Chương 72: Phương hoa tuyệt đại (3)
Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Bắt không được con ma vật kia, còn bị cậu trêu chọc một trận, Càn Nguyên thần quân nơi nào còn không biết xấu hổ mà tiếp tục ở lại trước cửa thanh lâu nữa, vội vàng làm thủ thuật che mắt chạy.
Sở Từ ngồi ở trước cửa sổ, gió đi ngang qua cuốn ống tay áo của cậu lên, cậu không chút nào để ý, chỉ là cong đôi mắt, nhìn lão nhân kia thẹn quá thành giận mà rời đi, ý cười trong mắt càng thêm nồng đậm.
Cậu tự nhiên biết lão nhân kia là ai, bầu trời luôn có thiên binh hạ phàm, luôn muốn trảm yêu trừ ma, từ lúc cậu sinh ra vẫn luôn tìm mọi cách bắt cậu, đã sớm làm cậu phiền không chịu nổi.
Hiện tại trêu cợt lão nhân này một trận, cũng coi như làm cậu vui vẻ một chút.
"Công tử......"
Các mỹ nhân vờn quanh ở bên người cậu si ngốc mà nhìn cậu, thần thái cùng tiểu thiếu gia kia không khác biệt, chỉ là vị tiểu thiếu gia kia không dám đụng vào cậu một cái, các mỹ nhân lại nhu nhược không xương mà rúc vào bên cạnh cậu, vô cùng quyến luyến mà nắm lấy góc áo của cậu.
Thanh lâu này là nơi có các mỹ nhân nổi danh Kinh Thành, các nàng thân là con hát, gặp qua nam tử vô số kể, đã sớm đối với nam tử không còn hứng thú. Nhưng hiện tại, các nàng đều giống như những thiếu nữ ngây thơ, mặt mày e lệ ngượng ngùng, sóng mắt như nước.
Sở Từ rũ mắt xuống, trìu mến mà xoa xoa đuôi mắt sưng đỏ của mỹ nhân, ôn nhu hỏi: "Êm đẹp, sao lại khóc, là ta làm nàng khổ sở sao?"
Mỹ nhân nhẹ nhàng lắc đầu, châu thoa trên đầu cùng nhau lắc lư vài cái: "Không...... Không phải công tử sai...... Thiếp chỉ là nghĩ đến không thể làm bạn ở bên người công tử, khổ sở trong lòng."
"A?" Sở Từ đầu ngón tay tinh tế mà miêu tả đuôi mắt rơi lệ của mỹ nhân, thanh âm càng thêm ôn nhu, khiến người dễ dàng trầm luân ở trong ngữ điệu êm tai như vậy, lại không thể thoát ra: "Nàng muốn luôn bồi bên người ta?"
Mỹ nhân còn chưa trả lời, các mỹ nhân khác dựa vào bên người cậu lại nói trước: "Thiếp cũng muốn bồi ở bên người công tử."
"Thiếp cũng muốn."
Thanh âm các mỹ nhân khẩn cầu càng ngày càng nhiều. Sở Từ bất đắc dĩ mà cười rộ lên, ngón tay thon dài đặt ở bên môi mỹ nhân: "Suỵt."
Cậu chậm rãi nói: "Thời gian không còn sớm, ngủ đi."
Ma khí phiêu tán quấn lấy các mỹ nhân suýt té xỉu trên mặt đất, đem các nàng nhẹ nhàng đưa về giường.
Không có mỹ nhân vây quanh, hơi thở phấn son cũng phai nhạt rất nhiều, Sở Từ lấy đi kí ức của các nàng đối với chính mình, đứng dậy rời khỏi hoa lâu.
Đêm trăng gió cao, Sở Từ tùy ý nhảy lên tường hoàng thành.
Ma vật có thể cảm giác được cảm xúc âm u, mà ở trong kinh thành, hoàng cung là nơi đen tối nhất.
"Hình như có chút đói bụng," cậu sầu bi mà nhẹ giọng nỉ non, bước một bước đi vào hoàng cung, nhìn không thấy ma khí tứ tán, theo gió lẻn vào mỗi một góc trong hoàng cung: "Nơi này lớn như vậy, hẳn là có con mồi của ta nhỉ."
Cung đình mây khói mù mịt bởi vì cậu đến, trở nên càng thêm tinh phong huyết vũ.
Thiên tử mưu toan luyện đan thành tiên, các hoàng tử ra tay tương tàn, hậu cung cũng không may mắn thoát khỏi, âm mưu quỷ kế bện thành một cái lưới lớn, chặt chẽ bao phủ mỗi một người trong hoàng cung.
Không có ai có thể từ trong cái võng này chạy thoát.
Cảm xúc âm u trùng trùng điệp điệp dâng cao dưới ma khí cố tình dẫn đường, rốt cuộc vỡ đê lan tràn, một phát không thể vãn hồi.
Tướng quân binh biến, thần tử phản loạn, cung đình phồn hoa ngày xưa đã sớm khuynh đảo, lộ ra bộ dáng suy yếu.
Mờ mịt, sợ hãi, ghen ghét, thù hận...... Đủ loại cảm xúc hỗn hợp lại cùng nhau, như mây đen che lấp mặt trời, mà đám mây này, còn đang không ngừng hướng ra phía ngoài lan rộng.
Viên Văn thần quân vì thế đập nát vô số cái bàn, nhưng vẫn như cũ thay đổi không được cảnh tượng mây đen càng ngày càng bao la hùng vĩ: "Lúc này mới bao lâu? Mà ma vật này đã muốn hủy diệt một cái triều đại, nửa năm còn chưa đến! Lại tiếp tục như vậy nữa, nhân gian có mấy triều đại chịu được nó chơi như vậy?!"
Càn Nguyên thần quân cũng không có biện pháp duy trì bình tĩnh, không nhịn được lẩm bẩm tự nói: "Không ổn không ổn không ổn, không xong không xong không xong, này nhưng làm sao cho phải."
Nhân gian oán khí càng ngày càng đậm, mà ma vật kia cũng không hề che giấu, giấu giếm hành tung, mà là quang minh chính đại mà thả ma khí ra, chiêu cáo tồn tại của bản thân, như đang cười nhạo một đám thần tiên vô dụng trên trời.
"Ta lại đi tìm nó nói chuyện!" Càn Nguyên thần quân đột nhiên lắc mình, biến mất không thấy.
Bên ngoài nháo đến chướng khí mù mịt, trong hoàng cung lại là một cảnh tượng tráng lệ huy hoàng, tơ lụa tinh xảo đẹp đẽ quý giá phủ kín sàn, đá quý lộng lẫy như sao chiếu đầy trần nhà, những trân bảo khác bày biện không cần nói tỉ mỉ, dùng hình dung cực kì xa xỉ còn có vẻ đơn bạc.
Một cũng điện như vậy, nếu như bị người khác thấy, nhất định sẽ mắng hoàng đế, khởi nghĩa vũ trang, nhưng khi nhìn thấy mỹ nhân ngồi ở trong điện, người khác lại chắc chắn cảm thấy, chỉ là như thế này sao mà đủ, hẳn nên vì mỹ nhân tìm kiếm tất cả đồ hiếm trên đời, mới có thể xứng với mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành của cậu.
Khi Càn Nguyên thần quân tới, Sở Từ đang lười nhác mà ngồi ở bên cửa sổ, dùng ma khí lột ra một quả quýt.
Nhìn thấy lão nhân Càn Nguyên đột nhiên xuất hiện, cậu cũng không có lộ ra nửa phần thần sắc dư thừa, mà là tiếp tục chậm rì rì mà dùng ma khí lột xuống chỉ vàng dính trên múi quýt.
Càn Nguyên ngồi vào trước mặt cậu, sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu, nói: "...... Kỳ thật miếng quýt này với người có lợi."
Sở Từ lúc này mới lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc, giống như đang hỏi, đầu óc của ông có vấn đề đúng không, ta lại không phải người, ta là ma.
Càn Nguyên thần quân cũng không rõ, ông lại nhìn sao mà hiểu được hàm nghĩa ánh mắt của con ma vật này, nghĩ tới nghĩ lui, có thể là cậu trào phúng quá rõ ràng, không thèm che giấu chút nào.
Càn Nguyên lại an tĩnh một lúc lâu, tận tình khuyên bảo mà nói: "Dừng tay đi, không cần lại gây chuyện sinh sự, ngươi họa loạn nhân gian như thế, Thiên Đạo sẽ không mặc kệ đâu, ngươi sao lại muốn chịu khổ bị trời phạt vậy?"
Lớp vỏ cuối cùng của quả quýt cũng bị ma khí lột xong, hơi thở ngọt ngào tràn ngập.
Sở Từ ăn luôn cả quả, thong thả ung dung mà trả lời: "Ta là ma."
Ba chữ đủ để cho thấy lập trường của cậu, cậu là ma, cậu sinh ra chính là muốn họa loạn nhân gian.
"Ma chỉ là xuất thân của ngươi, ngươi cũng có thể lựa chọn không làm yêu ma."
Sở Từ nghiêng nghiêng đầu, bộ dáng thoạt nhìn vô tội lại vô hại, như đứa trẻ hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu không phải nốt đỏ trước mắt càng thêm quỷ diễm, Càn Nguyên có lẽ cũng muốn bị loại thần thái nhu nhược này của cậu lừa qua mặt.
Lực dụ dỗ của ma vật này thật sự mạnh tới nỗi *đăng phong tạo cực rồi, dù cẩn thận phòng thủ, cũng phòng không được ma khí *vô khổng bất nhập của cậu.
*Đăng Phong Tạo Cực: lên được tới đỉnh cao nhất.
*Vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng có.
Càn Nguyên thần quân bỗng chốc chuyển qua một bên, ông mới vừa dời đi, nơi vừa ngồi oanh mà tạc nứt, thạch đá dập nát văng khắp nơi, đâm vào bốn phía cửa sổ giấy đơn bạc
"Ông sao lại né ra vậy" Sở Từ oán giận mà nói: "Ta vừa rồi còn đang suy nghĩ, ông nếu mà không né, ta sẽ không bao giờ làm chuyện xấu nữa. Đáng tiếc, ông cùng ta một chút ăn ý đều không có."
Càn Nguyên thần quân suýt nữa tức xỉu, con ma vật này thật sự là ác liệt đến làm người hận đến ngứa răng: "Ngươi lại không nói trước làm chi."
"Ông chơi qua trò chơi trên nhân gian chưa?" Sở Từ không vội không chậm mà trả lời: "Nhân gian chơi trốn tìm, nhưng cho tới bây giờ không có đứa trẻ nào đứng ra, nói cho người khác nó ở nơi đó. Ta cũng là đang cùng ông chơi trò chơi mà, chính là ông thua."
Đây rõ ràng chính là giảo biện, đừng tưởng rằng ông ở Thiên giới, liền không rõ quy củ của nhân gian nhá, dù cho là chơi trốn tìm, đưa trẻ cũng sẽ hẹn một thời gian bắt đầu.
Nhưng ông không thể cùng ma vật nói đạo lý, căn cứ vào việc hiện tại cậu làm chính là chuyện này: "Vậy ngươi có thể hay không lại chơi thêm một lần?"
"Không cần," Sở Từ lắc đầu: "Đã biết đáp án, trò chơi còn có cái gì thú vị nữa, ta mới không chơi đâu."
Mắt thấy Càn Nguyên lão nhân tức giận đến râu đều dựng lên tới, Sở Từ vui vẻ mà nhìn cảnh tượng râu tóc lão nhân tán loạn, ăn xong dư lại mấy quả quýt: "Đến cái mà ông nói là trời phạt, nó muốn tới thì sao, vậy để nó đến đây đi."
Ma vật rốt cuộc là ma vật, trời sinh ác ý, đối với bất luận chuyện gì đều không có tâm trạng sợ sệt, càng đừng nói sợ một thứ không biết gọi là trời phạt.
Càn Nguyên hỏi: "Ngươi là vô luận như thế nào cũng không chịu dừng tay, đúng không?"
Sở Từ cả người lượn lờ biến mất tại chỗ, chỉ còn lại một câu mờ mịt, hàm chứa ý cười nói: "Đoán đúng rồi đấy."
Oán khí lan tràn, nhân gian rung chuyển đến nỗi không thể vãn hồi, tiếp theo, đó là khói lửa nổi lên bốn phía.
Chiến loạn huỷ hoại vô số quốc gia của nhiều người, người sống sót, oán khí lại sẽ trở nên càng sâu, tuần hoàn lặp lại, thế cho nên tới cuối cùng, chiến tranh đến tột cùng là vì sao bắt đầu đã không còn quan trọng, chỉ có tranh đâu không ngừng.
Mây đen đen nghìn nghịt che khuất trời, không có ai có thể nhìn thấy mặt trời.
Chiến trường nơi biên cảnh, núi xác biển máu, kền kền xoay vòng ở trên không, nhân loại đến tận thế, mà với chúng nó mà nói, lại là thịnh yến bắt đầu.
Chim hót thật dài liên miên không dứt, vị tướng quân mất hết sức ngã vào trên núi xác, không cam lòng mà nhìn mây đen buông xuống, đồng tử hiện lên tàn ảnh chim bay.
Hắn...... Không muốn chết.
Hắn thậm chí còn không rõ, hắn đến tột cùng là vì sao mà gây chiến.
Bỗng nhiên, trong mắt hắn xuất hiện thân ảnh của một người.
Người kia dung mạo đẹp đến quỷ dị, gió trên cánh đồng hoang vu cũng không thể cuốn lên tóc dài của cậu, cậu lặng lẽ tản bộ chậm rãi đi tới, không chê hắn một thân máu chút nào, cúi người đem hắn nâng dậy.
"Đáng thương," thanh âm êm tai lại linh hoạt kỳ ảo, làm người hốt hoảng cho rằng thanh âm này là từ một thế giới khác truyền đến: "Bỏ mình mà hồn chưa tan......"
"Ngươi có tâm nguyện gì chưa xong sao, hay là không cam lòng, oán hận nhân gian này?"
Tướng quân một chút mở to hai mắt, hận ý đè ở đáy lòng bị cậu dăm ba câu kích phát ra "Hô...... Hô......"
"A," Sở Từ săn sóc mà nói: "Ngươi hẳn là oán hận, triều đình mục nát, hoàng đế ngu ngốc, không màng ngươi phản đối, khăng khăng tuyên chiến, ngươi cùng binh lính của ngươi đều không ngoại lệ, tất cả chết ở chỗ này...... Có phải hay không cực kỳ hận?"
Tướng quân trong mắt chảy ra huyết lệ: "Hô......"
Sở Từ ôm lấy hắn, dựa vào bên tai hắn, từng câu từng chữ chậm rãi nói: "Đem nỗi hận của ngươi toàn bộ giao cho ta, được không?"
Đầu ngón tay của cậu đi chuyển đến ngực tướng quân, trái tim đã sớm ngừng đập lúc này lại kịch liệt mà vang, như có thứ gì muốn nhập vào cơ thể mà ra: "Đem oán hận của ngươi đối với nhân gian, không cam lòng, sát ý...... Toàn bộ giao cho ta đi, ta tới thay ngươi hoàn thành nguyện vọng của ngươi."
Ma khí màu đen bao phủ lấy toàn bộ chiến trường, máu khô đọng lại đầy đất như miếng băng mỏng vào nước tan ra, như mưa phùn kéo dài, thẩm thấu vào ma khí đang quay cuồng.
Tướng quân chậm rãi nhắm lại đôi mắt ảm đạm không ánh sáng.
Sở Từ ngón tay hoàn toàn đi vào ngực hắn, thời khắc mà máu tươi theo đốt ngón tay của cậu chảy xuôi xuống dưới, tia sét chói mắt xé mở mây đen thật dày, ở đỉnh đầu cậu ầm ầm nổ tung.
Máu không nhỏ giọt đến trên mặt đất, mà là vô thanh vô tức chui vào làn da của cậu.
Âm thanh thiên lôi không dứt bên tai, từng đạo rớt xuống, đem lá chắn ma khí đập đến lung lay sắp đổ.
Thi thể tương quân nặng nề ngã xuống, Sở Từ thu hồi tay, mở to mắt.
Cặp mắt sũng nước chứa đầy máu tươi, vài sợi ma khí chưa thu lại giấu ở đáy mắt của cậu, như đang ấp ủ một ảo mộng làm người say mê.
"A," cậu cười như không cười mà cong khóe môi lên, duỗi tay đón được một cái lôi điện: "...... Thần."
Tác giả có lời muốn nói: Công sinh ra.
- -------------------------------------
Editor: Công thân phận trâu lắm, mà cũng ngốc không chịu nổi =))).
---------------------------------------------------------------------------------
Bắt không được con ma vật kia, còn bị cậu trêu chọc một trận, Càn Nguyên thần quân nơi nào còn không biết xấu hổ mà tiếp tục ở lại trước cửa thanh lâu nữa, vội vàng làm thủ thuật che mắt chạy.
Sở Từ ngồi ở trước cửa sổ, gió đi ngang qua cuốn ống tay áo của cậu lên, cậu không chút nào để ý, chỉ là cong đôi mắt, nhìn lão nhân kia thẹn quá thành giận mà rời đi, ý cười trong mắt càng thêm nồng đậm.
Cậu tự nhiên biết lão nhân kia là ai, bầu trời luôn có thiên binh hạ phàm, luôn muốn trảm yêu trừ ma, từ lúc cậu sinh ra vẫn luôn tìm mọi cách bắt cậu, đã sớm làm cậu phiền không chịu nổi.
Hiện tại trêu cợt lão nhân này một trận, cũng coi như làm cậu vui vẻ một chút.
"Công tử......"
Các mỹ nhân vờn quanh ở bên người cậu si ngốc mà nhìn cậu, thần thái cùng tiểu thiếu gia kia không khác biệt, chỉ là vị tiểu thiếu gia kia không dám đụng vào cậu một cái, các mỹ nhân lại nhu nhược không xương mà rúc vào bên cạnh cậu, vô cùng quyến luyến mà nắm lấy góc áo của cậu.
Thanh lâu này là nơi có các mỹ nhân nổi danh Kinh Thành, các nàng thân là con hát, gặp qua nam tử vô số kể, đã sớm đối với nam tử không còn hứng thú. Nhưng hiện tại, các nàng đều giống như những thiếu nữ ngây thơ, mặt mày e lệ ngượng ngùng, sóng mắt như nước.
Sở Từ rũ mắt xuống, trìu mến mà xoa xoa đuôi mắt sưng đỏ của mỹ nhân, ôn nhu hỏi: "Êm đẹp, sao lại khóc, là ta làm nàng khổ sở sao?"
Mỹ nhân nhẹ nhàng lắc đầu, châu thoa trên đầu cùng nhau lắc lư vài cái: "Không...... Không phải công tử sai...... Thiếp chỉ là nghĩ đến không thể làm bạn ở bên người công tử, khổ sở trong lòng."
"A?" Sở Từ đầu ngón tay tinh tế mà miêu tả đuôi mắt rơi lệ của mỹ nhân, thanh âm càng thêm ôn nhu, khiến người dễ dàng trầm luân ở trong ngữ điệu êm tai như vậy, lại không thể thoát ra: "Nàng muốn luôn bồi bên người ta?"
Mỹ nhân còn chưa trả lời, các mỹ nhân khác dựa vào bên người cậu lại nói trước: "Thiếp cũng muốn bồi ở bên người công tử."
"Thiếp cũng muốn."
Thanh âm các mỹ nhân khẩn cầu càng ngày càng nhiều. Sở Từ bất đắc dĩ mà cười rộ lên, ngón tay thon dài đặt ở bên môi mỹ nhân: "Suỵt."
Cậu chậm rãi nói: "Thời gian không còn sớm, ngủ đi."
Ma khí phiêu tán quấn lấy các mỹ nhân suýt té xỉu trên mặt đất, đem các nàng nhẹ nhàng đưa về giường.
Không có mỹ nhân vây quanh, hơi thở phấn son cũng phai nhạt rất nhiều, Sở Từ lấy đi kí ức của các nàng đối với chính mình, đứng dậy rời khỏi hoa lâu.
Đêm trăng gió cao, Sở Từ tùy ý nhảy lên tường hoàng thành.
Ma vật có thể cảm giác được cảm xúc âm u, mà ở trong kinh thành, hoàng cung là nơi đen tối nhất.
"Hình như có chút đói bụng," cậu sầu bi mà nhẹ giọng nỉ non, bước một bước đi vào hoàng cung, nhìn không thấy ma khí tứ tán, theo gió lẻn vào mỗi một góc trong hoàng cung: "Nơi này lớn như vậy, hẳn là có con mồi của ta nhỉ."
Cung đình mây khói mù mịt bởi vì cậu đến, trở nên càng thêm tinh phong huyết vũ.
Thiên tử mưu toan luyện đan thành tiên, các hoàng tử ra tay tương tàn, hậu cung cũng không may mắn thoát khỏi, âm mưu quỷ kế bện thành một cái lưới lớn, chặt chẽ bao phủ mỗi một người trong hoàng cung.
Không có ai có thể từ trong cái võng này chạy thoát.
Cảm xúc âm u trùng trùng điệp điệp dâng cao dưới ma khí cố tình dẫn đường, rốt cuộc vỡ đê lan tràn, một phát không thể vãn hồi.
Tướng quân binh biến, thần tử phản loạn, cung đình phồn hoa ngày xưa đã sớm khuynh đảo, lộ ra bộ dáng suy yếu.
Mờ mịt, sợ hãi, ghen ghét, thù hận...... Đủ loại cảm xúc hỗn hợp lại cùng nhau, như mây đen che lấp mặt trời, mà đám mây này, còn đang không ngừng hướng ra phía ngoài lan rộng.
Viên Văn thần quân vì thế đập nát vô số cái bàn, nhưng vẫn như cũ thay đổi không được cảnh tượng mây đen càng ngày càng bao la hùng vĩ: "Lúc này mới bao lâu? Mà ma vật này đã muốn hủy diệt một cái triều đại, nửa năm còn chưa đến! Lại tiếp tục như vậy nữa, nhân gian có mấy triều đại chịu được nó chơi như vậy?!"
Càn Nguyên thần quân cũng không có biện pháp duy trì bình tĩnh, không nhịn được lẩm bẩm tự nói: "Không ổn không ổn không ổn, không xong không xong không xong, này nhưng làm sao cho phải."
Nhân gian oán khí càng ngày càng đậm, mà ma vật kia cũng không hề che giấu, giấu giếm hành tung, mà là quang minh chính đại mà thả ma khí ra, chiêu cáo tồn tại của bản thân, như đang cười nhạo một đám thần tiên vô dụng trên trời.
"Ta lại đi tìm nó nói chuyện!" Càn Nguyên thần quân đột nhiên lắc mình, biến mất không thấy.
Bên ngoài nháo đến chướng khí mù mịt, trong hoàng cung lại là một cảnh tượng tráng lệ huy hoàng, tơ lụa tinh xảo đẹp đẽ quý giá phủ kín sàn, đá quý lộng lẫy như sao chiếu đầy trần nhà, những trân bảo khác bày biện không cần nói tỉ mỉ, dùng hình dung cực kì xa xỉ còn có vẻ đơn bạc.
Một cũng điện như vậy, nếu như bị người khác thấy, nhất định sẽ mắng hoàng đế, khởi nghĩa vũ trang, nhưng khi nhìn thấy mỹ nhân ngồi ở trong điện, người khác lại chắc chắn cảm thấy, chỉ là như thế này sao mà đủ, hẳn nên vì mỹ nhân tìm kiếm tất cả đồ hiếm trên đời, mới có thể xứng với mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành của cậu.
Khi Càn Nguyên thần quân tới, Sở Từ đang lười nhác mà ngồi ở bên cửa sổ, dùng ma khí lột ra một quả quýt.
Nhìn thấy lão nhân Càn Nguyên đột nhiên xuất hiện, cậu cũng không có lộ ra nửa phần thần sắc dư thừa, mà là tiếp tục chậm rì rì mà dùng ma khí lột xuống chỉ vàng dính trên múi quýt.
Càn Nguyên ngồi vào trước mặt cậu, sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu, nói: "...... Kỳ thật miếng quýt này với người có lợi."
Sở Từ lúc này mới lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc, giống như đang hỏi, đầu óc của ông có vấn đề đúng không, ta lại không phải người, ta là ma.
Càn Nguyên thần quân cũng không rõ, ông lại nhìn sao mà hiểu được hàm nghĩa ánh mắt của con ma vật này, nghĩ tới nghĩ lui, có thể là cậu trào phúng quá rõ ràng, không thèm che giấu chút nào.
Càn Nguyên lại an tĩnh một lúc lâu, tận tình khuyên bảo mà nói: "Dừng tay đi, không cần lại gây chuyện sinh sự, ngươi họa loạn nhân gian như thế, Thiên Đạo sẽ không mặc kệ đâu, ngươi sao lại muốn chịu khổ bị trời phạt vậy?"
Lớp vỏ cuối cùng của quả quýt cũng bị ma khí lột xong, hơi thở ngọt ngào tràn ngập.
Sở Từ ăn luôn cả quả, thong thả ung dung mà trả lời: "Ta là ma."
Ba chữ đủ để cho thấy lập trường của cậu, cậu là ma, cậu sinh ra chính là muốn họa loạn nhân gian.
"Ma chỉ là xuất thân của ngươi, ngươi cũng có thể lựa chọn không làm yêu ma."
Sở Từ nghiêng nghiêng đầu, bộ dáng thoạt nhìn vô tội lại vô hại, như đứa trẻ hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu không phải nốt đỏ trước mắt càng thêm quỷ diễm, Càn Nguyên có lẽ cũng muốn bị loại thần thái nhu nhược này của cậu lừa qua mặt.
Lực dụ dỗ của ma vật này thật sự mạnh tới nỗi *đăng phong tạo cực rồi, dù cẩn thận phòng thủ, cũng phòng không được ma khí *vô khổng bất nhập của cậu.
*Đăng Phong Tạo Cực: lên được tới đỉnh cao nhất.
*Vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng có.
Càn Nguyên thần quân bỗng chốc chuyển qua một bên, ông mới vừa dời đi, nơi vừa ngồi oanh mà tạc nứt, thạch đá dập nát văng khắp nơi, đâm vào bốn phía cửa sổ giấy đơn bạc
"Ông sao lại né ra vậy" Sở Từ oán giận mà nói: "Ta vừa rồi còn đang suy nghĩ, ông nếu mà không né, ta sẽ không bao giờ làm chuyện xấu nữa. Đáng tiếc, ông cùng ta một chút ăn ý đều không có."
Càn Nguyên thần quân suýt nữa tức xỉu, con ma vật này thật sự là ác liệt đến làm người hận đến ngứa răng: "Ngươi lại không nói trước làm chi."
"Ông chơi qua trò chơi trên nhân gian chưa?" Sở Từ không vội không chậm mà trả lời: "Nhân gian chơi trốn tìm, nhưng cho tới bây giờ không có đứa trẻ nào đứng ra, nói cho người khác nó ở nơi đó. Ta cũng là đang cùng ông chơi trò chơi mà, chính là ông thua."
Đây rõ ràng chính là giảo biện, đừng tưởng rằng ông ở Thiên giới, liền không rõ quy củ của nhân gian nhá, dù cho là chơi trốn tìm, đưa trẻ cũng sẽ hẹn một thời gian bắt đầu.
Nhưng ông không thể cùng ma vật nói đạo lý, căn cứ vào việc hiện tại cậu làm chính là chuyện này: "Vậy ngươi có thể hay không lại chơi thêm một lần?"
"Không cần," Sở Từ lắc đầu: "Đã biết đáp án, trò chơi còn có cái gì thú vị nữa, ta mới không chơi đâu."
Mắt thấy Càn Nguyên lão nhân tức giận đến râu đều dựng lên tới, Sở Từ vui vẻ mà nhìn cảnh tượng râu tóc lão nhân tán loạn, ăn xong dư lại mấy quả quýt: "Đến cái mà ông nói là trời phạt, nó muốn tới thì sao, vậy để nó đến đây đi."
Ma vật rốt cuộc là ma vật, trời sinh ác ý, đối với bất luận chuyện gì đều không có tâm trạng sợ sệt, càng đừng nói sợ một thứ không biết gọi là trời phạt.
Càn Nguyên hỏi: "Ngươi là vô luận như thế nào cũng không chịu dừng tay, đúng không?"
Sở Từ cả người lượn lờ biến mất tại chỗ, chỉ còn lại một câu mờ mịt, hàm chứa ý cười nói: "Đoán đúng rồi đấy."
Oán khí lan tràn, nhân gian rung chuyển đến nỗi không thể vãn hồi, tiếp theo, đó là khói lửa nổi lên bốn phía.
Chiến loạn huỷ hoại vô số quốc gia của nhiều người, người sống sót, oán khí lại sẽ trở nên càng sâu, tuần hoàn lặp lại, thế cho nên tới cuối cùng, chiến tranh đến tột cùng là vì sao bắt đầu đã không còn quan trọng, chỉ có tranh đâu không ngừng.
Mây đen đen nghìn nghịt che khuất trời, không có ai có thể nhìn thấy mặt trời.
Chiến trường nơi biên cảnh, núi xác biển máu, kền kền xoay vòng ở trên không, nhân loại đến tận thế, mà với chúng nó mà nói, lại là thịnh yến bắt đầu.
Chim hót thật dài liên miên không dứt, vị tướng quân mất hết sức ngã vào trên núi xác, không cam lòng mà nhìn mây đen buông xuống, đồng tử hiện lên tàn ảnh chim bay.
Hắn...... Không muốn chết.
Hắn thậm chí còn không rõ, hắn đến tột cùng là vì sao mà gây chiến.
Bỗng nhiên, trong mắt hắn xuất hiện thân ảnh của một người.
Người kia dung mạo đẹp đến quỷ dị, gió trên cánh đồng hoang vu cũng không thể cuốn lên tóc dài của cậu, cậu lặng lẽ tản bộ chậm rãi đi tới, không chê hắn một thân máu chút nào, cúi người đem hắn nâng dậy.
"Đáng thương," thanh âm êm tai lại linh hoạt kỳ ảo, làm người hốt hoảng cho rằng thanh âm này là từ một thế giới khác truyền đến: "Bỏ mình mà hồn chưa tan......"
"Ngươi có tâm nguyện gì chưa xong sao, hay là không cam lòng, oán hận nhân gian này?"
Tướng quân một chút mở to hai mắt, hận ý đè ở đáy lòng bị cậu dăm ba câu kích phát ra "Hô...... Hô......"
"A," Sở Từ săn sóc mà nói: "Ngươi hẳn là oán hận, triều đình mục nát, hoàng đế ngu ngốc, không màng ngươi phản đối, khăng khăng tuyên chiến, ngươi cùng binh lính của ngươi đều không ngoại lệ, tất cả chết ở chỗ này...... Có phải hay không cực kỳ hận?"
Tướng quân trong mắt chảy ra huyết lệ: "Hô......"
Sở Từ ôm lấy hắn, dựa vào bên tai hắn, từng câu từng chữ chậm rãi nói: "Đem nỗi hận của ngươi toàn bộ giao cho ta, được không?"
Đầu ngón tay của cậu đi chuyển đến ngực tướng quân, trái tim đã sớm ngừng đập lúc này lại kịch liệt mà vang, như có thứ gì muốn nhập vào cơ thể mà ra: "Đem oán hận của ngươi đối với nhân gian, không cam lòng, sát ý...... Toàn bộ giao cho ta đi, ta tới thay ngươi hoàn thành nguyện vọng của ngươi."
Ma khí màu đen bao phủ lấy toàn bộ chiến trường, máu khô đọng lại đầy đất như miếng băng mỏng vào nước tan ra, như mưa phùn kéo dài, thẩm thấu vào ma khí đang quay cuồng.
Tướng quân chậm rãi nhắm lại đôi mắt ảm đạm không ánh sáng.
Sở Từ ngón tay hoàn toàn đi vào ngực hắn, thời khắc mà máu tươi theo đốt ngón tay của cậu chảy xuôi xuống dưới, tia sét chói mắt xé mở mây đen thật dày, ở đỉnh đầu cậu ầm ầm nổ tung.
Máu không nhỏ giọt đến trên mặt đất, mà là vô thanh vô tức chui vào làn da của cậu.
Âm thanh thiên lôi không dứt bên tai, từng đạo rớt xuống, đem lá chắn ma khí đập đến lung lay sắp đổ.
Thi thể tương quân nặng nề ngã xuống, Sở Từ thu hồi tay, mở to mắt.
Cặp mắt sũng nước chứa đầy máu tươi, vài sợi ma khí chưa thu lại giấu ở đáy mắt của cậu, như đang ấp ủ một ảo mộng làm người say mê.
"A," cậu cười như không cười mà cong khóe môi lên, duỗi tay đón được một cái lôi điện: "...... Thần."
Tác giả có lời muốn nói: Công sinh ra.
- -------------------------------------
Editor: Công thân phận trâu lắm, mà cũng ngốc không chịu nổi =))).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất