Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 47: Đế quốc hoa hồng (2)

Trước Sau
Edit & Beta: La Quý Đường.

---------------------------------------------------------------------------------

Văn phòng của người phụ trách lôi đài là nơi dễ thấy mọi thứ dưới đất nhất, bốn phía là tường pha lê trong suốt, cao cao treo ở trên không, người đứng ở bên trong, có thể thấy tất cả hình dáng của thành phố ngầm.

Nơi hỗn loạn bất kham dưới mặt đất này, một người có vị trí thường đại biểu thân phận của người đó, chỉ có người mạnh đến nỗi không sợ ai, mới dám để chính mình dưới tâm điểm của đám đông.

Augustus ngẩng đầu liếc mắt nhìn kiến trúc pha lê một cái, rồi sau đó bình tĩnh mà hướng Sở Từ nói: "Tôi muốn đi lấy tiền thưởng của tôi."

Hắn đem hết toàn lực, dùng mạng sống làm tiền đặt cược mới thắng được tiền thưởng, tuyệt đối không có đạo lý từ bỏ.

Rõ ràng tức gần chết, lại còn có thể giả bộ thành bộ dáng như không có việc gì, xem ra tiểu quỷ này dưới thành phố ngầm này thứ học được còn rất nhiều.

Sở Từ tùy ý mà nói: "Ừ, đi thôi."

Augustus vốn dĩ đã chuẩn bị việc sẽ bị cự tuyệt, vì người đi lên liền khoá luôn đôi tay của hắn thoạt nhìn giống như là người xấu thích đùa bỡn người khác, không nghĩ tới cậu dễ dàng đồng ý như vậy, ngược lại làm hắn sửng sốt một chút.

"Ngài không sợ tôi nhân cơ hội chạy trốn sao?"

"Cậu vì sao muốn chạy trốn?" Sở Từ hàng mi dài nháy nháy: "Cùng tôi rời khỏi đây, thấy thế nào đều so với việc tiếp tục ở lại loại địa phương quỷ quái này còn tốt hơn. Cậu thông minh như vậy, tôi tin cậu biết lựa chọn như thế nào."

Cậu tự nhiên dùng ngữ khí khẳng định.

Hậu quả đi theo một tên tâm thần rời đi cũng chưa chắc so với việc ở dưới mặt đất tốt hơn.

Nhưng mà, Augustus cũng thừa nhận, đại bộ phận người ở thành phố ngầm đều muốn rời khỏi nơi này, mà hắn cũng ở trong phần đông này.

Tinh cầu này là đảo hoang bị trục xuất, không có giao thông, không có tinh hạm dừng lại, bọn họ muốn ra cũng ra không được.

Mà những phú hào có được tinh hạm tư nhân, cũng sẽ không dẫn bọn họ ra ngoài. Các phú hào đem thành phố ngầm coi như hoa viên của chính mình, người ở thành phố ngầm đối với bọn họ mà nói không phải người, mà là vật nuôi mua vui cho bọn họ.

Hắn không muốn làm vật nuôi, hắn cần phải rời khỏi nơi này.

"Cậu tổng cộng chọn đấu chín lần, còn đánh bại đầu trâu, tiểu gia hỏa, cậu rất lợi hại." Nam nhân mang mắt kính ngồi ở sau bàn làm việc to dài, kéo ra ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một tờ giấy hơi mỏng, ném tới trước mặt Augustus: "Tiền thưởng của cậu, 300 vạn, không dư không thiếu, cậu kiểm tra đi."

Thẻ ngân hàng cũng phân ra hai loại, một loại là trói định tin tức của cá nhân sở hữu, chỉ có thể được người trói định sử dụng, một loại là không có tên, ai đều có thể quẹt, chỉ cần nhập mật mã liền có thể nhìn thấy số tiền.

Mật mã của thẻ này bây giờ mới bắt đầu cài mật mã, Augustus ấn chín số, xác nhận tiền trong thẻ, thu hồi thẻ. Khi xoay người muốn rời đi, lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hơi hơi quay đầu lại, hỏi: "Ông biết người kia là ai không?"

Người phụ trách nháy mắt đã hiểu người hắn hỏi là ai: "Biết."

Hắn ta dừng một chút, thành phố ngầm không thể liên nhập vào Tinh Võng, tin tức bế tắc, đại bộ phận người sinh hoạt ở chỗ này đều ngăn cách với thế giới bên ngoài, không rõ lắm thế giới bên ngoài đã rung chuyển đến nỗi như thế nào. Mà hắn ta thuộc sở hữu với thế lực khống chế thành phố ngầm, thường xuyên sẽ rời khỏi thành phố ngầm, tiếp nhận các nhiệm vụ khác của tổ chức, thế giới bên ngoài như thế nào, hắn ta lại rất rõ ràng.

"Người kia rất lợi hại" người phụ trách ý vị thâm trường mà nói: "Lợi hại đến nỗi cậu không thể tưởng tượng, tôi không rõ ràng lắm người đó nhìn trúng cậu cái gì, cậu có thể cùngngười đó đi, là cậu đụng trúng đại vận."



Augustus rũ mắt xuống, nhìn tấm thẻ hơi mỏng trong tay: "Cảm ơn đã nhắc nhở."

Hắn sinh hoạt đã lâu dưới thành phố ngầm, bị ném vào thành phố ngầm khi còn là một đứa trẻ, đối với ký ức bên ngoài đã sớm dưới mười năm lăn lê bò lết mơ hồ không rõ, nghe được lời này của người phụ trách, hắn thử thăm dò tưởng tượng một chút, sau đó phát hiện, hắn xác thật không thể tưởng tượng người kia rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.

Nhưng có thể xác định duy nhất một việc, chính là tính cách của cậu thật sự rất ác liệt.

Hắn quơ quơ còng tay, nghe kim loại va chạm phát ra tiếng vang thanh thúy, nghĩ thầm, ác liệt thì ác liệt đi.

Hắn dưới thành phố ngầm lâu như vậy, chuyện gì mà chưa trải qua, thời điểm khó khăn nhất hắn từng làm ăn xin cũng làm qua ăn trộm, tôn nghiêm cùng thể diện tại loại địa phương quỷ quái này không đáng một đồng, thậm chí không đổi được một cái màn thầu đỡ đói. Hắn ở thời điểm rất sớm đã học được như thế nào giẫm đạp chúng nó, hiện giờ bất quá là đổi một người tới giẫm đạp mà thôi, hắn không sao cả.

Chỉ cần có thể dẫn hắn rời khỏi nơi này, đừng nói là khoá đôi tay của hắn, để hắn làm một con chó đều được.

Qua giai đoạn phẫn nộ lúc ban đầu, hắn hiện tại đã có thể lý trí mà tự hỏi. Khi lần nữa trở lại trước mặt Sở Từ, thần sắc của hắn đã hoàn toàn bình tĩnh: "Đi thôi."

Sở Từ nhướng mày: "Cậu muốn đi với ai?"

Augustus: "......"

Không được, vẫn là không đủ lý trí hoàn toàn.

Không biết vì cái gì, hắn đối mặt bị người khác lăng nhục đều có thể mặt không đổi sắc, lại đối mặt trước người này mỗi tiếng nói cử động mẫn cảm vô cùng.

Hắn cắn chặt răng, nói: "Chủ nhân."

"Thật ngoan." Sở Từ cười rộ lên, bắt lấy bộ phận xiềng xích nối giữa hai còng tay, dẫn hắn đi vào thành máy rời đi thành phố ngầm.

Bình tĩnh mà xem xét, cậu lớn lên thật đẹp, đẹp đến nỗi cho dù là đang lăng nhục cậu, cũng làm cho hắn cảm thấy, cái tay nắm lấy xiềng xích kia có phải hay không quá mức nhỏ bé yếu ớt.

Dạ thịt trắng nõn không xương ánh lại tia sáng xiềng xích sắc lạnh, thoạt nhìn có loại mỹ cảm yếu ớt lại có loại kinh tâm động phách.

Augustus yết hầu khẽ nhúc nhích.

Thành phố ngầm, chính là một chỗ tùy chỗ có thể thấy được chuyện lộ thiên, tràn lan đến mức quen thuộc. Người bệnh nhìn đến nỗi có thể tâm lặng như nước, những người điên cuồng sống mơ mơ màng màng hứng thú lên, trước nay không màng thời gian địa điểm. Hắn bị bắt xem qua rất nhiều biểu diễn cũng không xuất sắc cho mấy, dù cho những người đó biểu tình nghìn lần chỉ mãi một điệu bộ mê say hạ lưu, nhưng hắn một chút cũng không cảm thấy những việc đó thực sự sung sướng, chỉ cảm thấy dơ, dơ giống như cái nơi quỷ quái này.

Hắn vẫn luôn đem những người đó coi như chó điên chỉ biết giao phối động dục.

Chính là hiện tại, con mẹ nó. Augustus hung hăng đập chính mình một chút, ý đồ mượn đau đớn làm dục vọng ở nơi nào đó không thể tan đi.

Hắn tại sao không biết xấu hổ ghét bỏ người khác là chó điên, hắn tuyệt vọng mà nghĩ, hắn tự nhiên đối với người lăng nhục mình động dục, hắn đến chó cũng không bằng.

Vừa mới một khắc kia, trong đầu hắn không tự chủ được mà hiện lên cảnh tượng bàn tay xinh đẹp kia bị xích vàng quấn quanh, chỉ là tưởng tượng, đã đẹp đến nỗi làm hắn nhiệt huyết sôi trào.

Mày điên rồi sao mày điên rồi sao mày điên rồi sao, Augustus ở trong lòng mặc niệm, không được suy nghĩ, không được suy nghĩ, nếu như bị chủ nhân phát hiện, mạng mày giữ không nổi.

Hắn tạm thời còn chưa cùng 'em trai' của chính mình ngăn cách suy nghĩ



Có lẽ một chiêu này, dọa có tác dụng, 'em trai' của hắn dần dần an phận xuống.

Sở Từ vẫn luôn không quay đầu lại, nhưng cậu có thể cảm giác được trong không khí đột nhiên biến hóa tin tức tố, một người dù che lấp cảm xúc như thế nào, tin tức tố cũng sẽ thẳng thắn thành khẩn mà công đạo hắn đến tột cùng suy nghĩ cái gì.

Tiểu quỷ này tràn ra một chút tin tức tố liền nói cho cậu, tên tiểu chó điên này giờ đây đang mơ tưởng cậu.

...... Thật là một tên tiểu quỷ phá lệ lớn mật.

Bất quá lực khống chế của hắn khá tốt, Sở Từ không chút để ý mà nghĩ, lúc này mới bao lâu, cậu đã không cảm thấy hơi thở tin tức tố ngo ngoe rục rịch kia.

Thang máy thẳng tới mặt đất, gió tuyết lần thứ hai ập vào trước mặt, Sở Từ có kết giới của hệ thống nên không sợ gì cả, Augustus lại không hề phòng bị, bị gió lạnh tập kích đến lạnh thấu tim.

Hắn hoảng hốt một chút.

Thành phố ngầm rất nóng, khác với độ ấm ổn định do hệ thống sưởi ấm thổi ra, đó là hỗn hợp tất cả dục vọng cùng cảm xúc ấp ủ ra hơi nóng, làm tâm người táo bạo.

Nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng thật lâu không có rời đi thành phố ngầm.

Mặt đất độ ấm quá thấp, hắn khi còn nhỏ không có quần áo chống lạnh mặc cho nên chưa bao giờ đi lên, hắn trưởng thành tập mãi thành thói quen, cũng không có nghĩ đi lên nhìn.

Dưới thành phố ngầm lâu, hắn đều đã quên bình thường bộ dáng sang mùa là bộ dáng gì.

Hắn nhìn về phía người đi ở trước, nhịn không được hơi hơi hé miệng: "Tôi......"

Sở Từ quay đầu: "Hửm?"

Augustus mím môi: "Tôi muốn......"

Hắn muốn cảm ơn cậu, vô luận cậu về sau muốn tra tấn hắn như thế nào, giờ khắc này hắn đều muốn thật tình cảm ơn cậu.

Chính là hai chữ "Cảm ơn" này nói ra tựa hồ so với tưởng tượng gian nan hơn.

Thành phố ngầm không có cảm ơn, chỉ có vô cùng vô tận vô dụng "Thật xin lỗi" cùng "Mày có phải muốn chết hay không".

Sở Từ tựa hồ minh bạch hắn muốn nói cái gì, mặt mày hoà ái: "Như thế nào, cậu cảm động đến không có lời nào để nói, muốn lấy thân báo đáp sao?"

Augustus chặt chẽ câm miệng, trước khi câm miệng, hắn còn không quên nghiến răng nghiến lợi nặn ra một câu: "Ngài tưởng bở."

Loại cảm xúc trịnh trọng thật vất vả có một chút lại bị tuỳ tiện mà đáp lại cảm giác thật tệ, hắn biết chính mình hiện tại không có tư cách yêu cầu người khác đáp lại hắn, nếu là người khác, hắn căn bản sẽ không có cảm giác gì, chính là đổi thành người này, hắn chính là khống chế không được mà tức giận.

Lý trí biết không nên, nhưng cảm tình luôn là nhịn không được nôn nóng mà đốt cháy mỗi một dây thần kinh của hắn.

Hắn thề, liền tính về sau không xử chết cậu, hắn cũng nhất định phải trả thù cậu thật tốt!

- -------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau