Chương 15: Khu Vườn Tường Vi (14)
Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Phòng ngủ vẫn luôn sẽ để sáng lên một đèn, sau khi Sở Từ ngủ, hệ thống sẽ tự động điều tiết độ sáng, bảo đảm trạng thái không chói mắt nhưng lại có thể chiếu rõ cả phòng.
Vì tìm được độ sáng thích hợp nhất, nó âm thầm thực nghiệm qua rất nhiều lần.
Sở Từ chán ghét đêm tối, đây là chuyện nó ký sinh liền tự động biết đến.
Tuy rằng nó cũng không rõ, vì cái gì một người có thể dễ dàng đem người khác lôi kéo vào vực sâu, tự nhiên ghét nhất lại là đêm tối.
Trong phòng ánh đèn như cũ sáng lên, nhưng quỷ hút máu đôi mắt phảng phất tự động che đậy hết thảy tia sáng chiếu rọi, âm trầm như là dã thú đồng tử không có chút cảm xúc.
Hắn lúc này thoạt nhìn, thật sự rất giống một con động vật.
Động vật bị bản năng chi phối.
Mà bản năng mạnh nhất hiện tại của hắn, đại khái chính là đem người trước mắt này ăn vào, ăn đến không còn một mảnh.
Cảm xúc mãnh liệt nguy hiểm lan tràn, Sở Từ hơi hơi nhíu mày.
Quỷ hút máu toàn thân đều tản mát ra cảm giác áp bách đủ để trí mạng, nhưng ngữ khí câu nói vừa rồi của hắn, lại có chút ủy khuất.
Thuộc tính hoàn toàn tương phản, rồi lại kỳ dị mà dung hợp ở bên nhau.
Giống chó săn bị chủ nhân đánh một cái, bởi vì đau đớn mà bản năng lộ ra răng nanh sắc bén, phát ra uy hiếp gầm nhẹ, thân thể lại ủy khuất mà cuộn tròn trên mặt đất, lấy tư thái thần phục mà khẩn cầu chủ nhân, không cần tiếp tục đánh nó. ( Edit chỗ này mà tội khiếp)
Quỷ hút máu hiện tại không hề nghi ngờ chính là một cây cung căng chặt đến tận cùng, một chút gió thổi cỏ lay đều có thể làm lý trí hắn lập tức đứt gãy.
Sở Từ rũ mắt, cậu bất quá trầm mặc vài giây, nhưng đối với quỷ hút máu mà nói, mỗi một giây đồng hồ đều dài lâu đến vô cùng vô tận.
"Em thật sự không cần anh nữa sao?"
Ludwig càng tiến thêm một bước, đem Sở Từ đẩy đến đầu giường, vây ở trong ngực.
Sở Từ sâu thẳm mà nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên cười rộ lên, ở trên môi lạnh băng của hắn hôn một cái.
"Muốn anh."
Quỷ hút máu được vuốt lông, đảo khách thành chủ mà áp qua: "Sở Từ......"
"Ây......"
Trong lúc hôn hôn trầm trầm, Sở Từ nghe được quỷ hút máu ở bên tai mình nói một câu: "Thích em nhất."
Sở Từ mệt đến cơ hồ không mở được mắt, thoáng nhìn ngoài cửa sổ tiến vào nắng sớm sáng ngời, cậu mới mơ mơ hồ hồ ý thức được cái gì, trả lời: "Đừng, nhận không nổi."
Ludwig nhẹ nhàng cười một tiếng, cắn vành tai cậu: "Buổi sáng tốt lành."
Sở Từ: "......"
Buổi sáng tốt lành gì giờ này, sắp đến giữa trưa, Ludwig mới miễn cưỡng buông cậu ra: "Muốn tắm rửa không?"
"Không cần" Sở Từ mệt đến thanh âm đều trở nên mơ hồ không rõ: "Anh cút đi, đừng phiền em."
Ludwig nhìn Sở Từ một giây liền ngủ, ánh mắt dừng lại ở trên tóc đen của cậu, ý vị không rõ.
Gửi ở cục cảnh sát mấy thi thể không chờ người nhà tới lãnh, liền bị đại pháp quan trước mang đi.
Loại hành động này chưa bao giờ từng có làm cục cảnh sát ý thức được, chuyện này khả năng thật sự muốn so với bọn họ tưởng tượng còn phức tạp hơn.
Thậm chí là chuyện bọn họ không thể tiếp xúc được. . Truyện Ngôn Tình
Thẩm phán đem thi thể đưa tới trang viên của Christine, phảng phất giống như đụng tới vật gì ô uế không chịu được, thật mạnh đem túi thi thể ném trên mặt đất.
"Phu nhân, tôi nhớ rõ chúng ta từng có hiệp nghị, thuộc hạ của cô dù muốn đồ ăn, cũng phải đem bàn ăn lau khô." Thẩm phán tháo xuống bao tay, mặt vô biểu tình nói: "Huống chi các người ở trong thành thị đi săn, đã trái với điều ước của chúng ta."
Christine kéo ra khóa kéo túi thi thể, sau khi nhìn kỹ mỗi một khối thi thể, chậm rãi nói: "Không, đàn quỷ hút máu này không phải người của tôi."
Thẩm phán: "Gì?"
"Đây là một đám quỷ hút máu mới tới" Christine đứng lên, đi hướng phòng khách: "Hơn nữa bọn họ hiện tại đã chết."
Thẩm phán thần sắc có điểm vi diệu: "Cô như thế nào biết?"
"Tôi tự nhiên biết."
Christine không có giải thích cụ thể, chỉ là thong dong mà vũ mị cười một chút.
Nghe câu nói như thế, thẩm phán ngược lại thu hồi biểu tình vi diệu, lại trở nên gợn sóng bất kinh, "Như vậy, cô có thể khống chế được này đàn quỷ hút máu mới tới này không?"
Christine ngữ khí tiếc nuối: "Tuy rằng tôi rất muốn, nhưng mà xin lỗi, tôi không thể."
"Một khi đã như vậy" thẩm phán trầm tư một lát, nói: "Tôi hy vọng cô có thể giải quyết hết bọn họ."
Quỷ hút máu không tuân thủ quy củ không thể vì nhân loại mang đến bất luận lợi ích gì, cần phải mạt sát.
Christine cười rộ lên: "Thẩm phán đại nhân tôn kính, ông là muốn tôi cùng bọn họ giết hại lẫn nhau sao? Liền tính bọn họ vô dụng thế nào đi nữa, chung quy cũng là đồng loại của tôi nha."
Thẩm phán bình tĩnh nói: "Cô muốn cái gì?"
Christine bên môi ý cười đọng lại một giây.
Trước đó khi Ludwig chưa xuất hiện, cô muốn trở thành bậc cao nhất của quỷ hút máu cùng nhân loại, nhưng mà hiện tại. Cô biết, việc này chung quy là ảo tưởng không thực tế.
Có người so cô còn mạnh mẽ hơn nhiều, mạnh đến nối vô pháp rung chuyển, thậm chí ngay cả dũng khí đối mặt với người kia đều không có.
"Tôi cái gì đều không muốn" cô nói: "Bất quá ông cũng không cần lo lắng, quỷ hút máu mới tới đều sống không được lâu lắm."
Chỉ cần bọn họ xuất hiện ở trước mặt người kia, người kia tự nhiên sẽ hủy diệt sự tồn tại của bọn họ.
Khi vương của quỷ hút máu xuất hiện, bản năng quỷ hút máu sẽ chỉ dẫn bọn họ, tìm kiếm đến vương. Sau đó, giết hắn để thay thế.
Cho dù thực lực đàn quỷ hút máu phế vật này căn bản không thể cùng người kia địch nổi, nhưng cũng vô pháp ngăn cản bọn họ cuồn cuộn không ngừng, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa vội vàng tìm chết.
Qua hồi lâu, thẩm phán trả lời: "Được, tôi tin tưởng cô một lần, cũng hy vọng cô không làm tôi thất vọng."
Christine ánh mắt khẽ nhúc nhích, chỉ là nói: "Ông rời khỏi, nhớ rõ đem mấy thi thể này mang đi."
Cấp dưới chờ ở bên ngoài của thẩm phán gác bên ngoài kêu vào, làm cho bọn họ đem thi thể một lần nữa mang về trên xe.
"Đại nhân, thi thể này muốn xử lý như thế nào?"
Sau khi rời khỏi nhà Christine, cấp dưới hỏi.
"Xử lý hết đi" thẩm phán bình tĩnh mà liếc cậu ta một cái: "Dù sao cũng là nguyên nhân tử vong đặc thù, không thích hợp để nhiều người biết."
Cấp dưới đáp: "Vâng."
"Đúng rồi, nhớ rõ nói cho ngươi trong phân cục cùng thi thể từng có tiếp xúc, làm cho bọn họ ngậm chặt miệng, chuyện không nên nói, một chữ cũng đừng nói."
Nói xong, thẩm phán dựa về sau, nhắm mắt lại.
Cùng quỷ hút máu hợp tác không nghi ngờ chính là một chuyện nguy hiểm, bọn họ có lực sát thương đáng sợ, nhân loại khó có thể khống chế.
Mắt thấy trong danh sách đăng kí của quỷ hút máu càng ngày càng nhiều, thẩm phán có khi cũng phải hỏi chính mình, cùng một đám sinh vật không thể khống chế hợp tác, là chính xác đúng không?
Ludwig không đi Winston, mà là trở về giáo đường.
"Thân phận của con bại lộ, khả năng sẽ mang đến cho ngài phiền toái."
Hắn kiên nhẫn chờ đợi thần phụ cùng một đám tín đồ cầu nguyện xong, thẳng đến đám tín đồ kia rời đi, giáo đường khôi phục bình tĩnh, hắn mới đối thần phụ nói: "Nếu có người hỏi, người có thể nói thẳng."
Ráng màu xán lạn, quỷ hút máu nâng lên đôi mắt, nhìn bồ câu trắng bay trở về giáo đường, biểu tình bình tĩnh.
Thần phụ nhớ tới số mệnh kia, tựa hồ cũng là hoàng hôn giống vầy, màu cam nhiễm cả khung trời.
Thần phụ bỗng nhiên nói: "Ludwig, con bây giờ còn có cơ hội quay đầu lại"
Ludwig cười cười, lắc đầu: "Con trở về không được nữa rồi."
Bất quá một đoạn thời gian không thấy, hắn biến hóa quả thực long trời lở đất, khí chất trước kia lạnh lùng xa cách nhưng vô hại ôn hòa không còn sót lại chút gì, càng có thêm một loại cảm giác áp bách làm người sinh ra cảm giác sợ hãi, cùng loáng thoáng khó có thể khống chế, khí tràng điên cuồng.
Thần phụ dừng một chút, hỏi: "Không hối hận?"
Ludwig nhẹ nhàng, kiên định mà trả lời: "Không hối hận."
Thần phụ nhìn chăm chú hắn một lát, nói: "Nguyện Chúa phù hộ cho con, Ludwig."
Quỷ hút máu không có trả lời thần phụ, hắn hiện tại đã không tin thần minh.
Thần minh của hắn, đã biến thành người kia khống chế hết thảy hỉ nộ ái ố của hắn.
Hắn rũ xuống mắt, chậm rãi nói: "Chỉ hy vọng như thế."
Rời đi giáo đường, hắn vươn tay thon dài tái nhợt, ngưng tụ một lưỡi dao gió, thật sâu cắt lòng bàn tay.
Máu tươi lạnh băng của quỷ hút máu lập tức sau tiến trước mà rơi xuống mặt đất, trong máy mắt máu thẩm thấu tiến vào đất màu mỡ, vô số tường vi chui ra, nhanh chóng mọc dài, sinh trưởng, cành lá xanh biếc quấn quanh, hoa tường vi đỏ thẫm trong chớp mắt nở rộ.
Lấy lực lượng của hắn ngưng tụ thành hoa tường vi mọc chung quanh giáo đường, cành hoa này thoạt nhìn yếu đuối mong manh, vừa lúc là hộ thuẫn kiên cố nhất.
Có đám hoa này, không ai có thể ở trong giáo đường làm càn.
Một giấc ngủ mê man thức dậy, Sở Từ mở mắt ra, nhìn đến quỷ hút máu ngồi ở mép giường, lười biếng mà giang hai tay cánh tay, nói: "Ôm em đi tắm rửa."
Ludwig buông sách ố vàng trong tay, đem cậu ấy ôm vào phòng tắm.
Bồn tắm rất lớn, đổ đầy nước còn phải tốn một chút thời gian, Sở Từ không quan tâm, trực tiếp ngồi vào, thân trên dựa vào thành bồn, một tay chống cằm, không chút để ý mà chờ nước ấm dâng lên.
Ludwig nhắc nhở nói: "Bụng rỗng tắm rửa sẽ khó chịu."
Sở Từ liếc nhìn hắn một cái: "Anh nghĩ ai làm hại?"
Cậu lúc trước mệt gần chết, không rảnh lo tắm rửa, sau khi tỉnh ngủ, liền rốt cuộc không thể chịu đựng được cảm giác khó chịu cùng mùi khó ngửi.
Ludwig chớp chớp mắt, bỗng nhiên nói: "Muốn không khó chịu cũng có thể."
"A?"
Ludwig cúi người, đôi mắt màu hổ phách yên lặng nhìn cậu, rồi sau đó hơi hơi m loan: "Em uống máu anh là được."
Ngón tay hắn xoa môi dưới Sở Từ, động tác thong thả, lại có ý vị lưu luyến khó lòng giải thích: "Chỉ cần một giọt là đủ rồi, em nguyện ý không?"
Quỷ hút máu ngữ khí ôn nhu, vô hại, phảng phất chỉ là đang hỏi một việc nhỏ bình thường như đợi lát nữa cậu muốn ăn cái gì.
Nhưng mà.
Sở Từ thật sâu gợi lên khóe môi, ác ý mà hư hư cắn một ngón tay lạnh băng của quỷ hút máu.
Tuy rằng thoạt nhìn không có gì khác biệt, nhưng cậu là thật sự học hư.
[ Không cần đáp ứng hắn ] Hệ thống nói: [ Ngài uống máu hắn, về sau cũng chỉ có thể dựa vào máu hắn duy trì sinh mệnh. ]
Ludwig ánh mắt bởi vì cậu đụng vào trở nên càng thêm thâm thúy, màu hổ phách nồng đậm đến muốn chảy ra tới.
Sở Từ kéo lấy cổ áo hắn, trực tiếp đem hắn kéo vào bồn tắm.
Ludwig không có phòng bị, hắn đối với cậu cũng chưa bao giờ cần phòng bị.
Bởi vì hắn vào, nước ấm khó khăn lắm chảy được một nửa trong nháy mắt tràn đầy, bao phủ đến chỗ cổ hai người.
Nước văng vào trong mắt của Ludwig, hắn cũng không chớp mắt lấy một chút.
Sở Từ đem quỷ hút máu để ở thành bồn bóng loáng, dựa qua, cong lên mắt, cười ngâm ngâm hỏi: "Anh là mời em, trở thành quái vật giống như anh đúng không?"
- -------------------------------------
---------------------------------------------------------------------------------
Phòng ngủ vẫn luôn sẽ để sáng lên một đèn, sau khi Sở Từ ngủ, hệ thống sẽ tự động điều tiết độ sáng, bảo đảm trạng thái không chói mắt nhưng lại có thể chiếu rõ cả phòng.
Vì tìm được độ sáng thích hợp nhất, nó âm thầm thực nghiệm qua rất nhiều lần.
Sở Từ chán ghét đêm tối, đây là chuyện nó ký sinh liền tự động biết đến.
Tuy rằng nó cũng không rõ, vì cái gì một người có thể dễ dàng đem người khác lôi kéo vào vực sâu, tự nhiên ghét nhất lại là đêm tối.
Trong phòng ánh đèn như cũ sáng lên, nhưng quỷ hút máu đôi mắt phảng phất tự động che đậy hết thảy tia sáng chiếu rọi, âm trầm như là dã thú đồng tử không có chút cảm xúc.
Hắn lúc này thoạt nhìn, thật sự rất giống một con động vật.
Động vật bị bản năng chi phối.
Mà bản năng mạnh nhất hiện tại của hắn, đại khái chính là đem người trước mắt này ăn vào, ăn đến không còn một mảnh.
Cảm xúc mãnh liệt nguy hiểm lan tràn, Sở Từ hơi hơi nhíu mày.
Quỷ hút máu toàn thân đều tản mát ra cảm giác áp bách đủ để trí mạng, nhưng ngữ khí câu nói vừa rồi của hắn, lại có chút ủy khuất.
Thuộc tính hoàn toàn tương phản, rồi lại kỳ dị mà dung hợp ở bên nhau.
Giống chó săn bị chủ nhân đánh một cái, bởi vì đau đớn mà bản năng lộ ra răng nanh sắc bén, phát ra uy hiếp gầm nhẹ, thân thể lại ủy khuất mà cuộn tròn trên mặt đất, lấy tư thái thần phục mà khẩn cầu chủ nhân, không cần tiếp tục đánh nó. ( Edit chỗ này mà tội khiếp)
Quỷ hút máu hiện tại không hề nghi ngờ chính là một cây cung căng chặt đến tận cùng, một chút gió thổi cỏ lay đều có thể làm lý trí hắn lập tức đứt gãy.
Sở Từ rũ mắt, cậu bất quá trầm mặc vài giây, nhưng đối với quỷ hút máu mà nói, mỗi một giây đồng hồ đều dài lâu đến vô cùng vô tận.
"Em thật sự không cần anh nữa sao?"
Ludwig càng tiến thêm một bước, đem Sở Từ đẩy đến đầu giường, vây ở trong ngực.
Sở Từ sâu thẳm mà nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên cười rộ lên, ở trên môi lạnh băng của hắn hôn một cái.
"Muốn anh."
Quỷ hút máu được vuốt lông, đảo khách thành chủ mà áp qua: "Sở Từ......"
"Ây......"
Trong lúc hôn hôn trầm trầm, Sở Từ nghe được quỷ hút máu ở bên tai mình nói một câu: "Thích em nhất."
Sở Từ mệt đến cơ hồ không mở được mắt, thoáng nhìn ngoài cửa sổ tiến vào nắng sớm sáng ngời, cậu mới mơ mơ hồ hồ ý thức được cái gì, trả lời: "Đừng, nhận không nổi."
Ludwig nhẹ nhàng cười một tiếng, cắn vành tai cậu: "Buổi sáng tốt lành."
Sở Từ: "......"
Buổi sáng tốt lành gì giờ này, sắp đến giữa trưa, Ludwig mới miễn cưỡng buông cậu ra: "Muốn tắm rửa không?"
"Không cần" Sở Từ mệt đến thanh âm đều trở nên mơ hồ không rõ: "Anh cút đi, đừng phiền em."
Ludwig nhìn Sở Từ một giây liền ngủ, ánh mắt dừng lại ở trên tóc đen của cậu, ý vị không rõ.
Gửi ở cục cảnh sát mấy thi thể không chờ người nhà tới lãnh, liền bị đại pháp quan trước mang đi.
Loại hành động này chưa bao giờ từng có làm cục cảnh sát ý thức được, chuyện này khả năng thật sự muốn so với bọn họ tưởng tượng còn phức tạp hơn.
Thậm chí là chuyện bọn họ không thể tiếp xúc được. . Truyện Ngôn Tình
Thẩm phán đem thi thể đưa tới trang viên của Christine, phảng phất giống như đụng tới vật gì ô uế không chịu được, thật mạnh đem túi thi thể ném trên mặt đất.
"Phu nhân, tôi nhớ rõ chúng ta từng có hiệp nghị, thuộc hạ của cô dù muốn đồ ăn, cũng phải đem bàn ăn lau khô." Thẩm phán tháo xuống bao tay, mặt vô biểu tình nói: "Huống chi các người ở trong thành thị đi săn, đã trái với điều ước của chúng ta."
Christine kéo ra khóa kéo túi thi thể, sau khi nhìn kỹ mỗi một khối thi thể, chậm rãi nói: "Không, đàn quỷ hút máu này không phải người của tôi."
Thẩm phán: "Gì?"
"Đây là một đám quỷ hút máu mới tới" Christine đứng lên, đi hướng phòng khách: "Hơn nữa bọn họ hiện tại đã chết."
Thẩm phán thần sắc có điểm vi diệu: "Cô như thế nào biết?"
"Tôi tự nhiên biết."
Christine không có giải thích cụ thể, chỉ là thong dong mà vũ mị cười một chút.
Nghe câu nói như thế, thẩm phán ngược lại thu hồi biểu tình vi diệu, lại trở nên gợn sóng bất kinh, "Như vậy, cô có thể khống chế được này đàn quỷ hút máu mới tới này không?"
Christine ngữ khí tiếc nuối: "Tuy rằng tôi rất muốn, nhưng mà xin lỗi, tôi không thể."
"Một khi đã như vậy" thẩm phán trầm tư một lát, nói: "Tôi hy vọng cô có thể giải quyết hết bọn họ."
Quỷ hút máu không tuân thủ quy củ không thể vì nhân loại mang đến bất luận lợi ích gì, cần phải mạt sát.
Christine cười rộ lên: "Thẩm phán đại nhân tôn kính, ông là muốn tôi cùng bọn họ giết hại lẫn nhau sao? Liền tính bọn họ vô dụng thế nào đi nữa, chung quy cũng là đồng loại của tôi nha."
Thẩm phán bình tĩnh nói: "Cô muốn cái gì?"
Christine bên môi ý cười đọng lại một giây.
Trước đó khi Ludwig chưa xuất hiện, cô muốn trở thành bậc cao nhất của quỷ hút máu cùng nhân loại, nhưng mà hiện tại. Cô biết, việc này chung quy là ảo tưởng không thực tế.
Có người so cô còn mạnh mẽ hơn nhiều, mạnh đến nối vô pháp rung chuyển, thậm chí ngay cả dũng khí đối mặt với người kia đều không có.
"Tôi cái gì đều không muốn" cô nói: "Bất quá ông cũng không cần lo lắng, quỷ hút máu mới tới đều sống không được lâu lắm."
Chỉ cần bọn họ xuất hiện ở trước mặt người kia, người kia tự nhiên sẽ hủy diệt sự tồn tại của bọn họ.
Khi vương của quỷ hút máu xuất hiện, bản năng quỷ hút máu sẽ chỉ dẫn bọn họ, tìm kiếm đến vương. Sau đó, giết hắn để thay thế.
Cho dù thực lực đàn quỷ hút máu phế vật này căn bản không thể cùng người kia địch nổi, nhưng cũng vô pháp ngăn cản bọn họ cuồn cuộn không ngừng, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa vội vàng tìm chết.
Qua hồi lâu, thẩm phán trả lời: "Được, tôi tin tưởng cô một lần, cũng hy vọng cô không làm tôi thất vọng."
Christine ánh mắt khẽ nhúc nhích, chỉ là nói: "Ông rời khỏi, nhớ rõ đem mấy thi thể này mang đi."
Cấp dưới chờ ở bên ngoài của thẩm phán gác bên ngoài kêu vào, làm cho bọn họ đem thi thể một lần nữa mang về trên xe.
"Đại nhân, thi thể này muốn xử lý như thế nào?"
Sau khi rời khỏi nhà Christine, cấp dưới hỏi.
"Xử lý hết đi" thẩm phán bình tĩnh mà liếc cậu ta một cái: "Dù sao cũng là nguyên nhân tử vong đặc thù, không thích hợp để nhiều người biết."
Cấp dưới đáp: "Vâng."
"Đúng rồi, nhớ rõ nói cho ngươi trong phân cục cùng thi thể từng có tiếp xúc, làm cho bọn họ ngậm chặt miệng, chuyện không nên nói, một chữ cũng đừng nói."
Nói xong, thẩm phán dựa về sau, nhắm mắt lại.
Cùng quỷ hút máu hợp tác không nghi ngờ chính là một chuyện nguy hiểm, bọn họ có lực sát thương đáng sợ, nhân loại khó có thể khống chế.
Mắt thấy trong danh sách đăng kí của quỷ hút máu càng ngày càng nhiều, thẩm phán có khi cũng phải hỏi chính mình, cùng một đám sinh vật không thể khống chế hợp tác, là chính xác đúng không?
Ludwig không đi Winston, mà là trở về giáo đường.
"Thân phận của con bại lộ, khả năng sẽ mang đến cho ngài phiền toái."
Hắn kiên nhẫn chờ đợi thần phụ cùng một đám tín đồ cầu nguyện xong, thẳng đến đám tín đồ kia rời đi, giáo đường khôi phục bình tĩnh, hắn mới đối thần phụ nói: "Nếu có người hỏi, người có thể nói thẳng."
Ráng màu xán lạn, quỷ hút máu nâng lên đôi mắt, nhìn bồ câu trắng bay trở về giáo đường, biểu tình bình tĩnh.
Thần phụ nhớ tới số mệnh kia, tựa hồ cũng là hoàng hôn giống vầy, màu cam nhiễm cả khung trời.
Thần phụ bỗng nhiên nói: "Ludwig, con bây giờ còn có cơ hội quay đầu lại"
Ludwig cười cười, lắc đầu: "Con trở về không được nữa rồi."
Bất quá một đoạn thời gian không thấy, hắn biến hóa quả thực long trời lở đất, khí chất trước kia lạnh lùng xa cách nhưng vô hại ôn hòa không còn sót lại chút gì, càng có thêm một loại cảm giác áp bách làm người sinh ra cảm giác sợ hãi, cùng loáng thoáng khó có thể khống chế, khí tràng điên cuồng.
Thần phụ dừng một chút, hỏi: "Không hối hận?"
Ludwig nhẹ nhàng, kiên định mà trả lời: "Không hối hận."
Thần phụ nhìn chăm chú hắn một lát, nói: "Nguyện Chúa phù hộ cho con, Ludwig."
Quỷ hút máu không có trả lời thần phụ, hắn hiện tại đã không tin thần minh.
Thần minh của hắn, đã biến thành người kia khống chế hết thảy hỉ nộ ái ố của hắn.
Hắn rũ xuống mắt, chậm rãi nói: "Chỉ hy vọng như thế."
Rời đi giáo đường, hắn vươn tay thon dài tái nhợt, ngưng tụ một lưỡi dao gió, thật sâu cắt lòng bàn tay.
Máu tươi lạnh băng của quỷ hút máu lập tức sau tiến trước mà rơi xuống mặt đất, trong máy mắt máu thẩm thấu tiến vào đất màu mỡ, vô số tường vi chui ra, nhanh chóng mọc dài, sinh trưởng, cành lá xanh biếc quấn quanh, hoa tường vi đỏ thẫm trong chớp mắt nở rộ.
Lấy lực lượng của hắn ngưng tụ thành hoa tường vi mọc chung quanh giáo đường, cành hoa này thoạt nhìn yếu đuối mong manh, vừa lúc là hộ thuẫn kiên cố nhất.
Có đám hoa này, không ai có thể ở trong giáo đường làm càn.
Một giấc ngủ mê man thức dậy, Sở Từ mở mắt ra, nhìn đến quỷ hút máu ngồi ở mép giường, lười biếng mà giang hai tay cánh tay, nói: "Ôm em đi tắm rửa."
Ludwig buông sách ố vàng trong tay, đem cậu ấy ôm vào phòng tắm.
Bồn tắm rất lớn, đổ đầy nước còn phải tốn một chút thời gian, Sở Từ không quan tâm, trực tiếp ngồi vào, thân trên dựa vào thành bồn, một tay chống cằm, không chút để ý mà chờ nước ấm dâng lên.
Ludwig nhắc nhở nói: "Bụng rỗng tắm rửa sẽ khó chịu."
Sở Từ liếc nhìn hắn một cái: "Anh nghĩ ai làm hại?"
Cậu lúc trước mệt gần chết, không rảnh lo tắm rửa, sau khi tỉnh ngủ, liền rốt cuộc không thể chịu đựng được cảm giác khó chịu cùng mùi khó ngửi.
Ludwig chớp chớp mắt, bỗng nhiên nói: "Muốn không khó chịu cũng có thể."
"A?"
Ludwig cúi người, đôi mắt màu hổ phách yên lặng nhìn cậu, rồi sau đó hơi hơi m loan: "Em uống máu anh là được."
Ngón tay hắn xoa môi dưới Sở Từ, động tác thong thả, lại có ý vị lưu luyến khó lòng giải thích: "Chỉ cần một giọt là đủ rồi, em nguyện ý không?"
Quỷ hút máu ngữ khí ôn nhu, vô hại, phảng phất chỉ là đang hỏi một việc nhỏ bình thường như đợi lát nữa cậu muốn ăn cái gì.
Nhưng mà.
Sở Từ thật sâu gợi lên khóe môi, ác ý mà hư hư cắn một ngón tay lạnh băng của quỷ hút máu.
Tuy rằng thoạt nhìn không có gì khác biệt, nhưng cậu là thật sự học hư.
[ Không cần đáp ứng hắn ] Hệ thống nói: [ Ngài uống máu hắn, về sau cũng chỉ có thể dựa vào máu hắn duy trì sinh mệnh. ]
Ludwig ánh mắt bởi vì cậu đụng vào trở nên càng thêm thâm thúy, màu hổ phách nồng đậm đến muốn chảy ra tới.
Sở Từ kéo lấy cổ áo hắn, trực tiếp đem hắn kéo vào bồn tắm.
Ludwig không có phòng bị, hắn đối với cậu cũng chưa bao giờ cần phòng bị.
Bởi vì hắn vào, nước ấm khó khăn lắm chảy được một nửa trong nháy mắt tràn đầy, bao phủ đến chỗ cổ hai người.
Nước văng vào trong mắt của Ludwig, hắn cũng không chớp mắt lấy một chút.
Sở Từ đem quỷ hút máu để ở thành bồn bóng loáng, dựa qua, cong lên mắt, cười ngâm ngâm hỏi: "Anh là mời em, trở thành quái vật giống như anh đúng không?"
- -------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất