Chương 25: Thanh lâu nhất mộng
(Giấc mộng ở thanh lâu)
Đinh Hoảng đợi mấy ngày liền, đều không có tin tức gì trong cung báo đến là có tần phi mới tiến cử. Hắn liền tìm thái giám quen biết đến truyền thư cho nữ nhân nhà hắn trong cung, chỉ vỏn vẹn một câu: Tình hình thánh sủng trong cung thế nào?
Đinh Chiêu Dung lẳng lặng ngồi ở cạnh cừa sổ, nhìn bút tích của phụ thân trên lá thư, một lâu sau mới nhếch môi cười lạnh một tiếng, đề bút viết: Hoàng đế từ lâu đã không đến hậu cung.
Nghĩ nghĩ một lúc rồi buông bút, nàng ta ngồi nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của mình phản chiếu lại trong gương đồng, ngồi ngây ra cả nửa ngày, khóe môi hiện lên ý cười lạnh lẽo.
Đương kim Hoàng thượng cùng Thái tử đối với hậu cung đều có chung một thái độ kỳ quái. Trước đây có nghe người trong Thái y viện xì xào rằng bên người Hoàng thượng có một mỹ nhân được tối sủng, không được phong danh, người trong Thanh Trinh cung cũng chỉ gọi người đó là quý nhân, nghe nói được nâng niu như châu như ngọc vậy. Nhưng ngay cả được sủng ái như vậy, nhưng Hoàng thượng cũng chưa từng chính thức có thái độ rõ ràng muốn phong danh phi tử cho người đó, đến cả một cung điện tử tế để ở cũng chưa ban cho.
Mấy đám tần phi mỹ nhân trong cung đều âm thầm đề cao cảnh giác, không tài nào đoán ra nữ nhân nhà nào hay cung nữ nào là nhân vật được thánh sủng kia, tò mò muốn biết mặt cái người được sủng ái kia. Chỉ có Đinh Chiêu Dung biết, cái người được gọi là ‘tiểu quý nhân’ kia chính là hài tử trông giống Hoàng hậu buổi tối hôm đó.
Một nam hài tử không thể có khả năng sinh hạ dòng dõi rồng phượng, sắc suy nhi ái trì, cũng không thể uy hiếp được ả. Nhưng y lại có dung mạo giống Hoàng hậu…… đó lại là một chuyện khác……
[10: sắc suy nhi ái trì: nữ nhân chỉ dựa vào nhan sắc mà đi hầu hạ người khác, một khi sắc đã tàn, thì sự sủng ái cũng theo đó mà giảm đi, rồi cuối cùng là tình nghĩa liền đoạn tuyệt.Trong bài thơ “Tì bà hành” của Bạch Cư Dịch, hai câu ca nữ trong bài thơ có nói đến chính là ví dụ điển hình:”Đại phàm dĩ sắc sự nhân giả,(con người thường lấy sắc để đối xử với người khác)Sắc suy nhi ái trì, ái trì tắc ân tuyệt.”(sắc mà không còn, tình cảm cũng đoạn tuyệt)]
Không chỉ có Hoàng thượng bên đó, mà còn có Thái tử bên Đông cung, từ hôm đại hôn tới giờ, cũng chẳng quấn quít với Thái tử phi lắm, trái lại mấy ngày trước còn có tin Thanh Hà công chúa có thai. Thanh Hà công chúa bất quá chỉ là nghĩa nữ của Hoàng hậu mà thôi, nếu bàn về xuất thân, cũng chỉ là một nữ quan nhỏ bé, ai ngờ cái thai trong bụng nàng ta lại kinh động đến tận tam cung, hàng ngày người đem huyết yến cùng trân châu bảo quý đến biếu tặng nườm nượp như nước chảy. Tình hình này, đứa trẻ trong bụng nàng ta sau này trở thành hoàng thái tôn cũng là điều dĩ nhiên.
Nhưng cũng rất kỳ quái, ngay cả Thái tử phi mới phong kia lại một chút cũng không để tâm, hàng ngày chỉ lo vơ vét ngân lượng, trưng diện châu ngọc bảo thạch, miễn là được sống như thần tiên phi tử thì những mặt khác tuyệt không quan tâm. Ngay cả tin lương đễ của Thái tử mang thai cũng không thể khiến nàng ta thêm cảnh giác, tựa như ngoại trừ việc ăn sung mặc sướng ra, ngay cả Thái tử cũng chẳng thèm để ý.
Đinh Chiêu Dung nghiến răng, thầm nghĩ nếu ả không được sủng, làm sao có thể để người khác qua mặt mà ung dung tự tại sống được? Nếu bổn nương không thấy hài lòng, thì Hoàng hậu kia cũng đừng nghĩ đến chuyện an phận mà sống qua ngày!
Ả nhấc bút, phóng một dòng chữ lên giấy, sau đó cuộn chặt lại đưa cho tiểu thái giám, khi đi rồi còn ngoái đầu lại cười:
– nếu làm tốt, sẽ có thưởng.
Trung tuần tháng hai, Đinh thượng thư thượng tấu, hiện nay quốc thái dân an, tứ phương thái bình, nhưng con cháu hoàng tôn lại chẳng có nhiều, nên khuyên Hoàng thượng mở cuộc đại tuyển nữ nhân, làm phong phú hậu cung, dòng dõi hoàng thất thêm đông đúc, duy trì nòi giống.
Hai năm nay, Kiền Vạn Đế không tổ chức đại tuyển nữ nhân, phong phi hay sinh con, ấy vậy mà lần này khẩu khí lại thoáng.
Ngày hôm sau, Hoàng đế phê duyệt: chuẩn tấu.
Minh Đức đang trực bên ngoài thư phòng, cúi đầu xem đống tấu chương ngập đầu hôm trước. Đang định chấp bút viết mấy chữ, y liền cảm thấy trên cổ tay đã xuất hiện vòng tay chạm hai viên phượng hoàng châu, theo cổ tay mà chạm vào mặt bàn. Minh Đức nhíu nhíu mày, trong lòng liền bùng lên một trận hỏa, thuận tay tháo ra rồi ném sang một bên.
Ai ngờ Trương Khoát đã đứng ở phía sau từ lúc nào, lên tiếng ho khẽ một tiếng, sau đó cúi người cười nói:
– Đại nhân, Hoàng thượng truyền chỉ. Gần đây thời tiết vẫn còn lạnh, mỗi đại thần ngồi trực ngoài thư phòng đều được ban một chén cháo sen trắng.
Minh Đức nhìn bằng đuôi mắt, lạnh lùng liếc Trương Khoát. Nụ cười trên mặt Trương Khoát một chút cũng không đổi, cung kính bưng một bát cháo đến, đặt lên bàn.
Minh Đức cười lạnh một tiếng:
– …… Thần tạ ơn long ân.
Trương Khoát cười, thấp giọng nói:
– Không dám, không dám.Sau đó mới cung kính lui xuống
Nhất cử nhất động kia đều minh minh bạch bạch có ý nhắc nhở y: thiên tử đã nhắm mắt cho qua, chính là nên biết thân biết phận, chớ nên gây chuyện nữa.
Hôm đó ở ngự thư phòng, y cũng chẳng nhớ mình có gào khóc hay không, có cầu xin tha thứ hay không, thậm chí có chủ động tác hoan với hắn hay không. Khi ý thức dần dần trở lại với y, y cảm thấy trên cổ tay mình truyền lên từng trận đau đớn. Kiền Vạn Đế hung bạo bóp lấy cổ tay y, đem vòng tay chạm phượng hoàng châu nhét vào cổ tay y, thở hào hển, thấp giọng cười nói:
– …… Lần sau còn dám làm hỏng, ta sẽ cho ngươi uống hai viên bách hợp thôi tình đan…… Ta nói là sẽ làm đấy……
Minh Đức hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, chậm rãi nhặt vòng phượng hoàng châu lên, đeo lại vào cổ tay, sau đó chậm rãi cầm bút lên.
Hà tất phải nói chuyện với kẻ cầm thú kia, mà có nói cũng vô ích.
Sáng sớm hôm sau, y mới về nhà, trước cửa cung đã có một tiểu kiệu sơn xanh đen đứng chờ. Minh Đức vừa định nhấc chân ngồi lên, đột nhiên tham tán Vương Sùng Quân từ đằng sau xuất hiện, tiến tới mấy bước vỗ vai y, cười nói:
– Đại nhân dừng bước!
Minh Đức quay người lại:
– Vương đại nhân……
– Thượng Quan đại nhân, ngươi cùng ta là quan đồng triều đã lâu, mấy huynh đệ đồng liêu chúng ta có góp tiền chiêu đãi đại nhân. Không biết đại nhân có lòng nhận không?
Minh Đức nhìn theo ánh mắt hắn, liền thấy mấy tên môn sinh bên hộ bộ của Đinh gia đang đứng cười khúc khích. Trong đám đấy có anh trai của tiểu thiếp Đinh Hoảng – Triệu Mông Sơn, dáng vẻ đống liêu tình cảm sâu nặng, chân thành.
Minh Đức vân vê môi, nhẹ nhàng ho vài tiếng, hơi mỉm cười.
– …… Nếu mấy vị đại nhân đã có thịnh tình, tại hạ khước từ thì cũng không phải phép……
Vương Sùng Quân cười ha hả, vỗ vai Minh Đức:
– Đâu có! Đâu có! Đại nhân trẻ trung, đầy tài năng lại được thánh sủng, tiền đồ nhất định sáng láng hơn bọn ta nhiều. Nói không chừng sau này bọn ta còn phải lấy đại nhân làm chỗ dựa ấy chứ. Ha ha!
Minh Đức khiêm tốn cúi đầu thật sâu:
– Đã vậy thì thỉnh các vị đại nhân dẫn đường.
Trời vẫn còn sớm, Minh Đức ngồi trong tiểu kiệu cùng bọn hắn lắc lư, đung đưa một hồi. Đợi đến khi kiệu dừng hẳn, vén rèm lên, y liền nhìn thấy một tòa thanh lâu ở ngoại thành danh đề ‘Thiên Hương lâu’. Minh Đức ngẩn người, hốt hoảng một chút, nghe đồn thanh lâu này thanh danh cũng không nhỏ, chỉ tiếc ngày trước đều chỉ vào nhanh ra vội, nên lần này mới tính là lần đầu tiên đến đây.
Vương Sùng Quân nhìn thấy vẻ sửng sốt của y, liền quay lại cười khà khà, nói:
– Đại nhân đừng có nghệt mặt ra nữa, mau vào trong hưởng thú vui thôi. Tuy triều đình có luật cấm quan viên ra vào chốn thanh lâu kỹ viện, nhưng ngươi không nói, ta không nói thì ai biết được?
Minh Đức liên tục ho vài tiếng:
– Thật…… thật là xấu hổ……
Y dường như đang cực kỳ mắc cỡ, trên mặt phủ lên một tầng huyết sắc mỏng, ẩn dưới làn da tái nhớt, xinh đẹp tựa như hoa nở đầu xuân. Vương Sùng Quân thấy thế liền đưa tay kéo y tiến về trước, cảm thấy cổ tay trong lòng bàn tay mình thật nhỏ bé, yếu ớt, giống như chỉ cần một tay có thể ném y vào lao. Minh Đức liếc hắn một cái, nhẹ nhàng rút tay về, thản nhiên nói:
– Làm phiền đại nhân.
Thanh âm kia mang chút khàn khàn, mà cũng mềm mỏng như giọng nữ nhân. Vương Sùng Quân sửng sốt, Minh Đức ho một tiếng, đoan đoan chính chính thong thả bước vào đại môn của Thiên Hương lâu.
Thiên Hương lâu đang đúng giữa trưa tấp nập, tú bà vừa thấy mấy người có vẻ giàu có, với mấy vị công tử phong thái phi phàm đi vào, lập tức vẫy khăn gọi các cô nương đi ra hầu hạ, rồi kêu người chuẩn bị một bàn rượu, lệnh cho nhạc công hảo hảo tấu nhạc dân gian cho bọn hắn thoải mái. Vương Sủng Quân tỏ ra vô cùng hào phóng, thưởng cho các cô nương mỗi người một ít bạc vụn, rồi chỉ vào Minh Đức nói:
– Hôm nay các ngươi nhớ hầu hạ vị công tử này thật tốt vào, sau này rất có thể các ngươi sẽ được vào quý phủ của đại quan làm thiếp đó!
Các cô nương này quả là nhanh trí, vừa nghe thấy điều tuyệt vời kia, lập tức đều oanh oanh yến yến vây quanh y một vòng. Minh Đức ho vài tiếng, cười nói:
– Vương đại nhân cứ nói đùa. Ai bỏ hầu bao, thì người đó mới là khách quý.
Triệu Mông Sơn, huynh trưởng tiểu thiếp của Đinh Hoảng, nghe xong, cố ý cười hỏi:
– Vậy có ai quản lý hầu bao cho Thượng Quan công tử sao?
Minh Đức ý cười trên mặt càng sâu:
– Hạ quan làm gì có ai quản lý hầu bao cơ chứ!
Triệu Mông Sơn tiến đến từ phía sau, thấp giọng nói:
– Nếu không có ai quản lý, công tử cần gì phải tính toán việc tiêu pha với chúng ta.
Minh Đức chỉ giả vờ như không nghe thấy, cười nói:
– Triệu đại nhân, uống rượu, uống rượu thôi!
Triệu Mông Sơn cụng chén một phát, thầm nghĩ cậu ấm nhìn qua có vẻ yếu đuối, nhưng lòng dạ lại vô cùng sâu sắc. Đinh Hoảng đã ra lệnh cho hắn là ‘Chuốc cho say, rồi hạ gục’. Triệu Mông Sơn suy nghĩ, nếu người này quy thuận Đinh gia, cũng gây uy hiếp cho các môn sinh khác, vì thế liền phóng ánh mắt tàn độc cho Vương Sùng Quân.
Vương Sùng Quân khẽ gật gầu một cái, cầm lấy chén rượu, tươi cười bắt chuyện:
– Nào nào nào, đã thưởng rượu thì không được bàn đến quốc sự nữa. Mọi người cùng cạn chén, cạn chén nào!
Minh Đức ngây thơ bị chuốc cho không ít, rượu là loại rượu ngon lâu năm, lại thêm Vương Sùng Quân cố tình chuốc y không ngừng, nên chẳng mấy chốc y đã say túy lúy đến nỗi gục ra bàn bất động. Triệu Mông Sơn vỗ vỗ y, thấy không có phản ứng gì, liền nhìn mấy tên còn lại gật đầu:
– Nhanh lên!
Minh Đức mơ mơ màng màng, tay chân chưa bao giờ cảm thấy vô lực như lúc này, nhưng đầu óc vẫn còn rất thanh tỉnh. Y chỉ cảm thấy mình bị đưa lên lầu, bị đưa vào một phòng nào đó, rồi cảm thấy một mùi hương nhuyễn ngọc ấm áp xộc tới, sau đó cả người mềm oặt bị đặt lên trên giường. Từ lúc mới được đưa vào, xung quanh đã có không ít người đi lại trong phòng, sau đó lui ra hết, cửa cũng bị đóng lại. Trong phòng có tiếng hít thở, chỉ còn một nữ tử thanh lâu vẫn đứng đó.
Minh Đức nhắm mắt lại vẻ suy ngẫm, hơi hơi mỉm cười.
Mệnh quan triều đình, không thể chơi gái, làm trái liền bị giáng ba cấp, phạt nửa năm lương bổng. Con đường làm quan không những bị hủy, mặt mũi cũng chẳng có thể ngóc lên được nữa.
Cái lão già Đinh Hoảng kia đúng là kẻ thất đức mà.
Ả kia nhìn thấy y ở trên giường không nhúc nhích, liền lớn gan nhanh tay nhanh chân tiến đến cởi áo y ra. Diện mạo của Minh Đức lại là đúng kiểu mà nữ tử đương thời rất thích, trắng trẻo mềm mại, khuôn mặt tinh tế, so với khách làng chơi bình thường thì phải đẹp hơn gấp mấy chục lần. Ả ngắm nghía một hồi, tuy chỉ đang diễn kịch, nhưng cũng không nhịn được mà sờ sờ người y, thầm thở dài: Nếu có một phu quân như thế này, hà cớ ta gì phải ở nơi trêu hoa ghẹo nguyệt này chịu đau khổ giày vò!
Minh Đức mi mắt hơi nhăn ra, ả liền thở dài nói:
– Quan nhân đừng trách ta, muốn trách thì hãy trách cái người Triệu đại nhân với Vương đại nhân kia nhé!
Nói xong, ả liền trút bỏ tiết y của mình, ôm y vào lòng.
Ngay sau đó, một tiếng nổ vang lên, đại môn bị phá mở. Một đội cẩm y vệ chạy ào vào trong, tay cầm đao, miệng quát lớn, lạnh lùng:
– Cấm nhúc nhích! Khám xét!
Mọi hành động đều đã được lên kế hoạch sẵn.
Cẩm y vệ nhận được tin báo, có nghịch tặc ở Thiên Hương lâu buôn lậu cống phẩm, vì thế liền vội vã chạy đến, bất ngờ khám xét thấy trên người một khách làng chơi có quan ấn. Qua kiểm chứng, khách làng chơi này không ngờ lại là Hộ bộ hành tẩu Thượng Quan Minh Đức, người được ban hoàng ân. Về phần những người cùng Thượng Quan Minh Đức đi uống rượu thưởng sắc, bọn họ đã biến mất không thấy tăm hơi.
Trương Khoát cẩn thận xem xét sắc mặt người đang an tọa bên trên kia, nhưng từ đầu chí cuối, Kiền Vạn Đế không biểu hiện một chút cảm xúc gì.
Đấng bề trên diện vô biểu tình đúng là rất nguy hiểm, người khác không thể biết ngài ấy tức giận tới mức nào mà mở miệng khuyên nhủ cho nguôi giận, cũng không biết tâm tư ngài thế nào mà nói chuyện. Trương Khoát ho một tiếng, thấp giọng nói:
– Hoàng thượng, nô tài nghĩ rằng, tuy rằng tiểu quý nhân làm chuyện xấu, nhưng dù sao thì cũng đang thể nhược khí hư, chẳng may có đánh đập, tra tấn, hăm dọa……
Kiền Vạn Đế buông bút, hỏi:
– Hắn giờ đang ở đâu?
– Bẩm Hoàng thượng, người đã bị cẩm y vệ giải đến đại lao rồi ạ.
– Còn về phía kỹ viện?
– Nô tài đã giải quyết ổn thỏa rồi, bọn chúng không dám hé nửa lời đâu.
Kiền Vạn Đế bước ra ngoài ngự thư phòng, Trương Khoát vội vàng chạy chậm phía sau. Tiểu thái giám không biết phải bãi giá ra sao, vội vàng hướng Trương Khoát mà dập dầu, thấp giọng hỏi:
– Công công, Hoàng thượng muốn đi đâu vậy?
– Thế mà cũng không biết! – Trương Khoát sốt ruột đến nỗi mắng hắn té tát. – Tất nhiên là đến đại lao cẩm y vệ rồi!
Từ trong cung đến đại lao cẩm y viện ở ngoài thành, đi xe ngựa không mất đến một nén nhang. Kiền Vạn Đế thậm chí không cần ngồi xe, trực tiếp cầm roi thúc ngực phi đến tận cửa, ghìm cương lại hỏi:
– thủ vệ đâu?
Chỉ huy sứ vội vàng kêu một đám người ra quỳ rạp xuống trước bậc thềm cổng mà hành lễ:
– Khấu kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
Kiền Vạn Đế xuống ngựa, bước về phía đại lao. Chỉ huy sứ lảo đảo rồi chạy theo sau, cẩn thận hỏi:
– Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn đi đâu? Hoàng thượng cẩn thận sàn trơn……
Kiền Vạn Đế đột nhiên dừng bước:
– Thượng Quan Minh Đức đang ở đâu?
Chỉ huy sứ sửng sốt, thầm nghĩ mình quả nhiên đã bắt đúng người đó rồi. Lúc áp giải y đến, có người đến nói với hắn rằng Thượng Quan Minh Đức rất được sủng ái, không thể xét xử giống như các quan viên phạm lỗi được, vì thế mới sai người chuẩn bị cho y một lao phòng đơn, chu đáo chiêu đãi cơm nước. Không ngờ rằng chuyện vừa mới truyền đi thì Hoàng thượng đã đích thân đến đây, đã thế lại còn kêu thẳng tên Thượng Quan Minh Đức nữa!
Chỉ huy sứ lau mồ hôi, cười xòa nói:
– Thượng Quan đại nhân hiện rất ổn, đang ở lao phòng phía đông. Hạ quan không dám tùy tiện định tội, nên sai người đối đãi rất tử tế, một chút ủy khuất cũng không có……
…… Uổng công ta điên cuồng thúc ngựa phi đến đây……
…… Đối đãi rất tử tế, một chút ủy khuất cũng không có…… Nói không chừng đã thưởng thức mùi đàn bà rồi……
Bàn tay dưới ống tay áo của Kiền Vạn Đế dần cuộn lại thành nắm đấm, gân xanh nổi cuồn cuộn, trông đáng sợ vô cùng.
Chỉ huy sứ cẩn thận đánh giá sắc mặt của Hoàng thượng, chỉ cảm thấy ngài chẳng buồn cũng chẳng vui, nên hơi do dự, liền nơm nớp lo sợ hỏi:
– Hoàng thượng, người xem……
Kiền Vạn Đế đột nhiên cười lớn. Nụ cười kia dường như rất khoái trá, thậm chí còn khiến người ta có ảo giác như gió xuân nhuần nhã vậy.
Chỉ huy sứ trong lòng còn cảm thấy mờ mịt, liền nghe thấy đấng bề trên tự cao tự tại cười nói:
– ngươi làm tốt lắm.
Chỉ huy sứ chân cẳng mềm nhũn, thiếu chút nữa thì khuỵu xuống:
– Thần… thần không dám!
– Dẫn hắn đến. – Kiền Vạn Đế thản nhiên nói. – Trẫm phải…… tự mình xét xử!
Đinh Hoảng đợi mấy ngày liền, đều không có tin tức gì trong cung báo đến là có tần phi mới tiến cử. Hắn liền tìm thái giám quen biết đến truyền thư cho nữ nhân nhà hắn trong cung, chỉ vỏn vẹn một câu: Tình hình thánh sủng trong cung thế nào?
Đinh Chiêu Dung lẳng lặng ngồi ở cạnh cừa sổ, nhìn bút tích của phụ thân trên lá thư, một lâu sau mới nhếch môi cười lạnh một tiếng, đề bút viết: Hoàng đế từ lâu đã không đến hậu cung.
Nghĩ nghĩ một lúc rồi buông bút, nàng ta ngồi nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của mình phản chiếu lại trong gương đồng, ngồi ngây ra cả nửa ngày, khóe môi hiện lên ý cười lạnh lẽo.
Đương kim Hoàng thượng cùng Thái tử đối với hậu cung đều có chung một thái độ kỳ quái. Trước đây có nghe người trong Thái y viện xì xào rằng bên người Hoàng thượng có một mỹ nhân được tối sủng, không được phong danh, người trong Thanh Trinh cung cũng chỉ gọi người đó là quý nhân, nghe nói được nâng niu như châu như ngọc vậy. Nhưng ngay cả được sủng ái như vậy, nhưng Hoàng thượng cũng chưa từng chính thức có thái độ rõ ràng muốn phong danh phi tử cho người đó, đến cả một cung điện tử tế để ở cũng chưa ban cho.
Mấy đám tần phi mỹ nhân trong cung đều âm thầm đề cao cảnh giác, không tài nào đoán ra nữ nhân nhà nào hay cung nữ nào là nhân vật được thánh sủng kia, tò mò muốn biết mặt cái người được sủng ái kia. Chỉ có Đinh Chiêu Dung biết, cái người được gọi là ‘tiểu quý nhân’ kia chính là hài tử trông giống Hoàng hậu buổi tối hôm đó.
Một nam hài tử không thể có khả năng sinh hạ dòng dõi rồng phượng, sắc suy nhi ái trì, cũng không thể uy hiếp được ả. Nhưng y lại có dung mạo giống Hoàng hậu…… đó lại là một chuyện khác……
[10: sắc suy nhi ái trì: nữ nhân chỉ dựa vào nhan sắc mà đi hầu hạ người khác, một khi sắc đã tàn, thì sự sủng ái cũng theo đó mà giảm đi, rồi cuối cùng là tình nghĩa liền đoạn tuyệt.Trong bài thơ “Tì bà hành” của Bạch Cư Dịch, hai câu ca nữ trong bài thơ có nói đến chính là ví dụ điển hình:”Đại phàm dĩ sắc sự nhân giả,(con người thường lấy sắc để đối xử với người khác)Sắc suy nhi ái trì, ái trì tắc ân tuyệt.”(sắc mà không còn, tình cảm cũng đoạn tuyệt)]
Không chỉ có Hoàng thượng bên đó, mà còn có Thái tử bên Đông cung, từ hôm đại hôn tới giờ, cũng chẳng quấn quít với Thái tử phi lắm, trái lại mấy ngày trước còn có tin Thanh Hà công chúa có thai. Thanh Hà công chúa bất quá chỉ là nghĩa nữ của Hoàng hậu mà thôi, nếu bàn về xuất thân, cũng chỉ là một nữ quan nhỏ bé, ai ngờ cái thai trong bụng nàng ta lại kinh động đến tận tam cung, hàng ngày người đem huyết yến cùng trân châu bảo quý đến biếu tặng nườm nượp như nước chảy. Tình hình này, đứa trẻ trong bụng nàng ta sau này trở thành hoàng thái tôn cũng là điều dĩ nhiên.
Nhưng cũng rất kỳ quái, ngay cả Thái tử phi mới phong kia lại một chút cũng không để tâm, hàng ngày chỉ lo vơ vét ngân lượng, trưng diện châu ngọc bảo thạch, miễn là được sống như thần tiên phi tử thì những mặt khác tuyệt không quan tâm. Ngay cả tin lương đễ của Thái tử mang thai cũng không thể khiến nàng ta thêm cảnh giác, tựa như ngoại trừ việc ăn sung mặc sướng ra, ngay cả Thái tử cũng chẳng thèm để ý.
Đinh Chiêu Dung nghiến răng, thầm nghĩ nếu ả không được sủng, làm sao có thể để người khác qua mặt mà ung dung tự tại sống được? Nếu bổn nương không thấy hài lòng, thì Hoàng hậu kia cũng đừng nghĩ đến chuyện an phận mà sống qua ngày!
Ả nhấc bút, phóng một dòng chữ lên giấy, sau đó cuộn chặt lại đưa cho tiểu thái giám, khi đi rồi còn ngoái đầu lại cười:
– nếu làm tốt, sẽ có thưởng.
Trung tuần tháng hai, Đinh thượng thư thượng tấu, hiện nay quốc thái dân an, tứ phương thái bình, nhưng con cháu hoàng tôn lại chẳng có nhiều, nên khuyên Hoàng thượng mở cuộc đại tuyển nữ nhân, làm phong phú hậu cung, dòng dõi hoàng thất thêm đông đúc, duy trì nòi giống.
Hai năm nay, Kiền Vạn Đế không tổ chức đại tuyển nữ nhân, phong phi hay sinh con, ấy vậy mà lần này khẩu khí lại thoáng.
Ngày hôm sau, Hoàng đế phê duyệt: chuẩn tấu.
Minh Đức đang trực bên ngoài thư phòng, cúi đầu xem đống tấu chương ngập đầu hôm trước. Đang định chấp bút viết mấy chữ, y liền cảm thấy trên cổ tay đã xuất hiện vòng tay chạm hai viên phượng hoàng châu, theo cổ tay mà chạm vào mặt bàn. Minh Đức nhíu nhíu mày, trong lòng liền bùng lên một trận hỏa, thuận tay tháo ra rồi ném sang một bên.
Ai ngờ Trương Khoát đã đứng ở phía sau từ lúc nào, lên tiếng ho khẽ một tiếng, sau đó cúi người cười nói:
– Đại nhân, Hoàng thượng truyền chỉ. Gần đây thời tiết vẫn còn lạnh, mỗi đại thần ngồi trực ngoài thư phòng đều được ban một chén cháo sen trắng.
Minh Đức nhìn bằng đuôi mắt, lạnh lùng liếc Trương Khoát. Nụ cười trên mặt Trương Khoát một chút cũng không đổi, cung kính bưng một bát cháo đến, đặt lên bàn.
Minh Đức cười lạnh một tiếng:
– …… Thần tạ ơn long ân.
Trương Khoát cười, thấp giọng nói:
– Không dám, không dám.Sau đó mới cung kính lui xuống
Nhất cử nhất động kia đều minh minh bạch bạch có ý nhắc nhở y: thiên tử đã nhắm mắt cho qua, chính là nên biết thân biết phận, chớ nên gây chuyện nữa.
Hôm đó ở ngự thư phòng, y cũng chẳng nhớ mình có gào khóc hay không, có cầu xin tha thứ hay không, thậm chí có chủ động tác hoan với hắn hay không. Khi ý thức dần dần trở lại với y, y cảm thấy trên cổ tay mình truyền lên từng trận đau đớn. Kiền Vạn Đế hung bạo bóp lấy cổ tay y, đem vòng tay chạm phượng hoàng châu nhét vào cổ tay y, thở hào hển, thấp giọng cười nói:
– …… Lần sau còn dám làm hỏng, ta sẽ cho ngươi uống hai viên bách hợp thôi tình đan…… Ta nói là sẽ làm đấy……
Minh Đức hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, chậm rãi nhặt vòng phượng hoàng châu lên, đeo lại vào cổ tay, sau đó chậm rãi cầm bút lên.
Hà tất phải nói chuyện với kẻ cầm thú kia, mà có nói cũng vô ích.
Sáng sớm hôm sau, y mới về nhà, trước cửa cung đã có một tiểu kiệu sơn xanh đen đứng chờ. Minh Đức vừa định nhấc chân ngồi lên, đột nhiên tham tán Vương Sùng Quân từ đằng sau xuất hiện, tiến tới mấy bước vỗ vai y, cười nói:
– Đại nhân dừng bước!
Minh Đức quay người lại:
– Vương đại nhân……
– Thượng Quan đại nhân, ngươi cùng ta là quan đồng triều đã lâu, mấy huynh đệ đồng liêu chúng ta có góp tiền chiêu đãi đại nhân. Không biết đại nhân có lòng nhận không?
Minh Đức nhìn theo ánh mắt hắn, liền thấy mấy tên môn sinh bên hộ bộ của Đinh gia đang đứng cười khúc khích. Trong đám đấy có anh trai của tiểu thiếp Đinh Hoảng – Triệu Mông Sơn, dáng vẻ đống liêu tình cảm sâu nặng, chân thành.
Minh Đức vân vê môi, nhẹ nhàng ho vài tiếng, hơi mỉm cười.
– …… Nếu mấy vị đại nhân đã có thịnh tình, tại hạ khước từ thì cũng không phải phép……
Vương Sùng Quân cười ha hả, vỗ vai Minh Đức:
– Đâu có! Đâu có! Đại nhân trẻ trung, đầy tài năng lại được thánh sủng, tiền đồ nhất định sáng láng hơn bọn ta nhiều. Nói không chừng sau này bọn ta còn phải lấy đại nhân làm chỗ dựa ấy chứ. Ha ha!
Minh Đức khiêm tốn cúi đầu thật sâu:
– Đã vậy thì thỉnh các vị đại nhân dẫn đường.
Trời vẫn còn sớm, Minh Đức ngồi trong tiểu kiệu cùng bọn hắn lắc lư, đung đưa một hồi. Đợi đến khi kiệu dừng hẳn, vén rèm lên, y liền nhìn thấy một tòa thanh lâu ở ngoại thành danh đề ‘Thiên Hương lâu’. Minh Đức ngẩn người, hốt hoảng một chút, nghe đồn thanh lâu này thanh danh cũng không nhỏ, chỉ tiếc ngày trước đều chỉ vào nhanh ra vội, nên lần này mới tính là lần đầu tiên đến đây.
Vương Sùng Quân nhìn thấy vẻ sửng sốt của y, liền quay lại cười khà khà, nói:
– Đại nhân đừng có nghệt mặt ra nữa, mau vào trong hưởng thú vui thôi. Tuy triều đình có luật cấm quan viên ra vào chốn thanh lâu kỹ viện, nhưng ngươi không nói, ta không nói thì ai biết được?
Minh Đức liên tục ho vài tiếng:
– Thật…… thật là xấu hổ……
Y dường như đang cực kỳ mắc cỡ, trên mặt phủ lên một tầng huyết sắc mỏng, ẩn dưới làn da tái nhớt, xinh đẹp tựa như hoa nở đầu xuân. Vương Sùng Quân thấy thế liền đưa tay kéo y tiến về trước, cảm thấy cổ tay trong lòng bàn tay mình thật nhỏ bé, yếu ớt, giống như chỉ cần một tay có thể ném y vào lao. Minh Đức liếc hắn một cái, nhẹ nhàng rút tay về, thản nhiên nói:
– Làm phiền đại nhân.
Thanh âm kia mang chút khàn khàn, mà cũng mềm mỏng như giọng nữ nhân. Vương Sùng Quân sửng sốt, Minh Đức ho một tiếng, đoan đoan chính chính thong thả bước vào đại môn của Thiên Hương lâu.
Thiên Hương lâu đang đúng giữa trưa tấp nập, tú bà vừa thấy mấy người có vẻ giàu có, với mấy vị công tử phong thái phi phàm đi vào, lập tức vẫy khăn gọi các cô nương đi ra hầu hạ, rồi kêu người chuẩn bị một bàn rượu, lệnh cho nhạc công hảo hảo tấu nhạc dân gian cho bọn hắn thoải mái. Vương Sủng Quân tỏ ra vô cùng hào phóng, thưởng cho các cô nương mỗi người một ít bạc vụn, rồi chỉ vào Minh Đức nói:
– Hôm nay các ngươi nhớ hầu hạ vị công tử này thật tốt vào, sau này rất có thể các ngươi sẽ được vào quý phủ của đại quan làm thiếp đó!
Các cô nương này quả là nhanh trí, vừa nghe thấy điều tuyệt vời kia, lập tức đều oanh oanh yến yến vây quanh y một vòng. Minh Đức ho vài tiếng, cười nói:
– Vương đại nhân cứ nói đùa. Ai bỏ hầu bao, thì người đó mới là khách quý.
Triệu Mông Sơn, huynh trưởng tiểu thiếp của Đinh Hoảng, nghe xong, cố ý cười hỏi:
– Vậy có ai quản lý hầu bao cho Thượng Quan công tử sao?
Minh Đức ý cười trên mặt càng sâu:
– Hạ quan làm gì có ai quản lý hầu bao cơ chứ!
Triệu Mông Sơn tiến đến từ phía sau, thấp giọng nói:
– Nếu không có ai quản lý, công tử cần gì phải tính toán việc tiêu pha với chúng ta.
Minh Đức chỉ giả vờ như không nghe thấy, cười nói:
– Triệu đại nhân, uống rượu, uống rượu thôi!
Triệu Mông Sơn cụng chén một phát, thầm nghĩ cậu ấm nhìn qua có vẻ yếu đuối, nhưng lòng dạ lại vô cùng sâu sắc. Đinh Hoảng đã ra lệnh cho hắn là ‘Chuốc cho say, rồi hạ gục’. Triệu Mông Sơn suy nghĩ, nếu người này quy thuận Đinh gia, cũng gây uy hiếp cho các môn sinh khác, vì thế liền phóng ánh mắt tàn độc cho Vương Sùng Quân.
Vương Sùng Quân khẽ gật gầu một cái, cầm lấy chén rượu, tươi cười bắt chuyện:
– Nào nào nào, đã thưởng rượu thì không được bàn đến quốc sự nữa. Mọi người cùng cạn chén, cạn chén nào!
Minh Đức ngây thơ bị chuốc cho không ít, rượu là loại rượu ngon lâu năm, lại thêm Vương Sùng Quân cố tình chuốc y không ngừng, nên chẳng mấy chốc y đã say túy lúy đến nỗi gục ra bàn bất động. Triệu Mông Sơn vỗ vỗ y, thấy không có phản ứng gì, liền nhìn mấy tên còn lại gật đầu:
– Nhanh lên!
Minh Đức mơ mơ màng màng, tay chân chưa bao giờ cảm thấy vô lực như lúc này, nhưng đầu óc vẫn còn rất thanh tỉnh. Y chỉ cảm thấy mình bị đưa lên lầu, bị đưa vào một phòng nào đó, rồi cảm thấy một mùi hương nhuyễn ngọc ấm áp xộc tới, sau đó cả người mềm oặt bị đặt lên trên giường. Từ lúc mới được đưa vào, xung quanh đã có không ít người đi lại trong phòng, sau đó lui ra hết, cửa cũng bị đóng lại. Trong phòng có tiếng hít thở, chỉ còn một nữ tử thanh lâu vẫn đứng đó.
Minh Đức nhắm mắt lại vẻ suy ngẫm, hơi hơi mỉm cười.
Mệnh quan triều đình, không thể chơi gái, làm trái liền bị giáng ba cấp, phạt nửa năm lương bổng. Con đường làm quan không những bị hủy, mặt mũi cũng chẳng có thể ngóc lên được nữa.
Cái lão già Đinh Hoảng kia đúng là kẻ thất đức mà.
Ả kia nhìn thấy y ở trên giường không nhúc nhích, liền lớn gan nhanh tay nhanh chân tiến đến cởi áo y ra. Diện mạo của Minh Đức lại là đúng kiểu mà nữ tử đương thời rất thích, trắng trẻo mềm mại, khuôn mặt tinh tế, so với khách làng chơi bình thường thì phải đẹp hơn gấp mấy chục lần. Ả ngắm nghía một hồi, tuy chỉ đang diễn kịch, nhưng cũng không nhịn được mà sờ sờ người y, thầm thở dài: Nếu có một phu quân như thế này, hà cớ ta gì phải ở nơi trêu hoa ghẹo nguyệt này chịu đau khổ giày vò!
Minh Đức mi mắt hơi nhăn ra, ả liền thở dài nói:
– Quan nhân đừng trách ta, muốn trách thì hãy trách cái người Triệu đại nhân với Vương đại nhân kia nhé!
Nói xong, ả liền trút bỏ tiết y của mình, ôm y vào lòng.
Ngay sau đó, một tiếng nổ vang lên, đại môn bị phá mở. Một đội cẩm y vệ chạy ào vào trong, tay cầm đao, miệng quát lớn, lạnh lùng:
– Cấm nhúc nhích! Khám xét!
Mọi hành động đều đã được lên kế hoạch sẵn.
Cẩm y vệ nhận được tin báo, có nghịch tặc ở Thiên Hương lâu buôn lậu cống phẩm, vì thế liền vội vã chạy đến, bất ngờ khám xét thấy trên người một khách làng chơi có quan ấn. Qua kiểm chứng, khách làng chơi này không ngờ lại là Hộ bộ hành tẩu Thượng Quan Minh Đức, người được ban hoàng ân. Về phần những người cùng Thượng Quan Minh Đức đi uống rượu thưởng sắc, bọn họ đã biến mất không thấy tăm hơi.
Trương Khoát cẩn thận xem xét sắc mặt người đang an tọa bên trên kia, nhưng từ đầu chí cuối, Kiền Vạn Đế không biểu hiện một chút cảm xúc gì.
Đấng bề trên diện vô biểu tình đúng là rất nguy hiểm, người khác không thể biết ngài ấy tức giận tới mức nào mà mở miệng khuyên nhủ cho nguôi giận, cũng không biết tâm tư ngài thế nào mà nói chuyện. Trương Khoát ho một tiếng, thấp giọng nói:
– Hoàng thượng, nô tài nghĩ rằng, tuy rằng tiểu quý nhân làm chuyện xấu, nhưng dù sao thì cũng đang thể nhược khí hư, chẳng may có đánh đập, tra tấn, hăm dọa……
Kiền Vạn Đế buông bút, hỏi:
– Hắn giờ đang ở đâu?
– Bẩm Hoàng thượng, người đã bị cẩm y vệ giải đến đại lao rồi ạ.
– Còn về phía kỹ viện?
– Nô tài đã giải quyết ổn thỏa rồi, bọn chúng không dám hé nửa lời đâu.
Kiền Vạn Đế bước ra ngoài ngự thư phòng, Trương Khoát vội vàng chạy chậm phía sau. Tiểu thái giám không biết phải bãi giá ra sao, vội vàng hướng Trương Khoát mà dập dầu, thấp giọng hỏi:
– Công công, Hoàng thượng muốn đi đâu vậy?
– Thế mà cũng không biết! – Trương Khoát sốt ruột đến nỗi mắng hắn té tát. – Tất nhiên là đến đại lao cẩm y vệ rồi!
Từ trong cung đến đại lao cẩm y viện ở ngoài thành, đi xe ngựa không mất đến một nén nhang. Kiền Vạn Đế thậm chí không cần ngồi xe, trực tiếp cầm roi thúc ngực phi đến tận cửa, ghìm cương lại hỏi:
– thủ vệ đâu?
Chỉ huy sứ vội vàng kêu một đám người ra quỳ rạp xuống trước bậc thềm cổng mà hành lễ:
– Khấu kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
Kiền Vạn Đế xuống ngựa, bước về phía đại lao. Chỉ huy sứ lảo đảo rồi chạy theo sau, cẩn thận hỏi:
– Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn đi đâu? Hoàng thượng cẩn thận sàn trơn……
Kiền Vạn Đế đột nhiên dừng bước:
– Thượng Quan Minh Đức đang ở đâu?
Chỉ huy sứ sửng sốt, thầm nghĩ mình quả nhiên đã bắt đúng người đó rồi. Lúc áp giải y đến, có người đến nói với hắn rằng Thượng Quan Minh Đức rất được sủng ái, không thể xét xử giống như các quan viên phạm lỗi được, vì thế mới sai người chuẩn bị cho y một lao phòng đơn, chu đáo chiêu đãi cơm nước. Không ngờ rằng chuyện vừa mới truyền đi thì Hoàng thượng đã đích thân đến đây, đã thế lại còn kêu thẳng tên Thượng Quan Minh Đức nữa!
Chỉ huy sứ lau mồ hôi, cười xòa nói:
– Thượng Quan đại nhân hiện rất ổn, đang ở lao phòng phía đông. Hạ quan không dám tùy tiện định tội, nên sai người đối đãi rất tử tế, một chút ủy khuất cũng không có……
…… Uổng công ta điên cuồng thúc ngựa phi đến đây……
…… Đối đãi rất tử tế, một chút ủy khuất cũng không có…… Nói không chừng đã thưởng thức mùi đàn bà rồi……
Bàn tay dưới ống tay áo của Kiền Vạn Đế dần cuộn lại thành nắm đấm, gân xanh nổi cuồn cuộn, trông đáng sợ vô cùng.
Chỉ huy sứ cẩn thận đánh giá sắc mặt của Hoàng thượng, chỉ cảm thấy ngài chẳng buồn cũng chẳng vui, nên hơi do dự, liền nơm nớp lo sợ hỏi:
– Hoàng thượng, người xem……
Kiền Vạn Đế đột nhiên cười lớn. Nụ cười kia dường như rất khoái trá, thậm chí còn khiến người ta có ảo giác như gió xuân nhuần nhã vậy.
Chỉ huy sứ trong lòng còn cảm thấy mờ mịt, liền nghe thấy đấng bề trên tự cao tự tại cười nói:
– ngươi làm tốt lắm.
Chỉ huy sứ chân cẳng mềm nhũn, thiếu chút nữa thì khuỵu xuống:
– Thần… thần không dám!
– Dẫn hắn đến. – Kiền Vạn Đế thản nhiên nói. – Trẫm phải…… tự mình xét xử!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất