Chương 15: Mồng một tết/ Hoa mơ/ Trước cửa sổ
Ngày mùng 1 tháng Giêng âm lịch là ngày đầu năm, từ sáng sớm trong nhà đã ồn ào náo nhiệt, nhất là lũ trẻ ham ăn quây quần bên bàn ăn, chờ đợi một bát bánh trôi nóng hổi. Bánh trôi được làm bằng bột,to bằng đồng xu, chia làm hai loại nhân và không nhân, loại trước chủ yếu là nhân đậu đỏ, đường nâu hoặc hạt vừng, loại sau thì làm thành một khối tròn tròn nấu với nước đường, lấy ý đoàn viên mỹ mãn.
Đêm qua đón giao thừa, ông nội và Lý Húc đều dậy muộn,Lý Thủy vội vàng bò dậy nấu bánh trôi tròn, cũng kịp làm ra mấy bát, hương vị ngọt ngào xông vào mũi. Tạ Không Minh trước kia ở Tạ gia không có người thân, độc lai độc vãng, mồng một tết ăn bánh trôi chẳng khác nào nhai sáp, không vui vẻ như bây giờ, mặt mày mỉm cười, Lý Thủy thấy vậy tim đập thình thịch. Ông nội tuổi già, đối với những thứ ngọt ngào dính răng này không để ý lắm, ăn hai ba cái liền đặt xuống, ngược lại Lý Húc giống như một kẻ bụng phệ đã lâu không được ăn no, múc hai bát ăn hết, vẻ mặt sung sướng mà nấc một cái.
Ăn xong bánh trôi vừa vặn đến giờ lành, thân là vãn bối, hai huynh đệ Lý Thủy, Lý Húc dập đầu với ông nội, sau đó tiếp nhận tiền mừng tuổi mà ông chuẩn bị. Tạ Không Minh tuy là người ngoài, nhưng cũng được coi là tiểu bối trong nhà, đối với ông nội lễ nghĩa đều đầy đủ. Ông nội cũng lấy ra phần bao giấy đỏ này, thở dài một tiếng, đàng hoàng nhét vào trong tay y, Lý Thủy lại sửng sốt, còn chưa nghĩ rõ ràng, đã bị Lý Húc quấn lấy muốn ra ngoài chúc tết, đành tạm thời vứt lại mọi nghi hoặc.
Trong thôn sáng sớm đã rộn rã tiếng nói chuyện, phụ nữ ngày thường đã nhiều miệng tụm năm tụm ba tán gẫu, đàn ông bên cạnh cũng có đề tài riêng. Mà đám trẻ con là hưng phấn nhất, chúng lượn lờ trong đám đông, chẳng mấy chốc sẽ mang hạt sen ngào đường, đậu phộng ngào đường nhét đầy túi áo… ngón tay, miệng dính đầy đường bột. Ngay cả gia đình nghèo nhất, vào ngày này cũng sẽ cho người nhà mình ăn chút kẹo cho ngọt miệng huống chi là người thôn Lý gia.
Đợi người trong thôn hàn huyên qua đi, đã gần trưa, người quen liền hẹn nhau ăn cơm, sau đó đi vào thành dạo chơi, gọi là "đi cầu may", tức là hôm nay đi nhiều đường dễ gặp được người hoặc việc may mắn, đây cũng là một trong những phong tục địa phương.
Một nhà Lý Thủy vô cùng thân với nhà thôn trưởng, buổi tối dạo đến nơi chợ phồn hoa, đèn đuốc như sao đầy trời, ven đường buôn bán đủ loại, người ồn ào náo nhiệt. Trong thành không phân biệt giàu nghèo, ai ai cũng trang phục lộng lẫy đi du ngoạn, tay trong tay hoan ca, quán cơm tửu lâu còn có ca nhạc yến tiệc, ca nữ đàn hát không dứt. Có thiếu niên nổi tâm tư, nhân cơ hội đến gần người mình ngưỡng mộ, còn sợ bị người nhà phát hiện, che che dấu dấu mà hẹn hò dưới ánh đèn.
Ngoại trừ náo nhiệt trên phố, chùa miếu trong thành cũng quá tải, nam nữ già trẻ từ các làng xã lân cận tranh nhau dâng hương, thậm chí còn chờ ở ngoài cửa từ sáng sớm chỉ vì muốn giành lấy vị trí đầu tiên. Xung quanh quầy hàng bày ra không ít đồ ăn chay, phần lớn là bánh kẹo điểm tâm, ví dụ như táo mật, hạch đào, kẹo mạch nha, bánh rán rắc bột đường, ngọt mà không ngấy, lỏng mà không dính. Lý Thủy mua một gói chia cho mọi người, rất được hoan nghênh, ngay cả Tạ Không Minh không ham ngọt, cũng nếm thêm mấy cái.
"Hẳn là không còn sớm nữa..." thôn trưởng nghe được tiếng gõ chiêng vang lên, sợ lại tiếp tục chơi sẽ không kịp trở về thôn, nhưng mấy đứa nhỏ còn chưa thỏa mãn, trên mặt không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt ỉu xìu.
Tạ Không Minh nhìn Lý Húc nhíu mày, không đành lòng để Lý Thủy đau lòng, đề nghị: "Ta có bạn tốt cho thuê nhà ở trong thành, không bằng ở lại một đêm, sáng mai sẽ trở về. ”
Mọi người còn muốn khéo léo cự tuyệt, nhưng Tạ Không Minh ngữ khí kiên định, thôn trưởng không cách nào, chỉ đành đáp ứng. Cứ như vậy du ngoạn đến tối khuya, mới về khách điếm, tụm năm tụm ba chen chúc một gian phòng. Không ngoài dự đoán, Lý Thủy được gọi đi cùng phòng với Tạ Không Minh, vừa vào cửa đã không dám ngước mắt lên, thận trọng nằm trên giường, chỉ chốc lát,người phía sau đã tiến tới ôm lưng hắn, mái tóc dài đan vào nhau bắt đầu một trận rối tung.
Ngày hôm sau mặt trời chói chang, Tạ Không Minh xuất phát từ ý tốt, lại mời mọi người dùng cơm ở tửu lâu, chưởng quầy cùng tiểu nhị đều hầu hạ ân cần, khiến mọi người được sủng mà kinh. Nào ngờ lúc rời đi, ngoài cửa có đoàn người đi vào, vây quanh một tiểu thư mặc vàng đeo bạc, con ngươi liếc mắt một cái, thấy được Lý Thủy, nhất thời động xuân tâm. Thì ra tiểu thư này là con gái duy nhất của thương nhân, năm xưa thành hôn, đáng tiếc trượng phu mất sớm, nàng không cam lòng tịch mịch, từ nhà chồng lấy được thư hòa ly*, đang muốn tìm một cái gối ấm áp khác. Nàng không thích những đệ tử nhã nhặn kia, ngược lại yêu thích những nam tử thành thật cường tráng, vừa vặn gặp được Lý Thủy, vội vàng gọi nhũ nương nha hoàn tới nhờ hỏi thăm.
*Thư hoà ly là thư ly hôn
Lý Thủy lại không biết việc này, đang cùng Tạ Không Minh thấp giọng nói về rượu mơ mà mình đã làm lúc trước, tính toán cũng đã đến lúc uống được rồi.
......
Mấy bình rượu mơ kia ủ rất tốt, uống đến nguyên tiêu, thôn trưởng đưa tới một ít, nói dựa theo công thức làm thành, thật sự là hương rượu trong suốt. Chờ đầu xuân, ông liền tính toán cùng người trong thôn nói rõ ràng, để mọi người cùng làm nước tương và rượu, an bài thỏa đáng. Tạ Không Minh được cảm ơn vạn lần nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, chỉ nói rằng mình thích phong tục của làng nên mới tặng món quà này.
Trong lòng Lý Thủy càng thêm ngưỡng mộ, triền miên xong, nếu như sáng sớm tỉnh lại trước hắn sẽ lặng lẽ vươn tay ra lưu luyến trên má người kia, càng thêm si mê. Thi thoảng Tạ Không Minh bị hắn quấy nhiễu, mở mắt ra nắm lấy tay hắn. Lại dính dính làm thành chuyện tốt.
Hai người không nói ra, một người không biết mở miệng như thế nào, sợ tự mình đa tình. Một người xưa nay có tính toán, vẫn cảm thấy lo trước lo sau... Qua tháng hai, gió xuân thổi qua, cành mơ điểm tô những nụ hoa, nhỏ nhắn đáng yêu. Trong thôn làm hội xuân, muốn bái ông thổ địa, lại mời gánh hát ba ngày hát kịch, mở màn cồng chiêng động trời, huyên náo tụ tập như chợ.
Vui vẻ qua đi, người trong thôn cũng không quên canh tác, lại phân người đi thăm rừng mơ, xua đuổi lũ chim. Bận rộn đến tháng ba, lúc này hoa mơ nở rộ dày đặc, màu phấn trắng xóa, xa xa như tuyết rơi. Loài hoa này còn được gọi là hoa thi đậu, người đọc sách đổ xô đến như đàn vịt, ngay cả con gái trong khuê phòng làm túi hương, cũng thường thêu vài đóa hoa mơ. Lý Húc được một tặng một chiếc nghiên mực*, thi thư viện quả nhiên thuận buồm xuôi gió, vào lớp hạng nhất, qua một thời gian sẽ vào thành lưu lại ở đó học tập.
*Chỗ này tác giả ghi là tặng trâm, nhưng mà mình nhớ trâm là tặng cho Tạ Không Minh. Còn Lý Húc được tặng nghiên mực lên mình mạn phép sửa lại.
Lý Thủy không nỡ,bắt đầu cân nhắc chuẩn bị hành lý thế nào, ông nội lại bình tĩnh, nói thẳng Lý Húc đã là thiếu niên choai choai rồi, không phải việc gì cũng cần hắn xử lý cho.
Bởi vì việc này, Lý Thủy liên tiếp mấy ngày buồn bực không vui, bị Tạ Không Minh phát hiện, mở miệng nói: "Cho dù A Húc còn nhỏ, không đến mức lúc nào cũng cần người chăm sóc, em thân là huynh trưởng, nên buông tay thì phải buông tay. ”
"Ta… Là ta lo lắng thôi..."
Tạ Không Minh thở dài một tiếng, đề nghị: "Cứ cách hơn mười ngày, ta cùng em đến thư viện trong thành thăm, được không? ”
Lý Thủy không còn cách nào đành phải đáp lời, lông mày vẫn nhíu chặt.
Để trấn an hắn, Tạ Không Minh đi qua, hai tay vòng qua ôm eo hắn, cười nói: "Ta cùng chủ nhân thư viện nói chuyện rất vui vẻ, sẽ không ai dám coi thường A Húc, đến lúc đó nó với hai ba đám bằng hữu, cùng nhau đi học, thi lấy công danh..."
Lý Thủy tựa đầu vào vai người kia, rùng mình một cái, lỗ tai dần dần đỏ lên - những đứa trẻ khác đều được nhận vào thư viện, nhưng chưa từng thấy Tạ Không Minh để ý như vậy. càng xấu hổ chính là, hắn đã quen với thân thể sung sướng, bị đụng chạm như vậy, vật trước người vô thức vểnh lên, khe thịt phía sau cũng hơi nhúc nhích.
Hắn hít thở mấy hơi,ôm cổ người kia, ánh mắt quét đến chiếc trâm thô ráp bằng gỗ, trên mặt lại đỏ bừng.
Trong lúc lơ đãng, quần áo hai người lộn xộn, Tạ Không Minh nhìn chằm chằm, kéo hai chân Lý Thủy ra, hơi thở nặng nề, lòng bàn tay xoa nhẹ lên da thịt mỏng manh giữa hai chân, lại dọc theo đùi dò xét chỗ kín, đưa thuốc mỡ xoa xoa vào trong. Bên trong đã mềm nhũn ra nước nhờn, y mới thẳng người lên mà bắt đầu ***.
Lý Thủy ghé sát vào người hắn, mỗi lần dương v*t đâm sâu vào đều bất giác rên rỉ, thật là quyến rũ lạ thường.
Ra sức đẩy lên trăm lần, ánh mắt Tạ Không Minh chợt lóe đáp ở cửa sổ, bỗng nhiên sinh ra sáng kiến: "Cảnh xuân rất tốt, tại sao chúng ta đi xem một chút? "Dứt lời, y đỡ eo Lý Thủy, đứng lên.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Lý Thủy kinh hoảng giơ tay lên, gắt gao ôm lấy vai đối phương, lại bởi vì thân thể kết giao, hắn phải kẹp chặt lấy phía sau sợ té ngã. Thấy Tạ Không Minh chậm rãi đi tới bên cửa sổ, hắn vừa xấu hổ vừa tức giận, kêu lên: "Đừng, tiên sinh, nếu như bị người ta nhìn thấy ——"
Nhưng Tạ Không Minh nâng mông hắn lên, vừa dịch chuyển vừa đẩy vào hoa huy*t của hắn, khiến Lý Thủy mất hết sức lực tranh luận, chỉ đành mềm nhũn treo trên người đối phương. Cửa sổ bị đẩy ra, bên ngoài là ngày xuân ấm ấm, Lý Thủy càng lúc càng căng thẳng, vùi mặt vào hõm vai người trước mặt, thút thít nói: "Tiên sinh..."
"Có che có chắn, sẽ không bị người ta nhìn thấy." Tạ Không Minh thấp giọng an ủi, phía dưới lại hung ác thọc vào rút ra,ép huyệt nhỏ xoắn lấy dương v*t, ngược lại tăng thêm vài phần khoái ý.
Dần dần, khóe mắt Lý Thủy ướt át, tay chân nhũn ra, nếu không được ôm, chắc chắn hắn đã ngã lăn ra. Tạ Không Minh lúc đó mới cảm thấy mình làm hơi quá đáng, dùng sức chậm lại, ôn nhu chống đỡ mài da thịt, khiến người ta rên rỉ dồn dập cuối cùng cũng bắn ra, bởi vì tình triều dâng lên đỉnh, không thể rơi xuống, Lý Thủy thần tư mê loạn, mặc cho đối phương vùi đầu làm việc, cũng không để ý nửa người của mình đã rơi ra ngoài cửa sổ. May mà bốn phía không có người, nếu không bộ dáng dâm đãng này của hắn sẽ bị nhìn thẳng, đến lúc đó khẳng định xấu hổ tức giận muốn chết.
Tạ Không Minh biết rõ là hắn đã vào cảnh giới tuyệt vời, gan to, gắt gao nhắm chặt vào lòng bụng va chạm, hai gò má Lý Thủy đỏ bừng, nhắm mắt lại, giống như sắp ngất. Lúc này Tạ Không Minh cũng bị kích động điên cuồng, vừa thả lỏng vừa hung ác, giống như muốn đem người từ trong xuyên qua. Hai người lộn xộn, hoàn toàn không để ý cửa sổ mở rộng, mấy con chim bên ngoài bị dọa đến mức không dám đặt chân, sột soạt rồi lại bay đi.
Không bao lâu, tiếng Lý Thủy khẽ dịu đi, eo mông theo động tác của đối phương đong đưa, khiến cho người ta càng thêm hứng thú, không nghỉ xả hơi mà bị dập cho nửa ngày. Hắn sững sờ vì xấu hổ nhưng trong lòng lại vui sướng, toàn thân chợt rùng mình, côn th*t phun ra một ít tinh dịch mỏng manh.. mật huyệt phía sau cũng siết chặt, khiến Tạ Không Minh như gặp cực lạc, càng thêm ra sức ưỡn người, tùy ý đâm vào. Lý Thủy sắp chịu không nổi, ưm a a kêu một trận, làm sao còn nhớ tới lo lắng cho đệ đệ, một lòng chỉ sợ mình hôm nay sẽ chết ở chỗ này, mông tiến lại gần, dụ Tạ Không Minh cắm cả gốc dương v*t vào. Cuối cùng bắn ra, tinh dịch rót vào khe mông đầy ắp.
Nghỉ ngơi chỉnh đốn một lát, Tạ Không Minh cùng hắn ôm ấp, mút đầu lưỡi nhau một hồi lâu, mới trở lại trên giường.
Đêm qua đón giao thừa, ông nội và Lý Húc đều dậy muộn,Lý Thủy vội vàng bò dậy nấu bánh trôi tròn, cũng kịp làm ra mấy bát, hương vị ngọt ngào xông vào mũi. Tạ Không Minh trước kia ở Tạ gia không có người thân, độc lai độc vãng, mồng một tết ăn bánh trôi chẳng khác nào nhai sáp, không vui vẻ như bây giờ, mặt mày mỉm cười, Lý Thủy thấy vậy tim đập thình thịch. Ông nội tuổi già, đối với những thứ ngọt ngào dính răng này không để ý lắm, ăn hai ba cái liền đặt xuống, ngược lại Lý Húc giống như một kẻ bụng phệ đã lâu không được ăn no, múc hai bát ăn hết, vẻ mặt sung sướng mà nấc một cái.
Ăn xong bánh trôi vừa vặn đến giờ lành, thân là vãn bối, hai huynh đệ Lý Thủy, Lý Húc dập đầu với ông nội, sau đó tiếp nhận tiền mừng tuổi mà ông chuẩn bị. Tạ Không Minh tuy là người ngoài, nhưng cũng được coi là tiểu bối trong nhà, đối với ông nội lễ nghĩa đều đầy đủ. Ông nội cũng lấy ra phần bao giấy đỏ này, thở dài một tiếng, đàng hoàng nhét vào trong tay y, Lý Thủy lại sửng sốt, còn chưa nghĩ rõ ràng, đã bị Lý Húc quấn lấy muốn ra ngoài chúc tết, đành tạm thời vứt lại mọi nghi hoặc.
Trong thôn sáng sớm đã rộn rã tiếng nói chuyện, phụ nữ ngày thường đã nhiều miệng tụm năm tụm ba tán gẫu, đàn ông bên cạnh cũng có đề tài riêng. Mà đám trẻ con là hưng phấn nhất, chúng lượn lờ trong đám đông, chẳng mấy chốc sẽ mang hạt sen ngào đường, đậu phộng ngào đường nhét đầy túi áo… ngón tay, miệng dính đầy đường bột. Ngay cả gia đình nghèo nhất, vào ngày này cũng sẽ cho người nhà mình ăn chút kẹo cho ngọt miệng huống chi là người thôn Lý gia.
Đợi người trong thôn hàn huyên qua đi, đã gần trưa, người quen liền hẹn nhau ăn cơm, sau đó đi vào thành dạo chơi, gọi là "đi cầu may", tức là hôm nay đi nhiều đường dễ gặp được người hoặc việc may mắn, đây cũng là một trong những phong tục địa phương.
Một nhà Lý Thủy vô cùng thân với nhà thôn trưởng, buổi tối dạo đến nơi chợ phồn hoa, đèn đuốc như sao đầy trời, ven đường buôn bán đủ loại, người ồn ào náo nhiệt. Trong thành không phân biệt giàu nghèo, ai ai cũng trang phục lộng lẫy đi du ngoạn, tay trong tay hoan ca, quán cơm tửu lâu còn có ca nhạc yến tiệc, ca nữ đàn hát không dứt. Có thiếu niên nổi tâm tư, nhân cơ hội đến gần người mình ngưỡng mộ, còn sợ bị người nhà phát hiện, che che dấu dấu mà hẹn hò dưới ánh đèn.
Ngoại trừ náo nhiệt trên phố, chùa miếu trong thành cũng quá tải, nam nữ già trẻ từ các làng xã lân cận tranh nhau dâng hương, thậm chí còn chờ ở ngoài cửa từ sáng sớm chỉ vì muốn giành lấy vị trí đầu tiên. Xung quanh quầy hàng bày ra không ít đồ ăn chay, phần lớn là bánh kẹo điểm tâm, ví dụ như táo mật, hạch đào, kẹo mạch nha, bánh rán rắc bột đường, ngọt mà không ngấy, lỏng mà không dính. Lý Thủy mua một gói chia cho mọi người, rất được hoan nghênh, ngay cả Tạ Không Minh không ham ngọt, cũng nếm thêm mấy cái.
"Hẳn là không còn sớm nữa..." thôn trưởng nghe được tiếng gõ chiêng vang lên, sợ lại tiếp tục chơi sẽ không kịp trở về thôn, nhưng mấy đứa nhỏ còn chưa thỏa mãn, trên mặt không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt ỉu xìu.
Tạ Không Minh nhìn Lý Húc nhíu mày, không đành lòng để Lý Thủy đau lòng, đề nghị: "Ta có bạn tốt cho thuê nhà ở trong thành, không bằng ở lại một đêm, sáng mai sẽ trở về. ”
Mọi người còn muốn khéo léo cự tuyệt, nhưng Tạ Không Minh ngữ khí kiên định, thôn trưởng không cách nào, chỉ đành đáp ứng. Cứ như vậy du ngoạn đến tối khuya, mới về khách điếm, tụm năm tụm ba chen chúc một gian phòng. Không ngoài dự đoán, Lý Thủy được gọi đi cùng phòng với Tạ Không Minh, vừa vào cửa đã không dám ngước mắt lên, thận trọng nằm trên giường, chỉ chốc lát,người phía sau đã tiến tới ôm lưng hắn, mái tóc dài đan vào nhau bắt đầu một trận rối tung.
Ngày hôm sau mặt trời chói chang, Tạ Không Minh xuất phát từ ý tốt, lại mời mọi người dùng cơm ở tửu lâu, chưởng quầy cùng tiểu nhị đều hầu hạ ân cần, khiến mọi người được sủng mà kinh. Nào ngờ lúc rời đi, ngoài cửa có đoàn người đi vào, vây quanh một tiểu thư mặc vàng đeo bạc, con ngươi liếc mắt một cái, thấy được Lý Thủy, nhất thời động xuân tâm. Thì ra tiểu thư này là con gái duy nhất của thương nhân, năm xưa thành hôn, đáng tiếc trượng phu mất sớm, nàng không cam lòng tịch mịch, từ nhà chồng lấy được thư hòa ly*, đang muốn tìm một cái gối ấm áp khác. Nàng không thích những đệ tử nhã nhặn kia, ngược lại yêu thích những nam tử thành thật cường tráng, vừa vặn gặp được Lý Thủy, vội vàng gọi nhũ nương nha hoàn tới nhờ hỏi thăm.
*Thư hoà ly là thư ly hôn
Lý Thủy lại không biết việc này, đang cùng Tạ Không Minh thấp giọng nói về rượu mơ mà mình đã làm lúc trước, tính toán cũng đã đến lúc uống được rồi.
......
Mấy bình rượu mơ kia ủ rất tốt, uống đến nguyên tiêu, thôn trưởng đưa tới một ít, nói dựa theo công thức làm thành, thật sự là hương rượu trong suốt. Chờ đầu xuân, ông liền tính toán cùng người trong thôn nói rõ ràng, để mọi người cùng làm nước tương và rượu, an bài thỏa đáng. Tạ Không Minh được cảm ơn vạn lần nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, chỉ nói rằng mình thích phong tục của làng nên mới tặng món quà này.
Trong lòng Lý Thủy càng thêm ngưỡng mộ, triền miên xong, nếu như sáng sớm tỉnh lại trước hắn sẽ lặng lẽ vươn tay ra lưu luyến trên má người kia, càng thêm si mê. Thi thoảng Tạ Không Minh bị hắn quấy nhiễu, mở mắt ra nắm lấy tay hắn. Lại dính dính làm thành chuyện tốt.
Hai người không nói ra, một người không biết mở miệng như thế nào, sợ tự mình đa tình. Một người xưa nay có tính toán, vẫn cảm thấy lo trước lo sau... Qua tháng hai, gió xuân thổi qua, cành mơ điểm tô những nụ hoa, nhỏ nhắn đáng yêu. Trong thôn làm hội xuân, muốn bái ông thổ địa, lại mời gánh hát ba ngày hát kịch, mở màn cồng chiêng động trời, huyên náo tụ tập như chợ.
Vui vẻ qua đi, người trong thôn cũng không quên canh tác, lại phân người đi thăm rừng mơ, xua đuổi lũ chim. Bận rộn đến tháng ba, lúc này hoa mơ nở rộ dày đặc, màu phấn trắng xóa, xa xa như tuyết rơi. Loài hoa này còn được gọi là hoa thi đậu, người đọc sách đổ xô đến như đàn vịt, ngay cả con gái trong khuê phòng làm túi hương, cũng thường thêu vài đóa hoa mơ. Lý Húc được một tặng một chiếc nghiên mực*, thi thư viện quả nhiên thuận buồm xuôi gió, vào lớp hạng nhất, qua một thời gian sẽ vào thành lưu lại ở đó học tập.
*Chỗ này tác giả ghi là tặng trâm, nhưng mà mình nhớ trâm là tặng cho Tạ Không Minh. Còn Lý Húc được tặng nghiên mực lên mình mạn phép sửa lại.
Lý Thủy không nỡ,bắt đầu cân nhắc chuẩn bị hành lý thế nào, ông nội lại bình tĩnh, nói thẳng Lý Húc đã là thiếu niên choai choai rồi, không phải việc gì cũng cần hắn xử lý cho.
Bởi vì việc này, Lý Thủy liên tiếp mấy ngày buồn bực không vui, bị Tạ Không Minh phát hiện, mở miệng nói: "Cho dù A Húc còn nhỏ, không đến mức lúc nào cũng cần người chăm sóc, em thân là huynh trưởng, nên buông tay thì phải buông tay. ”
"Ta… Là ta lo lắng thôi..."
Tạ Không Minh thở dài một tiếng, đề nghị: "Cứ cách hơn mười ngày, ta cùng em đến thư viện trong thành thăm, được không? ”
Lý Thủy không còn cách nào đành phải đáp lời, lông mày vẫn nhíu chặt.
Để trấn an hắn, Tạ Không Minh đi qua, hai tay vòng qua ôm eo hắn, cười nói: "Ta cùng chủ nhân thư viện nói chuyện rất vui vẻ, sẽ không ai dám coi thường A Húc, đến lúc đó nó với hai ba đám bằng hữu, cùng nhau đi học, thi lấy công danh..."
Lý Thủy tựa đầu vào vai người kia, rùng mình một cái, lỗ tai dần dần đỏ lên - những đứa trẻ khác đều được nhận vào thư viện, nhưng chưa từng thấy Tạ Không Minh để ý như vậy. càng xấu hổ chính là, hắn đã quen với thân thể sung sướng, bị đụng chạm như vậy, vật trước người vô thức vểnh lên, khe thịt phía sau cũng hơi nhúc nhích.
Hắn hít thở mấy hơi,ôm cổ người kia, ánh mắt quét đến chiếc trâm thô ráp bằng gỗ, trên mặt lại đỏ bừng.
Trong lúc lơ đãng, quần áo hai người lộn xộn, Tạ Không Minh nhìn chằm chằm, kéo hai chân Lý Thủy ra, hơi thở nặng nề, lòng bàn tay xoa nhẹ lên da thịt mỏng manh giữa hai chân, lại dọc theo đùi dò xét chỗ kín, đưa thuốc mỡ xoa xoa vào trong. Bên trong đã mềm nhũn ra nước nhờn, y mới thẳng người lên mà bắt đầu ***.
Lý Thủy ghé sát vào người hắn, mỗi lần dương v*t đâm sâu vào đều bất giác rên rỉ, thật là quyến rũ lạ thường.
Ra sức đẩy lên trăm lần, ánh mắt Tạ Không Minh chợt lóe đáp ở cửa sổ, bỗng nhiên sinh ra sáng kiến: "Cảnh xuân rất tốt, tại sao chúng ta đi xem một chút? "Dứt lời, y đỡ eo Lý Thủy, đứng lên.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Lý Thủy kinh hoảng giơ tay lên, gắt gao ôm lấy vai đối phương, lại bởi vì thân thể kết giao, hắn phải kẹp chặt lấy phía sau sợ té ngã. Thấy Tạ Không Minh chậm rãi đi tới bên cửa sổ, hắn vừa xấu hổ vừa tức giận, kêu lên: "Đừng, tiên sinh, nếu như bị người ta nhìn thấy ——"
Nhưng Tạ Không Minh nâng mông hắn lên, vừa dịch chuyển vừa đẩy vào hoa huy*t của hắn, khiến Lý Thủy mất hết sức lực tranh luận, chỉ đành mềm nhũn treo trên người đối phương. Cửa sổ bị đẩy ra, bên ngoài là ngày xuân ấm ấm, Lý Thủy càng lúc càng căng thẳng, vùi mặt vào hõm vai người trước mặt, thút thít nói: "Tiên sinh..."
"Có che có chắn, sẽ không bị người ta nhìn thấy." Tạ Không Minh thấp giọng an ủi, phía dưới lại hung ác thọc vào rút ra,ép huyệt nhỏ xoắn lấy dương v*t, ngược lại tăng thêm vài phần khoái ý.
Dần dần, khóe mắt Lý Thủy ướt át, tay chân nhũn ra, nếu không được ôm, chắc chắn hắn đã ngã lăn ra. Tạ Không Minh lúc đó mới cảm thấy mình làm hơi quá đáng, dùng sức chậm lại, ôn nhu chống đỡ mài da thịt, khiến người ta rên rỉ dồn dập cuối cùng cũng bắn ra, bởi vì tình triều dâng lên đỉnh, không thể rơi xuống, Lý Thủy thần tư mê loạn, mặc cho đối phương vùi đầu làm việc, cũng không để ý nửa người của mình đã rơi ra ngoài cửa sổ. May mà bốn phía không có người, nếu không bộ dáng dâm đãng này của hắn sẽ bị nhìn thẳng, đến lúc đó khẳng định xấu hổ tức giận muốn chết.
Tạ Không Minh biết rõ là hắn đã vào cảnh giới tuyệt vời, gan to, gắt gao nhắm chặt vào lòng bụng va chạm, hai gò má Lý Thủy đỏ bừng, nhắm mắt lại, giống như sắp ngất. Lúc này Tạ Không Minh cũng bị kích động điên cuồng, vừa thả lỏng vừa hung ác, giống như muốn đem người từ trong xuyên qua. Hai người lộn xộn, hoàn toàn không để ý cửa sổ mở rộng, mấy con chim bên ngoài bị dọa đến mức không dám đặt chân, sột soạt rồi lại bay đi.
Không bao lâu, tiếng Lý Thủy khẽ dịu đi, eo mông theo động tác của đối phương đong đưa, khiến cho người ta càng thêm hứng thú, không nghỉ xả hơi mà bị dập cho nửa ngày. Hắn sững sờ vì xấu hổ nhưng trong lòng lại vui sướng, toàn thân chợt rùng mình, côn th*t phun ra một ít tinh dịch mỏng manh.. mật huyệt phía sau cũng siết chặt, khiến Tạ Không Minh như gặp cực lạc, càng thêm ra sức ưỡn người, tùy ý đâm vào. Lý Thủy sắp chịu không nổi, ưm a a kêu một trận, làm sao còn nhớ tới lo lắng cho đệ đệ, một lòng chỉ sợ mình hôm nay sẽ chết ở chỗ này, mông tiến lại gần, dụ Tạ Không Minh cắm cả gốc dương v*t vào. Cuối cùng bắn ra, tinh dịch rót vào khe mông đầy ắp.
Nghỉ ngơi chỉnh đốn một lát, Tạ Không Minh cùng hắn ôm ấp, mút đầu lưỡi nhau một hồi lâu, mới trở lại trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất