Chương 5
“Tất nhiên phải về, không cần nói đến cái khác, bà mẫu đối xử với ta nhẹ nhàng, bao dung. Giờ là mừng thọ của bà, sao ta có thể không về được chứ? Hơn nữa ta nghe nói sức khỏe bà không được tốt, dù thế nào ta cũng phải trở về thăm bà.”
“Đúng thế.” Ma ma nói: “Nếu không người bên ngoài còn tưởng tiểu thư phủ Quốc công chúng ta không biết lễ nghĩa. Hơn nữa tiểu thư về một chuyến cũng tốt. Người không biết đâu, một năm nay người trong Kinh Thành đã đồn tiểu thư thành cái dạng gì, đều nói người bị mê hoặc…”
“A Lê còn ở đây, ăn nói cẩn thận!” Thích Uyển Nguyệt ngăn bà ấy lại.
Ma ma lập tức phủi phủi miệng: “Xem ta già mà hồ đồ này, vậy mà lại quên mất Tứ cô nương không được nghe những lời đó.”
A Lê ngây thơ mờ mịt hỏi: “Ta không được nghe cái gì cơ?”
“Không có gì.” Thích Uyển Nguyệt dắt nàng đến thư phòng: “Đi, nương kiểm tra việc học của con, A Lê biết được bao nhiêu chữ rồi?”
Cơm trưa A Lê ăn ở biệt viện, ăn xong còn nghỉ trưa cùng với mẫu thân, trong cái ôm ấm áp mềm mại của mẫu thân, nàng ngủ rất thoải mái.
Vì quá thoải mái nên khó tránh khỏi ngủ hơi lâu một chút.
Đáng thương cho Tống Ôn Bạch một mình ở phòng khách Tây viện trống trải lạnh lẽo. Hắn đến từ buổi sáng mà ngồi đến tận bây giờ cũng chưa được nhìn thấy mặt thê tử.
Nhưng so với ngày trước chỉ có thể đứng ở cửa thì đãi ngộ hiện tại tốt hơn rất nhiều. Vậy nên mặc dù đã ngồi hai ba canh giờ nhưng cũng không oán trách một câu.
Gã sai vặt tìm cho hắn một quyển sách để giết thời gian, vừa xem được một nửa thì bên ngoài đột nhiên có sấm chớp.
Không bao lâu sau bên ngoài có người chạy tới.
“Lão gia, lão gia, Tứ cô nương ra rồi.” Gã sai vặt bẩm báo: “Phu nhân nói sắp mưa to, bảo ngài nhanh chóng mang Tứ cô nương về.”
Tống Ôn Bạch buông sách, sửa sang quần áo nói: “Phu nhân còn nói gì khác không?”
“Không có ạ.”
Tống Ôn Bạch cô đơn gật đầu, nhấc chân ra cửa.
Sấm sét ầm ầm, tiếng gió gào rít, ngoài trời rất âm u.
Qua khoảng một khắc thì những hạt mưa to bằng hạt động rơi xuống đập vào vách xe.
A Lê ngoan ngoãn ôm búp bê vải mà nàng mới có được ngồi một bên.
Tống Ôn Bạch hỏi: “Đây là mẫu thân con cho à?”
“Đúng vậy ạ.” A Lê nói: “Mẫu thân khen việc học con làm tốt, biết được rất nhiều chữ nên đã thưởng cho con một con hồ ly.”
Tống Ôn Bạch cẩn thận quan sát, xanh xanh đỏ nhìn quả thực giống một con mèo, hắn mỉm cười.
Xe ngựa chạy nhanh trên đường nhỏ, bởi vì nhanh nên thân xe lắc lư lảo đảo.
Tống Ôn Bạch thấy cả người nữ nhi hết lắc trái lại lắc phải thì dứt khoát ôm người đặt lên đầu gối.
Đã lâu hắn không làm động tác này.
Trước lúc A Lê bốn tuổi, thường xuyên bị hắn ôm đặt lên đầu gối chơi đùa, nhưng sau khi A Lê đến học đường thì đã từ chối.
Lúc đó khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đầy vẻ nghiêm túc nói: “Phu tử nói, A Lê lớn rồi.”
Nhớ lại lúc ấy trong lòng Tống Ôn Bạch đã rất buồn bã. Bây giờ có cơ hội ôm nữ nhi đặt lên đầu gối nên hắn thấy rất xúc động.
Nhưng khoảnh khắc ấm áp cũng không kéo dài lâu, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
“Lão gia.” Phu xe ở bên ngoài nói: “Xe bị thụt xuống hố lầy, lão gia chờ một chút để nô tài kéo xe lên.”
Lần này ra ngoài tổng cộng chỉ mang hai gã sai vặt, một người kéo ngựa, một người đẩy, hai người có kéo thế nào cũng không lên được.
Nghĩ nghĩ, Tống Ôn Bạch buông A Lê ra: “A Lê ngồi im nha, cha ra ngoài giúp bọn họ.”
“Dạ.”
Sau khi Tống Ôn Bạch xuống xe, cẩn thận quan sát tình huống. Phát hiện bánh răng đã gãy, nếu chỉ có ba người bọn họ thì không thể nào lôi lên được.
“Lão gia, làm sao bây giờ?” Gã sai vặt hỏi.
Tống Ôn Bạch bung dù nhìn xung quanh, nơi này phía trước không có thôn làng, phía sau không có trạm nghỉ, phải đi khoảng một nén nhang nữa mới đến thành, nhưng cách biệt viện rất gần.
Hắn thở phào nói: “Ngươi lập tức quay lại biệt viện nói cho phu nhân biết xe ngựa của chúng ta hỏng ở trên đường rồi, chúng ta vừa mệt vừa lạnh.”
Hắn vừa dứt lời, liền thấy một chiếc xe ngựa xa hoa đi từ phía xa đến.
Lúc đến gần thì phát hiện là của Duệ Vương phủ.
Gã sai vặt lập tức vui vẻ: “Lão gia, Dung Thế tử đến, vậy chắc là không cần đi nói với phu nhân đúng không?”
Tống Ôn Bạch: “...”
Xe ngựa của Duệ Vương phủ chậm rãi dừng lại, Dung Thế tử xuống xe ngựa, thị vệ vội vàng bùng dù cho hắn.
Quần áo của hắn sạch sẽ gọn gàng khiến Tống Ôn Bạch bỗng trở nên hơi chật vật.
Từ trước đến nay Tống Ôn Bạch rất chú trọng bộ dạng của mình, thế nên thấy vậy thì không thoải mái lắm: “Sao Dung Thế tử lại đến đây? Đi ngang qua sao?”
Dung Thế tử hành lễ nói: “Tống bá phụ, vãn bối không phải đi ngang qua mà là tới đón A Lê.”
Tống Ôn Bạch hiểu ra, Dung Thế tử làm việc cẩn thận, đặc biệt là đối với nữ nhi của hắn. Nói vậy thì chắc là vì biết hôm nay trời sẽ mưa nên mới cố tình tới.
Nhưng mà tới cũng không khéo.
Hắn nói: “Nếu như thế thì ngươi mang A Lê về trước đi, bánh xe rơi vào hố thụt, ta phải ở lại xử lý.”
A Lê từ trong xe kéo rèm ra, lộ ra gương mặt mịn màng trắng trẻo, nàng cười khanh khách gọi: “Dung Từ ca ca, huynh đến rồi?”
Khóe môi Dung Từ hỏi cong lên, gật đầu rồi nói tiếp với Tống Ôn Bạch: “Tống bá phụ, hay để thị vệ của ta đến hỗ trợ đi.”
“Ai, không cần phiền phức như vậy. Hơn nữa Thế tử chỉ có một chiếc xe ngựa, mang A Lê về là được rồi, ta và tiểu bối các ngươi chen chúc nhau còn ra thể thống gì.” Tống Ôn Bạch xua tay: “Đi đi.”
Dung Từ rất thông minh, suy nghĩ một chút liền biết dụng ý của Tống Ôn Bạch.
Hắn lại hành lễ: “Vậy được, vãn bối mang A Lê đi trước vậy.”
Tống Ôn Bạch nhìn theo bọn họ rời đi xong, quay đầu nhìn đường phía sau.
Gã sai vặt hỏi: “Lão gia, vì sao lại từ chối để Dung Thế tử hỗ trợ?”
Tống Ôn Bạch nghiêm túc nói: “Việc học của Dung Thế tử nặng nề, tới đón A Lê đã là cố gắng sắp xếp rút ra chút thời gian rồi, sao ta có thể để hắn nhọc lòng? Mau quay lại biệt viện nói cho phu nhân, cứ nói… cứ nói xe ngựa bị hỏng trên đường, những cái khác đừng nhiều lời.”
Gã sai vặt sửng sốt, mờ mịt rời đi.
Dung Từ không đưa A Lê về Tương Dương Hầu phủ mà là đi đến tòa nhà trong hẻm Ngự Mã ở Kinh Thành.
Đây là tài sản tư nhân của hắn, ngày thường gặp mặt bằng hữu, nói chính sự đều ở đây.
Trong nhà đầy đủ mọi thứ, giống như một phủ đệ tinh xảo, có hoa viên còn có ao sen núi giả.
Duệ Vương phủ long ân cuồn cuộn, Thánh Thượng vì thể hiện mình rộng lượng mà mỗi năm đều ban rất nhiều thưởng cho Duệ Vương phủ. Núi vàng núi bạc, lụa là gấm vóc, tất cả đều rất xa xỉ.
Vị ngồi trên long ỷ kia lòng nghi ngờ rất lớn, nếu ngươi làm việc điệu thấp trái lại sẽ càng khiến ông ta nghi ngờ ngươi có mưu đồ gây rối. Vì vậy Duệ Vương phủ cũng không giả vờ điệu thấp, nên xa hoa ra sao thì xa hoa như thế.
Ngày thường Dung Từ ra ngoài, có bảo mã hương xa, một đống nô bộc đi theo. Trên tay cũng có vô số sản nghiệp, mà đây chỉ là những thứ bên ngoài có thể tra đến, sản nghiệp ngầm của chính hắn đã có thể trải rộng khắp đại giang nam bắc.
Dù sao cũng là hạ một bàn cờ lớn, nếu không có chút bản lĩnh để chống lại thì sao có thể đánh được?
Hắn dẫn A Lê vào noãn các, noãn các có đốt địa long, theo lý giờ đã là tháng ba không cần phải đốt địa long, nhưng vì phòng ngừa thỉnh thoảng A Lê tới đây nên ngày nào cũng đốt.
A Lê vừa vào cửa, không khí ấm áp đã ập vào mặt, nàng rùng mình “oa” một tiếng.
Dung Từ thấy vậy, con ngươi tràn ngập vẻ ôn nhu.
Ngày thường hắn lạnh lùng, hiếm khi cười. Dù gặp phải chuyện buồn cười thì trong mắt cũng chỉ lộ ra vẻ sung sướng, còn vẻ mặt không mấy thay đổi.
Càng đừng nói đến dáng vẻ ôn nhu như này.
Bọn nha hoàn tỳ nữ cũng chỉ khi A Lê tới mới có thể thấy tiểu chủ tử của bọn họ lộ ra vẻ mặt như vậy.
Trong lòng mọi người lại lần nữa cảm thán, quả nhiên Dung Thế tử đối xử khác biệt với A Lê.
A Lê để tỳ nữ cởi áo lông chồn ra, hỏi: “Dung Từ ca ca, sao huynh biết ta theo cha ra ngoài thành thế?”
Dung Từ ngồi xổm xuống: “Nếu ta nói ta có thiên lý nhãn, A Lê có tin không?”
Dáng người hắn cao lớn, ngồi xổm như thế vừa lúc ngang hàng với A Lê, khiến nàng có thể thấy rõ ràng đôi mắt như hổ phách của hắn.
A Lê không chút nghi ngờ gật đầu: “Tin, Dung Từ ca ca có bản lĩnh lợi hại nhất!”
Ở trong lòng nàng, không có gì là Dung Từ không làm được, bởi vậy nên hắn nói gì nàng cũng đều tin.
Khuôn mặt nhỏ của tiểu cô nương non nớt, đôi mắt to tròn đơn thuần ngập nước, lúc dùng ánh mắt sùng bái nhìn khiến người ta thỏa mãn vô cùng.
Dung Từ không khỏi nhớ về đời trới, A Lê cũng thường xuyên lộ ra ánh mắt sùng bái như thế nhìn hắn.
Ví dụ như lúc hắn giúp nàng giải cửu liên hoàn*, nàng sẽ vui mừng nói: “A! Phu quân thật lợi hại!”
*Cửu liên hoàn: một trò chơi dân gian ở tỉnh Sơn Tây Trung Quốc.
Lại ví dụ như lúc hắn dạy nàng cưỡi ngựa, rõ ràng chỉ là một kỹ xảo đơn giản, nhưng nàng lại khen không dứt miệng: “Phu quân quá thông minh!”
Nàng yêu kiều mềm mại, ngoan ngoãn, trong lòng vô cùng sùng bái phu quân của nàng, người đáng yêu như vậy nhưng hắn sống hai đời đều phụ tấm chân tình của nàng.
“Dung Từ ca ca đang nghĩ gì thế?”
Giọng nói mềm mại của A Lê kéo Dung Từ từ trong dòng hồi tưởng lại, Dung Từ lắc đầu: “Không có gì.”
Hắn nói: “A Lê, muội ở chỗ này chơi một lát, ta đi có chút việc, chập tối sẽ trở về dùng bữa tối với muội.”
A Lê hỏi: “Ta không về nhà sao?”
“Không về, ta đã phái người nói cho tổ mẫu của muội rồi.”
“Ừm.” A Lê gật đầu: “Vậy ta ở đây chờ Dung Từ ca ca về.”
“Ngoan!” Dung Từ sờ sờ tóc nàng.
“Đúng thế.” Ma ma nói: “Nếu không người bên ngoài còn tưởng tiểu thư phủ Quốc công chúng ta không biết lễ nghĩa. Hơn nữa tiểu thư về một chuyến cũng tốt. Người không biết đâu, một năm nay người trong Kinh Thành đã đồn tiểu thư thành cái dạng gì, đều nói người bị mê hoặc…”
“A Lê còn ở đây, ăn nói cẩn thận!” Thích Uyển Nguyệt ngăn bà ấy lại.
Ma ma lập tức phủi phủi miệng: “Xem ta già mà hồ đồ này, vậy mà lại quên mất Tứ cô nương không được nghe những lời đó.”
A Lê ngây thơ mờ mịt hỏi: “Ta không được nghe cái gì cơ?”
“Không có gì.” Thích Uyển Nguyệt dắt nàng đến thư phòng: “Đi, nương kiểm tra việc học của con, A Lê biết được bao nhiêu chữ rồi?”
Cơm trưa A Lê ăn ở biệt viện, ăn xong còn nghỉ trưa cùng với mẫu thân, trong cái ôm ấm áp mềm mại của mẫu thân, nàng ngủ rất thoải mái.
Vì quá thoải mái nên khó tránh khỏi ngủ hơi lâu một chút.
Đáng thương cho Tống Ôn Bạch một mình ở phòng khách Tây viện trống trải lạnh lẽo. Hắn đến từ buổi sáng mà ngồi đến tận bây giờ cũng chưa được nhìn thấy mặt thê tử.
Nhưng so với ngày trước chỉ có thể đứng ở cửa thì đãi ngộ hiện tại tốt hơn rất nhiều. Vậy nên mặc dù đã ngồi hai ba canh giờ nhưng cũng không oán trách một câu.
Gã sai vặt tìm cho hắn một quyển sách để giết thời gian, vừa xem được một nửa thì bên ngoài đột nhiên có sấm chớp.
Không bao lâu sau bên ngoài có người chạy tới.
“Lão gia, lão gia, Tứ cô nương ra rồi.” Gã sai vặt bẩm báo: “Phu nhân nói sắp mưa to, bảo ngài nhanh chóng mang Tứ cô nương về.”
Tống Ôn Bạch buông sách, sửa sang quần áo nói: “Phu nhân còn nói gì khác không?”
“Không có ạ.”
Tống Ôn Bạch cô đơn gật đầu, nhấc chân ra cửa.
Sấm sét ầm ầm, tiếng gió gào rít, ngoài trời rất âm u.
Qua khoảng một khắc thì những hạt mưa to bằng hạt động rơi xuống đập vào vách xe.
A Lê ngoan ngoãn ôm búp bê vải mà nàng mới có được ngồi một bên.
Tống Ôn Bạch hỏi: “Đây là mẫu thân con cho à?”
“Đúng vậy ạ.” A Lê nói: “Mẫu thân khen việc học con làm tốt, biết được rất nhiều chữ nên đã thưởng cho con một con hồ ly.”
Tống Ôn Bạch cẩn thận quan sát, xanh xanh đỏ nhìn quả thực giống một con mèo, hắn mỉm cười.
Xe ngựa chạy nhanh trên đường nhỏ, bởi vì nhanh nên thân xe lắc lư lảo đảo.
Tống Ôn Bạch thấy cả người nữ nhi hết lắc trái lại lắc phải thì dứt khoát ôm người đặt lên đầu gối.
Đã lâu hắn không làm động tác này.
Trước lúc A Lê bốn tuổi, thường xuyên bị hắn ôm đặt lên đầu gối chơi đùa, nhưng sau khi A Lê đến học đường thì đã từ chối.
Lúc đó khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đầy vẻ nghiêm túc nói: “Phu tử nói, A Lê lớn rồi.”
Nhớ lại lúc ấy trong lòng Tống Ôn Bạch đã rất buồn bã. Bây giờ có cơ hội ôm nữ nhi đặt lên đầu gối nên hắn thấy rất xúc động.
Nhưng khoảnh khắc ấm áp cũng không kéo dài lâu, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
“Lão gia.” Phu xe ở bên ngoài nói: “Xe bị thụt xuống hố lầy, lão gia chờ một chút để nô tài kéo xe lên.”
Lần này ra ngoài tổng cộng chỉ mang hai gã sai vặt, một người kéo ngựa, một người đẩy, hai người có kéo thế nào cũng không lên được.
Nghĩ nghĩ, Tống Ôn Bạch buông A Lê ra: “A Lê ngồi im nha, cha ra ngoài giúp bọn họ.”
“Dạ.”
Sau khi Tống Ôn Bạch xuống xe, cẩn thận quan sát tình huống. Phát hiện bánh răng đã gãy, nếu chỉ có ba người bọn họ thì không thể nào lôi lên được.
“Lão gia, làm sao bây giờ?” Gã sai vặt hỏi.
Tống Ôn Bạch bung dù nhìn xung quanh, nơi này phía trước không có thôn làng, phía sau không có trạm nghỉ, phải đi khoảng một nén nhang nữa mới đến thành, nhưng cách biệt viện rất gần.
Hắn thở phào nói: “Ngươi lập tức quay lại biệt viện nói cho phu nhân biết xe ngựa của chúng ta hỏng ở trên đường rồi, chúng ta vừa mệt vừa lạnh.”
Hắn vừa dứt lời, liền thấy một chiếc xe ngựa xa hoa đi từ phía xa đến.
Lúc đến gần thì phát hiện là của Duệ Vương phủ.
Gã sai vặt lập tức vui vẻ: “Lão gia, Dung Thế tử đến, vậy chắc là không cần đi nói với phu nhân đúng không?”
Tống Ôn Bạch: “...”
Xe ngựa của Duệ Vương phủ chậm rãi dừng lại, Dung Thế tử xuống xe ngựa, thị vệ vội vàng bùng dù cho hắn.
Quần áo của hắn sạch sẽ gọn gàng khiến Tống Ôn Bạch bỗng trở nên hơi chật vật.
Từ trước đến nay Tống Ôn Bạch rất chú trọng bộ dạng của mình, thế nên thấy vậy thì không thoải mái lắm: “Sao Dung Thế tử lại đến đây? Đi ngang qua sao?”
Dung Thế tử hành lễ nói: “Tống bá phụ, vãn bối không phải đi ngang qua mà là tới đón A Lê.”
Tống Ôn Bạch hiểu ra, Dung Thế tử làm việc cẩn thận, đặc biệt là đối với nữ nhi của hắn. Nói vậy thì chắc là vì biết hôm nay trời sẽ mưa nên mới cố tình tới.
Nhưng mà tới cũng không khéo.
Hắn nói: “Nếu như thế thì ngươi mang A Lê về trước đi, bánh xe rơi vào hố thụt, ta phải ở lại xử lý.”
A Lê từ trong xe kéo rèm ra, lộ ra gương mặt mịn màng trắng trẻo, nàng cười khanh khách gọi: “Dung Từ ca ca, huynh đến rồi?”
Khóe môi Dung Từ hỏi cong lên, gật đầu rồi nói tiếp với Tống Ôn Bạch: “Tống bá phụ, hay để thị vệ của ta đến hỗ trợ đi.”
“Ai, không cần phiền phức như vậy. Hơn nữa Thế tử chỉ có một chiếc xe ngựa, mang A Lê về là được rồi, ta và tiểu bối các ngươi chen chúc nhau còn ra thể thống gì.” Tống Ôn Bạch xua tay: “Đi đi.”
Dung Từ rất thông minh, suy nghĩ một chút liền biết dụng ý của Tống Ôn Bạch.
Hắn lại hành lễ: “Vậy được, vãn bối mang A Lê đi trước vậy.”
Tống Ôn Bạch nhìn theo bọn họ rời đi xong, quay đầu nhìn đường phía sau.
Gã sai vặt hỏi: “Lão gia, vì sao lại từ chối để Dung Thế tử hỗ trợ?”
Tống Ôn Bạch nghiêm túc nói: “Việc học của Dung Thế tử nặng nề, tới đón A Lê đã là cố gắng sắp xếp rút ra chút thời gian rồi, sao ta có thể để hắn nhọc lòng? Mau quay lại biệt viện nói cho phu nhân, cứ nói… cứ nói xe ngựa bị hỏng trên đường, những cái khác đừng nhiều lời.”
Gã sai vặt sửng sốt, mờ mịt rời đi.
Dung Từ không đưa A Lê về Tương Dương Hầu phủ mà là đi đến tòa nhà trong hẻm Ngự Mã ở Kinh Thành.
Đây là tài sản tư nhân của hắn, ngày thường gặp mặt bằng hữu, nói chính sự đều ở đây.
Trong nhà đầy đủ mọi thứ, giống như một phủ đệ tinh xảo, có hoa viên còn có ao sen núi giả.
Duệ Vương phủ long ân cuồn cuộn, Thánh Thượng vì thể hiện mình rộng lượng mà mỗi năm đều ban rất nhiều thưởng cho Duệ Vương phủ. Núi vàng núi bạc, lụa là gấm vóc, tất cả đều rất xa xỉ.
Vị ngồi trên long ỷ kia lòng nghi ngờ rất lớn, nếu ngươi làm việc điệu thấp trái lại sẽ càng khiến ông ta nghi ngờ ngươi có mưu đồ gây rối. Vì vậy Duệ Vương phủ cũng không giả vờ điệu thấp, nên xa hoa ra sao thì xa hoa như thế.
Ngày thường Dung Từ ra ngoài, có bảo mã hương xa, một đống nô bộc đi theo. Trên tay cũng có vô số sản nghiệp, mà đây chỉ là những thứ bên ngoài có thể tra đến, sản nghiệp ngầm của chính hắn đã có thể trải rộng khắp đại giang nam bắc.
Dù sao cũng là hạ một bàn cờ lớn, nếu không có chút bản lĩnh để chống lại thì sao có thể đánh được?
Hắn dẫn A Lê vào noãn các, noãn các có đốt địa long, theo lý giờ đã là tháng ba không cần phải đốt địa long, nhưng vì phòng ngừa thỉnh thoảng A Lê tới đây nên ngày nào cũng đốt.
A Lê vừa vào cửa, không khí ấm áp đã ập vào mặt, nàng rùng mình “oa” một tiếng.
Dung Từ thấy vậy, con ngươi tràn ngập vẻ ôn nhu.
Ngày thường hắn lạnh lùng, hiếm khi cười. Dù gặp phải chuyện buồn cười thì trong mắt cũng chỉ lộ ra vẻ sung sướng, còn vẻ mặt không mấy thay đổi.
Càng đừng nói đến dáng vẻ ôn nhu như này.
Bọn nha hoàn tỳ nữ cũng chỉ khi A Lê tới mới có thể thấy tiểu chủ tử của bọn họ lộ ra vẻ mặt như vậy.
Trong lòng mọi người lại lần nữa cảm thán, quả nhiên Dung Thế tử đối xử khác biệt với A Lê.
A Lê để tỳ nữ cởi áo lông chồn ra, hỏi: “Dung Từ ca ca, sao huynh biết ta theo cha ra ngoài thành thế?”
Dung Từ ngồi xổm xuống: “Nếu ta nói ta có thiên lý nhãn, A Lê có tin không?”
Dáng người hắn cao lớn, ngồi xổm như thế vừa lúc ngang hàng với A Lê, khiến nàng có thể thấy rõ ràng đôi mắt như hổ phách của hắn.
A Lê không chút nghi ngờ gật đầu: “Tin, Dung Từ ca ca có bản lĩnh lợi hại nhất!”
Ở trong lòng nàng, không có gì là Dung Từ không làm được, bởi vậy nên hắn nói gì nàng cũng đều tin.
Khuôn mặt nhỏ của tiểu cô nương non nớt, đôi mắt to tròn đơn thuần ngập nước, lúc dùng ánh mắt sùng bái nhìn khiến người ta thỏa mãn vô cùng.
Dung Từ không khỏi nhớ về đời trới, A Lê cũng thường xuyên lộ ra ánh mắt sùng bái như thế nhìn hắn.
Ví dụ như lúc hắn giúp nàng giải cửu liên hoàn*, nàng sẽ vui mừng nói: “A! Phu quân thật lợi hại!”
*Cửu liên hoàn: một trò chơi dân gian ở tỉnh Sơn Tây Trung Quốc.
Lại ví dụ như lúc hắn dạy nàng cưỡi ngựa, rõ ràng chỉ là một kỹ xảo đơn giản, nhưng nàng lại khen không dứt miệng: “Phu quân quá thông minh!”
Nàng yêu kiều mềm mại, ngoan ngoãn, trong lòng vô cùng sùng bái phu quân của nàng, người đáng yêu như vậy nhưng hắn sống hai đời đều phụ tấm chân tình của nàng.
“Dung Từ ca ca đang nghĩ gì thế?”
Giọng nói mềm mại của A Lê kéo Dung Từ từ trong dòng hồi tưởng lại, Dung Từ lắc đầu: “Không có gì.”
Hắn nói: “A Lê, muội ở chỗ này chơi một lát, ta đi có chút việc, chập tối sẽ trở về dùng bữa tối với muội.”
A Lê hỏi: “Ta không về nhà sao?”
“Không về, ta đã phái người nói cho tổ mẫu của muội rồi.”
“Ừm.” A Lê gật đầu: “Vậy ta ở đây chờ Dung Từ ca ca về.”
“Ngoan!” Dung Từ sờ sờ tóc nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất