Pinocchio Thân Mến

Chương 2: Cừu vào miệng cọp

Trước Sau
Kiều Dật không thể không nhớ tới chuyện Bùi Minh Phong tỏ tình với mình.

Sau đó anh cảm thấy bản thân vô cùng xấu hổ.

Đều là chuyện sáu bảy năm trước rồi mà, nói không chừng Bùi Minh Phong còn không nhớ anh là ai.

Lúc trước bọn họ ở cạnh nhau cũng chỉ có hơn hai năm, bây giờ thời gian tuyệt giao của bọn họ còn dài gấp ba bốn lần khoảng thời gian họ quen nhau nữa.

Anh đang tự mình đa tình cái gì chứ.

Bây giờ anh và Bùi Minh Phong căn bản không phải là người cùng thế giới.

Kiều Dật hỏi: “Làm sao cậu biết em ấy thích đàn ông?”

Mập mạp nói: “Còn nhớ Hiểu Mẫn không? Hoa khôi lớp chúng ta ấy, ba cô ấy là ông tổng*, mẹ là lãnh đạo.”

*Ông tổng: cách gọi tôn kính đối với những vị lãnh đạo cao cấp trong quân giải phóng Trung Quốc)

Kiều Dật gật đầu, anh nhớ chứ, anh còn từng có thiện cảm với cô nàng này mà, đáng tiếc điều kiện của hai người cách nhau quá xa, anh không dám thổ lộ với cô.

Mập mạp nói: “Sau khi Bùi Minh Phong về nước, cô ấy đi theo đuổi Bùi Minh Phong, không ngờ cậu ta lại nói thẳng mình không thích phụ nữ.”

Kiều Dật cảm thấy quả là cảnh còn người mất, năm đó đám con gái chưa bao giờ liếc mắt để ý đến Bùi Minh Phong, đa số mọi người đều thích anh nhiều hơn, còn bây giờ thì hoàn toàn đi ngược lại.

Uống hết hai chai rượu, anh có chút choáng đầu, Kiều Dật đứng trong nơi bí mật lén nhìn Bùi Minh Phong một cái, người đàn ông đẹp trai giàu có này từng thích anh nè.

Mặc dù bọn họ đều là đàn ông…. Chuyện này cũng không quan trọng là nam hay nữ, nếu đổi thành lúc trước có một bạch phú mỹ* theo đuổi anh, có lẽ anh sẽ mừng thầm một chút. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc mừng thầm một chút mà thôi.

*Bạch Phú Mỹ: Bạch (trắng trẻo), Phú (giàu có), Mỹ (xinh đẹp).

Sau đó Kiều Dật cố lấy hết dũng khí để nhìn ngắm Bùi Minh Phong, tuy chỉ là liếc mắt một cái nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy Bùi Minh Phong bị một nhóm người vây ở bên trong, anh thấy trên tay Bùi Minh Phong có đeo một chiếc đồng hồ. Phụ nữ lấy đồ trang điểm và túi hàng hiệu để so kè với nhau, còn đàn ông thì so kè bằng xe sang và đồng hồ hiệu, mấy năm nay anh cũng có không ít kinh nghiệm, giá của chiếc đồng hồ kia có lẽ cả đời này anh cũng không thể kiếm được.

Nói thật, lúc trước khi anh nghe nói bạn học vừa mới tốt nghiệp liền mua được nhà với xe, trong lòng anh cũng chỉ có ghen tị một chút thôi, nhưng thấy Bùi Minh Phong có tiền như thế này thì anh ghen tị đến nỗi đứng không vững nữa luôn.

Cả người Bùi Minh Phong như đang phát sáng, rất chói mắt, chói đến mức anh không mở mắt lên nổi.

Bùi Minh Phong căn bản không phát hiện ra anh.

Kiều Dật hơi thở dài một hơi.

Anh uống mấy ly rượu, cảm thấy bụng có chút đầy, có hơi mắc tiểu nên đi vào nhà vệ sinh.

Hơn nữa anh đã ăn no rồi.

Anh định đi vệ sinh xong thì sẽ chuồn luôn.

Nhưng anh lại không phát hiện sau khi mình rời đi, Bùi Minh Phong bỗng dưng quay đầu lại, ánh mắt lướt qua đám người kia, chỉ nhìn theo bóng lưng một mình anh.

Kiều Dật vào nhà vệ sinh, thấy không có người khác nên kéo “chim nhỏ” ra xả nước.

Vừa mới bắt đầu giải tỏa “nỗi buồn” liền có người đi vào, đến khi đối phương đi đến bên cạnh mình anh mới phát hiện thế mà lại là Bùi Minh Phong, Kiều Dật sợ tới mức nước tiểu bắn lệch qua một bên, rơi trúng ống quần của mình.

Xấu hổ biết bao nhiêu!!!!!

Mẹ nó, càng gần càng thấy đẹp trai! Kiều Dật ra vẻ bình tình, giả vờ mình không biết, không quan tâm.

Kiều Dật tự cảm thấy người mình không thấp, anh cao 1 mét 78, bình thường anh đều tự nhận mình cao mét tám, thế nhưng Bùi Minh Phong còn cao hơn anh nửa cái đầu, bả vai cũng rộng hơn anh, cơ thể cũng rắn chắc hơn anh nhiều, cánh tay của hắn to hơn anh cả một vòng. Kiều Dật nhớ rõ hồi Bùi Minh Phong mới mười hai mười ba tuổi, dáng nữa còn rất thấp bé, mới chớp mắt một cái vậy mà đã cao lớn thành thế này, anh đứng bên cạnh hắn thật sự cảm thấy bị áp bức rất nhiều.

Kiều Dật không khỏi có vài phần khẩn trương, anh nghe thấy tiếng kéo khóa quần, lỗ tai hơi nhúc nhích, anh cũng không biết bản thân xuất phát từ tâm lý gì, có thể là đột nhiên nổi hứng…. Nhịn không được tò mò một chút. Anh dùng khóe mắt nhanh chóng liếc nhìn Bùi Minh Phong một cái, sau khi xác định Bùi Minh Phong không để ý tới mình mới khẩn trương liếc nhanh xuống phía dưới của hắn.

Nhìn xong liền nhanh chóng thu mắt lại, buồn rầu giũ giũ người anh em của mình sau đó nhét trở về.

Đệt, dáng vẻ đã đẹp trai, trên người đã nhiều tiền, thế quái nào mà cúc cu cũng lớn như vậy hả!

Hơi quá đáng rồi nha!!

Kiều Dật rửa sạch tay, rời khỏi nhà vệ sinh, lặng lẽ đi theo lối cầu thang ra về.

Dù sau anh cũng chỉ là nhân vật nhỏ không có sức ảnh hưởng, sẽ không ai phát hiện anh chạy trốn đâu, cho dù có phát hiện thì thế nào chứ, dù sao mất mặt thêm chút nữa cũng không khiến anh cảm thấy thẹn.

Kiều Dật trở về chỗ ở của mình.

Sau khi dọn ra ngoài anh đã ở trong một nhà nghỉ tập thể, một ngày chỉ cần ba mươi đến bốn mươi tệ tiền thuê nhà, nơi này giống như ký túc xá của đại học, nhưng nói thẳng thì còn không bằng ký túc xá của đại học nữa, một căn phòng không tới 10 mét vuông chứa 6 cái giường tầng, hai cái bàn lớn, bài trí nói dễ nghe thì là tươi mát, nói khó nghe thì là đơn sơ, nhưng với giá này thì chẳng đòi hỏi gì hơn, có chỗ ở là tốt rồi.

Hôm nay hiếm khi Kiều Dật được ăn uống no nê, sau khi trở về thì đi tắm một cái, dầu gội của nhà thuê này rất tệ, sau khi gội xong tóc rất cứng. Lúc nhìn gương sấy tóc, Kiều Dật thấy mình trong gương, anh nghe nói khi soi gương, đại não sẽ tự động tô điểm cho bản thân thêm đẹp hơn, anh cảm thấy câu này rất đúng, mỗi lần anh soi gương anh đều cảm thấy bản thân cũng có vài phần đẹp trai. Tuy rằng thật sự không bằng năm hai mươi tuổi ấy, làn da tối màu hơn, dưới mắt có quầng thâm, đặc biệt là sự hăng hái đọng ở nơi khóe mắt và đuôi lông mày năm nào đều đã bị xã hội san bằng sạch sẽ chỉ để lại vô số những khuyết điểm, linh hồn trở nên tê liệt.

Bạn cùng phòng đều là người đến từ bốn bể năm châu, vốn dĩ không quen biết, chỉ là bèo nước gặp nhau, anh không có lòng đi kết bạn.

Kiều Dật lên giường ngủ.

Hôm nay anh có uống rượu, trong người có chút men say, chỉ một lát sau liền ngủ mất.

Hơn nửa đêm trên người bỗng nhiên nặng nề không thở nổi, Kiều Dật mơ màng tỉnh lại, đầu óc vẫn chưa kịp tỉnh táo, qua vài giây sau anh mới phát hiện có người đang đè lên người mình.

***, là đàn ông!

Thấy Kiều Dật tỉnh dậy, đối phương nhanh chóng vươn tay bịt miệng anh lại. Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra Kiều Dật bị đàn ông quấy rối, anh tức điên lên, liều mạng phản kháng lại nhưng vẫn bị tên kia ngăn lại.

Trong lòng Kiều Dật thầm mắng mấy người bạn cùng phòng còn lại đều là lợn chết hả? Làm tới chừng này mà còn không nghe thấy?

May rằng Kiều Dật không phải là tên gà bông yếu ớt, anh dùng hết sức bình sinh giãy giụa, cuối cùng cũng đẩy được người kia xuống. Anh hít từng ngụm khí, nhảy xuống giường, quần áo cũng không thèm mặc, cứ thế giơ nắm đấm lên nện xuống.

Diễn trò ngu ngốc gì vậy hả!

Tiếng động này cuối cùng cũng đánh thức được người khác, Kiều Dật đánh người ta thành đầu heo, mọi người nhanh chóng bật đèn lên can ngăn.

Ông chủ chạy đến, hỏi: “Sao lại thế này?”

Kiều Dật cảm thấy bản thân mình là đàn ông, nếu như để người ta biết mình suýt nữa bị tên đàn ông khác cưỡng gian vậy thì rất mất mặt. Cho nên Kiều Dật nói: “Nửa đêm cậu ta mò lên giường tôi muốn trộm đồ.”



Lúc này mới có một người bạn cùng phòng khác lên tiếng: “Hình như tôi có nghe thấy tiếng cậu ta leo lên giường anh á.”

Kiều Dật nổi giận, vậy sao vừa rồi cậu không hó hé tiếng nào vậy?

Nhưng mà xã hội chính là thế; ai mà không tự quét tuyết trước cửa chứ? Tức giận cũng vô dụng.

Chuyện làm Kiều Dật không có mặt mũi nhất chính là đến cái tuổi này anh vẫn là một tên xử nam….. Chính anh cũng cảm thấy đây thật sự là một kỳ tích, chuyện này đến cả Lão Thẩm anh cũng không nói, Lão Thẩm cũng không biết, ai lại có thể nghĩ rằng người từng có vài cô bạn gái như anh thế mà vẫn là tên xử nam chứ.

Hồi trung học thì vẫn còn ngây thơ, anh chỉ dám nắm tay nhẹ nhàng với con gái nhà người ta, sau khi lên đại học, anh muốn yêu đương phá thân, nhưng nghe đồn là vì mọi người ai cũng tưởng anh có bạn gái rồi nên không ai theo đuổi anh cả. Sau khi tốt nghiệp, anh cảm thấy mình chưa ổn định xong nên không vội yêu đương. Đến khi bắt đầu có được chút tiền tiết kiệm, anh cảm thấy đây chính là khoảng thời gian thích hợp để tìm bạn gái kết hôn rồi sinh con, cho nên qua sự giới thiệu của đồng nghiệp anh quen được Thôi Tiểu Vân, Thôi Tiểu Vân nói mình thuộc tuýp người phụ nữ truyền thống, muốn đợi sau khi kết hôn đến đêm động phòng mới phát sinh quan hệ, Kiều Dật còn ngu ngơ cảm động, cảm thấy mình đã gặp được người con gái tốt có đầy đủ phẩm chất nghi gia nghi thất, cho nên cực kỳ tôn trọng cô, chuyện gì có thể nhịn đều nhịn tất, chưa kết hôn cũng đã tự giác nộp tiền lương lên.

Ai có mà ngờ bề ngoài Thôi Tiểu Vân xinh đẹp yếu đuối như đóa hoa, cả người đều trông vô hại thật ra lại là tên lừa đảo đâu! Anh còn từng gặp mặt cha mẹ của cô ta nữa đấy! Mẹ nó ai mà ngờ cho được chuyện đó cũng là giả đâu!

Thậm chí lúc đó anh đã tính xong hết rồi, sau này sinh một đứa con thôi, sinh hai đứa thì phải gánh vác nặng lắm, cho dù là nam hay nữ thì anh cũng đã nghĩ xong tên rồi. Ngày kết hôn cũng thương lượng xong, còn nói sẽ đi thử váy cưới với cô ta nữa.

Kết quả thì sao, phấn đầu nhiều năm như vậy đều thành công dã tràng. Lúc trước anh rất tức giận, bây giờ anh lại hiểu ra rằng, thật ra đều là do anh gieo gió gặt bão, là do anh ngu.

Kiều Dật cũng không hiểu vì sao bản thân lại đi đến bước đường này.

Tuy anh học tập không giỏi bằng em gái nhưng từ nhỏ đến lớn cũng có thể xem như là học sinh ưu tú mà? Tiểu học anh làm đại đội trưởng đội thiếu niên tiền phong, cấp 2 làm lớp trưởng, cấp ba càng không cần nói, một thời oanh liệt của anh, thành tích tốt, thể dục tốt, dáng vẻ còn đẹp trai, không nói khoác chứ anh hồi đó là nhân vật nổi tiếng của trường, con gái thích anh nhiều không đếm xuể.

Anh không tính là thiên tài nhưng làm chuyện gì cũng rất trôi chảy, lúc còn là thiếu niên anh đã nghĩ cuộc sống sau này của mình cũng sẽ nhẹ nhàng như thế…..Kết quả trong thời kỳ bước ngoặt quan trọng nhất của cuộc đời lại gặp phải đả kích lớn như vậy.

Sau khi lên đại học, vận may của anh đột nhiên trở nên kém vô cùng, đi xin học bổng thì bị giáo viên hướng dẫn gây khó dễ, giảng viên cố ý đánh trượt anh, bạn học thì đến kiếm chuyện, mẹ anh thì tức giận nói anh làm bài điểm kém kiếm mẹ mất mặt.

Kiều Dật – người lúc trước còn từng cho rằng bản thân là con của trời đã ngộ ra một chân lý mới: ồ, hóa ra mình cũng chỉ là một người bình thường.

Không có ai mãi thuận buồm xuôi gió được, anh cũng không phải là con cưng của trời.

Lăn lộn tới lui, cuối cùng anh cũng tìm được một công việc phổ thông bình thường. Tiền trong nhà đều cho em gái đi học, không có tiền cho anh mua nhà, hơn nữa đàn ông trong xã hội phải biết tự dựa vào sức mình, nên anh tự tiết kiệm tích góp tiền mua nhà mua xe. Mấy năm cực khổ cần cù vất vả cuối cùng cũng kiếm được chút tiền.

Mắt thấy xe sắp có, nhà sắp có, vậy thì vợ cũng phải có.

Nhưng mẹ nó ai mà ngờ rằng chỉ trong một đêm ai lại trở về trước ngày giải phóng.

Nơi này không thể ở tiếp được, ngày hôm sau Kiều Dật thu dọn đồ một chút rồi rời đi.

Anh đứng cạnh đường cái, xe chạy trên đường như nước, nơi người đến người đi, một thân anh nghèo túng, kéo theo một chiếc vali thật lớn, trong lòng mờ mịt, tiền anh mượn bạn bè cũng sắp đến hạn trả, tiếp theo nên làm sao đây? Một thành phố lớn như vậy thế mà không có lấy một nơi nhỏ nhoi cho anh dung thân hay sao?

Aiiii.

Sao anh lại đi tới bước đường này cơ chứ?

Lúc này Kiều Dật nhận được điện thoại của mẹ gọi tới: “Alo, mẹ.”

Mẹ hỏi anh: “Tiều Dật à, gần đây có khỏe không?”

Kiều Dật cảm thấy mình thật lợi hại, đến nước này rồi còn có thể miễn cưỡng mỉm cười: “Rất ổn, sao thế mẹ?”

Thật ra anh rất muốn nói cho mẹ sự thật, muốn mượn mẹ chút tiền để vượt qua lúc khó khăn.

Mẹ anh cũng không vòng vo: “Công việc thuận lợi là tốt rồi, em con nói muốn đổi máy tính mới, mẹ không có tiền, con gửi em chút tiền mua máy tính mới được không? Không cần loại quá tốt, hai ba nghìn là được rồi. Lúc trước Tiểu Vũ xài máy tính cũ của con, giờ hư rồi, không còn cách nào khác mới phải mua máy mới, nếu không nó không làm tập được.”

Kiều Dật cảm thấy mình hít thở không nổi nữa, câu nói nhẹ nhàng của mẹ như đặt một trọng trách vô hình lên vai anh, anh không biết lấy cớ gì để từ chối. Sau khi ba mẹ ly hôn, chỉ có anh làm trụ cột trong nhà.

Nhưng cố tình anh lại vô dụng như thế…..Bây giờ anh thật sự không có tiền.

Mẹ hỏi: “Làm sao vậy?”

Kiều Dật sợ mẹ nhìn ra manh mối, lòng rối như tơ vò nói: “Con biết rồi, mấy ngày nữa con gửi cho.”

Sau đó cúp điện thoại.

Áp lực lớn quá đi. Kiều Dật có một đứa em gái, em gái có tiền đồ hơn anh nhiều, thành tích vẫn luôn rất tốt, con bé đi du học mở trường nước ngoài danh tiếng, sau khi mẹ ly hôn thì đi làm cho một công ty, tiền lương cũng tạm, mẹ anh vì cho anh học đại học và cho em gái du học nước ngoài, mấy chục vạn tiền tiết kiệm sau khi ly hôn đã xài sắp hết, sau khi anh đi làm thì đến lượt anh chi tiền cho gia đình, thường là trả tiền mua đồ đạc trong nhà, mẹ anh để anh lo phần tiền sinh hoạt phí của em gái luôn.

Tiền học phí là do mẹ cho, nhưng thỉnh thoảng em gái cần một ít tiền để đổi mấy đồ lặt vặt thì mẹ sẽ tìm đến hỏi anh. Lúc trước chuyện này không tính là gì.

Nhưng hai tháng trước anh bị công ty đuổi việc, anh cứ tìm việc mới mãi nhưng vẫn không tìm được, lại không dám nói với trong nhà. Còn lén lút lấy tiền dành dụm đưa cho gia đình, giả vờ mình vẫn đang đi làm.

Thôi Tiểu Vân không chỉ lấy hết tiền tiết kiệm của anh, cái nào có giá trị cô ta cũng lấy đi hết —-ngay cả cái máy tính để anh “ăn cơm” cũng trực tiếp bốc hơi khỏi thế gian. Anh đã báo cảnh sát, cảnh sát nói với anh rằng cô bạn gái anh quen hơn một năm, thậm chí còn chuẩn bị kết hôn đến tên cũng là giả.

Hên một cái là điện thoại anh vẫn còn bên người, anh lục tìm được một ít tiền lẻ, cộng lại chắc hơn 100 tệ.

Lúc này hai mắt anh lập tức tối sầm, suýt chút nữa là lăn đùng ra ngất xỉu.

Họa vô đơn chí mà, sau khi cảnh sát rời đi thì tới lượt chủ nhà đến, chủ cho thuê thông báo với anh rằng tiền thuê nhà quý tiếp theo anh vẫn chưa đóng. Lúc trước bạn gái anh phụ trách quản lý đóng tiền thuê nhà với tiền nước, cô ta nói với anh rằng mình đã đóng rồi nhưng sự thật lại không hề đóng một cắc nào, bây giờ anh lấy đâu ra tiền để đóng đây.

Anh hỏi mượn bạn bè năm ngàn tệ, vừa ở tạm trong nhà nghỉ tập thể, vừa đi ra ngoài tìm việc làm, có lẽ dạo gần đây không phải là thời kỳ tuyển dụng, anh không có cơ hội xin được việc nào. Đã một tháng rồi anh không tìm được việc, chi phí đi lại và ăn uống mỗi ngày càng ít dần, bây giờ trong tay chỉ còn lại hơn hai ngàn. Anh thật sự không tài nào hiểu nổi, rõ ràng anh rất có kinh nghiệm làm việc, theo lý thì đáng lẽ sẽ tìm được việc chứ, có vài lần phỏng vấn vốn rất tốt, kết quả lại bị đánh trượt. Bây giờ anh không còn trông mong mình có thể tìm được công việc giống như trước đây nữa, thậm chí còn hận không thể đi ra công trường chuyển gạch. Anh định trước tiên sẽ tìm một chút việc vặt làm, ít nhất còn kiếm được miếng cơm để ăn.

Nhà nghỉ tập thể anh tìm được đã là tiện nghi nhất rồi, anh đã so sánh với rất nhiều nơi, mấy nhà nghỉ khác ở rất xa, phải đi qua gần cả một thành phố.

Kiều Dật kéo vali đi đến ga tàu điện ngầm, thảm nhất chính là đi được nửa đường thì tay cầm để kéo vali không chịu nổi sức nặng, gãy ở giữa đường.

Anh tuyệt vọng kéo vali vào bậc thang bên đường, ngồi xổm xuống thở hổn hển, khi anh cho rằng mình đã đi đến đáy vực của cuộc đời, ông trời sẽ luôn dùng hành động thực tế nói với anh rằng: Không, cưng còn có thể thảm hại hơn nữa.

Anh ngồi nghỉ năm phút sau đó đứng dậy khiêng vali xuống bậc thềm.

Mới vừa đi xuống, anh nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một âm thanh ầm ĩ.

Kiểu Dật quay đầu nhìn lại theo bản năng, sau đó trơ mắt thấy một người đàn ông ngã từ bậc thang trên cao xuống, nằm ở một chỗ cách anh không xa.

Nếu bình thường, có lẽ Kiều Dật sẽ không xen vào mấy chuyện của người khác, thân anh anh còn lo chưa xong mà.

Nhưng anh cảm thấy người kia hình như….. có chút quen mắt thì phải?

Kiều Dật kéo vali chạy bịch bịch tới, chỗ đó có một nhóm người vây quanh, anh đẩy đám người ra, nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất, hắn đã bất tỉnh, có lẽ bị đập đầu rồi, trên đất còn có vết máu.

Kiều Dật nhìn đến gương mặt người bị thương, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó là hơi hơi run rẩy — trở nên kích động.

Là Bùi Minh Phong!!!



Hai mắt anh phát sáng nhìn Bùi Minh Phong, thật sự giống như đang nhìn một quả trứng vàng!

Kiều Dật tự thừa nhận bản thân mình cực kỳ cực kỳ cực kỳ thô tục!

Phản ứng đầu tiên của anh là: Bùi Minh Phong có tiền như vậy, mình đưa em ấy vào bệnh viện cứu em ấy một mạng, chắc em ấy sẽ cảm ơn mình rồi cho mình tiền đúng không?!

Bùi Minh Phong có tiền như vậy, tùy tiện lấy tiền từ kẽ tay cho mình thì chắc cũng sẽ rất nhiều nhỉ?

Lúc này có người muốn gọi 120 cấp cứu.

Kiều Dật nói: “Tôi quen người này, tôi là bạn của em ấy.”

Xe cấp cứu chạy tới, Kiều Dật đi theo lên, xe vừa chạy tới bệnh viện, Bùi Minh Phong lập tức được đưa vào phòng cấp cứu, Kiều Dật đi đóng tiền viện phí cho hắn, bấy giờ anh rất hạnh phúc, tưởng tượng đến viễn cảnh đống tiền từ trên trời rơi xuống sau khi Bùi Minh Phong tỉnh dậy.

Ví tiền Bùi Minh Phong mang theo là hàng hiệu, giá trị cũng ngót nghét gần một vạn, thế mà trong bóp hắn chỉ có vài tấm thẻ đen….Rất có tiền mà nhỉ? Nhưng mà một đồng tiền mặt cũng không có!

Anh lại không biết mật mã thẻ tín dụng của Bùi Minh Phong, tấm thẻ đen này chứa nhiều tiền đến đâu thì có tác dụng cái rắm gì đâu, bệnh viện cần tiền mặt mà!

Lại không thể không nộp phí, Kiều Dật nghĩ đợi sau khi Bùi Minh Phong tỉnh lại thì anh sẽ có thể đòi cả vốn lẫn lãi, vì thế cắn răng lấy hai ngàn tệ cuối cùng trong tay đóng tiền viện phí cho Bùi Minh Phong, nộp xong anh chỉ sót lại hơn 200 tệ.

Bùi Minh Phong trải qua lần cấp cứu, tình hình đã ổn định trở lại.

Kiều Dật ngồi bên cạnh hắn, ngắm nhìn sườn mặt của hắn, thở dài nói: “Sau khi tỉnh lại em nhất định phải cảm ơn anh cho đàng hoàng đấy….. Tiểu Phong, à bây giờ không thể gọi em là Tiểu Phong nữa rồi, từ khi nào mà em còn cao hơn anh thế này……”

Thật sự là duyên phận.

Thật trùng hợp.

Tuy rằng anh không biết tại sao Bùi Minh Phong lại ngã xuống đúng lúc như thế, nhưng bây giờ Bùi Minh Phong thật sự là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của anh.

Anh chỉ có thể trông cậy vào Bùi Minh Phong giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.

Lúc ngồi đợi Bùi Minh Phong tỉnh lại, Kiều Dật nhớ ra ban nãy mình lấy thẻ đen của Bùi Minh Phong ra nhưng quên trả lại ví, cho nên anh lại mở ví tiền của Bùi Minh Phong ra để cất thẻ vào.

Sau đó anh nhìn thấy bên trong chỗ ngăn phụ lộ một tấm giấy mỏng.

Sau này thỉnh thoảng khi anh nhớ lại khoảnh khắc này, giá như khi đó anh không khốn nạn như thế, vậy thì những chuyện lúc sau có lẽ sẽ không xảy ra.

Đây là một bức ảnh nho nhỏ, người trên bức ảnh Kiều Dật cũng quen — Đó chính là anh.

Là anh khi còn trẻ, khoảng mười bảy mười tám tuổi, phong nhã hào hoa.

Trái tim Kiều Dật lập tức đập nhanh như muốn nổ tung.

Kiều Dật lật trái lật phải nhìn chằm chằm bức ảnh một hồi, trong đầu ngập tràn mù mịt: Không thể nào? Bùi Minh Phong mang ảnh của mình theo làm gì chứ, chẳng lẽ em ấy còn thích mình hả? Nhưng nếu như em ấy còn thích mình, vậy tại sao mấy năm nay không liên lạc cho mình? Lúc họp lớp sau không đến chào hỏi mình chứ. Hay là mình đoán sai rồi, người này vốn không phải là mình, chỉ là bề ngoài trông giống mình thôi? Không không, người này nhìn sao cũng ra mình mà? Năm mình mười sáu mười bảy tuổi thực sự rất đẹp trai mà! Hay là do em ấy không cẩn thận bỏ ảnh chụp vào đây rồi sau đó quên mất?

Bùi Minh Phong tỉnh lại, mơ màng nhìn chằm chằm anh.

Kiều Dật đã sớm đặt ảnh chụp lại chỗ cũ, trong lòng rối rắm nhưng lại giả vờ không biết gì, đang lúc định mở miệng nói chuyện.

Bùi Minh Phong bỗng nhiên nói trước: “Anh là ai?”

Trái tim của Kiều Dật lập tức bị dội một chậu nước lạnh, lạnh lẽo vô cùng. Đó, ngay cả anh là ai người ta cũng không nhớ rõ, còn nói cái gì thích với không thích chứ.

Bùi Minh Phong ôm đầu mình, chân mày cau lại hiện lên vẻ đau nhức, nói tiếp: “….. Em là ai?”

Tình thế xoay chuyển, Kiều Dật ngẩn người nói: “Em là Bùi Minh Phong á….”

Bùi Minh Phong ôm đầu trông rất đau, dáng vẻ giống như không nhớ cái gì. Kiều Dật gọi bác sĩ đến, bác sĩ kiểm tra Bùi Minh Phong một lát, nói có lẽ do đại não của hắn bị va chạm nên gây ra mất trí nhớ.

Kiều Dật dẫn Bùi Minh Phong về phòng, Bùi Minh Phong dùng vân tay mở khóa điện thoại, hỏi Kiều Dật: “Em nên gọi điện cho ai?”

Kiều Dật mơ hồ cảm thấy Bùi Minh Phong có chút giống như Tiểu Phong lùn lùn thấp bé thích ỷ lại vào anh lúc trước, anh nhìn hắn một cái rồi nói: “Gọi cho thư ký đi.”

Bùi Minh Phong đưa điện thoại cho anh, nói: “Anh nói giúp em đi.”

Kiều Dật cố lấy hết dũng khí nói rõ tình huống của Bùi Minh Phong cho thư ký, đối phương tỏ ý sẽ lập tức lại đây.

Không còn chuyện gì để nói tiếp.

Bùi Minh Phong cứ vậy nhìn anh.

Kiều Dật cảm thấy ngại ngại: “Em nhìn gì thế?”

Bùi Minh Phong mỉm cười, bây giờ bộ dạng của hắn không chỉnh chu chút nào cả, khóe mắt còn bị trầy da, hai bên tóc mai có chút rối, nhưng trông vẫn còn đẹp trai như trước, Kiều Dật bị vẻ đẹp này làm cho sửng sốt, ngữ điệu của Bùi Minh Phong dịu dàng hỏi anh: “Anh vẫn chưa nói em biết anh là ai?”

Trong lòng Kiều Dật căng thẳng, chột dạ hỏi lại: “Thật sự em không nhớ sao? Em nghĩ kỹ lại xem.”

Bùi Minh Phong kẽ nhíu mày nhìn anh, ánh mắt không chút lưu tình, nhìn kỹ đến nỗi gương mặt Kiều Dật đỏ hết lên.

Kiều Dật không khỏi nhớ tới chuyện hồi còn là thiếu niên, khi đó Bùi Minh Phong đeo mắt kính cũng hay nhìn anh như thế này, lúc đầu anh còn tưởng đó là sùng bái, còn vô cùng dương dương tự đắc, sau đó mới từ từ hiểu ra.

Bùi Minh Phong suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Em cảm thấy anh sẽ không gạt em đâu, hình như em có quen biết anh, anh cho em cảm giác rất thân thiết…..”

Kiều Dật không biết vì sao, trái tim bỗng nhiên rung rinh, cũng không hiểu vì sao lại có chút chua xót, anh nghĩ, nếu như năm đó không có nụ hôn kia, có lẽ bây giờ anh và Tiểu Phong vẫn sẽ là bạn tốt.

Nhưng bây giờ anh chỉ muốn đòi tiền từ Bùi Minh Phong, anh mở miệng muốn nói: “Đúng vậy, trước đây chúng ta là bạn rất thân.”

Nhưng sau đó thì sao?

Khi người ta lâm vào tuyệt cảnh sẽ làm ra những chuyện bản thân mình cũng không thể tưởng tượng nổi.

Khi cuộc đời anh đi đến tình trạng khốn cùng thấp hèn, nhân phẩm cũng sẽ tụt dốc theo.

Lúc ấy Kiều Dật nhìn gương mặt của Bùi Minh Phong, đầu óc nhất thời hỗn loạn ngổn ngang đủ thứ, chốc lát anh nhớ tới xe thể thao của Bùi Minh Phong, chốc lát lại nhớ tới đồng hồ hàng hiệu trên tay Bùi Minh Phong, chốc lát lại nhớ tới thẻ tín dụng trong ví tiền của hắn, chốc lát nữa lại nhớ tới bức ảnh chụp không rõ hàm ý, rồi chốc lát nữa lại nhớ tới chuyện có người nói Bùi Minh Phong là đồng tính, chốc nữa lại nhớ đến lời tỏ tình của Bùi Minh Phong thổ lộ với mình hồi còn là thiếu niên…..

Bây giờ trên người anh không còn đồng cắc nào, ngay cả chuyện ngày mai ăn gì ở đâu cũng không biết.

Kiều Dật không biết lúc đó mình bị ma xui quỷ khiến thế nào, đầu óc đột nhiên trống rỗng, nuốt nước bọt một cái rồi nói: “Vì, bởi vì…. Anh, anh là bạn trai của em….”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau