Chương 21: Nhóc ghen tuông
Kiều Dật sững người, nước sôi trong ly tràn ra ngoài, tay anh bị nóng, anh theo bản năng buông ly ra, cái ly rơi mạnh xuống đất, nước cà phê nóng hổi trong ly bắn lên người ông chủ.
Kiều Dật: "......"
Cao Hải: "........"
Kiều Dật nhanh chóng xin lỗi: "Ngại quá, xin lỗi sếp......"
Tay chân Kiều Dật lập tức luống cuống hết cả lên, anh không biết nên lau nền gạch trước hay là đưa khăn tay cho Cao Hải lau nước cà phê trên người hắn trước. Nhưng cái này làm sao lau sạch được, cái đầu Kiều Dật muốn nổ tung, quần áo này vừa nhìn đã biết là không hề rẻ, với hoàn cảnh của anh bây giờ làm sao có thể bồi thường được đây?
Cao Hải không trách anh, ngược lại còn mỉm cười: "Cậu đừng kích động như vậy chứ? Công ty của chúng ta vốn tương đối cởi mở mà, cho dù cậu thật sự là gay thì tôi cũng không đuổi việc cậu đâu."
Kêu Dật vẫn đang do dự, anh phản bác lại: "Em, em không phải....... Là em ấy nói với sếp sao?"
Cao Hải nói: "Cậu ấy không có nói."
Kiểu Dật nghĩ nghĩ, dù cho sau này anh và Bùi Minh Phong có thể thành hay không thì tạm thời anh cũng không muốn mọi người trong công ty cảm thấy anh là một người đồng tính, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Em ấy là bạn trung học của em, tụi em thuê chung nhà thôi."
Kiều Dật đánh giá vẻ mặt của ông chủ, nhưng không nhìn ra được hắn có tin hay không, Cao Hải nói đầy ẩn ý: "À.... Vậy sao? Thật ra tôi cũng không nghĩ cậu thuộc kiểu người như vậy. Nhưng còn cậu bạn học của cậu thì lại khác."
Chuyện này còn có thể nhìn ra hả? Kiều Dật nửa tin nửa ngờ, anh còn cảm thấy dáng người của Bùi Minh Phong bây giờ rất men nữa là, lần đầu tiên gặp hắn anh chưa bao giờ nghĩ rằng tính hướng của Bùi Minh Phong là cong cả. Vậy sao sếp lại có thể nhìn ra được?
Kiều Dật đành đổi đề tài, khó xử hỏi: "Sếp...... quần áo của sếp rất đắt đúng không?"
Dường như Cao Hải không ngờ anh sẽ hỏi chuyện này: "À, cũng được."
"Cũng được" của người có tiền chính là rất đắt, Kiều Dật thành thật nhận tội: "Sếp ơi em mới nộp một tháng tiền nhà, giờ tiền trong tay còn eo hẹp lắm. Có thể đem quần áo đến tiệm giặt ủi giặt thử trước không ạ? Em sẽ chịu tiền giặt ủi cho. Nếu giặt mà vẫn không sạch, vậy em sẽ bồi thường giá gốc cho sếp..... Hay là, sếp trừ thẳng vào tiền lương của em được không?"
Cao Hải lại cúi đầu, Kiều Dật nhìn theo tầm mắt của hắn thì thấy Cao Hải đang nhìn tay anh, hắn nói: "Cậu xem tay của cậu kìa, bị phỏng đó lên rồi. Tôi cũng không có nhỏ nhen vậy đâu, cậu không cần cậu đền tiền áo cho tôi. Cậu vẫn nên nhanh chóng xử lý vết phỏng trên tay mình một chút đi, cậu đang dựa vào cái tay này để kiếm cơm đấy."
Kiều Dật ngượng ngùng cảm ơn ông chủ rồi rời đi.
Thật ra Kiều Dật vẫn còn lo lắng như cũ, anh không biết sếp rốt cuộc có tin cái lý do thái thoác vụng về của anh hay không, nhưng không hiểu sao anh lại có cảm giác dù cho ông chủ có thấy điểm kỳ lạ giữa anh và Bùi Minh Phong thì cũng sẽ không đi truyền ra ngoài.
Về điểm này thì Bùi Minh Phong không bằng sếp, lúc trước đi gặp bác sĩ Lạc khám bệnh, Kiều Dật đã dặn hắn đừng nói mấy chuyện bạn trai gì đó, kết quả hắn vừa mở miệng liền trực tiếp nói thẳng ra. Thật là cái miệng không hiểu chuyện.
Những Kiều Dật nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được tối hôm đó khi về nhà anh đã làm những gì.
Sau khi Kiều Dật về nhà, anh rối rắm hồi lâu, cuối cùng cảm thấy thay vì ngồi nghĩ đông nghĩ tây thì không bằng trực tiếp hỏi Bùi Minh Phong luôn.
Bùi Minh Phong hơi tủi thân: "Em không có nói mà. Lần trước vì em nhất thời mất khống chế nói ra quan hệ của của tụi mình trước mặt bác sĩ Lạc nên mới làm anh không vui còn gì, bây giờ sao em dám nói tiếp chứ, lỡ anh lại giận em nữa thì sao."
Bùi Minh Phong nghe Kiều Dật nhắc tới ông chủ của anh, sắc mặt lập tức không được tự nhiên, chua xót nói: "Anh đừng thân thiết với hắn ta nữa, em cảm thấy hắn không phải là người tốt......."
Kiều Dật khó chịu: "Em mới gặp anh ấy một lần, sao em biết anh ấy là người thế nào? Không có căn cứ."
Bùi Minh Phong nghẹn ngào một lát, ậm ừ nói: "Hắn nửa ôm anh tới cửa, còn động tay động chân."
Kiều Dật cảm thấy hắn lại nghĩ nhiều nên an ủi hắn: "Anh uống say, người ta lái xe đưa anh về, còn khiêng anh vào nhà đã là rất có tình nghĩa rồi. Em đừng nghĩ nhiều nữa, không phải ai cũng giống như chúng ta đâu. Em có cần phải thấy anh đi cùng với người đàn ông nào là liền ghen tuông như vậy không? Lần trước dẫn em đi gặp bác sĩ Lạc khám bệnh cũng vậy."
Bùi Minh Phong: " Nhưng em cảm thấy hắn có mưu đồ gây rối."
Kiều Dật: "Anh đã là một người đàn ông hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, cũng không phải là thần tiên gì, suốt ngày em lo lắng người khác đến quyến rũ anh để làm gì? Anh có thể tự mình biết. Em còn nói em có thể cảm nhận được ai là gay, nhưng lần này em nhìn nhầm rồi, sếp Cao người ta đã có vợ chưa cưới."
Kiều Dật tự nhận mình có dáng vẻ không tồi, hồi tiểu học với cấp hai thì còn ổn nhưng sau khi lên trung học rồi thì bỗng nhiên không còn vận đào hoa nữa, đến tận bây giờ, anh cảm thấy có thể mặt mình vẫn còn đẹp trai nhưng không còn mị lực như trước nữa nên không được nhiều người thích. Anh hoàn toàn không biết những người khác sẽ có tâm tư gì với anh.
Bùi Minh Phong cau mày, dù cho hắn có nói như thế nào thì Kiều Dật cũng không tin, trong lòng hắn không khỏi có chút phiền não, bộc lộ một ít cảm xúc khác hẳn bình thường: "Có vợ chưa cưới rồi anh cũng không được dính vào."
Kiều Dật là người có thần kinh thô nhưng lúc này cũng mơ hồ nhận ra ác ý của Bùi Minh Phong, nhưng rất nhanh nó đã biến mất.
Bùi Minh Phong vẫn mang dáng vẻ thâm tình chân thành, thế nhưng lần này hắn lại vô cùng ghen tuông, giống như một con chó xấu xa, vờ như tốt bụng: "Anh, là em sợ anh bị bắt nạt, đề phòng người khác là cần thiết mà."
Kiều Dật ngẫm lại, có lẽ mới nãy anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Anh cảm thấy thật buồn cười, bản thân Bùi Minh Phong chỉ là một cậu nhóc còn chưa dứt sữa, vậy mà lại đi nhắc anh nên làm việc thế nào sao? Tốt xấu gì anh cũng đã công tác được ba bốn năm, dù có thế nào thì cũng không cần một "tân binh" như Bùi Minh Phong nhắc nhở anh đâu.
Nhưng được người khác quan tâm thì luôn là chuyện tốt, Kiều Dật thích có người quan tâm mình, mặc kệ là tốt hay xấu, chỉ cần đặt anh vào vị trí số 1 trong lòng là được.
Thời gian chuyển đến cuối tháng.
Trước khi diễn ra hôn lễ của lão Thẩm, Kiều Dật đã xin được thẻ tín dụng. Anh đi mua quà trước, chọn được một món quà rất thực dụng, là một con robot quét rác có giá hơn một ngàn tệ, hơn nữa còn hỏi Thẩm Hiền xem cậu ta có mua trước chưa, không có thì anh mới mua. Trước hôn lễ hai ngày thì tặng cho cậu ta. Đến hôm diễn ra hôn lễ, anh lại bỏ thêm một bao lì xì dày một ngàn lẻ tám tệ, vỏ ngoài viết bốn chữ 'Trăm năm hạnh phúc', sau đó đi đến khách sạn.
Ban đầu Kiều Dật còn đang suy nghĩ không biết có nên dẫn Bùi Minh Phong đi tham gia hôn lễ chung với mình không, nhìn Bùi Minh Phong tội nghiệp, anh không đành lòng nên cuối cùng vẫn dẫn hắn đi theo.
Trước khi đi, Kiều Dật lại dặn dò "bé ngốc nghếch": "Anh vẫn chưa nói quan hệ của chúng ta cho bọn họ nghe, em đừng có nói lung tung đó nha? Không phải là anh không cho em danh phận đâu, anh định dẫn em cho bạn bè anh gặp trước, để bọn họ quen rồi, biết em là người tốt. Chứ nếu anh lập tức nói quan hệ của chúng mình cho bọn h0 biết, bọn họ nhất định sẽ bị dọa chết khiếp. Em nói có đúng không?"
Bùi Minh Phong gật đầu: "Đúng."
Quần áo Bùi Minh Phong mang ra tương đối bình thường, nhưng dù gì hắn cũng là đại thiếu gia, tùy tiện lấy đại một bộ trong tủ quần áo của hắn cũng đều là hàng hiệu, hôm nay cẩn thận chọn ra một bộ, chỉnh chu xong thì hắn trở nên thật bảnh trai, tựa như một viên kim cương vừa được phủi bụi.
Kiều Dật không khỏi tán thưởng: "Hôm nay Tiểu Phong cũng thật đẹp trai."
Bùi Minh Phong cúi đầu nhìn anh, mỉm cười nói: "Mỗi ngày anh cũng rất đẹp trai."
Kiều Dật đỏ mặt: "Ừm, chúng ta lén nói cho nhau nghe là được rồi, tới lúc đó em đừng có nói lộ ra hết đấy."
Nói thật, Kiều Dật có chút phiền muộn.
Vốn dĩ anh nghĩ dựa vào tình cảm của mình với Thẩm Hiền, có lẽ anh nên được làm phù rể cho cậu ta, mấy anh em chung phòng ký túc xá lúc trước cũng đồng ý.
Nhưng chắc là vì chuyện anh vay tiền nên chị dâu không thích anh? Hiểu thì có thể hiểu được, nhưng trong lòng Kiều Dật vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Hôm nay là ngày vui của anh em, anh không nên làm mất vui.
Thẩm Hiền giành một bàn cho bạn bè đến tham gia tiệc cưới, đại học, trung học, cấp 2 đều ngồi cùng nhau.
Bùi Minh Phong đến ăn ké thì ngồi bên cạnh Kiều Dật, tuy rằng ngoài miệng không nói lung tung cái gì nhưng hắn vẫn luôn gắp đồ ăn cho Kiều Dật, nào là lột tôm, lột cua, thịt nhúng xong cũng gắp vào chén của Kiều Dật, bản thân thì không có cái nào, vô cùng có kiên nhẫn.
Kiều Dật cảm giác có người ngồi cùng bàn chú ý đến bọn họ, anh khẽ đẩy chân Bùi Minh Phong dưới bàn, nhỏ giọng nói: "Tự anh ăn được rồi, em đừng gắp nữa. Tiểu Phong, em lo lấp đầy bụng em đi."
Bùi Minh Phong nói: "Em không sao, em không đói."
Kiều Dật: "Không phải là vấn đề có đói bụng hay không? Em không thấy mọi người đều đang nhìn chúng ta sao? Nào có chuyện hai tên đàn ông dính nhau như này."
Bùi Minh Phong vô tội đáng thương nhìn anh một lát rồi "Ừm" một tiếng, nói: "Vậy thôi....."
Trong lòng Kiều Dật lập tức tràn ngập cảm giác tội lỗi, Tiểu Phong đối xử với anh tốt như vậy, anh còn lo này lo kia, không cho nói thì cũng thôi đi, giờ lột cho anh mấy con tôm còn bị anh mắng, Kiều Dật cảm thấy mình thật cặn bã, trêu đùa trái tim người ta
Kiều Dật suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gắp cho Bùi Minh Phong một miếng sườn cừu nướng
Gương mặt của Minh Phong lập tức hiện lên một nụ cười, sáng ngời như ánh mặt trời, hoàn toàn không để ý chuyện vừa rồi
Giữa chừng Kiều Dật có đi nhà vệ sinh.
Hôm nay đi dự đám cưới khiến tâm tình anh rất vi diệu, mấy tháng trước anh cũng từng có bạn gái, có tiền tiết kiệm, đang chuẩn bị làm hôn lễ,hướng tới cuộc sống bình yên hạnh phúc anh mơ ước đã lâu, có vợ có con, gần đầu giường đặt thêm một cái lò sưởi.
Kết quả bỗng nhiên anh không có vợ, bây giờ còn chạy tới muốn làm gay...... dạo gần đây quả thật anh đã bắt đầu lo lắng về cuộc sống tương lai của mình và Bùi Minh Phong rồi, nếu anh và hắn thật sự ở bên nhau thì chắc có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không có một hôn lễ quang minh chính đại như thế này đâu nhỉ?
Kêu Dật mang một bụng đầy tâm sự quay về.
Còn chưa tới nơi, từ phía xa xa Kiều Dật đã nhìn thấy Bùi Minh Phong đang ngồi tại chỗ nói chuyện cùng với một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, còn mỉm cười với người ta.
Kiều Dật: "......"
Cao Hải: "........"
Kiều Dật nhanh chóng xin lỗi: "Ngại quá, xin lỗi sếp......"
Tay chân Kiều Dật lập tức luống cuống hết cả lên, anh không biết nên lau nền gạch trước hay là đưa khăn tay cho Cao Hải lau nước cà phê trên người hắn trước. Nhưng cái này làm sao lau sạch được, cái đầu Kiều Dật muốn nổ tung, quần áo này vừa nhìn đã biết là không hề rẻ, với hoàn cảnh của anh bây giờ làm sao có thể bồi thường được đây?
Cao Hải không trách anh, ngược lại còn mỉm cười: "Cậu đừng kích động như vậy chứ? Công ty của chúng ta vốn tương đối cởi mở mà, cho dù cậu thật sự là gay thì tôi cũng không đuổi việc cậu đâu."
Kêu Dật vẫn đang do dự, anh phản bác lại: "Em, em không phải....... Là em ấy nói với sếp sao?"
Cao Hải nói: "Cậu ấy không có nói."
Kiểu Dật nghĩ nghĩ, dù cho sau này anh và Bùi Minh Phong có thể thành hay không thì tạm thời anh cũng không muốn mọi người trong công ty cảm thấy anh là một người đồng tính, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Em ấy là bạn trung học của em, tụi em thuê chung nhà thôi."
Kiều Dật đánh giá vẻ mặt của ông chủ, nhưng không nhìn ra được hắn có tin hay không, Cao Hải nói đầy ẩn ý: "À.... Vậy sao? Thật ra tôi cũng không nghĩ cậu thuộc kiểu người như vậy. Nhưng còn cậu bạn học của cậu thì lại khác."
Chuyện này còn có thể nhìn ra hả? Kiều Dật nửa tin nửa ngờ, anh còn cảm thấy dáng người của Bùi Minh Phong bây giờ rất men nữa là, lần đầu tiên gặp hắn anh chưa bao giờ nghĩ rằng tính hướng của Bùi Minh Phong là cong cả. Vậy sao sếp lại có thể nhìn ra được?
Kiều Dật đành đổi đề tài, khó xử hỏi: "Sếp...... quần áo của sếp rất đắt đúng không?"
Dường như Cao Hải không ngờ anh sẽ hỏi chuyện này: "À, cũng được."
"Cũng được" của người có tiền chính là rất đắt, Kiều Dật thành thật nhận tội: "Sếp ơi em mới nộp một tháng tiền nhà, giờ tiền trong tay còn eo hẹp lắm. Có thể đem quần áo đến tiệm giặt ủi giặt thử trước không ạ? Em sẽ chịu tiền giặt ủi cho. Nếu giặt mà vẫn không sạch, vậy em sẽ bồi thường giá gốc cho sếp..... Hay là, sếp trừ thẳng vào tiền lương của em được không?"
Cao Hải lại cúi đầu, Kiều Dật nhìn theo tầm mắt của hắn thì thấy Cao Hải đang nhìn tay anh, hắn nói: "Cậu xem tay của cậu kìa, bị phỏng đó lên rồi. Tôi cũng không có nhỏ nhen vậy đâu, cậu không cần cậu đền tiền áo cho tôi. Cậu vẫn nên nhanh chóng xử lý vết phỏng trên tay mình một chút đi, cậu đang dựa vào cái tay này để kiếm cơm đấy."
Kiều Dật ngượng ngùng cảm ơn ông chủ rồi rời đi.
Thật ra Kiều Dật vẫn còn lo lắng như cũ, anh không biết sếp rốt cuộc có tin cái lý do thái thoác vụng về của anh hay không, nhưng không hiểu sao anh lại có cảm giác dù cho ông chủ có thấy điểm kỳ lạ giữa anh và Bùi Minh Phong thì cũng sẽ không đi truyền ra ngoài.
Về điểm này thì Bùi Minh Phong không bằng sếp, lúc trước đi gặp bác sĩ Lạc khám bệnh, Kiều Dật đã dặn hắn đừng nói mấy chuyện bạn trai gì đó, kết quả hắn vừa mở miệng liền trực tiếp nói thẳng ra. Thật là cái miệng không hiểu chuyện.
Những Kiều Dật nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được tối hôm đó khi về nhà anh đã làm những gì.
Sau khi Kiều Dật về nhà, anh rối rắm hồi lâu, cuối cùng cảm thấy thay vì ngồi nghĩ đông nghĩ tây thì không bằng trực tiếp hỏi Bùi Minh Phong luôn.
Bùi Minh Phong hơi tủi thân: "Em không có nói mà. Lần trước vì em nhất thời mất khống chế nói ra quan hệ của của tụi mình trước mặt bác sĩ Lạc nên mới làm anh không vui còn gì, bây giờ sao em dám nói tiếp chứ, lỡ anh lại giận em nữa thì sao."
Bùi Minh Phong nghe Kiều Dật nhắc tới ông chủ của anh, sắc mặt lập tức không được tự nhiên, chua xót nói: "Anh đừng thân thiết với hắn ta nữa, em cảm thấy hắn không phải là người tốt......."
Kiều Dật khó chịu: "Em mới gặp anh ấy một lần, sao em biết anh ấy là người thế nào? Không có căn cứ."
Bùi Minh Phong nghẹn ngào một lát, ậm ừ nói: "Hắn nửa ôm anh tới cửa, còn động tay động chân."
Kiều Dật cảm thấy hắn lại nghĩ nhiều nên an ủi hắn: "Anh uống say, người ta lái xe đưa anh về, còn khiêng anh vào nhà đã là rất có tình nghĩa rồi. Em đừng nghĩ nhiều nữa, không phải ai cũng giống như chúng ta đâu. Em có cần phải thấy anh đi cùng với người đàn ông nào là liền ghen tuông như vậy không? Lần trước dẫn em đi gặp bác sĩ Lạc khám bệnh cũng vậy."
Bùi Minh Phong: " Nhưng em cảm thấy hắn có mưu đồ gây rối."
Kiều Dật: "Anh đã là một người đàn ông hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, cũng không phải là thần tiên gì, suốt ngày em lo lắng người khác đến quyến rũ anh để làm gì? Anh có thể tự mình biết. Em còn nói em có thể cảm nhận được ai là gay, nhưng lần này em nhìn nhầm rồi, sếp Cao người ta đã có vợ chưa cưới."
Kiều Dật tự nhận mình có dáng vẻ không tồi, hồi tiểu học với cấp hai thì còn ổn nhưng sau khi lên trung học rồi thì bỗng nhiên không còn vận đào hoa nữa, đến tận bây giờ, anh cảm thấy có thể mặt mình vẫn còn đẹp trai nhưng không còn mị lực như trước nữa nên không được nhiều người thích. Anh hoàn toàn không biết những người khác sẽ có tâm tư gì với anh.
Bùi Minh Phong cau mày, dù cho hắn có nói như thế nào thì Kiều Dật cũng không tin, trong lòng hắn không khỏi có chút phiền não, bộc lộ một ít cảm xúc khác hẳn bình thường: "Có vợ chưa cưới rồi anh cũng không được dính vào."
Kiều Dật là người có thần kinh thô nhưng lúc này cũng mơ hồ nhận ra ác ý của Bùi Minh Phong, nhưng rất nhanh nó đã biến mất.
Bùi Minh Phong vẫn mang dáng vẻ thâm tình chân thành, thế nhưng lần này hắn lại vô cùng ghen tuông, giống như một con chó xấu xa, vờ như tốt bụng: "Anh, là em sợ anh bị bắt nạt, đề phòng người khác là cần thiết mà."
Kiều Dật ngẫm lại, có lẽ mới nãy anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Anh cảm thấy thật buồn cười, bản thân Bùi Minh Phong chỉ là một cậu nhóc còn chưa dứt sữa, vậy mà lại đi nhắc anh nên làm việc thế nào sao? Tốt xấu gì anh cũng đã công tác được ba bốn năm, dù có thế nào thì cũng không cần một "tân binh" như Bùi Minh Phong nhắc nhở anh đâu.
Nhưng được người khác quan tâm thì luôn là chuyện tốt, Kiều Dật thích có người quan tâm mình, mặc kệ là tốt hay xấu, chỉ cần đặt anh vào vị trí số 1 trong lòng là được.
Thời gian chuyển đến cuối tháng.
Trước khi diễn ra hôn lễ của lão Thẩm, Kiều Dật đã xin được thẻ tín dụng. Anh đi mua quà trước, chọn được một món quà rất thực dụng, là một con robot quét rác có giá hơn một ngàn tệ, hơn nữa còn hỏi Thẩm Hiền xem cậu ta có mua trước chưa, không có thì anh mới mua. Trước hôn lễ hai ngày thì tặng cho cậu ta. Đến hôm diễn ra hôn lễ, anh lại bỏ thêm một bao lì xì dày một ngàn lẻ tám tệ, vỏ ngoài viết bốn chữ 'Trăm năm hạnh phúc', sau đó đi đến khách sạn.
Ban đầu Kiều Dật còn đang suy nghĩ không biết có nên dẫn Bùi Minh Phong đi tham gia hôn lễ chung với mình không, nhìn Bùi Minh Phong tội nghiệp, anh không đành lòng nên cuối cùng vẫn dẫn hắn đi theo.
Trước khi đi, Kiều Dật lại dặn dò "bé ngốc nghếch": "Anh vẫn chưa nói quan hệ của chúng ta cho bọn họ nghe, em đừng có nói lung tung đó nha? Không phải là anh không cho em danh phận đâu, anh định dẫn em cho bạn bè anh gặp trước, để bọn họ quen rồi, biết em là người tốt. Chứ nếu anh lập tức nói quan hệ của chúng mình cho bọn h0 biết, bọn họ nhất định sẽ bị dọa chết khiếp. Em nói có đúng không?"
Bùi Minh Phong gật đầu: "Đúng."
Quần áo Bùi Minh Phong mang ra tương đối bình thường, nhưng dù gì hắn cũng là đại thiếu gia, tùy tiện lấy đại một bộ trong tủ quần áo của hắn cũng đều là hàng hiệu, hôm nay cẩn thận chọn ra một bộ, chỉnh chu xong thì hắn trở nên thật bảnh trai, tựa như một viên kim cương vừa được phủi bụi.
Kiều Dật không khỏi tán thưởng: "Hôm nay Tiểu Phong cũng thật đẹp trai."
Bùi Minh Phong cúi đầu nhìn anh, mỉm cười nói: "Mỗi ngày anh cũng rất đẹp trai."
Kiều Dật đỏ mặt: "Ừm, chúng ta lén nói cho nhau nghe là được rồi, tới lúc đó em đừng có nói lộ ra hết đấy."
Nói thật, Kiều Dật có chút phiền muộn.
Vốn dĩ anh nghĩ dựa vào tình cảm của mình với Thẩm Hiền, có lẽ anh nên được làm phù rể cho cậu ta, mấy anh em chung phòng ký túc xá lúc trước cũng đồng ý.
Nhưng chắc là vì chuyện anh vay tiền nên chị dâu không thích anh? Hiểu thì có thể hiểu được, nhưng trong lòng Kiều Dật vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Hôm nay là ngày vui của anh em, anh không nên làm mất vui.
Thẩm Hiền giành một bàn cho bạn bè đến tham gia tiệc cưới, đại học, trung học, cấp 2 đều ngồi cùng nhau.
Bùi Minh Phong đến ăn ké thì ngồi bên cạnh Kiều Dật, tuy rằng ngoài miệng không nói lung tung cái gì nhưng hắn vẫn luôn gắp đồ ăn cho Kiều Dật, nào là lột tôm, lột cua, thịt nhúng xong cũng gắp vào chén của Kiều Dật, bản thân thì không có cái nào, vô cùng có kiên nhẫn.
Kiều Dật cảm giác có người ngồi cùng bàn chú ý đến bọn họ, anh khẽ đẩy chân Bùi Minh Phong dưới bàn, nhỏ giọng nói: "Tự anh ăn được rồi, em đừng gắp nữa. Tiểu Phong, em lo lấp đầy bụng em đi."
Bùi Minh Phong nói: "Em không sao, em không đói."
Kiều Dật: "Không phải là vấn đề có đói bụng hay không? Em không thấy mọi người đều đang nhìn chúng ta sao? Nào có chuyện hai tên đàn ông dính nhau như này."
Bùi Minh Phong vô tội đáng thương nhìn anh một lát rồi "Ừm" một tiếng, nói: "Vậy thôi....."
Trong lòng Kiều Dật lập tức tràn ngập cảm giác tội lỗi, Tiểu Phong đối xử với anh tốt như vậy, anh còn lo này lo kia, không cho nói thì cũng thôi đi, giờ lột cho anh mấy con tôm còn bị anh mắng, Kiều Dật cảm thấy mình thật cặn bã, trêu đùa trái tim người ta
Kiều Dật suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gắp cho Bùi Minh Phong một miếng sườn cừu nướng
Gương mặt của Minh Phong lập tức hiện lên một nụ cười, sáng ngời như ánh mặt trời, hoàn toàn không để ý chuyện vừa rồi
Giữa chừng Kiều Dật có đi nhà vệ sinh.
Hôm nay đi dự đám cưới khiến tâm tình anh rất vi diệu, mấy tháng trước anh cũng từng có bạn gái, có tiền tiết kiệm, đang chuẩn bị làm hôn lễ,hướng tới cuộc sống bình yên hạnh phúc anh mơ ước đã lâu, có vợ có con, gần đầu giường đặt thêm một cái lò sưởi.
Kết quả bỗng nhiên anh không có vợ, bây giờ còn chạy tới muốn làm gay...... dạo gần đây quả thật anh đã bắt đầu lo lắng về cuộc sống tương lai của mình và Bùi Minh Phong rồi, nếu anh và hắn thật sự ở bên nhau thì chắc có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không có một hôn lễ quang minh chính đại như thế này đâu nhỉ?
Kêu Dật mang một bụng đầy tâm sự quay về.
Còn chưa tới nơi, từ phía xa xa Kiều Dật đã nhìn thấy Bùi Minh Phong đang ngồi tại chỗ nói chuyện cùng với một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, còn mỉm cười với người ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất