Phượng Hoàng Nghịch Ngợm Động Tâm
Chương 2: Phượng hoàng Thiên Phượng
Khuya khoắt, một đám tiên nhân trúng kế bị đá xuống trần gian ồn ồn ào ào suốt cả buổi sáng cuối cùng cũng để cho Nhân Thọ Đường có chút an tĩnh trở lại.
Thần tiên mất đi pháp lực thì cũng giống như phàm nhân, sẽ biết đói bụng, sẽ biết mệt, buổi tối cũng sẽ ngủ gà ngủ gật….
Nhưng trong Nhân Thọ Đường, vẫn có một người vẫn chưa đi vào giấc ngủ, ngày đêm không ngừng dùng cảm ứng thăm dò thú đan bị thất lạc của mình, phượng hoàng – Thiên Phượng, tinh thần đã muốn cạn kiệt, nhưng y vẫn không thể an tâm mà ngủ.
Ngã người lên chiếc giường mềm mại, Thiên Phượng ôm lấy cái chăn ấm áp, đôi mắt trong veo như nước không chớp lấy một cái nhìn mảnh tối đen trước mắt.
Giống như giờ phút này, y cái gì cũng không thể thấy.
“Sớm biết vậy…. Ta tình nguyện rớt xuống đất đau điên đau dại cũng sẽ không thèm dùng thú đan biến thành hỏa diễm bọc cả thân lại như thế….” Khẽ lẩm bẩm, Thiên Phượng chui cả đầu vào chăn.
Phàm là động vật tu luyện thành tinh, thành quỷ hay thành tiên thì đều có thú đan của mình, đó là toàn bộ linh khí, tiên khí hay yêu khí cùng công lực và toàn bộ tu vi, cực kỳ trân quý.
Nhưng nội đan [thú đan] của phượng hoàng không giống như vậy. Phượng hoàng sẽ không già sẽ không chết, vài vạn năm sau, nếu như linh hồn phượng hoàng mệt mỏi, có thể dục hỏa trùng sinh.
Viên đan đó sẽ được hình thành từ trong hỏa diễm, sau đó tự bao bọc lấy phượng hoàng sắp sửa sống lại, làm cho chu trình này đạt được giá trị thành công tối đa. Những tu vi kiếp trước sẽ được thú đan hấp thụ toàn bộ, lực lượng của thú đan bởi vậy sẽ được đề cao theo, mấy ngàn vạn lần năm sau đó, thú đan phượng hoàng sẽ trở thành bảo vật cực quý giá với một vài yêu linh có tâm hoài bất quỹ. Một viên đan này đủ để biến chúng trở thành vương của vạn yêu ma.
Chính là…. Một tên yêu ma có thể lấy được thú đan cũng phải là chuyện dễ. Bởi vì thú đan luôn ẩn một cỗ hỏa diễm nóng cháy, không phải loài sinh vật nào cũng có thể thừa nhật được nhiệt độ đốt người thành tro này!!
“Ai…..Tiểu châu tử, ngươi ở nơi nào….” Chu miệng lẩm bẩm, cái người mấy ngày gần đầy chưa hề chợp mắt, giờ phút này đã mệt đến chịu không được, nặng nề ngủ.
Đô đô đô đô —
Trời còn chưa sáng, điện thoại đặt ở đại sảnh Nhân Thọ Đường đột nhiên cắt đứt sự yên tĩnh. Tiếng chuông điện thoại giống như con dao sắc bén không ngừng khua qua khua lại trong tai mọi người. Rất có cảm giác nếu không đánh tỉnh được một người, tiếng chuông kia căn bản sẽ không bao giờ ngừng lại.
Ôm cái chăn mềm mại, Thiên Phượng mới ngủ được hai tiếng đồng hồ khẽ nhăn lại đôi mày mảnh.
Thực ồn…..
Đô đô đô đô –
Điện thoại tiếp tục bổn phận reo không ngừng.
“Ngô……” Cái miệng hồng nộn nộn chu ra, Thiên Phượng khẽ rên một tiếng, cái trán liền xuất hiện một chữ thập.
Ồn muốn chết……
Đô đô đô —
Đô đô……
Tiếng chuông reo liên tục không ngừng, kiên trì không dứng, phượng hoàng đáng yêu rốt cục cũng bị bạo phát, đôi con ngươi đen xinh đẹp ướt át mở ra, bên trong lóe ra lửa cháy kinh người.
“Đệt, sáng sớm nháo cái gì mà nháo!! Có để cho người ta ngủ không hả!!” Thiên Phượng xoay người từ trên cái giường ấm áp ngồi dậy, cái chăn ấm áp ôm trong lòng cũng bị vứt qua một bên, y hai mắt bốc hỏa vọt ra khỏi phòng.
Đôi chân trắng nõn mịn màng ba ba ba chạy tới nhấc ống nghe: “Sáng sớm ồn cái gì, có biết cả thế giới còn đang ngủ không hả, quấy rối người khác ngủ không sợ ra đường bị heo đá chết sao?”
Thiên Phượng hoàn toàn không hỏi đối phương là ai, bùm bùm mắng đối phương đến cẩu huyết lâm đầu.
“Bảo bối, ngươi tức giận sao? Thực xin lỗi, là ta không tốt, ta không nên một chân đạp hai thuyền, ta sai rồi…. Bất quá, bảo bối à, ta sao lại cảm thấy hôm nay ngươi mắng chửi thanh âm lại đặc biệt động lòng người thế??”
Tiếng nói của một cậu con trai từ trong điện thoại truyền ra, thập phần ngả ngớn, hoàn toàn không để ý đến lời mắng mỏ tức giận của Thiên Phượng,
Ba ba ba!!
Trên trán Thiên Phượng nháy mắt toát ra ba cái chữ thập to đùng, bàn tay mảnh khảnh gắt gao nắm chặt, rất có bộ dáng chuẩn bị đập nát điện thoại.
“Đệt, ai là bảo bối của ngươi! Có bị mù thì cũng phải thấy lòe lòe đi chớ, gọi lộn số rồi, còn không để ông đây ngủ nữa ông đây liềt giết ngươi!!” Rống giận với cái điện thoại một hồi, Thiên Phượng không đợi đối phương phản ứng liền trực tiếp dùng lực cực mạnh mà cúp điện thoại.
Thần tiên mất đi pháp lực thì cũng giống như phàm nhân, sẽ biết đói bụng, sẽ biết mệt, buổi tối cũng sẽ ngủ gà ngủ gật….
Nhưng trong Nhân Thọ Đường, vẫn có một người vẫn chưa đi vào giấc ngủ, ngày đêm không ngừng dùng cảm ứng thăm dò thú đan bị thất lạc của mình, phượng hoàng – Thiên Phượng, tinh thần đã muốn cạn kiệt, nhưng y vẫn không thể an tâm mà ngủ.
Ngã người lên chiếc giường mềm mại, Thiên Phượng ôm lấy cái chăn ấm áp, đôi mắt trong veo như nước không chớp lấy một cái nhìn mảnh tối đen trước mắt.
Giống như giờ phút này, y cái gì cũng không thể thấy.
“Sớm biết vậy…. Ta tình nguyện rớt xuống đất đau điên đau dại cũng sẽ không thèm dùng thú đan biến thành hỏa diễm bọc cả thân lại như thế….” Khẽ lẩm bẩm, Thiên Phượng chui cả đầu vào chăn.
Phàm là động vật tu luyện thành tinh, thành quỷ hay thành tiên thì đều có thú đan của mình, đó là toàn bộ linh khí, tiên khí hay yêu khí cùng công lực và toàn bộ tu vi, cực kỳ trân quý.
Nhưng nội đan [thú đan] của phượng hoàng không giống như vậy. Phượng hoàng sẽ không già sẽ không chết, vài vạn năm sau, nếu như linh hồn phượng hoàng mệt mỏi, có thể dục hỏa trùng sinh.
Viên đan đó sẽ được hình thành từ trong hỏa diễm, sau đó tự bao bọc lấy phượng hoàng sắp sửa sống lại, làm cho chu trình này đạt được giá trị thành công tối đa. Những tu vi kiếp trước sẽ được thú đan hấp thụ toàn bộ, lực lượng của thú đan bởi vậy sẽ được đề cao theo, mấy ngàn vạn lần năm sau đó, thú đan phượng hoàng sẽ trở thành bảo vật cực quý giá với một vài yêu linh có tâm hoài bất quỹ. Một viên đan này đủ để biến chúng trở thành vương của vạn yêu ma.
Chính là…. Một tên yêu ma có thể lấy được thú đan cũng phải là chuyện dễ. Bởi vì thú đan luôn ẩn một cỗ hỏa diễm nóng cháy, không phải loài sinh vật nào cũng có thể thừa nhật được nhiệt độ đốt người thành tro này!!
“Ai…..Tiểu châu tử, ngươi ở nơi nào….” Chu miệng lẩm bẩm, cái người mấy ngày gần đầy chưa hề chợp mắt, giờ phút này đã mệt đến chịu không được, nặng nề ngủ.
Đô đô đô đô —
Trời còn chưa sáng, điện thoại đặt ở đại sảnh Nhân Thọ Đường đột nhiên cắt đứt sự yên tĩnh. Tiếng chuông điện thoại giống như con dao sắc bén không ngừng khua qua khua lại trong tai mọi người. Rất có cảm giác nếu không đánh tỉnh được một người, tiếng chuông kia căn bản sẽ không bao giờ ngừng lại.
Ôm cái chăn mềm mại, Thiên Phượng mới ngủ được hai tiếng đồng hồ khẽ nhăn lại đôi mày mảnh.
Thực ồn…..
Đô đô đô đô –
Điện thoại tiếp tục bổn phận reo không ngừng.
“Ngô……” Cái miệng hồng nộn nộn chu ra, Thiên Phượng khẽ rên một tiếng, cái trán liền xuất hiện một chữ thập.
Ồn muốn chết……
Đô đô đô —
Đô đô……
Tiếng chuông reo liên tục không ngừng, kiên trì không dứng, phượng hoàng đáng yêu rốt cục cũng bị bạo phát, đôi con ngươi đen xinh đẹp ướt át mở ra, bên trong lóe ra lửa cháy kinh người.
“Đệt, sáng sớm nháo cái gì mà nháo!! Có để cho người ta ngủ không hả!!” Thiên Phượng xoay người từ trên cái giường ấm áp ngồi dậy, cái chăn ấm áp ôm trong lòng cũng bị vứt qua một bên, y hai mắt bốc hỏa vọt ra khỏi phòng.
Đôi chân trắng nõn mịn màng ba ba ba chạy tới nhấc ống nghe: “Sáng sớm ồn cái gì, có biết cả thế giới còn đang ngủ không hả, quấy rối người khác ngủ không sợ ra đường bị heo đá chết sao?”
Thiên Phượng hoàn toàn không hỏi đối phương là ai, bùm bùm mắng đối phương đến cẩu huyết lâm đầu.
“Bảo bối, ngươi tức giận sao? Thực xin lỗi, là ta không tốt, ta không nên một chân đạp hai thuyền, ta sai rồi…. Bất quá, bảo bối à, ta sao lại cảm thấy hôm nay ngươi mắng chửi thanh âm lại đặc biệt động lòng người thế??”
Tiếng nói của một cậu con trai từ trong điện thoại truyền ra, thập phần ngả ngớn, hoàn toàn không để ý đến lời mắng mỏ tức giận của Thiên Phượng,
Ba ba ba!!
Trên trán Thiên Phượng nháy mắt toát ra ba cái chữ thập to đùng, bàn tay mảnh khảnh gắt gao nắm chặt, rất có bộ dáng chuẩn bị đập nát điện thoại.
“Đệt, ai là bảo bối của ngươi! Có bị mù thì cũng phải thấy lòe lòe đi chớ, gọi lộn số rồi, còn không để ông đây ngủ nữa ông đây liềt giết ngươi!!” Rống giận với cái điện thoại một hồi, Thiên Phượng không đợi đối phương phản ứng liền trực tiếp dùng lực cực mạnh mà cúp điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất