Chương 11: Nếu có Nghiêm Trường Tễ bản nhỏ, nhất định rất đáng yêu
Nghiêm Trường Tễ sau khi cùng y náo loạn một hồi thường nói phải về Thiên giới xem xét tình hình, Tiểu Phượng Hoàng tự nhiên sẽ không giữ hắn lại, muốn đòi lại chiếc vòng bện nhỏ, Nghiêm Trường Tễ nhưng lại biến nó lớn lên, coi như chiếc vòng buộc chặt lên cổ tay.
"Ta đã bảo đây là của ta." Nghiêm Trường Tễ nói láo không chớp mắt.
Tiểu Phượng Hoàng giận đến giậm chân, nhưng cũng không có cách nào, may là chim phượng nhỏ vẫn chưa tỉnh lại, không biết đồ của mình cứ thế bị đoạt đi.
"Ngươi thật đáng ghét, nhanh đi mau đi!"
Hai người dính lấy nhau một đoạn thời gian, sợ Tiểu Phượng Hoàng hoài nghi, sau khi tỉnh lại Nghiêm Trường Tễ vẫn luôn để bản thể giả bộ hôn mê, Tiểu Phượng Hoàng vì thế không hề phát hiện mối liên hệ giữa họ.
Cũng lại lo lắng Tự Khuynh phát hiện, chuyện Nghiêm Trường Tễ xuất hiện ở núi Nam Ngu bị Tiểu Phượng Hoàng giấu kín, nhưng với tài nghệ nói láo của y, đặt ở lúc bình thường, Tự Khuynh đã sớm phát hiện có chỗ không bình thường. May là vận khí của y không tệ, khoảng thời gian này Tự Khuynh luôn bị rất nhiều chuyện khác ngáng đường, không thể quá để ý đến con trai.
Hai người hẹn hò vụng trộm, mặc dù phải nín nhịn nhiều, nhưng trái lại rất kích thích, nhất là khi Nghiêm Trường Tễ lưu lại dấu vết trên người Tiểu Phượng Hoàng, vẫn còn nhiều chỗ hắn chưa kịp dùng pháp thuật tiêu trừ, hại hắn cả ngày lo lắng đề phòng, rất sợ Tự Khuynh phát hiện ra manh mối.
Thân thể Tiểu Phượng Hoàng đã hoàn toàn mở ra vì Nghiêm Trường Tễ, huyệt nhỏ căng chặt bị thao đến tràn trề tinh dịch, chất nhờn trắng bóc ồ ạt tuôn ra, biến thành một cái lỗ không khép được miệng.
Nghiêm Trường Tễ lo lắng Tiểu Phượng Hoàng sẽ hoài thai, làm xong đều cẩn thận lau sạch. Sau đó sẽ giả vờ lơ đãng hỏi tới, nhận được câu trả lời sau khi kết thành đạo lữ mới có khả năng mang bầu. Hắn không hiểu rõ tập tính sinh sản của tộc Phượng hoàng, chỉ có thể suy đoán đêm tân hôn sẽ có nghi thức đặc thù củng cố ràng buộc giữa hai người đạo lữ, rồi đứa trẻ mới có thể thành hình.
Như vậy, hắn cũng yên tâm, không để ý đến vấn đề này nữa.
Dưới những lần âu yếm vuốt ve của Nghiêm Trường Tễ, Tiểu Phượng Hoàng ngày càng thành thục, cũng ngày càng quyến rũ. Mà thương thế của hắn trong quá trình song tu cũng nhanh chóng phục hồi.
Nghiêm Trường Tễ tính toán một chút, cứ tiếp tục như vậy, không tới ba tháng hắn liền có thể thuận lợi trở về Thiên giới. Đến khi đó, hắn cùng Tiểu Phượng Hoàng cũng sẽ mỗi người một ngả...
Nghĩ tới đây, Nghiêm Trường Tễ có chút nhức đầu, Tiểu Phượng Hoàng rõ ràng là bộ dáng không muốn tách khỏi hắn, mặc dù không còn nhắc lại chuyện làm lễ kết thành đạo lữ, nhưng Nghiêm Trường Tễ có thể nhìn ra, y vẫn muốn thẳng thắn với Tự Khuynh, đang mong đợi Nghiêm Trường Tễ lấy thân phận thật sự tới núi Nam Ngu cầu hôn.
Trên thực tế Nghiêm Trường Tễ hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện chung thân đại sự đời mình, hắn vốn trấn giữ phương Nam, bây giờ còn thay cả Thanh Long trông coi cương vực phương Đông, cơ bản không có bất kỳ thời gian nào cho việc riêng tư.
Nhưng thân phận hắn cao quý, tu vi sâu không lường được, người theo đuổi nhiều không đếm xuể, không ít tiên nữ thầm mến hắn, thậm chí có những kẻ thề thốt không phải là hắn quyết không lấy chồng, song hắn chưa từng đáp lại nửa câu.
Năm dài tháng rộng, hắn sớm tập thành thói quen một thân một mình.
Ngày đêm lặng lẽ trôi qua, thời điểm Chu Tước an tâm dưỡng thương trong núi Nam Ngu, Thiên giới cũng xảy ra một việc hệ trọng----
Thái Âm U Huỳnh ở ẩn đã lâu vừa mới trở về.
Hắn không chỉ trở về Thiên giới, còn mang về một đạo lữ tìm được ở trần gian, một kẻ là hoa quỳnh yêu ngoại trừ xinh đẹp thì không có gì nổi trội, hai người thậm chí còn có con với nhau.
Mặc dù không có liên hệ máu mủ, nhưng Nghiêm Trường Tễ vẫn luôn coi Nghiêm Phi Trần làm cha mà đối đãi, tôn kính có thừa.
Khác với Nghiêm Trường Tễ, tính tình lạnh nhạt của Nghiêm Phi Trần nổi danh tam giới, không kẻ nào dám quấy rầy. Bỗng nhiên nghe được tin tức này từ miệng Tự Khuynh, Nghiêm Trường Tễ nửa ngày không lấy lại tinh thần, hắn đây là bỗng nhiều ra một người mẹ?
"Vậy chúng ta phải lên Thiên giới bái kiến U Huỳnh Tiên Quân." Tiểu Phượng Hoàng nói.
Tự Khuynh gật đầu: "Ta đang muốn nói với con chuyện này, gần đây ta không phân thân ra được, con thay mặt ta đi đi, Phi Phi, có thể mượn dịp này làm quen Thiên giới một chút."
"Được, mẫu thân."
Nghe được câu này, Nghiêm Trường Tễ đang vùi trong ngực Tiểu Phượng Hoàng lập tức thò đầu, lộ ra một nhúm lông mao đỏ chót.
"Ngươi tỉnh rồi sao?" Tiểu Phượng Hoàng ngạc nhiên, "Không phải vì nghe thấy sắp lên Thiên giới nên mới có phản ứng đấy chứ?"
Thần thú bị thương ngủ đông là chuyện bình thường, huống chi là chim non nhỏ như vậy, cần một thời gian rất dài mới khôi phục thể trạng. Cho nên Tiểu Phượng Hoàng đã chuẩn bị xong tư tưởng nó sẽ ngủ ngàn năm, ai ngờ chim phượng nhỏ đột nhiên tỉnh lại.
Nhưng Tự Khuynh rất nhanh phát hiện thủ đoạn của Nghiêm Trường Tễ, cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, khẳng định nó đã sớm tỉnh, một mực len lén giả bộ ngủ thôi, nghe được có thể ra ngoài chơi, sợ con không mang nó theo, dĩ nhiên phải mở mắt ra rồi."
"Không có đâu, Tiểu Hồng sẽ không lừa gạt con, nó còn nhỏ như vậy kia mà." Tiểu Phượng Hoàng bưng Nghiêm Trường Tễ trên lòng bàn tay, hôn lên cái đầu xù lông của nó một ngụm, "Có đúng hay không, Tiểu Hồng?"
Nghiêm Trường Tễ cam chịu "chiêm chiếp" hai tiếng coi như đáp lại.
Tiểu Phượng Hoàng mừng rỡ, cười đến cong cả ánh mắt, "Người coi này, mẫu thân, Tiểu Hồng cũng nói nó không lừa con đó!"
Tự Khuynh chẳng qua là lắc đầu cười một cái.
Khác với lần trước, lần này Tiểu Phượng Hoàng lên Thiên giới có thông điệp đi kèm, vô cùng thuận lợi đến Cửu Trọng Thiên, bái kiến Thái Âm U Huỳnh trong truyền thuyết.
So với Nghiêm Trường Tễ, Nghiêm Phi Trần càng mang lại cảm giác tiên nhân chân chính.
Cả người hắn thuần một màu trắng, mái tóc dài như tuyết, có một loại cảm xúc hời hợt xa lánh, Tiểu Phượng Hoàng lần đầu gặp hắn, có chút hồi hộp, sợ mình nói bậy sẽ bị Tiên Quân trách tội.
Nhưng có lẽ U Huỳnh Tiên Quân vừa mới làm cha, từng cái giơ tay nhấc chân đều tỏa ra nét "từ phụ" chói lọi, Tiểu Phượng Hoàng thoáng chốc liền được buông lỏng.
Đứa trẻ của Nghiêm Phi Trần mới nửa tuổi, Tiểu Phượng Hoàng chưa thấy qua đứa nhỏ nào bé như vậy. Ở núi Nam Ngu, ở độ tuổi này trẻ con chưa thể hóa hình, đều mang hình dáng chim non, cho nên Tiểu Phượng Hoàng vừa nhìn thấy nó liền bị manh đến hết đường nhúc nhích, trông mong hỏi Đàn Yến: "Tiên Quân Đại nhân, ta có thể chạm vào Tiểu Điện hạ không?"
Đàn Yến vui vẻ đáp ứng.
Tiểu Phượng Hoàng dè dặt chọc chọc lên cái má đỏ bừng phúng phính, ngón tay chìm vào trong sự mềm mại khó cưỡng lại. Đứa bé dường như cảm giác được có người sờ nó, hếch cái miệng nhỏ, vô thức "A" một tiếng, rồi lại ngủ tiếp.
Trái tim Tiểu Phượng Hoàng đều sắp tan chảy: "Thật đáng yêu!"
Nếu như y cùng Nghiêm Trường Tễ có con, có phải nó sẽ giống như vậy không? Cũng không biết bản thể của Nghiêm Trường Tễ là dạng gì...
Trong lúc y còn đang mơ mộng, Nghiêm Phi Trần đứng một bên chú ý tới nhúm lông đỏ trong lồng ngực Tiểu Phượng Hoàng, bèn hỏi: "Tiểu Phượng Hoàng, ngươi mang theo cái gì tới?"
Tiểu Phượng Hoàng sửng sốt một chút, ngay sau đó mở áo ngoài, túm con chim mập nhỏ màu đỏ, bưng trên tay cho Nghiêm Phi Trần nhìn xem: "Tiên Quân đại nhân, đây là Tiểu Hồng! Nó là con chim phượng nhỏ ta nhặt được, bởi vì tướng mạo kỳ quái nên bị cha mẹ bỏ rơi, chim non khác cũng đều bắt nạt nó, ta liền mang nó theo bên người."
Dáng vẻ Tiểu Hồng giả chết lập tức gợi lại cảnh tượng ngày xưa trong trí nhớ Nghiêm Phi Trần.
Nghiêm Phi Trần: "..."
Tiểu Phượng Hoàng không biết chút nào nắm cánh Nghiêm Trường Tễ giơ giơ: "Tiểu Hồng, mau chào hỏi Tiên Quân đại nhân."
Tiểu Hồng... Nghe được cái tên này, Nghiêm Phi Trần rơi vào trầm tư: "..."
Nghiêm Trường Tễ: "..."
Đúng lúc, Tần Liệt cũng trở lại, vừa bước vào cửa, liếc mắt liền thấy con chim đỏ trong tay Tiểu Phượng Hoàng.
Nghiêm Trường Tễ đang định giả chết nhất thời cùng Đại ma vương mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Tần Liệt: "???"
Nghiêm Trường Tễ: "!!!"
Hắn đi lên đây là muốn trộm nhìn Nghiêm Phi Trần một chút, sao Tần Liệt cũng ở đây rồi?
Nhờ tai bay vạ gió lần trước, Nghiêm Trường Tễ có lòng ám ảnh sâu đậm với Tần Liệt, hình ảnh gã lúc không thanh tỉnh ăn sống Thanh Long, Huyền Vũ vẫn còn khắc sâu trong đầu Chu Tước, thành ra Nghiêm Trường Tễ vừa nhìn thấy gã, liền phản xạ có điều kiện "vèo" một phát chui tọt vào lòng Tiểu Phượng Hoàng nằm bất động.
Tần Liệt: "..."
Nghiêm Trường Tễ sau khi lấy lại tinh thần: "..."
Tiểu Phượng Hoàng chả hiểu gì, cho nên chỉ coi như Nghiêm Trường Tễ chưa từng tới Thiên giới, bị khí chất Tiên Quân dọa sợ, hấp tấp nói: "Thật xin lỗi, Tiên Quân đại nhân, lá gan nó tương đối nhỏ, lại đụng phải ngài, mong ngài đừng trách tội."
Nghiêm Phi Trần nhìn Chu Tước lớn lên: "... Không sao."
Nghiêm Trường Tễ mở thần thức, truyền tin cho Nghiêm Phi Trần: "Tiên Quân."
Giọng nam nhân trầm ổn giúp Nghiêm Phi Trần tìm về chút cảm giác quen thuộc, không tiếng động trả lời: "Giải thích một chút, Lăng Quang."
Chu Tước đem chuyện độ kiếp nói qua một phen, không biết có phải chột dạ hay không, giấu giếm chuyện cảm tình giữa hắn và Tiểu Phượng Hoàng, chỉ nói mình tạm thời ẩn thân phận trị thương trên núi Nam Ngu, cò thuận tiện trừng trị Đằng Xà.
Nghiêm Phi Trần nghe xong, cau mày nói: "Không sao thì tốt, nhưng ngươi vẫn phải sớm trở về đúng vị trí đi. Mấy ngày trước Bạch Trạch đến tìm ta, ta vốn không muốn nhúng tay vào chuyện trên Thiên giới, nhưng hắn quả thực không thể dành thời gian cho việc khác nữa, ta đành phải đáp ứng."
Nghiêm Trường Tễ gật đầu, hắn muốn hỏi Nghiêm Phi Trần chuyện liên quan đến Tần Liệt, không chỉ vì quan hệ giữa hai người có lẽ đã bớt căng thẳng, mà bầu không khí giữa Tần Liệt và Đàn Yến cũng quá mức vi diệu.
Nhưng lấy thân phận của hắn hỏi ra thì có chút vượt quá, nhất thời không biết tiếp lời ra sao.
Nhìn ra nỗi thắc mắc của Chu Tước, Nghiêm Phi Trần cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: "Chúc Chiếu đã khống chế được ma khí, sẽ không còn gây hại cho tam giới nữa, Mạnh Chương cùng Chấp Minh đang trong luân hồi, tính ra cũng sắp tới ngày trở về vị trí cũ."
Thanh Long Huyền Vũ sắp trở lại không thể nghi ngờ là tin tốt, Chu Tước vui vẻ: "Vậy thì tốt, Tiên Quân vất vả rồi."
Tiểu Phượng Hoàng đối với cuộc giao lưu thần thức của hai vị đại lão này không biết gì hết, vẫn đang trò chuyện với Đàn Yến.
"Tiên Quân đại nhân, ta có thể hỏi ngài một chuyện không?"
Đàn Yến mặt hồng hồng, cặp mắt chớp chớp, nhỏ giọng trả lời: "Người không cần gọi ta là "đại nhân", kêu tên ta là được... Ngươi muốn hỏi vấn đề gì?"
"Là, là..." Vấn đề này đối với Tiểu Phượng Hoàng mà nói có chút khó mở miệng, y nhìn bốn phía, phát hiện Nghiêm Phi Trần cũng không chú ý tới bên này, mới đỏ mặt ghé tai Đàn Yến: "Ta muốn hỏi ngài... sinh con là cảm giác gì?"
Lời vừa thốt ra, mặt hai người đều đỏ ửng, Đàn Yến cũng không biết nói sao, luống cuống ngó Nghiêm Phi Trần một cái.
Nghiêm Phi Trần mặc dù đang trao đổi với Nghiêm Trường Tễ, nhưng sự chú ý vẫn một mực đặt lên người Đàn Yến, tầm mắt người ta vừa lướt qua, liền lập tức hỏi: "Sao vậy, Yến Yến?"
"Không, không có gì!" Đàn Yến vội vàng cúi đầu, ngượng ngùng rỉ tai Tiểu Phượng Hoàng, "Ngươi đột nhiên hỏi ta cái này, thật ra ta cũng không biết trả lời ra sao..."
Hắn có chút hiếu kỳ quan sát Tiểu Phượng Hoàng một phen, thấy thế nào cũng không giống dáng vẻ của người mang thai, không xác định hỏi: "Chẳng lẽ ngươi cũng..."
"Không không không, đạo lữ ta còn chưa có mà!"Tiểu Phượng Hoàng đỏ cả lỗ tai, lắc đầu lia lịa, nhưng y ngừng một lát, lại bổ sung: "Nhưng lòng ta có ngưỡng mộ một người."
"Ồ, là vậy sao." Đàn Yến hiểu rõ, hắn không nhớ rõ chuyện trong lúc mê man, để trả lời câu hỏi của Tiểu Phượng Hoàng, bèn cố gắng hồi tưởng một phen, "Ta không có cảm giác gì nhiều, khi đó tiên sinh lo ta bị đau, dùng pháp thuật để ta ngủ một giấc liền sinh ra Đậu Đậu rồi. Thời điểm mang thai có chút khổ cực, nhưng tiên sinh và Tần Liệt đều chăm sóc ta, bọn họ cũng đối với ta rất tốt, cho nên cũng không có khổ cực gì."
"Thật tốt." Tiểu Phượng Hoàng hâm mộ nói, lại không nhịn được nghĩ đến cảnh sau khi mình và Nghiêm Trường Tễ kết thành đạo lữ rồi có hài tử, nó sẽ lớn lên giống y, hay giống Nghiêm Trường Tễ đây?
Nếu là phiên bản mập mạp thu nhỏ của Nghiêm Trường Tễ, nhất định sẽ đặc biệt dễ thương.
Y theo bản năng sờ lên bụng, cũng không biết lúc nào mới có thể mang thai đứa nhóc của Nghiêm Trường Tễ nữa.
_________________________
Không biết sau này có nói đến chuyện của Đàn Yến không, nhưng nó mà dính tí nào đến tình tay ba mệt mỏi hay thậm chí là np là mị cắt cảnh hết đó:(
"Ta đã bảo đây là của ta." Nghiêm Trường Tễ nói láo không chớp mắt.
Tiểu Phượng Hoàng giận đến giậm chân, nhưng cũng không có cách nào, may là chim phượng nhỏ vẫn chưa tỉnh lại, không biết đồ của mình cứ thế bị đoạt đi.
"Ngươi thật đáng ghét, nhanh đi mau đi!"
Hai người dính lấy nhau một đoạn thời gian, sợ Tiểu Phượng Hoàng hoài nghi, sau khi tỉnh lại Nghiêm Trường Tễ vẫn luôn để bản thể giả bộ hôn mê, Tiểu Phượng Hoàng vì thế không hề phát hiện mối liên hệ giữa họ.
Cũng lại lo lắng Tự Khuynh phát hiện, chuyện Nghiêm Trường Tễ xuất hiện ở núi Nam Ngu bị Tiểu Phượng Hoàng giấu kín, nhưng với tài nghệ nói láo của y, đặt ở lúc bình thường, Tự Khuynh đã sớm phát hiện có chỗ không bình thường. May là vận khí của y không tệ, khoảng thời gian này Tự Khuynh luôn bị rất nhiều chuyện khác ngáng đường, không thể quá để ý đến con trai.
Hai người hẹn hò vụng trộm, mặc dù phải nín nhịn nhiều, nhưng trái lại rất kích thích, nhất là khi Nghiêm Trường Tễ lưu lại dấu vết trên người Tiểu Phượng Hoàng, vẫn còn nhiều chỗ hắn chưa kịp dùng pháp thuật tiêu trừ, hại hắn cả ngày lo lắng đề phòng, rất sợ Tự Khuynh phát hiện ra manh mối.
Thân thể Tiểu Phượng Hoàng đã hoàn toàn mở ra vì Nghiêm Trường Tễ, huyệt nhỏ căng chặt bị thao đến tràn trề tinh dịch, chất nhờn trắng bóc ồ ạt tuôn ra, biến thành một cái lỗ không khép được miệng.
Nghiêm Trường Tễ lo lắng Tiểu Phượng Hoàng sẽ hoài thai, làm xong đều cẩn thận lau sạch. Sau đó sẽ giả vờ lơ đãng hỏi tới, nhận được câu trả lời sau khi kết thành đạo lữ mới có khả năng mang bầu. Hắn không hiểu rõ tập tính sinh sản của tộc Phượng hoàng, chỉ có thể suy đoán đêm tân hôn sẽ có nghi thức đặc thù củng cố ràng buộc giữa hai người đạo lữ, rồi đứa trẻ mới có thể thành hình.
Như vậy, hắn cũng yên tâm, không để ý đến vấn đề này nữa.
Dưới những lần âu yếm vuốt ve của Nghiêm Trường Tễ, Tiểu Phượng Hoàng ngày càng thành thục, cũng ngày càng quyến rũ. Mà thương thế của hắn trong quá trình song tu cũng nhanh chóng phục hồi.
Nghiêm Trường Tễ tính toán một chút, cứ tiếp tục như vậy, không tới ba tháng hắn liền có thể thuận lợi trở về Thiên giới. Đến khi đó, hắn cùng Tiểu Phượng Hoàng cũng sẽ mỗi người một ngả...
Nghĩ tới đây, Nghiêm Trường Tễ có chút nhức đầu, Tiểu Phượng Hoàng rõ ràng là bộ dáng không muốn tách khỏi hắn, mặc dù không còn nhắc lại chuyện làm lễ kết thành đạo lữ, nhưng Nghiêm Trường Tễ có thể nhìn ra, y vẫn muốn thẳng thắn với Tự Khuynh, đang mong đợi Nghiêm Trường Tễ lấy thân phận thật sự tới núi Nam Ngu cầu hôn.
Trên thực tế Nghiêm Trường Tễ hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện chung thân đại sự đời mình, hắn vốn trấn giữ phương Nam, bây giờ còn thay cả Thanh Long trông coi cương vực phương Đông, cơ bản không có bất kỳ thời gian nào cho việc riêng tư.
Nhưng thân phận hắn cao quý, tu vi sâu không lường được, người theo đuổi nhiều không đếm xuể, không ít tiên nữ thầm mến hắn, thậm chí có những kẻ thề thốt không phải là hắn quyết không lấy chồng, song hắn chưa từng đáp lại nửa câu.
Năm dài tháng rộng, hắn sớm tập thành thói quen một thân một mình.
Ngày đêm lặng lẽ trôi qua, thời điểm Chu Tước an tâm dưỡng thương trong núi Nam Ngu, Thiên giới cũng xảy ra một việc hệ trọng----
Thái Âm U Huỳnh ở ẩn đã lâu vừa mới trở về.
Hắn không chỉ trở về Thiên giới, còn mang về một đạo lữ tìm được ở trần gian, một kẻ là hoa quỳnh yêu ngoại trừ xinh đẹp thì không có gì nổi trội, hai người thậm chí còn có con với nhau.
Mặc dù không có liên hệ máu mủ, nhưng Nghiêm Trường Tễ vẫn luôn coi Nghiêm Phi Trần làm cha mà đối đãi, tôn kính có thừa.
Khác với Nghiêm Trường Tễ, tính tình lạnh nhạt của Nghiêm Phi Trần nổi danh tam giới, không kẻ nào dám quấy rầy. Bỗng nhiên nghe được tin tức này từ miệng Tự Khuynh, Nghiêm Trường Tễ nửa ngày không lấy lại tinh thần, hắn đây là bỗng nhiều ra một người mẹ?
"Vậy chúng ta phải lên Thiên giới bái kiến U Huỳnh Tiên Quân." Tiểu Phượng Hoàng nói.
Tự Khuynh gật đầu: "Ta đang muốn nói với con chuyện này, gần đây ta không phân thân ra được, con thay mặt ta đi đi, Phi Phi, có thể mượn dịp này làm quen Thiên giới một chút."
"Được, mẫu thân."
Nghe được câu này, Nghiêm Trường Tễ đang vùi trong ngực Tiểu Phượng Hoàng lập tức thò đầu, lộ ra một nhúm lông mao đỏ chót.
"Ngươi tỉnh rồi sao?" Tiểu Phượng Hoàng ngạc nhiên, "Không phải vì nghe thấy sắp lên Thiên giới nên mới có phản ứng đấy chứ?"
Thần thú bị thương ngủ đông là chuyện bình thường, huống chi là chim non nhỏ như vậy, cần một thời gian rất dài mới khôi phục thể trạng. Cho nên Tiểu Phượng Hoàng đã chuẩn bị xong tư tưởng nó sẽ ngủ ngàn năm, ai ngờ chim phượng nhỏ đột nhiên tỉnh lại.
Nhưng Tự Khuynh rất nhanh phát hiện thủ đoạn của Nghiêm Trường Tễ, cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, khẳng định nó đã sớm tỉnh, một mực len lén giả bộ ngủ thôi, nghe được có thể ra ngoài chơi, sợ con không mang nó theo, dĩ nhiên phải mở mắt ra rồi."
"Không có đâu, Tiểu Hồng sẽ không lừa gạt con, nó còn nhỏ như vậy kia mà." Tiểu Phượng Hoàng bưng Nghiêm Trường Tễ trên lòng bàn tay, hôn lên cái đầu xù lông của nó một ngụm, "Có đúng hay không, Tiểu Hồng?"
Nghiêm Trường Tễ cam chịu "chiêm chiếp" hai tiếng coi như đáp lại.
Tiểu Phượng Hoàng mừng rỡ, cười đến cong cả ánh mắt, "Người coi này, mẫu thân, Tiểu Hồng cũng nói nó không lừa con đó!"
Tự Khuynh chẳng qua là lắc đầu cười một cái.
Khác với lần trước, lần này Tiểu Phượng Hoàng lên Thiên giới có thông điệp đi kèm, vô cùng thuận lợi đến Cửu Trọng Thiên, bái kiến Thái Âm U Huỳnh trong truyền thuyết.
So với Nghiêm Trường Tễ, Nghiêm Phi Trần càng mang lại cảm giác tiên nhân chân chính.
Cả người hắn thuần một màu trắng, mái tóc dài như tuyết, có một loại cảm xúc hời hợt xa lánh, Tiểu Phượng Hoàng lần đầu gặp hắn, có chút hồi hộp, sợ mình nói bậy sẽ bị Tiên Quân trách tội.
Nhưng có lẽ U Huỳnh Tiên Quân vừa mới làm cha, từng cái giơ tay nhấc chân đều tỏa ra nét "từ phụ" chói lọi, Tiểu Phượng Hoàng thoáng chốc liền được buông lỏng.
Đứa trẻ của Nghiêm Phi Trần mới nửa tuổi, Tiểu Phượng Hoàng chưa thấy qua đứa nhỏ nào bé như vậy. Ở núi Nam Ngu, ở độ tuổi này trẻ con chưa thể hóa hình, đều mang hình dáng chim non, cho nên Tiểu Phượng Hoàng vừa nhìn thấy nó liền bị manh đến hết đường nhúc nhích, trông mong hỏi Đàn Yến: "Tiên Quân Đại nhân, ta có thể chạm vào Tiểu Điện hạ không?"
Đàn Yến vui vẻ đáp ứng.
Tiểu Phượng Hoàng dè dặt chọc chọc lên cái má đỏ bừng phúng phính, ngón tay chìm vào trong sự mềm mại khó cưỡng lại. Đứa bé dường như cảm giác được có người sờ nó, hếch cái miệng nhỏ, vô thức "A" một tiếng, rồi lại ngủ tiếp.
Trái tim Tiểu Phượng Hoàng đều sắp tan chảy: "Thật đáng yêu!"
Nếu như y cùng Nghiêm Trường Tễ có con, có phải nó sẽ giống như vậy không? Cũng không biết bản thể của Nghiêm Trường Tễ là dạng gì...
Trong lúc y còn đang mơ mộng, Nghiêm Phi Trần đứng một bên chú ý tới nhúm lông đỏ trong lồng ngực Tiểu Phượng Hoàng, bèn hỏi: "Tiểu Phượng Hoàng, ngươi mang theo cái gì tới?"
Tiểu Phượng Hoàng sửng sốt một chút, ngay sau đó mở áo ngoài, túm con chim mập nhỏ màu đỏ, bưng trên tay cho Nghiêm Phi Trần nhìn xem: "Tiên Quân đại nhân, đây là Tiểu Hồng! Nó là con chim phượng nhỏ ta nhặt được, bởi vì tướng mạo kỳ quái nên bị cha mẹ bỏ rơi, chim non khác cũng đều bắt nạt nó, ta liền mang nó theo bên người."
Dáng vẻ Tiểu Hồng giả chết lập tức gợi lại cảnh tượng ngày xưa trong trí nhớ Nghiêm Phi Trần.
Nghiêm Phi Trần: "..."
Tiểu Phượng Hoàng không biết chút nào nắm cánh Nghiêm Trường Tễ giơ giơ: "Tiểu Hồng, mau chào hỏi Tiên Quân đại nhân."
Tiểu Hồng... Nghe được cái tên này, Nghiêm Phi Trần rơi vào trầm tư: "..."
Nghiêm Trường Tễ: "..."
Đúng lúc, Tần Liệt cũng trở lại, vừa bước vào cửa, liếc mắt liền thấy con chim đỏ trong tay Tiểu Phượng Hoàng.
Nghiêm Trường Tễ đang định giả chết nhất thời cùng Đại ma vương mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Tần Liệt: "???"
Nghiêm Trường Tễ: "!!!"
Hắn đi lên đây là muốn trộm nhìn Nghiêm Phi Trần một chút, sao Tần Liệt cũng ở đây rồi?
Nhờ tai bay vạ gió lần trước, Nghiêm Trường Tễ có lòng ám ảnh sâu đậm với Tần Liệt, hình ảnh gã lúc không thanh tỉnh ăn sống Thanh Long, Huyền Vũ vẫn còn khắc sâu trong đầu Chu Tước, thành ra Nghiêm Trường Tễ vừa nhìn thấy gã, liền phản xạ có điều kiện "vèo" một phát chui tọt vào lòng Tiểu Phượng Hoàng nằm bất động.
Tần Liệt: "..."
Nghiêm Trường Tễ sau khi lấy lại tinh thần: "..."
Tiểu Phượng Hoàng chả hiểu gì, cho nên chỉ coi như Nghiêm Trường Tễ chưa từng tới Thiên giới, bị khí chất Tiên Quân dọa sợ, hấp tấp nói: "Thật xin lỗi, Tiên Quân đại nhân, lá gan nó tương đối nhỏ, lại đụng phải ngài, mong ngài đừng trách tội."
Nghiêm Phi Trần nhìn Chu Tước lớn lên: "... Không sao."
Nghiêm Trường Tễ mở thần thức, truyền tin cho Nghiêm Phi Trần: "Tiên Quân."
Giọng nam nhân trầm ổn giúp Nghiêm Phi Trần tìm về chút cảm giác quen thuộc, không tiếng động trả lời: "Giải thích một chút, Lăng Quang."
Chu Tước đem chuyện độ kiếp nói qua một phen, không biết có phải chột dạ hay không, giấu giếm chuyện cảm tình giữa hắn và Tiểu Phượng Hoàng, chỉ nói mình tạm thời ẩn thân phận trị thương trên núi Nam Ngu, cò thuận tiện trừng trị Đằng Xà.
Nghiêm Phi Trần nghe xong, cau mày nói: "Không sao thì tốt, nhưng ngươi vẫn phải sớm trở về đúng vị trí đi. Mấy ngày trước Bạch Trạch đến tìm ta, ta vốn không muốn nhúng tay vào chuyện trên Thiên giới, nhưng hắn quả thực không thể dành thời gian cho việc khác nữa, ta đành phải đáp ứng."
Nghiêm Trường Tễ gật đầu, hắn muốn hỏi Nghiêm Phi Trần chuyện liên quan đến Tần Liệt, không chỉ vì quan hệ giữa hai người có lẽ đã bớt căng thẳng, mà bầu không khí giữa Tần Liệt và Đàn Yến cũng quá mức vi diệu.
Nhưng lấy thân phận của hắn hỏi ra thì có chút vượt quá, nhất thời không biết tiếp lời ra sao.
Nhìn ra nỗi thắc mắc của Chu Tước, Nghiêm Phi Trần cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: "Chúc Chiếu đã khống chế được ma khí, sẽ không còn gây hại cho tam giới nữa, Mạnh Chương cùng Chấp Minh đang trong luân hồi, tính ra cũng sắp tới ngày trở về vị trí cũ."
Thanh Long Huyền Vũ sắp trở lại không thể nghi ngờ là tin tốt, Chu Tước vui vẻ: "Vậy thì tốt, Tiên Quân vất vả rồi."
Tiểu Phượng Hoàng đối với cuộc giao lưu thần thức của hai vị đại lão này không biết gì hết, vẫn đang trò chuyện với Đàn Yến.
"Tiên Quân đại nhân, ta có thể hỏi ngài một chuyện không?"
Đàn Yến mặt hồng hồng, cặp mắt chớp chớp, nhỏ giọng trả lời: "Người không cần gọi ta là "đại nhân", kêu tên ta là được... Ngươi muốn hỏi vấn đề gì?"
"Là, là..." Vấn đề này đối với Tiểu Phượng Hoàng mà nói có chút khó mở miệng, y nhìn bốn phía, phát hiện Nghiêm Phi Trần cũng không chú ý tới bên này, mới đỏ mặt ghé tai Đàn Yến: "Ta muốn hỏi ngài... sinh con là cảm giác gì?"
Lời vừa thốt ra, mặt hai người đều đỏ ửng, Đàn Yến cũng không biết nói sao, luống cuống ngó Nghiêm Phi Trần một cái.
Nghiêm Phi Trần mặc dù đang trao đổi với Nghiêm Trường Tễ, nhưng sự chú ý vẫn một mực đặt lên người Đàn Yến, tầm mắt người ta vừa lướt qua, liền lập tức hỏi: "Sao vậy, Yến Yến?"
"Không, không có gì!" Đàn Yến vội vàng cúi đầu, ngượng ngùng rỉ tai Tiểu Phượng Hoàng, "Ngươi đột nhiên hỏi ta cái này, thật ra ta cũng không biết trả lời ra sao..."
Hắn có chút hiếu kỳ quan sát Tiểu Phượng Hoàng một phen, thấy thế nào cũng không giống dáng vẻ của người mang thai, không xác định hỏi: "Chẳng lẽ ngươi cũng..."
"Không không không, đạo lữ ta còn chưa có mà!"Tiểu Phượng Hoàng đỏ cả lỗ tai, lắc đầu lia lịa, nhưng y ngừng một lát, lại bổ sung: "Nhưng lòng ta có ngưỡng mộ một người."
"Ồ, là vậy sao." Đàn Yến hiểu rõ, hắn không nhớ rõ chuyện trong lúc mê man, để trả lời câu hỏi của Tiểu Phượng Hoàng, bèn cố gắng hồi tưởng một phen, "Ta không có cảm giác gì nhiều, khi đó tiên sinh lo ta bị đau, dùng pháp thuật để ta ngủ một giấc liền sinh ra Đậu Đậu rồi. Thời điểm mang thai có chút khổ cực, nhưng tiên sinh và Tần Liệt đều chăm sóc ta, bọn họ cũng đối với ta rất tốt, cho nên cũng không có khổ cực gì."
"Thật tốt." Tiểu Phượng Hoàng hâm mộ nói, lại không nhịn được nghĩ đến cảnh sau khi mình và Nghiêm Trường Tễ kết thành đạo lữ rồi có hài tử, nó sẽ lớn lên giống y, hay giống Nghiêm Trường Tễ đây?
Nếu là phiên bản mập mạp thu nhỏ của Nghiêm Trường Tễ, nhất định sẽ đặc biệt dễ thương.
Y theo bản năng sờ lên bụng, cũng không biết lúc nào mới có thể mang thai đứa nhóc của Nghiêm Trường Tễ nữa.
_________________________
Không biết sau này có nói đến chuyện của Đàn Yến không, nhưng nó mà dính tí nào đến tình tay ba mệt mỏi hay thậm chí là np là mị cắt cảnh hết đó:(
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất