Phương Pháp Trị Liệu Chuẩn Xác
Chương 11
Trịnh Tử Hạo lái xe đến đón Trịnh Kỳ đi chơi tennis. Lần đầu tiên trong lịch sử Trịnh Kỳ không ra muộn mà đứng chờ gã ngoài khu chung cư, làm Trịnh Tử Hạo cứ thấy ảo ảo thế nào.
“Nay quên thuốc hả?” Trịnh Tử Hạo hỏi ông anh đang thắt dây an toàn.
“Anh để dành cho chú ấy mà[1]” Thặt chặt dây an toàn, Trịnh Kỳ không thèm chấp.
“Trưa nay ăn chung nhé, có ‘hàng’ gửi chú đây.”
“Hàng họ gì, nói nhanh cho nó vuông đi.”
“Tài liệu đấy, cái món chú cần ý.”
Được lắm, mặc dù hôm qua gã đã đọc tự thuật của người bệnh, nhưng có ai chê kiến thức chuyên môn của mình nhiều bao giờ đâu, “Cảm ơn ông anh.”
“Trưa chú bao nhé.”
“Ô kê.”
Hết trận tennis, tắm táp thay đồ xong, Trịnh Tử Hạo dẫn Trịnh Kỳ đến một quán bún lòng bò[2]. Trịnh Kỳ không hài lòng với quán này lắm, “Này, chú mời anh ăn rẻ anh không ý kiến ý cò gì đâu, nhưng quán xá cũng phải đàng hoàng một tí chứ.”
“Quán này ngon hết sảy đấy ông ạ.”
Vừa nãy Trịnh Kỳ suýt đã té sấp mặt vì sàn nhà trơn nhẫy, nhưng đúng là quán này đắt khách thật. Chẳng có bàn trống nào, họ phải ngồi ghép bàn với người khác. May thay, ngồi trước hai anh chàng đẹp trai chói lóa cũng rất áp lực, vị khách đối diện ăn rõ nhanh rồi về ngay.
“Ăn uống ở đây chú không thấy khó chịu à?” Trịnh Kỳ tò mò lắm, anh biết Trịnh Tử Hạo bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, mặc dù gã không công nhận bao giờ.
“Chấp nhận được.” Trịnh Tử Hạo nói, “Trong phạm vi chấp nhận được.”
Trịnh Kỳ biết tỏng ông em mình phải khoái thức ăn ở đây lắm nên mới nhịn được như thế.
Quán ăn nồng sực mùi mỡ bò và mùi nước xương ninh. Trịnh Kỳ đứng dậy, Trịnh Tử Hạo khuyên anh, “Ông đừng ngó vào làm gì, kẻo lát nữa chẳng nuốt nổi đâu.”
Lẽ nào chú nói thế thì lát anh không thấy lợm? Không, chú đã xơi được thì cái gì anh cũng xơi tuốt.
Đương nhiên, Trịnh Kỳ vẫn ngồi xuống hẳn hoi.
“Hai anh gọi gì?” Chỉ có nhõn vài món ăn được ghi trên một tờ thực đơn ép nhựa xoàng xĩnh.
“Ông ăn bún hay ăn mì?” Trịnh Tử Hạo hỏi anh họ gã.
“Mì đi.”
“Cay ít hay cay vừa?” Nhân viên quán hỏi.
“Cay ít.”
“Cho tôi một suất bún lòng bò cay vừa.” Trịnh Tử Hạo nói.
Món lên, Trịnh Tử Hạo khuyên anh ăn ngay cho nóng. Trịnh Kỳ thử một gắp xong là không phanh được. Vất vả lắm mới dứt nổi mồm, anh bèn hỏi, “Làm thế nào mà chú khai quật được chỗ này thế?”
Trịnh Tử Hạo vừa gắp bún vừa nhìn anh, “Bệnh nhân của ông mách cho đấy.”
Hiển nhiên Trịnh Kỳ nghe thế thì ngẫn ra.
“Lần trước tôi đến gặp ông mà ông bận, có một bệnh nhân của ông đến sớm nên đã kể cho tôi.”
“Anh chẳng nhớ gì hết.”
“Cái tay bị trĩ ấy.” Trịnh Tử Hạo thản nhiên buông một câu, bàn bên cạnh có người đằng hắng ầm ĩ.
Trịnh Kỳ à lên, “Nhớ rồi, tay đó bảo ăn ớt cay, ra là món này.”
“Làm gì mà chú nhìn anh chằm chằm thế?”
“Ông cũng ăn cay vừa vừa thôi.”
Có người ngồi cạnh cười rúc rích, Trịnh Tử Hạo thản nhiên như không.
Trịnh Kỳ chén xong một bát vẫn thòm thèm, muốn gọi bát nữa nhưng lại sợ ăn không hết, bèn gạ, “Hai đứa mình làm bát nữa đi nhể?”
Trịnh Tử Hạo vẫy chủ quán gọi thêm một suất, “Ông ăn trước đi, đưa tôi tài liệu.”
Trịnh Tử Hạo hết sức tập trung đọc tài liệu; thì giờ có hạn, cứ nhớ vào đầu đã rồi tính sau.
Cuối cùng, Trịnh Tử Hạo cũng không ăn thêm bát thứ hai, nhưng thật ra ngay từ đầu gã đã không có ý định ăn rồi, vì bình thường ăn bún lòng bò xong thể nào gã cũng phải làm li kem. “Tôi đi mua kem nhé.”
“Ơ hồi nãy chú đâu có bảo anh!” Trịnh Kỳ phản đối.
“Sao phải bảo?”
Trịnh Kỳ chỉ biết trố mắt nhìn ông em gọi hai viên kem vào cây ốc quế mới nướng, còn anh sợ Tào Tháo rượt nên đành bấm bụng nhịn.
Đưa Trịnh Kỳ đến phòng khám xong, Trịnh Tử Hạo ngồi ở phòng khám của Trịnh Kỳ một lúc, có bệnh nhân tới thì gã bèn vào phòng nghỉ lên mạng. Đăng nhập QQ, Trịnh Tử Hạo thấy Tăm Bông Trắng đang để trạng thái bận rộn.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Em có đó không?
Lâm Mễ Lạc đang úp mì nên không nghe thấy tiếng ting ting trên máy tính trong phòng học. Lúc cậu bê bát mì để lên bàn, mở máy định tìm phim Mỹ thì mới phát hiện bác sĩ Trịnh nhắn tin. Lâm Mễ Lạc vội bỏ đũa xuống.
Tăm Bông Trắng: Em đây em đây. Lúc nãy em úp mì.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Bố mẹ em đi vắng à?
Lâm Mễ Lạc nhớ lại. Hồi trưa nay bố mẹ cậu đi dự đám cưới của đồng nghiệp, cậu trót bình phẩm một câu, ‘Rổ rá cạp lại có gì mà hay’, thế là bị vứt ở nhà không thương tiếc. Trước khi đi, mẹ Lâm Mễ Lạc còn quẳng hết thức ăn thừa trong tủ lạnh với lí do sợ cậu ăn vào đau bụng, nhưng thật ra là để dạy cho cậu một bài mà thôi.
Ngẫm lại buồn thỉu buồn thiu. Lâm Mễ Lạc thấy bác sĩ Trịnh là lại muốn làm nũng.
Tăm Bông Trắng: Vâng, bố mẹ em đi vắng. Ở nhà chẳng có gì ăn.
Trịnh Tử Hạo nghĩ thỉnh thoảng ở nhà mình cũng nấu mì, nhưng không phải mì gói. Tóm lại vẫn là Tăm Bông lười thôi.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Em ra hàng ăn cũng được mà.
Tăm Bông Trắng: Thế anh Trịnh ăn gì rồi?
Diệu Thủ Sinh Xuân: Anh ăn linh tinh thôi, no là được.
Tim Lâm Mễ Lạc mềm xèo như bún ngay.
Tăm Bông Trắng: Tối nay anh Trịnh đi ăn với em nhớ, em đãi anh!!!
Diệu Thủ Sinh Xuân: Thật hả?
Tăm Bông Trắng: Thật mà thật mà, anh ăn gì để em mời?
Diệu Thủ Sinh Xuân: OK.
Lâm Mễ Lạc sung sướng vỗ tay, có thể gặp mặt rồi thảo luận về truyện của Bột đại đại thì nhất quả đất. Chết, mì trương rồi!
Tăm Bông Trắng: Anh Trịnh hứa rồi đấy nhé. Em ăn mì đây không thì nhũn mất.
Diệu Thủ Sinh Xuân: OK.
Lâm Mễ Lạc nhìn hai chữ “OK” của gã, buông luôn đôi đũa vừa cầm lên.
Tăm Bông Trắng: Anh cài chế độ trả lời tự động đấy à.
Cu cậu nhạy cảm ghê nhỉ.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Đâu có. Em ăn nhanh lên, anh đang chọn quán này. Em mời còn gì, phải chọn quán nào đắt một tí.
Tăm Bông Trắng: Vô tư đi.
Trịnh Tử Hạo cứ nghĩ cậu sẽ nói anh Trịnh giơ cao đánh khẽ hoặc cáo rằng tối nay mẹ mình không cho đi chơi, ấy thế mà cậu nhóc này chẳng nói hai lời, rất sòng phẳng. Gã đâm áy náy quá, thế này kiểu gì cũng phải “campuchia” rồi, không lại mang tiếng bắt nạt trẻ con.
Tăm Bông Trắng: Anh chọn quán đi nhé, em ăn mì đã.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Em muốn ăn gì? Buffet được không?
Lâm Mễ Lạc ăn hai gắp mì, bỏ đũa xuống nhắn tin.
Tăm Bông Trắng: Được ạ. Em biết buffet tối ở khách sạn Lâm Dật khá ngon đấy, 288 tệ một suất. Hay là mình đi chỗ đó đi anh.
Trịnh Tử Hạo đọc tin nhắn của cậu, thôi trúng phóc chỗ gã đặt hôm qua rồi. Tự dưng đầu gã nảy ra cụm từ ‘thần giao cách cảm tâm linh tương thông’. Cút cút cút, chỉ có dẩm dít mới nghĩ thế thôi!
Diệu Thủ Sinh Xuân: OK.
Cuối cùng Lâm Mễ Lạc cũng ăn hết mì, mì trương ăn chán chết. Cậu bỏ bát vào bồn rửa rồi than thở tiếp với bác sĩ Trịnh.
Tăm Bông Trắng: Mì bị nhũn, ăn dở ẹc, khóc.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Anh đặt chỗ rồi. Tối nay ăn bù nè.
Tăm Bông Trắng: Chiều anh có bận không?
Diệu Thủ Sinh Xuân: Sao thế?
Tăm Bông Trắng: Mình đi sớm một tí, có quán nước ép hoa quả tươi ngon lắm, ngồi đó chơi xíu cũng được.
Lâm Mễ Lạc nghĩ vừa gặp đã lôi nhau đi ăn buffet thì thoáng quá. Tuy cả hai đều là con trai nhưng đây cũng là lần đầu gặp mặt, nên làm quen trước rồi đi ăn thì đỡ ngại hơn.
Trịnh Tử Hạo nhìn đồng hồ, bây giờ là 1 giờ 35 phút chiều, gã không nghĩ mình gặp Tăm Bông Trắng sẽ thiếu chuyện để nói. Chiếu theo lịch sử chat giữa bọn họ, cậu nhóc này khá cởi mở hướng ngoại, hơn nữa bọn họ còn có chung niềm đam mê. Thế nên, nếu muốn nói chuyện trước thì kiểu gì cũng phải dành ra hai tiếng, tính cả thời gian đi đường.
Diệu Thủ Sinh Xuân: 3 rưỡi mình gặp nhau nhé?
Tăm Bông Trắng: OK. Vậy chúng mình hẹn ở hàng nước ép gần đó nha anh, chỗ trung tâm thương mại Phong Lam ấy. Từ đó ra nhà hàng không xa đâu.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Nhà em ở đâu?
Tăm Bông Trắng: Em ở đường Đồng Vũ.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Chỗ em có tàu điện ngầm đấy, em đi tàu đến trạm Lan Tỉnh rồi ra cửa B, anh chờ em ở đó.
Trịnh Tử Hạo sẽ đi ngang qua chỗ đó trên đường đi từ phòng khám của Trịnh Kỳ, lái xe đón cậu khá tiện.
Tăm Bông Trắng: Thế số di động của anh Trịnh là gì ạ?
Lâm Mễ Lạc hỏi thế vì lần trước cậu cho bác sĩ Trịnh số của mình nhưng anh không hề nhắn tin cho cậu, thành ra cậu không biết có phải bác sĩ Trịnh không muốn để lộ thông tin cá nhân như số điện thoại không.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Lát anh sẽ nhắn em.
Tăm Bông Trắng: Vâng. Hẹn gặp anh lúc 3 rưỡi nhé.
Trịnh Tử Hạo gõ “ừ”, rồi nhắn tin vào số di động cho Tăm Bông: Diệu Thủ Sinh Xuân.
Lâm Mễ Lạc hớn hở lưu số vào danh bạ. Nghe nói bác sĩ đều ưa sạch sẽ, cậu phải đi tắm táp thay đồ mới được. Ấn tượng đầu tiên phải tốt thì người ta mới tận tình chữa bệnh cho mình chứ. Đương nhiên cậu còn lí do khác – làm fan cứng của Bột đại đại thì phải chăm chút ngoại hình cho sáng sủa chứ còn gì.
Trịnh Tử Hạo căn giờ: 6 giờ tối ăn cơm, muộn nhất cũng chỉ đến 10 giờ là về, cộng thêm cả buổi chiều, vị chi sáu tiếng gặp mặt, thừa đủ rồi. Nhưng cái trò này đôi khi chỉ một phút thôi cũng là đủ!
Gã thoát QQ, “Bệnh nhân của bác sĩ Trịnh về chưa?”
“Về rồi ạ.” Y tá ở quầy lễ tân nhìn cậu em họ cao ráo đẹp trai của bác sĩ Trịnh. Hồi trước cô nhờ bác sĩ Trịnh mai mối cho, nào ngờ anh buông một câu xanh rờn ‘Tướng tá nó cao to vầy nhưng không phải chỗ nào cũng bự cồ thế đâu’, làm cô xấu hổ gần chết, hễ gặp Trịnh Tử Hạo là ngượng chín người.
Trịnh Tử Hạo gõ cửa vào phòng, đi đến trước mặt Trịnh Kỳ, dí người lại gần, “Ngửi hộ cái.”
“Ngửi làm gì?”
“Có mùi không?”
“Mùi gì cơ?” Trịnh Kỳ không hiểu.
“Mùi bún lòng bò.”
“Nhờ em y tá ngoài kia ngửi cho ý, đến giờ mũi anh vẫn toàn mùi bún lòng bò thôi.”
“Tôi về.”
Trịnh Tử Hạo quay gót, về nhà tắm rửa thay quần áo. Có mùi hay không thì cũng phải thay đồ, gặp ‘bệnh nhân’ mà, phải sạch sẽ tinh tươm một tí mới ra dáng bác sĩ chứ.
Một ngày tắm tận hai lượt, đến Trịnh Tử Hạo cũng thấy khô cả da. Gã bèn thoa một ít sữa dưỡng thể không mùi rồi mặc quần áo, lỉnh kỉnh một thôi một hồi mới ra khỏi cửa.
Đỗ xe cách cửa B một quãng, gã hạ kính cửa sổ, nhắn tin cho Tăm Bông, “Anh đến cửa B rồi.”
“Nay quên thuốc hả?” Trịnh Tử Hạo hỏi ông anh đang thắt dây an toàn.
“Anh để dành cho chú ấy mà[1]” Thặt chặt dây an toàn, Trịnh Kỳ không thèm chấp.
“Trưa nay ăn chung nhé, có ‘hàng’ gửi chú đây.”
“Hàng họ gì, nói nhanh cho nó vuông đi.”
“Tài liệu đấy, cái món chú cần ý.”
Được lắm, mặc dù hôm qua gã đã đọc tự thuật của người bệnh, nhưng có ai chê kiến thức chuyên môn của mình nhiều bao giờ đâu, “Cảm ơn ông anh.”
“Trưa chú bao nhé.”
“Ô kê.”
Hết trận tennis, tắm táp thay đồ xong, Trịnh Tử Hạo dẫn Trịnh Kỳ đến một quán bún lòng bò[2]. Trịnh Kỳ không hài lòng với quán này lắm, “Này, chú mời anh ăn rẻ anh không ý kiến ý cò gì đâu, nhưng quán xá cũng phải đàng hoàng một tí chứ.”
“Quán này ngon hết sảy đấy ông ạ.”
Vừa nãy Trịnh Kỳ suýt đã té sấp mặt vì sàn nhà trơn nhẫy, nhưng đúng là quán này đắt khách thật. Chẳng có bàn trống nào, họ phải ngồi ghép bàn với người khác. May thay, ngồi trước hai anh chàng đẹp trai chói lóa cũng rất áp lực, vị khách đối diện ăn rõ nhanh rồi về ngay.
“Ăn uống ở đây chú không thấy khó chịu à?” Trịnh Kỳ tò mò lắm, anh biết Trịnh Tử Hạo bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, mặc dù gã không công nhận bao giờ.
“Chấp nhận được.” Trịnh Tử Hạo nói, “Trong phạm vi chấp nhận được.”
Trịnh Kỳ biết tỏng ông em mình phải khoái thức ăn ở đây lắm nên mới nhịn được như thế.
Quán ăn nồng sực mùi mỡ bò và mùi nước xương ninh. Trịnh Kỳ đứng dậy, Trịnh Tử Hạo khuyên anh, “Ông đừng ngó vào làm gì, kẻo lát nữa chẳng nuốt nổi đâu.”
Lẽ nào chú nói thế thì lát anh không thấy lợm? Không, chú đã xơi được thì cái gì anh cũng xơi tuốt.
Đương nhiên, Trịnh Kỳ vẫn ngồi xuống hẳn hoi.
“Hai anh gọi gì?” Chỉ có nhõn vài món ăn được ghi trên một tờ thực đơn ép nhựa xoàng xĩnh.
“Ông ăn bún hay ăn mì?” Trịnh Tử Hạo hỏi anh họ gã.
“Mì đi.”
“Cay ít hay cay vừa?” Nhân viên quán hỏi.
“Cay ít.”
“Cho tôi một suất bún lòng bò cay vừa.” Trịnh Tử Hạo nói.
Món lên, Trịnh Tử Hạo khuyên anh ăn ngay cho nóng. Trịnh Kỳ thử một gắp xong là không phanh được. Vất vả lắm mới dứt nổi mồm, anh bèn hỏi, “Làm thế nào mà chú khai quật được chỗ này thế?”
Trịnh Tử Hạo vừa gắp bún vừa nhìn anh, “Bệnh nhân của ông mách cho đấy.”
Hiển nhiên Trịnh Kỳ nghe thế thì ngẫn ra.
“Lần trước tôi đến gặp ông mà ông bận, có một bệnh nhân của ông đến sớm nên đã kể cho tôi.”
“Anh chẳng nhớ gì hết.”
“Cái tay bị trĩ ấy.” Trịnh Tử Hạo thản nhiên buông một câu, bàn bên cạnh có người đằng hắng ầm ĩ.
Trịnh Kỳ à lên, “Nhớ rồi, tay đó bảo ăn ớt cay, ra là món này.”
“Làm gì mà chú nhìn anh chằm chằm thế?”
“Ông cũng ăn cay vừa vừa thôi.”
Có người ngồi cạnh cười rúc rích, Trịnh Tử Hạo thản nhiên như không.
Trịnh Kỳ chén xong một bát vẫn thòm thèm, muốn gọi bát nữa nhưng lại sợ ăn không hết, bèn gạ, “Hai đứa mình làm bát nữa đi nhể?”
Trịnh Tử Hạo vẫy chủ quán gọi thêm một suất, “Ông ăn trước đi, đưa tôi tài liệu.”
Trịnh Tử Hạo hết sức tập trung đọc tài liệu; thì giờ có hạn, cứ nhớ vào đầu đã rồi tính sau.
Cuối cùng, Trịnh Tử Hạo cũng không ăn thêm bát thứ hai, nhưng thật ra ngay từ đầu gã đã không có ý định ăn rồi, vì bình thường ăn bún lòng bò xong thể nào gã cũng phải làm li kem. “Tôi đi mua kem nhé.”
“Ơ hồi nãy chú đâu có bảo anh!” Trịnh Kỳ phản đối.
“Sao phải bảo?”
Trịnh Kỳ chỉ biết trố mắt nhìn ông em gọi hai viên kem vào cây ốc quế mới nướng, còn anh sợ Tào Tháo rượt nên đành bấm bụng nhịn.
Đưa Trịnh Kỳ đến phòng khám xong, Trịnh Tử Hạo ngồi ở phòng khám của Trịnh Kỳ một lúc, có bệnh nhân tới thì gã bèn vào phòng nghỉ lên mạng. Đăng nhập QQ, Trịnh Tử Hạo thấy Tăm Bông Trắng đang để trạng thái bận rộn.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Em có đó không?
Lâm Mễ Lạc đang úp mì nên không nghe thấy tiếng ting ting trên máy tính trong phòng học. Lúc cậu bê bát mì để lên bàn, mở máy định tìm phim Mỹ thì mới phát hiện bác sĩ Trịnh nhắn tin. Lâm Mễ Lạc vội bỏ đũa xuống.
Tăm Bông Trắng: Em đây em đây. Lúc nãy em úp mì.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Bố mẹ em đi vắng à?
Lâm Mễ Lạc nhớ lại. Hồi trưa nay bố mẹ cậu đi dự đám cưới của đồng nghiệp, cậu trót bình phẩm một câu, ‘Rổ rá cạp lại có gì mà hay’, thế là bị vứt ở nhà không thương tiếc. Trước khi đi, mẹ Lâm Mễ Lạc còn quẳng hết thức ăn thừa trong tủ lạnh với lí do sợ cậu ăn vào đau bụng, nhưng thật ra là để dạy cho cậu một bài mà thôi.
Ngẫm lại buồn thỉu buồn thiu. Lâm Mễ Lạc thấy bác sĩ Trịnh là lại muốn làm nũng.
Tăm Bông Trắng: Vâng, bố mẹ em đi vắng. Ở nhà chẳng có gì ăn.
Trịnh Tử Hạo nghĩ thỉnh thoảng ở nhà mình cũng nấu mì, nhưng không phải mì gói. Tóm lại vẫn là Tăm Bông lười thôi.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Em ra hàng ăn cũng được mà.
Tăm Bông Trắng: Thế anh Trịnh ăn gì rồi?
Diệu Thủ Sinh Xuân: Anh ăn linh tinh thôi, no là được.
Tim Lâm Mễ Lạc mềm xèo như bún ngay.
Tăm Bông Trắng: Tối nay anh Trịnh đi ăn với em nhớ, em đãi anh!!!
Diệu Thủ Sinh Xuân: Thật hả?
Tăm Bông Trắng: Thật mà thật mà, anh ăn gì để em mời?
Diệu Thủ Sinh Xuân: OK.
Lâm Mễ Lạc sung sướng vỗ tay, có thể gặp mặt rồi thảo luận về truyện của Bột đại đại thì nhất quả đất. Chết, mì trương rồi!
Tăm Bông Trắng: Anh Trịnh hứa rồi đấy nhé. Em ăn mì đây không thì nhũn mất.
Diệu Thủ Sinh Xuân: OK.
Lâm Mễ Lạc nhìn hai chữ “OK” của gã, buông luôn đôi đũa vừa cầm lên.
Tăm Bông Trắng: Anh cài chế độ trả lời tự động đấy à.
Cu cậu nhạy cảm ghê nhỉ.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Đâu có. Em ăn nhanh lên, anh đang chọn quán này. Em mời còn gì, phải chọn quán nào đắt một tí.
Tăm Bông Trắng: Vô tư đi.
Trịnh Tử Hạo cứ nghĩ cậu sẽ nói anh Trịnh giơ cao đánh khẽ hoặc cáo rằng tối nay mẹ mình không cho đi chơi, ấy thế mà cậu nhóc này chẳng nói hai lời, rất sòng phẳng. Gã đâm áy náy quá, thế này kiểu gì cũng phải “campuchia” rồi, không lại mang tiếng bắt nạt trẻ con.
Tăm Bông Trắng: Anh chọn quán đi nhé, em ăn mì đã.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Em muốn ăn gì? Buffet được không?
Lâm Mễ Lạc ăn hai gắp mì, bỏ đũa xuống nhắn tin.
Tăm Bông Trắng: Được ạ. Em biết buffet tối ở khách sạn Lâm Dật khá ngon đấy, 288 tệ một suất. Hay là mình đi chỗ đó đi anh.
Trịnh Tử Hạo đọc tin nhắn của cậu, thôi trúng phóc chỗ gã đặt hôm qua rồi. Tự dưng đầu gã nảy ra cụm từ ‘thần giao cách cảm tâm linh tương thông’. Cút cút cút, chỉ có dẩm dít mới nghĩ thế thôi!
Diệu Thủ Sinh Xuân: OK.
Cuối cùng Lâm Mễ Lạc cũng ăn hết mì, mì trương ăn chán chết. Cậu bỏ bát vào bồn rửa rồi than thở tiếp với bác sĩ Trịnh.
Tăm Bông Trắng: Mì bị nhũn, ăn dở ẹc, khóc.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Anh đặt chỗ rồi. Tối nay ăn bù nè.
Tăm Bông Trắng: Chiều anh có bận không?
Diệu Thủ Sinh Xuân: Sao thế?
Tăm Bông Trắng: Mình đi sớm một tí, có quán nước ép hoa quả tươi ngon lắm, ngồi đó chơi xíu cũng được.
Lâm Mễ Lạc nghĩ vừa gặp đã lôi nhau đi ăn buffet thì thoáng quá. Tuy cả hai đều là con trai nhưng đây cũng là lần đầu gặp mặt, nên làm quen trước rồi đi ăn thì đỡ ngại hơn.
Trịnh Tử Hạo nhìn đồng hồ, bây giờ là 1 giờ 35 phút chiều, gã không nghĩ mình gặp Tăm Bông Trắng sẽ thiếu chuyện để nói. Chiếu theo lịch sử chat giữa bọn họ, cậu nhóc này khá cởi mở hướng ngoại, hơn nữa bọn họ còn có chung niềm đam mê. Thế nên, nếu muốn nói chuyện trước thì kiểu gì cũng phải dành ra hai tiếng, tính cả thời gian đi đường.
Diệu Thủ Sinh Xuân: 3 rưỡi mình gặp nhau nhé?
Tăm Bông Trắng: OK. Vậy chúng mình hẹn ở hàng nước ép gần đó nha anh, chỗ trung tâm thương mại Phong Lam ấy. Từ đó ra nhà hàng không xa đâu.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Nhà em ở đâu?
Tăm Bông Trắng: Em ở đường Đồng Vũ.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Chỗ em có tàu điện ngầm đấy, em đi tàu đến trạm Lan Tỉnh rồi ra cửa B, anh chờ em ở đó.
Trịnh Tử Hạo sẽ đi ngang qua chỗ đó trên đường đi từ phòng khám của Trịnh Kỳ, lái xe đón cậu khá tiện.
Tăm Bông Trắng: Thế số di động của anh Trịnh là gì ạ?
Lâm Mễ Lạc hỏi thế vì lần trước cậu cho bác sĩ Trịnh số của mình nhưng anh không hề nhắn tin cho cậu, thành ra cậu không biết có phải bác sĩ Trịnh không muốn để lộ thông tin cá nhân như số điện thoại không.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Lát anh sẽ nhắn em.
Tăm Bông Trắng: Vâng. Hẹn gặp anh lúc 3 rưỡi nhé.
Trịnh Tử Hạo gõ “ừ”, rồi nhắn tin vào số di động cho Tăm Bông: Diệu Thủ Sinh Xuân.
Lâm Mễ Lạc hớn hở lưu số vào danh bạ. Nghe nói bác sĩ đều ưa sạch sẽ, cậu phải đi tắm táp thay đồ mới được. Ấn tượng đầu tiên phải tốt thì người ta mới tận tình chữa bệnh cho mình chứ. Đương nhiên cậu còn lí do khác – làm fan cứng của Bột đại đại thì phải chăm chút ngoại hình cho sáng sủa chứ còn gì.
Trịnh Tử Hạo căn giờ: 6 giờ tối ăn cơm, muộn nhất cũng chỉ đến 10 giờ là về, cộng thêm cả buổi chiều, vị chi sáu tiếng gặp mặt, thừa đủ rồi. Nhưng cái trò này đôi khi chỉ một phút thôi cũng là đủ!
Gã thoát QQ, “Bệnh nhân của bác sĩ Trịnh về chưa?”
“Về rồi ạ.” Y tá ở quầy lễ tân nhìn cậu em họ cao ráo đẹp trai của bác sĩ Trịnh. Hồi trước cô nhờ bác sĩ Trịnh mai mối cho, nào ngờ anh buông một câu xanh rờn ‘Tướng tá nó cao to vầy nhưng không phải chỗ nào cũng bự cồ thế đâu’, làm cô xấu hổ gần chết, hễ gặp Trịnh Tử Hạo là ngượng chín người.
Trịnh Tử Hạo gõ cửa vào phòng, đi đến trước mặt Trịnh Kỳ, dí người lại gần, “Ngửi hộ cái.”
“Ngửi làm gì?”
“Có mùi không?”
“Mùi gì cơ?” Trịnh Kỳ không hiểu.
“Mùi bún lòng bò.”
“Nhờ em y tá ngoài kia ngửi cho ý, đến giờ mũi anh vẫn toàn mùi bún lòng bò thôi.”
“Tôi về.”
Trịnh Tử Hạo quay gót, về nhà tắm rửa thay quần áo. Có mùi hay không thì cũng phải thay đồ, gặp ‘bệnh nhân’ mà, phải sạch sẽ tinh tươm một tí mới ra dáng bác sĩ chứ.
Một ngày tắm tận hai lượt, đến Trịnh Tử Hạo cũng thấy khô cả da. Gã bèn thoa một ít sữa dưỡng thể không mùi rồi mặc quần áo, lỉnh kỉnh một thôi một hồi mới ra khỏi cửa.
Đỗ xe cách cửa B một quãng, gã hạ kính cửa sổ, nhắn tin cho Tăm Bông, “Anh đến cửa B rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất