Producer Hàng Đầu Giới Điện Ảnh

Chương 19

Trước Sau
Edit + Beta: Vịt

Kết thúc chương trình phỏng vấn, Hàn Huấn lại trở về cuộc sống sáng tác lười biếng lại phong phú, cậu lười nhác ở bên cửa sổ sát đất biệt thự mọc nấm, chờ lúc Từ Tư Miểu đêm khuya trở về, liền bắt đầu đề xuất yêu cầu.

"Từ tổng, tôi muốn ăn lẩu."

"Từ tổng, tôi muốn ăn gà nướng."

"Từ tổng, tôi muốn ăn núi băng tuyết liên bạch hạc trên trời."

"...... Đây là thứ quỷ gì." Từ Tư Miểu muốn chọn order takeaway cũng không biết nên tìm quán nào!

Hàn Huấn nằm ngửa trên đệm dựa ở cửa sổ sát đất, hai chân vắt lên như xác chết không có hình tượng, hữu khí vô lực nói: "Tôi chỉ là tùy tiện nghĩ mấy thứ người bình thường sẽ không ăn, anh tùy tiện gọi ăn khuya đi."

Cậu khoảng thời gian này làm cái gì cũng không lên tinh thần nổi,《Trái tim mỹ vị》gặp phải cổ chai lớn, bởi vì cậu không muốn tuần hoàn kịch bản từng đoạt giải đời trước, nhưng muốn tránh sáng ý đã thành hình, một lần nữa sáng tạo một bộ kịch bản khiến mình thỏa mãn, còn khó hơn viết một câu chuyện không liên quan.

Tình tiết và nhân vật trong truyện cũ không ngừng quanh quẩn trong đầu, hơi không để ý, cậu lại viết xuống nội dung không hài lòng.

Từ Tư Miểu gọi ít lẩu nửa đêm, đặc biệt phái người ra ngoài bưng lẩu về.

Bởi vì anh ra tay hào phóng, ông chủ còn tặng một bình rượu trắng nhỏ.

Đầy bàn chất đầy thịt heo thịt bò thịt dê, Hàn Huấn nhìn gầy, hoàn toàn là một động vật ăn thịt, chỉ có Từ Tư Miểu sẽ phối hợp chay mặn ăn một ít cải trắng, củ sen.

Nồi lẩu nóng hổi, hai người dùng lò vi sóng nấu, vừa ăn vừa xem phim điện ảnh cũ.

《Nhân chứng tố cáo》năm 1958, Hàn Huấn đã xem vô số lần, ngay cả lời thoại của vai phụ cũng có thể thuộc lòng, nhưng cậu vẫn sẽ xem đi xem lại mấy bộ điện ảnh kinh điển này, học tập người điện ảnh thế hệ trước nắm trong tay hình ảnh và tiết tấu.

Từ Tư Miểu là lần đầu tiên xem《Nhân chứng tố cáo》, lúc kết cục ngoài dự đoán xuất hiện, anh không nhịn được thở dài: "Cậu nói người phụ nữ này mưu đồ cái gì?"

"Bởi vì tình yêu có thể khiến người ta điên cuồng." Tay phải Hàn Huấn cầm đũa vớt thịt, tay trái chỉ phía trước, nói: "Từ tổng, anh xem kỹ, đây là mới là thứ quan trọng nhất cả bộ phim."

Từ Tư Miểu vừa ngẩng đầu, nhìn thấy nhắc nhở chữ trắng ở cuối cùng phim —

Để trải nghiệm xem phim nhiều người hơn, làm ơn không nên tiết lộ nội dung phim.

Từ Tư Miểu:......

Không nghĩ tới điện ảnh năm 1958 cứ như vậy có tính toán view trước.

Sau khi xác định Từ Tư Miểu thấy rõ, Hàn Huấn lại đổi bộ phim cũ, sở thích hàng ngày của cậu chính là xem đi xem lại phim kinh điển, mà sở thích, cũng đã trở thành sở thích của Từ Tư Miểu.

Tối muộn ăn lẩu xem phim đen trắng, hai người vậy mà còn có thể vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện.

Lẩu lần này ông chủ biến nguyên liệu thành cay đặc biệt, Từ Tư Miểu rốt cục cảm nhận được cái gì gọi là cay đau khổ tột cùng lại vẫn muốn ăn, cười nói: "Tại sao trong nước thích cay vậy?"

Hàn Huấn nói: "Bởi vì ngon."

Từ Tư Miểu tìm tìm, vặn mở rượu trắng được tặng trên bàn uống thử một hớp, vị cay nhất thời hóa giải không ít.

Anh cau mày nói: "Thả nào ông chủ tặng rượu trắng, hóa ra là giải cay."



Hàn Huấn nhìn chằm chằm anh, rượu trắng giá rẻ đựng trong bình nhỏ, Từ Tư Miểu uống như phẩm rượu brandy vậy, trước khi vào miệng nhẹ nhàng lắc thân bình một cái, khẽ ngửi mùi rượu, giống như trên tay chính là rượu trắng cất hầm quý giá đáng được phẩm.

Từ Tư Miểu có rất nhiều thói quen nhỏ, đều duy trì ưu nhã thân sĩ, Hàn Huấn hỏi vấn đề vẫn luôn muốn biết: "Từ tổng, anh là con lai sao?"

Trong nháy mắt, ánh mắt Từ Tư Miểu liếc tới, con ngươi màu vàng nhạt ở trong hốc mắt sâu tràn ra ánh sáng thăm dò.

"Tại sao đột nhiên hỏi cái này?" Ngữ khí Từ Tư Miểu trầm chút, giống như không muốn người khác nhắc đến vấn đề này.

Hàn Huấn cảm nhận được bài xích của anh, nói thẳng: "Bởi vì tướng mạo và thói quen của anh, không giống phú nhị đại bình thường."

Mặc dù thường xuyên giả làm có tiền không có não, nhưng diễn xuất vừa nhìn biết ngay là anh sống an nhàn sung sướng, mang theo phong thái không cách nào bỏ qua.

"Ông ngoại tôi là người gốc hoa di dân đến Anh đời đầu, bà ngoại tôi là người Anh." Từ Tư Miểu để rượu trắng xuống nói, "Cho nên tôi coi như là con lai 1/4 đi."

À, đời sau của thục nữ Anh, mắt Hàn Huấn xoạt cái phát sáng hỏi: "Vậy anh ở Anh ăn cái gì?"

Từ Tư Miểu biết cậu đang viết phim mỹ thực, đối với thức ăn toàn thế giới đều cảm thấy hứng thú.

Nhưng anh khẽ hất cằm lên, hài hước nói: "Lúc không vội thì ăn núi băng tuyết liên bạch hạc trên trời, bận thì ngay cả thằn lằn nướng cũng ăn."

Hàn Huấn căn bản không có bởi vì nói giỡn mà lùi bước, cậu nóng lòng muốn hiểu suy nghĩ của những người khác đối với mỹ thực, "Vậy anh cảm thấy ăn ngon nhất là gì?"

Từ Tư Miểu rũ mắt xuống, nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Hẳn là...... một quả trứng gà chiên đi."

Hàn Huấn chờ nghe mỹ thực kiểu núi băng tuyết liên bạch hạc trên trời, kết quả đáp án khiến cậu kinh ngạc.

Từ Tư Miểu nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cậu, bật cười nói: "Tôi hồi nhỏ trong nhà có đầu bếp chuyên biệt, mùi vị thức ăn nấu không tệ. Nhưng có một buổi sáng, bữa sáng của tôi chỉ có một quả trứng chiên, ở mép còn cháy, chọc vào cứng ngắc, ăn vào trong miệng...... Ài, quả nhiên khó ăn giống như vẻ ngoài của nó."

Anh nói, không ngăn được nụ cười đắm chìm trong hồi ức, "Nhưng tôi cảm thấy đó là món ngon nhất trên đời. Bởi vì quả trứng chiên đó là thành phẩm mà mẹ tôi lần đầu xuống bếp làm ra, vẻ mặt bà ấy rất thấp thỏm, cứ hỏi tôi có phải rất khó ăn không, nếu như khó ăn thì đừng miễn cưỡng. Nhưng tôi nói với bà, ngon, đây là trứng rán ngon nhất mà con từng ăn."

Ăn ngon đến 10 năm nay, anh cũng có thể nhớ tới mùi vị quả trứng chiên kia, muối nhiều, bên mép khét lẹt, hoàn toàn là bữa ăn đen tối so với bữa sáng bình thường.

Nhưng mà Từ Tư Miểu thích mong đợi trong mắt mẹ, chỉ cần có thể khiến bà vui, ngày ngày ăn trứng khét như vậy, Từ Tư Miểu cũng nguyện ý.

Ài.

Trên mặt Hàn Huấn bỗng nhiên một hồi vẻ mặt trong mờ mịt lại thông suốt, đại não cậu đang suy nghĩ nhanh chóng.

"Cái đó, cái đó......" Hàn Huấn mở miệng mấy lần, tổ chức ngôn ngữ, cuối cùng làm theo suy nghĩ, hỏi, "Vậy lúc anh ở Anh, biết mỹ thực truyền thống Trung Quốc chứ?"

"Biết thì biết, nhưng tôi không có hứng thú gì với thức ăn, nhà chúng tôi cũng không làm sao ăn đồ Trung, nhưng mà, ông ngoại tôi thích rượu, trong hầm rượu nhà chúng tôi cất giữ rượu ngon mà ông ấy sưu tầm cả thế giới về. Trong đó có mấy phòng, riêng một cái để rượu ngon Trung Quốc, hơn nữa còn đặc biệt bảo bối dựa theo điều kiện cần thiết của bọn nó làm phòng riêng biệt, nữ nhi hồng, thiêu đao tử, trúc diệp thanh, mỗi phòng hầm rượu ông ấy còn đích thân viết thơ treo lên tường."

Từ Tư Miểu cầm chai rượu, học bộ dáng ông ngoại, thì thầm: "Lan lăng mỹ tửu úc kim hương, ngọc oản thịnh lai hổ phách quang, đã sử chủ nhân năng túy khách, bất tri hà xử thị tha thương (*)."

((*) Đây là bài thơ "Khách trung tác" của Lý Bạch. Tạm dịch là: Rượu ngon đất Lan Lăng thơm mùi hoa uất kim/Đựng trong chén ngọc sáng màu hổ phách/Nếu như chủ nhân biết làm cho khách say/Thì còn biết nơi nào là tha hương.)

Anh một hơi cạn sạch, rượu trắng được tặng hiển nhiên không đúng khẩu vị của anh, uống cau mày lại, con ngươi màu vàng nhạt sáng màu hổ phách, còn say lòng người hơn rượu.

Từ Tư Miểu vẻ mặt cười khổ để bình rượu trắng xuống nói: "Đáng tiếc, sau khi ông ngoại tôi mất, những rượu đó vẫn đặt chỗ đó, không ai sẽ vừa đọc thơ vừa uống bọn nó."



Nhất cử nhất động của Từ Tư Miểu, đem tùy ý trong văn hóa rượu tự nhiên hoàn mỹ bày ra trước mặt Hàn Huấn.

Mỹ nhân như vẽ tự thành thơ.

Cậu đột nhiên thông suốt, tình cảm tràn đầy muốn biểu đạt từng câu nhảy ra, khiến cậu không khống chế được cầm lấy notebook, dưới ngòi bút sinh gió, miệt mài làm việc.

Thấy Hàn Huấn bắt đầu viết viết viết, Từ Tư Miểu cau mày không vui hỏi: "Cậu lại viết cái gì?"

"Viết anh."

Quán mỹ thực Italy gì đó!

Mỹ thực Italy gì đó va chạm với văn hóa mỹ thực Trung Hoa!

Hàn Huấn rốt cuộc biết chỗ kiếp trước không hài lòng ở đâu, là tình cảm!

Người Ý sao có thể khen ngợi đầy miệng thừa nhận huyền bí của mỹ thực Trung Hoa, người hiểu được huyền bí của mỹ thực Trung Hoa, không thể nào không có tình cảm với mảnh đất này.

Thức ăn ngon nhất trên đời không tồn tại, cho dù chọn ra thức ăn ngon nhất thế giới, cũng sẽ có người sau khi ăn thử cảm thán hời hợt: Chỉ vậy thôi.

Bởi vì mỗi người đều có tình cảm thuộc về mình, món ngon mỹ vị không có tình cảm có thể ngay cả thằn lằn nướng cũng không so được.

Hàn Huấn chuyên tâm sửa kịch bản, quay trở lại cuộc sống trạch dài dằng dặc.

Cậu cấu tứ tuôn ra, từ bỏ sửa kịch bản, mà là bắt đầu một lần nữa.

Chờ cậu từ trong choáng váng sửa kịch bản thoát ra ngoài, cả bộ《Trái tim mỹ vị》đã không hề giống với kịch bản đoạt giải kiếp trước, ngay cả ý nghĩa biểu đạt chính cũng hoàn toàn khác.

Một vị gốc Hoa lớn lên ở Anh lần đầu tiên bước chân vào quê hương Trung Hoa, một mình tìm kiếm con đường mà ông ngoại đã từng đi, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, hồi vị lại mùi vị món ngon mà ông ngoại thương nhớ cả đời.

Tuổi nhân vật chính xác định là 60 tuổi, Hàn Huấn dựa vào cảm giác tạo ra một vị gốc Hoa giống như lão ngoan đồng, hắn ngôn ngữ không sõi, không hiểu tiếng Trung, nhưng có thể đọc thuộc lòng rõ từng con chữ《Khách trung hành》của Lý Bạch.

Lan Lăng mỹ tửu úc kim hương, ngọc oản thịnh lai hổ phách quang.

Đãn sử chủ nhân năng túy khách, bất tri hà xử thị tha hương.

Đối với vai chính Francis Trần mà nói, nước Anh là cố hương, Trung Hoa là quê hắn.

Nhưng đối với nhân vật phụ Trần Minh Thư mà nói, nước Anh là quê hắn, Trung Hoa mới là cố hương.

Ông và cháu trải qua ký ức 100 năm, hiện ra chính là biến hóa nghiêng trời lệch đất 100 năm của Trung Hoa.

Con hẻm nhỏ cũ kỹ tan hoang, biến thành con đường thương mại phồn hoa sạch sẽ, sạp nhỏ dầu mỡ, biến thành quán ăn sáng loáng như mới.

Canh trứng gà rót trong bát sứ miệng rộng, chén hoa xanh gốm sứ, đối lập mạnh mẽ, khiến tâm tư Hàn Huấn kích động.

Từ bối cảnh mở màn viết đến kết thúc, linh cảm của Hàn Huấn chạy điên cuồng trong kịch bản, trái tim trong lồng ngực nhảy kịch liệt, từng lời giống như máu trong linh hồn chảy ra, đốt cháy đầu ngón tay cậu.

Nếu như vì cầm được "Giải biên kịch xuất sắc nhất", kịch bản hẳn nguyên vẹn, giống như kiếp trước viết ra một người Ý ngôn ngữ không thông, không chút keo kiệt ngôn từ nào khen ngợi mỹ thực Trung Hoa.

Nhưng bây giờ, cậu quan tâm không phải là giải, mà là một câu truyện hoàn mỹ khiến cậu thỏa mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau