Chương 46: 《 Gió xuân mãi thổi, hoa nở không tàn 》
Trường Sam làm việc luôn luôn chu toàn, Chiết Nhan dù chưa nói rõ, hắn cũng có thể thông hiểu tám chín phân, dù sao cũng là vì một tịch tình thú thôi.
Bởi vậy hắn đặc biệt chọn lựa kỹ càng một cái lều thật thoải mái, không phải quá lớn, không gian lớn quá có vẻ dư thừa, cũng không thể quá nhỏ, dù sao cũng phải tiện cho Chiết Nhan Thượng Thần thi triển quyền cước.
Thảm lông, chăn đệm cũng phải thật dày, cũng không phải lo lắng bọn họ sẽ bị lạnh, nhị vị Thượng Thần đều có một thân tiên thuật hộ thể, chỉ là lúc làm chút gì đó, dưới thân phải mềm mại mới thoải mái, nếu không thời khắc mấu chốt làm hỏng hứng thú, chẳng phải mất vui sao?
Lúc chạng vạng Chiết Nhan quả nhiên tìm thời cơ hỏi Trường Sam lấy đồ, sau đó tránh đi đám người Bạch Thiển, lặng lẽ kép Bạch Chân ra sau núi.
Từng ngóc ngách của Côn Luân Hư hắn đều cực kỳ quen thuộc, tất nhiên biết nơi nào có tầm nhìn tốt nhất, tìm đúng chỗ rồi liền giơ tay sắp xếp lều trại.
Bạch Chân thấy thế liếc mắt nhìn Chiết Nhan một cái thật sâu, trêu ghẹo hắn: "Chuẩn bị đầy đủ thế này, xem ra là sớm có dự mưu rồi."
"Đúng vậy." Chiết Nhan giơ tay nhéo chóp mũi Bạch Chân một chút: "Tóm lại tối nay ngươi không chạy thoát được đâu. Cảnh tuyết của Côn Luân Hư ta đã sớm ngắm chán rồi, nào đáng giá để ta động tâm tư? Chẳng qua là bởi vì bên người có ngươi thôi."
"Ai nói ta muốn bỏ chạy?" Bạch Chân dừng một chút, duỗi tay móc lấy ngón tay Chiết Nhan, tình cảm không muốn xa rời bộc lộ hết sức bằng phẳng: "Ngươi đã chán cảnh rồi, vậy thì ngắm ta đi."
Chiết Nhan vô cùng mẫn cảm nắm bắt được một tia cảm xúc khác thường mà Bạch Chân lấp lửng che giấu, tay thoáng ra sức kéo người vào lòng hơi hơi ôm lấy, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Bạch Chân trầm mặc một lát, thành thật nói: "Chỉ là cảm thấy... Ta tới quá trễ, bỏ lỡ ngươi quá lâu."
"Ta lại cảm thấy hết thảy đều vừa đúng." Chiết Nhan cười cười: "Không có hoặc sớm hoặc muộn, khoảnh khắc ngươi xuất hiện, chính là vừa lúc ta gặp may mắn nhất trong cuộc đời."
Nghĩ nghĩ, Chiết Nhan thay đổi cách nói: "Chính vì ngươi tới muộn một chút, ta mới có may mắn tham dự vào toàn bộ cuộc đời ngươi. Nếu phải dùng đoạn thời gian làm bạn với ngươi lớn lên đó, làm cái giá đổi lấy ngươi ta tương ngộ sớm hơn, ta chắc chắn không đồng ý. Như thế này chẳng phải rất tốt sao? Tiểu phu lang nhà ta chính là do ta tự mình nuôi lớn, chỉ điều tốt đẹp này thôi, đáng để ta nửa đời cô độc."
Những năm tháng lớn tuổi hơn Bạch Chân đó, tích lũy từng dấu vết và sức nặng trên người hắn, giờ đây đều trở thành tầng tầng áo giáp lớp lớp rào chắn để hắn bảo hộ người thương.
"Chừng đó thời gian so với mạng của ngươi chỉ là chín con trâu mất một sợi lông thôi, 'nửa đời' cái gì!" Biết rõ kia chẳng qua là một câu so sánh, Bạch Chân vẫn nghe không được. Chàng hy vọng lão phượng hoàng cứ mãi như vậy, bất lão bất tử, đã sinh bất diệt.
Chiết Nhan lập tức trấn an chàng: "Phải phải phả, chẳng qua chín con trâu mất một sợi lông thôi, vậy Chân Chân cũng không cần để ý nữa chứ?"
Cẩn thận ngẫm lại, Bạch Chân cũng cảm thấy Chiết Nhan nói rất có lý. Hết thảy đều là vận mệnh an bài tốt nhất, sớm một chút hoặc muộn một chút, có lẽ đều sẽ không trở thành họ bây giờ.
Tiếc nuối trong lòng Bạch Chân cuối cùng cũng vơi bớt: "Dù sao chúng ta có rất nhiều thời gian, con đường trước kia ngươi đã một mình đi qua, phong cảnh đã từng xem, đều đưa ta đi một lần nữa, ngắm lại một lần nữa đi."
Chiết Nhan không chút do dự: "Nhà của chúng ta, ngươi định đoạt."
Đi nơi nào, xem cái gì, đều không quan trọng. Thịnh thế phong thái cũng không sánh bằng một người trên đầu quả tim.
Chỉ cần bên người có người kia, thế nào cũng đều tốt đẹp.
Lúc này bông tuyết đang thổi mạnh, nhưng cũng không ngăn được ánh trăng vô biên, màn đêm không thể che giấu ánh tuyết trong suốt, sắc trắng dưới tối tăm dày đặc vẫn vô cùng bắt mắt, khắp nơi hồng mai nở rộ càng thêm yêu diễm động lòng người, tuy không rực rỡ bằng ban ngày, nhưng cũng đáng để chiêm ngưỡng.
Vị trí mà Chiết Nhan chọn rất đẹp, địa thế cao, không cần đi đâu xa, chỉ ngồi yên một chỗ cũng có thể thu hết cảnh sắc này vào mắt.
Chiết Nhan nhìn quanh một vòng, tầm mắt rọi vào một tảng đá lớn trước lều trại, ngay sau đó đầu ngón tay phóng ra ngọn lửa, phượng hoàng chân diễm lướt qua cắn nuốt xung quanh, lửa cháy lên cao, khoảnh khắc trong vòng ba trượng tuyết tan thành nước, tuyết lớn như lông ngỗng bay tán loạn đều dừng bên ngoài, nơi đây một mảnh cũng không đọng lại.
Tuy là băng thiên tuyết địa, nhưng bọn họ cũng đâu cần lửa để sưởi ấm? Chẳng qua như vậy càng ấm áp hơn, giữa màn đêm thâm trầm bập bùng ánh lửa, tưởng như hai người tự thành một thế giới, bầu không khí dần trở nên diệu kỳ.
Từ lúc thấy cái lều kia Bạch Chân đã ngầm hiểu ý đồ của lão phượng hoàng Chiết Nhan này rồi. Chàng dĩ nhiên vui vẻ, lại hơi hơi nhướng mày, dường như cố ý làm nũng, bắt lấy tay áo Chiết Nhan mềm giọng nói: "Lúc này tuyết đang lớn, không bằng đi dạo đi, ngắm phong cảnh phải từ xa đến gần mới thấy rõ ràng được."
Đêm còn dài, không cần nóng lòng nhất thời, nước chảy thành sông là tốt nhất, dù sao cũng không thể để câu 'no ấm tư dâm dục' thành sự thật, rảnh rỗi chỉ biết cân nhắc xem làm sao để thân thiết. Bạch Chân âm thầm cảm khái.
"Chân Chân đang nghiêm túc ngắm tuyết tới à?" Chiết Nhan quen chiều chuộng người ta, mọi việc tất lấy thánh ý của bảo bối nhà hắn là trên hết, nhưng chút lợi lộc vẫn không thể không đòi.
Hắn chính là vì tình thú.
"Cũng đâu thể chỉ nghiêm túc nói chuyện yêu đương chứ?" Bạch Chân nhẹ nhàng lắc lắc bàn tay Chiết Nhan đang nắm mình, nhất cử nhất động hoàn toàn là dụ dỗ: "Đi nào, đứng ngoài ngắm tuyết, không bằng tán tỉnh trong tuyết đâu."
"Được, nghe ngươi, vi phu chắc chắn phụng bồi đến cùng." Chiết Nhan vô cùng sảng khoái, đôi tay ôm lấy người ta bế lên, định cứ như vậy ôm chàng đi.
Bạch Chân ngoan ngoãn ôm cổ Chiết Nhan, cười hỏi: "Làm gì đấy? Ngươi không chê phiền à?"
Không đợi chàng nhiều lời, Chiết Nhan đã bay lên, chốc lát sau đã đứng giữa hồng mai.
"Chỉ giỏi nói bừa! Ta còn ngại ôm không đủ đâu, phiền phức là thế nào?" Chiết Nhan không muốn buông tay, cứ thế ôm người giảng đạo lý: "Chân Chân nói chuyện cần phải cẩn thận chút, chớ có động vào nghịch lân(*) của ta, nếu không ta tức giận sẽ đét mông ngươi."
"Ngươi dám!" Bạch Chân phối hợp kháng nghị, kỳ thật trong lòng bị dỗ đến nở hoa.
Chiết Nhan nhướng mày: "Ngươi muốn thử không?"
"Không!" Chàng còn lâu mới để Chiết Nhan có cớ đánh mông mình, tuy sẽ không đau, nhưng vẫn rất thẹn thùng.
Chiết Nhan thở dài: "Tiếc quá!"
Nói mấy câu, Chiết Nhan đã ôm Bạch Chân đi được một đoạn, Bạch Chân nhìn hàng dấu chân đằng sau hắn, đột nhiên nghĩ đến một câu: Cuộc sống hẳn nên là hai người nắm tay cùng đi tới, mà không phải chỉ một người mang gánh nặng bước đi.
Làm ra vẻ, nhưng rất chân thật.
Bạch Chân giật giật chân: "Mau buông ta xuống."
Chiết Nhan không tình nguyện thả Bạch Chân xuống đất, một bàn tay lại vẫn ngoan cường dính bên hông chàng.
Chiết Nhan chưa bao giờ thân cận với người khác, cũng chưa từng đặc biệt lưu ý ai, cho nên không rõ eo người khác là thô hay là mảnh, nhưng eo của Chân Chân nhà hắn thật sự rất nhỏ, cảm giác thon thon một tay có thể ôm hết quả thực rất hay, làm hắn bế lên liền không muốn buông ra.
Nhưng hắn vẫn hy vọng bảo bối nhà mình có thể béo hơn chút, eo thon nhỏ thì đẹp thật, nhưng hắn nhìn lại đau lòng, vuốt lên càng đau lòng hơn, càng dễ bị người khác thấy nhớ liền thương.
Bạch Chân gỡ tay hắn đang ôm bên hông mình xuống nắm trong lòng bàn tay, khẽ thở dài một tiếng nhẹ đến không thể phát hiện, bất đắc dĩ nói: "Để ngươi ôm mãi, có vẻ ta giống như một kẻ tàn tật vậy." Nói xong lại nhẹ nhàng cười: "Có điều, thế gian này không biết bao nhiêu người hy vọng có thể trở thành 'kẻ tàn tật' như ta, nếu ta lại có một chút không muốn, chẳng phải là không biết tốt xấu sao? Nhưng ta càng thích cảm giác cùng ngươi vai kề vai đứng bên nhau."
Trừ chàng ra, không còn ai có tư cách đứng bên cạnh hắn.
Loại thích thản nhiên mà trắng trợn táo bạo này, chính là báo đáp thành kính nhất mà Bạch Chân dành cho Chiết Nhan.
Chiết Nhan sờ sờ môi Bạch Chân, giả vờ nghiêm túc: "Miệng nhỏ ngọt như vậy, lại lén ta ăn vụng mật hoa hử? Để ta kiểm tra xem." Dứt lời, hạ miệng xuống.
Bạch Chân có ăn mật hoa hay không hắn không có thể xác nhận được, nhưng dù sao vẫn nếm được vị ngọt tràn đầy khoang miệng, thấm vào ruột gan.
Nền tuyết vô cùng mềm mại, dẫm lên phát ra tiếng răng rắc, dấu chân bước thấp bước cao như ẩn như hiện. Bạch Chân dường như đặc biệt thích hai hàng dấu chân chỉnh tề trên một mảnh trắng tinh, cũng không hứng thú ngắm tuyết ngắm trăng ngắm phong cảnh gì cả, chỉ nắm tay Chiết Nhan cao hứng phấn chấn lại lang thang không có mục tiêu mà chậm rãi bước đi, thi thoảng lại dừng bước quay đầu nhìn, hai hàng dấu chân cạnh nhau không tính là đẹp, nhưng hay ở chỗ song song nhau, tôn lên thoả đáng, mỗi một bước đi, chàng lại thỏa mãn thêm một phần.
Hơn phân nửa lực chú ý của Chiết Nhan đều ở dưới chân Bạch Chân, chỉ sợ chàng vô tình dẫm vào hố vấp ngã.
Đi đến chỗ rộng rãi, Bạch Chân buông tay Chiết Nhan ra, nhảy nhót trên mặt đất dẫm ra một con phượng hoàng choai choai, lại dẫm ra một con hồ ly bên cạnh phượng hoàng, cười nói: "Chiết Nhan, ngươi xem, vẽ điệu bộ này thú vị không?"
Chiết Nhan cười cười, ngồi xổm xuống dùng tuyết đắp hai con tiểu hồ ly và tiểu phượng hoàng lớn bằng bàn tay, có vẻ Chiết Nhan ôm chút tâm tư chủ công, vóc dáng của tiểu phượng hoàng lớn hơn tiểu hồ ly gần một tấc.
Công thụ rõ ràng, vừa nhìn là biết ngay.
Tiếp theo đầu ngón tay Chiết Nhan khẽ động, lấy linh lực đúc thành thân máu thịt, hai vật nhỏ chớp mắt liền như thành tinh, tung tăng nhảy nhót lên, còn đặc biệt thân mật ôm lấy nhau lăn lộn trên mặt đất.
Bạch Chân thấy vậy hơi đỏ mặt. Chiết Nhan đắp tiểu phượng hoàng và tiểu hồ ly đây là mô phỏng lại chân thân của hai người họ, nhìn hai vật nhỏ này, Bạch Chân tưởng như đang nhìn chính mình và Chiết Nhan, thực sự quá ngượng ngùng.
Chiết Nhan lại rất vừa lòng gật gật đầu, chỉ chỉ hai vật nhỏ vui đùa ầm ĩ, lại chỉ chỉ hình vẽ Bạch Chân dẫm ra, bình phán: "Tung tăng nhảy nhót thế này chẳng phải thú vị hơn là vẽ ra nhiều sao?"
"Cũng đúng." Bạch Chân nói, vung ống tay áo lên, thoáng chốc hào quang quét qua một mảnh, tuyết bay trong khoảnh khắc ngưng kết thành hình, hóa thành một con nai cao chừng nửa người.
Kỳ thật chàng cần có thứ khác để phân tán lực chú ý một chút.
Hai vật nhỏ suýt nữa bị cuốn vào trong đó, tiểu hồ ly đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hoảng sợ, tiểu phượng hoàng vội xòe cánh bảo vệ tiểu hồ ly, tiểu hồ ly trốn dưới cánh tiểu phượng hoàng dò đầu ra nhìn một lát, xác nhận không còn gì uy hiếp, lúc này mới yên tâm lớn mật mà chui ra.
Chiết Nhan nhìn con nai, bất đắc dĩ lắc đầu: "Chân Chân, nếu là những thứ khác, sống hay chết thì có gì khác nhau."
Ngụ ý, tình cảnh này, con nai vô cùng chướng mắt.
Bạch Chân nhìn chằm chằm con nai cùng hai vật nhỏ kia, yên lặng đánh giá một cái chớp mắt, tiểu phượng hoàng và tiểu hồ ly chỉ lo chơi vui vẻ, hoàn toàn không thèm liếc con nai đang đứng lặng bên cạnh, giống như chính chàng vậy.
Đặc biệt Chiết Nhan còn nghiêm trang lời ngon tiếng ngọt, làm chàng ngũ cảm tê dại.
Trải qua một phen so sánh không chút khách quan, Bạch Chân nắm lòng bàn tay, tuyết bay băng tán, con nai biến mất.
Quả nhiên vẫn là tiểu phượng hoàng và tiểu hồ ly Chiết Nhan đắp đáng yêu hơn.
Hai vật nhỏ một lòng chơi đùa không hề phòng bị, vô ý bị tuyết bay tán loạn vùi lấp, đột nhiên một đốm lửa nhỏ phá tuyết bay ra, lộ ra thân thể đỏ đậm của tiểu phượng hoàng, dưới cánh còn chặt chẽ che chở tiểu hồ ly trắng muốt, tiểu hồ ly nhẹ nhàng kêu rên một tiếng, tiểu phượng hoàng lập tức mở cánh ra, nhẹ nhàng dùng đầu cọ cọ đỉnh đầu tiểu hồ ly trấn an, tiểu hồ ly híp híp mắt hưởng thụ, tình cảnh vô cùng mê người.
Dỗ xong tiểu hồ ly, tiểu phượng hoàng lại lắc lắc lông chim đỏ rực phiêu dật, như muốn xác nhận trên người không còn đọng chút bọt tuyết nào.
Cái thói lòe loẹt quả thực giống Chiết Nhan như đúc.
Bạch Chân thấy vậy trong lòng càng thích, nhịn không được cười tít mắt, bộ dáng tiểu phượng hoàng tuy nhỏ xinh đáng yêu, nhưng kia khí tràng tự phụ kiệt ngạo kia thật sự không thể khinh thường.
Đặc biệt là dáng vẻ tiểu hồ ly căng thẳng, làm chàng cực kỳ vừa lòng.
Nhớ trước đây Dạ Hoa hạ phàm lịch kiếp, trắc phi của Dạ Hoa còn từng làm một con rối đi bầu bạn với chàng, Bạch Thiển vì thế mà ghen một trận, chẳng qua con rối trước sau vẫn là con rối, tất cả việc làm đều bị người thao túng.
Mà hai vật nhỏ thân thiết này, nói đến cùng là tình thâm của Chiết Nhan tạo ra.
Lão phượng hoàng yêu tiểu hồ ly đã trở thành bản năng, khắc sâu đến xương tủy, linh lực cũng có ký ức, dựa vào từ đâu, tâm này không đổi.
Nghĩ vậy, Bạch Chân không khỏi lay động cõi lòng, một đôi con ngươi lóng lánh sóng nước nhìn về phía Chiết Nhan, sau đó học dáng vẻ tiểu hồ ly dán tiểu phượng hoàng làm nũng, dịch nửa bước qua cọ vào lòng Chiết Nhan, ngửa đầu hôn khóe miệng hắn một cái.
Bạch Chân không chú ý, sau khi tiểu hồ ly thấy động tác của chàng, cũng nâng đầu nhỏ lên với tiểu phượng hoàng, tiểu phượng hoàng ngoan ngoãn cúi đầu, tùy ý tiểu hồ ly hôn môi.
"Chân Chân hiểu ta nhất, như chuồn chuồn lướt nước thế này, là đang dụ địch thâm nhập sao?" Chiết Nhan đương nhiên biết vì sao Bạch Chân đột nhiên làm nũng, ỷ vào chàng mềm lòng, nói chuyện không đứng không đắn, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Bạch Chân nghe vậy đuôi mi giương lên, đôi mắt nhiễm ba phần mị sắc, hai tay vòng lên cổ Chiết Nhan, bày đủ tư thế đưa đôi môi lên, thấp giọng nói: "Không, là lạt mềm buộc chặt."
Âm cuối biến mất trong nụ hôn triền miên.
Bọn họ đứng dưới hồng mai, một bộ áo bào hồng phấn giao triền với một mạt áo xanh, đầy trời tuyết trắng tôn lên, đầy đất là dấu chân nghịch ngợm khắc họa hồng trần, thân ảnh giao hòa kia, không thể nghi ngờ là này thịnh cảnh động lòng người nhất, như nét bút vẽ rồng điểm mắt.
Lần này không có tuyết nhiễm đầu bạc, đúng như Bạch Chân mong muốn, bất lão bất tử, đã sinh bất diệt, chỉ có tâm này cộng trường thanh.
Thân mật một trận, nhã hứng cực lớn của Bạch Chân cũng không còn sót lại chút gì, một lòng một dạ chỉ muốn quấn lấy Chiết Nhan, vì thế đề nghị: "Trở về đi, ta mệt rồi."
Chiết Nhan tất nhiên cái gì cũng nghe chàng: "Được, trở về."
Đang định rời đi, Bạch Chân đột nhiên nhớ tới hai vật nhỏ kia, vội vàng kéo Chiết Nhan hỏi: "Chúng nó thì sao bây giờ?"
"Chân Chân thích à?" Lòng Chiết Nhan đã bị Bạch Chân lấp đầy, nhất thời thế nhưng không nhớ tới sự tồn tại của chúng.
"Đó chính là tiểu phượng hoàng và tiểu hồ ly mà!" Trên người chúng có linh lực của Chiết Nhan, sẽ không cách Chiết Nhan quá xa, chỉ là nếu cứ mặc kệ, thời gian dài linh lực sẽ dần dần tiêu tán, đến lúc đó tan thành nước từ từ bốc hơi, cuối cùng cái gì cũng không còn sót lại, Bạch Chân luyến tiếc.
Chiết Nhan lại chưa nghĩ nhiều, trong lòng hắn sớm đã không còn không gian dư thừa cất chứa cái khác, tất cả tâm tư chỉ dành cho một mmnh Bạch Chân.
Bạch Chân thích, đó là bảo vật, Bạch Chân không thích, vậy không là gì cả.
Không hề nghi ngờ, hai vật nhỏ được mang theo.
Vừa vào lều, tiểu phượng hoàng và tiểu hồ ly đã bị Chiết Nhan vô tâm đuổi ra ngoài, bốn phía lều trại đã được lửa sưởi ấm áp, nhưng kết giới vẫn không thể thiếu.
Chiết Nhan đặc biệt mang theo vài bình Đào Hoa Túy, ai ngờ Bạch Chân chỉ uống một ngụm liền say, ngã đầu vào ngực Chiết Nhan ăn vạ không chịu dậy.
Ngón tay dính rượu của Bạch Chân cố ý vô tình lướt qua yết hầu Chiết Nhan, môi phả hơi thở nóng rực dán bên tai ngâm khẽ: "Có phải ngươi lấy nhầm trong hộc kín không? Sao rượu hôm nay lại mạnh vậy?"
Chiết Nhan tức khắc dở khóc dở cười, ôm người vỗ nhẹ nhẹ lên mông một chút: "Chân Chân không ngoan."
Rõ ràng là chính chàng rượu không say người người tự say, lại đổ thừa hắn lấy nhầm rượu.
Nhưng hắn ngược lại càng động tâm.
"Ta không có không ngoan." Bạch Chân nhẹ giọng cười cười, ngón tay quấn tóc hắn: "Ta chỉ ngẫu nhiên phát hiện một nơi có hồng mai nở đẹp hơn rực rỡ hơn nhiều, muốn cho ngươi xem."
"Hửm?" Chiết Nhan nhất thời không phản ứng lại, muốn nói hoa đẹp đến mấy ở trước mặt Chân Chân nhà hắn đều là tục vật, nhưng tiềm thức lại cảm thấy lời của bảo bối nhà hắn lúc này có thâm ý khác, vì thế liền hỏi: "Ở đâu?"
"Vẫn chưa nở, còn cần chờ một cơn mưa." Bạch Chân ra vẻ thần bí, cuốn sợi tóc trước ngực Chiết Nhan trêu chọc: "Nếu Chiết Nhan Thượng Thần muốn xem, không ngại tự mình giáng xuống một hồi mây mưa, đợi hoa mai này dính mưa móc, tự nhiên sẽ nở."
"Thì ra là thế." Chiết Nhan nghĩ một hồi liền lĩnh hội thâm ý trong đó, lập tức cười tà thò môi qua, hơi hơi ra sức mút lên cần cổ trắng tinh của Bạch Chân, lúc lui ra quả nhiên thấy chỗ kia phiếm ra mảng hồng. Hắn giơ tay nhẹ nhàng mơn trớn, dịu dàng nói: "Chân Chân nói cực kỳ đúng, có điều hoa đều không hề khác nhau, sở dĩ đẹp, còn phải xem nó nở ở đâu."
Bạch Chân biết rõ lời này không giả, vì thế ngửa đầu, môi ấn lên vị trí vừa rồi ngón tay lướt qua lướt lại. Động tác của chàng so với Chiết Nhan khúc chiết hơn nhiều, đầu tiên là lộ ra hàm răng mài mài, lại mấp máy đầu lưỡi đảo qua mấy cái, cuối cùng mới ngậm lấy khối da thịt kia tinh tế nhấm nháp, lúc Chiết Nhan sắp nhịn không nổi muốn đè xuống mới há miệng ra, mỹ mãn liếm môi, nói: "Ta cảm thấy nở ở chỗ này đẹp nhất."
Bởi vậy hắn đặc biệt chọn lựa kỹ càng một cái lều thật thoải mái, không phải quá lớn, không gian lớn quá có vẻ dư thừa, cũng không thể quá nhỏ, dù sao cũng phải tiện cho Chiết Nhan Thượng Thần thi triển quyền cước.
Thảm lông, chăn đệm cũng phải thật dày, cũng không phải lo lắng bọn họ sẽ bị lạnh, nhị vị Thượng Thần đều có một thân tiên thuật hộ thể, chỉ là lúc làm chút gì đó, dưới thân phải mềm mại mới thoải mái, nếu không thời khắc mấu chốt làm hỏng hứng thú, chẳng phải mất vui sao?
Lúc chạng vạng Chiết Nhan quả nhiên tìm thời cơ hỏi Trường Sam lấy đồ, sau đó tránh đi đám người Bạch Thiển, lặng lẽ kép Bạch Chân ra sau núi.
Từng ngóc ngách của Côn Luân Hư hắn đều cực kỳ quen thuộc, tất nhiên biết nơi nào có tầm nhìn tốt nhất, tìm đúng chỗ rồi liền giơ tay sắp xếp lều trại.
Bạch Chân thấy thế liếc mắt nhìn Chiết Nhan một cái thật sâu, trêu ghẹo hắn: "Chuẩn bị đầy đủ thế này, xem ra là sớm có dự mưu rồi."
"Đúng vậy." Chiết Nhan giơ tay nhéo chóp mũi Bạch Chân một chút: "Tóm lại tối nay ngươi không chạy thoát được đâu. Cảnh tuyết của Côn Luân Hư ta đã sớm ngắm chán rồi, nào đáng giá để ta động tâm tư? Chẳng qua là bởi vì bên người có ngươi thôi."
"Ai nói ta muốn bỏ chạy?" Bạch Chân dừng một chút, duỗi tay móc lấy ngón tay Chiết Nhan, tình cảm không muốn xa rời bộc lộ hết sức bằng phẳng: "Ngươi đã chán cảnh rồi, vậy thì ngắm ta đi."
Chiết Nhan vô cùng mẫn cảm nắm bắt được một tia cảm xúc khác thường mà Bạch Chân lấp lửng che giấu, tay thoáng ra sức kéo người vào lòng hơi hơi ôm lấy, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Bạch Chân trầm mặc một lát, thành thật nói: "Chỉ là cảm thấy... Ta tới quá trễ, bỏ lỡ ngươi quá lâu."
"Ta lại cảm thấy hết thảy đều vừa đúng." Chiết Nhan cười cười: "Không có hoặc sớm hoặc muộn, khoảnh khắc ngươi xuất hiện, chính là vừa lúc ta gặp may mắn nhất trong cuộc đời."
Nghĩ nghĩ, Chiết Nhan thay đổi cách nói: "Chính vì ngươi tới muộn một chút, ta mới có may mắn tham dự vào toàn bộ cuộc đời ngươi. Nếu phải dùng đoạn thời gian làm bạn với ngươi lớn lên đó, làm cái giá đổi lấy ngươi ta tương ngộ sớm hơn, ta chắc chắn không đồng ý. Như thế này chẳng phải rất tốt sao? Tiểu phu lang nhà ta chính là do ta tự mình nuôi lớn, chỉ điều tốt đẹp này thôi, đáng để ta nửa đời cô độc."
Những năm tháng lớn tuổi hơn Bạch Chân đó, tích lũy từng dấu vết và sức nặng trên người hắn, giờ đây đều trở thành tầng tầng áo giáp lớp lớp rào chắn để hắn bảo hộ người thương.
"Chừng đó thời gian so với mạng của ngươi chỉ là chín con trâu mất một sợi lông thôi, 'nửa đời' cái gì!" Biết rõ kia chẳng qua là một câu so sánh, Bạch Chân vẫn nghe không được. Chàng hy vọng lão phượng hoàng cứ mãi như vậy, bất lão bất tử, đã sinh bất diệt.
Chiết Nhan lập tức trấn an chàng: "Phải phải phả, chẳng qua chín con trâu mất một sợi lông thôi, vậy Chân Chân cũng không cần để ý nữa chứ?"
Cẩn thận ngẫm lại, Bạch Chân cũng cảm thấy Chiết Nhan nói rất có lý. Hết thảy đều là vận mệnh an bài tốt nhất, sớm một chút hoặc muộn một chút, có lẽ đều sẽ không trở thành họ bây giờ.
Tiếc nuối trong lòng Bạch Chân cuối cùng cũng vơi bớt: "Dù sao chúng ta có rất nhiều thời gian, con đường trước kia ngươi đã một mình đi qua, phong cảnh đã từng xem, đều đưa ta đi một lần nữa, ngắm lại một lần nữa đi."
Chiết Nhan không chút do dự: "Nhà của chúng ta, ngươi định đoạt."
Đi nơi nào, xem cái gì, đều không quan trọng. Thịnh thế phong thái cũng không sánh bằng một người trên đầu quả tim.
Chỉ cần bên người có người kia, thế nào cũng đều tốt đẹp.
Lúc này bông tuyết đang thổi mạnh, nhưng cũng không ngăn được ánh trăng vô biên, màn đêm không thể che giấu ánh tuyết trong suốt, sắc trắng dưới tối tăm dày đặc vẫn vô cùng bắt mắt, khắp nơi hồng mai nở rộ càng thêm yêu diễm động lòng người, tuy không rực rỡ bằng ban ngày, nhưng cũng đáng để chiêm ngưỡng.
Vị trí mà Chiết Nhan chọn rất đẹp, địa thế cao, không cần đi đâu xa, chỉ ngồi yên một chỗ cũng có thể thu hết cảnh sắc này vào mắt.
Chiết Nhan nhìn quanh một vòng, tầm mắt rọi vào một tảng đá lớn trước lều trại, ngay sau đó đầu ngón tay phóng ra ngọn lửa, phượng hoàng chân diễm lướt qua cắn nuốt xung quanh, lửa cháy lên cao, khoảnh khắc trong vòng ba trượng tuyết tan thành nước, tuyết lớn như lông ngỗng bay tán loạn đều dừng bên ngoài, nơi đây một mảnh cũng không đọng lại.
Tuy là băng thiên tuyết địa, nhưng bọn họ cũng đâu cần lửa để sưởi ấm? Chẳng qua như vậy càng ấm áp hơn, giữa màn đêm thâm trầm bập bùng ánh lửa, tưởng như hai người tự thành một thế giới, bầu không khí dần trở nên diệu kỳ.
Từ lúc thấy cái lều kia Bạch Chân đã ngầm hiểu ý đồ của lão phượng hoàng Chiết Nhan này rồi. Chàng dĩ nhiên vui vẻ, lại hơi hơi nhướng mày, dường như cố ý làm nũng, bắt lấy tay áo Chiết Nhan mềm giọng nói: "Lúc này tuyết đang lớn, không bằng đi dạo đi, ngắm phong cảnh phải từ xa đến gần mới thấy rõ ràng được."
Đêm còn dài, không cần nóng lòng nhất thời, nước chảy thành sông là tốt nhất, dù sao cũng không thể để câu 'no ấm tư dâm dục' thành sự thật, rảnh rỗi chỉ biết cân nhắc xem làm sao để thân thiết. Bạch Chân âm thầm cảm khái.
"Chân Chân đang nghiêm túc ngắm tuyết tới à?" Chiết Nhan quen chiều chuộng người ta, mọi việc tất lấy thánh ý của bảo bối nhà hắn là trên hết, nhưng chút lợi lộc vẫn không thể không đòi.
Hắn chính là vì tình thú.
"Cũng đâu thể chỉ nghiêm túc nói chuyện yêu đương chứ?" Bạch Chân nhẹ nhàng lắc lắc bàn tay Chiết Nhan đang nắm mình, nhất cử nhất động hoàn toàn là dụ dỗ: "Đi nào, đứng ngoài ngắm tuyết, không bằng tán tỉnh trong tuyết đâu."
"Được, nghe ngươi, vi phu chắc chắn phụng bồi đến cùng." Chiết Nhan vô cùng sảng khoái, đôi tay ôm lấy người ta bế lên, định cứ như vậy ôm chàng đi.
Bạch Chân ngoan ngoãn ôm cổ Chiết Nhan, cười hỏi: "Làm gì đấy? Ngươi không chê phiền à?"
Không đợi chàng nhiều lời, Chiết Nhan đã bay lên, chốc lát sau đã đứng giữa hồng mai.
"Chỉ giỏi nói bừa! Ta còn ngại ôm không đủ đâu, phiền phức là thế nào?" Chiết Nhan không muốn buông tay, cứ thế ôm người giảng đạo lý: "Chân Chân nói chuyện cần phải cẩn thận chút, chớ có động vào nghịch lân(*) của ta, nếu không ta tức giận sẽ đét mông ngươi."
"Ngươi dám!" Bạch Chân phối hợp kháng nghị, kỳ thật trong lòng bị dỗ đến nở hoa.
Chiết Nhan nhướng mày: "Ngươi muốn thử không?"
"Không!" Chàng còn lâu mới để Chiết Nhan có cớ đánh mông mình, tuy sẽ không đau, nhưng vẫn rất thẹn thùng.
Chiết Nhan thở dài: "Tiếc quá!"
Nói mấy câu, Chiết Nhan đã ôm Bạch Chân đi được một đoạn, Bạch Chân nhìn hàng dấu chân đằng sau hắn, đột nhiên nghĩ đến một câu: Cuộc sống hẳn nên là hai người nắm tay cùng đi tới, mà không phải chỉ một người mang gánh nặng bước đi.
Làm ra vẻ, nhưng rất chân thật.
Bạch Chân giật giật chân: "Mau buông ta xuống."
Chiết Nhan không tình nguyện thả Bạch Chân xuống đất, một bàn tay lại vẫn ngoan cường dính bên hông chàng.
Chiết Nhan chưa bao giờ thân cận với người khác, cũng chưa từng đặc biệt lưu ý ai, cho nên không rõ eo người khác là thô hay là mảnh, nhưng eo của Chân Chân nhà hắn thật sự rất nhỏ, cảm giác thon thon một tay có thể ôm hết quả thực rất hay, làm hắn bế lên liền không muốn buông ra.
Nhưng hắn vẫn hy vọng bảo bối nhà mình có thể béo hơn chút, eo thon nhỏ thì đẹp thật, nhưng hắn nhìn lại đau lòng, vuốt lên càng đau lòng hơn, càng dễ bị người khác thấy nhớ liền thương.
Bạch Chân gỡ tay hắn đang ôm bên hông mình xuống nắm trong lòng bàn tay, khẽ thở dài một tiếng nhẹ đến không thể phát hiện, bất đắc dĩ nói: "Để ngươi ôm mãi, có vẻ ta giống như một kẻ tàn tật vậy." Nói xong lại nhẹ nhàng cười: "Có điều, thế gian này không biết bao nhiêu người hy vọng có thể trở thành 'kẻ tàn tật' như ta, nếu ta lại có một chút không muốn, chẳng phải là không biết tốt xấu sao? Nhưng ta càng thích cảm giác cùng ngươi vai kề vai đứng bên nhau."
Trừ chàng ra, không còn ai có tư cách đứng bên cạnh hắn.
Loại thích thản nhiên mà trắng trợn táo bạo này, chính là báo đáp thành kính nhất mà Bạch Chân dành cho Chiết Nhan.
Chiết Nhan sờ sờ môi Bạch Chân, giả vờ nghiêm túc: "Miệng nhỏ ngọt như vậy, lại lén ta ăn vụng mật hoa hử? Để ta kiểm tra xem." Dứt lời, hạ miệng xuống.
Bạch Chân có ăn mật hoa hay không hắn không có thể xác nhận được, nhưng dù sao vẫn nếm được vị ngọt tràn đầy khoang miệng, thấm vào ruột gan.
Nền tuyết vô cùng mềm mại, dẫm lên phát ra tiếng răng rắc, dấu chân bước thấp bước cao như ẩn như hiện. Bạch Chân dường như đặc biệt thích hai hàng dấu chân chỉnh tề trên một mảnh trắng tinh, cũng không hứng thú ngắm tuyết ngắm trăng ngắm phong cảnh gì cả, chỉ nắm tay Chiết Nhan cao hứng phấn chấn lại lang thang không có mục tiêu mà chậm rãi bước đi, thi thoảng lại dừng bước quay đầu nhìn, hai hàng dấu chân cạnh nhau không tính là đẹp, nhưng hay ở chỗ song song nhau, tôn lên thoả đáng, mỗi một bước đi, chàng lại thỏa mãn thêm một phần.
Hơn phân nửa lực chú ý của Chiết Nhan đều ở dưới chân Bạch Chân, chỉ sợ chàng vô tình dẫm vào hố vấp ngã.
Đi đến chỗ rộng rãi, Bạch Chân buông tay Chiết Nhan ra, nhảy nhót trên mặt đất dẫm ra một con phượng hoàng choai choai, lại dẫm ra một con hồ ly bên cạnh phượng hoàng, cười nói: "Chiết Nhan, ngươi xem, vẽ điệu bộ này thú vị không?"
Chiết Nhan cười cười, ngồi xổm xuống dùng tuyết đắp hai con tiểu hồ ly và tiểu phượng hoàng lớn bằng bàn tay, có vẻ Chiết Nhan ôm chút tâm tư chủ công, vóc dáng của tiểu phượng hoàng lớn hơn tiểu hồ ly gần một tấc.
Công thụ rõ ràng, vừa nhìn là biết ngay.
Tiếp theo đầu ngón tay Chiết Nhan khẽ động, lấy linh lực đúc thành thân máu thịt, hai vật nhỏ chớp mắt liền như thành tinh, tung tăng nhảy nhót lên, còn đặc biệt thân mật ôm lấy nhau lăn lộn trên mặt đất.
Bạch Chân thấy vậy hơi đỏ mặt. Chiết Nhan đắp tiểu phượng hoàng và tiểu hồ ly đây là mô phỏng lại chân thân của hai người họ, nhìn hai vật nhỏ này, Bạch Chân tưởng như đang nhìn chính mình và Chiết Nhan, thực sự quá ngượng ngùng.
Chiết Nhan lại rất vừa lòng gật gật đầu, chỉ chỉ hai vật nhỏ vui đùa ầm ĩ, lại chỉ chỉ hình vẽ Bạch Chân dẫm ra, bình phán: "Tung tăng nhảy nhót thế này chẳng phải thú vị hơn là vẽ ra nhiều sao?"
"Cũng đúng." Bạch Chân nói, vung ống tay áo lên, thoáng chốc hào quang quét qua một mảnh, tuyết bay trong khoảnh khắc ngưng kết thành hình, hóa thành một con nai cao chừng nửa người.
Kỳ thật chàng cần có thứ khác để phân tán lực chú ý một chút.
Hai vật nhỏ suýt nữa bị cuốn vào trong đó, tiểu hồ ly đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hoảng sợ, tiểu phượng hoàng vội xòe cánh bảo vệ tiểu hồ ly, tiểu hồ ly trốn dưới cánh tiểu phượng hoàng dò đầu ra nhìn một lát, xác nhận không còn gì uy hiếp, lúc này mới yên tâm lớn mật mà chui ra.
Chiết Nhan nhìn con nai, bất đắc dĩ lắc đầu: "Chân Chân, nếu là những thứ khác, sống hay chết thì có gì khác nhau."
Ngụ ý, tình cảnh này, con nai vô cùng chướng mắt.
Bạch Chân nhìn chằm chằm con nai cùng hai vật nhỏ kia, yên lặng đánh giá một cái chớp mắt, tiểu phượng hoàng và tiểu hồ ly chỉ lo chơi vui vẻ, hoàn toàn không thèm liếc con nai đang đứng lặng bên cạnh, giống như chính chàng vậy.
Đặc biệt Chiết Nhan còn nghiêm trang lời ngon tiếng ngọt, làm chàng ngũ cảm tê dại.
Trải qua một phen so sánh không chút khách quan, Bạch Chân nắm lòng bàn tay, tuyết bay băng tán, con nai biến mất.
Quả nhiên vẫn là tiểu phượng hoàng và tiểu hồ ly Chiết Nhan đắp đáng yêu hơn.
Hai vật nhỏ một lòng chơi đùa không hề phòng bị, vô ý bị tuyết bay tán loạn vùi lấp, đột nhiên một đốm lửa nhỏ phá tuyết bay ra, lộ ra thân thể đỏ đậm của tiểu phượng hoàng, dưới cánh còn chặt chẽ che chở tiểu hồ ly trắng muốt, tiểu hồ ly nhẹ nhàng kêu rên một tiếng, tiểu phượng hoàng lập tức mở cánh ra, nhẹ nhàng dùng đầu cọ cọ đỉnh đầu tiểu hồ ly trấn an, tiểu hồ ly híp híp mắt hưởng thụ, tình cảnh vô cùng mê người.
Dỗ xong tiểu hồ ly, tiểu phượng hoàng lại lắc lắc lông chim đỏ rực phiêu dật, như muốn xác nhận trên người không còn đọng chút bọt tuyết nào.
Cái thói lòe loẹt quả thực giống Chiết Nhan như đúc.
Bạch Chân thấy vậy trong lòng càng thích, nhịn không được cười tít mắt, bộ dáng tiểu phượng hoàng tuy nhỏ xinh đáng yêu, nhưng kia khí tràng tự phụ kiệt ngạo kia thật sự không thể khinh thường.
Đặc biệt là dáng vẻ tiểu hồ ly căng thẳng, làm chàng cực kỳ vừa lòng.
Nhớ trước đây Dạ Hoa hạ phàm lịch kiếp, trắc phi của Dạ Hoa còn từng làm một con rối đi bầu bạn với chàng, Bạch Thiển vì thế mà ghen một trận, chẳng qua con rối trước sau vẫn là con rối, tất cả việc làm đều bị người thao túng.
Mà hai vật nhỏ thân thiết này, nói đến cùng là tình thâm của Chiết Nhan tạo ra.
Lão phượng hoàng yêu tiểu hồ ly đã trở thành bản năng, khắc sâu đến xương tủy, linh lực cũng có ký ức, dựa vào từ đâu, tâm này không đổi.
Nghĩ vậy, Bạch Chân không khỏi lay động cõi lòng, một đôi con ngươi lóng lánh sóng nước nhìn về phía Chiết Nhan, sau đó học dáng vẻ tiểu hồ ly dán tiểu phượng hoàng làm nũng, dịch nửa bước qua cọ vào lòng Chiết Nhan, ngửa đầu hôn khóe miệng hắn một cái.
Bạch Chân không chú ý, sau khi tiểu hồ ly thấy động tác của chàng, cũng nâng đầu nhỏ lên với tiểu phượng hoàng, tiểu phượng hoàng ngoan ngoãn cúi đầu, tùy ý tiểu hồ ly hôn môi.
"Chân Chân hiểu ta nhất, như chuồn chuồn lướt nước thế này, là đang dụ địch thâm nhập sao?" Chiết Nhan đương nhiên biết vì sao Bạch Chân đột nhiên làm nũng, ỷ vào chàng mềm lòng, nói chuyện không đứng không đắn, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Bạch Chân nghe vậy đuôi mi giương lên, đôi mắt nhiễm ba phần mị sắc, hai tay vòng lên cổ Chiết Nhan, bày đủ tư thế đưa đôi môi lên, thấp giọng nói: "Không, là lạt mềm buộc chặt."
Âm cuối biến mất trong nụ hôn triền miên.
Bọn họ đứng dưới hồng mai, một bộ áo bào hồng phấn giao triền với một mạt áo xanh, đầy trời tuyết trắng tôn lên, đầy đất là dấu chân nghịch ngợm khắc họa hồng trần, thân ảnh giao hòa kia, không thể nghi ngờ là này thịnh cảnh động lòng người nhất, như nét bút vẽ rồng điểm mắt.
Lần này không có tuyết nhiễm đầu bạc, đúng như Bạch Chân mong muốn, bất lão bất tử, đã sinh bất diệt, chỉ có tâm này cộng trường thanh.
Thân mật một trận, nhã hứng cực lớn của Bạch Chân cũng không còn sót lại chút gì, một lòng một dạ chỉ muốn quấn lấy Chiết Nhan, vì thế đề nghị: "Trở về đi, ta mệt rồi."
Chiết Nhan tất nhiên cái gì cũng nghe chàng: "Được, trở về."
Đang định rời đi, Bạch Chân đột nhiên nhớ tới hai vật nhỏ kia, vội vàng kéo Chiết Nhan hỏi: "Chúng nó thì sao bây giờ?"
"Chân Chân thích à?" Lòng Chiết Nhan đã bị Bạch Chân lấp đầy, nhất thời thế nhưng không nhớ tới sự tồn tại của chúng.
"Đó chính là tiểu phượng hoàng và tiểu hồ ly mà!" Trên người chúng có linh lực của Chiết Nhan, sẽ không cách Chiết Nhan quá xa, chỉ là nếu cứ mặc kệ, thời gian dài linh lực sẽ dần dần tiêu tán, đến lúc đó tan thành nước từ từ bốc hơi, cuối cùng cái gì cũng không còn sót lại, Bạch Chân luyến tiếc.
Chiết Nhan lại chưa nghĩ nhiều, trong lòng hắn sớm đã không còn không gian dư thừa cất chứa cái khác, tất cả tâm tư chỉ dành cho một mmnh Bạch Chân.
Bạch Chân thích, đó là bảo vật, Bạch Chân không thích, vậy không là gì cả.
Không hề nghi ngờ, hai vật nhỏ được mang theo.
Vừa vào lều, tiểu phượng hoàng và tiểu hồ ly đã bị Chiết Nhan vô tâm đuổi ra ngoài, bốn phía lều trại đã được lửa sưởi ấm áp, nhưng kết giới vẫn không thể thiếu.
Chiết Nhan đặc biệt mang theo vài bình Đào Hoa Túy, ai ngờ Bạch Chân chỉ uống một ngụm liền say, ngã đầu vào ngực Chiết Nhan ăn vạ không chịu dậy.
Ngón tay dính rượu của Bạch Chân cố ý vô tình lướt qua yết hầu Chiết Nhan, môi phả hơi thở nóng rực dán bên tai ngâm khẽ: "Có phải ngươi lấy nhầm trong hộc kín không? Sao rượu hôm nay lại mạnh vậy?"
Chiết Nhan tức khắc dở khóc dở cười, ôm người vỗ nhẹ nhẹ lên mông một chút: "Chân Chân không ngoan."
Rõ ràng là chính chàng rượu không say người người tự say, lại đổ thừa hắn lấy nhầm rượu.
Nhưng hắn ngược lại càng động tâm.
"Ta không có không ngoan." Bạch Chân nhẹ giọng cười cười, ngón tay quấn tóc hắn: "Ta chỉ ngẫu nhiên phát hiện một nơi có hồng mai nở đẹp hơn rực rỡ hơn nhiều, muốn cho ngươi xem."
"Hửm?" Chiết Nhan nhất thời không phản ứng lại, muốn nói hoa đẹp đến mấy ở trước mặt Chân Chân nhà hắn đều là tục vật, nhưng tiềm thức lại cảm thấy lời của bảo bối nhà hắn lúc này có thâm ý khác, vì thế liền hỏi: "Ở đâu?"
"Vẫn chưa nở, còn cần chờ một cơn mưa." Bạch Chân ra vẻ thần bí, cuốn sợi tóc trước ngực Chiết Nhan trêu chọc: "Nếu Chiết Nhan Thượng Thần muốn xem, không ngại tự mình giáng xuống một hồi mây mưa, đợi hoa mai này dính mưa móc, tự nhiên sẽ nở."
"Thì ra là thế." Chiết Nhan nghĩ một hồi liền lĩnh hội thâm ý trong đó, lập tức cười tà thò môi qua, hơi hơi ra sức mút lên cần cổ trắng tinh của Bạch Chân, lúc lui ra quả nhiên thấy chỗ kia phiếm ra mảng hồng. Hắn giơ tay nhẹ nhàng mơn trớn, dịu dàng nói: "Chân Chân nói cực kỳ đúng, có điều hoa đều không hề khác nhau, sở dĩ đẹp, còn phải xem nó nở ở đâu."
Bạch Chân biết rõ lời này không giả, vì thế ngửa đầu, môi ấn lên vị trí vừa rồi ngón tay lướt qua lướt lại. Động tác của chàng so với Chiết Nhan khúc chiết hơn nhiều, đầu tiên là lộ ra hàm răng mài mài, lại mấp máy đầu lưỡi đảo qua mấy cái, cuối cùng mới ngậm lấy khối da thịt kia tinh tế nhấm nháp, lúc Chiết Nhan sắp nhịn không nổi muốn đè xuống mới há miệng ra, mỹ mãn liếm môi, nói: "Ta cảm thấy nở ở chỗ này đẹp nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất