Producer Hàng Đầu Giới Điện Ảnh
Chương 7
Edit + Beta: Vịt
Vốn đã chuẩn bị xong bài viết công bố tin đính hôn cả đêm, sau đó biến thành tin độc quyền tuyên truyền phim mới của Ảnh Nghiệp Áo Pháp.
Truyền thông khắp nơi ngầm hiểu dùng ảnh chụp chung tây trang màu trắng làm ảnh đầu trang, chụp hết sức đẹp trai vóc người Từ đại thiếu gia và biên kịch.
Từ Quốc Xương quăng tờ báo, trợn mắt nhìn, "Xem chuyện tốt con làm!"
Từ Tư Miểu cầm lấy《Tạp chí giải trí》, đầu đề trang đầu đăng ảnh chụp chung của anh và Hàn Huấn, Hàn Minh Châu ở trong ảnh chỉ có bóng dáng xinh đẹp màu hồng phấn.
Anh cười nói: "Ảnh chụp không tệ nhỉ."
"Từ Tư Miểu!" Từ Quốc Xương tức đến vỗ bàn, "Chúng ta đã nói thế nào?"
"Cha nói phải cẩn thận tuyên bố đại sự nhân sinh." Từ Tư Miểu lật tuần san bát quái, rất hài lòng với tìm từ của tác giả, "《Lục Lâm》đầu tư 100 triệu, coi như là chuyện lớn nhất trong nhân sinh chúng ta."
Từ Quốc Xương không có cách nào với đứa con trai này, nhìn anh giả ngu, nhất thời tức giận nói: "Cha nói đại sự nhân sinh, rõ ràng là bảo con và Hàn Minh Châu đính hôn!"
Từ Tư Miểu lé mắt: "Tiểu cô nương của công ty nhỏ như Lục Chúng, con không có hứng thú gì."
Từ Quốc Xương tức giận ngút trời, nói: "Việc này không phải đang trưng cầu ý kiến của con! Chúng ta và Lục Chúng là bạn hợp tác nhiều năm, đính hôn chỉ có lợi không có hại."
Đôi mắt thâm thúy của Từ Tư Miểu nhấc lên, nói: "Vậy cha để Từ Thiên Nghiêu đính hôn với cô ta đi."
Nhắc tới Từ Thiên Nghiêu, hô hấp Từ Quốc Xương cứng lại, đè nén lửa giận trầm giọng khuyên: "Tư Miểu, con đừng trách cha nói chuyện khó nghe, con xem hạng mục đầu tư lúc trước của con, toàn là thứ lộn xộn gì, nếu như sau này không có một cô vợ hiền đức ở trên sự nghiệp giúp con, cha sao yên tâm giao Ảnh Nghiệp Áo Pháp cho con."
Từ Tư Miểu mềm cứng không ăn, trên tay lật tuần san, đầu cũng không ngẩng, "Dù sao cha cũng không định giao cho con. Không phải sao?"
Sắc mặt Từ Quốc Xương do dự nói: "Tư Miểu, con là con ruột cha, không giao cho con thì giao cho ai."
Từ Tư Miểu khiêu mi cười nói: "Từ Thiên Nghiêu cũng là con ruột cha, không giao cho nó, không thích hợp nhỉ."
Nụ cười Từ Tư Miểu ẩn ngầm thâm ý, suy nghĩ trong lòng bị đối phương dễ dàng gợi ra, Từ Quốc Xương cũng có chút sợ anh.
Nhưng Từ Tư Miểu không có ý tức giận, tiếp tục nói: "Hơn nữa, con không có hứng thú gì với thừa kế gia sản, việc này cha cũng biết đó, cha."
Một tiếng "Cha", trấn an trái tim nhảy lên kịch liệt của Từ Quốc Xương, ông ta rốt cục thở phào, còn tưởng Từ Tư Miểu nhìn thấu ý nghĩ thật của ông ta chứ, hóa ra chỉ là thuận miệng nhắc đến.
Từ Quốc Xương gật gật đầu, nói: "Thiên Nghiêu còn nhỏ, con là anh, đương nhiên phải vì công ty bỏ ra nhiều chút, không muốn thừa kế công ty không sao, nhưng con là đàn ông, phải có chút tâm sự nghiệp. Hạng mục con quyết định phải có tên của Ảnh Nghiệp Áo Pháp chúng ta, kịch bản khoa học viễn tưởng võ hiệp gì đó, vừa nghe chính là phim dở, mất mặt."
Từ Tư Miểu bĩu môi giễu cợt nói: "Hạng mục đã đình công hơn nửa, còn tiếp tục như vậy, cha cũng không rảnh để ý có phải phim dở mất mặt hay không, có hạng mục có thể quay còn phải vui ngầm."
"Con nói cái gì?" Trong lòng Từ Quốc Xương kinh ngạc, cau mày hô.
"Đình công chỉ là tạm thời, cha không nên tin mấy tin đồn lỗ hổng gió lùa kia, phim khoa học viễn tưởng phế phẩm gì đó, ban giám đốc tuyệt đối sẽ không đồng ý đầu tư quay!"
Mười ngón tay Từ Tư Miểu giao nhau đặt trên đùi, nằm ngửa trên ghế làm việc, hỏi rõ ràng: "Là ban giám đốc không đồng ý hay là có vài người không đồng ý?"
Ánh mắt anh lộ ra sắc bén, cho dù khóe miệng mang theo cười, cũng không lấn án được châm chọc trực tiếp trong ánh mắt, dường như biết bọn họ nhằm vào không phải hạng mục, mà là ai đó.
Scandal 10 năm trước của tập đoàn Lục Chúng, Ảnh Nghiệp Áo Pháp không phải hoàn toàn không liên quan, ông ta và Hàn Bách Giang nơm nớp lo sợ duy trì quan hệ đến hiện tại, vẫn như cũ không cách nào thoát khỏi quấy rầy của Hàn Bách Giang.
Hàn Bách Giang tuyệt đối sẽ không để Hàn Huấn xuất hiện trước mặt công chúng.
Lúc trước Từ Quốc Xương cho rằng Hàn Huấn chỉ là thanh niên ngạo mạn, sau khi ông ta biết Hàn Huấn là con trai Hàn Thế Ninh, nhất thời một lần nữa trở lại cùng chiến tuyến với Hàn Bách Giang, chỉ sợ Hàn Huấn lộ ra át chủ bài, thanh toán sạch sẽ chuyện 10 năm trước.
Khi đó, Từ Tư Miểu vẫn ở Anh đi học, 2-3 năm mới về nước một lần, khẳng định chưa từng nghe qua chuyện Hàn Thế Ninh. Từ Quốc Xương cũng không hiểu rõ con trai ông ta, về nước 2 tháng, Từ Tư Miểu dường như chưa từng làm chính sự gì, lại chưa từng phục tùng sắp xếp của ông ta. Nhưng ông ta mỗi lần thăm dò, Từ Tư Miểu lại là một bộ ngu ngốc u mê, không giống đứa tâm tư sâu lắng.
Từ Quốc Xương trầm tiếng hỏi: "Con biết cái gì rồi?"
Từ Tư Miểu cười nghiêng đầu, cực kỳ giống phú nhị đại vô tội.
Anh nói: "Con chả biết gì cả, nhưng con muốn đầu tư kịch bản của Hàn Huấn, bởi vì đây là sáng ý của con. Hôm qua con liên lạc với nhà làm phim Lưu Dã, hắn rất vui có thể nhận hạng mục này, hơn nữa hắn nói cho dù nghỉ việc cũng sẽ đảm bảo theo hết từ đầu đến cuối hạng mục này, còn ký hợp đồng kinh tế cá nhân với con. Ảnh Nghiệp Áo Pháp nếu như không đầu tư, Lưu Dã sau này sẽ là nhà làm phim ký hợp đồng riêng của con."
Lưu Dã là công thần công lao hiển hách của Ảnh Nghiệp Áo Pháp, cho tới giờ không can thiệp quyết sách của công ty, chỉ phụ trách hạng mục mình làm, Ảnh Nghiệp Áo Pháp vô số cách, cũng không khuyên được Lưu Dã ký hợp đồng lâu dài với công ty.
Nhưng mà, Lưu Dã vậy mà dùng danh nghĩa cá nhân ký hợp đồng với Từ Tư Miểu làm bộ phim dở hơi này, Từ Quốc Xương nghe mắt cũng trợn ra.
Đến tột cùng là Lưu Dã bị ma ám, hay là Từ Tư Miểu vũ lực uy hiếp?
Từ Quốc Xương sợ tới chìa tay chỉ thẳng vào Từ Tư Miểu, "Con, con...... Lưu Dã sao có thể ký hợp đồng cá nhân với con!"
Đây chính là nhà làm phim đại bài nhất của giới điện ảnh!
Từ Tư Miểu đeo kính râm lên, bỏ cái chân vểnh lên xuống, nói: "Bởi vì nhà sản xuất Lưu cảm thấy đây là một bộ kịch bản hay hiếm có, không cần trả công cũng muốn làm. Miễn phí á, cha."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
2608 khách sạn Huy Hoàng, phòng tiếp khách của Từ Tư Miểu bị một đám người chiếm đóng, trở thành họp hội ý tạm thời.
Nhà sản xuất lớn Lưu Dã tiếp nhận hạng mục lập tức quản lý toàn cục, trong vòng 3 ngày, ngay cả biên đạo Chu Dịch Khôn hạng nhất cũng tìm tới. Cảnh phim Chu Dịch Khôn quay đạt giải cao nhất trong nước, ở lĩnh vực sitcom chưa có ai nổi danh hơn hắn.
Lưu Dã là tay lão luyện, làm dự toán cực kỳ thuận lợi, hắn nói với Hàn Huấn: "Thầy Hàn, cậu xem vậy được không, chúng ta ở trụ sở phim ảnh Phi Long thuê một con đường Bắc Tống, ký với nhà hàng lớn Sa Hoàng ở bên cạnh, diễn viên phụ cát-xê thấp quá chúng ta phải nâng giá chút, thiết bị thuê của công ty Khang Huy, bọn họ có lượng hàng hoàn toàn mới chưa hủy niêm phong, ông chủ tôi quen, có thể giảm giá."
Lưu loát tính một đống, dự toán phải có, số tiền này phải ra.
Dự toán 150 triệu, còn là giá đã giảm.
Hàn Huấn từng gặp nhà làm phim đốt tiền, chưa từng gặp nhà làm phim cố gắng đốt tiền hợp lý như vậy.
Cậu nói: "Anh Lưu, chúng ta đây là sitcom, anh có thể dự toán đến nơi đến chốn cho chúng ta không?"
"Đây không phải sitcom bình thường, là sitcom vĩ đại đó, đây là cái giá thật nhất rồi." Lưu Dã vô tội tới giống như thương nhân đàng hoàng an phận vậy, "Nếu như cậu đồng ý, chúng ta liền mời ảnh đế mới Trương Sơn và thị hậu Lâm Điềm Điềm đến đảm nhiệm vai chính, cát-xê thêm 40 triệu, rất có lãi."
Hàn Huấn nói: "Chúng ta đây là sitcom, không cần diễn viên truyền hình, có diễn viên kinh nghiệm sitcom là đủ rồi."
Lưu Dã không từ bỏ, "Vậy thì toàn cảnh chế tạo cảnh thật, dùng toàn đạo cụ thật, tôi đi xem giá thị trường của đồ cổ Tống Triều."
Hàn Huấn vô tình giội nước lã: "Không cần xem đâu, mua một bộ trà cụ Tống Triều gần 100 triệu rồi."
Đạo diễn sitcom Chu Dịch Khôn nghe hồi lâu, không nhịn được, "Lưu Dã, sự tinh túy của sitcom ông hiểu không! Cảnh và đạo cụ căn bản không phải quan trọng nhất, ông làm tinh xảo, ngược lại giọng khách át giọng chủ, phản hiệu quả!"
Hàn Huấn giơ tay lên vỗ tay, cậu không giành được với Lưu Dã, chỉ có thể gửi hi vọng vào Chu Dịch Khôn.
Cậu gật gật đầu, đứng cố định bên Chu Dịch Khôn, nói: "Nhà sản xuất Lưu, tất cả bối cảnh, diễn viên, đạo cụ, thiết bị đều dựa theo yêu cầu của đạo diễn Chu, anh ấy là đạo diễn, anh ấy định đoạt."
Chu Dịch Khôn nhận được khẳng định của cậu, lập tức chiến mồm chiếm ưu thế, "30 triệu là đủ rồi, đừng lòe loẹt nhiều vậy, không cần!"
Lưu Dã lùi một bước, biên kịch có quyền nói chuyện lớn nhất ủy quyền cho đạo diễn, hắn làm sao cũng phải cho đối phương mặt mũi, "Được, 30 triệu bối cảnh, diễn viên, đạo cụ, thiết bị quy về ông, 70 triệu để ở, ăn uống, hậu cần quy về tôi."
Chu Dịch Khôn trợn mắt, "70 triệu ông là muốn bao phòng tổng thống à!"
Lưu Dã tiếc hận nói: "Đáng tiếc khách sạn Sa Hoàng tốt nhất gần trụ sở Phi Long không có phòng tổng thống, nếu không tôi nhất định bao. Nào nào nào, xem danh sách trang sức mấy hôm nay tăng ca làm, đồ cổ không đủ sáng lại là văn vật quốc gia bảo vệ, chỉ có thể tìm người làm mô phỏng 1:1, may mà đồ trang sức chế tạo từ vàng bạc ngọc thạch châu báu có thể đáng tiền."
Hắn kêu ngạo vung ra một danh sách dài đồ bằng ngọc, chỉ cần là trong kịch bản Hàn Huấn viết, hắn đều đánh dấu trọng điểm mấy bộ, không viết đều là thêm vào, cầm đến dự phòng.
Chỉ là danh sách đồ trang sức, tổng giá trị gộp lại đã gần 20 triệu, mấy cái danh sách dài, như kiểu bọn họ sắp mở cửa hàng châu báu đến nơi.
Hàn Huấn cau mày.
Tiếng tăm của Lưu Dã cậu biết, nhà làm phim nổi tiếng trong giới, các phim lớn cũng đều in tên Lưu Dã ở mở đầu. Nhưng lần thảo luận này, Lưu Dã làm dự toán, giống y đúc Từ Tư Miểu.
— Dùng tiêu chuẩn đốt tiền để quay sitcom.
Cậu không phải cảm thấy đạo cụ đắt tiền không tốt, mà là sợ đạo cụ quá chân thực hiệu quả hài kịch không tốt.
Nếu như bạn chỉ vào bình hoa sứ men xanh nói là của Quan Diêu (*), mọi người sẽ cảm thấy à à à lợi hại lợi hại.
((*) đồ sứ Quan Diêu có 2 đặc trưng là men sứ màu sữa và nhiều biến thể)
Nếu như chỉ vào bình hoa bán sỉ 50 đồng nói là của Quan Diêu, mọi người sẽ đùa cợt ngốc nghếch gì đó.
Cậu chỉ cần bình hoa gốm sứ 50 đồng hiệu quả ngốc nghếch, không thể bị thổ hào tài vận đầy người phá hỏng!
"Dừng một lát, tôi đi tìm Từ tổng nói."
Ồn ào tới thời khắc mấu chốt xoắn lại với nhau, cậu rốt cục nghĩ đến nhà đầu tư.
Bên A là bên trời, Lưu Dã bá đạo hơn nữa, cũng phải nghe theo nhà đầu tư.
Hàn Huấn gọi điện thoại qua, không nghĩ đến đối diện nhanh chóng nhận điện.
Từ Tư Miểu mở miệng liền nói: "Tôi lập tức đăng cơ rồi."
"Nhà anh có ngai vàng cần thừa kế?"
Tiếng cười của Từ Tư Miểu xuyên qua di động truyền đến, "Tôi lên máy bay, đến Algeria một chuyến, ai chọc em vậy, thân ái."
("đăng cơ" và "lên máy bay" đều đọc giống nhau [dēngjī])
Lời vừa ra liền biết bên cạnh có người.
Từ Tư Miểu nhiệt tình diễn trò, không đi làm diễn viên quá đáng tiếc, mặc dù diễn bá đạo tổng tài không đủ cao lãnh, nhưng làm nam hai thâm tình nói trơn lưỡi tuyệt đối không thành vấn đề.
Hàn Huấn mặc kệ ngữ khí dính ngấy của anh, nói thẳng: "Dự toán của nhà sản xuất Lưu quá cao."
Từ Tư Miểu nói: "Dự toán cao tôi lại thêm đầu tư, không cần lo đâu cục cưng, vì em, tôi cam tâm tình nguyện."
"Chúng ta đây là sitcom, cảnh cố định gộp lại không đến 10 cái, không cần thiết bao một con đường của trụ sở Phi Long, hơn nữa còn còn bao theo năm."
Từ Tư Miểu: "Vậy em thích Santorini hay là Hawaii, chờ tôi về chúng ta đi nghỉ nửa tháng, tôi chỉ ở bên em."
"Chúng tôi muốn đến trụ sở Hoa Đào, xây lại phim trường cộng thêm bối cảnh 70 tiệu là đủ rồi."
Từ ảnh đế: "Không được, em đây là cáu với tôi, tôi không cho phép em một mình đến nơi nguy hiểm như vậy."
"......"
Hàn Huấn cảm thấy Từ Tư Miểu diễn deep quá khiến cậu nổi da gà, kỹ thuật diễn như vậy, cậu rất tò mò khán giả thưởng thức vở kịch này có ói ra không.
Cậu hỏi: "Anh bao giờ về?"
Tiếng cười của Từ Tư Miểu sủng nịch vô hạn, "Tôi vừa rời khỏi em 1 tiếng, giờ đã nhớ? Nhớ nữa cũng phải nhịn, bên tôi chênh 6 tiếng, buổi tối em tắm sợ tịch mịch, em cứ mở video điện thoại, tôi đảm bảo không có người ngoài, chỉ trần truồng nói chuyện với em."
"......" Hàn Huấn cúp.
Cậu quay đầu nói với nhà sản xuất Lưu đang ánh mắt mong đợi: "Từ tổng nói, dựa theo yêu cầu của tôi làm."
Lưu Dã:......
Vốn đã chuẩn bị xong bài viết công bố tin đính hôn cả đêm, sau đó biến thành tin độc quyền tuyên truyền phim mới của Ảnh Nghiệp Áo Pháp.
Truyền thông khắp nơi ngầm hiểu dùng ảnh chụp chung tây trang màu trắng làm ảnh đầu trang, chụp hết sức đẹp trai vóc người Từ đại thiếu gia và biên kịch.
Từ Quốc Xương quăng tờ báo, trợn mắt nhìn, "Xem chuyện tốt con làm!"
Từ Tư Miểu cầm lấy《Tạp chí giải trí》, đầu đề trang đầu đăng ảnh chụp chung của anh và Hàn Huấn, Hàn Minh Châu ở trong ảnh chỉ có bóng dáng xinh đẹp màu hồng phấn.
Anh cười nói: "Ảnh chụp không tệ nhỉ."
"Từ Tư Miểu!" Từ Quốc Xương tức đến vỗ bàn, "Chúng ta đã nói thế nào?"
"Cha nói phải cẩn thận tuyên bố đại sự nhân sinh." Từ Tư Miểu lật tuần san bát quái, rất hài lòng với tìm từ của tác giả, "《Lục Lâm》đầu tư 100 triệu, coi như là chuyện lớn nhất trong nhân sinh chúng ta."
Từ Quốc Xương không có cách nào với đứa con trai này, nhìn anh giả ngu, nhất thời tức giận nói: "Cha nói đại sự nhân sinh, rõ ràng là bảo con và Hàn Minh Châu đính hôn!"
Từ Tư Miểu lé mắt: "Tiểu cô nương của công ty nhỏ như Lục Chúng, con không có hứng thú gì."
Từ Quốc Xương tức giận ngút trời, nói: "Việc này không phải đang trưng cầu ý kiến của con! Chúng ta và Lục Chúng là bạn hợp tác nhiều năm, đính hôn chỉ có lợi không có hại."
Đôi mắt thâm thúy của Từ Tư Miểu nhấc lên, nói: "Vậy cha để Từ Thiên Nghiêu đính hôn với cô ta đi."
Nhắc tới Từ Thiên Nghiêu, hô hấp Từ Quốc Xương cứng lại, đè nén lửa giận trầm giọng khuyên: "Tư Miểu, con đừng trách cha nói chuyện khó nghe, con xem hạng mục đầu tư lúc trước của con, toàn là thứ lộn xộn gì, nếu như sau này không có một cô vợ hiền đức ở trên sự nghiệp giúp con, cha sao yên tâm giao Ảnh Nghiệp Áo Pháp cho con."
Từ Tư Miểu mềm cứng không ăn, trên tay lật tuần san, đầu cũng không ngẩng, "Dù sao cha cũng không định giao cho con. Không phải sao?"
Sắc mặt Từ Quốc Xương do dự nói: "Tư Miểu, con là con ruột cha, không giao cho con thì giao cho ai."
Từ Tư Miểu khiêu mi cười nói: "Từ Thiên Nghiêu cũng là con ruột cha, không giao cho nó, không thích hợp nhỉ."
Nụ cười Từ Tư Miểu ẩn ngầm thâm ý, suy nghĩ trong lòng bị đối phương dễ dàng gợi ra, Từ Quốc Xương cũng có chút sợ anh.
Nhưng Từ Tư Miểu không có ý tức giận, tiếp tục nói: "Hơn nữa, con không có hứng thú gì với thừa kế gia sản, việc này cha cũng biết đó, cha."
Một tiếng "Cha", trấn an trái tim nhảy lên kịch liệt của Từ Quốc Xương, ông ta rốt cục thở phào, còn tưởng Từ Tư Miểu nhìn thấu ý nghĩ thật của ông ta chứ, hóa ra chỉ là thuận miệng nhắc đến.
Từ Quốc Xương gật gật đầu, nói: "Thiên Nghiêu còn nhỏ, con là anh, đương nhiên phải vì công ty bỏ ra nhiều chút, không muốn thừa kế công ty không sao, nhưng con là đàn ông, phải có chút tâm sự nghiệp. Hạng mục con quyết định phải có tên của Ảnh Nghiệp Áo Pháp chúng ta, kịch bản khoa học viễn tưởng võ hiệp gì đó, vừa nghe chính là phim dở, mất mặt."
Từ Tư Miểu bĩu môi giễu cợt nói: "Hạng mục đã đình công hơn nửa, còn tiếp tục như vậy, cha cũng không rảnh để ý có phải phim dở mất mặt hay không, có hạng mục có thể quay còn phải vui ngầm."
"Con nói cái gì?" Trong lòng Từ Quốc Xương kinh ngạc, cau mày hô.
"Đình công chỉ là tạm thời, cha không nên tin mấy tin đồn lỗ hổng gió lùa kia, phim khoa học viễn tưởng phế phẩm gì đó, ban giám đốc tuyệt đối sẽ không đồng ý đầu tư quay!"
Mười ngón tay Từ Tư Miểu giao nhau đặt trên đùi, nằm ngửa trên ghế làm việc, hỏi rõ ràng: "Là ban giám đốc không đồng ý hay là có vài người không đồng ý?"
Ánh mắt anh lộ ra sắc bén, cho dù khóe miệng mang theo cười, cũng không lấn án được châm chọc trực tiếp trong ánh mắt, dường như biết bọn họ nhằm vào không phải hạng mục, mà là ai đó.
Scandal 10 năm trước của tập đoàn Lục Chúng, Ảnh Nghiệp Áo Pháp không phải hoàn toàn không liên quan, ông ta và Hàn Bách Giang nơm nớp lo sợ duy trì quan hệ đến hiện tại, vẫn như cũ không cách nào thoát khỏi quấy rầy của Hàn Bách Giang.
Hàn Bách Giang tuyệt đối sẽ không để Hàn Huấn xuất hiện trước mặt công chúng.
Lúc trước Từ Quốc Xương cho rằng Hàn Huấn chỉ là thanh niên ngạo mạn, sau khi ông ta biết Hàn Huấn là con trai Hàn Thế Ninh, nhất thời một lần nữa trở lại cùng chiến tuyến với Hàn Bách Giang, chỉ sợ Hàn Huấn lộ ra át chủ bài, thanh toán sạch sẽ chuyện 10 năm trước.
Khi đó, Từ Tư Miểu vẫn ở Anh đi học, 2-3 năm mới về nước một lần, khẳng định chưa từng nghe qua chuyện Hàn Thế Ninh. Từ Quốc Xương cũng không hiểu rõ con trai ông ta, về nước 2 tháng, Từ Tư Miểu dường như chưa từng làm chính sự gì, lại chưa từng phục tùng sắp xếp của ông ta. Nhưng ông ta mỗi lần thăm dò, Từ Tư Miểu lại là một bộ ngu ngốc u mê, không giống đứa tâm tư sâu lắng.
Từ Quốc Xương trầm tiếng hỏi: "Con biết cái gì rồi?"
Từ Tư Miểu cười nghiêng đầu, cực kỳ giống phú nhị đại vô tội.
Anh nói: "Con chả biết gì cả, nhưng con muốn đầu tư kịch bản của Hàn Huấn, bởi vì đây là sáng ý của con. Hôm qua con liên lạc với nhà làm phim Lưu Dã, hắn rất vui có thể nhận hạng mục này, hơn nữa hắn nói cho dù nghỉ việc cũng sẽ đảm bảo theo hết từ đầu đến cuối hạng mục này, còn ký hợp đồng kinh tế cá nhân với con. Ảnh Nghiệp Áo Pháp nếu như không đầu tư, Lưu Dã sau này sẽ là nhà làm phim ký hợp đồng riêng của con."
Lưu Dã là công thần công lao hiển hách của Ảnh Nghiệp Áo Pháp, cho tới giờ không can thiệp quyết sách của công ty, chỉ phụ trách hạng mục mình làm, Ảnh Nghiệp Áo Pháp vô số cách, cũng không khuyên được Lưu Dã ký hợp đồng lâu dài với công ty.
Nhưng mà, Lưu Dã vậy mà dùng danh nghĩa cá nhân ký hợp đồng với Từ Tư Miểu làm bộ phim dở hơi này, Từ Quốc Xương nghe mắt cũng trợn ra.
Đến tột cùng là Lưu Dã bị ma ám, hay là Từ Tư Miểu vũ lực uy hiếp?
Từ Quốc Xương sợ tới chìa tay chỉ thẳng vào Từ Tư Miểu, "Con, con...... Lưu Dã sao có thể ký hợp đồng cá nhân với con!"
Đây chính là nhà làm phim đại bài nhất của giới điện ảnh!
Từ Tư Miểu đeo kính râm lên, bỏ cái chân vểnh lên xuống, nói: "Bởi vì nhà sản xuất Lưu cảm thấy đây là một bộ kịch bản hay hiếm có, không cần trả công cũng muốn làm. Miễn phí á, cha."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
2608 khách sạn Huy Hoàng, phòng tiếp khách của Từ Tư Miểu bị một đám người chiếm đóng, trở thành họp hội ý tạm thời.
Nhà sản xuất lớn Lưu Dã tiếp nhận hạng mục lập tức quản lý toàn cục, trong vòng 3 ngày, ngay cả biên đạo Chu Dịch Khôn hạng nhất cũng tìm tới. Cảnh phim Chu Dịch Khôn quay đạt giải cao nhất trong nước, ở lĩnh vực sitcom chưa có ai nổi danh hơn hắn.
Lưu Dã là tay lão luyện, làm dự toán cực kỳ thuận lợi, hắn nói với Hàn Huấn: "Thầy Hàn, cậu xem vậy được không, chúng ta ở trụ sở phim ảnh Phi Long thuê một con đường Bắc Tống, ký với nhà hàng lớn Sa Hoàng ở bên cạnh, diễn viên phụ cát-xê thấp quá chúng ta phải nâng giá chút, thiết bị thuê của công ty Khang Huy, bọn họ có lượng hàng hoàn toàn mới chưa hủy niêm phong, ông chủ tôi quen, có thể giảm giá."
Lưu loát tính một đống, dự toán phải có, số tiền này phải ra.
Dự toán 150 triệu, còn là giá đã giảm.
Hàn Huấn từng gặp nhà làm phim đốt tiền, chưa từng gặp nhà làm phim cố gắng đốt tiền hợp lý như vậy.
Cậu nói: "Anh Lưu, chúng ta đây là sitcom, anh có thể dự toán đến nơi đến chốn cho chúng ta không?"
"Đây không phải sitcom bình thường, là sitcom vĩ đại đó, đây là cái giá thật nhất rồi." Lưu Dã vô tội tới giống như thương nhân đàng hoàng an phận vậy, "Nếu như cậu đồng ý, chúng ta liền mời ảnh đế mới Trương Sơn và thị hậu Lâm Điềm Điềm đến đảm nhiệm vai chính, cát-xê thêm 40 triệu, rất có lãi."
Hàn Huấn nói: "Chúng ta đây là sitcom, không cần diễn viên truyền hình, có diễn viên kinh nghiệm sitcom là đủ rồi."
Lưu Dã không từ bỏ, "Vậy thì toàn cảnh chế tạo cảnh thật, dùng toàn đạo cụ thật, tôi đi xem giá thị trường của đồ cổ Tống Triều."
Hàn Huấn vô tình giội nước lã: "Không cần xem đâu, mua một bộ trà cụ Tống Triều gần 100 triệu rồi."
Đạo diễn sitcom Chu Dịch Khôn nghe hồi lâu, không nhịn được, "Lưu Dã, sự tinh túy của sitcom ông hiểu không! Cảnh và đạo cụ căn bản không phải quan trọng nhất, ông làm tinh xảo, ngược lại giọng khách át giọng chủ, phản hiệu quả!"
Hàn Huấn giơ tay lên vỗ tay, cậu không giành được với Lưu Dã, chỉ có thể gửi hi vọng vào Chu Dịch Khôn.
Cậu gật gật đầu, đứng cố định bên Chu Dịch Khôn, nói: "Nhà sản xuất Lưu, tất cả bối cảnh, diễn viên, đạo cụ, thiết bị đều dựa theo yêu cầu của đạo diễn Chu, anh ấy là đạo diễn, anh ấy định đoạt."
Chu Dịch Khôn nhận được khẳng định của cậu, lập tức chiến mồm chiếm ưu thế, "30 triệu là đủ rồi, đừng lòe loẹt nhiều vậy, không cần!"
Lưu Dã lùi một bước, biên kịch có quyền nói chuyện lớn nhất ủy quyền cho đạo diễn, hắn làm sao cũng phải cho đối phương mặt mũi, "Được, 30 triệu bối cảnh, diễn viên, đạo cụ, thiết bị quy về ông, 70 triệu để ở, ăn uống, hậu cần quy về tôi."
Chu Dịch Khôn trợn mắt, "70 triệu ông là muốn bao phòng tổng thống à!"
Lưu Dã tiếc hận nói: "Đáng tiếc khách sạn Sa Hoàng tốt nhất gần trụ sở Phi Long không có phòng tổng thống, nếu không tôi nhất định bao. Nào nào nào, xem danh sách trang sức mấy hôm nay tăng ca làm, đồ cổ không đủ sáng lại là văn vật quốc gia bảo vệ, chỉ có thể tìm người làm mô phỏng 1:1, may mà đồ trang sức chế tạo từ vàng bạc ngọc thạch châu báu có thể đáng tiền."
Hắn kêu ngạo vung ra một danh sách dài đồ bằng ngọc, chỉ cần là trong kịch bản Hàn Huấn viết, hắn đều đánh dấu trọng điểm mấy bộ, không viết đều là thêm vào, cầm đến dự phòng.
Chỉ là danh sách đồ trang sức, tổng giá trị gộp lại đã gần 20 triệu, mấy cái danh sách dài, như kiểu bọn họ sắp mở cửa hàng châu báu đến nơi.
Hàn Huấn cau mày.
Tiếng tăm của Lưu Dã cậu biết, nhà làm phim nổi tiếng trong giới, các phim lớn cũng đều in tên Lưu Dã ở mở đầu. Nhưng lần thảo luận này, Lưu Dã làm dự toán, giống y đúc Từ Tư Miểu.
— Dùng tiêu chuẩn đốt tiền để quay sitcom.
Cậu không phải cảm thấy đạo cụ đắt tiền không tốt, mà là sợ đạo cụ quá chân thực hiệu quả hài kịch không tốt.
Nếu như bạn chỉ vào bình hoa sứ men xanh nói là của Quan Diêu (*), mọi người sẽ cảm thấy à à à lợi hại lợi hại.
((*) đồ sứ Quan Diêu có 2 đặc trưng là men sứ màu sữa và nhiều biến thể)
Nếu như chỉ vào bình hoa bán sỉ 50 đồng nói là của Quan Diêu, mọi người sẽ đùa cợt ngốc nghếch gì đó.
Cậu chỉ cần bình hoa gốm sứ 50 đồng hiệu quả ngốc nghếch, không thể bị thổ hào tài vận đầy người phá hỏng!
"Dừng một lát, tôi đi tìm Từ tổng nói."
Ồn ào tới thời khắc mấu chốt xoắn lại với nhau, cậu rốt cục nghĩ đến nhà đầu tư.
Bên A là bên trời, Lưu Dã bá đạo hơn nữa, cũng phải nghe theo nhà đầu tư.
Hàn Huấn gọi điện thoại qua, không nghĩ đến đối diện nhanh chóng nhận điện.
Từ Tư Miểu mở miệng liền nói: "Tôi lập tức đăng cơ rồi."
"Nhà anh có ngai vàng cần thừa kế?"
Tiếng cười của Từ Tư Miểu xuyên qua di động truyền đến, "Tôi lên máy bay, đến Algeria một chuyến, ai chọc em vậy, thân ái."
("đăng cơ" và "lên máy bay" đều đọc giống nhau [dēngjī])
Lời vừa ra liền biết bên cạnh có người.
Từ Tư Miểu nhiệt tình diễn trò, không đi làm diễn viên quá đáng tiếc, mặc dù diễn bá đạo tổng tài không đủ cao lãnh, nhưng làm nam hai thâm tình nói trơn lưỡi tuyệt đối không thành vấn đề.
Hàn Huấn mặc kệ ngữ khí dính ngấy của anh, nói thẳng: "Dự toán của nhà sản xuất Lưu quá cao."
Từ Tư Miểu nói: "Dự toán cao tôi lại thêm đầu tư, không cần lo đâu cục cưng, vì em, tôi cam tâm tình nguyện."
"Chúng ta đây là sitcom, cảnh cố định gộp lại không đến 10 cái, không cần thiết bao một con đường của trụ sở Phi Long, hơn nữa còn còn bao theo năm."
Từ Tư Miểu: "Vậy em thích Santorini hay là Hawaii, chờ tôi về chúng ta đi nghỉ nửa tháng, tôi chỉ ở bên em."
"Chúng tôi muốn đến trụ sở Hoa Đào, xây lại phim trường cộng thêm bối cảnh 70 tiệu là đủ rồi."
Từ ảnh đế: "Không được, em đây là cáu với tôi, tôi không cho phép em một mình đến nơi nguy hiểm như vậy."
"......"
Hàn Huấn cảm thấy Từ Tư Miểu diễn deep quá khiến cậu nổi da gà, kỹ thuật diễn như vậy, cậu rất tò mò khán giả thưởng thức vở kịch này có ói ra không.
Cậu hỏi: "Anh bao giờ về?"
Tiếng cười của Từ Tư Miểu sủng nịch vô hạn, "Tôi vừa rời khỏi em 1 tiếng, giờ đã nhớ? Nhớ nữa cũng phải nhịn, bên tôi chênh 6 tiếng, buổi tối em tắm sợ tịch mịch, em cứ mở video điện thoại, tôi đảm bảo không có người ngoài, chỉ trần truồng nói chuyện với em."
"......" Hàn Huấn cúp.
Cậu quay đầu nói với nhà sản xuất Lưu đang ánh mắt mong đợi: "Từ tổng nói, dựa theo yêu cầu của tôi làm."
Lưu Dã:......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất