Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 22: Khu Vườn Tường Vi (21)

Trước Sau
Edit & Beta: La Quý Đường.

---------------------------------------------------------------------------------

Tường vi vô hạn lan tràn đem cả thành thị bện thành một lồng chim khổng lồ xinh đẹp,mọi vật trong thành phố này con người cùng quỷ hút máu đều biến thành vật bị những lồng chim khổng lồ đó giam giữ.

Mọi người đều dùng mọi cách để loại bỏ những thứ thực vật quỷ dị này. Nhưng rất nhanh tất cả bọn họ đều phát hiện ra, dù có dùng dao chém, dùng lửa đốt hay dùng cách khác đều vô dụng, sức sống của tường vi này vô cùng mạnh mẽ, rất khó khăn mới có thể loại đi một mảng nhưng chúng lại lấy tốc độ rất nhanh mà bao trùm lên một lần nữa.

Sợ hãi tận thế thổi quét đến, mọi người lại không còn bình tĩnh cùng lý trí, mỗi người đều đang liều mạng chạy hướng nhà của mình, đã chết đến nơi ai còn quản được những công việc nặng nề cùng học tập, đoàn tụ cùng người thân mới là việc gấp rút.

Dưới sự bị phóng đại đến tận cùng của sợ hãi, sự uy hiếp của cảnh sát cũng không có hiệu quả, mỗi một con đường đều là cảnh tượng mạt thế lộn xộn, khắp nơi đều có tiếng là khóc cùng tiếng thét chói tai.

Thẩm phán nhìn nửa trái tim đỏ tươi trên bàn, ánh đèn chiếu xuống, nó thoạt nhìn rực rỡ lấp lánh lại tinh oánh trong suốt, nếu không có dấu vết phân nửa kia thì nó quả thực hoàn mỹ không tì vết.

Độ ấm của nó còn đang không ngừng lên cao, tản mát ra nhiệt độ đem bốn phía làm thành một vòng cháy đen đẹp đẽ, lườn lờ tỏa ra mùi của bàn gỗ bị thiêu đốt, thẩm phán cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.

Hiện tại xem ra, ông vừa mới sầu lo hiển nhiên là dư thừa, nửa trái tim này đích xác có thể đưa tới mơ ước của quỷ hút máu. Nhưng mà đã quá muộn, từ giờ trở đi, kẻ thù của ông đã không còn là một đám ô hợp mà trở thành kẻ cầm đầu, đó là quỷ hút máu cường đại đến không thể tưởng tượng.

Ông không có lựa chọn dư thừa, những người khác cũng không có, từ khi tai nạn bắt đầu, người bị hại cùng tội phạm chính là kẻ địch không chết không ngừng, còn có quỷ hút hút máu cường đại nữa, bọn họ cũng cần thiết căng da đầu xông lên.

Tựa hồ nó cảm giác được địch ý, nửa trái tim kia bỗng nhiên hóa thành một chùm ánh sáng tươi đẹp, đánh nát cửa sổ, hướng ra ngoài bay đi.

Các thuộc hạ nghe được thanh âm pha lê vỡ vụn, sôi nổi xông vào văn phòng, thẩm phán xoay người, hướng bọn họ nói: "Tập hợp toàn bộ võ trang, chuẩn bị chiến đấu."

Nghe câu nói thế, các thuộc hạ vốn dĩ biểu tình kinh nghi bất định liền trở nên càng thêm kinh hoảng: "Ý ngài là, tạo thành cục diện như này là người sao?"

Thẩm phán gật gật đầu, lại lắc đầu: "Là quỷ hút máu."

"Quỷ hút máu như thế nào sẽ có loại lực lượng không khoa học......" Christine mở to hai mắt, khó có thể tin mà lẩm bẩm tự nói mà đã quên chính mình cũng là quỷ hút máu không khoa học mà tồn tại.

Cô nôn nóng bất an mà ở trong phòng đi tới đi lui, trong nháy mắt khi tường vi cắm rễ, cô liền từ loài thực vật mỹ lệ này mà cảm giác được hơi thở của người kia, không chỉ có cô, cô tin tưởng quỷ hút máu ở toàn thành này cũng cảm giác được, đó là Vương của bọn họ vì việc này mà nổi giận.

Hắn đã điên rồi, nếu không có biện pháp làm hắn bình ổn lại lửa giận, hắn sẽ kéo mọi người cùng nhau xuống địa ngục.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể làm hắn điên cuồng như thế? Nghĩ đến một lần gặp mặt, hắn toát ra dục vọng chiếm hữu cực đoan, Christine bỗng nhiên nghĩ đến một đáp án tệ nhất.

Cô lấy ra di động, liền phát hiện tường vi đã phá hủy internet, căn bản không có tín hiệu có thể gọi điện thoại.

Coi nhịn xuống xúc động muốn đập nát di động, người thường không có biện pháp sử dụng tín hiệu của Liên Bang, gọi điện thoại cho Eli.

"Eli, có số lạ gọi."

Kim nhìn di động vang lên, nhắc nhở một câu.

"Không để ý." Eli nói, tay lái đảo quanh, đem xe chạy vào một quốc lộ rộng lớn.

Bọn họ đã rời xa thành thị, kính chiếu hậu rốt cuộc nhìn không thấy hình dáng thành thị, cho nên bọn họ cũng căn bản không biết, người bị bọn họ vứt bỏ ở sau trong thành thị đang phát sinh tai nạn kinh tâm động phách.

Mười phút sau, Kim lại nói một câu: "Cái dãy số này còn đang gọi, có thể hay không là người quen?"

Eli nghĩ nghĩ, quỷ hút máu kia tuyệt đối không thể biết là bọn họ mang Sở Từ đi, nếu biết, cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy tra ra được tài liệu của bọn họ. "Cậu tiếp đi, trước chờ đối phương mở miệng."

Kim tiếp được, liền nghe được Christine cuồng loạn thét chói tai: "Hai người các ngươi ngu xuẩn tự cho là đúng! Sở Từ có phải hay không bị các người mang đi?!"



Kim không vội không chậm mà nói: "Christine, cô sợ hãi cái gì?"

"Tôi sợ hãi cái gì?" Christine đem những lời này lặp lại một lần, giận đến mức tận cùng, ngược lại nở nụ cười "Các người căn bản không biết các người chọc xuống phiền toái lớn như nào, cậu còn không biết xấu hổ hỏi tôi? Tôi kiến nghị cậu tùy tiện click mở radio hoặc là trang web, cậu liền biết tôi đang sợ cái gì. Tôi khuyên các người nhanh chóng đem Sở Từ hoàn hảo không tổn hao gì mà đưa về, bằng không người kia sẽ làm các ngươi biết, cái gì là sống không bằng chết."

Cô không muốn nghe thanh âm của hai tên ngu xuẩn này, vừa nói xong, cô liền dứt khoát mà ngắt điện thoại.

"Cái bà điên này đang làm cái quỷ gì." Kim lẩm bẩm một câu, tùy tay click mở trang web, thấy rõ ràng nhảy lên tiến vào tầm mắt một hàng chữ to tiêu điểm, hắn trì độn mà chớp chớp mắt, tiếp theo, hắn nghe được thanh âm máu chảy ngược của thân thể chính mình.

"Y, Eli......" Hắn run run, đem điện thoại đưa tới trước mặt Eli.

"Cái gì." Eli rũ xuống mắt, giây tiếp theo, hắn thật mạnh dẫm phanh xe lại, lốp xe ở trên quốc lộ vẽ ra một tiếng vang thê lương thật dài.

"Hiện tại làm sao bây giờ?" Kim hoang mang lo sợ mà nói: "Chúng ta tựa hồ thật sự đã làm một chuyện sai lầm."

Bọn họ cho rằng Ludwig cường đại đi nữa, cũng có thể đánh bại kẻ mạnh, chỉ là phương thức yêu cầu sẽ tương đối khó khăn, nhưng đến khi nhìn thấy tin tức khẩn cấp thành thị bị tường vi bao phủ, hắn ta mới ý thức được, bọn họ có ý tưởng này rốt cuộc sai lầm bao lớn.

"Sao có thể......" Eli lẩm bẩm, phát ra nghi vấn cùng Christine giống nhau: "Quỷ hút máu sao có thể sẽ có loại lực lượng này?"

Hắn kiệt lực làm chính mình bình tĩnh lại, chính là căn bản không thể, sóng thần ở trước mắt bị nó bẻ gãy nghiền nát, không có ai có thể bảo trì bất động thanh sắc.

Qua hồi lâu, hắn ta nâng mắt lên, thật sâu liếc mắt nhìn Sở Từ một cái, rồi sau đó hạ quyết tâm nói: "Chúng ta tiếp tục đi."

"Eli?" . truyện teen hay

"Trở về cũng là tự tìm đường chết, quỷ hút máu kia không có khả năng buông tha chúng ta, chỉ có chạy trốn mới có một đường sống sót." Eli mạnh mẽ trấn định nói: "Huống chi chúng ta cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội, chỉ cần cậu ấy ở trong tay chúng ta, chúng ta liền có đường lui."

"Vậy chúng ta muốn đi đâu?" Khủng hoảng lúc ban đầu qua đi, Kimcũng bình tĩnh lại, chẳng qua loại bình tĩnh này không hề thong dong, mà là bình tĩnh trước cái chết sắp tới được ăn cả ngã về không, mỗi tiếng nói cử động đều không màng tất cả sát ý.

"Tìm sân bay gần nhất, bay đi càng xa càng tốt." Eli lấy ra hướng dẫn, dựa theo hướng chỉ dẫn, thay đổi đầu xe, chân ga dẫm đến lớn nhất, bay nhanh chạy đi.

[ Chúc mừng ngài, hắn thức tỉnh rồi, nhiệm vụ giai đoạn hoàn thành, hiện tại mở ra nhiệm vụ giai đoạn tiếp theo. ]

Hệ thống nói, chú ý tới cảm xúc Sở Từ không chút để ý, nó ngắn ngủi tạm dừng một chút, tiếp tục nói: [ Cũng là giai đoạn cuối cùng: Lấy được trái tim của hắn. ]

[ Gì?] Sở Từ đần độn vô vị mà lên tiếng.

[ Ngài tựa hồ cũng không ngoài ý muốn. ]

[ Sớm có đoán trước, không có gì ngoài ý muốn. ]

Từ khi hệ thống trói định đến trên người cậu, đối cậu nói ra mục tiêu nhiệm vụ, cậu liền biết sẽ là kết cục này, đích xác không có ý tốt gì.

"Tôi nói" Sở Từ tản mạn mà mở miệng: "Nếu hiện tại tôi là ô dù của các người, các người có thể hay không tôn trọng tôi một chút, cởi trói cho tôi?"

Không biết Ludwig làm ra cái chuyện kinh thiên động địa gì, có thể đem hai quỷ hút máu này dọa thành như vậy, bất quá từ đối thoại của bọn họ mà phán đoán, bọn họ tựa hồ cũng không tính toán đem cậu tùy tiện ném tới rừng núi hoang vắng gì, hoặc là dứt khoát giết chết.

Nếu cậu hiện tại là lợi thế cuối cùng của hai tên quỷ hút máu này, cậu như thế nào cũng không có khả năng tiếp tục ủy khuất chính mình bị trói.

"Kim, cậu đi cởi trói cho cậu ấy đi."

Dây thừng bị cắt đứt, Sở Từ được tự do, cậu xoa xoa cánh tay, làm bộ không nhìn thấy trên mặt áp lực bất an của quỷ hút máu, dùng một loại ngữ điệu nhẹ nhàng lại tò mò hỏi: "Các người có thể hay không nói cho tôi biết, anh ấy làm cái gì, khiến các người sợ hãi như vậy?"



Kim bình tĩnh nhìn cậu trong chốc lát, đem điện thoại ném vào trong lòng ngực cậu: "Chính cậu xem đi."

Sở Từ không chút nào để ý hắn ta vô lễ, mỉm cười mở ra di động, nhìn thấy hình ảnh cả thành thị bị vô số tường vi che lấp đến kín không kẽ hở, nhướng mày.

[ Tiểu bảo bối đáng thương của ta, hắn nhất định sợ hãi. ]

[...............]

Hệ thống an tĩnh một lát, hỏi: [ vậy ngài phải về sao? ]

[ Không, ta còn không nghĩ nhanh như vậy lấy được trái tim hắn. ]

[ Vậy ngài làm sao bây giờ? ]

[ Trước cùng hai tên quỷ hút máu này chơi chút, xem bọn họ có thể hay không mang đến cho ta bất ngờ gì. ]

Buổi tối, Eli rốt cuộc chạy tới sân bay gần nhất, tùy tay đem mấy hành khách đang chờ kéo vào nhà vệ sinh, cướp đi vé máy bay trên người bọn họ, nhân tiện phát tiết mà hút máu một chút.

Máu ấm áp chảy xuôi qua yết hầu, Eli nhắm mắt lại, cảm giác được tim đập vẫn luôn đánh trống reo hò được máu trấn an mà hạ xuống chậm rãi khôi phục lại bình thường.

Không quan hệ, bọn họ còn có cơ hội, không cần lo lắng.

Hút máu xong, hắn ta đem thi thể vào trong cách gian rồi khóa, nếu vào ngày thường, hắn còn sẽ rửa sạch thi thể một chút, nhưng mà hiện tại, hắn không rảnh lo nhiều như vậy.

Giọng nữ nhắc nhở đăng ký rất nhanh vang lên, Eli nắm chặt cánh tay Sở Từ, mạnh mẽ mà đem cậu túm qua.

Sở Từ nhíu nhíu mày, "Buông tôi ra."

"Tôi chỉ là sợ cậu chạy trốn." Eli không có buông ra cậu, trực tiếp mà nói: "Nếu cậu chạy, chúng tôi liền thật sự xong."

"Tôi thật muốn biết, vì cái gì các người không trực tiếp giết tôi." Sở Từ cười ngâm ngâm, tựa hồ muốn nói một câu hoàn toàn không quan hệ cùng chính mình.

"Christine sẽ bán đứng chúng tôi" Eli mí mắt đều không nâng một chút, "Cho nên chúng tôi cần mau chóng chạy trốn, còn phải mang theo cậu cùng đi."

Tường vi đâm thủng mỗi một tấc đất thành thị sau đó cuối cùng cũng dừng khuếch trương.

Ludwig nghe không được âm thanh thảm thiết cầu cứu, nghe không được những người cùng đường đang cầu nguyện, rõ ràng thính lực cùng thị giác nhạy bén đến không thể tưởng tượng, nhưng mà hắn hiện tại cái gì đều nghe không thấy, cũng cái gì đều nhìn không thấy.

Tường vi truyền tới tín hiệu tỏ vẻ, Sở Từ không ở thành phố này.

Vậy em sẽ ở nơi nào, em đến tột cùng bị đưa tới nơi nào?

Em sẽ bị thương sao, sẽ bị tra tấn sao? Em cao quý như vậy, lại yếu ớt như vậy,là trận bảo tôi đem hết toàn lực yêu quý vẫn cảm thấy không đủ. Chính là tôi cư nhiên mặc kệ bảo vật của chính mình bị cướp đi. Tưởng tượng đến cái này, Ludwig liền cảm thấy mỗi một tấc làn da đều bị lửa đốt bỏng cháy, máu chảy xuôi trong mạch máu đều biến thành ngọn lửa, hắn như đang đặt mình trong núi đao biển lửa, đau đớn làm hắn thanh tỉnh, cũng làm hắn càng thêm điên cuồng.

Hắn hô hấp đều mang hơi thở huyết tinh.

Nếu không ở thành phố này, vậy đem khoảng cách tìm mở rộng thì được rồi, hắn có thể tìm được Sở Từ. Ludwig nghĩ như vậy, chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ.

Chờ hắn tìm được cậu, hắn nhất định phải đem cậu triệt triệt để để mà nhốt lại, nhốt ở nơi chỉ có thể thấy chính mình, chỉ có thể cảm nhận được nơi ở của chính mình, hắn sẽ dùng tường vi mỹ lệ nhất vì cậu tạo ra một thế giới hoàn chỉnh, trong thế giới này không cần người khác, chỉ có hắn cùng cậu.

Bọn họ sẽ ở thế giới kia, đồng sinh cộng tử, không có bất luận kẻ nào có thể quấy rầy.

- -------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau