Chương 84: Phương hoa tuyệt đại (15)
Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Cuối mùa thu thời tiết hơi lạnh, chỉ là nơi người nhiều, tiếng ồn ào đủ để xua tan rét lạnh, quần chúng xem náo nhiệt phía dưới tất cả đều ngẩng đầu lên, chờ mong mà đợi mỹ nhân ngồi ở trà lâu đáp lại.
Sở Từ buông chung trà trong tay, nhìn Dao Quang, thong thả ung dung mà nói: "Mang ta về nhà có điều kiện."
Dao Quang yết hầu khẽ nhúc nhích, thanh âm cũng mang theo ý cười: "Được, ngươi nói."
"Tiểu lang quân nếu muốn cưới ta," Sở Từ dựa qua, đầu ngón tay trắng nhỏ nhẹ nhàng xoa cằm đường nét rõ ràng của Dao Quang, đuôi mắt không có ý tốt mà nhẹ híp, ngữ khí lại rất ôn nhu: "Không biết lang quân trong nhà có hoàng kim vạn lượng, ruộng tốt ngàn mẫu, lăng la tơ lụa ngàn phòng?"
Dao Quang: "......"
Hắn cẩn thận ngẫm lại, lắc đầu: "Không có."
"Xem ra ta cùng tiểu lang quân không có duyên."
Sở Từ đang muốn ngồi trở lại, bị Dao Quang bắt lấy cánh tay. Dao Quang nhướng mày, nói: "Nhưng mà ta có đồ so với hoàng kim ruộng đất càng sang quý hơn."
Sở Từ đuôi mắt đảo qua: "Hửm?"
Dao Quang nghiêm túc mà nói: "Ta."
Người phía dưới nghe không rõ lắm bọn họ hai người đang nói cái gì, chỉ thấy tiểu lang quân cầm cánh tay mỹ nhân. Ngay sau đó, mỹ nhân nhào vào lòng ngực của tiểu lang quân, hai người cư nhiên liền như vậy bay đi.
Nhóm quần chúng vây xem đến vừa kinh vừa than: "Thật là một đôi thần tiên quyến lữ, quá làm người hâm mộ."
"Cũng không phải, mỹ nhân như vậy, nhân gian có thể thấy được vài lần chứ, ta còn lần đầu tiên nhìn thấy người đẹp như vậy đấy."
Mọi người cảm khái vài câu, lại tản ra.
Dao Quang mở rộng hai cánh, ôm Sở Từ, dưới không trung không che không cản tùy tâm sở dục bay loạn trên dưới, một đôi cánh lộng lẫy loá mắt, nếu là để người dưới đất thấy, hơn phân nửa sẽ cho rằng đây là một ngôi sao băng không có quy củ, không thể hứa nguyện.
Hắn tâm tình phấn khởi, Sở Từ bị xoay đến đầu óc choáng váng, cuối cùng khi rơi xuống đất, cậu chỉ cảm thấy cả nhân gian đều lắc lư.
"Hỗn trướng......" Sở Từ đỡ cây chậm rãi ngồi xuống, không thể nhịn được nữa mà mắng một tiếng, Dao Quang mới lạ mà nói: "Ngươi đây vẫn là lần đầu tiên mắng ta."
"Chẳng lẽ ngươi còn muốn nghe thêm mấy lần?"
"Không phải, ta càng muốn nghe ngươi nói thích ta."
"Ồ." Sở Từ lãnh đạm mà nói: "Ngươi tiếp tục mơ đi."
"......" Dao Quang biết cậu sẽ không nói, nhưng tâm lý chung quy vẫn cầm lòng không đậu giấu một chút chờ mong, nghe nói thế, chút chờ mong này rốt cuộc vẫn thất bại.
Dù trong dự kiến, nhưng mà cũng không dễ chịu.
"Ngươi chừng nào thì có thể đối tốt với ta một chút đây," Dao Quang cẩn thận mà sờ sờ đôi mắt cậu, thấp giọng nói: "Ngươi chính là ỷ vào ta không thể rời khỏi ngươi, cho nên mới khi dễ ta như vậy."
"...... Ủy khuất?"
Dao Quang gật đầu, như biết Sở Từ sẽ nói cái gì, hắn giành nói: "Không cho nói loại lời nói như bảo ta đi, ta không muốn đi, nơi nào cũng không muốn đi."
"......"
Mọi thanh âm trong núi rừng đều im lặng, ban đêm cuối mùa thu luôn tới sớm, lúc này sắc trời đã trầm xuống, chim mỏi vốn nên về tổ lại bởi vì vị tôn đại Phật là Dao Quang này ở đây, chỉ có thể ngừng ở nơi xa run bần bật.
Sở Từ bỗng nhiên vươn tay, đem Dao Quang ôm vào trong lòng ngực: "Hiện tại thì sao, còn ủy khuất không?"
Dao Quang mở to hai mắt, ngây ngẩn cả người.
Càn Nguyên, hoặc là nói tất cả thần tiên vẫn luôn nói cho hắn, yêu ma vô tình, mà theo đủ loại hành vi lúc trước của Sở Từ mà xem, cậu cũng xác thật vô tình, nhưng hành động bây giờ của cậu, lại rõ ràng là nhìn hắn khổ sở, cho nên đang dỗ dành hắn.
Trên đời không có ai có thể cưỡng bách Sở Từ làm chuyện cậu không thích, vậy hắn có thể hay không cho rằng...... Sở Từ đối với hắn là đặc biệt? Hắn có thể hay không tham lam mà cho rằng, Sở Từ đối với hắn, là có tình?
Hắn ở bên người Sở Từ lâu như vậy, không sợ cậu vô tình, nhưng sợ cậu ngẫu nhiên sẽ cho chút ôn nhu, bởi vì như vậy, hắn liền rất dễ dàng sa vào chút ôn nhu ngắn ngủi này, phân không rõ cái gì là thật, cái gì là giả.
Hắn cũng sợ có được quá nhiều, hắn sẽ trở nên càng tham lam, ôm hôn đều không đủ, hắn sẽ muốn Sở Từ thích hắn, muốn cậu đáp lại tình yêu đồng dạng như mình, muốn cậu cũng chỉ nhìn hắn.
Dao Quang đột nhiên biến thành đứa trẻ ấu trĩ, Sở Từ không để ý tới hắn, hắn cũng liền tự mình tiêu hóa, giờ ôm hắn, hắn liền cảm thấy rốt cuộc không thể chịu đựng được, gắt gao nắm lấy ống tay áo của Sở Từ, ách thanh trả lời: "...... Ủy khuất."
Sở Từ nhẹ nhàng cười rộ lên, hôn hôn đỉnh đầu hắn: "Như vậy thì sao?"
"Vẫn còn ủy khuất."
Sở Từ cười ra tiếng, ôm mặt Dao Quang, hôn lấy đôi môi gắt gao nhấp của hắn: "Đừng ủy khuất, ngươi thoạt nhìn rất khó coi."
"......"
Dao Quang rốt cuộc áp không được nội tâm xao động, một phen thít chặt eo Sở Từ, dùng sức to lớn, hận không thể đem cậu siết chết ở trong lòng ngực của mình: "Ca ca, ngươi đau đau ta nhiều chút được không, ngươi lại thương ta một chút, ngươi lại dỗ dỗ ta."
Hắn nói lộn xộn, Sở Từ cong mắt lên, sâu kín thở dài một tiếng: "Ngươi nha......"
Dao Quang gần đây rất cao hứng, đây là chuyện ai cũng có thể nhìn ra.
Hắn hưng phấn mà đi tìm thần nữ, nhìn nhìn bà đang dệt áo cưới, thần nữ dệt là thiên hạ vô song, chỉ là lấy lông chim của Kim Ô dệt áo cưới rốt cuộc rất quý giá, mỗi một châm đều phải tinh tế cân nhắc, miễn cho huỷ hoại lông chim chứa Thái Dương Thần Hoả, thế cho nên đến bây giờ, bà cũng mới dệt hơn một nửa.
Dao Quang cũng không nóng nảy, xem xong thần nữ, hắn lại đi tìm Càn Nguyên, hỏi một chút khả năng, có thể làm yêu ma thông tình.
Hắn cùng Càn Nguyên một đạo chui vào Tàng Thư Các, lật xem tất cả sách cổ trân quý, sau mấy ngày, Càn Nguyên mới từ một quyển sách gần cửa hông có nhắc tới một loại khả năng.
Quyển thư tay này không còn viết tiếp, mà người viết tựa hồ cũng cho rằng ý nghĩ của mình hoang đường, viết một nửa liền bỏ dở không viết. Người đó cho rằng, nếu lấy thần lực làm chất dẫn, lấy thất tình lục dục làm thuốc, đưa vào trong xương cốt của yêu ma, cứ thế mãi, yêu ma chưa chắc sẽ mãi vô tình.
Chỉ là biện pháp này quá khó, đầu tiên, thần lực cùng yêu ma ma khí đối lập, làm thế nào có thể để thần lực cùng ma khí chung sống hoà bình, chính là một vấn đề cơ hồ không có khả năng giải quyết. Tiếp theo, lấy thất tình lục dục làm thuốc, đây càng thêm ly kỳ, yêu ma vô tình là bởi vì không thông cảm, bọn họ trời sinh chỉ còn thiếu cảm giác tốt đẹp, sao có thể làm yêu ma ngũ cảm linh thông, làm thất tình lục dục thuận lợi chảy vào trong tim, đây cũng là một nan đề cơ hồ không có khả năng giải quyết.
Nhưng đám nan đề này đều đối mặt với chúng thần tiên khác quy củ tu luyện thành tiên mà nói, đối với yêu ma trời sinh cùng thần minh trời sinh, biện pháp này có khả năng thành công hay không......
Càn Nguyên đem sách trong tay đẩy đến trước mặt Dao Quang, thử hỏi: "Dao Quang, ngươi có phải hay không cho Sở Từ thứ gì?"
"Lông Kim Ô." Dao Quang nói: "Cùng với máu, ta hết thảy đều cho y."
Càn Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, "Trách không được."
"Dao Quang," ông chỉ vào trên sách, giải thích nói: "Ngươi đánh bậy đánh bạ, ngược lại đạt thành điều kiện quyển sách này ghi lại. Lông Kim Ô dẫn dắt vạn vật, ngươi cho cậu ấy, làm cậu ấy có cảm giác ngũ cảm thế giới, ngũ cảm một lần, cậu ấy có thể tiếp xúc đến thất tình lục dục. Máu Kim Ô là Thái Dương Thần Lực biến thành, thần lực của ngươi cùng ma khí của cậu ấy dung hợp, làm chảy vào nơi chứa hỉ nộ ai nhạc trong lòng cậu ấy...... Dao Quang, ngươi nắn cho cậu ấy một cây tình căn."
"Nhưng mà, đây cũng chỉ là chuyện mình ngươi mới có thể làm được. Ngươi là Kim Ô, ngươi liên hệ với sinh tồn của vạn vật, cậu ấy là ma từ Cực Thiên, không sai biệt lắm là hóa thân của cái chết, gần như sinh tử, lại gắn bó."
"Hiện tại tới xem, các ngươi lại thật ra là nghiệt duyên chú định." Càn Nguyên rung đùi đắc ý mà cảm thán: "Tính lại, ngươi vẫn là vì diệt ma mới sinh ra mà."
"......"
Dao Quang lúc đầu còn tưởng rằng mình nghe lầm, theo Càn Nguyên giải thích, hắn tim đập cũng càng lúc càng nhanh, cuối cùng khắp lỗ tai chỉ có thể nghe được tiếng tim đập phanh phanh phanh, đến Càn Nguyên nói cái gì đều nghe không rõ.
Hắn hoảng hốt mà nghĩ, ta cho A Từ nắn tình căn?
Từ nay về sau, A Từ liền không còn vô tình?
Cậu...... Cậu hiện tại có tình? Cậu có thể...... Thích hắn?
Dao Quang cả người đều ngây ngẩn, trong đầu tất cả đều là nhão dính, căn bản vận chuyển không nổi.
Mộng đẹp ảo tưởng đã lâu lại sớm trở thành sự thật, hắn bị niềm vui thật lớn đập trúng, hoàn toàn ngốc, thậm chí sinh ra một loại cảm giác không chân thật.
"Ngươi là nói......" Hắn há miệng thở dốc, thanh âm nhẹ đến thật cẩn thận.
Càn Nguyên khẳng định gật gật đầu: "Cậu ấy hiện tại thật là có tình căn, chỉ là mới vừa ngưng ra, có cũng sẽ không quá nhiều."
Dao Quang lấy lại tinh thần, vội vàng liền muốn trở về tìm Sở Từ, lại bị Càn Nguyên gọi lại: "Ta biết việc này đối với ngươi mà nói là một chuyện hỉ sự, chỉ là, Dao Quang, ngươi chung quy là vì diệt ma mà sinh, nhưng ngươi hiện tại lại đem lông cùng máu của Kim Ô đều cho yêu ma vốn nên bị ngươi diệt, chỉ sợ Thiên Đạo sẽ không ——"
Càn Nguyên lời còn chưa dứt, thiên địa chợt sinh dị tượng, mây đen đen kịt thấp thấp áp bách xuống, cơ hồ cùng nhân gian giơ tay có thể với tới, ngay cả Thiên giới cũng tối sầm lại.
Mây đen ẩn ẩn tia sét màu tím, Dao Quang vui mừng còn không có hưởng bao lâu nhất thời tiêu tán, hắn xem phương hướng của đám sét, thoáng chốc biến mất không thấy.
Dĩ vãng vô luận là ai phi thăng thành tiên, lại hoặc là ai sa đọa thành ma, Thiên Đạo chưa bao giờ xuất hiện qua loại hiện tượng thiên văn khủng bố như này, Càn Nguyên cũng thầm nghĩ không tốt, vội vàng đi tìm Viên Văn.
Cuồng phong gào thét, tiếng gió thê lương, như ngàn vạn lệ quỷ đồng thời rít gào, vạn vật yếu ớt làm sao có thể thừa nhận uy áp mà thiên địa đè lên, bất quá một lát, cây đổ núi sụp băng tan thành nước, nhân gian phồn hoa giây lát liền bị bao phủ.
Đây là tử kiếp diệt ma, Dao Quang thân là thiên thần, nháy mắt liền hiểu được, cũng bởi vậy, hắn nôn nóng bất an tới cực hạn, dứt khoát hóa thành Kim Ô, đem tốc độ tăng lên tận cùng.
Mưa to tầm tã thật mạnh nện xuống, hạt mưa bùm bùm đánh vào trên người hắn, thế nhưng làm hắn cũng cảm giác được đau đớn.
Hắn tâm hoảng loạn, cánh chim bốc cháy lên lửa lớn, hạt mưa lại rơi xuống, hết thảy hóa thành hơi nước, hơi nước bốc lên, Dao Quang cơ hồ nhìn không rõ đường nữa.
Hắn một lòng nghĩ nhanh lên, lại nhanh nữa, nhưng dù cho hắn bay rất nhanh, đều không đuổi kịp tốc độ thiên lôi đánh xuống, "Ầm vang" một tiếng, thiên lôi đầy trời xé rách mây đen, liên tiếp không ngừng mà đánh xuống, ánh lửa xé trời có thể sống sờ sờ chọc mù mắt người.
Dao Quang hồn phi phách tán.
Hắn bị mưa xối đến chỉ có thể mở nửa con mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy trên mặt đất có một thân ảnh đỏ sậm, không chút nghĩ ngợi mà vọt xuống, khoảnh khắc sắp rơi xuống đất biến thành người, hung hăng đem Sở Từ ôm vào trong lòng ngực, bởi vì dùng sức quá mạnh, hắn ngăn không được lăn về trước vài cái, cánh chim Kim Ô duỗi rộng ra, chặt chẽ bảo vệ ngươi trong lòng ngực.
Một kích chưa hết, thiên lôi lại giáng xuống, lần này đập ở trên lưng Dao Quang, Dao Quang kêu lên một tiếng, bị sấm đánh đến nửa bên cánh đều tê rần, cánh tay không còn sức lực, lại vẫn đem hết toàn lực mà muốn ôm chặt Sở Từ.
"A Từ," Dao Quang run rẩy mà nói: "Ta ở chỗ này, ta sẽ bảo hộ ngươi...... Ta sẽ không lại làm ngươi đau."
Hắn thật hận không thể đem Sở Từ nhét vào trong lòng, ai cũng không thể thương tổn cậu, người không thể, thần không thể, Thiên Đạo cũng không thể.
Thiên lôi bị hắn ngăn cản tất cả, cánh chim không gian nhỏ hẹp, nhưng mưa to cũng không thể chui vào một giọt.
Sở Từ mở to mắt, nhìn hắn, chỉ cảm thấy tiếng sấm mấy ngày nay giờ thật xa.
Cậu ngửi thấy được mùi máu, từ trước cậu chỉ thích hơi thở này, hiện tại, cậu bỗng nhiên cảm thấy không dễ ngửi.
Dao Quang nhìn cậu, ánh mắt bi thương lại kiên định, khởi điểm hắn còn sẽ nói mấy câu, chỉ trong chớp mắt, hắn liền nhấp chặt môi, không nói lời nào.
Hắn không dám nói lời nào, đại khái là sợ nhịn không được, đem máu phun đến trên người cậu.
Sở Từ ngồi dậy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng dừng ở trên cổ Dao Quang, ma khí xuất hiện, tầng tầng trói chặt Dao Quang, đem hắn chậm rãi lôi kéo ra.
Dao Quang dùng hết toàn lực giãy giụa, ngăn không được cầu xin: "A Từ, đừng làm ta đi...... Cầu ngươi...... Ca ca......"
Hắn tổng cộng bị cái xiềng xích màu đen này trói chặt đã hai lần, một lần là thời điểm Sở Từ rời khỏi hắn, một lần là hiện tại, thời điểm Sở Từ muốn đem hắn rời đi.
Mỗi một lần đều làm hắn thống hận, hận đến nghiến răng nghiến lợi, máu tươi đầm đìa.
Vô số đạo thiên lôi cùng rớt xuống, nháy mắt nuốt sống Sở Từ, Dao Quang nhìn chằm chằm ánh sáng chói mắt nổi lên, khóe mắt muốn nứt ra: "A Từ!"
Đợi cho chùm sáng tan đi, Dao Quang nhìn thấy Sở Từ dùng ma khí bảo vệ chính mình, chỉ là ma khí thật dày kia bị một kích như vậy, đã có xu thế thưa thớt.
Ma khí che ở giữa không trung, Sở Từ lạnh lùng mà chuyển mắt qua, liếc hắn một cái, thờ ơ mà nói: "Lăn."
Càn Nguyên lúc trước nói cho hắn, Sở Từ họa loạn nhân gian rốt cuộc là cái dạng gì, hắn khi đó nghe, chỉ cảm thấy hư ảo, hiện tại tận mắt nhìn thấy, hắn lúc này mới bừng tỉnh, nguyên lai là như thế này.
Ma khí bùng phát quá nhiều, Sở Từ cả người đều quanh quẩn một tầng mà khí như mây tựa sương mù, mưa lớn như vậy, cũng không thể làm ướt làm tóc dài của cậu, những sợi tóc bị hắn hôn qua vô số lần hiện giờ bay ở trong gió, hắn chưa bao giờ có một khắc nào so với hiện tại càng rõ ràng mà cảm giác được, người yêu của hắn là yêu ma mê hoặc nhân tâm.
Sở Từ trong mắt cũng mờ mịt chứa ma khí, những ma khí đó nhè nhẹ từng đợt từng đợt mà lan tràn ra, giờ khắc này, thoạt nhìn thế nhưng giống một đóa hoa quỷ dị nở rộ.
Thiên lôi không thể giết chết yêu ma, trở nên càng thêm hung tàn thô bạo, giống như dã thú dữ tợn, rít gào lao xuống dưới ——
Dao Quang vận chuyển toàn bộ Thái Dương Thần Hỏa, cắt xiềng xích kim loại buộc chặt hắn, lần thứ hai nhào tới.
Mấy đạo thiên lôi thẳng tắp đánh ở trên sống lưng hắn, hắn rốt cuộc nhịn không được, quay đầu phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn xoa xoa miệng, hung hăng đem Sở Từ ấn ngã xuống đất, từng câu từng chữ đều như là từ trong cổ họng nặn ra, mang theo tức giận ngập trời: "Ngươi vì sao luôn muốn đẩy ta ra? Ta nguyện ý vì ngươi liều mạng, nhưng ngươi vì sao vẫn luôn đẩy ta ra?!"
Sở Từ ánh mắt đột nhiên trở nên mông lung, cậu sâu kín mà hô một tiếng: "Dao Quang."
Lửa giận trong mắt Dao Quang bỗng nhiên tiêu giảm, chẳng qua ngay sau đó, hắn liền từ ảo cảnh thoát ra ngoài, hắn không nghĩ tới lúc này Sở Từ còn phải dùng ảo cảnh với hắn, tức đến mất khống chế, cúi người hung hăng một ngụm cắn lên: "Ta thật muốn cắn chết ngươi."
Sở Từ xương quai xanh bị cắn chảy máu, cậu cũng lười lau, chỉ là quay đầu, nói: "Đây là lôi kiếp của ta, cùng ngươi không quan hệ."
"Cùng ta không có quan hệ?" Dao Quang lặp lại một lần, cười rộ lên: "Ta đây khiến cho ngươi nhìn xem, ngươi cùng ta rốt cuộc có quan hệ hay không."
Thiên lôi còn đang tiếp tục, núi rừng xung quanh sớm bị chém thành một đống mảnh vụn, ngay cả sân nhà mà Dao Quang cực khổ dựng thành, cũng bị chém thành bụi.
Tiếng gió nức nở, Thái Dương Thần Hỏa bỗng nhiên hóa thành một cái cái chắn, chặt chẽ canh giữ ở trên đỉnh đầu của hai người.
Sở Từ được Dao Quang che chở, chỉ có thể nhìn lôi kiếp đầy trời giáng thế, trên dưới nhân gian cùng bốc cháy lên liệt hỏa hừng hực, như mạt thế hiện ra, duy độc mảnh đất nơi cậu ở, bình yên vô sự.
Thân là thiên thần, lại đem yêu ma hộ đến nỗi như thế, Thiên Đạo rốt cuộc bị Dao Quang hoàn toàn chọc giận, lại giáng thiên lôi thêm một tia sét màu đen xuống, lại muốn đem Dao Quang cũng cùng cậu giết chết.
Thiên lôi từng trận, ý đồ giết chết một đôi tình nhân ngược với thiên đạo này.
Dao Quang một người gánh tử kiếp của hai người, Thái Dương Thần Hỏa thiêu đến càng ngày càng không xong, bỗng nhiên, trong mắt hắn chảy ra máu Kim Ô nóng bỏng, huyết cuồn cuộn không ngừng nhỏ giọt ở trên mặt Sở Từ, trong chớp mắt liền thấm vào, chỉ còn lại một chút máu, như là một viên tiểu chí.
Tử kiếp tuyệt đối không thể né tránh, hắn đây là muốn dùng mệnh của chính mình, để đổi lấy Sở Từ sống.
Sở Từ bị cảm xúc nói không rõ chọc giận, hô một tiếng: "Dao Quang."
Hai người dựa gần như vậy, nhưng Dao Quang lại không có nghe thấy, Sở Từ lại hô một tiếng: "Dao Quang!"
Dao Quang suy yếu mà chớp chớp mắt: "Ca ca......"
Cực độ thống khổ, thanh âm của Sở Từ chính là liều thuốc có thể làm hắn thanh tỉnh.
"Ca ca," hắn thanh mỏng như tơ nhện, lại còn đang hướng Sở Từ làm nũng: "Ca ca...... Ngươi chưa từng có gọi ta một tiếng phu quân...... Ngươi gọi ta một tiếng được không?"
"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì." Sở Từ đè ép tức giận, ngón tay dán ở trước cái chắn, muốn phá huỷ nó.
"...... Thật vô tình mà." Dao Quang mơ mơ màng màng mà bắt lấy tay cậu, cúi đầu hôn cậu một chút.
Thực nhẹ thực nhẹ một chút: "Nhưng mà...... Dù cho như vậy, ta còn rất...... Thích......"
Chỉ còn một chữ, hắn lại không thể nói ra miệng.
Hắn nhắm mắt lại, thật mạnh đè xuống.
Sở Từ giật mình, nhấc mí mắt lên, nhìn thoáng qua vòm trời như cũ đang chắn sét.
Vầng sáng hơi mỏng chợt vỡ vụn, tia sáng bay tứ tán, Sở Từ trước khi Dao Quang té ngã trên đất, ôm lấy hắn.
Tiểu Thần Quân vì cậu mà điên cuồng, hiện tại ở trong lòng ngực cậu, hơi thở thoi thóp, cơ hồ muốn hồn phi phách tán.
Cậu ngốc một hồi, sinh ra mờ mịt, cảm xúc không biết nên như thế nào cho phải: "...... Dao Quang?"
"Ngươi lại không tỉnh, ta liền không cần ngươi."
Nhưng mà lần này, Tiểu Thần Quân cho tới nay đều sợ bị cậu vứt bỏ lại không có mở miệng cầu cậu.
"......"
"Ta không muốn ngươi ngủ," cậu nhẹ giọng nói: "Ngươi làm sao dám tự chủ trương......"
Lửa đốt cháy mặt đất bỗng nhiên bốc lên vô số sương đen, sương mù như rắn nhanh chóng hướng bốn phía lan tràn, nơi đi qua vô luận là hoa cỏ cây cối, chim chóc muôn thú, vô luận là người hay là yêu ma, tất cả nhiễm tử khí nặng nề, phạm vi mấy trăm dặm đen một mảnh, lại còn có xu thế hướng ra phía ngoài tiến công.
Hoa cỏ khô héo, vô vàn muôn thú ngã xuống đất, thi thể hóa thành một đống bột mịn, các yêu ma khác còn trực tiếp bị cậu cắn nuốt.
Càn Nguyên râu đều sợ tới mức dựng đứng lên, vô cùng lo lắng nói: "Không tốt! Cậu ấy thế nhưng muốn dùng cả nhân gian đối kháng Thiên Đạo!"
Thiên Đạo muốn giết cậu, vậy cậu liền đem cả nhân gian đều trở thành luyện ngục, nhìn trên trời rốt cuộc là lựa chọn diệt cậu, hay là lựa chọn nhân gian này.
Viên Văn nói: "Chúng ta có biện pháp ngăn cản không?"
"Chạy nhanh đi, đi trước tìm thần nữ lấy vũ y bảo vệ nhân loại," Càn Nguyên túm ông liền đi tìm thần nữ: "Sau đó chúng ta liền tìm một nơi trốn đi, yêu ma kia xác định chắc chắn sẽ không bỏ qua Thiên giới, thần tiên nhiều như vậy, đại bổ mà ——"
Phảng phất là theo lời ông nói, sương đen như dây đằng mà thổi quét đến, như màn đêm buông xuống, đến mây đều bị bao phủ ở trong sương đen, chẳng qua ngay lập tức, thiên kiếp bạo nộ liền xé mở sương đen, thần lôi hủy thiên diệt địa, không biết nổ điếc bao nhiêu lỗ tai của người.
Sương đen bị thiên kiếp xé nát, lại lấy khí thế như chớp tụ lại, trở nên càng ngày càng dày, càng ngày càng nặng, ngưng tụ đến nỗi giống như có hình thể, Sở Từ cúi người, hôn lấy môi Dao Quang.
Thái Dương Thần Hỏa cùng ma khí triền ở bên nhau, đột nhiên bốc cháy lên, thế nhưng trở thành một loại lửa màu đen không thua thiên lôi, ngọn lửa cắn nuốt tia sét, thiêu đốt đến so với sét còn khủng khiếp hơn.
Dao Quang quanh thân bỗng nhiên tràn ra vô số tia sáng thật nhỏ, như nước tràn đê, kích lên tầng tầng gợn sóng.
Tia sáng tụ thành đánh đâu thắng đó, như gió không gì cản nổi, lưu luyến mà quay chung quanh ở bên người Sở Từ, lại xoay người rời đi.
Gió thổi qua mặt đất, gió càng ngày càng điên cuồng, cuốn lên ánh lửa, lửa cháy cùng thần lôi chém giết ở trong thiên địa, đấu đến không chết không ngừng.
Không biết qua bao lâu, lửa đen cùng thiên lôi cùng biến mất.
Gió nhẹ, mây trôi, thiên địa khôi phục yên tĩnh, như thiên lôi địa hỏa chưa bao giờ xuất hiện qua.
Ánh sáng nhỏ vụ lưu loát, rơi xuống mỗi một góc trên mặt đất.
Sinh ra chồi non xanh biếc đã bị đốt cháy hầu như không còn, dòng suối khô cạn trào ra dòng nước thanh triệt, nhân gian bị sét phá hủy đến không còn một mảnh dần dần sống lại.
Dao Quang là Kim Ô, chưởng quản sinh cơ của vạn vật, vạn vật tro tàn lại cháy, thần lực khô cạn của hắn cũng dần dần đầy lại.
Khi Dao Quang tỉnh lại, còn chưa trợn mắt, trước đã cảm giác được người ngủ trong lòng ngực, hắn ý thức mơ hồ một cái chớp mắt, tiếp theo hiểu được, là Sở Từ.
Hắn theo bản năng ôm lấy người trong lòng, mở to mắt, nhìn thấy thần sắc Sở Từ tái nhợt như tờ giấy, kinh hoảng không rảnh lo thứ khác, chỉ là đẩy đẩy cậu: "A Từ?"
Bọn họ đây là chết cùng nhau sao?
"Ưm......" Sở Từ gian nan mà mở mắt ra, ánh mắt u ám, cơ hồ nhìn không rõ mặt Dao Quang: "Tiểu Thần Quân."
Dao Quang vô thố mà nhìn cậu, hắn quýnh lên, lại bắt đầu rớt nước mắt: "Là ta, A Từ, ngươi làm sao vậy?"
"Đừng khóc......" Sở Từ nhẹ giọng dỗ nói: "Ta không có việc gì, ngươi đừng khóc. Ta chỉ là...... Ma khí sắp dùng hết rồi."
Ma khí tiêu hao là chuyện rất nguy hiểm, vạn vật mới sinh, không có hận ý, không có cảm xúc hắc ám nặng nề, chỉ có ngây thơ thuần túy lúc ban đầu, ma khí của cậu không được bổ sung, chỉ có thể lâm vào ngủ say, chờ đợi hắc ám lần thứ hai buông xuống.
Dao Quang vội vàng nói: "Ta đem thần lực cho ngươi."
"Đừng," Sở Từ nắm lấy tay hắn: "Ta hiện tại không chịu nổi Thái Dương Thần Hoả của ngươi......"
Dao Quang không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể ngơ ngác mà ôm cậu: "A Từ...... Không có ngươi, ta sẽ chết."
"...... Ta biết," Sở Từ an tĩnh một lát, miễn cưỡng nâng cánh tay lên, câu lấy cổ Dao Quang.
Dao Quang thuận theo mà cúi đầu, Sở Từ hôn hắn một chút, nói: "Ta muốn ngủ, Dao Quang, chờ ta tỉnh...... Chúng ta liền ở bên nhau."
Nói xong, Sở Từ liền nhắm hai mắt lại.
Dao Quang hoảng hốt mà chớp chớp mắt, tựa hồ không nghe rõ ý tứ của cậu.
Nhưng mà Sở Từ lại không thể lặp lại lần nữa cho hắn nghe, hắn đành phải tự mình nói ở trong lòng, giống đứa trẻ vừa mới biết chữ, một chữ một chữ đem lời Sở Từ nói cân nhắc nửa ngày, rốt cuộc hiểu được.
"Đây là ngươi nói," Dao Quang ôm lấy cậu, đem đầu vùi ở hõm vai cậu, khi mở miệng, thanh âm đều mang lên khàn khàn do khóc: "...... Không được đổi ý."
Bình minh ló dạng, nhưng đối với Dao Quang mà nói, hiện tại mới là ánh sáng chân chính.
Tác giả có lời muốn nói: Quang pi *khổ tận cam lai.
*Khổ tận cam lai: Đắng hết ngọt đến, ý nói đau khổ đã qua, vui vẻ bắt đầu tới.
- -------------------------------------
---------------------------------------------------------------------------------
Cuối mùa thu thời tiết hơi lạnh, chỉ là nơi người nhiều, tiếng ồn ào đủ để xua tan rét lạnh, quần chúng xem náo nhiệt phía dưới tất cả đều ngẩng đầu lên, chờ mong mà đợi mỹ nhân ngồi ở trà lâu đáp lại.
Sở Từ buông chung trà trong tay, nhìn Dao Quang, thong thả ung dung mà nói: "Mang ta về nhà có điều kiện."
Dao Quang yết hầu khẽ nhúc nhích, thanh âm cũng mang theo ý cười: "Được, ngươi nói."
"Tiểu lang quân nếu muốn cưới ta," Sở Từ dựa qua, đầu ngón tay trắng nhỏ nhẹ nhàng xoa cằm đường nét rõ ràng của Dao Quang, đuôi mắt không có ý tốt mà nhẹ híp, ngữ khí lại rất ôn nhu: "Không biết lang quân trong nhà có hoàng kim vạn lượng, ruộng tốt ngàn mẫu, lăng la tơ lụa ngàn phòng?"
Dao Quang: "......"
Hắn cẩn thận ngẫm lại, lắc đầu: "Không có."
"Xem ra ta cùng tiểu lang quân không có duyên."
Sở Từ đang muốn ngồi trở lại, bị Dao Quang bắt lấy cánh tay. Dao Quang nhướng mày, nói: "Nhưng mà ta có đồ so với hoàng kim ruộng đất càng sang quý hơn."
Sở Từ đuôi mắt đảo qua: "Hửm?"
Dao Quang nghiêm túc mà nói: "Ta."
Người phía dưới nghe không rõ lắm bọn họ hai người đang nói cái gì, chỉ thấy tiểu lang quân cầm cánh tay mỹ nhân. Ngay sau đó, mỹ nhân nhào vào lòng ngực của tiểu lang quân, hai người cư nhiên liền như vậy bay đi.
Nhóm quần chúng vây xem đến vừa kinh vừa than: "Thật là một đôi thần tiên quyến lữ, quá làm người hâm mộ."
"Cũng không phải, mỹ nhân như vậy, nhân gian có thể thấy được vài lần chứ, ta còn lần đầu tiên nhìn thấy người đẹp như vậy đấy."
Mọi người cảm khái vài câu, lại tản ra.
Dao Quang mở rộng hai cánh, ôm Sở Từ, dưới không trung không che không cản tùy tâm sở dục bay loạn trên dưới, một đôi cánh lộng lẫy loá mắt, nếu là để người dưới đất thấy, hơn phân nửa sẽ cho rằng đây là một ngôi sao băng không có quy củ, không thể hứa nguyện.
Hắn tâm tình phấn khởi, Sở Từ bị xoay đến đầu óc choáng váng, cuối cùng khi rơi xuống đất, cậu chỉ cảm thấy cả nhân gian đều lắc lư.
"Hỗn trướng......" Sở Từ đỡ cây chậm rãi ngồi xuống, không thể nhịn được nữa mà mắng một tiếng, Dao Quang mới lạ mà nói: "Ngươi đây vẫn là lần đầu tiên mắng ta."
"Chẳng lẽ ngươi còn muốn nghe thêm mấy lần?"
"Không phải, ta càng muốn nghe ngươi nói thích ta."
"Ồ." Sở Từ lãnh đạm mà nói: "Ngươi tiếp tục mơ đi."
"......" Dao Quang biết cậu sẽ không nói, nhưng tâm lý chung quy vẫn cầm lòng không đậu giấu một chút chờ mong, nghe nói thế, chút chờ mong này rốt cuộc vẫn thất bại.
Dù trong dự kiến, nhưng mà cũng không dễ chịu.
"Ngươi chừng nào thì có thể đối tốt với ta một chút đây," Dao Quang cẩn thận mà sờ sờ đôi mắt cậu, thấp giọng nói: "Ngươi chính là ỷ vào ta không thể rời khỏi ngươi, cho nên mới khi dễ ta như vậy."
"...... Ủy khuất?"
Dao Quang gật đầu, như biết Sở Từ sẽ nói cái gì, hắn giành nói: "Không cho nói loại lời nói như bảo ta đi, ta không muốn đi, nơi nào cũng không muốn đi."
"......"
Mọi thanh âm trong núi rừng đều im lặng, ban đêm cuối mùa thu luôn tới sớm, lúc này sắc trời đã trầm xuống, chim mỏi vốn nên về tổ lại bởi vì vị tôn đại Phật là Dao Quang này ở đây, chỉ có thể ngừng ở nơi xa run bần bật.
Sở Từ bỗng nhiên vươn tay, đem Dao Quang ôm vào trong lòng ngực: "Hiện tại thì sao, còn ủy khuất không?"
Dao Quang mở to hai mắt, ngây ngẩn cả người.
Càn Nguyên, hoặc là nói tất cả thần tiên vẫn luôn nói cho hắn, yêu ma vô tình, mà theo đủ loại hành vi lúc trước của Sở Từ mà xem, cậu cũng xác thật vô tình, nhưng hành động bây giờ của cậu, lại rõ ràng là nhìn hắn khổ sở, cho nên đang dỗ dành hắn.
Trên đời không có ai có thể cưỡng bách Sở Từ làm chuyện cậu không thích, vậy hắn có thể hay không cho rằng...... Sở Từ đối với hắn là đặc biệt? Hắn có thể hay không tham lam mà cho rằng, Sở Từ đối với hắn, là có tình?
Hắn ở bên người Sở Từ lâu như vậy, không sợ cậu vô tình, nhưng sợ cậu ngẫu nhiên sẽ cho chút ôn nhu, bởi vì như vậy, hắn liền rất dễ dàng sa vào chút ôn nhu ngắn ngủi này, phân không rõ cái gì là thật, cái gì là giả.
Hắn cũng sợ có được quá nhiều, hắn sẽ trở nên càng tham lam, ôm hôn đều không đủ, hắn sẽ muốn Sở Từ thích hắn, muốn cậu đáp lại tình yêu đồng dạng như mình, muốn cậu cũng chỉ nhìn hắn.
Dao Quang đột nhiên biến thành đứa trẻ ấu trĩ, Sở Từ không để ý tới hắn, hắn cũng liền tự mình tiêu hóa, giờ ôm hắn, hắn liền cảm thấy rốt cuộc không thể chịu đựng được, gắt gao nắm lấy ống tay áo của Sở Từ, ách thanh trả lời: "...... Ủy khuất."
Sở Từ nhẹ nhàng cười rộ lên, hôn hôn đỉnh đầu hắn: "Như vậy thì sao?"
"Vẫn còn ủy khuất."
Sở Từ cười ra tiếng, ôm mặt Dao Quang, hôn lấy đôi môi gắt gao nhấp của hắn: "Đừng ủy khuất, ngươi thoạt nhìn rất khó coi."
"......"
Dao Quang rốt cuộc áp không được nội tâm xao động, một phen thít chặt eo Sở Từ, dùng sức to lớn, hận không thể đem cậu siết chết ở trong lòng ngực của mình: "Ca ca, ngươi đau đau ta nhiều chút được không, ngươi lại thương ta một chút, ngươi lại dỗ dỗ ta."
Hắn nói lộn xộn, Sở Từ cong mắt lên, sâu kín thở dài một tiếng: "Ngươi nha......"
Dao Quang gần đây rất cao hứng, đây là chuyện ai cũng có thể nhìn ra.
Hắn hưng phấn mà đi tìm thần nữ, nhìn nhìn bà đang dệt áo cưới, thần nữ dệt là thiên hạ vô song, chỉ là lấy lông chim của Kim Ô dệt áo cưới rốt cuộc rất quý giá, mỗi một châm đều phải tinh tế cân nhắc, miễn cho huỷ hoại lông chim chứa Thái Dương Thần Hoả, thế cho nên đến bây giờ, bà cũng mới dệt hơn một nửa.
Dao Quang cũng không nóng nảy, xem xong thần nữ, hắn lại đi tìm Càn Nguyên, hỏi một chút khả năng, có thể làm yêu ma thông tình.
Hắn cùng Càn Nguyên một đạo chui vào Tàng Thư Các, lật xem tất cả sách cổ trân quý, sau mấy ngày, Càn Nguyên mới từ một quyển sách gần cửa hông có nhắc tới một loại khả năng.
Quyển thư tay này không còn viết tiếp, mà người viết tựa hồ cũng cho rằng ý nghĩ của mình hoang đường, viết một nửa liền bỏ dở không viết. Người đó cho rằng, nếu lấy thần lực làm chất dẫn, lấy thất tình lục dục làm thuốc, đưa vào trong xương cốt của yêu ma, cứ thế mãi, yêu ma chưa chắc sẽ mãi vô tình.
Chỉ là biện pháp này quá khó, đầu tiên, thần lực cùng yêu ma ma khí đối lập, làm thế nào có thể để thần lực cùng ma khí chung sống hoà bình, chính là một vấn đề cơ hồ không có khả năng giải quyết. Tiếp theo, lấy thất tình lục dục làm thuốc, đây càng thêm ly kỳ, yêu ma vô tình là bởi vì không thông cảm, bọn họ trời sinh chỉ còn thiếu cảm giác tốt đẹp, sao có thể làm yêu ma ngũ cảm linh thông, làm thất tình lục dục thuận lợi chảy vào trong tim, đây cũng là một nan đề cơ hồ không có khả năng giải quyết.
Nhưng đám nan đề này đều đối mặt với chúng thần tiên khác quy củ tu luyện thành tiên mà nói, đối với yêu ma trời sinh cùng thần minh trời sinh, biện pháp này có khả năng thành công hay không......
Càn Nguyên đem sách trong tay đẩy đến trước mặt Dao Quang, thử hỏi: "Dao Quang, ngươi có phải hay không cho Sở Từ thứ gì?"
"Lông Kim Ô." Dao Quang nói: "Cùng với máu, ta hết thảy đều cho y."
Càn Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, "Trách không được."
"Dao Quang," ông chỉ vào trên sách, giải thích nói: "Ngươi đánh bậy đánh bạ, ngược lại đạt thành điều kiện quyển sách này ghi lại. Lông Kim Ô dẫn dắt vạn vật, ngươi cho cậu ấy, làm cậu ấy có cảm giác ngũ cảm thế giới, ngũ cảm một lần, cậu ấy có thể tiếp xúc đến thất tình lục dục. Máu Kim Ô là Thái Dương Thần Lực biến thành, thần lực của ngươi cùng ma khí của cậu ấy dung hợp, làm chảy vào nơi chứa hỉ nộ ai nhạc trong lòng cậu ấy...... Dao Quang, ngươi nắn cho cậu ấy một cây tình căn."
"Nhưng mà, đây cũng chỉ là chuyện mình ngươi mới có thể làm được. Ngươi là Kim Ô, ngươi liên hệ với sinh tồn của vạn vật, cậu ấy là ma từ Cực Thiên, không sai biệt lắm là hóa thân của cái chết, gần như sinh tử, lại gắn bó."
"Hiện tại tới xem, các ngươi lại thật ra là nghiệt duyên chú định." Càn Nguyên rung đùi đắc ý mà cảm thán: "Tính lại, ngươi vẫn là vì diệt ma mới sinh ra mà."
"......"
Dao Quang lúc đầu còn tưởng rằng mình nghe lầm, theo Càn Nguyên giải thích, hắn tim đập cũng càng lúc càng nhanh, cuối cùng khắp lỗ tai chỉ có thể nghe được tiếng tim đập phanh phanh phanh, đến Càn Nguyên nói cái gì đều nghe không rõ.
Hắn hoảng hốt mà nghĩ, ta cho A Từ nắn tình căn?
Từ nay về sau, A Từ liền không còn vô tình?
Cậu...... Cậu hiện tại có tình? Cậu có thể...... Thích hắn?
Dao Quang cả người đều ngây ngẩn, trong đầu tất cả đều là nhão dính, căn bản vận chuyển không nổi.
Mộng đẹp ảo tưởng đã lâu lại sớm trở thành sự thật, hắn bị niềm vui thật lớn đập trúng, hoàn toàn ngốc, thậm chí sinh ra một loại cảm giác không chân thật.
"Ngươi là nói......" Hắn há miệng thở dốc, thanh âm nhẹ đến thật cẩn thận.
Càn Nguyên khẳng định gật gật đầu: "Cậu ấy hiện tại thật là có tình căn, chỉ là mới vừa ngưng ra, có cũng sẽ không quá nhiều."
Dao Quang lấy lại tinh thần, vội vàng liền muốn trở về tìm Sở Từ, lại bị Càn Nguyên gọi lại: "Ta biết việc này đối với ngươi mà nói là một chuyện hỉ sự, chỉ là, Dao Quang, ngươi chung quy là vì diệt ma mà sinh, nhưng ngươi hiện tại lại đem lông cùng máu của Kim Ô đều cho yêu ma vốn nên bị ngươi diệt, chỉ sợ Thiên Đạo sẽ không ——"
Càn Nguyên lời còn chưa dứt, thiên địa chợt sinh dị tượng, mây đen đen kịt thấp thấp áp bách xuống, cơ hồ cùng nhân gian giơ tay có thể với tới, ngay cả Thiên giới cũng tối sầm lại.
Mây đen ẩn ẩn tia sét màu tím, Dao Quang vui mừng còn không có hưởng bao lâu nhất thời tiêu tán, hắn xem phương hướng của đám sét, thoáng chốc biến mất không thấy.
Dĩ vãng vô luận là ai phi thăng thành tiên, lại hoặc là ai sa đọa thành ma, Thiên Đạo chưa bao giờ xuất hiện qua loại hiện tượng thiên văn khủng bố như này, Càn Nguyên cũng thầm nghĩ không tốt, vội vàng đi tìm Viên Văn.
Cuồng phong gào thét, tiếng gió thê lương, như ngàn vạn lệ quỷ đồng thời rít gào, vạn vật yếu ớt làm sao có thể thừa nhận uy áp mà thiên địa đè lên, bất quá một lát, cây đổ núi sụp băng tan thành nước, nhân gian phồn hoa giây lát liền bị bao phủ.
Đây là tử kiếp diệt ma, Dao Quang thân là thiên thần, nháy mắt liền hiểu được, cũng bởi vậy, hắn nôn nóng bất an tới cực hạn, dứt khoát hóa thành Kim Ô, đem tốc độ tăng lên tận cùng.
Mưa to tầm tã thật mạnh nện xuống, hạt mưa bùm bùm đánh vào trên người hắn, thế nhưng làm hắn cũng cảm giác được đau đớn.
Hắn tâm hoảng loạn, cánh chim bốc cháy lên lửa lớn, hạt mưa lại rơi xuống, hết thảy hóa thành hơi nước, hơi nước bốc lên, Dao Quang cơ hồ nhìn không rõ đường nữa.
Hắn một lòng nghĩ nhanh lên, lại nhanh nữa, nhưng dù cho hắn bay rất nhanh, đều không đuổi kịp tốc độ thiên lôi đánh xuống, "Ầm vang" một tiếng, thiên lôi đầy trời xé rách mây đen, liên tiếp không ngừng mà đánh xuống, ánh lửa xé trời có thể sống sờ sờ chọc mù mắt người.
Dao Quang hồn phi phách tán.
Hắn bị mưa xối đến chỉ có thể mở nửa con mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy trên mặt đất có một thân ảnh đỏ sậm, không chút nghĩ ngợi mà vọt xuống, khoảnh khắc sắp rơi xuống đất biến thành người, hung hăng đem Sở Từ ôm vào trong lòng ngực, bởi vì dùng sức quá mạnh, hắn ngăn không được lăn về trước vài cái, cánh chim Kim Ô duỗi rộng ra, chặt chẽ bảo vệ ngươi trong lòng ngực.
Một kích chưa hết, thiên lôi lại giáng xuống, lần này đập ở trên lưng Dao Quang, Dao Quang kêu lên một tiếng, bị sấm đánh đến nửa bên cánh đều tê rần, cánh tay không còn sức lực, lại vẫn đem hết toàn lực mà muốn ôm chặt Sở Từ.
"A Từ," Dao Quang run rẩy mà nói: "Ta ở chỗ này, ta sẽ bảo hộ ngươi...... Ta sẽ không lại làm ngươi đau."
Hắn thật hận không thể đem Sở Từ nhét vào trong lòng, ai cũng không thể thương tổn cậu, người không thể, thần không thể, Thiên Đạo cũng không thể.
Thiên lôi bị hắn ngăn cản tất cả, cánh chim không gian nhỏ hẹp, nhưng mưa to cũng không thể chui vào một giọt.
Sở Từ mở to mắt, nhìn hắn, chỉ cảm thấy tiếng sấm mấy ngày nay giờ thật xa.
Cậu ngửi thấy được mùi máu, từ trước cậu chỉ thích hơi thở này, hiện tại, cậu bỗng nhiên cảm thấy không dễ ngửi.
Dao Quang nhìn cậu, ánh mắt bi thương lại kiên định, khởi điểm hắn còn sẽ nói mấy câu, chỉ trong chớp mắt, hắn liền nhấp chặt môi, không nói lời nào.
Hắn không dám nói lời nào, đại khái là sợ nhịn không được, đem máu phun đến trên người cậu.
Sở Từ ngồi dậy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng dừng ở trên cổ Dao Quang, ma khí xuất hiện, tầng tầng trói chặt Dao Quang, đem hắn chậm rãi lôi kéo ra.
Dao Quang dùng hết toàn lực giãy giụa, ngăn không được cầu xin: "A Từ, đừng làm ta đi...... Cầu ngươi...... Ca ca......"
Hắn tổng cộng bị cái xiềng xích màu đen này trói chặt đã hai lần, một lần là thời điểm Sở Từ rời khỏi hắn, một lần là hiện tại, thời điểm Sở Từ muốn đem hắn rời đi.
Mỗi một lần đều làm hắn thống hận, hận đến nghiến răng nghiến lợi, máu tươi đầm đìa.
Vô số đạo thiên lôi cùng rớt xuống, nháy mắt nuốt sống Sở Từ, Dao Quang nhìn chằm chằm ánh sáng chói mắt nổi lên, khóe mắt muốn nứt ra: "A Từ!"
Đợi cho chùm sáng tan đi, Dao Quang nhìn thấy Sở Từ dùng ma khí bảo vệ chính mình, chỉ là ma khí thật dày kia bị một kích như vậy, đã có xu thế thưa thớt.
Ma khí che ở giữa không trung, Sở Từ lạnh lùng mà chuyển mắt qua, liếc hắn một cái, thờ ơ mà nói: "Lăn."
Càn Nguyên lúc trước nói cho hắn, Sở Từ họa loạn nhân gian rốt cuộc là cái dạng gì, hắn khi đó nghe, chỉ cảm thấy hư ảo, hiện tại tận mắt nhìn thấy, hắn lúc này mới bừng tỉnh, nguyên lai là như thế này.
Ma khí bùng phát quá nhiều, Sở Từ cả người đều quanh quẩn một tầng mà khí như mây tựa sương mù, mưa lớn như vậy, cũng không thể làm ướt làm tóc dài của cậu, những sợi tóc bị hắn hôn qua vô số lần hiện giờ bay ở trong gió, hắn chưa bao giờ có một khắc nào so với hiện tại càng rõ ràng mà cảm giác được, người yêu của hắn là yêu ma mê hoặc nhân tâm.
Sở Từ trong mắt cũng mờ mịt chứa ma khí, những ma khí đó nhè nhẹ từng đợt từng đợt mà lan tràn ra, giờ khắc này, thoạt nhìn thế nhưng giống một đóa hoa quỷ dị nở rộ.
Thiên lôi không thể giết chết yêu ma, trở nên càng thêm hung tàn thô bạo, giống như dã thú dữ tợn, rít gào lao xuống dưới ——
Dao Quang vận chuyển toàn bộ Thái Dương Thần Hỏa, cắt xiềng xích kim loại buộc chặt hắn, lần thứ hai nhào tới.
Mấy đạo thiên lôi thẳng tắp đánh ở trên sống lưng hắn, hắn rốt cuộc nhịn không được, quay đầu phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn xoa xoa miệng, hung hăng đem Sở Từ ấn ngã xuống đất, từng câu từng chữ đều như là từ trong cổ họng nặn ra, mang theo tức giận ngập trời: "Ngươi vì sao luôn muốn đẩy ta ra? Ta nguyện ý vì ngươi liều mạng, nhưng ngươi vì sao vẫn luôn đẩy ta ra?!"
Sở Từ ánh mắt đột nhiên trở nên mông lung, cậu sâu kín mà hô một tiếng: "Dao Quang."
Lửa giận trong mắt Dao Quang bỗng nhiên tiêu giảm, chẳng qua ngay sau đó, hắn liền từ ảo cảnh thoát ra ngoài, hắn không nghĩ tới lúc này Sở Từ còn phải dùng ảo cảnh với hắn, tức đến mất khống chế, cúi người hung hăng một ngụm cắn lên: "Ta thật muốn cắn chết ngươi."
Sở Từ xương quai xanh bị cắn chảy máu, cậu cũng lười lau, chỉ là quay đầu, nói: "Đây là lôi kiếp của ta, cùng ngươi không quan hệ."
"Cùng ta không có quan hệ?" Dao Quang lặp lại một lần, cười rộ lên: "Ta đây khiến cho ngươi nhìn xem, ngươi cùng ta rốt cuộc có quan hệ hay không."
Thiên lôi còn đang tiếp tục, núi rừng xung quanh sớm bị chém thành một đống mảnh vụn, ngay cả sân nhà mà Dao Quang cực khổ dựng thành, cũng bị chém thành bụi.
Tiếng gió nức nở, Thái Dương Thần Hỏa bỗng nhiên hóa thành một cái cái chắn, chặt chẽ canh giữ ở trên đỉnh đầu của hai người.
Sở Từ được Dao Quang che chở, chỉ có thể nhìn lôi kiếp đầy trời giáng thế, trên dưới nhân gian cùng bốc cháy lên liệt hỏa hừng hực, như mạt thế hiện ra, duy độc mảnh đất nơi cậu ở, bình yên vô sự.
Thân là thiên thần, lại đem yêu ma hộ đến nỗi như thế, Thiên Đạo rốt cuộc bị Dao Quang hoàn toàn chọc giận, lại giáng thiên lôi thêm một tia sét màu đen xuống, lại muốn đem Dao Quang cũng cùng cậu giết chết.
Thiên lôi từng trận, ý đồ giết chết một đôi tình nhân ngược với thiên đạo này.
Dao Quang một người gánh tử kiếp của hai người, Thái Dương Thần Hỏa thiêu đến càng ngày càng không xong, bỗng nhiên, trong mắt hắn chảy ra máu Kim Ô nóng bỏng, huyết cuồn cuộn không ngừng nhỏ giọt ở trên mặt Sở Từ, trong chớp mắt liền thấm vào, chỉ còn lại một chút máu, như là một viên tiểu chí.
Tử kiếp tuyệt đối không thể né tránh, hắn đây là muốn dùng mệnh của chính mình, để đổi lấy Sở Từ sống.
Sở Từ bị cảm xúc nói không rõ chọc giận, hô một tiếng: "Dao Quang."
Hai người dựa gần như vậy, nhưng Dao Quang lại không có nghe thấy, Sở Từ lại hô một tiếng: "Dao Quang!"
Dao Quang suy yếu mà chớp chớp mắt: "Ca ca......"
Cực độ thống khổ, thanh âm của Sở Từ chính là liều thuốc có thể làm hắn thanh tỉnh.
"Ca ca," hắn thanh mỏng như tơ nhện, lại còn đang hướng Sở Từ làm nũng: "Ca ca...... Ngươi chưa từng có gọi ta một tiếng phu quân...... Ngươi gọi ta một tiếng được không?"
"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì." Sở Từ đè ép tức giận, ngón tay dán ở trước cái chắn, muốn phá huỷ nó.
"...... Thật vô tình mà." Dao Quang mơ mơ màng màng mà bắt lấy tay cậu, cúi đầu hôn cậu một chút.
Thực nhẹ thực nhẹ một chút: "Nhưng mà...... Dù cho như vậy, ta còn rất...... Thích......"
Chỉ còn một chữ, hắn lại không thể nói ra miệng.
Hắn nhắm mắt lại, thật mạnh đè xuống.
Sở Từ giật mình, nhấc mí mắt lên, nhìn thoáng qua vòm trời như cũ đang chắn sét.
Vầng sáng hơi mỏng chợt vỡ vụn, tia sáng bay tứ tán, Sở Từ trước khi Dao Quang té ngã trên đất, ôm lấy hắn.
Tiểu Thần Quân vì cậu mà điên cuồng, hiện tại ở trong lòng ngực cậu, hơi thở thoi thóp, cơ hồ muốn hồn phi phách tán.
Cậu ngốc một hồi, sinh ra mờ mịt, cảm xúc không biết nên như thế nào cho phải: "...... Dao Quang?"
"Ngươi lại không tỉnh, ta liền không cần ngươi."
Nhưng mà lần này, Tiểu Thần Quân cho tới nay đều sợ bị cậu vứt bỏ lại không có mở miệng cầu cậu.
"......"
"Ta không muốn ngươi ngủ," cậu nhẹ giọng nói: "Ngươi làm sao dám tự chủ trương......"
Lửa đốt cháy mặt đất bỗng nhiên bốc lên vô số sương đen, sương mù như rắn nhanh chóng hướng bốn phía lan tràn, nơi đi qua vô luận là hoa cỏ cây cối, chim chóc muôn thú, vô luận là người hay là yêu ma, tất cả nhiễm tử khí nặng nề, phạm vi mấy trăm dặm đen một mảnh, lại còn có xu thế hướng ra phía ngoài tiến công.
Hoa cỏ khô héo, vô vàn muôn thú ngã xuống đất, thi thể hóa thành một đống bột mịn, các yêu ma khác còn trực tiếp bị cậu cắn nuốt.
Càn Nguyên râu đều sợ tới mức dựng đứng lên, vô cùng lo lắng nói: "Không tốt! Cậu ấy thế nhưng muốn dùng cả nhân gian đối kháng Thiên Đạo!"
Thiên Đạo muốn giết cậu, vậy cậu liền đem cả nhân gian đều trở thành luyện ngục, nhìn trên trời rốt cuộc là lựa chọn diệt cậu, hay là lựa chọn nhân gian này.
Viên Văn nói: "Chúng ta có biện pháp ngăn cản không?"
"Chạy nhanh đi, đi trước tìm thần nữ lấy vũ y bảo vệ nhân loại," Càn Nguyên túm ông liền đi tìm thần nữ: "Sau đó chúng ta liền tìm một nơi trốn đi, yêu ma kia xác định chắc chắn sẽ không bỏ qua Thiên giới, thần tiên nhiều như vậy, đại bổ mà ——"
Phảng phất là theo lời ông nói, sương đen như dây đằng mà thổi quét đến, như màn đêm buông xuống, đến mây đều bị bao phủ ở trong sương đen, chẳng qua ngay lập tức, thiên kiếp bạo nộ liền xé mở sương đen, thần lôi hủy thiên diệt địa, không biết nổ điếc bao nhiêu lỗ tai của người.
Sương đen bị thiên kiếp xé nát, lại lấy khí thế như chớp tụ lại, trở nên càng ngày càng dày, càng ngày càng nặng, ngưng tụ đến nỗi giống như có hình thể, Sở Từ cúi người, hôn lấy môi Dao Quang.
Thái Dương Thần Hỏa cùng ma khí triền ở bên nhau, đột nhiên bốc cháy lên, thế nhưng trở thành một loại lửa màu đen không thua thiên lôi, ngọn lửa cắn nuốt tia sét, thiêu đốt đến so với sét còn khủng khiếp hơn.
Dao Quang quanh thân bỗng nhiên tràn ra vô số tia sáng thật nhỏ, như nước tràn đê, kích lên tầng tầng gợn sóng.
Tia sáng tụ thành đánh đâu thắng đó, như gió không gì cản nổi, lưu luyến mà quay chung quanh ở bên người Sở Từ, lại xoay người rời đi.
Gió thổi qua mặt đất, gió càng ngày càng điên cuồng, cuốn lên ánh lửa, lửa cháy cùng thần lôi chém giết ở trong thiên địa, đấu đến không chết không ngừng.
Không biết qua bao lâu, lửa đen cùng thiên lôi cùng biến mất.
Gió nhẹ, mây trôi, thiên địa khôi phục yên tĩnh, như thiên lôi địa hỏa chưa bao giờ xuất hiện qua.
Ánh sáng nhỏ vụ lưu loát, rơi xuống mỗi một góc trên mặt đất.
Sinh ra chồi non xanh biếc đã bị đốt cháy hầu như không còn, dòng suối khô cạn trào ra dòng nước thanh triệt, nhân gian bị sét phá hủy đến không còn một mảnh dần dần sống lại.
Dao Quang là Kim Ô, chưởng quản sinh cơ của vạn vật, vạn vật tro tàn lại cháy, thần lực khô cạn của hắn cũng dần dần đầy lại.
Khi Dao Quang tỉnh lại, còn chưa trợn mắt, trước đã cảm giác được người ngủ trong lòng ngực, hắn ý thức mơ hồ một cái chớp mắt, tiếp theo hiểu được, là Sở Từ.
Hắn theo bản năng ôm lấy người trong lòng, mở to mắt, nhìn thấy thần sắc Sở Từ tái nhợt như tờ giấy, kinh hoảng không rảnh lo thứ khác, chỉ là đẩy đẩy cậu: "A Từ?"
Bọn họ đây là chết cùng nhau sao?
"Ưm......" Sở Từ gian nan mà mở mắt ra, ánh mắt u ám, cơ hồ nhìn không rõ mặt Dao Quang: "Tiểu Thần Quân."
Dao Quang vô thố mà nhìn cậu, hắn quýnh lên, lại bắt đầu rớt nước mắt: "Là ta, A Từ, ngươi làm sao vậy?"
"Đừng khóc......" Sở Từ nhẹ giọng dỗ nói: "Ta không có việc gì, ngươi đừng khóc. Ta chỉ là...... Ma khí sắp dùng hết rồi."
Ma khí tiêu hao là chuyện rất nguy hiểm, vạn vật mới sinh, không có hận ý, không có cảm xúc hắc ám nặng nề, chỉ có ngây thơ thuần túy lúc ban đầu, ma khí của cậu không được bổ sung, chỉ có thể lâm vào ngủ say, chờ đợi hắc ám lần thứ hai buông xuống.
Dao Quang vội vàng nói: "Ta đem thần lực cho ngươi."
"Đừng," Sở Từ nắm lấy tay hắn: "Ta hiện tại không chịu nổi Thái Dương Thần Hoả của ngươi......"
Dao Quang không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể ngơ ngác mà ôm cậu: "A Từ...... Không có ngươi, ta sẽ chết."
"...... Ta biết," Sở Từ an tĩnh một lát, miễn cưỡng nâng cánh tay lên, câu lấy cổ Dao Quang.
Dao Quang thuận theo mà cúi đầu, Sở Từ hôn hắn một chút, nói: "Ta muốn ngủ, Dao Quang, chờ ta tỉnh...... Chúng ta liền ở bên nhau."
Nói xong, Sở Từ liền nhắm hai mắt lại.
Dao Quang hoảng hốt mà chớp chớp mắt, tựa hồ không nghe rõ ý tứ của cậu.
Nhưng mà Sở Từ lại không thể lặp lại lần nữa cho hắn nghe, hắn đành phải tự mình nói ở trong lòng, giống đứa trẻ vừa mới biết chữ, một chữ một chữ đem lời Sở Từ nói cân nhắc nửa ngày, rốt cuộc hiểu được.
"Đây là ngươi nói," Dao Quang ôm lấy cậu, đem đầu vùi ở hõm vai cậu, khi mở miệng, thanh âm đều mang lên khàn khàn do khóc: "...... Không được đổi ý."
Bình minh ló dạng, nhưng đối với Dao Quang mà nói, hiện tại mới là ánh sáng chân chính.
Tác giả có lời muốn nói: Quang pi *khổ tận cam lai.
*Khổ tận cam lai: Đắng hết ngọt đến, ý nói đau khổ đã qua, vui vẻ bắt đầu tới.
- -------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất