Pinocchio Thân Mến

Chương 27: Tạo thời cơ

Trước
Kiều Dật cả đêm thức trắng.

Thật ra lúc trước anh cảm thấy hai người bọn họ ngủ trên chiếc giường này rất chật chội, nhỏ tới mức một người ngủ cũng không thể tính là rộng được, cố gắng nhét hai người nằm thế thôi, muốn trở mình một cái cũng khó, anh ngủ cũng không ngon, bản thân thích ôm gì đó mới ngủ được, Bùi Minh Phong của mặc cho anh ôm, ngược lại còn ôm lấy anh, để cánh tay và bả vai cho anh gối của một đêm cũng không tất giận.

Bùi Minh Phong không ở đây, anh bỗng nhiên cảm thấy cái giường này cực kỳ trống trải, còn rất lạnh lẽo, nhưng rõ ràng anh đã mở điều hòa không khí rồi mà.

Kiều Dật đã lên kế hoạch, có lẽ họ sẽ đổi sang một chỗ ở lớn hơn, đổi một giường ngủ mới hơn, nhưng bây giờ..... Haizz.

Một khi Kiều Dật nhắm mắt lại, lập tức anh sẽ nhớ tới cảnh tượng buổi tối chia tay với Bùi Minh Phong, Bùi Minh Phong ngồi vào xe, không thèm nhìn anh lấy một cái, sườn mặt anh tuấn nhưng lại lạnh lùng, cửa kính chậm rãi nâng lên đến khi hoàn toàn đóng lại, anh không thể nhìn thấy khung cảnh trong xe nữa, chỉ có thể ngây ngốc nhìn cái bóng đen xì của mình phản chiếu trên lớp kính thủy tinh, trong lòng ngập tràn sự hổ thẹn.

Là anh đã làm chuyện xấu, làm sao có thể trách Bùi Minh Phong trở mặt vô tình được?

Kiều Dật không biết mình đang ngủ mớ hay là tỉnh táo, một lát sau, anh lại nhớ đến khi bọn họ triền miên, Bùi Minh Phong sẽ ghé sát vào tai và bả vai anh tỉ mỉ hôn hít, hết lần này đến lần khác không chút do dự nói "Em yêu anh".

Anh luôn không kiên nhẫn, lại ghét đau, ghét mệt, nếu không phải Bùi Minh Phong kiên nhẫn dỗ anh như thế, anh đã mặc kệ từ lâu rồi.

Bây giờ anh rất nhớ nhung cảm giác ấm áp khi họ ôm nhau, mồ hôi cùng tan vào nhau.

Tại sao chứ?

Cho dù Bùi Minh Phong nhớ lại, ban đầu anh đã lừa hắn, nhưng mấy ngày nay hắn nói nhiều câu "Em yêu anh" như vậy, chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?

Tại sao lại tức giận với anh như vậy?

Kiều Dật trằn trọc, trái tim như bị quăng vào chiên trong chảo dầu nóng, sau đó bị ném vào hầm băng, lạnh lẽo, nóng rực.

Giọng nói của Bùi Minh Phong cứ quanh quẩn trong lòng anh.

— "Trong lòng em, chuyện của anh không phải chuyện nhỏ, đều là chuyện lớn cả."

— "Kiều Dật, tại sao anh lại muốn gạt em?"

— "Anh, em rất thích anh."

— "Kiều Dật, em cảm thấy anh vẫn còn nói dối em."

— "Được ở bên cạnh anh, em rất hạnh phúc."

— "Xin lỗi, em phải về rồi."

Nửa đêm Kiều Dật liên tục hoảng sợ giật mình tỉnh dậy, nhưng vẫn không tỉnh táo hoàn toàn, đầu óc vẫn luôn mê man, đau nhức như muốn vỡ ra, nhưng nhắm mắt lại thì không tài nào ngủ được, cứ lặp lại như thế đến khi hừng đông, toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh.

Chuông báo thức hối thúc anh tỉnh dậy đi làm vang lên đúng giờ.

Đại não bị tra tấn một đêm chỉ thị tứ chi cơ thể hoạt động, không cho phép tinh thần sa sút biếng nhác, cánh tay và thắt lưng cử động đầu tiên, ngồi dậy, hai chân duỗi ra, gập xuống giẫm lên nền đất, sau đó đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.

Chỉ có thiếu niên mới xem thất tình là chuyện trời sập, con người là một loại động vật sinh sống trong rừng rậm "xã hội", dù cho không có ai bên cạnh cũng sẽ không ảnh hưởng gì.

Cho dù là khó chịu, công việc và cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Kiều Dật đi vào buồng vệ sinh, liếc nhìn trên giá để đồ, một đôi cốc tình nhân, mỗi chiếc có một bàn chải đánh răng trong đó, bàn chải cũng là đồ tình nhân, bọn chúng cùng nghiêng về giữa, đầu bàn chải vừa vặn chạm vào nhau.

Kiều Dật sửng sốt một lát, không biết vì sao, dường như cuối cùng cũng không kìm lòng được nữa, nước mắt như bị hỏng van tràn ra từ hốc mắt.

Cho đến bây giờ anh vẫn không muốn thừa nhận chuyện Bùi Minh Phong đã rời đi, anh thật sự không tin Bùi Minh Phong không thích anh, rốt cuộc là do đâu chứ?

Anh khó chịu như vậy, Bùi Minh Phong không đau lòng cho anh sao? Tại sao không quay lại tìm anh?

Khi Kiều Dật đến công ty, hốc mắt vẫn còn đỏ bừng.

May là các đồng nghiệp đều là thẳng nam, không ai phát hiện ra sự không thích hợp nhỏ bé này của anh.

Kiều Dật vực dậy tinh thần, khiến bản thân tập trung vào công việc.

Tập trung cả ngày trời, chớp mắt đã đến giờ tan làm, Kiều Dật lề mề không muốn về nhà, anh về làm gì nữa? Đối mặt với sự thật ở nhà không còn ai chờ anh sao?

Đồng nghiệp tò mò hỏi: "Tiểu Kiều, sao hôm nay không vội về nhà vậy? Công việc không phải đã xong rồi sao? Bạn gái cậu hôm nay không nấu cơm cho cậu à?"

Hỏi cái gì không hỏi lại hỏi đúng vấn đề này, Kiều Dật vốn định nhờ vào công việc để quên đi chuyện đó, bây giờ lập tức trở nên khó ở, anh nghĩ nghĩ một lát rồi thành thật nói: "Chia tay rồi."

Đồng nghiệp: "...."

Đồng nghiệp xấu hổ nhanh chóng giải thích: "Xin lỗi nhé, tôi không biết, xin lỗi nhiều."

Kiều Dật chết lặng trả lời: "Không sao."

Không ngờ ngày hôm sau, mọi người trong tổ bọn họ đều biết Kiều Dật bị đá.

Một nhóm nhỏ tụ lại an ủi anh:

"Không sau đâu, trên đời này chỗ nào không có hoa thơm."

"Đúng vậy, Tiểu Kiều đẹp trai như vậy, tóc cũng vẫn còn dày lắm."



"Tôi cũng từng bị đá rồi nè, công việc của chúng ta bận rộn như vậy, rất khó để xử lý tốt chuyện tình cảm."

"Hôm nào tôi giới thiệu cho cậu một cô gái khác, cậu còn trẻ thế mà."

Kiều Dật: "........."

Sao anh lại cảm thấy phiền muộn hơn trước vậy?........

Thật là chuyện tốt chưa ra cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm.

Ngay cả sếp cũng biết.

Giữa trưa, mọi người gần như đều đã ăn cơm xong, Kiều Dật mới yên lặng đi đến căn tin ăn cơm, chỉ còn lại một miếng cá chiên bé xíu, anh đang muốn lấy, nhưng lần này anh đã thông minh phát hiện ra sếp đang đứng bên cạnh mình, chủ động nói: "Sếp muốn hả? Vậy sếp lấy đi."

Cao Hải thông cảm: "Không sao, nghe nói gần đây tâm trạng của cậu không tốt à, tôi sẽ không đoạt đồ người khác thích đâu."

Nhà ăn không còn người, có rất nhiều chỗ trống nhưng Cao Hải vẫn muốn ngồi cùng bàn ăn với anh, chắc là hắn cảm thấy một mình ăn cơm quá cô đơn?

Kiều Dật không muốn nói chuyện, gần đây anh không có tinh thần, nào có an nhàn thoải mái đi nịnh bợ cấp trên, Kiều Dật càng lúc càng phát hiện bản thân mình là một tên phế vật, khó trách nhiều năm như vậy vẫn lủi thủi như một con chó, ngay cả Bùi Minh Phong cũng không thích anh nữa.

Bỏ đi, phế vật thì phế vật! Anh thích sống thế nào thì sống thế đó vậy!

Cao Hải lặng lẽ đánh giá anh, dáng vẻ của Kiều Dật rất xinh đẹp, nhưng dường như anh hoàn toàn không biết bản thân mình đẹp, dù cho bây giờ anh có đang chán nản buồn rầu thì trên người anh vẫn toát ra một loại mị lực đặc biệt.

Cao Hải ho nhẹ hai tiếng, hỏi: "Tiểu Kiều, cậu cảm thấy công việc gần đây có thuận lợi không?"

Kiều Dật ngước mắt nhìn, chẳng lẽ sếp đi nghi ngờ anh bị cảm xúc chi phối nên không thể hoàn thành tốt công việc à, anh thẳng thắn nói: "Em không có làm ảnh hưởng tới công việc đâu ạ."

Cao Hải: "Ừm...... Không phải tôi nghi ngờ cậu làm việc không tốt đâu, cậu vẫn đang làm việc rất tốt, tôi đều thấy cả."

Kiều Dật "à" một tiếng: "Cảm ơn sếp."

Nói xong, anh lại tiếp tục vùi đầu ăn cơm, không muốn nói chuyện với cấp trên của mình nữa.

Kiều Dật thật sự không có chỗ phát tiết, nín nhịn hai ngày, thật lòng là có hơi khó chịu, anh hỏi em gái xem nó có thể tâm sự với mình không.

Bạn bè xung quanh cũng chỉ có mỗi em gái biết anh đang yêu đương.

Tình cảm của anh trai là chuyện lớn, Kiều Vũ đương nhiên sẽ giúp đỡ rồi, cô khiếp sợ nói: "Con người anh sao thế này? Em chỉ mới biết chuyện có vài ngày. Sao anh lại nhanh chóng rơi vào bể tình rồi lại bị đá nhanh như vậy. Anh đó, có phải bị người ta lừa nữa không?"

Kiều Dật nói: "Anh đã rất khó chịu rồi, em đừng nói anh thế nữa."

Sau đó lại bổ sung: "Em ấy không có lừa anh. Thật sự đó."

Kiều Vũ hỏi: "Vậy em hỏi anh chút, anh có tiêu tiền cho người ta chưa?"

Kiều Dật: ".......Tiêu rồi."

Kiều Vũ: "Tiêu bao nhiêu?"

Kiều Dật: "Tụi anh sống chung...... Tiền thuê nhà và sinh hoạt phí đều do anh trả, sau đó em ấy bị bệnh, anh lấy tiền đưa em ấy đi khám......"

Kiều Vũ trừng to mắt: "Hừ, còn nói bản thân không bị lừa!"

Kiều Dật nhanh chóng giải thích: "Thật sự không có mà, khi đó em ấy chưa tìm được việc làm, không còn cách nào khác cả, sau đó em ấy lấy tiền lương một tháng của mình mua laptop cho anh, đối xử với anh rất tốt."

"Em ấy phụ trách việc quét dọn, nấu cơm cũng rất ngon, cái gì cũng nghĩ cho anh."

Kiều Vũ nghe anh nói thì khá dao động: "Vậy còn được.....Con người cũng không tệ lắm. Nhưng mà, nếu giống như anh nói thì không phải cô ấy rất thích anh sao? Tại sao hai người lại chia tay? Hơn nữa nhìn sao cũng giống cô ấy đá anh, bộ người nhà cô ấy không đồng ý à?"

Hình như Kiều Dật thở dài một cái rồi mới nói: "Gia cảnh nhà em ấy tốt lắm, cực kỳ giàu có, nói về gia thế quả thật là anh không xứng. Anh nhớ là em ấy rất thích anh...... Anh không biết sao em ấy lại cứ thể bỏ đi như vậy, dù cho anh có phạm lỗi nhưng anh cũng đã giải thích với em ấy rồi mà."

Kiều Vũ hoang mang hỏi: "Trước tiên anh nói em nghe anh phạm lỗi gì đi đã."

Kiều Dật hơi do dự, không dám nói, bị em gái hối thúc vài lần mới nói: "Vậy thì phải nói từ lúc bắt đầu, anh và em ấy ở bên nhau là vì có hôm anh vừa vặn nhìn thấy em ấy bị ngã cầu thang, anh đưa em ấy đến bệnh viện......"

Kiều Vũ hỏi: "Sau đó cô ấy lấy thân báo đáp?"

Kiều Dật lắc đầu: "Không phải, em ấy đập đầu mất trí nhớ, anh lừa em ấy, nói mình là bạn trai của ẻm, ẻm tin thiệt."

Kiều Vũ hít sâu một hơi: "......"

Kiều Dật: "Nhưng anh đã nghĩ trong khoảng thời gian này bọn anh là yêu nhau là thật, rõ ràng em ấy nói thích anh...... Rồi mấy hôm trước em ấy bị bệnh mấy ngày, sau đó không phục trí nhớ, biết anh lừa ẻm, nên đi luôn rồi."

Kiều Vũ lại hít sâu một hơi: "......"

Kiều Vũ trong hộp thoại video call bày ra vẻ mặt không thể tin nổi nhìn anh trai mình: 'Kiều Dật, em nghiêm túc hỏi anh một chuyện. Có phải anh đã lên giường với cô ấy rồi không?"

Sau đó cô thấy anh mình gật đầu.

Một lúc lâu sau Kiều Vũ vẫn không thể thốt nên lời: "Em không biết nên nói gì với anh nữa."



"Em cảm thấy đầu tiên anh phải chấn chỉnh lại thái độ của mình đã, tự anh nghe xem lúc anh nói câu đó đi, anh đây là đang "mồi chài"* đó biết không? Em cảm thấy anh vẫn chưa nhận thức được sai lầm mình phạm phải nghiêm trọng đến nhường nào. Em thật sự không ngờ anh lại có thể làm ra loại chuyện này, em cảm thấy rất thất vọng về anh. Sự trong trắng của người ta anh cũng lừa đi mất, hai chữ "xin lỗi" căn bản không thể giải quyết được chút gì cả, hiểu không?"

*Mồi chài: Quyến rũ, lôi kéo người ta vào tròng

Kiều Dật: "Anh biết, anh biết mình sai rồi. Anh cũng không phải...... Thật đó, là em ấy câu dẫn anh trước."

Kiều Vũ có hơi tức giận: "Anh đừng nói mấy lời này, vừa nghe đã tức rồi, là mấy câu điển hình của bọn trai đểu, cái gì mà cô ấy câu dẫn anh?"

Bỗng nhiên cô nhớ đến một chuyện, hỏi: "Anh đừng nói với em, lúc đó cô ấy vẫn còn trinh đó nha?"

Kiều Dật giật mình, Bùi Minh Phong quả thật là xử nam, nhưng anh thấy em gái tức giận như vậy, có hơi ngại nên không trả lời.

Kiều Vũ thấy anh mình không phủ nhận, biết mình đã hỏi trúng chỗ rồi, quả nhiên liền nổi giận: "Hèn chi người ta đá anh!"

Kiều Dật tủi thân nói: "Nhưng mà anh cũng là xử nam mà......"

Kiều Vũ: "Con gái với con trai sao mà giống nhau được à?"

Kiều Dật nghèn nghẹn, anh vẫn không có can đảm nói mình đang yêu đàn ông, hơn nữa anh còn là người nằm dưới.

Kiều Dật ủ rũ nói: "Em đừng mắng anh nữa, anh thật sự biết mình sai rồi."

Kiều Vũ tức giận nói: "Anh nói với em thì có ích gì? Anh nên thành thật đi giải thích với người ta đi, nếu không muốn phụ cô ấy, không muốn chia tay vậy thì anh đi cầu xin người ta đi. Nói thật em không muốn động viên anh chút nào. Nếu anh không phải là anh ruột của em, em đã kéo anh vào danh sách đen rồi, sao anh có thể đểu như vậy chứ? Kiều Dật, là anh gạt người ta, còn lừa người ta lên giường, hơn nữa người ta còn là xử nữ, anh thật sự rất đểu cáng rồi đó! Trời đất ơi..... Anh đã chủ động tìm cô ấy chưa?"

Kiều Dật lại lắc đầu.

Kiều Vũ tức đến bật cười: "Mấy ngày rồi? Chẳng lẽ anh còn chờ cô ấy đến giải thích với anh, xin anh quay lại với mình à?"

Kiều Dật: "......Anh không dám đi tìm em ấy."

Kiều Vũ: "Đến gạt người anh còn dám, vậy mà lại không dám đi tìm cô ấy? Chả trách lần này anh khẳng định mình không bị lừa, hóa ra là anh đi lừa người khác. Anh à, anh không thể vì bị người ta lừa một lần mà chìm trong trụy lạc đi lừa người khác đâu."

Kiều Dật bị cô mắng, trong lòng càng trở nên buồn bực hơn, thế nhưng lại có thêm dũng khí, hỏi:"Anh nên giải thích thế nào?"

Kiều Vũ: "Sao em biết? Em chưa từng yêu đương, cũng chưa từng lừa người khác, tự anh nghĩ đi, anh nhất định phải nhận thức sai lầm của mình, khắc sâu, thành khẩn xin lỗi."

Kiều Dật: "......."

Kiều Vũ thấy anh sắp khóc tới nơi thì có hơi mềm lòng: "Từ nhỏ đến giờ em chưa từng thấy anh vì cô gái nào mà hồn bay phách lạc như này...... Tóm lại, em nghĩ dù cho cô ấy có tha thứ cho anh hay không, anh vẫn phải thành thật xin lỗi người ta cho đàng hoàng, vậy mới là đàn ông."

Kiều Dật gật đầu: "Anh biết rồi."

Kiều Dật cảm thấy Tiểu Vũ nói đúng.

Mặc kệ thế nào, anh vẫn phải trịnh trọng đứng trước mặt Bùi Minh Phong giải thích rõ ràng, anh cũng không có hy vọng xa vời rằng Bùi Minh Phong sẽ tha thứ cho mình.

Nghĩ thì nghĩ như vậy.

Nhưng sự thật khi cần làm chuyện đó, Kiều Dật vẫn không biết mình nên làm gì, anh còn giữ số điện thoại của Bùi Minh Phong, trước tiên là phải gửi tin nhắn cho hắn đã, nhưng anh lại không biết nên gửi cái gì, ngồi phát sầu hết hai ngày trời.

Sau đó Kiều Dật nhìn thấy tin tức của Bùi Minh Phong trên một trang web cổng thông tin.

Không biết Bùi Minh Phong đã xử lý cái "ông chú" kia thế nào.

Dù sao, xem ra Bùi Minh Phong đã đoạt lại quyền lực vào tay rồi.

Kiều Dật nhìn thấy bức ảnh của Bùi Minh Phong trên trang tin tức, anh tuấn đến nỗi dọa người, khí chất ưu tú tỏa ra toàn thân khiến người ta khao khát nhưng lại sợ hãi.

Nhìn Bùi Minh Phong tỏa sáng hệt như ánh mặt trời, Kiều Dật bỗng nhiên nhục chí, ý thức sâu sắc sự thật bọn họ vốn không phải là người cùng một thế giới.

Bùi Minh Phong bận rộn như vậy, chẳng lẽ còn muốn Bùi Minh Phong tìm thời gian thích hợp với anh chỉ để nghe một câu giải thích thôi sao? Lỡ như bị từ chối, vậy thì xấu hổ lắm, thế không phải là tự rước lấy nhục sao?

Kiều Dật ngơ ngác nhìn bức hình của Bùi Minh Phong trên màn hình máy tính, anh sững sờ đến xuất thần.

Đột nhiên nghe thấy người bên cạnh nói: "Tôi nói lần trước sao cứ cảm thấy bạn của cậu có hơi quen mắt, dáng vẻ của cậu ấy rất giống Bùi Minh Phong đấy.". Bạn‎ đang‎ đọc‎ tr????уện‎ tại‎ #‎ T????????MT‎ ????????????E????.Ⅴn‎ #

Kiều Dật đột nhiên hoàn hồn lại, không biết từ bao giờ Cao Hải đã đứng bên cạnh anh, anh "hả" một tiếng, ngốc nghếch nói: "Là, là có hơi giống......"

Kiều Dật vội vàng đóng cửa sổ trang tin tức lại, giải thích: "Cửa sổ pop up của tin tức tự nhiên hiện lên, em tiện tay mở ra xem chút thôi, xin lỗi ạ, bây giờ em bắt đầu làm việc ngay."

Cao Hải mỉm cười: "Lần nào cậu cũng thế? Giống như xem tôi là tên sếp lòng dạ độc ác vậy, tôi không vô nhân đạo thế đâu."

Cao Hải nói chuyện với anh mấy câu nữa thì rời đi, Kiều Dật thở phào một hơi, mỗi lần nói chuyện với Cao Hải, anh liền cảm thấy cả người không được tự nhiên. Anh cứ cảm thấy Cao Hải đối xử với anh có chút không giống với khi đối xử với những đồng nghiệp khác, nhưng cụ thể là không giống chỗ nào thì anh không nói được.

Lúc này, chiếc điện thoại Kiều Dật đặt bên cạnh bàn phím bỗng run lên một cái, một thông báo có tin nhắn mới hiện lên.

Kiều Dật nhìn thấy tên người gửi đến: [Tiểu Phong]

Chính là hai chữ ấy, Kiều Dật lập tức hoảng hốt, anh muốn mở nó ra xem theo bản năng nhưng lại sợ nhìn thấy những nội dung làm mình đau lòng.

Anh hít sâu vài lần, chuẩn bị tâm lý thật tốt mới mở tin nhắn ra:

[Em suy nghĩ rồi, anh chăm sóc em lâu như vậy, cũng tiêu không ít tiền cho em, em vẫn nên trả lại số tiền đó cho anh, khi nào anh rảnh để đến đây tìm em? Ban ngày em bận khá nhiều việc, buổi tối anh qua đây đi, ba ngày này em đều có thời gian rảnh rảnh.]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước