng không đến mức, nhưng hôm nay lại phát hiện Chân Chân nhà hắn gầy đi, gầy đến mức sờ thấy cả xương cốt, hơn nữa bảo bối nhà hắn còn chính miệng nói muốn ăn nhiều một chút, mau mau béo lại.
Việc này không thể không chú trọng.
Lục đệ tử đã làm xong hai món ăn, thấy Chiết Nhan Thượng Thần chỉ nhìn lướt qua liền liên tục lắc đầu, rõ ràng là không hài lòng, trong lòng tức khắc lạnh run: "Thượng Thần chớ lo, ta vẫn còn hai món sở trường..."
"Không cần vội." Chiết Nhan uyển chuyển nói: "Mấy ngày nay Chân Chân ăn uống không được tốt, mấy món này y cũng không thích ăn, lát nữa các ngươi cứ ăn trước đi, ta làm vài món đậm đà hơn cho y." Trước khi đi lại dặn dò một câu: "Cũng không cần đưa qua cho sư phụ của ngươi, chốc nữa ta gọi đệ ấy ăn cùng."
Ra phòng bếp, Chiết Nhan lập tức vòng ra sau núi, tối nay tuyết chưa rơi, hồng mai cũng vẫn còn là nụ hoa, muốn ngắm tuyết, phỏng chừng phải chờ mấy ngày nữa. Trong nháy mắt Chiết Nhan đã đứng trên không sau núi, chắp tay sau lưng, rũ mắt tìm kiếm các nguyên liệu nấu ăn trong núi.
Cuối cùng hắn bắt được hai con rắn chưa kịp ngủ đông cùng một con gà rừng béo mập.
Chiết Nhan làm một bữa rất phong phú, gà rang cay, cá tuyết hấp, thịt rắn xào hành, còn có hai món thanh đạm giải ngấy, dọn lên xong liền đi gọi người.
Bạch Chân ở trong phòng chán đến chết mà lật sách, một chữ cũng không đọc vào, nếu là tiểu thuyết thì còn có thể giết thời gian, nhưng minh kinh điển tịch thì chàng không có hứng thú gì.
Nơi này là Côn Luân Hư, vẫn tương đối xa lạ với chàng, Chiết Nhan ra ngoài làm chàng vô cùng buồn. Tuy đây là ngôi nhà Chiết Nhan sống từ nhỏ, ít nhiều vẫn còn sót lại dấu vết của Chiết Nhan, nhưng vẫn không quá lâu, hơn nữa lần trước bọn họ ở lại, chàng đã thăm dò mọi ngóc ngách rồi, chẳng còn kích động gì nữa.
Tiếng đẩy cửa vang lên, Bạch Chân biết chắc là Chiết Nhan, vì thế lập tức ném sách nhào tới, ôm người oán trách một trận: "Lâu quá, ta sắp chán chết rồi!"
"Nhớ ta à?" Chiết Nhan nghe ra ngụ ý của chàng, vui vẻ cười: "Nấu ăn cho ngươi. Chuẩn bị xong hết rồi, đi thôi."
Mãi đến trước bữa tối Mặc Uyên cũng không xuất hiện trước mặt bọn họ lần nữa, nhưng huynh trưởng gọi y đi ăn cơm uống rượu, y vẫn muốn đi, bất chấp nguy cơ bị hộc máu.
Ai ngờ ngồi xuống bàn cơm mới phát hiện, huynh trưởng y còn cho y một bất ngờ cực lớn.
"Huynh trưởng..." Mặc Uyên cầm đũa, gian nan gắp lên một hạt đậu xanh biếc hình trứng: "Thạch Quý Liên này ta bảo dưỡng mười mấy vạn năm!"
Luyện đan miễn cưỡng có thể coi là một trong số hiếm hoi những việc Mặc Uyên yêu thích. Thạch Quý Liên là một loại nguyên liệu luyện đan, có công hiệu tụ linh tụ khí, tẩy tủy sinh mạch, quan trọng nhất chính là có thể trung hòa tính bài xích của các loại nguyên liệu luyện đan khác, chỉ mọc trên vách đá, rất khó sống, không ra hoa, chỉ kết hạt, giống như đài sen nở rộ, từng viên hạt sen như ngọc khảm trong đó. Một gốc cây Thạch Quý Liên chỉ lớn bằng nắm tay, một đĩa đầy như vậy thì tai họa bao nhiêu cây?
"Còn cả một mảnh lớn kia kìa, ăn không hết đâu." Chiết Nhan rót ly rượu đặt trước mặt y: "Đồ không có thì trồng thêm, tẩu tẩu đệ có thể được một... Ái! Chân Chân, sao ngươi véo ta?"
Bạch Chân quả thực không còn lời gì để nói.
Thạch Quý Liên này thực sự không có một mảnh lớn như Chiết Nhan nói, nhưng Mặc Uyên nhận. Sở thích này của y cũng chỉ là nhàn rỗi không có việc gì giết thời gian thôi, không quan trọng bằng huynh trưởng và tẩu tẩu vui vẻ: "Vậy huynh trưởng cũng không thể keo kiệt. Ta gần đây cũng có chút thèm, muốn uống Đào Hoa Túy."
Chiết Nhan vội vàng gắp đồ ăn cho Bạch Chân: "Nếm thử rượu trước mặt đệ đi đã."
"Chừng này không đủ." Mặc Uyên không thường uống rượu, cũng không ham rượu, nhưng chỉ cần nâng chén, y vẫn thuần thục ngửi ra hương Đào Hoa Túy nhè nhẹ, nếu giống loại Bạch Thiển quen uống, chỉ cần mở nắp vò rượu là có thể đoán được.
"Có đây." Chiết Nhan hào phóng, ống tay áo vung lên, trên bàn lập tức xuất hiện thêm mấy vò. "Bảo đảm đủ." Định ở lại mấy ngày, vậy nên hắn mang theo rất nhiều.
Mặc Uyên thu hết mấy vò rượu sang chỗ mình: "Chỗ này ta cất hết!"
"Được." Chiết Nhan trực tiếp dùng thìa múc hai thìa hạt sen xào cho Bạch Chân: "Sau này nếu đệ lại thèm, trực tiếp sai người đến rừng đào mười dặm lấy là được." Sau đó lại nhét cái thìa vào tay Bạch Chân, dịu dàng nói: "Dùng thìa mà ăn, đũa khó gắp lắm. Lúc ta hái có nếm thử vài hạt, cắn vào căng mọng giòn ngọt như nho, lại bùi bùi, nếu ngươi thích, ngày mai làm tiếp cho ngươi ăn."
"Ngon lắm!" Bạch Chân nói xong mới nhớ ra đây là Mặc Uyên bảo dưỡng mười mấy vạn năm, rất trân quý: "Thôi, ăn đi ăn lại cái này cũng ngán."
"Tẩu tẩu thích thì cứ việc ăn, không cần sợ sẽ ăn hết, ta trồng lại là được." Mặc Uyên cũng gắp một hạt ăn, nhai nhai một lúc mới nói: "Trồng bao nhiêu lâu mà chưa từng thử ăn thế này, đúng là có tư vị khác."
Dưới nồi gà rang cay đặt một cái bếp lò nhỏ, trong nồi màu sắc rực rỡ, khói bốc nghi ngút, nhìn là thèm. Bạch Chân vốn không quá đói, nhưng chàng đã lâu không ăn món cay đậm đà như vậy, lại có hạt sen xào giải ngấy đỡ cay, nhất thời không nhịn được ăn rất nhiều, cuối cùng lúc gác đũa liền thấy no căng.
Bạch Chân liếm liếm khóe miệng, nhích lại gần Chiết Nhan: "Hình như ta ăn hơi nhiều."
Chiết Nhan và Mặc Uyên đều không ăn nghiêm túc Bạch Chân, thong thả ung dung vừa ăn vừa nhắm rượu, không no quá, vừa nghe Bạch Chân nói vậy lập tức buông đũa duỗi tay qua: "Ta xoa cho."
Bạch Chân phủ tay lên tay Chiết Nhan đang sờ bụng mình, hữu khí vô lực nói: "Cảm giác được không? Sắp trào lên cổ họng rồi."
Chiết Nhan cười cười: "Ừ, căng phồng luôn." Cuối cùng sờ không thấy xương cốt nữa, thỏa mãn.
Mặc Uyên buông chén rượu, xách theo mấy bầu rượu đứng dậy: "Ta ăn không nổi nữa, huynh trưởng và tẩu tẩu tự nhiên."
"Ừ." Chiết Nhan gật gật đầu, đôi mắt lại nhìn chằm chằm bụng nhỏ của Bạch Chân: "Chân Chân hơi chướng bụng, ta dẫn y đi tản bộ tiêu bớt."
Giờ này khắc này, Mặc Uyên cảm giác sâu sắc nỗi cô độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất