Chương 48: Đế quốc hoa hồng (3)
Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Gió tuyết thổi khắp cả tinh cầu, phóng mắt nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt toàn là một mảnh trắng xoá, chỉ lộ ra những kiến trúc cao tầng màu đen rách nát đứt gãy.
Ngày tuyết lớn như vậy, người rất khó mở mắt ra. Augustus không có hệ thống bảo hộ, bị gió lạnh thấu xương thổi giống sói con xù lông, đôi mắt màu xám nửa híp, biểu tình khó có được chút vô thố.
[ Bên ngoài quá lạnh ] hệ thống nói: [ Nhiệt độ không khí chênh lệch quá lớn, hắn chịu không nổi. ]
Sở Từ bất động thanh sắc nhìn hắn một cái, tên nhóc con bị đông lạnh đến sắc mặt tái nhợt, nhưng lại quật cường không rên một tiếng, vừa không chịu hướng cậu xin giúp đỡ, cũng không yếu thế trước thời tiết giá lạnh, ước chừng là dưới thành phố ngầm quá lâu, cảm thấy rét lạnh cũng có thể chết lặng căng cho qua.
Cậu nhẹ nhàng thở dài, cởi áo choàng màu đen to rộng, ném vào trong lòng ngực tên nhóc con: "Khoác vào."
Áo choàng dựa theo quy cách quân trang chế ra, khả năng chống gió chống lạnh là nhất, lại được hệ thống cải tạo qua, sờ lên xúc cảm mềm mại thoải mái, như là lông chim mềm nhẹ.
Augustus đại khái là không nghĩ tới người này còn sẽ có lòng tốt như vậy, ngây người một chút, áo choàng đã bị gió cuốn ra hơn phân nửa, mắt thấy sẽ bị bay đi, hắn vội vàng đem áo choàng túm về, chặt chẽ ôm vào trong ngực.
Sở Từ: "......"
Tên tiểu quỷ này bị thổi ngốc luôn à, ôm trong lòng ngực có ích lợi gì?
"Khoác."
"......" Augustus do dự một lát, không có biểu tình gì nói: "Trên người tôi rất dơ."
Hắn cùng đầu trâu đánh nhau mấy giờ, quần áo đã sớm dính đầy mồ hôi và máu cùng bụi đất, dưới thành phố ngầm không có gì đặc biệt, dù sao bên trong có rất nhiều người giống hắn đều dơ hề hề. Chính là khi cùng người này đơn độc ở chung, lại là không được.
Áo choàng cậu ném lại đây còn giữ một chút độ ấm, còn có một chút mùi hương rất nhẹ gió lạnh cũng thổi không đi, như là hoa hồng mỹ lệ yếu ớt che giấu trong gió tuyết.
Quá sạch sẽ, dù là người này, hay là quần áo người này mặc, đều là tồn tại cùng hắn hoàn toàn tương phản.
Hắn không dám làm dơ.
Sở Từ đi đến trước mặt hắn, sửa sửa đầu tóc hỗn độn của hắn, cong khóe môi lên: "Cậu hiện tại là của tôi, tiểu quỷ. Tôi bảo làm cái gì, cậu phải làm cái đó, đây là mệnh lệnh, cậu không có quyền cự tuyệt."
Augustus nâng mắt lên, cùng cậu đối diện.
Tên nhóc này đã ở dưới thành phố ngầm rất lâu rồi, rõ ràng là dinh dưỡng không đầy đủ, thân hình thiên về gầy yếu. Hắn nhấp chặt môi, cằm banh ra một cạnh sắc bén, màu xám trong ánh mắt chứa đầy gió tuyết.
Hắn an tĩnh vài giây, trả lời: "Tuân mệnh, chủ nhân."
Hắn rũ mắt, phủ thêm áo choàng, thoạt nhìn tựa như một cái cây an tĩnh, gầy yếu lại vô hại.
Nhưng ai đều rõ ràng, được áo choàng mềm mại bọc không phải là con chó con ngoan ngoãn gì, mà là một thanh đao với cùng sắc nhọn.
Chiến hạm ngừng ở nơi xa, bị bông tuyết bay lả tả che khuất hơn phân nửa, đến hình dáng cũng trở nên mơ hồ.
Sở Từ lười phải đi xa như vậy, đơn giản để hệ thống đem chiến hạm lái lại đây, nhìn thấy gió tuyết mênh mông bỗng nhiên hiện lên một con chiến hạm che trời lấp đất, tiểu sói con dù bình tĩnh như thế nào, lúc này cũng không khỏi nhìn nhìn Sở Từ.
Sở Từ thoáng nhìn ánh mắt của hắn, khóe mắt loan loan: "Nhùn tôi như vậy làm gì?"
Augustus nghẹn trong chốc lát, không tình nguyện mà nói: "Tôi không nghĩ tới ngài đến chiến hạm đều có, ngài rất lợi hại."
"Đúng vậy, tôi siêu lợi hại." Sở Từ ngữ khí tản mạn lại thẳng thắn thành thật: "Cho nên cậu phải báo đáp tôi thật tốt, không chừng tôi cao hứng, liền sẽ thả cho cậu tự do."
Augustus không trả lời, ánh mắt lại không tự giác lập loè lên.
Tự do đối với hắn dụ hoặc thật sự quá lớn, mỗi người bị cầm tù dưới mặt đất mười năm, đều sẽ đối với nó có khát vọng vượt mức bình thường.
Cho nên liền tính người này nói những lời này có thể là giả, hắn cũng nhịn không được có chút chờ mong.
"Ngài nói chính là thật sự?"
"Đương nhiên." Sở Từ cười rộ lên: "Tôi có cái gì phải lừa gạt cậu?"
Augustus: "......"
Hắn hai bàn tay trắng, thật sự không có gì đáng cho người ta lừa.
"Tôi đây phải báo đáp ngài như thế nào?"
Sở Từ trên dưới nhìn quét hắn một lần: "Cậu trước lớn cao một chút đi, bộ dáng hiện tại của cậu, mặc kệ tôi để cậu làm cái gì, người khác khả năng đều sẽ cho rằng tôi ngược đãi trẻ em."
Augustus: "......"
Hắn nhịn không được có chút đỏ mặt, giống như là bị chọc phá tâm tư cất giấu, tức muốn hộc máu lại phô trương thanh thế mà trả lời: "Tôi cũng không yếu như vậy."
Hắn chẳng qua là so với cậu lùn một chút mà thôi, nơi nào đến nỗi khoa trương ngược đãi trẻ em.
Hắn dừng một chút, còn nói thêm: "Tôi còn có thể lớn tiếp, ngài chờ xem, tôi rất mau sẽ vượt qua ngài."
Sở Từ ý cười xinh đẹp: "Được, tôi chờ."
Là ảo giác sao, Augustus nhìn cậu một cái, luôn cảm thấy cậu nói những lời này ngữ khí thật ôn nhu.
Ôn nhu đến làm trái tim hắn từ khi bắt đầu thấy chiến hạm mạc danh kịch liệt nhảy lên dần dần bình tĩnh trở lại, độ ấm trên mặt lại trở nên càng ngày càng cao, cơ hồ sắp sôi trào.
Hắn đi ở sau Sở Từ vài bước, lặng lẽ đem mặt vùi vào áo choàng.
Mùi hương rất nhạt ập vào trước mặt, áo choàng không biết là chế từ vải dệt nào, mềm mại đến không thể tưởng tượng, tựa như một cái ôm vô cùng ôn nhu.
Augustus vành tai càng thêm nóng bỏng.
Thanh tỉnh một chút, hắn ở trong lòng đối chính mình nói, mày sao lại có thể vì một viên đạn bọc đường, liền buông xuống thù hận với người này, mày rốt cuộc có nguyên tắc hay không.
Chiến hạm rơi xuống trước mặt hai người, cửa khoang từ từ mở ra, Sở Từ quay đầu, nhìn thấy biểu tình của nhóc con rõ ràng như đi vào cõi thần tiên thiên, tùy tay xách một cái, đem hắn xách vào chiến hạm.
"Cậu ngẩn người làm gì?"
"......" Augustus bị xách sau cổ, thanh âm đều trở nên có chút nặng nề: "Không có."
Sở Từ đem hắn một đường xách đến trước cửa phòng tắm: "Mặc kệ lúc trước cậu muốn làm gì, hiện tại đi tắm rửa trước."
Augustus vô tội mà ngẩng đầu, "Tôi không có quần áo có thể thay."
Hắn lại đây chỉ mang theo một tấm thẻ, cái khác cũng không mang.
"Người máy sẽ đưa quần áo cho cậu" Sở Từ đẩy cửa ra, không lưu tình chút nào mà đem hắn ném vào: "Tắm kĩ một chút, trên người của cậu mùi máu tươi quá nặng."
Cửa khép lại răng rắc, Augustus cương một lát, giương mắt nhìn thấy bản thân trong gương, làn da tái nhợt, ánh mắt lãnh đạm, đến bề ngoài, căn cứ vào việc hắn dưới thành phố ngầm lâu như vậy đụng tới vô số người đến gần tới xem, đại khái cũng có thể coi như đẹp.
"Tôi nơi nào giống trẻ con......"
Hắn thấp thấp nói một câu, chậm rãi cởi xuống áo choàng, treo ở trên giá áo, sau đó tùy tay kéo xuống quần áo, lộ ra cơ bụng gầy nhưng rắn chắc.
Cơ bắp mỏng đều đều mà bám vào trên thân thể, bên trên che kín vết thương lung tung rối loạn, đều là huân chương mấy năm nay dưới mặt đất tích lũy, mỗi một vết thương đều đại biểu một lần chiến đấu, không phải chơi đùa đánh nhau, mà là lấy mạng ra để đặt cược.
Hắn ánh mắt lại dời xuống.
Mặc kệ từ phương diện kia mà xem, hắn cũng không nhỏ đi...... Người kia ánh mắt sao lại thế này, có phải hay không có vấn đề.
Hắn vặn ra vòi hoa sen, nước ấm áp rơi xuống, hơi nước ướt dầm dề nhanh chóng phiêu tán, rửa đi một thân máu.
Nghĩ đến người kia dặn dò, Augustus cưỡng bách chính mình tắm mười lăm phút. Sau khi xác nhận mùi sữa tắm hoàn toàn thay thế mùi máu tươi, hắn mới tắt đi chốt mở.
Hắn đem chai sữa tắm thả lại tại chỗ, tiếp theo hắn mới chú ý tới, bình sữa tắm này cư nhiên là vị sữa bò ngọt ngào.
"......"
Thôi, mặc kệ là vị gì, đều so với mùi máu tươi tốt hơn.
Người máy đốc đốc mà gõ cửa, Augustus mở một bên cánh cửa, từ cánh tay người máy tiếp nhận quần áo.
Hắn đổi quần áo, thật sâu thở ra một hơi.
Quần áo tất nhiên rất sạch sẽ, ước chừng là được người kia lấy ra, bên trên đồng dạng lưu lại mùi hương hoa hồng rất nhỏ.
Là hơi thở tin tức tố của người kia.
Cũng là hơi thở cùng thành phố ngầm hoàn toàn bất đồng, sạch sẽ, ấm áp, làm người không tự chủ được mà muốn trầm luân ở trong hơi thở như vậy, yên ổn ngủ một giấc.
Thẳng đến lúc này, hắn mới rốt cuộc cảm nhận được có rời đi thành phố ngầm thật hay không.
Hắn rốt cuộc cùng nơi địa ngục kia nói lời từ biệt.
Augustus mí mắt không chịu khống chế mà rũ xuống, khi sắp té ngã trên đất, hắn ngã vào một cái ôm phi thường ôn nhu.
Ấm áp, hơi thở dễ ngửi, tựa hồ có thể để hắn ngủ đến thiên hoang địa lão.
Hắn miễn cưỡng xốc lên mí mắt, rốt cuộc không chống cự được buồn ngủ mãnh liệt, chìm vào ngủ mơ.
"......" Sở Từ cạn lời mà nhìn nhóc con trong lòng ngực "Đứng cũng có thể ngủ?"
Augustus rầm rì một tiếng, giống như chó con, hướng trong lòng ngực cậu cọ cọ, tự thể nghiệm chứng minh, đứng đích xác có thể ngủ, hơn nữa còn có thể ngủ đến khá ngon.
"......"
Sở Từ đành phải đem hắn xách về giường, để hắn ở trên giường tự sinh tự diệt.
Augustus một giấc này ngủ thật sự sâu, chờ khi hắn tỉnh lại, phong cảnh ngoài cửa sổ lại đổi thành sao trời tuyên cổ bất biến.
Hắn mờ mịt mà gãi gãi đầu, qua vài giây mới nhớ tới, hắn đã rời khỏi thành phố ngầm, đi theo một người hoàn toàn xa lạ, sắp nghênh đón một tương lai không thể dự đoán được.
Hắn khôi phục bình tĩnh, xuống giường đi tìm vị chủ nhân đáng giận kia của hắn.
Chiến hạm quá lớn, hắn không quen thuộc, chỉ có thể một phòng lại một phòng mà gõ cửa.
Gõ gõ, hắn phát hiện, con chiến hạm thật lớn này cư nhiên không có người.
Hắn đi tìm nhiều phòng như vậy, chính là không có thu được một cái đáp lại, quạnh quẽ đến đáng sợ.
Hắn bước chân càng ngày càng nhẹ, khi sắp đi ra khu nghỉ ngơi, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, hắn nhắm mắt, nhìn thấy người hắn tìm ngồi ở nhà ăn, đang nhíu mày uống một chén sữa bò.
Trong nháy mắt nhìn thấy cậu, Augustus chính mình không ý thức được, lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một cái.
"Tỉnh?" Cảm giác được tầm mắt của hắn, Sở Từ tự nhiên mà nhìn về phía hắn, hướng hắn nói: "Tỉnh liền tới đây ăn cơm, đừng cứ nhìn chằm chằm vào tôi, nhìn tôi có thể làm cậu không đói bụng sao?"
Augustus đi qua, ngồi ở đối diện cậu: "Tôi vừa mới tìm ngài."
"À" Sở Từ buông cái ly, chống cằm, rất có thú vị hỏi: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Augustus sửng sốt một chút, lắc đầu: "Không có chuyện gì."
"Vậy cậu tìm tôi vì cái gì?"
"......"
Augustus bị cái vấn đề đơn giản này làm cho nghẹn họng.
Vì hỏi ngài có phân phó gì hay không? Vì xác nhận ngài có ở đây không, an toàn không?
...... Đây muốn nói ra miệng như thế nào, nghe vào giống như là chủ động tìm ngược M đấy được không.
Hắn càng nghĩ càng không vui, mặt vô biểu tình mà ăn phần cơm thuộc về chính mình, hắn một bên ăn, một bên nhịn không được tự hỏi, vì cái gì người này nói muốn nghe hắn nói, hắn cư nhiên liền thật sự phe phẩy đuôi chờ xử lý.
Mình là chó sao? Mình không phải thật sự là chó nhỉ?
Thời điểm sắp ăn xong, hắn bỗng nhiên nghe được người kia nói: "Cậu đêm ngủ nay cùng tôi."
Augustus: "?"
Hắn thất thần, thịt bò trên nĩa rớt lại dĩa đồ ăn: "Ngài ở đây có pháp điển tinh tế không?"
Sở Từ nheo lại mắt, không chút để ý mà đáp: "Hửm?"
Augustus mím môi, rất muốn nói cho cậu lại không dám nói cho cậu, hắn muốn xem hợp đồng lao động hợp pháp, nhìn xem trên đó có hay không người làm có nghĩa vụ bồi ngủ hay không.
Nếu như không có......
Nếu như không có, như vậy cùng người này ngủ tựa hồ cũng không phải không thể. ( Mất nghị lực quá anh ơi ╚(•⌂•)╝).
- -------------------------------------
---------------------------------------------------------------------------------
Gió tuyết thổi khắp cả tinh cầu, phóng mắt nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt toàn là một mảnh trắng xoá, chỉ lộ ra những kiến trúc cao tầng màu đen rách nát đứt gãy.
Ngày tuyết lớn như vậy, người rất khó mở mắt ra. Augustus không có hệ thống bảo hộ, bị gió lạnh thấu xương thổi giống sói con xù lông, đôi mắt màu xám nửa híp, biểu tình khó có được chút vô thố.
[ Bên ngoài quá lạnh ] hệ thống nói: [ Nhiệt độ không khí chênh lệch quá lớn, hắn chịu không nổi. ]
Sở Từ bất động thanh sắc nhìn hắn một cái, tên nhóc con bị đông lạnh đến sắc mặt tái nhợt, nhưng lại quật cường không rên một tiếng, vừa không chịu hướng cậu xin giúp đỡ, cũng không yếu thế trước thời tiết giá lạnh, ước chừng là dưới thành phố ngầm quá lâu, cảm thấy rét lạnh cũng có thể chết lặng căng cho qua.
Cậu nhẹ nhàng thở dài, cởi áo choàng màu đen to rộng, ném vào trong lòng ngực tên nhóc con: "Khoác vào."
Áo choàng dựa theo quy cách quân trang chế ra, khả năng chống gió chống lạnh là nhất, lại được hệ thống cải tạo qua, sờ lên xúc cảm mềm mại thoải mái, như là lông chim mềm nhẹ.
Augustus đại khái là không nghĩ tới người này còn sẽ có lòng tốt như vậy, ngây người một chút, áo choàng đã bị gió cuốn ra hơn phân nửa, mắt thấy sẽ bị bay đi, hắn vội vàng đem áo choàng túm về, chặt chẽ ôm vào trong ngực.
Sở Từ: "......"
Tên tiểu quỷ này bị thổi ngốc luôn à, ôm trong lòng ngực có ích lợi gì?
"Khoác."
"......" Augustus do dự một lát, không có biểu tình gì nói: "Trên người tôi rất dơ."
Hắn cùng đầu trâu đánh nhau mấy giờ, quần áo đã sớm dính đầy mồ hôi và máu cùng bụi đất, dưới thành phố ngầm không có gì đặc biệt, dù sao bên trong có rất nhiều người giống hắn đều dơ hề hề. Chính là khi cùng người này đơn độc ở chung, lại là không được.
Áo choàng cậu ném lại đây còn giữ một chút độ ấm, còn có một chút mùi hương rất nhẹ gió lạnh cũng thổi không đi, như là hoa hồng mỹ lệ yếu ớt che giấu trong gió tuyết.
Quá sạch sẽ, dù là người này, hay là quần áo người này mặc, đều là tồn tại cùng hắn hoàn toàn tương phản.
Hắn không dám làm dơ.
Sở Từ đi đến trước mặt hắn, sửa sửa đầu tóc hỗn độn của hắn, cong khóe môi lên: "Cậu hiện tại là của tôi, tiểu quỷ. Tôi bảo làm cái gì, cậu phải làm cái đó, đây là mệnh lệnh, cậu không có quyền cự tuyệt."
Augustus nâng mắt lên, cùng cậu đối diện.
Tên nhóc này đã ở dưới thành phố ngầm rất lâu rồi, rõ ràng là dinh dưỡng không đầy đủ, thân hình thiên về gầy yếu. Hắn nhấp chặt môi, cằm banh ra một cạnh sắc bén, màu xám trong ánh mắt chứa đầy gió tuyết.
Hắn an tĩnh vài giây, trả lời: "Tuân mệnh, chủ nhân."
Hắn rũ mắt, phủ thêm áo choàng, thoạt nhìn tựa như một cái cây an tĩnh, gầy yếu lại vô hại.
Nhưng ai đều rõ ràng, được áo choàng mềm mại bọc không phải là con chó con ngoan ngoãn gì, mà là một thanh đao với cùng sắc nhọn.
Chiến hạm ngừng ở nơi xa, bị bông tuyết bay lả tả che khuất hơn phân nửa, đến hình dáng cũng trở nên mơ hồ.
Sở Từ lười phải đi xa như vậy, đơn giản để hệ thống đem chiến hạm lái lại đây, nhìn thấy gió tuyết mênh mông bỗng nhiên hiện lên một con chiến hạm che trời lấp đất, tiểu sói con dù bình tĩnh như thế nào, lúc này cũng không khỏi nhìn nhìn Sở Từ.
Sở Từ thoáng nhìn ánh mắt của hắn, khóe mắt loan loan: "Nhùn tôi như vậy làm gì?"
Augustus nghẹn trong chốc lát, không tình nguyện mà nói: "Tôi không nghĩ tới ngài đến chiến hạm đều có, ngài rất lợi hại."
"Đúng vậy, tôi siêu lợi hại." Sở Từ ngữ khí tản mạn lại thẳng thắn thành thật: "Cho nên cậu phải báo đáp tôi thật tốt, không chừng tôi cao hứng, liền sẽ thả cho cậu tự do."
Augustus không trả lời, ánh mắt lại không tự giác lập loè lên.
Tự do đối với hắn dụ hoặc thật sự quá lớn, mỗi người bị cầm tù dưới mặt đất mười năm, đều sẽ đối với nó có khát vọng vượt mức bình thường.
Cho nên liền tính người này nói những lời này có thể là giả, hắn cũng nhịn không được có chút chờ mong.
"Ngài nói chính là thật sự?"
"Đương nhiên." Sở Từ cười rộ lên: "Tôi có cái gì phải lừa gạt cậu?"
Augustus: "......"
Hắn hai bàn tay trắng, thật sự không có gì đáng cho người ta lừa.
"Tôi đây phải báo đáp ngài như thế nào?"
Sở Từ trên dưới nhìn quét hắn một lần: "Cậu trước lớn cao một chút đi, bộ dáng hiện tại của cậu, mặc kệ tôi để cậu làm cái gì, người khác khả năng đều sẽ cho rằng tôi ngược đãi trẻ em."
Augustus: "......"
Hắn nhịn không được có chút đỏ mặt, giống như là bị chọc phá tâm tư cất giấu, tức muốn hộc máu lại phô trương thanh thế mà trả lời: "Tôi cũng không yếu như vậy."
Hắn chẳng qua là so với cậu lùn một chút mà thôi, nơi nào đến nỗi khoa trương ngược đãi trẻ em.
Hắn dừng một chút, còn nói thêm: "Tôi còn có thể lớn tiếp, ngài chờ xem, tôi rất mau sẽ vượt qua ngài."
Sở Từ ý cười xinh đẹp: "Được, tôi chờ."
Là ảo giác sao, Augustus nhìn cậu một cái, luôn cảm thấy cậu nói những lời này ngữ khí thật ôn nhu.
Ôn nhu đến làm trái tim hắn từ khi bắt đầu thấy chiến hạm mạc danh kịch liệt nhảy lên dần dần bình tĩnh trở lại, độ ấm trên mặt lại trở nên càng ngày càng cao, cơ hồ sắp sôi trào.
Hắn đi ở sau Sở Từ vài bước, lặng lẽ đem mặt vùi vào áo choàng.
Mùi hương rất nhạt ập vào trước mặt, áo choàng không biết là chế từ vải dệt nào, mềm mại đến không thể tưởng tượng, tựa như một cái ôm vô cùng ôn nhu.
Augustus vành tai càng thêm nóng bỏng.
Thanh tỉnh một chút, hắn ở trong lòng đối chính mình nói, mày sao lại có thể vì một viên đạn bọc đường, liền buông xuống thù hận với người này, mày rốt cuộc có nguyên tắc hay không.
Chiến hạm rơi xuống trước mặt hai người, cửa khoang từ từ mở ra, Sở Từ quay đầu, nhìn thấy biểu tình của nhóc con rõ ràng như đi vào cõi thần tiên thiên, tùy tay xách một cái, đem hắn xách vào chiến hạm.
"Cậu ngẩn người làm gì?"
"......" Augustus bị xách sau cổ, thanh âm đều trở nên có chút nặng nề: "Không có."
Sở Từ đem hắn một đường xách đến trước cửa phòng tắm: "Mặc kệ lúc trước cậu muốn làm gì, hiện tại đi tắm rửa trước."
Augustus vô tội mà ngẩng đầu, "Tôi không có quần áo có thể thay."
Hắn lại đây chỉ mang theo một tấm thẻ, cái khác cũng không mang.
"Người máy sẽ đưa quần áo cho cậu" Sở Từ đẩy cửa ra, không lưu tình chút nào mà đem hắn ném vào: "Tắm kĩ một chút, trên người của cậu mùi máu tươi quá nặng."
Cửa khép lại răng rắc, Augustus cương một lát, giương mắt nhìn thấy bản thân trong gương, làn da tái nhợt, ánh mắt lãnh đạm, đến bề ngoài, căn cứ vào việc hắn dưới thành phố ngầm lâu như vậy đụng tới vô số người đến gần tới xem, đại khái cũng có thể coi như đẹp.
"Tôi nơi nào giống trẻ con......"
Hắn thấp thấp nói một câu, chậm rãi cởi xuống áo choàng, treo ở trên giá áo, sau đó tùy tay kéo xuống quần áo, lộ ra cơ bụng gầy nhưng rắn chắc.
Cơ bắp mỏng đều đều mà bám vào trên thân thể, bên trên che kín vết thương lung tung rối loạn, đều là huân chương mấy năm nay dưới mặt đất tích lũy, mỗi một vết thương đều đại biểu một lần chiến đấu, không phải chơi đùa đánh nhau, mà là lấy mạng ra để đặt cược.
Hắn ánh mắt lại dời xuống.
Mặc kệ từ phương diện kia mà xem, hắn cũng không nhỏ đi...... Người kia ánh mắt sao lại thế này, có phải hay không có vấn đề.
Hắn vặn ra vòi hoa sen, nước ấm áp rơi xuống, hơi nước ướt dầm dề nhanh chóng phiêu tán, rửa đi một thân máu.
Nghĩ đến người kia dặn dò, Augustus cưỡng bách chính mình tắm mười lăm phút. Sau khi xác nhận mùi sữa tắm hoàn toàn thay thế mùi máu tươi, hắn mới tắt đi chốt mở.
Hắn đem chai sữa tắm thả lại tại chỗ, tiếp theo hắn mới chú ý tới, bình sữa tắm này cư nhiên là vị sữa bò ngọt ngào.
"......"
Thôi, mặc kệ là vị gì, đều so với mùi máu tươi tốt hơn.
Người máy đốc đốc mà gõ cửa, Augustus mở một bên cánh cửa, từ cánh tay người máy tiếp nhận quần áo.
Hắn đổi quần áo, thật sâu thở ra một hơi.
Quần áo tất nhiên rất sạch sẽ, ước chừng là được người kia lấy ra, bên trên đồng dạng lưu lại mùi hương hoa hồng rất nhỏ.
Là hơi thở tin tức tố của người kia.
Cũng là hơi thở cùng thành phố ngầm hoàn toàn bất đồng, sạch sẽ, ấm áp, làm người không tự chủ được mà muốn trầm luân ở trong hơi thở như vậy, yên ổn ngủ một giấc.
Thẳng đến lúc này, hắn mới rốt cuộc cảm nhận được có rời đi thành phố ngầm thật hay không.
Hắn rốt cuộc cùng nơi địa ngục kia nói lời từ biệt.
Augustus mí mắt không chịu khống chế mà rũ xuống, khi sắp té ngã trên đất, hắn ngã vào một cái ôm phi thường ôn nhu.
Ấm áp, hơi thở dễ ngửi, tựa hồ có thể để hắn ngủ đến thiên hoang địa lão.
Hắn miễn cưỡng xốc lên mí mắt, rốt cuộc không chống cự được buồn ngủ mãnh liệt, chìm vào ngủ mơ.
"......" Sở Từ cạn lời mà nhìn nhóc con trong lòng ngực "Đứng cũng có thể ngủ?"
Augustus rầm rì một tiếng, giống như chó con, hướng trong lòng ngực cậu cọ cọ, tự thể nghiệm chứng minh, đứng đích xác có thể ngủ, hơn nữa còn có thể ngủ đến khá ngon.
"......"
Sở Từ đành phải đem hắn xách về giường, để hắn ở trên giường tự sinh tự diệt.
Augustus một giấc này ngủ thật sự sâu, chờ khi hắn tỉnh lại, phong cảnh ngoài cửa sổ lại đổi thành sao trời tuyên cổ bất biến.
Hắn mờ mịt mà gãi gãi đầu, qua vài giây mới nhớ tới, hắn đã rời khỏi thành phố ngầm, đi theo một người hoàn toàn xa lạ, sắp nghênh đón một tương lai không thể dự đoán được.
Hắn khôi phục bình tĩnh, xuống giường đi tìm vị chủ nhân đáng giận kia của hắn.
Chiến hạm quá lớn, hắn không quen thuộc, chỉ có thể một phòng lại một phòng mà gõ cửa.
Gõ gõ, hắn phát hiện, con chiến hạm thật lớn này cư nhiên không có người.
Hắn đi tìm nhiều phòng như vậy, chính là không có thu được một cái đáp lại, quạnh quẽ đến đáng sợ.
Hắn bước chân càng ngày càng nhẹ, khi sắp đi ra khu nghỉ ngơi, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, hắn nhắm mắt, nhìn thấy người hắn tìm ngồi ở nhà ăn, đang nhíu mày uống một chén sữa bò.
Trong nháy mắt nhìn thấy cậu, Augustus chính mình không ý thức được, lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một cái.
"Tỉnh?" Cảm giác được tầm mắt của hắn, Sở Từ tự nhiên mà nhìn về phía hắn, hướng hắn nói: "Tỉnh liền tới đây ăn cơm, đừng cứ nhìn chằm chằm vào tôi, nhìn tôi có thể làm cậu không đói bụng sao?"
Augustus đi qua, ngồi ở đối diện cậu: "Tôi vừa mới tìm ngài."
"À" Sở Từ buông cái ly, chống cằm, rất có thú vị hỏi: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Augustus sửng sốt một chút, lắc đầu: "Không có chuyện gì."
"Vậy cậu tìm tôi vì cái gì?"
"......"
Augustus bị cái vấn đề đơn giản này làm cho nghẹn họng.
Vì hỏi ngài có phân phó gì hay không? Vì xác nhận ngài có ở đây không, an toàn không?
...... Đây muốn nói ra miệng như thế nào, nghe vào giống như là chủ động tìm ngược M đấy được không.
Hắn càng nghĩ càng không vui, mặt vô biểu tình mà ăn phần cơm thuộc về chính mình, hắn một bên ăn, một bên nhịn không được tự hỏi, vì cái gì người này nói muốn nghe hắn nói, hắn cư nhiên liền thật sự phe phẩy đuôi chờ xử lý.
Mình là chó sao? Mình không phải thật sự là chó nhỉ?
Thời điểm sắp ăn xong, hắn bỗng nhiên nghe được người kia nói: "Cậu đêm ngủ nay cùng tôi."
Augustus: "?"
Hắn thất thần, thịt bò trên nĩa rớt lại dĩa đồ ăn: "Ngài ở đây có pháp điển tinh tế không?"
Sở Từ nheo lại mắt, không chút để ý mà đáp: "Hửm?"
Augustus mím môi, rất muốn nói cho cậu lại không dám nói cho cậu, hắn muốn xem hợp đồng lao động hợp pháp, nhìn xem trên đó có hay không người làm có nghĩa vụ bồi ngủ hay không.
Nếu như không có......
Nếu như không có, như vậy cùng người này ngủ tựa hồ cũng không phải không thể. ( Mất nghị lực quá anh ơi ╚(•⌂•)╝).
- -------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất