Chương 7
Phượng Hoàng Cốt
| 7 |
Đảo mắt đã tới ngày quyết chiến của Mạnh Phó Kiều và Kim Đao Trì, Nghiêm Thập Nhị và Mạnh Phó Kiều tới trước tòa nhà của Chế dược Đường thị, kết quả phát hiện, Đường môn thật sự đóng cửa chính kéo băng rôn thu tiền vé vào cửa, tuy rằng băng rôn viết là "Chào mừng đã đến với Thịnh hội Nghiên cứu và Thảo luận y học hàng năm", nhưng thư mời người tới đưa ra rõ ràng là tin nhắn chiến thư Kim Đao Trì gửi trong group.
Nghiêm Thập Nhị hỏi thăm một chút, tiền vé vào cửa thu những một ngàn, quả thực là điên rồi.
Mấu chốt là có không ít người trả tiền.
Mạnh Phó Kiều tỏ vẻ hài lòng khi nghe được điều đó: "Lần này hẳn có thể chia được không ít."
Nghiêm Thập Nhị: "..."
Có thể làm tới chức giám đốc quả nhiên đều có thiên phú gian thương.
"Đi, chúng ta không đi cửa chính." Mạnh Phó Kiều kéo Nghiêm Thập Nhị vòng ra phía sau tòa nhà.
"A, vậy chúng ta lên đó băng cách nào?" Nghiêm Thập Nhị chưa kịp dứt lời, đã bị Mạnh Phó Kiều kéo lên lưng.
"Anh làm gì vậy?" Nghiêm Thập Nhị giãy dụa theo bản năng.
"Để phòng ngừa Kim Đao Trì bố trí mai phục ở cửa chính." Mạnh Phó Kiều nhìn quanh, xác định không có người đi đường nào đi ngang qua, rồi nói, "Ôm chặt tôi." Dứt lời nhún người nhảy lên, cả người thế mà lại song song với mặt đất, vuông góc với mặt tường nhẵn bóng của tòa nhà Chế dược Đường thị bay vọt lên.
Nghiêm Thập Nhị cảm thấy trọng tâm của mình xoay một cái, theo bản năng ôm chặt Mạnh Phó Kiều, chờ đến khi cậu phản ứng lại, Mạnh Phó Kiều đã bay được mấy tầng lầu rồi.
"A a a a——" Nghiêm Thập Nhị sợ hãi hét lên, vùi đầu vào lưng Mạnh Phó Kiều, hai chân cũng quấn chặt lấy eo của anh.
Mạnh Phó Kiều như là cảm nhận được nỗi sợ của Nghiêm Thập Nhị, vòng tay ra sau lưng đỡ lấy lưng cậu.
Cánh tay của Mạnh Phó Kiều rắn chắc như sắt, Nghiêm Thập Nhị cảm thấy cơ thể mình ổn định lại, trong nháy mắt ấy cảm giác lơ lửng giữa không trung tan đi không ít, trái tim cậu bình tĩnh hơn, nghĩ tới người đỡ lấy cậu là cao thủ võ lâm võ nghệ cao cường có thể vượt nóc băng tường trong tiểu thuyết, trái tim cậu thế mới hoàn toàn trở về với nhịp đập bình thường.
Nghiêm Thập Nhị vất vả lắm mới tỉnh táo lại, vừa tính ló đầu ra xem tình huống xung quanh, đã nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai: "Mạnh Anh Tuấn, trùng hợp thế cậu cũng trèo tường à."
Nghiêm Thập Nhị nhìn qua bên cạnh, phát hiện là chủ quán thịt nướng lần trước Mạnh Phó Kiều dẫn cậu tới ăn, bang chủ Cái bang Tiểu Kê trong truyền thuyết cũng đang đạp trên mặt tường lướt nhanh tới.
Nghiêm Thập Nhị:!!!
Tuy rằng các vị đều là cao thủ võ lâm nhưng xin các vị làm ơn nghĩ giùm cho cảm nhận của người bình thường một tí được không!
Mạnh Phó Kiều lườm một cái, vô tình vạch mặt Tiểu Kê: "Ông trốn vé thì có."
Tiểu Kê hầm hừ lên án: "Đường Tam thật là quá đáng, dĩ nhiên thu tiền vé vào cửa những một ngàn, cả ăn mày cũng không buông tha!"
Nội tâm Nghiêm Thập Nhị: Tán thành!
Tiểu Kê nói xong cười hì hì nhìn Nghiêm Thập Nhị, bảo rằng: "Mạnh Anh Tuấn à, vật trang sức của cậu đặc biệt thật đấy."
Dám mỉa mai tôi!
Nghiêm Thập Nhị giận dữ, trừng Tiểu Kê một cái: "Nghe nói ông trộm bồ câu Đường môn để làm món bồ câu nướng, trả chút tiền vé vào cửa cũng không quá đáng mà!"
Tiểu Kê che mặt: "Đừng nói bậy, bồ câu tôi nướng là tự bay tới."
Nghiêm Thập Nhị: "..."
Hình tượng của Bang chủ Cái bang... đã vỡ!
Hai người đang đấu khẩu, Mạnh Phó Kiều đột nhiên nhảy lên, lơ lửng trên trời, rồi vững vàng rơi xuống đất, đã tới sân thượng ở tầng trên cùng rồi.
Nghiêm Thập Nhị run rẩy bò xuống khỏi lưng anh, chân như nhũn ra.
"Ồ, Mạnh tiên sinh đã tới rồi." Nữ thư ký của Đường Tam lanh lẹ tới đón, cười bảo, "Không hổ là cao thủ đệ nhất võ lâm, đường để đi không mấy bình thường."
Cô chưa kịp dứt lời, chỉ thấy Tiểu Kê cũng nhảy lên.
Nữ thư ký sầm mặt lại, quát: "Miêu bang chủ, ông tính trốn vé đó à?"
Tiểu Kê vừa bị hỏi thăm vụ chim bồ câu, nhìn thấy nữ bí thư, không khỏi chột dạ, lập tức cười làm lành bảo: "Hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi."
Nghiêm Thập Nhị chẳng còn lòng dạ nào để ý tới ân oán tình thù của Tiểu Kê và nữ thư ký nữa, cậu nhìn một vòng quanh sân thượng, phát hiện có không ít người tới đây, chỉ là không giống mấy với cảnh phim cao thủ căng phồng cơ bắp như cậu tưởng tượng, người ở hiện trường thoạt nhìn rất bình thường, có một số quả thực y chang như cụ Vương nhà hàng xóm.
Mà bọn họ hiện tại đều nhìn cậu và Mạnh Phó Kiều.
Nghiêm Thập Nhị nghiêng đầu về phía Mạnh Phó Kiều, nhỏ giọng hỏi: "Ai là Kim Đao Trì?"
Mạnh Phó Kiều nhướng mày: "Không thấy, có lẽ là còn chưa tới."
Anh vừa dứt lời, một tiếng rống giận vang lên giữa đám người: "Mày không thấy ai hả."
Một thanh niên vóc người thấp bé lập tức nổi giận đùng đùng đẩy mọi người ra, chỉ tay vào Mạnh Phó Kiều: "Mạnh Phó Kiều, mày mù hả, ông đây oai hùng như vậy mà cũng không thấy."
Chỉ thấy thanh niên đó tướng mạo thanh tú, lại có một cái đầu trọc không hợp với vẻ bề ngoài, trên lưng còn đeo một thanh đại khảm đao màu vàng.
Nghiêm Thập Nhị giật tỉnh: "Đây là Kim Đao Trì."
Quả nhiên là thân cao 1m6, khí thế 2m8.
Kim Đao Trì nhìn Nghiêm Thập Nhị: "Mày là truyền nhân của Nghiêm gia?"
Nghiêm Thập Nhị quả quyết lắc đầu.
Nhưng Kim Đao Trì không tin, lạnh lùng nói: "Khôn hồn thì giao Phượng Hoàng Cốt ra đây."
Nghiêm Thập Nhị bất mãn nói: "Tôi đã nói mình không phải là truyền nhân của Nghiêm gia rồi mà, tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người đâu!"
"Giả ngây giả dại." Kim Đao Trì nhổ một ngụm nước bọt, đột nhiên rút thanh đao sau lưng ra, đầy mặt sát khí, "Tao xem mày là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt thì có."
Nghiêm Thập Nhị không ngờ tính tình của Kim Đao Trì nói tới là tới, thật không hổ là đầu lĩnh xã hội đen, cậu bị dọa đến độ chân bước lảo đảo.
Mạnh Phó Kiều tiện tay đỡ cậu, đẩy cậu về phía nữ thư ký và Tiểu Kê, dặn dò: "Tiểu Kê, ông trông chừng Thập Nhị giúp tôi."
Tiểu Kê đỡ vai Nghiêm Thập Nhị, vẻ mặt không còn sự ngả ngớn thường ngày, ông nghiêm túc trả lời: "Không thành vấn đề."
Mạnh Phó Kiều vung trường kiếm màu bạc lên, ngả ngớn nở nụ cười: "Trì Điềm Điềm, mày chưa bao giờ là đối thủ của tao, sao còn dám đưa mình tới cửa vậy!"
Kim Đao Trì muốn rách cả mí mắt, nổi trận lôi đình: "Không được gọi tên tao." Dứt lời hai tay giơ thanh kim đao to đùng lên dùng sức bổ xuống.
Nghiêm Thập Nhị cảm thấy có một cơn gió mạnh cuốn từ dưới đất lên, cơn gió ấy rất mạnh, nếu không phải Tiểu Kê đè vai cậu lại, cậu nghĩ mình đã bị nó cuốn bay ra ngoài rồi.
Mạnh Phó Kiều không tránh không né, nâng kiếm lao tới, đánh tan cơn gió.
Tiếng "Keng ——" vang lên, đao kiếm va chạm.
Người xem vội vã lùi về sau, tự động nhường ra một khoảng đất trống.
Chỉ một thoáng thôi, đất bằng nổi gió, ánh đao bóng kiếm.
Vóc người Kim Đao Trì tuy nhỏ, nhưng vung thanh khảm đao cao bằng nửa người lại cực kỳ linh hoạt, phía trên thanh kim đao ấy còn gắn chín cái vòng, đinh đang kêu lên, tăng thêm mấy phần sát khí.
Tốc độ của Mạnh Phó Kiều càng kinh người hơn, chỉ thấy bóng anh không dừng di chuyển qua lại giữa tấm lưới do kim đao dệt thành, uyển chuyển như du long.
Trong nháy mắt đó hai người giao thủ hơn mười chiêu, Kim Đao Trì lại chẳng chạm được dù chỉ là chéo áo của Mạnh Phó Kiều, tính tình gã nóng nảy, đột nhiên biến đổi chiêu thức, từ chém thành đâm.
Mạnh Phó Kiều giật mình, đâm là cách dùng của kiếm, khảm đao của Kim Đao Trì có thể tích lớn, có thể sử dụng được chiêu này, nhất định là đã luyện đến giai đoạn nhập hóa rồi.
Ánh mắt Mạnh Phó Kiều thay đổi, nói: "Không ngờ mày vào tù một lần, võ công ngược lại là tiến bộ hơn không ít."
Kim Đao Trì hừ lạnh: "Hôm nay tao muốn báo thù rửa hận cho liệt tổ liệt tông của Trì gia."
Mạnh Phó Kiều không dám khinh địch, duỗi thẳng trường kiếm, thân kiếm chuyển động, như linh xà uốn mình, đâm thẳng vào ngực Kim Đao Trì.
Chiêu này ngưng tụ rất nhiều nội lực, thế tới cực nhanh, khí thế bức người, Kim Đao Trì tránh không kịp, vội vã rút kim đao lại bảo vệ ngực.
"Keng ——" một tiếng, mũi kiếm va vào thân đao, Kim Đao Trì bị kiếm thế cực mạnh này đẩy cho lảo đảo lùi về sau hai bước.
Mạnh Phó Kiều theo sát mà tới, một tay cầm chuôi kiếm, rồi chợt chém ngang một đường, dùng là chiêu của đao.
Kim Đao Trì giật mình, chẳng thèm lo lắng gì tới mặt mũi, dùng một chiêu Yến Thanh Thập Bát Phiên* lăn một vòng né tránh.
Mạnh Phó Kiều cười đắc ý: "Mày không ngờ rằng tao cũng học lỏm được phải không."
Kim Đao Trì mặt mày xám xịt hỏi: "Mày học được đao pháp từ khi nào vậy."
Mạnh Phó Kiều hừ lạnh: "Người nhà họ Trì còn sống một ngày, tao nào dám thư giãn..." Dứt lời tính giơ kiếm lên, chợt nghe một tiếng quát: "Dừng tay, bằng không tao giết nó."
Dư quang khóe mắt Mạnh Phó Kiều quét qua, chỉ thấy Nghiêm Thập Nhị đột nhiên bị hai tên vạm vỡ đè lại, trên cổ còn gác một thanh đao, mà Tiểu Kê đang giao thủ với một người đàn ông trung niên tháo vát, hiển nhiên là bị đánh lén.
...
*Yến Thanh Quyền, tên chính xác là Mê Tung nghệ, hay được biết dưới tên Mê Tung quyền có nguồn gốc từ bài quyền Mê Tông La Hán của Thiếu Lâm Tung Sơn Hà Nam.
Gọi là Yến Thanh quyền là vì môn quyền này nổi tiếng từ một người anh hùng dân gian trong cuộc khởi nghĩa của nông dân thời Bắc Tống tên là Yến Thanh, sau này Thi Nại Am đã tiểu thuyết hóa Yến Thanh thành một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc trong bộ tiểu thuyết anh hùng Thủy Hử.
Còn một thuyết khác kể lại rằng các nhà sư và tăng nhân ở Thiếu Lâm Tung Sơn Hà Nam luôn luôn phải đối phó bọn giặc khỉ cụt đuôi vào chùa ăn trộm và ra đi không để lại dấu vết khiến họ phải canh phòng và rình mò truy đuổi nhưng không bao giờ tìm được hang ổ của chúng vì chỉ đuổi được một đoạn đường là chúng mất dạng trong các khe núi. Điều này đã gợi ý kích thích sáng tác ở các nhà sư Thiếu Lâm sáng tạo ra một loại quyền thuật kỳ lạ này.
Ở ngoài đời đã có thuyết "Đông là Yến Thanh (Chỉ vùng Sơn Đông), Tây là Nghê Tông (chỉ vùng Hà Nam)". Hoắc Nguyên Giáp nhà võ học nổi tiếng (1869-1910) người huyện Tĩnh Hải (Hà Bắc) luyện lại gọi là Mê Tông nghệ, Trương Diệu Đình ở Thương Châu (Hà Bắc) truyền môn này gọi là Yến Thanh quyền.
Ở Thanh Châu (Sơn Đông) lại gọi là Yến Thanh Thần Chùy, một dải Thiên Tân truyền môn này lại gọi là Yến Thanh Thập Bát Phiên (18 lần lật của Yến Thanh).
Sau này Hoắc Nguyên Giáp đã dùng Mê Tung quyền đánh bại tất cả các võ sĩ Trung Hoa và phương Tây và lập ra Tinh Võ Thể dục Hội (Chin Wu Athletic Association) tại Thượng Hải.
| 7 |
Đảo mắt đã tới ngày quyết chiến của Mạnh Phó Kiều và Kim Đao Trì, Nghiêm Thập Nhị và Mạnh Phó Kiều tới trước tòa nhà của Chế dược Đường thị, kết quả phát hiện, Đường môn thật sự đóng cửa chính kéo băng rôn thu tiền vé vào cửa, tuy rằng băng rôn viết là "Chào mừng đã đến với Thịnh hội Nghiên cứu và Thảo luận y học hàng năm", nhưng thư mời người tới đưa ra rõ ràng là tin nhắn chiến thư Kim Đao Trì gửi trong group.
Nghiêm Thập Nhị hỏi thăm một chút, tiền vé vào cửa thu những một ngàn, quả thực là điên rồi.
Mấu chốt là có không ít người trả tiền.
Mạnh Phó Kiều tỏ vẻ hài lòng khi nghe được điều đó: "Lần này hẳn có thể chia được không ít."
Nghiêm Thập Nhị: "..."
Có thể làm tới chức giám đốc quả nhiên đều có thiên phú gian thương.
"Đi, chúng ta không đi cửa chính." Mạnh Phó Kiều kéo Nghiêm Thập Nhị vòng ra phía sau tòa nhà.
"A, vậy chúng ta lên đó băng cách nào?" Nghiêm Thập Nhị chưa kịp dứt lời, đã bị Mạnh Phó Kiều kéo lên lưng.
"Anh làm gì vậy?" Nghiêm Thập Nhị giãy dụa theo bản năng.
"Để phòng ngừa Kim Đao Trì bố trí mai phục ở cửa chính." Mạnh Phó Kiều nhìn quanh, xác định không có người đi đường nào đi ngang qua, rồi nói, "Ôm chặt tôi." Dứt lời nhún người nhảy lên, cả người thế mà lại song song với mặt đất, vuông góc với mặt tường nhẵn bóng của tòa nhà Chế dược Đường thị bay vọt lên.
Nghiêm Thập Nhị cảm thấy trọng tâm của mình xoay một cái, theo bản năng ôm chặt Mạnh Phó Kiều, chờ đến khi cậu phản ứng lại, Mạnh Phó Kiều đã bay được mấy tầng lầu rồi.
"A a a a——" Nghiêm Thập Nhị sợ hãi hét lên, vùi đầu vào lưng Mạnh Phó Kiều, hai chân cũng quấn chặt lấy eo của anh.
Mạnh Phó Kiều như là cảm nhận được nỗi sợ của Nghiêm Thập Nhị, vòng tay ra sau lưng đỡ lấy lưng cậu.
Cánh tay của Mạnh Phó Kiều rắn chắc như sắt, Nghiêm Thập Nhị cảm thấy cơ thể mình ổn định lại, trong nháy mắt ấy cảm giác lơ lửng giữa không trung tan đi không ít, trái tim cậu bình tĩnh hơn, nghĩ tới người đỡ lấy cậu là cao thủ võ lâm võ nghệ cao cường có thể vượt nóc băng tường trong tiểu thuyết, trái tim cậu thế mới hoàn toàn trở về với nhịp đập bình thường.
Nghiêm Thập Nhị vất vả lắm mới tỉnh táo lại, vừa tính ló đầu ra xem tình huống xung quanh, đã nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai: "Mạnh Anh Tuấn, trùng hợp thế cậu cũng trèo tường à."
Nghiêm Thập Nhị nhìn qua bên cạnh, phát hiện là chủ quán thịt nướng lần trước Mạnh Phó Kiều dẫn cậu tới ăn, bang chủ Cái bang Tiểu Kê trong truyền thuyết cũng đang đạp trên mặt tường lướt nhanh tới.
Nghiêm Thập Nhị:!!!
Tuy rằng các vị đều là cao thủ võ lâm nhưng xin các vị làm ơn nghĩ giùm cho cảm nhận của người bình thường một tí được không!
Mạnh Phó Kiều lườm một cái, vô tình vạch mặt Tiểu Kê: "Ông trốn vé thì có."
Tiểu Kê hầm hừ lên án: "Đường Tam thật là quá đáng, dĩ nhiên thu tiền vé vào cửa những một ngàn, cả ăn mày cũng không buông tha!"
Nội tâm Nghiêm Thập Nhị: Tán thành!
Tiểu Kê nói xong cười hì hì nhìn Nghiêm Thập Nhị, bảo rằng: "Mạnh Anh Tuấn à, vật trang sức của cậu đặc biệt thật đấy."
Dám mỉa mai tôi!
Nghiêm Thập Nhị giận dữ, trừng Tiểu Kê một cái: "Nghe nói ông trộm bồ câu Đường môn để làm món bồ câu nướng, trả chút tiền vé vào cửa cũng không quá đáng mà!"
Tiểu Kê che mặt: "Đừng nói bậy, bồ câu tôi nướng là tự bay tới."
Nghiêm Thập Nhị: "..."
Hình tượng của Bang chủ Cái bang... đã vỡ!
Hai người đang đấu khẩu, Mạnh Phó Kiều đột nhiên nhảy lên, lơ lửng trên trời, rồi vững vàng rơi xuống đất, đã tới sân thượng ở tầng trên cùng rồi.
Nghiêm Thập Nhị run rẩy bò xuống khỏi lưng anh, chân như nhũn ra.
"Ồ, Mạnh tiên sinh đã tới rồi." Nữ thư ký của Đường Tam lanh lẹ tới đón, cười bảo, "Không hổ là cao thủ đệ nhất võ lâm, đường để đi không mấy bình thường."
Cô chưa kịp dứt lời, chỉ thấy Tiểu Kê cũng nhảy lên.
Nữ thư ký sầm mặt lại, quát: "Miêu bang chủ, ông tính trốn vé đó à?"
Tiểu Kê vừa bị hỏi thăm vụ chim bồ câu, nhìn thấy nữ bí thư, không khỏi chột dạ, lập tức cười làm lành bảo: "Hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi."
Nghiêm Thập Nhị chẳng còn lòng dạ nào để ý tới ân oán tình thù của Tiểu Kê và nữ thư ký nữa, cậu nhìn một vòng quanh sân thượng, phát hiện có không ít người tới đây, chỉ là không giống mấy với cảnh phim cao thủ căng phồng cơ bắp như cậu tưởng tượng, người ở hiện trường thoạt nhìn rất bình thường, có một số quả thực y chang như cụ Vương nhà hàng xóm.
Mà bọn họ hiện tại đều nhìn cậu và Mạnh Phó Kiều.
Nghiêm Thập Nhị nghiêng đầu về phía Mạnh Phó Kiều, nhỏ giọng hỏi: "Ai là Kim Đao Trì?"
Mạnh Phó Kiều nhướng mày: "Không thấy, có lẽ là còn chưa tới."
Anh vừa dứt lời, một tiếng rống giận vang lên giữa đám người: "Mày không thấy ai hả."
Một thanh niên vóc người thấp bé lập tức nổi giận đùng đùng đẩy mọi người ra, chỉ tay vào Mạnh Phó Kiều: "Mạnh Phó Kiều, mày mù hả, ông đây oai hùng như vậy mà cũng không thấy."
Chỉ thấy thanh niên đó tướng mạo thanh tú, lại có một cái đầu trọc không hợp với vẻ bề ngoài, trên lưng còn đeo một thanh đại khảm đao màu vàng.
Nghiêm Thập Nhị giật tỉnh: "Đây là Kim Đao Trì."
Quả nhiên là thân cao 1m6, khí thế 2m8.
Kim Đao Trì nhìn Nghiêm Thập Nhị: "Mày là truyền nhân của Nghiêm gia?"
Nghiêm Thập Nhị quả quyết lắc đầu.
Nhưng Kim Đao Trì không tin, lạnh lùng nói: "Khôn hồn thì giao Phượng Hoàng Cốt ra đây."
Nghiêm Thập Nhị bất mãn nói: "Tôi đã nói mình không phải là truyền nhân của Nghiêm gia rồi mà, tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người đâu!"
"Giả ngây giả dại." Kim Đao Trì nhổ một ngụm nước bọt, đột nhiên rút thanh đao sau lưng ra, đầy mặt sát khí, "Tao xem mày là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt thì có."
Nghiêm Thập Nhị không ngờ tính tình của Kim Đao Trì nói tới là tới, thật không hổ là đầu lĩnh xã hội đen, cậu bị dọa đến độ chân bước lảo đảo.
Mạnh Phó Kiều tiện tay đỡ cậu, đẩy cậu về phía nữ thư ký và Tiểu Kê, dặn dò: "Tiểu Kê, ông trông chừng Thập Nhị giúp tôi."
Tiểu Kê đỡ vai Nghiêm Thập Nhị, vẻ mặt không còn sự ngả ngớn thường ngày, ông nghiêm túc trả lời: "Không thành vấn đề."
Mạnh Phó Kiều vung trường kiếm màu bạc lên, ngả ngớn nở nụ cười: "Trì Điềm Điềm, mày chưa bao giờ là đối thủ của tao, sao còn dám đưa mình tới cửa vậy!"
Kim Đao Trì muốn rách cả mí mắt, nổi trận lôi đình: "Không được gọi tên tao." Dứt lời hai tay giơ thanh kim đao to đùng lên dùng sức bổ xuống.
Nghiêm Thập Nhị cảm thấy có một cơn gió mạnh cuốn từ dưới đất lên, cơn gió ấy rất mạnh, nếu không phải Tiểu Kê đè vai cậu lại, cậu nghĩ mình đã bị nó cuốn bay ra ngoài rồi.
Mạnh Phó Kiều không tránh không né, nâng kiếm lao tới, đánh tan cơn gió.
Tiếng "Keng ——" vang lên, đao kiếm va chạm.
Người xem vội vã lùi về sau, tự động nhường ra một khoảng đất trống.
Chỉ một thoáng thôi, đất bằng nổi gió, ánh đao bóng kiếm.
Vóc người Kim Đao Trì tuy nhỏ, nhưng vung thanh khảm đao cao bằng nửa người lại cực kỳ linh hoạt, phía trên thanh kim đao ấy còn gắn chín cái vòng, đinh đang kêu lên, tăng thêm mấy phần sát khí.
Tốc độ của Mạnh Phó Kiều càng kinh người hơn, chỉ thấy bóng anh không dừng di chuyển qua lại giữa tấm lưới do kim đao dệt thành, uyển chuyển như du long.
Trong nháy mắt đó hai người giao thủ hơn mười chiêu, Kim Đao Trì lại chẳng chạm được dù chỉ là chéo áo của Mạnh Phó Kiều, tính tình gã nóng nảy, đột nhiên biến đổi chiêu thức, từ chém thành đâm.
Mạnh Phó Kiều giật mình, đâm là cách dùng của kiếm, khảm đao của Kim Đao Trì có thể tích lớn, có thể sử dụng được chiêu này, nhất định là đã luyện đến giai đoạn nhập hóa rồi.
Ánh mắt Mạnh Phó Kiều thay đổi, nói: "Không ngờ mày vào tù một lần, võ công ngược lại là tiến bộ hơn không ít."
Kim Đao Trì hừ lạnh: "Hôm nay tao muốn báo thù rửa hận cho liệt tổ liệt tông của Trì gia."
Mạnh Phó Kiều không dám khinh địch, duỗi thẳng trường kiếm, thân kiếm chuyển động, như linh xà uốn mình, đâm thẳng vào ngực Kim Đao Trì.
Chiêu này ngưng tụ rất nhiều nội lực, thế tới cực nhanh, khí thế bức người, Kim Đao Trì tránh không kịp, vội vã rút kim đao lại bảo vệ ngực.
"Keng ——" một tiếng, mũi kiếm va vào thân đao, Kim Đao Trì bị kiếm thế cực mạnh này đẩy cho lảo đảo lùi về sau hai bước.
Mạnh Phó Kiều theo sát mà tới, một tay cầm chuôi kiếm, rồi chợt chém ngang một đường, dùng là chiêu của đao.
Kim Đao Trì giật mình, chẳng thèm lo lắng gì tới mặt mũi, dùng một chiêu Yến Thanh Thập Bát Phiên* lăn một vòng né tránh.
Mạnh Phó Kiều cười đắc ý: "Mày không ngờ rằng tao cũng học lỏm được phải không."
Kim Đao Trì mặt mày xám xịt hỏi: "Mày học được đao pháp từ khi nào vậy."
Mạnh Phó Kiều hừ lạnh: "Người nhà họ Trì còn sống một ngày, tao nào dám thư giãn..." Dứt lời tính giơ kiếm lên, chợt nghe một tiếng quát: "Dừng tay, bằng không tao giết nó."
Dư quang khóe mắt Mạnh Phó Kiều quét qua, chỉ thấy Nghiêm Thập Nhị đột nhiên bị hai tên vạm vỡ đè lại, trên cổ còn gác một thanh đao, mà Tiểu Kê đang giao thủ với một người đàn ông trung niên tháo vát, hiển nhiên là bị đánh lén.
...
*Yến Thanh Quyền, tên chính xác là Mê Tung nghệ, hay được biết dưới tên Mê Tung quyền có nguồn gốc từ bài quyền Mê Tông La Hán của Thiếu Lâm Tung Sơn Hà Nam.
Gọi là Yến Thanh quyền là vì môn quyền này nổi tiếng từ một người anh hùng dân gian trong cuộc khởi nghĩa của nông dân thời Bắc Tống tên là Yến Thanh, sau này Thi Nại Am đã tiểu thuyết hóa Yến Thanh thành một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc trong bộ tiểu thuyết anh hùng Thủy Hử.
Còn một thuyết khác kể lại rằng các nhà sư và tăng nhân ở Thiếu Lâm Tung Sơn Hà Nam luôn luôn phải đối phó bọn giặc khỉ cụt đuôi vào chùa ăn trộm và ra đi không để lại dấu vết khiến họ phải canh phòng và rình mò truy đuổi nhưng không bao giờ tìm được hang ổ của chúng vì chỉ đuổi được một đoạn đường là chúng mất dạng trong các khe núi. Điều này đã gợi ý kích thích sáng tác ở các nhà sư Thiếu Lâm sáng tạo ra một loại quyền thuật kỳ lạ này.
Ở ngoài đời đã có thuyết "Đông là Yến Thanh (Chỉ vùng Sơn Đông), Tây là Nghê Tông (chỉ vùng Hà Nam)". Hoắc Nguyên Giáp nhà võ học nổi tiếng (1869-1910) người huyện Tĩnh Hải (Hà Bắc) luyện lại gọi là Mê Tông nghệ, Trương Diệu Đình ở Thương Châu (Hà Bắc) truyền môn này gọi là Yến Thanh quyền.
Ở Thanh Châu (Sơn Đông) lại gọi là Yến Thanh Thần Chùy, một dải Thiên Tân truyền môn này lại gọi là Yến Thanh Thập Bát Phiên (18 lần lật của Yến Thanh).
Sau này Hoắc Nguyên Giáp đã dùng Mê Tung quyền đánh bại tất cả các võ sĩ Trung Hoa và phương Tây và lập ra Tinh Võ Thể dục Hội (Chin Wu Athletic Association) tại Thượng Hải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất