Phương Phi Tận

Chương 20: Phế thái tử

Trước Sau
Lục Khai Hoàn vươn tay đẩy cửa, bên trong xuất hiện một phụ nhân

Trên người nàng là quần vải áo thô đã giặt đến bạc màu, nhưng dung mạo thì vô cùng sạch sẽ, không hề giống hình ảnh người điên trong lời kể của cung nhân. Mắt mày đều vô cùng sáng, tuy rằng nhan sắc không bằng năm đó, nhưng nếu có người nhìn vào thì sẽ không bao giờ quên

"... Tử Chân?" Nàng khẽ kéo váy nhấc chân đi đến, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn miêu tả đường nét trên gương mặt Lục Khai Hoàn, dương như nàng đang cố đối chiếu gương mặt hiện tại với gương mặt trong quá khứ "Ngươi tới đây, là có chuyện gì sao?"

Ngữ khí của Huệ phi vẫn ôn nhu như vậy, như dòng suối thanh mát, nghe lại giọng nói này, viền mắt của Lục Khai Hoàn cũng đã đỏ

"Mẫu phi... không phải người..."

"Mấy năm trước vẫn có người đến quan sát Vân Dung cung, ta sợ bọn chúng xuống tay với ngươi, vậy nên không thể làm gì khác ngoài giả điên, thế nhưng hiện tại chỗ này đã thanh tỉnh không ít, ai cũng không muốn đến nơi này dính vận xui, không có ai, ta cũng lười giả bộ. Nhưng mà ngươi, tại sao lại đến đây?"

Lục Khai Hoàn cố gắng đè nén giọt lệ nóng hổi nơi khóe mắt, hạ thấp giọng, kề sát bên tai Huệ phi "Mẫu phi, Đột Quyết muốn có chất tử từ Đại Thiên quốc, phụ hoàng có ý định cử ta đến đó, nhưng nơi đó là cửu tử nhất sinh, hơn nữa, chờ khi ta trở về cũng đã mất đi tiên cơ, mẫu phi, người có biện pháp gì không?"

"Ngươi thật đã lớn rồi" Huệ phi nhìn hắn mỉm cười, hiểu rõ ý hắn "Đi theo ta"

Huệ phi đi sâu vào trong cung, Lục Khai Hoàn cũng vội vàng đuổi theo, chỉ thấy nàng rẽ vào một gian phòng, trang trí trong phòng vô cùng cổ xưa, ở trên cao đặt một tượng phật quan âm bằng ngọc, Lục Khai Hoàn đối với chỗ này có chút ấn tượng mơ hồ, mẫu phi hắn tin phật, khi còn bé, hắn cũng thấy trong thiền phòng của mẫu phi cũng trang trí như vậy

Nàng lấy ra đồ châm lửa, thắp sáng hai bên tượng phật, Lục Khai Hoàn còn đang nghi hoặc, nàng đã lấy rút nhang đèn trong lư hương ra, khẽ đẩy lư hương, bên trong rơi ra 2 tờ giấy, một tờ có chữ một tờ không có chữ

Lục Khai Hoàn cầm tờ giấy có chữ ra chỗ sáng, dựa vào ánh sáng leo lắt của ngọn đèn dầu, miễn cưỡng thấy rõ trên tờ giấy viết tên người, những người này, hoặc là môn sinh của Định Viễn Hầu, hoặc là những người đã từng chịu ân huệ lớn của Triệu gia. Tất cả đều là đại thần đáng tin tưởng trong triều, Lục Khai Hoàn chợt nhận ra, những người này vẫn luôn liên lạc với mẫu phi, luôn gửi tin tức trên triều cho mẫu phi, có lẽ đây chính là nguồn lực tạo đường lui cuối cùng mẫu phi dành cho hắn

Nữ nhi nhà Định Viễn Hầu, đương nhiên không phải là vật trong ao

"Đây..."

Huệ phi ngắt lời hắn "Nhớ kỹ?"

Lục Khai Hoàn "Nhớ kỹ"



Nàng lấy lại tờ giấy trong tay Lục Khai Hoàn, sau đó vo thành một cục, trực tiếp nhét vào trong miệng nuốt xuống.

"Hiện tại có rất nhiều người nhìn chằm chằm ngươi, tin tức cũng rất khó đưa đến cho ngươi. Nếu như ngươi muốn đưa tin như thế nào, cứ gửi đến chỗ ta" Huệ phi lấy một cây bút lông vô cùng tinh tế, đặt trên tờ giấy trống kia, đưa cho Lục Khai Hoàn "Ngươi viết xuống đi, ta sẽ tìm người giúp ngươi gửi đi"

LKh xiết chặt cây bút trong tay, có một chuyện quan trọng trong kí ức của hắn dần dần hiện lên

Đêm đó, đã được định là một đêm không hề thái bình, mây mù như mực che lấp ánh trăng tròn trên cao, khiến cho khắp nơi đều chìm vào tối tăm

Ngay lúc ánh mắt trời từ từ ló dạng, một quyển sớ nhỏ cũng đã được dâng đến Ninh Tuyển cung của Hoàng đế

Hoàng đế thức dậy sớm, vừa lúc nhận được quyển sở nhỏ, Hoàng đế vươn tay để cho cung nhân mặc long bào, sau đó tiện tay mở quyển sở nhỏ ra xem. Ánh mắt lướt nhanh những con chữ trên đó, cũng không quan tâm đến thái giám đang chỉnh lại đai ngọc cho mình, ông vô cùng tức giận ném mạnh quyển sớ xuống đất, gầm lớn

"Phản! Phản hết rồi! Người đâu!"

Năm Nguyên Thái thứ 28, mùa xuân tháng 3, trên dưới Đại Thiên quốc đã xảy ra một sự kiện đáng sợ

Thái tử cả gan dưới mí mắt thiên tử nuôi tư binh!

Đây chính là miệt thị hoàng quyền, cả gan làm loạn! Cơ hồ nêu rõ ý định tạo phản, giết cha đoạt bảo!

Ngay khi những ánh mắt vừa ló dạng, ngự lâm quân của triều đình cũng đã đến nơi ngoại ô phía tây cách kinh thành 20km, đem tư binh của thái tử bắt hết – vì chuyện này xảy ra quá mức đột ngột, bên thái tử chưa hề nghe được tiếng gió nào, tốc độ của ngự lâm quân cực nhanh, vậy nên tư binh không hề có năng lực chống trả

Một lần truy bắt này, nhân chứng vật chứng đều có đủ, thái tử đã không còn cơ hội để trở mình

Trước khi lâm triều, đã có thái giám đến trước truyền khẩu dụ, thời gian lên triều hôm nay sẽ chậm lại, các vị đại thần ở trong điện chờ đợi

Đến khi trời đã sáng hẳn, giờ tỵ, Hoàng đế mới chậm rãi vào triều, ông ngồi vào long ỷ, trên mặt lộ ra ý cười "Chắc các ái khanh cũng đã chờ mệt, trước khi nói đến chính sự, trẫm muốn cho các khanh nhìn một thứ này một chút" . Truyện Dị Giới

Lúc này, các vị đại thần đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì, không biết hoàng đế lấy ra một kim bài làm bằng sắc, tượng trưng cho binh phù, họa tiết khắc trên binh phù có long cũng có hổ, vô cùng bất đồng với binh phù của Đại Thiên quốc, cực kỳ khác biệt



"Bác Dung, ngươi có nhận ra vật này?"

Thái tử vừa nhìn thấy, hai chân cũng đã nhũn ra, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, tiếp đó, hắn hoảng sợ quỳ lạy "Phụ hoàng tha mạng, phụ hoàng tha mạng..."

Thừa tướng đứng bên cạnh hắn cũng đã xám ngoét mặt mày, đôi môi run rẩy, trên trán đổ mồ hôi lạnh, run run miệng nói "Bệ hạ, chuyện này chúng ta nên điều tra tỉ mỉ..."

"Vẫn cần tỉ mỉ điều tra sao?" Hoàng đế đem binh phù cầm trên tay, vỗ lên tay vịn long ỷ, âm thanh băng lãnh "Vậy ái khanh, khanh nói cần điều tra đến khi nào? Điều tra đến luôn ngày bức vua thoái vị sao!"

Không để cho thái tử cùng thừa tướng biện giải, Hoàng đế đem binh phù ném mạnh xuống dưới, đập thẳng vào trán của thái tử, binh phù cứng như sắt, lúc nằm im trên mặt đất cũng đã dính máu của Lục Bác Dung

"Tuyên chỉ!"

Hoàng đế nhìn một đám quần thần đang quỳ ở dưới, trên trán ông mơ hồ hiện lên gân xanh, ngồi ở trên long ỷ, ông buồn bực xoa mi tâm. Thật sự, sự việc đến nước này, ngay cả ông cũng không ngờ được, khi nhận được mật báo kia, Hoàng đế chỉ phái ngự lâm quân đi tra xét, ông không hề vội vàng kéo thái tử đến hỏi tội, trong lòng ông vẫn luôn tồn tại một ý niệm, hi vọng mật báo này là giả, thái tử không hề có ý nghĩ nào xằng bậy, thế nhưng, khi ngự lâm quân quay về, đem binh phù dâng đến tận tay, ông cũng đã thật sự lạnh lòng

Dù sao cũng có tình cảm phụ tử hơn 20 năm, tư vị bị phản bội khiến ông không dễ tiếp thu

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Thái tử Lục Bác Dung, tự ý nuôi tư quân, ý đồ bất chính, theo luật của Đại Thiên quốc, phạm phải tội chết. Nhưng niệm tình thái tử từng vì nước phân ưu, miễn đi tội chết, thế nhưng, hành vi tàn ác, đức hạnh khiếm khuyết, hiện phế đi danh vị Thái tử, đưa đến Đột Quyết làm chất tử, mong chờ giao hảo từ hai nước"

Lục Khai Hoàn đứng yên lặng một bên, lặng yên thở dài một tiếng, tâm bị treo lên cao cũng đã được tháo xuống, rốt cuộc lúc này Lục Khai Hoàn mới có thể an tâm một chút

Thực ra, tất cả chuyện này, Lục Khai Hoàn không hề nắm chắc phần thắng, hắn chỉ đang đánh cược

Đời trước, bởi vì thái tử âm thầm nuôi tư binh, bị Hoàng đế phát hiện, nên bị phế truất, đày ra đảo sống, không chết không thể rời khỏi. Chỉ là, lúc đó hắn cùng Mạnh Sênh sau 2 năm ở Đột Quyết trở về mới nhận được tin này, đến Lục Khai Hoàn cũng không thể nào biết chắc được thái tử bắt đầu nuôi tư binh từ khi nào, càng không thể xác định trong khoảng thời gian này thái tử có dám nuôi tư binh hay không. Hắn chỉ đang đánh cược, đem tin tức này đưa cho mẫu phi, để mẫu phi truyền đến tay Tạ Hòa Vận. Tạ Hòa Vận cũng rất hiểu ý hắn, ông ta cấp tốc điều tra chuyện này, sau đó viết tất cả vào quyển sớ con, nhanh chóng truyền đến Ninh Tuyển cung

Lục Khai Hoàn cúi đầu nhìn vào Lục Bác Dung đang quỳ dưới đất, gương mặt hắn đã xám như tro tàn, vết thương trên trán chảy máu, dòng máu nóng hổi chảy vào trong mắt phải của hắn, bộ dạng vô cùng thê thảm, đâu còn vẻ nào uy phong ngày trước, trong lòng Lục Khai Hoàn cũng dần dâng lên cảm giác như mèo khóc chuột

Tình huynh đệ trong gia đình đế vương vốn dĩ đạm bạc, chỉ cần có thể bước lên ngôi vị, ra tay âm hiểm với huynh đệ của mình là việc hết sức bình thường

E rằng con đường đoạt vị sắp tới, sẽ là bàn cược lớn nhất trong đời

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau