Producer Hàng Đầu Giới Điện Ảnh
Chương 52
Edit + Beta: Vịt
Rex không có ở đây, Hàn Huấn rốt cục có thể ngồi trở lại vương tọa sofa, quả nhiên lúc nghiêm túc viết kịch bản, vẫn là ngồi chỗ này thoải mái nhất.
Gần tới cơm tối, hai anh em này rốt cục quay về.
Hàn Huấn ngừng gõ lại, nói với Từ Tư Miểu: "Từ tổng, mấy hôm nay phim trường bận, tôi đi đi về về lãng phí thời gian, cho nên buổi tối tôi đến ở khách sạn."
Hàn Huấn đã dự đoán phản ứng của Từ Tư Miểu, gì mà nghiện diễn không chịu không buông, kiên quyết không đồng ý Hàn Huấn chạy một mình.
Cậu đã chuẩn bị xong xem trò vui, lại không nghĩ rằng Từ Tư Miểu gật gật đầu, dịu dàng hỏi: "Được, lần này phim trường ở khu Ảnh thị Hồng Tường, buổi tối ở khách sạn Đông Nguyệt khá gần, thu dọn xong đồ chưa? Chưa dọn xong lát nữa ăn cơm anh dọn giúp em, miễn cho em lại nhét mấy bộ đồ thể thao liền đi ra ngoài."
Trong lời nói lộ ra quan tâm, Hàn Huấn còn chưa kịp cảm động về sự bình thường của kim chủ, anh đã nói với em trai: "Rex, mấy hôm nay em cứ ở nhà, ra ngoài nhớ mang theo bảo tiêu, mặc dù trị an ở Trung Quốc tốt, nhưng không có nghĩa là không có nguy hiểm."
Lời dặn dò này quá kỳ cục, Hàn Huấn nghe cũng cau mày, nói: "Từ tổng, tôi là nói, tôi ra ngoài ở khách sạn một mình."
Một mình, không mang theo thú cưng.
"Không được." Từ Tư Miểu cười lắc đầu, "Không có em anh không ngủ được."
Hàn Huấn:......
Ok, cậu biết rồi, vở kịch vui này đã bắt đầu, Từ Tư Miểu không có ý định muốn kết thúc.
Dựa theo kinh nghiệm trải qua thời gian dài của Hàn Huấn, cậu chỉ cần câm miệng kinh diễm, thưởng thức kỹ thuật diễn tỉ mỉ của Từ tổng là được.
Hiển nhiên, Rex không hiểu đây là tiết mục lưu giữ Từ Tư Miểu, lông mày mảnh khơi lên, trong đôi mắt giận dữ, "Dựa vào cái gì?"
Dựa vào cái gì tên này đi đâu, Daniel sẽ đi đến đó, mà mình chỉ có thể ở trong căn biệt thự nát này!
Từ Tư Miểu cười, nói: "Bởi vì khách sạn gần phim trường vừa hẹp vừa bé, em ở không quen."
"Anh ở được, em cũng ở được." Rex hết sức kiên trì, đôi con ngươi mà lam liếc về phía Hàn Huấn, "Em không cho phép người này lợi dụng anh nữa."
"Em ấy không lợi dụng anh." Từ Tư Miểu đi tới, cố ý ngồi xuống bên cạnh Hàn Huấn, ôm lấy vai cậu, "Bọn anh là lưỡng tình tương duyệt, ngầm xác định cả đời."
Rex nổi khùng không chút báo trước, nói: "Daniel, anh ta căn bản không xứng với anh!"
"Xứng hay không, không phải em nói."
Hàn Huấn cảm giác mình rảnh phát điên mới lãng phí thời gian ở chỗ này.
Rex và Từ Tư Miểu thật sự rất thích hợp đi diễn phim tổng tài ngu ngốc, hoàn mỹ bày ra Từ tổng muốn cãi nhau hòa hảo, càng cãi nhau càng hòa hảo.
Quả nhiên nghệ thuật khởi nguồn từ cuộc sống, tổng tài bá đạo thật sự không lừa mình, hóa ra đây chính là cuộc sống hàng ngày của bọn họ, mà mình là lửa đạn trong thường ngày.
Trong khói thuốc súng mồm này, trong lòng Hàn Huấn mệt mỏi.
Cậu khép notebook lại, nói: "Từ tổng, anh và ngài Aylov huynh đệ tình thâm, tôi ở đây dễ quấy rầy các anh."
"Không sao." Từ Tư Miểu cười đến như mèo ăn vụng cá, "Em có thể kêu nhỏ tiếng chút."
Hàn Huấn:......
Rex khẳng định nghe hiểu, nếu không đôi con ngươi xanh xinh đẹp kia cũng sẽ không tràn đầy khinh thường nhìn Hàn Huấn.
Hàn Huấn thật sự tích ngụm máu ở ngực không phun ra được, rất muốn túm đầu Từ Tư Miểu, xem xem bên trong có phải đựng phế liệu đồi trụy không.
Nếu như viết ép bạn gái cũ mưu sát, cậu nhất định phải cho bạn gái cũ một kết cục đau đến không muốn sống hận không thể kiếp sau cũng không đầu thai làm người, để trút mối hận trong lòng.
Cậu mặc kệ, hai anh em tiếp tục xé, xé đến càng vang đội, Hàn Huấn ôm máy tính đi lên tầng, ngay cả chào hỏi cũng không thèm chào.
Hàn Huấn không nói gì đã đi, Từ Tư Miểu sẽ không bỏ qua cho cậu dễ dàng.
Từ tổng dùng âm thanh ngọt nhất kiếp này để hô: "Huấn Huấn, bọn mình không đến khách sạn sao?"
"Tôi đau đầu đi ngủ, cơm tối đưa vào phòng tôi, bye."
Ở thêm lúc nữa, cậu sợ mình cầm dao giết người, trải qua nửa đời sau ăn năn ở trong tù.
Kế hoạch khách sạn của Hàn Huấn thất bại, cậu thề, nếu mình thu dọn hành lý một mình đến khách sạn, không đến 2 tiếng, Từ Tư Miểu đã có thể tìm đến cửa diễn màn kịch máu chó "Anh chỗ nào không tốt em lại vứt bỏ anh".
Hơn nữa, còn sẽ có cái đuôi Rex bám theo sau.
Mệt, rất mệt mỏi.
Hàn Huấn luôn lấy viết kịch bản để giải sầu, lần này thật sự không viết ra được gì, ăn cơm xong liền đi ngủ, dính gối là ngủ mất.
Sau đó, cậu mơ thấy một con mèo to.
Mèo to màu vàng, hoàn toàn không có đáng yêu của động vật họ mèo, hai mắt hẹp dài híp lại, toàn thân đề phòng cong lại, bỗng nhiên chạy đến trước mặt cậu, há miệng cắn cậu một cái, liếm sau cổ cậu ra một mảng vết tích ướt át.
Đôi mắt màu hổ phách kia vô cùng rung động, đến mức động tác khẽ liếm, cũng khiến Hàn Huấn ở trong mơ cảm nhận được thịt đầu lưỡi đâm vào, giống như muốn liếm sạch da thịt cậu.
Hàn Huấn bị đánh thức.
Cậu thần chí mơ hồ ngồi ngu trên giường, không biết mình nên triển khai tình tiết này thành truyện sở thú giả tưởng, hay là coi như một cơn ác mộng bình thường mà quên đi.
Nhưng mà, cậu rõ ràng cảm thán mình chịu đựng sâu sắc độc hại của Từ Tư Miểu, lúc sợ hãi đến cùng cực, cậu lại ở trong mơ hô: Từ Tư Miểu, cút đi!
Tại sao nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách cậu sẽ nghĩ ngay đến Từ Tư Miểu?
Đó rõ ràng là con mèo!
Hàn Huấn ngủ không ngon, vác mấy bộ quần áo thể thao mang theo máy tính liền đi ra ngoài.
Giờ mới một ngày, cậu đã sắp suy nhược thần kinh, lại ở chung với anh em hào môn, rất có thể sớm chết bất đắc kỳ tử.
Vì mười mấy bộ kịch bản cậu vẫn chưa viết ra, Hàn Huấn quyết định yêu quý tính mạng, rời xa thổ hào.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Khách sạn không thể ở, vậy thì đến ở nhà Văn lão.
Cậu vẫn không tin, hai anh em không biết xấu hổ này, dám xông vào trong nhà Văn Hạc Sơn đức cao vọng trọng, trình diễn bridge plot tổng tài cưỡng đoạt máu chó.
Sẽ bị báo cảnh sát bắt đi đó!
Hàn Huấn quyết định không về biệt thự, sau khi kết thúc công việc quay một ngày, tìm một lý do vô cùng hợp tình hợp lý, chạy đến nhà Văn Hạc Sơn ở chực.
Dọc đường đi, Văn lão thể hiện lo lắng vô tận của trưởng bối đối với vãn bối, "Ống nước đang yên đang lành sao lại nổ chứ, có phải khu cháu ở cũ quá rồi không, cho nên mới khiến ống nước biến chất?"
"Chắc vậy ạ." Hàn Huấn không dám nói quá rõ ràng, "Vốn cháu định dọn nhà, nhưng vẫn không tìm được thời gian đi xem phòng, khách sạn lại không ở quen, chỉ có thể đến phiền ngài."
"À —" Văn lão cười híp mắt vuốt râu, "Ta còn tưởng cháu cãi nhau với tiểu Từ chứ."
Hàn Huấn:......
"Cháu sai rồi, Văn lão." Hàn Huấn không có mặt mũi tiếp tục bịa chuyện nữa, quả nhiên ở trước mặt người từng trải hiểu sâu biết rộng, lời nói dối của cậu bị đâm liền rách, "Cháu quả thực cãi nhau với Từ tổng chút chút không vui, cho nên muốn ở chỗ ngài tránh đầu gió."
"Hahaha, không cần xấu hổ đâu." Văn lão cười đến râu ria rung loạn, "Thanh niên yêu đương khó tránh khỏi có lúc đỏ mặt tía tai, cháu cứ nói thật với ta, ta cũng sẽ không bán cháu đi."
Cháu không có yêu đương với anh ta!
"Thật ra các cháu cũng không dễ dàng, xa nhau vài ngày đều nguôi giận, cuộc sống sau này có thể đi thông thuận hơn."
Thật sự không có!
Tóm lại, dưới hiểu lầm vui vẻ của Văn lão, Hàn Huấn trở thành một người yêu cáu kỉnh, theo ông về biệt thự Văn gia.
Vừa vào phòng khách, liền phát hiện bên trong phòng lờ mờ, Văn Hàng ở nhà dùng máy chiếu khổng lồ xem phim.
Đó là phim kháng chiến đã cũ, chiếu lên màn hình, cũng có thể nhìn thấy đốm trắng lóe lên.
Hai mắt diễn viên phẫn nộ, diễn ra bộ phim kinh điển nhất lưu truyền đến thời đại này.
"Thầy Hàn?" Văn Hàng mặc kệ phim cũ tiếp tục chiếu, kinh ngạc nghênh đón.
Văn Hạc Sơn giả bộ không vui: "Sao, nhìn thấy Tiểu Hàn liền quên ông nội?"
"Ông nội." Văn Hàng cười làm lành, "Cháu không phải lâu lắm không gặp thầy Hàn sao. Thầy Hàn có kịch bản mới không? Gần đây tôi đang quay《Vùng cấm 10 giây》, kịch bản này cũng không tệ lắm, thầy Hàn có hứng nói chuyện với tôi không?"
Quả nhiên, trong hoàn cảnh đề tài là kịch bản, thần kinh căng thẳng của Hàn Huấn cũng có thể dịu xuống chút.
Trên mặt cậu mang theo nụ cười, đặt balo xuống, vô cùng thả lỏng nói: "Được."
Kể từ khi Từ Tư Miểu phá sản, thái độ của Văn Hàng đối với quan hệ hai người yên bình rất nhiều.
Hàn Huấn tình nguyện giả bộ mình ham hưu vinh, cũng phải phủi sạch quan hệ với mình, đơn giản là động lòng với Từ Tư Miểu.
Người có tiền không còn tiền nữa, Hàn Huấn vẫn ở bên cạnh Từ Tư Miểu, tình cảm như vậy, Văn Hàng đương nhiên không có tư cách xen vào.
Hắn thích kịch bản, cũng thích Hàn Huấn, nhưng sau khi tất cả quay trở lại thích đơn thuần, không nghĩ đến giúp đỡ Hàn Huấn "Thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn" nữa, ngay cả tâm trạng cũng tốt lên.
Hắn không quan tâm từng trải tình cảm của người khác, hắn chỉ để ý kịch bản có mang đến niềm vui cho mình hay không.
Hàn Huấn vừa đến, Văn Hàng đã lôi kéo cậu nói không ngừng.
Ở địa bàn của đạo diễn thế gia, quả thực khiến Hàn Huấn cảm giác vô cùng thoải mái.
Trong không khí cũng tràn ngập hơi thở nghệ thuật, một vật trang trí nhỏ tùy tiện, cũng có thể kể ra một đoạn điện ảnh.
Không cần để ý đến ân oán hào môn, cũng không cần quan tâm đến trêu đùa tâm huyết dâng trào của Từ Tư Miểu, thoải mái đến mức khiến từng tế bào trong cơ thể cũng thả lỏng thích hợp.
(Đứa nào re-up là chó)
Cho nên, Hàn Huấn quyến luyến quên về, lúc thấy Từ Tư Miểu gọi đến, cũng có chút mâu thuẫn.
Văn Hạc Sơn lại cười nói: "Nếu cháu không nhận điện thoại, nó chắc sẽ đến nhà đón cháu."
Văn Hàng vẻ mặt tò mò, hỏi: "Là ai thế?"
"Suỵt." Văn Hạc Sơn ra hiệu đừng lên tiếng với Văn Hàng, thái độ đối với hắn vẫn giống y như đối với trẻ con 2 tuổi, "Chuyện người lớn, trẻ con không cần quan tâm."
Văn Hàng chợt hiểu, vẻ mặt vừa lúng túng vừa bất đắc dĩ.
Hàn Huấn chỉ có thể đứng lên, đến chỗ yên tĩnh nghe điện thoại, nếu không, Văn Hạc Sơn đoán chừng lại muốn bày ra đạo lý yêu đương, nói cậu không thể quá yếu ớt.
Điện thoại vừa thông, Từ Tư Miểu đã chất vấn: "Cậu ở đâu?"
"Tôi không về." Hàn Huấn nói.
"Tôi hỏi cậu ở đâu?" Giọng Từ Tư Miểu có chút nghiêm túc, không thuận không buông truy hỏi.
"...... Nhà Văn lão."
Hàn Huấn cảm giác mình giống học sinh tiểu học cố tình gây sự bỏ nhà đi.
Nhưng mà, cậu nhất định không vè! Lại đối mặt với hai anh em này, cậu sẽ giết người cậu thề!
Không nghĩ tới, Từ Tư Miểu lại cười.
Anh nói: "Tôi biết cậu đang ở nhà Văn lão, may mà cậu không lừa tôi. Cậu cách xa Văn Hàng chút, không được ngủ với hắn. Buổi sáng nhớ ăn sáng, buối tối bận hơn nữa cũng không được thức đêm, đồ ăn của nhà Văn lão nếu không hợp khẩu vị, cậu cứ nói với tôi, tôi bảo chú Hâm đến nấu cơm ở gần đó mang đến cho cậu."
Dặn dò ôn nhu, quả thực không giống Từ Tư Miểu.
"Nghe chưa?"
"Ừ." Hàn Huấn một chút cũng không cảm động, giễu cợt hỏi, "Có phải ngài Aylov ở bên cạnh anh, anh mới nói lời như vậy?"
Bên kia truyền đến một trận cười khẽ, giọng Từ Tư Miểu trầm thấp sâu lắng, "Để ý nó gì chứ? Cậu không ở bên cạnh tôi, tôi mới có thể nói lời như vậy."
"Tôi lo lắng cho cậu á." Từ Tư Miểu nói, "Cậu không thích ở cùng với Rex, ở chỗ Văn lão vài ngày đi. Chờ tôi khuyên nó quay về Anh, sẽ đón cậu về."
Hàn Huấn cảm giác mình giống..... nàng dâu mà mẹ chồng độc ác vào ở, chịu tủi thân lén chạy về nhà mẹ đẻ.
...... Có, có gì đó không đúng?
(Đứa nào re-up là chó)
Cả ngày ở phim trường, Hàn Huấn có chút ngẩn ngơ.
Cậu không cách nào kháng cự lại ôn nhu của Từ Tư Miểu, thậm chí cảm thấy trạng thái của mình rất gay go.
Vốn ghét hai anh em, bởi vì một cú điện thoại, tan thành mây khói, thậm chí rất muốn thu dọn balo về nhà.
Hàn Huấn nhìn các diễn viên đối diễn ngẩn người.
Tình tiết phim đã tiến hành đến phần kết, An Dật và Sầm Gia Hạo rốt cục trở lại thân thể của mình.
Tống Giản hỏi: An Dật, anh có chỗ nào không tốt, em nói đi!
Kiều Khiết Khê đáp: Ngoài có tiền, anh có chỗ nào tốt?
Đúng như Từ Tư Miểu trong lòng Hàn Huấn, có tiền, hài hước, tuấn mỹ, nhưng anh tự cho là đúng, thích chơi, khiến người ta không cảm nhận được chút cảm giác an toàn.
Ừm, Hàn Huấn câu lên ý cười, chỉ cần đào sâu bản chất của Từ tổng ra, hảo cảm khó hiểu trong lòng cậu, liền sẽ biết mất không còn một mống.
Đã từng, cậu hi vọng Từ Tư Miểu trở thành nam chính phim tình cảm, là bởi vì tướng mạo tuấn mỹ, thân phận cao quý, tính cách ôn nhu (diễn) của người này, phù hợp với ảo tưởng của tất cả thiếu nữ đối với một nửa khác tương lai.
Người tính cách thế này, nếu không phải suốt ngày đốt tiền trói chặt nữ chính, khẳng định chia tay giải tán ngay lập tức, biến phim tình cảm thành hồi ký bi tình ngoài tiền ra thì hai bàn tay trắng.
Suy nghĩ cẩn thận, Hàn Huấn cảm giác mình thích hợp với viết phim tình cảm mỗi người một ngả hơn, mà không phải kết cục phim gia đình Sầm Gia Hạo mặt dày mày dạn, cầm hợp đồng bán mình, cầu xin An Dật rủ lòng thương.
Toàn trường đều bị Kiều Khiết Khê trạng thái bình thường làm cảm động, chỉ có Hàn Huấn suy nghĩ bay xa, thậm chí ở trong đầu hủy CP.
Sầm Gia Hạo cưới đại tiểu thư môn đăng hộ đối, An Dật tiếp tục cuộc sống bình thường làm ra làm chơi ra chơi của cô, hoàng tử và công chúa ở bên nhau, cô bé lọ lem vẫn là cô bé lọ lem đó.
"Tiểu Hàn, cháu có hơi thất thần." Lúc ra ngoài, Văn Hạc Sơn cười trêu chọc nói, "Có phải cơm nhà ta không ngon bằng cơm nhà cháu, giường nhà ta không mềm bằng giường nhà cháu không hả?"
"Không có chuyện này đâu." Hàn Huấn cười nhạt nói, "Cháu chỉ nghĩ đến vụ kiện của cháu với Tôn Hạo Nhiên, có chút lo lắng."
Nhắc tới chuyện đứng đắn, Văn Hạc Sơn cũng không tiện tiếp tục nói giỡn, ánh mắt ông cứng rắn nói: "Không cần lo lắng, bọn ta đều ủng hộ cháu, kịch bản và quyền ký tên, nhất định lấy lại cho cháu. Ta vẫn chờ quay《Thần hôn tuyến bộ thủ》đó, kết quả của vụ kiện này, nhất định sẽ không khiến chúng ta thất vọng."
Bọn họ đi ra phim trường, phát hiện ngoài cửa đỗ một chiếc xe thương vụ dài quen mắt, loại kiểu dáng đắt tiền này, Từ Tư Miểu có một chiếc.
"Sao thế, Tiểu Hàn?" Văn Hạc Sơn thấy cậu nhìn chằm chằm chiếc xe cau mày, lên tiếng hỏi.
Hàn Huấn rất xác định biển số xe giống y cái đỗ trong biệt thự ven biển, nhưng Từ Tư Miểu không báo đã trực tiếp đến phim trường đón cậu, khả năng quá nhỏ.
Lúc này mới qua 1 ngày, dựa theo tính của Rex sao có thể hàng phục rời khỏi.
Cậu vẫn đang suy nghĩ, cửa xe liền mở ra, một người Anh vóc người cao to, khí chất xuất chúng đi xuống.
Đôi mắt xanh thẳm tràn đầy không vui kia, nhưng vẫn vẻ mặt nghiêm túc đi tới đây, giọng điệu cứng nhắc dùng tiếng Anh nhanh chóng nói: "Đi theo tôi."
Hàn Huấn không động đậy, lúc nãy tiếng Rex quá nhỏ tốc độ lời quá nhanh phát âm quá tiêu chuẩn, cho nên một thị dân tốt chính gốc của Trung Quốc như cậu, không nghe hiểu.
"À, đây không phải Daniel Roth sao." Văn Hạc Sơn nhìn thấy Rex, mặt lộ vẻ kinh ngạc, thậm chí dùng tiếng Anh nói, "Rất hân hạnh được gặp cậu, ngài Roth."
Cho dù phản ứng của Rex đối với Hàn Huấn rất bất mãn, vẫn duy trì phong thái nên có của gia tộc Aylov.
Thái độ của trưởng lão râu hoa râm này, tốt hơn Hàn Huấn nhiều, Rex khách khí đáp lại: "Cũng rất hân hạnh được gặp ngài, tôn kính......"
"Jack, tôi tên là Jack." Văn Hạc Sơn cười đến vô cùng hiền từ, ông đã rất nhiều năm không dùng tên tiếng Anh, không nghĩ tới còn có cơ hội giới thiệu bản thân.
Ông bắt tay Rex, cười hỏi: "Ngài Roth, đây là muốn dẫn cậu ấy đi đâu?"
"Chút chuyện riêng." Rex nhẹ nhàng thu tay lại, cau mày nhìn về phía Hàn Huấn, rốt cục miễn cưỡng ra hiệu "Mời".
Hắn nói: "Ngài Hàn, xin đi theo tôi."
Thái độ của câu này tốt hơn 1 vạn 8 ngàn lần so với câu đầu tiên, hoàn mỹ thể hiện ra tu dưỡng và khí phách mà một quý tộc nước anh nên có.
Hàn Huấn cảm động, chỉ cần Rex có thể duy trì trình độ này, không nên hạ thấp yêu cầu đối với thân phận cao quý của mình, đã có thể đủ tha thứ tất cả hiểu lầm của Rex đối với cậu.
Dù sao, vẻ ngoài của Rex vui tai vui mắt, nhan khống dù sao cũng phải cho hắn mấy phần mặt mũi.
Hàn Huấn tạm biệt Văn lão, đeo túi đi lên xe thương vụ.
Lời mời ngắn ngủi đã dẫn tới nghị luận nhỏ giọng và chụp hình của vô số người, nơi này là phim trường, ai biết đại soái ca tóc vàng mắt xanh lúc nãy có phải ngôi sao điện ảnh quốc tế nào không.
"Oa!" Quần chúng vây xem đột nhiên xuất hiện tiếng kêu sợ hãi quả thực đâm thủng trời cao.
Trong nháy mắt Hàn Huấn đóng cửa lại, nghe được vô số âm thanh hô: "Đó có phải Daniel Roth không!"
Hàn Huấn ngồi xong, bình tĩnh nhìn người đàn ông tóc vàng ở đối diện nhìn mình hằm hằm, đóng cửa xe, tất cả cao quý ưu nhã của hắn đều không thấy nữa, lông toàn thân đều xù lên, từng lỗ chân lông cũng tràn đầy tức giận.
Không phải, đó là em trai anh ta.
Cảm động vừa mới lên cao của Hàn Huấn cứ như vậy không còn, trực tiếp giơ tay gửi tin nhắn cho Từ Tư Miểu.
— Em trai anh đang ở chỗ tôi.
Tin nhắn gửi đi không đến 3 giây, điện thoại của Hàn Huấn vang lên tiếng chuông dồn dập.
Là Từ Tư Miểu.
"...... Cậu bắt cóc Rex?" Từ Tư Miểu mở miệng liền hỏi.
Hàn Huấn ngồi trên xe, trước mặt chính là Rex Aylov nghiêm túc.
"Là em trai anh bắt cóc tôi."
Hàn Huấn cảm thấy, cậu không nên viết《Tôi không muốn đi làm》, giờ bị nghiệp quật rồi, phim hào môn máu chó gì đó đã giội lên người cậu.
Haiz.
Cậu tựa vào lưng ghế thở dài một tiếng, nội dung bắt cóc này, cậu từng viết mà.
Rex không có ở đây, Hàn Huấn rốt cục có thể ngồi trở lại vương tọa sofa, quả nhiên lúc nghiêm túc viết kịch bản, vẫn là ngồi chỗ này thoải mái nhất.
Gần tới cơm tối, hai anh em này rốt cục quay về.
Hàn Huấn ngừng gõ lại, nói với Từ Tư Miểu: "Từ tổng, mấy hôm nay phim trường bận, tôi đi đi về về lãng phí thời gian, cho nên buổi tối tôi đến ở khách sạn."
Hàn Huấn đã dự đoán phản ứng của Từ Tư Miểu, gì mà nghiện diễn không chịu không buông, kiên quyết không đồng ý Hàn Huấn chạy một mình.
Cậu đã chuẩn bị xong xem trò vui, lại không nghĩ rằng Từ Tư Miểu gật gật đầu, dịu dàng hỏi: "Được, lần này phim trường ở khu Ảnh thị Hồng Tường, buổi tối ở khách sạn Đông Nguyệt khá gần, thu dọn xong đồ chưa? Chưa dọn xong lát nữa ăn cơm anh dọn giúp em, miễn cho em lại nhét mấy bộ đồ thể thao liền đi ra ngoài."
Trong lời nói lộ ra quan tâm, Hàn Huấn còn chưa kịp cảm động về sự bình thường của kim chủ, anh đã nói với em trai: "Rex, mấy hôm nay em cứ ở nhà, ra ngoài nhớ mang theo bảo tiêu, mặc dù trị an ở Trung Quốc tốt, nhưng không có nghĩa là không có nguy hiểm."
Lời dặn dò này quá kỳ cục, Hàn Huấn nghe cũng cau mày, nói: "Từ tổng, tôi là nói, tôi ra ngoài ở khách sạn một mình."
Một mình, không mang theo thú cưng.
"Không được." Từ Tư Miểu cười lắc đầu, "Không có em anh không ngủ được."
Hàn Huấn:......
Ok, cậu biết rồi, vở kịch vui này đã bắt đầu, Từ Tư Miểu không có ý định muốn kết thúc.
Dựa theo kinh nghiệm trải qua thời gian dài của Hàn Huấn, cậu chỉ cần câm miệng kinh diễm, thưởng thức kỹ thuật diễn tỉ mỉ của Từ tổng là được.
Hiển nhiên, Rex không hiểu đây là tiết mục lưu giữ Từ Tư Miểu, lông mày mảnh khơi lên, trong đôi mắt giận dữ, "Dựa vào cái gì?"
Dựa vào cái gì tên này đi đâu, Daniel sẽ đi đến đó, mà mình chỉ có thể ở trong căn biệt thự nát này!
Từ Tư Miểu cười, nói: "Bởi vì khách sạn gần phim trường vừa hẹp vừa bé, em ở không quen."
"Anh ở được, em cũng ở được." Rex hết sức kiên trì, đôi con ngươi mà lam liếc về phía Hàn Huấn, "Em không cho phép người này lợi dụng anh nữa."
"Em ấy không lợi dụng anh." Từ Tư Miểu đi tới, cố ý ngồi xuống bên cạnh Hàn Huấn, ôm lấy vai cậu, "Bọn anh là lưỡng tình tương duyệt, ngầm xác định cả đời."
Rex nổi khùng không chút báo trước, nói: "Daniel, anh ta căn bản không xứng với anh!"
"Xứng hay không, không phải em nói."
Hàn Huấn cảm giác mình rảnh phát điên mới lãng phí thời gian ở chỗ này.
Rex và Từ Tư Miểu thật sự rất thích hợp đi diễn phim tổng tài ngu ngốc, hoàn mỹ bày ra Từ tổng muốn cãi nhau hòa hảo, càng cãi nhau càng hòa hảo.
Quả nhiên nghệ thuật khởi nguồn từ cuộc sống, tổng tài bá đạo thật sự không lừa mình, hóa ra đây chính là cuộc sống hàng ngày của bọn họ, mà mình là lửa đạn trong thường ngày.
Trong khói thuốc súng mồm này, trong lòng Hàn Huấn mệt mỏi.
Cậu khép notebook lại, nói: "Từ tổng, anh và ngài Aylov huynh đệ tình thâm, tôi ở đây dễ quấy rầy các anh."
"Không sao." Từ Tư Miểu cười đến như mèo ăn vụng cá, "Em có thể kêu nhỏ tiếng chút."
Hàn Huấn:......
Rex khẳng định nghe hiểu, nếu không đôi con ngươi xanh xinh đẹp kia cũng sẽ không tràn đầy khinh thường nhìn Hàn Huấn.
Hàn Huấn thật sự tích ngụm máu ở ngực không phun ra được, rất muốn túm đầu Từ Tư Miểu, xem xem bên trong có phải đựng phế liệu đồi trụy không.
Nếu như viết ép bạn gái cũ mưu sát, cậu nhất định phải cho bạn gái cũ một kết cục đau đến không muốn sống hận không thể kiếp sau cũng không đầu thai làm người, để trút mối hận trong lòng.
Cậu mặc kệ, hai anh em tiếp tục xé, xé đến càng vang đội, Hàn Huấn ôm máy tính đi lên tầng, ngay cả chào hỏi cũng không thèm chào.
Hàn Huấn không nói gì đã đi, Từ Tư Miểu sẽ không bỏ qua cho cậu dễ dàng.
Từ tổng dùng âm thanh ngọt nhất kiếp này để hô: "Huấn Huấn, bọn mình không đến khách sạn sao?"
"Tôi đau đầu đi ngủ, cơm tối đưa vào phòng tôi, bye."
Ở thêm lúc nữa, cậu sợ mình cầm dao giết người, trải qua nửa đời sau ăn năn ở trong tù.
Kế hoạch khách sạn của Hàn Huấn thất bại, cậu thề, nếu mình thu dọn hành lý một mình đến khách sạn, không đến 2 tiếng, Từ Tư Miểu đã có thể tìm đến cửa diễn màn kịch máu chó "Anh chỗ nào không tốt em lại vứt bỏ anh".
Hơn nữa, còn sẽ có cái đuôi Rex bám theo sau.
Mệt, rất mệt mỏi.
Hàn Huấn luôn lấy viết kịch bản để giải sầu, lần này thật sự không viết ra được gì, ăn cơm xong liền đi ngủ, dính gối là ngủ mất.
Sau đó, cậu mơ thấy một con mèo to.
Mèo to màu vàng, hoàn toàn không có đáng yêu của động vật họ mèo, hai mắt hẹp dài híp lại, toàn thân đề phòng cong lại, bỗng nhiên chạy đến trước mặt cậu, há miệng cắn cậu một cái, liếm sau cổ cậu ra một mảng vết tích ướt át.
Đôi mắt màu hổ phách kia vô cùng rung động, đến mức động tác khẽ liếm, cũng khiến Hàn Huấn ở trong mơ cảm nhận được thịt đầu lưỡi đâm vào, giống như muốn liếm sạch da thịt cậu.
Hàn Huấn bị đánh thức.
Cậu thần chí mơ hồ ngồi ngu trên giường, không biết mình nên triển khai tình tiết này thành truyện sở thú giả tưởng, hay là coi như một cơn ác mộng bình thường mà quên đi.
Nhưng mà, cậu rõ ràng cảm thán mình chịu đựng sâu sắc độc hại của Từ Tư Miểu, lúc sợ hãi đến cùng cực, cậu lại ở trong mơ hô: Từ Tư Miểu, cút đi!
Tại sao nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách cậu sẽ nghĩ ngay đến Từ Tư Miểu?
Đó rõ ràng là con mèo!
Hàn Huấn ngủ không ngon, vác mấy bộ quần áo thể thao mang theo máy tính liền đi ra ngoài.
Giờ mới một ngày, cậu đã sắp suy nhược thần kinh, lại ở chung với anh em hào môn, rất có thể sớm chết bất đắc kỳ tử.
Vì mười mấy bộ kịch bản cậu vẫn chưa viết ra, Hàn Huấn quyết định yêu quý tính mạng, rời xa thổ hào.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Khách sạn không thể ở, vậy thì đến ở nhà Văn lão.
Cậu vẫn không tin, hai anh em không biết xấu hổ này, dám xông vào trong nhà Văn Hạc Sơn đức cao vọng trọng, trình diễn bridge plot tổng tài cưỡng đoạt máu chó.
Sẽ bị báo cảnh sát bắt đi đó!
Hàn Huấn quyết định không về biệt thự, sau khi kết thúc công việc quay một ngày, tìm một lý do vô cùng hợp tình hợp lý, chạy đến nhà Văn Hạc Sơn ở chực.
Dọc đường đi, Văn lão thể hiện lo lắng vô tận của trưởng bối đối với vãn bối, "Ống nước đang yên đang lành sao lại nổ chứ, có phải khu cháu ở cũ quá rồi không, cho nên mới khiến ống nước biến chất?"
"Chắc vậy ạ." Hàn Huấn không dám nói quá rõ ràng, "Vốn cháu định dọn nhà, nhưng vẫn không tìm được thời gian đi xem phòng, khách sạn lại không ở quen, chỉ có thể đến phiền ngài."
"À —" Văn lão cười híp mắt vuốt râu, "Ta còn tưởng cháu cãi nhau với tiểu Từ chứ."
Hàn Huấn:......
"Cháu sai rồi, Văn lão." Hàn Huấn không có mặt mũi tiếp tục bịa chuyện nữa, quả nhiên ở trước mặt người từng trải hiểu sâu biết rộng, lời nói dối của cậu bị đâm liền rách, "Cháu quả thực cãi nhau với Từ tổng chút chút không vui, cho nên muốn ở chỗ ngài tránh đầu gió."
"Hahaha, không cần xấu hổ đâu." Văn lão cười đến râu ria rung loạn, "Thanh niên yêu đương khó tránh khỏi có lúc đỏ mặt tía tai, cháu cứ nói thật với ta, ta cũng sẽ không bán cháu đi."
Cháu không có yêu đương với anh ta!
"Thật ra các cháu cũng không dễ dàng, xa nhau vài ngày đều nguôi giận, cuộc sống sau này có thể đi thông thuận hơn."
Thật sự không có!
Tóm lại, dưới hiểu lầm vui vẻ của Văn lão, Hàn Huấn trở thành một người yêu cáu kỉnh, theo ông về biệt thự Văn gia.
Vừa vào phòng khách, liền phát hiện bên trong phòng lờ mờ, Văn Hàng ở nhà dùng máy chiếu khổng lồ xem phim.
Đó là phim kháng chiến đã cũ, chiếu lên màn hình, cũng có thể nhìn thấy đốm trắng lóe lên.
Hai mắt diễn viên phẫn nộ, diễn ra bộ phim kinh điển nhất lưu truyền đến thời đại này.
"Thầy Hàn?" Văn Hàng mặc kệ phim cũ tiếp tục chiếu, kinh ngạc nghênh đón.
Văn Hạc Sơn giả bộ không vui: "Sao, nhìn thấy Tiểu Hàn liền quên ông nội?"
"Ông nội." Văn Hàng cười làm lành, "Cháu không phải lâu lắm không gặp thầy Hàn sao. Thầy Hàn có kịch bản mới không? Gần đây tôi đang quay《Vùng cấm 10 giây》, kịch bản này cũng không tệ lắm, thầy Hàn có hứng nói chuyện với tôi không?"
Quả nhiên, trong hoàn cảnh đề tài là kịch bản, thần kinh căng thẳng của Hàn Huấn cũng có thể dịu xuống chút.
Trên mặt cậu mang theo nụ cười, đặt balo xuống, vô cùng thả lỏng nói: "Được."
Kể từ khi Từ Tư Miểu phá sản, thái độ của Văn Hàng đối với quan hệ hai người yên bình rất nhiều.
Hàn Huấn tình nguyện giả bộ mình ham hưu vinh, cũng phải phủi sạch quan hệ với mình, đơn giản là động lòng với Từ Tư Miểu.
Người có tiền không còn tiền nữa, Hàn Huấn vẫn ở bên cạnh Từ Tư Miểu, tình cảm như vậy, Văn Hàng đương nhiên không có tư cách xen vào.
Hắn thích kịch bản, cũng thích Hàn Huấn, nhưng sau khi tất cả quay trở lại thích đơn thuần, không nghĩ đến giúp đỡ Hàn Huấn "Thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn" nữa, ngay cả tâm trạng cũng tốt lên.
Hắn không quan tâm từng trải tình cảm của người khác, hắn chỉ để ý kịch bản có mang đến niềm vui cho mình hay không.
Hàn Huấn vừa đến, Văn Hàng đã lôi kéo cậu nói không ngừng.
Ở địa bàn của đạo diễn thế gia, quả thực khiến Hàn Huấn cảm giác vô cùng thoải mái.
Trong không khí cũng tràn ngập hơi thở nghệ thuật, một vật trang trí nhỏ tùy tiện, cũng có thể kể ra một đoạn điện ảnh.
Không cần để ý đến ân oán hào môn, cũng không cần quan tâm đến trêu đùa tâm huyết dâng trào của Từ Tư Miểu, thoải mái đến mức khiến từng tế bào trong cơ thể cũng thả lỏng thích hợp.
(Đứa nào re-up là chó)
Cho nên, Hàn Huấn quyến luyến quên về, lúc thấy Từ Tư Miểu gọi đến, cũng có chút mâu thuẫn.
Văn Hạc Sơn lại cười nói: "Nếu cháu không nhận điện thoại, nó chắc sẽ đến nhà đón cháu."
Văn Hàng vẻ mặt tò mò, hỏi: "Là ai thế?"
"Suỵt." Văn Hạc Sơn ra hiệu đừng lên tiếng với Văn Hàng, thái độ đối với hắn vẫn giống y như đối với trẻ con 2 tuổi, "Chuyện người lớn, trẻ con không cần quan tâm."
Văn Hàng chợt hiểu, vẻ mặt vừa lúng túng vừa bất đắc dĩ.
Hàn Huấn chỉ có thể đứng lên, đến chỗ yên tĩnh nghe điện thoại, nếu không, Văn Hạc Sơn đoán chừng lại muốn bày ra đạo lý yêu đương, nói cậu không thể quá yếu ớt.
Điện thoại vừa thông, Từ Tư Miểu đã chất vấn: "Cậu ở đâu?"
"Tôi không về." Hàn Huấn nói.
"Tôi hỏi cậu ở đâu?" Giọng Từ Tư Miểu có chút nghiêm túc, không thuận không buông truy hỏi.
"...... Nhà Văn lão."
Hàn Huấn cảm giác mình giống học sinh tiểu học cố tình gây sự bỏ nhà đi.
Nhưng mà, cậu nhất định không vè! Lại đối mặt với hai anh em này, cậu sẽ giết người cậu thề!
Không nghĩ tới, Từ Tư Miểu lại cười.
Anh nói: "Tôi biết cậu đang ở nhà Văn lão, may mà cậu không lừa tôi. Cậu cách xa Văn Hàng chút, không được ngủ với hắn. Buổi sáng nhớ ăn sáng, buối tối bận hơn nữa cũng không được thức đêm, đồ ăn của nhà Văn lão nếu không hợp khẩu vị, cậu cứ nói với tôi, tôi bảo chú Hâm đến nấu cơm ở gần đó mang đến cho cậu."
Dặn dò ôn nhu, quả thực không giống Từ Tư Miểu.
"Nghe chưa?"
"Ừ." Hàn Huấn một chút cũng không cảm động, giễu cợt hỏi, "Có phải ngài Aylov ở bên cạnh anh, anh mới nói lời như vậy?"
Bên kia truyền đến một trận cười khẽ, giọng Từ Tư Miểu trầm thấp sâu lắng, "Để ý nó gì chứ? Cậu không ở bên cạnh tôi, tôi mới có thể nói lời như vậy."
"Tôi lo lắng cho cậu á." Từ Tư Miểu nói, "Cậu không thích ở cùng với Rex, ở chỗ Văn lão vài ngày đi. Chờ tôi khuyên nó quay về Anh, sẽ đón cậu về."
Hàn Huấn cảm giác mình giống..... nàng dâu mà mẹ chồng độc ác vào ở, chịu tủi thân lén chạy về nhà mẹ đẻ.
...... Có, có gì đó không đúng?
(Đứa nào re-up là chó)
Cả ngày ở phim trường, Hàn Huấn có chút ngẩn ngơ.
Cậu không cách nào kháng cự lại ôn nhu của Từ Tư Miểu, thậm chí cảm thấy trạng thái của mình rất gay go.
Vốn ghét hai anh em, bởi vì một cú điện thoại, tan thành mây khói, thậm chí rất muốn thu dọn balo về nhà.
Hàn Huấn nhìn các diễn viên đối diễn ngẩn người.
Tình tiết phim đã tiến hành đến phần kết, An Dật và Sầm Gia Hạo rốt cục trở lại thân thể của mình.
Tống Giản hỏi: An Dật, anh có chỗ nào không tốt, em nói đi!
Kiều Khiết Khê đáp: Ngoài có tiền, anh có chỗ nào tốt?
Đúng như Từ Tư Miểu trong lòng Hàn Huấn, có tiền, hài hước, tuấn mỹ, nhưng anh tự cho là đúng, thích chơi, khiến người ta không cảm nhận được chút cảm giác an toàn.
Ừm, Hàn Huấn câu lên ý cười, chỉ cần đào sâu bản chất của Từ tổng ra, hảo cảm khó hiểu trong lòng cậu, liền sẽ biết mất không còn một mống.
Đã từng, cậu hi vọng Từ Tư Miểu trở thành nam chính phim tình cảm, là bởi vì tướng mạo tuấn mỹ, thân phận cao quý, tính cách ôn nhu (diễn) của người này, phù hợp với ảo tưởng của tất cả thiếu nữ đối với một nửa khác tương lai.
Người tính cách thế này, nếu không phải suốt ngày đốt tiền trói chặt nữ chính, khẳng định chia tay giải tán ngay lập tức, biến phim tình cảm thành hồi ký bi tình ngoài tiền ra thì hai bàn tay trắng.
Suy nghĩ cẩn thận, Hàn Huấn cảm giác mình thích hợp với viết phim tình cảm mỗi người một ngả hơn, mà không phải kết cục phim gia đình Sầm Gia Hạo mặt dày mày dạn, cầm hợp đồng bán mình, cầu xin An Dật rủ lòng thương.
Toàn trường đều bị Kiều Khiết Khê trạng thái bình thường làm cảm động, chỉ có Hàn Huấn suy nghĩ bay xa, thậm chí ở trong đầu hủy CP.
Sầm Gia Hạo cưới đại tiểu thư môn đăng hộ đối, An Dật tiếp tục cuộc sống bình thường làm ra làm chơi ra chơi của cô, hoàng tử và công chúa ở bên nhau, cô bé lọ lem vẫn là cô bé lọ lem đó.
"Tiểu Hàn, cháu có hơi thất thần." Lúc ra ngoài, Văn Hạc Sơn cười trêu chọc nói, "Có phải cơm nhà ta không ngon bằng cơm nhà cháu, giường nhà ta không mềm bằng giường nhà cháu không hả?"
"Không có chuyện này đâu." Hàn Huấn cười nhạt nói, "Cháu chỉ nghĩ đến vụ kiện của cháu với Tôn Hạo Nhiên, có chút lo lắng."
Nhắc tới chuyện đứng đắn, Văn Hạc Sơn cũng không tiện tiếp tục nói giỡn, ánh mắt ông cứng rắn nói: "Không cần lo lắng, bọn ta đều ủng hộ cháu, kịch bản và quyền ký tên, nhất định lấy lại cho cháu. Ta vẫn chờ quay《Thần hôn tuyến bộ thủ》đó, kết quả của vụ kiện này, nhất định sẽ không khiến chúng ta thất vọng."
Bọn họ đi ra phim trường, phát hiện ngoài cửa đỗ một chiếc xe thương vụ dài quen mắt, loại kiểu dáng đắt tiền này, Từ Tư Miểu có một chiếc.
"Sao thế, Tiểu Hàn?" Văn Hạc Sơn thấy cậu nhìn chằm chằm chiếc xe cau mày, lên tiếng hỏi.
Hàn Huấn rất xác định biển số xe giống y cái đỗ trong biệt thự ven biển, nhưng Từ Tư Miểu không báo đã trực tiếp đến phim trường đón cậu, khả năng quá nhỏ.
Lúc này mới qua 1 ngày, dựa theo tính của Rex sao có thể hàng phục rời khỏi.
Cậu vẫn đang suy nghĩ, cửa xe liền mở ra, một người Anh vóc người cao to, khí chất xuất chúng đi xuống.
Đôi mắt xanh thẳm tràn đầy không vui kia, nhưng vẫn vẻ mặt nghiêm túc đi tới đây, giọng điệu cứng nhắc dùng tiếng Anh nhanh chóng nói: "Đi theo tôi."
Hàn Huấn không động đậy, lúc nãy tiếng Rex quá nhỏ tốc độ lời quá nhanh phát âm quá tiêu chuẩn, cho nên một thị dân tốt chính gốc của Trung Quốc như cậu, không nghe hiểu.
"À, đây không phải Daniel Roth sao." Văn Hạc Sơn nhìn thấy Rex, mặt lộ vẻ kinh ngạc, thậm chí dùng tiếng Anh nói, "Rất hân hạnh được gặp cậu, ngài Roth."
Cho dù phản ứng của Rex đối với Hàn Huấn rất bất mãn, vẫn duy trì phong thái nên có của gia tộc Aylov.
Thái độ của trưởng lão râu hoa râm này, tốt hơn Hàn Huấn nhiều, Rex khách khí đáp lại: "Cũng rất hân hạnh được gặp ngài, tôn kính......"
"Jack, tôi tên là Jack." Văn Hạc Sơn cười đến vô cùng hiền từ, ông đã rất nhiều năm không dùng tên tiếng Anh, không nghĩ tới còn có cơ hội giới thiệu bản thân.
Ông bắt tay Rex, cười hỏi: "Ngài Roth, đây là muốn dẫn cậu ấy đi đâu?"
"Chút chuyện riêng." Rex nhẹ nhàng thu tay lại, cau mày nhìn về phía Hàn Huấn, rốt cục miễn cưỡng ra hiệu "Mời".
Hắn nói: "Ngài Hàn, xin đi theo tôi."
Thái độ của câu này tốt hơn 1 vạn 8 ngàn lần so với câu đầu tiên, hoàn mỹ thể hiện ra tu dưỡng và khí phách mà một quý tộc nước anh nên có.
Hàn Huấn cảm động, chỉ cần Rex có thể duy trì trình độ này, không nên hạ thấp yêu cầu đối với thân phận cao quý của mình, đã có thể đủ tha thứ tất cả hiểu lầm của Rex đối với cậu.
Dù sao, vẻ ngoài của Rex vui tai vui mắt, nhan khống dù sao cũng phải cho hắn mấy phần mặt mũi.
Hàn Huấn tạm biệt Văn lão, đeo túi đi lên xe thương vụ.
Lời mời ngắn ngủi đã dẫn tới nghị luận nhỏ giọng và chụp hình của vô số người, nơi này là phim trường, ai biết đại soái ca tóc vàng mắt xanh lúc nãy có phải ngôi sao điện ảnh quốc tế nào không.
"Oa!" Quần chúng vây xem đột nhiên xuất hiện tiếng kêu sợ hãi quả thực đâm thủng trời cao.
Trong nháy mắt Hàn Huấn đóng cửa lại, nghe được vô số âm thanh hô: "Đó có phải Daniel Roth không!"
Hàn Huấn ngồi xong, bình tĩnh nhìn người đàn ông tóc vàng ở đối diện nhìn mình hằm hằm, đóng cửa xe, tất cả cao quý ưu nhã của hắn đều không thấy nữa, lông toàn thân đều xù lên, từng lỗ chân lông cũng tràn đầy tức giận.
Không phải, đó là em trai anh ta.
Cảm động vừa mới lên cao của Hàn Huấn cứ như vậy không còn, trực tiếp giơ tay gửi tin nhắn cho Từ Tư Miểu.
— Em trai anh đang ở chỗ tôi.
Tin nhắn gửi đi không đến 3 giây, điện thoại của Hàn Huấn vang lên tiếng chuông dồn dập.
Là Từ Tư Miểu.
"...... Cậu bắt cóc Rex?" Từ Tư Miểu mở miệng liền hỏi.
Hàn Huấn ngồi trên xe, trước mặt chính là Rex Aylov nghiêm túc.
"Là em trai anh bắt cóc tôi."
Hàn Huấn cảm thấy, cậu không nên viết《Tôi không muốn đi làm》, giờ bị nghiệp quật rồi, phim hào môn máu chó gì đó đã giội lên người cậu.
Haiz.
Cậu tựa vào lưng ghế thở dài một tiếng, nội dung bắt cóc này, cậu từng viết mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất