Phương Thức Trả Thù Lao Đơn Giản
Chương 6
Chu Thừa cảm thấy nhất định Hạ Cảnh rất thiếu tiền.
Hôm nay quản gia đã báo cáo với anh, hiện tại Hạ Cảnh là tiểu thịt tươi rất được ưa thích, ký kết công ty cũng không tồi, bên ngoài xem ra có thể nói là minh tinh vừa đẹp vừa tốt.
Nhưng mà trong mắt Chu Thừa lại không giống lắm.
Một nghệ sĩ trẻ ngoài mặt xinh đẹp rạng rỡ lại ở trong khu chung cư mà người dân đã dời đi phân nửa, mỗi ngày đi làm đều bị người đại diện chèn ép đưa đón nghiêm ngặt, uống một ly trà sữa cũng phải cầu xin.
Anh vốn tưởng rằng Hạ Cảnh nhận được tiền nhất định sẽ mừng rỡ như điên, thậm chí sau đó còn trực tiếp tìm anh.
Thế nhưng Chu Thừa không ngờ cuối cùng Hạ Cảnh lại dùng cách này trả lại anh.
Mũi anh hơi chua xót, Chu đại thiếu hay nói lời lẽ vô tình quen rồi, lúc này chỉ há miệng, yết hầu khẽ nhúc nhích, nửa ngày lại không biết nên nói gì.
Hạ Cảnh đã đóng cửa lại, ôm cánh tay Chu Thừa, chớp chớp mắt nhìn đối phương.
Dưới ánh đèn trắng trong phòng khách cũ kỹ, tiền giấy màu hồng càng thêm loá mắt.
"Sao vậy?" Hạ Cảnh nhìn ra Chu Thừa chật vật, "Cảm động hả?"
Chu Thừa im lặng gật gật đầu không lên tiếng.
Cậu biết ngay mà!
Dáng dấp Chu Thừa như người nhà quê lên làm công, chắc chắn cả đời cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Tuy rằng cách thức này của cậu khá quê mùa, thế nhưng đối Chu Thừa mà nói, đó là tình cảm chân thật!
Không phí công cậu đã năn nỉ Tề Duệ giúp cậu đi lấy tiền mặt! Hơn nữa một lần Tề Duệ còn lấy rất nhiều, khi để trợ lý bí mật tới đây chuẩn bị, căn bản trong phòng không để hết được, làm hại cậu còn tồn tiền mặt một đống.
Không uổng phí tâm ý phen này!
Hạ Cảnh cười, hai má cọ cọ lên cánh tay của Chu Thừa.
Cậu chỉ lo làm thương tổn lòng tự trọng của người đàn ông, nói chuyện quanh co lòng vòng, còn tiện thể thổi phồng Chu Thừa một chút: "Đều là vì anh quá tốt rồi mà. Bằng không anh cứ nhận trước số tiền này đi? Đặt ở đây tôi sợ có chuyện không hay."
Nhất định Chu Thừa xấu hổ trước biểu hiện quá tầm thường của kim chủ, nín nửa ngày cũng không nói ra được muốn nhận tiền.
Hạ Cảnh vội vàng nhét vào tay Chu Thừa.
Đúng như dự đoán, anh cười khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn cậu càng nhu hòa.
"Được, vậy tôi nhận một ít." Chu Thừa giơ tay, xoa xoa mái tóc mềm mại của Hạ Cảnh. Chu Thừa hiểu rất rõ, Hạ Cảnh không có tiền, giờ phút này nhìn thấy nhiều tiền như vậy nhất định lo lắng sợ hãi, đúng là anh nên nhận nó sớm hơn.
Hai người ăn nhịp với nhau, chuyện đầu tiên khi vào nhà chính là khom lưng từ từ cất hết toàn bộ tiền trong phòng khách, những thứ trợ lý Hạ Cảnh tỉ mỉ chuẩn bị cả ngày đã bị dọn sạch không còn một mảnh.
Thu dọn một đống tiền lớn, Hạ Cảnh nhét hết tất cả số tiền ấy cào trong ngăn kéo trước mặt Chu Thừa, hai người mà mỗi người một ý nhưng rất hài lòng yên tâm.
Trăng lên giữa trời, Chu Thừa trong buồng tắm loay hoay với chiếc áo ngủ đắt tiền của Hạ Cảnh nhờ người mua cho anh sáng nay.
Tắm rửa chậm thì Hạ Cảnh hiểu được —— có vẻ Chu Thừa căn bản chưa từng ở nhà tiện nghi thế này, thiết bị đồ dùng trong nhà này hầu như là cũ kỹ nhất, điều đó có thể thấy được Chu Thừa ở nông thôn cơ cực nghèo đến mức nào.
"Anh nhận ra chiếc áo ngủ này hả?" Hạ Cảnh thử dò xét nói.
Cậu muốn cho Chu Thừa thứ tốt nhất, nên cậu đã mua chiếc áo ngủ tốt nhất được may thủ công với giá cả nằm trong khả năng của mình. Nhưng cậu không muốn để cho Chu Thừa nhận ra, tặng quá nhiều tiền một lúc sẽ làm cho anh không biết làm sao.
Hạ Cảnh vội vã cuống cuồng đứng một bên, chỉ thấy Chu Thừa liếc mắt nhìn bản thân trong gương, vừa nhìn lướt sang nhãn hiệu trên ngực, hơi nhướn mày: "Không biết, lúc thường tôi không mặc đồ in logo, đều là hàng tự làm ra."
Hạ Cảnh kinh ngạc.
Xã hội hiện đại, lại còn có người đàn ông tự may quần áo cho mình!
Vậy trước đó Chu Thừa mua một bộ quần áo ven đường, nhất định là vì Chu Thừa vừa vào thành phố kiếm sống nên phải nhịn đau cắt thịt để mua. May mà cậu không tỏ vẻ ghét quần áo giá tiền, nếu không chắc chắn Chu Thừa rất khó chịu.
Hạ Cảnh đứng phía sau Chu Thừa, hai cánh tay thon dài trắng nõn vòng qua lưng đối phương.
Cậu dựa vào tấm lưng thẳng tắp của anh, dường như cậu dần cảm nhận được hormone nam tính độc nhất của người đàn ông vừa tắm xong.
Cậu tràn đầy mong đợi khẽ nói: "Vậy, vậy chúng ta ngủ đi..."
Lần này có thể ngủ chứ!
—— mười phút sau.
Chu Thừa đưa tay khẽ vuốt đầu cậu, hơi cúi đầu, tiến tới hôn lên trán cậu một cái.
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh vang lên: "Ngủ ngon."
Sau đó lui về phía sau một bước, "cạch" một tiếng đóng cửa.
Chu Thừa đang trong cửa, Hạ Cảnh ở ngoài cửa.
Một người bên này, một người bên kia.
Hạ Cảnh: "..."
Chu đại thiếu về nhà, lần đầu tiên trong đời trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt tầm thường này. Anh thấy hết sức mới mẻ, nhìn tất cả mọi thứ xung quanh một vòng, lúc này mới ngồi xuống giường.
Anh suy tư chuyện tặng quà thất bại hôm nay.
Là một bá tổng, Chu Thừa tiếp nhận giáo dục tốt để mỗi ngày anh có thể tự mình cứu mình, mỗi đêm đều suy ngẫm xem những sai lầm trong công việc và tìm cách cải thiện.
Anh trầm ngâm suy nghĩ cẩn thẩn trong mười phút, cuối cùng có được kết luận.
Nếu Hạ Cảnh có người sau lưng buộc đến dụ dỗ anh, vậy tất nhiên người sau lưng kia hẳn là đã cho Hạ Cảnh một cái giá khá ổn. Anh cứ thẳng thắn đập tiền như vậy, không chỉ sẽ khiến thanh niên áp lực, mà thanh niên còn không dám nhận.
Bá tổng cần phải đập tài nguyên —— trong mấy tiểu thuyết giới giải trí đều viết thế mà.
Anh gọi điện thoại cho quản gia: "Là tôi."
"Thưa ngài, ngàu gọi điện thoại tới trong đêm, vì cần đồ kế hoạch hoá gia đình ư?"
"..." Chu Thừa ho nhẹ một tiếng, "Tôi lấy danh nghĩa công ty Điện ảnh và Truyền hình, gần đây có kế hoạch quay phim gì không?"
"Ngài hỏi công ty Điện ảnh và Truyền hình nào?"
"Tất cả."
"Khả năng này hơi nhiều, tôi cần thống kê một chút rồi sẽ báo cáo với ngài."
"Không cần thống kê, tất cả những kịch bản chưa xác định nam chính, đều gửi cho Hạ Cảnh. Chú lập tức đi làm, ngày mai phải hoàn thành."
"Vâng."
...
Ngày hôm sau.
Đoàn phim của Hạ Cảnh đang quay gặp sự cố về vấn đề địa điểm, thời gian thông báo ban đầu cũng phải hoãn lại, tự dưng trống lịch thành ngày nghỉ.
Lòng cậu tràn đầy vui mừng, vốn định sáng sớm dậy sẽ dẫn Chu Thừa đi đặt mua quần áo, mua cho anh những bộ quần áo xa xỉ đẹp nhất, nhưng cậu mới vừa dậy, đang chuẩn bị dẫn Chu Thừa đi ăn sáng uống cà phê, Tề Duệ trực tiếp lái xe bảo mẫu đi tới trước mặt cậu.
"Đi mau, việc gấp, công ty nói cậu phải đến ngay bây giờ." Tề Duệ kéo cánh tay Hạ Cảnh túm lên xe.
"A?" Một tay Hạ Cảnh bị Tề Duệ lôi, một tay vẫn giữ cánh tay Chu Thừa, lưu luyến nói, "Chuyện gì không thể để đến ngày mai à?"
Chu Thừa lại thấp giọng khẽ cười nói: "Đi đi, không sao đâu, tôi cho phép cậu đi." Hẳn là việc kêu quản gia làm đã xong.
Tề Duệ lần nữa dùng sức kéo một cái: "Cậu mau lên xe cho anh!"
Nửa người Hạ Cảnh đã bị lôi vào ngồi sau, còn không quên quay đầu lại liếc mắt nhìn Chu Thừa: "Vậy anh chờ tôi nha!"
"Ừm." Chu Thừa gật đầu —— vừa hay anh cũng có thể đến công ty xử lý vài văn kiện.
Tiếng động cơ xe bảo mẫu rồ lên, lập tức nhanh chóng phóng đi trên đường phố Dương thành.
Đến khi Tề Duệ dắt Hạ Cảnh đi vào phòng hội nghị của công ty, Hạ Cảnh nhìn công ty quản lý ôm một xấp ba mươi, bốn mươi centimet hợp đồng đi tới, giờ mới hiểu được xảy ra chuyện gì.
Tề Duệ nuốt nước miếng một cái: "Ngài là nói, những thứ này... Đều là cho Hạ Cảnh?"
Hiển nhiên bên phía cônh ty quản lý cũng không chưa hiểu ra sao: "Đúng, có nhân vật lớn bàn giao, nói phải để Hạ Cảnh ngày kí hết trong hôm nay."
Hạ Cảnh mở to hai mắt, tỉ mỉ cẩn thận nhìn xấp hợp đồng cao ngất không nhìn thấy phía trước một lần từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, ánh mắt đờ đẫn: "Anh Tề, xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Tề Duệ cũng ngẩn ngơ: "Anh không biết. Chẳng lẽ có vị nào... Muốn bao dưỡng cậu?"
Công ty quản lý vỗ bàn: "Đừng kéo thời gian, nhanh kí hết đi, phải kí hết đống nàt. Lãnh đạo còn đang hối thúc, bảo hôm nay phải kí xong."
"Trời đất, " Tề Duệ kéo kéo mặt của mình, phát ra một tiếng gào lên đau đớn, "Ui cha —— không phải nằm mơ. Hạ Cảnh, bằng không hay là cậu cứ kí đi, thật là bạo tay, đủ cho cậu quay cả đời..."
Hạ Cảnh chớp mắt một cái.
Trong đôi mắt trong veo của thanh niên chợt lóe một tia nghi hoặc, khuôn mặt đơn thuần vô tội của cậu ngốc trệ vài giây, đột nhiên lộ ra vẻ tức giận.
Cậu bỗng nhiên đứng lên, dùng sức đẩy hết đống hợp đồng xuống.
"Kí kiểu gì mà kí!" Cậu rất kiên định, "Nhiều như vậy, tôi không ăn không ngủ quay cả đời cũng không xong, ông lớn này muốn đào bẫy cho tôi nhảy à? Giới giải trí đen tối, nhất định hắn ta đã kế hoạch tốt, trước tiên dùng những thứ này cưỡng bức dụ dỗ tôi kí xuống, chờ tôi kí xong, chắc chắn tôi không được quay hết chừng đó, thời điểm đó hắn ta có thể dùng hợp đồng áp chế tôi, từ đây sẽ bị ức hiếp ngược đãi hành hạ tôi cả đời, tôi cũng không thể phản kháng!"
Cậu cắn cắn môi dưới, đứng thẳng tắp, khuôn mặt đẹp đẽ để lộ ra nét quật cường hiếm thấy.
Thanh niên lạnh lùng, gằn từng chữ: "Ngài nói với hắn ta, tôi! Kiên quyết! Không kí!!"
Hôm nay quản gia đã báo cáo với anh, hiện tại Hạ Cảnh là tiểu thịt tươi rất được ưa thích, ký kết công ty cũng không tồi, bên ngoài xem ra có thể nói là minh tinh vừa đẹp vừa tốt.
Nhưng mà trong mắt Chu Thừa lại không giống lắm.
Một nghệ sĩ trẻ ngoài mặt xinh đẹp rạng rỡ lại ở trong khu chung cư mà người dân đã dời đi phân nửa, mỗi ngày đi làm đều bị người đại diện chèn ép đưa đón nghiêm ngặt, uống một ly trà sữa cũng phải cầu xin.
Anh vốn tưởng rằng Hạ Cảnh nhận được tiền nhất định sẽ mừng rỡ như điên, thậm chí sau đó còn trực tiếp tìm anh.
Thế nhưng Chu Thừa không ngờ cuối cùng Hạ Cảnh lại dùng cách này trả lại anh.
Mũi anh hơi chua xót, Chu đại thiếu hay nói lời lẽ vô tình quen rồi, lúc này chỉ há miệng, yết hầu khẽ nhúc nhích, nửa ngày lại không biết nên nói gì.
Hạ Cảnh đã đóng cửa lại, ôm cánh tay Chu Thừa, chớp chớp mắt nhìn đối phương.
Dưới ánh đèn trắng trong phòng khách cũ kỹ, tiền giấy màu hồng càng thêm loá mắt.
"Sao vậy?" Hạ Cảnh nhìn ra Chu Thừa chật vật, "Cảm động hả?"
Chu Thừa im lặng gật gật đầu không lên tiếng.
Cậu biết ngay mà!
Dáng dấp Chu Thừa như người nhà quê lên làm công, chắc chắn cả đời cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Tuy rằng cách thức này của cậu khá quê mùa, thế nhưng đối Chu Thừa mà nói, đó là tình cảm chân thật!
Không phí công cậu đã năn nỉ Tề Duệ giúp cậu đi lấy tiền mặt! Hơn nữa một lần Tề Duệ còn lấy rất nhiều, khi để trợ lý bí mật tới đây chuẩn bị, căn bản trong phòng không để hết được, làm hại cậu còn tồn tiền mặt một đống.
Không uổng phí tâm ý phen này!
Hạ Cảnh cười, hai má cọ cọ lên cánh tay của Chu Thừa.
Cậu chỉ lo làm thương tổn lòng tự trọng của người đàn ông, nói chuyện quanh co lòng vòng, còn tiện thể thổi phồng Chu Thừa một chút: "Đều là vì anh quá tốt rồi mà. Bằng không anh cứ nhận trước số tiền này đi? Đặt ở đây tôi sợ có chuyện không hay."
Nhất định Chu Thừa xấu hổ trước biểu hiện quá tầm thường của kim chủ, nín nửa ngày cũng không nói ra được muốn nhận tiền.
Hạ Cảnh vội vàng nhét vào tay Chu Thừa.
Đúng như dự đoán, anh cười khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn cậu càng nhu hòa.
"Được, vậy tôi nhận một ít." Chu Thừa giơ tay, xoa xoa mái tóc mềm mại của Hạ Cảnh. Chu Thừa hiểu rất rõ, Hạ Cảnh không có tiền, giờ phút này nhìn thấy nhiều tiền như vậy nhất định lo lắng sợ hãi, đúng là anh nên nhận nó sớm hơn.
Hai người ăn nhịp với nhau, chuyện đầu tiên khi vào nhà chính là khom lưng từ từ cất hết toàn bộ tiền trong phòng khách, những thứ trợ lý Hạ Cảnh tỉ mỉ chuẩn bị cả ngày đã bị dọn sạch không còn một mảnh.
Thu dọn một đống tiền lớn, Hạ Cảnh nhét hết tất cả số tiền ấy cào trong ngăn kéo trước mặt Chu Thừa, hai người mà mỗi người một ý nhưng rất hài lòng yên tâm.
Trăng lên giữa trời, Chu Thừa trong buồng tắm loay hoay với chiếc áo ngủ đắt tiền của Hạ Cảnh nhờ người mua cho anh sáng nay.
Tắm rửa chậm thì Hạ Cảnh hiểu được —— có vẻ Chu Thừa căn bản chưa từng ở nhà tiện nghi thế này, thiết bị đồ dùng trong nhà này hầu như là cũ kỹ nhất, điều đó có thể thấy được Chu Thừa ở nông thôn cơ cực nghèo đến mức nào.
"Anh nhận ra chiếc áo ngủ này hả?" Hạ Cảnh thử dò xét nói.
Cậu muốn cho Chu Thừa thứ tốt nhất, nên cậu đã mua chiếc áo ngủ tốt nhất được may thủ công với giá cả nằm trong khả năng của mình. Nhưng cậu không muốn để cho Chu Thừa nhận ra, tặng quá nhiều tiền một lúc sẽ làm cho anh không biết làm sao.
Hạ Cảnh vội vã cuống cuồng đứng một bên, chỉ thấy Chu Thừa liếc mắt nhìn bản thân trong gương, vừa nhìn lướt sang nhãn hiệu trên ngực, hơi nhướn mày: "Không biết, lúc thường tôi không mặc đồ in logo, đều là hàng tự làm ra."
Hạ Cảnh kinh ngạc.
Xã hội hiện đại, lại còn có người đàn ông tự may quần áo cho mình!
Vậy trước đó Chu Thừa mua một bộ quần áo ven đường, nhất định là vì Chu Thừa vừa vào thành phố kiếm sống nên phải nhịn đau cắt thịt để mua. May mà cậu không tỏ vẻ ghét quần áo giá tiền, nếu không chắc chắn Chu Thừa rất khó chịu.
Hạ Cảnh đứng phía sau Chu Thừa, hai cánh tay thon dài trắng nõn vòng qua lưng đối phương.
Cậu dựa vào tấm lưng thẳng tắp của anh, dường như cậu dần cảm nhận được hormone nam tính độc nhất của người đàn ông vừa tắm xong.
Cậu tràn đầy mong đợi khẽ nói: "Vậy, vậy chúng ta ngủ đi..."
Lần này có thể ngủ chứ!
—— mười phút sau.
Chu Thừa đưa tay khẽ vuốt đầu cậu, hơi cúi đầu, tiến tới hôn lên trán cậu một cái.
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh vang lên: "Ngủ ngon."
Sau đó lui về phía sau một bước, "cạch" một tiếng đóng cửa.
Chu Thừa đang trong cửa, Hạ Cảnh ở ngoài cửa.
Một người bên này, một người bên kia.
Hạ Cảnh: "..."
Chu đại thiếu về nhà, lần đầu tiên trong đời trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt tầm thường này. Anh thấy hết sức mới mẻ, nhìn tất cả mọi thứ xung quanh một vòng, lúc này mới ngồi xuống giường.
Anh suy tư chuyện tặng quà thất bại hôm nay.
Là một bá tổng, Chu Thừa tiếp nhận giáo dục tốt để mỗi ngày anh có thể tự mình cứu mình, mỗi đêm đều suy ngẫm xem những sai lầm trong công việc và tìm cách cải thiện.
Anh trầm ngâm suy nghĩ cẩn thẩn trong mười phút, cuối cùng có được kết luận.
Nếu Hạ Cảnh có người sau lưng buộc đến dụ dỗ anh, vậy tất nhiên người sau lưng kia hẳn là đã cho Hạ Cảnh một cái giá khá ổn. Anh cứ thẳng thắn đập tiền như vậy, không chỉ sẽ khiến thanh niên áp lực, mà thanh niên còn không dám nhận.
Bá tổng cần phải đập tài nguyên —— trong mấy tiểu thuyết giới giải trí đều viết thế mà.
Anh gọi điện thoại cho quản gia: "Là tôi."
"Thưa ngài, ngàu gọi điện thoại tới trong đêm, vì cần đồ kế hoạch hoá gia đình ư?"
"..." Chu Thừa ho nhẹ một tiếng, "Tôi lấy danh nghĩa công ty Điện ảnh và Truyền hình, gần đây có kế hoạch quay phim gì không?"
"Ngài hỏi công ty Điện ảnh và Truyền hình nào?"
"Tất cả."
"Khả năng này hơi nhiều, tôi cần thống kê một chút rồi sẽ báo cáo với ngài."
"Không cần thống kê, tất cả những kịch bản chưa xác định nam chính, đều gửi cho Hạ Cảnh. Chú lập tức đi làm, ngày mai phải hoàn thành."
"Vâng."
...
Ngày hôm sau.
Đoàn phim của Hạ Cảnh đang quay gặp sự cố về vấn đề địa điểm, thời gian thông báo ban đầu cũng phải hoãn lại, tự dưng trống lịch thành ngày nghỉ.
Lòng cậu tràn đầy vui mừng, vốn định sáng sớm dậy sẽ dẫn Chu Thừa đi đặt mua quần áo, mua cho anh những bộ quần áo xa xỉ đẹp nhất, nhưng cậu mới vừa dậy, đang chuẩn bị dẫn Chu Thừa đi ăn sáng uống cà phê, Tề Duệ trực tiếp lái xe bảo mẫu đi tới trước mặt cậu.
"Đi mau, việc gấp, công ty nói cậu phải đến ngay bây giờ." Tề Duệ kéo cánh tay Hạ Cảnh túm lên xe.
"A?" Một tay Hạ Cảnh bị Tề Duệ lôi, một tay vẫn giữ cánh tay Chu Thừa, lưu luyến nói, "Chuyện gì không thể để đến ngày mai à?"
Chu Thừa lại thấp giọng khẽ cười nói: "Đi đi, không sao đâu, tôi cho phép cậu đi." Hẳn là việc kêu quản gia làm đã xong.
Tề Duệ lần nữa dùng sức kéo một cái: "Cậu mau lên xe cho anh!"
Nửa người Hạ Cảnh đã bị lôi vào ngồi sau, còn không quên quay đầu lại liếc mắt nhìn Chu Thừa: "Vậy anh chờ tôi nha!"
"Ừm." Chu Thừa gật đầu —— vừa hay anh cũng có thể đến công ty xử lý vài văn kiện.
Tiếng động cơ xe bảo mẫu rồ lên, lập tức nhanh chóng phóng đi trên đường phố Dương thành.
Đến khi Tề Duệ dắt Hạ Cảnh đi vào phòng hội nghị của công ty, Hạ Cảnh nhìn công ty quản lý ôm một xấp ba mươi, bốn mươi centimet hợp đồng đi tới, giờ mới hiểu được xảy ra chuyện gì.
Tề Duệ nuốt nước miếng một cái: "Ngài là nói, những thứ này... Đều là cho Hạ Cảnh?"
Hiển nhiên bên phía cônh ty quản lý cũng không chưa hiểu ra sao: "Đúng, có nhân vật lớn bàn giao, nói phải để Hạ Cảnh ngày kí hết trong hôm nay."
Hạ Cảnh mở to hai mắt, tỉ mỉ cẩn thận nhìn xấp hợp đồng cao ngất không nhìn thấy phía trước một lần từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, ánh mắt đờ đẫn: "Anh Tề, xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Tề Duệ cũng ngẩn ngơ: "Anh không biết. Chẳng lẽ có vị nào... Muốn bao dưỡng cậu?"
Công ty quản lý vỗ bàn: "Đừng kéo thời gian, nhanh kí hết đi, phải kí hết đống nàt. Lãnh đạo còn đang hối thúc, bảo hôm nay phải kí xong."
"Trời đất, " Tề Duệ kéo kéo mặt của mình, phát ra một tiếng gào lên đau đớn, "Ui cha —— không phải nằm mơ. Hạ Cảnh, bằng không hay là cậu cứ kí đi, thật là bạo tay, đủ cho cậu quay cả đời..."
Hạ Cảnh chớp mắt một cái.
Trong đôi mắt trong veo của thanh niên chợt lóe một tia nghi hoặc, khuôn mặt đơn thuần vô tội của cậu ngốc trệ vài giây, đột nhiên lộ ra vẻ tức giận.
Cậu bỗng nhiên đứng lên, dùng sức đẩy hết đống hợp đồng xuống.
"Kí kiểu gì mà kí!" Cậu rất kiên định, "Nhiều như vậy, tôi không ăn không ngủ quay cả đời cũng không xong, ông lớn này muốn đào bẫy cho tôi nhảy à? Giới giải trí đen tối, nhất định hắn ta đã kế hoạch tốt, trước tiên dùng những thứ này cưỡng bức dụ dỗ tôi kí xuống, chờ tôi kí xong, chắc chắn tôi không được quay hết chừng đó, thời điểm đó hắn ta có thể dùng hợp đồng áp chế tôi, từ đây sẽ bị ức hiếp ngược đãi hành hạ tôi cả đời, tôi cũng không thể phản kháng!"
Cậu cắn cắn môi dưới, đứng thẳng tắp, khuôn mặt đẹp đẽ để lộ ra nét quật cường hiếm thấy.
Thanh niên lạnh lùng, gằn từng chữ: "Ngài nói với hắn ta, tôi! Kiên quyết! Không kí!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất