Chương 17: Quá khứ/ Ngọc bội/ Định tình
Tạ Không Minh rất ít khi nhắc tới lúc trước vì sao lại đi xa đến thôn, nhưng tối nay ôm Lý Thủy, hắn chậm rãi kể lại đoạn chuyện cũ kia --
Tạ gia vốn làm nghề kinh doanh, lại học được một bộ quy củ của các gia đình lớn khác, đối với con cháu quản lý rất nghiêm khắc, nhưng lại có những điều dơ bẩn ngay từ trong phủ. Ví dụ như phụ thân Tạ Không Minh, Tạ lão gia, từ mười ba mười bốn đã vụng trộm đi hoa lâu, tham luyến sắc đẹp. Về sau ở nhà mẹ đẻ Tạ lão phu nhân thấy một cô nương,đem lòng ái mộ, lại muốn chính thất phải là một nữ tử quan gia, dỗ cô nương này gả cho hắn làm thiếp, sinh ra Tạ Không Minh.
Tạ di nương qua đời sớm, con cái Tạ gia rất nhiều, Tạ lão phu nhân không thể thường xuyên chiếu cố, Tạ Không Minh cho dù có tài học, không thích tranh đấu, ở trong phủ lại giống như vô hình. Theo tuổi tác càng lớn, Tạ lão phu nhân thấy bên cạnh y ngay cả một nha hoàn cũng không có, vì thế an bài thông phòng, nào ngờ Tạ Không Minh đối với nữ tử không hề có hứng thú, lại cảm thấy mẫu thân lúc còn sống quá khổ sở, không muốn làm khổ người ta, đều cự tuyệt.
Tạ lão phu nhân coi như cho qua, trên mặt thản nhiên đáp ứng nhưng trong lòng nảy sinh nghi ngờ. Vừa vặn không lâu sau, Tạ lão gia tính toán kế hoạch lôi kéo quan hệ cùng đại quan nào đó, muốn Tạ Không Minh ở rể, buộc y nản lòng thoái chí dứt khoát nói rõ sự thật. Tạ lão gia lúc này giận dữ, suýt nữa đánh chết y, lại đem y mình đầy thương tích nhốt vào từ đường quỳ cả đêm.
Ngược lại tạ lão phu nhân mấy năm nay ăn chay niệm phật, nhu hòa không ít, sợ Tạ Không Minh tính tình lạnh lùng cứng rắn, sẽ làm cho gia trạch không yên, cho dù vào ở rể nhà người ta cũng chẳng an ổn được, bởi vậy móc tim khuyên Tạ lão gia. Cuối cùng, Tạ gia đối với bên ngoài nói Tạ Không Minh bệnh nặng, kì thực âm thầm đuổi y ra khỏi phủ, không cho phép y sống dưới danh phận quá khứ, làm nhục gia đình.
Một phen giày vò, Tạ Không Minh dưỡng tốt thân thể, du lịch khắp nơi, ngược lại so với ở Tạ gia thoải mái hơn nhiều, còn kết không ít bạn tốt. Thậm chí hai chữ "Không Minh", cũng là đi ngang qua sơn tự được chủ trì đại sư ban tặng, vẫn dùng đến tận bây giờ. Mùa đông năm đó, y ngẫu nhiên đi qua Lý gia thôn, không muốn chống chọi với giá rét, tùy ý ở một nhà, không ngờ trái tim rơi luôn ở chỗ này...
Lý Thủy còn coi như mình là ái mộ tiên sinh đã lâu, không biết đối phương cũng nhớ nhung hắn, ngập ngừng nói: "Vậy, tiên sinh đã chờ như thế nào... ta đã cam tâm tình nguyện từ lâu "
"Đúng vậy, em năm nay mười chín tuổi rồi, đã đến tuổi bàn luận chuyện cưới gả." Tạ Không Minh thay đổi sắc mặt buồn bã vừa rồi, cúi đầu nở nụ cười: "l" Lúc đó ta đã định chờ thêm mấy năm nữa, A Thủy của ta lá gan lớn hơn, thân thể cũng mềm, cam tâm tình nguyện cùng ta hoan ái." Vừa dứt lời, y liền kề sát môi đối phương, đầu lưỡi lưu luyến.
Làm sao chống đỡ được những thứ này, Lý Thủy tự nhiên xụi lơ trong ngực y, môi lưỡi dây dưa, chỉ còn lại thở dốc dồn dập.
Tạ Không Minh bất giác động tình, đầu ngón tay sờ lên ngực đối phương, xoa đầu thịt vểnh lên lưu luyến không ngớt, khiến cho chúng nó càng thêm hồng nhuận sưng to. Vốn y cũng không có ý định hôm nay thú nhận, bất đắc dĩ Lý Thủy ngây ngốc thổ lộ, y làm sao có thể tiếp tục giấu diếm? Vì thế đem chuyện trước kể ra, quyến rũ người ta vô cùng cảm động, thừa dịp để mình làm loạn.
Đai lưng Lý Thủy dần dần mở rộng, sợi tóc lộn xộn buông xuống, đuôi hơi quét tới cổ trần trụi, bả vai ngứa ngáy, trước ngực tê dại càng làm hắn khó chịu, dần dần từ trong xương bốc lên dục vọng muốn thưởng thức tư vị của đối phương. Thấy Tạ Không Minh chỉ lo dâm loạn với hai núm vú nhỏ, hắn hơi phát run, rên rỉ đi vuốt ve bụng dưới đối phương, chỗ đó đã căng ra chờ phát động, gân xanh vờn quanh, nhìn thật là dọa người. Nhưng rơi vào trong mắt Lý Thủy, lại có vẻ vô cùng đáng yêu, giữa đùi hoa huy*t vừa mở vừa đóng, hận không thể lập tức đem nó nuốt vào, từng ngụm từng ngụm nặng nề mà mút.
Tạ Không Minh nheo mắt lại, đem bộ dạng vừa xấu hổ vừa phóng đãng của hắn thu vào đáy mắt, tâm thần kích thích, đảo ngược tư thế hai người, cúi đầu liếm láp đầu v* đang run rẩy. Lý Thủy nhất thời phát ra vài tiếng rên rỉ, hai tay cào lung tung, ôm chặt hai vai người bên trên, mũi chân cũng thẳng tắp. Dục niệm của Tạ Không Minh càng lúc càng nặng, mút mấy ngụm, lại nhẹ nhàng lưu lại dấu răng, mới mò mẫm được ngọc ấm, xoay vào huyệt đối phương làm dụng cụ khai phá.
Có chút quen với xúc cảm của ngọc ấm, Lý Thủy sờ trước ngực, ngón tay run rẩy, không biết là khẩn trương hay chờ mong, hai chân không tự chủ được tách ra, tiện cho đối phương cầm ngọc ấm ra vào. Đáng tiếc thứ này nhỏ bé, còn xa mới bằng dương v*t chân chính to lớn nóng bỏng, Lý Thủy càng ngày càng không thỏa mãn, mở miệng nói: "Tiên sinh. vào đi... không cần cái này..."
"Được, tiên sinh cũng muốn *** A Thủy nhanh hơn." Tạ Không Minh cong khóe môi, thay dương v*t mài đùi đối phương, ngay sau đó ưỡn người thăm dò, huyệt khẩu đang co rút, cảm giác đủ ướt át, mới đem quy đầu đâm vào. Ngôn Tình Tổng Tài
Lý Thủy cố gắng thả lỏng, vừa mới thở dốc một hơi, dưới thân liền bị cả cây đâm vào chỗ sâu, nếu là siết chặt huyệt nhỏ, sẽ càng bị đâm nhanh. Hắn nhẫn nại một hồi, vẫn là đứt quãng rên rỉ, lại bị đối phương nắm lấy mông hung hăng xoa nắn, hắn từ đầu đến chân tựa như rơi vào nồi hấp, nóng đến bốc khói. Rõ ràng thân thể hắn cũng được xưng là rắn chắc hữu lực, đối mặt với Tạ Không Minh, liền thành hổ gãy móng vuốt, rắn không răng.
Dường như phát hiện tâm tư của hắn, Tạ Không Minh cười khẽ một tiếng, gia tăng lực va chạm hạ thân, dứt khoát đưa tay vòng qua bên cạnh Lý Thủy, đầu gối cong lên, dùng sức khoác chân hắn lên vai. Cứ như vậy, Lý Thủy đành phải hơi nghiêng người, hai chân giống như cung mở ra, mũi tên còn chưa bắn ra, đã bị địch thủ phản công đến tan tác ngàn dặm. Huống chi hắn từ trước đến nay mẫn cảm, tiên sinh chỉ hơi biến hoá động tác thôi có thể khiến cả người hắn đã run rẩy, chỗ kín không khép lại được, cắn đến dương v*t sưng to thêm một vòng, mang đến cảm giác tê dại nhộn nhạo trong cơ thể.
"Tiên sinh...Ưm... quá sâu..."
Nghe thấy giọng nói diễm tình kia, y kìm lòng sao được, lại cảm giác dương v*t bị hoa huy*t ấm áp tầng tầng lớp lớp bao bọc, vui sướng khôn kể, ánh mắt Tạ Không Minh tối sầm lại, chỉ là tuân theo bản năng mà làm, hạ thể hung ác đâm sâu vào trong. Người dưới thân quả thật chịu không nổi, từ cổ họng tràn ra từng tiếng thở dốc sảng khoái, lúc bị đụng mạnh vào tận sâu trong bụng, tay chân co rút, bất ngờ bắn ra.
Lý Thủy thần trí mê ly, còn chưa kịp điều chỉnh cao trào lại tiếp tục dâng trào khoái cảm, suýt chút nữa khóc lên, khóe mắt ươn ướt, tùy ý dương v*t của đối phương xâm nhập giống như muốn xuyên qua nội tạng. Tạ Không Minh cũng dần dần tiến vào cảnh đẹp, thanh âm trở nên vội vàng, ôm hắn càng ngày càng chặt, giống như muốn dung hòa thành một thể. Lý Thủy bị y khống chế nửa người dưới, trong huyệt mỗi lúc một nặng, không có chỗ trốn, chỉ có dùng tay kéo rèm bên cạnh giường, mượn chuyện này dời đi chú ý, tránh việc hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui sướng ập đến đỉnh đầu..
Hai người ở trong phòng mây mưa, Tạ Không Minh *** đến hăng say, một bên rất phấn chấn, một bên vuốt ve vật mềm giữa hai chân Lý Thủy, xoa xoa vài cái: "Lúc này không trói vật của em, em chịu khó nhẫn nhịn đừng bắn, chịu được thì lát nữa sẽ cho em phần thưởng. "
"Cái, cái gì?" Lý Thủy nghe không rõ, một lát sau, hắn đột nhiên hiểu được. Mạnh mẽ áp chế cực lạc trong cơ thể, không dám chảy ra chút tinh dịch nào. Tuy rằng Tạ Không Minh ngoài miệng thường xuyên đùa giỡn, nhưng thực sự chưa bao giờ lừa gạt hắn, nói có thưởng, nhất định là đồ chơi có thể làm hắn ngất ngây. Cho nên ngực Lý Thủy nổi lên một mảnh ửng hồng, bụng dưới hơi co giật, nhưng vẫn là nhắm chặt hai mắt, gắt gao nhịn.
Nhìn thấy đối phương ngoan ngoãn như vậy, ham muốn bạo dâm như cháy rừng lan ra đồng cỏ, bùng lên thiêu đốt. Y ưỡn thắt lưng đâm rút huyệt khẩu mềm mại, lộ ra lỗ thịt đỏ tươi, lại đâm vào, thẳng đến trung tâm, cứ như vậy lặp đi lặp lại, coi Lý Thủy như chiếc bánh ngọt, vừa mềm vừa dính, còn kéo dài ra từng sợi đường ngon miệng.
Dần dần, Lý Thủy bị giao hợp hao phí quá nhiều tâm trí, hắn vô lực lười biếng, lại cảm giác được vật trong cơ thể lại rút ra đẩy vào, hắn toàn tâm toàn ý kiềm chế dục vọng muốn bắn ở quy đầu. Tạ Không Minh nhìn thấy trong lòng bủn rủn, lại di chuyển thân thể đối phương, đổi thành tư thế tương đối dễ chịu, nắm lấy eo hắn không ngừng rút ra từ thúc vào, tính toán mau chóng chấm dứt. Lý Thủy đoán không ra ý đồ của y, ngẫu nhiên bị đẩy đến vị trí quan trọng, liền rầu rĩ kêu vài tiếng, mồ hôi túa ra trên trán, ướt cả gối.
Tạ Không Minh than thở, cúi người hôn vành tai hắn, thì thầm nói: "Là ở bên ngoài, hay là --"
Lý Thủy mở to hai mắt, bắt đầu co rút cơ bắp phía sau, kẹp lấy vật kia xoắn lấy: " Ở bên trong... a.. tinh dịch của tiên sinh... ta muốn..." Giọng điệu này của hắn, quả thực là giống như thê tử lo lắng không thể mang thai hài tử, đang khát vọng phu quân rót vào trong cơ thể, mới có thể có con. Lời nói thẳng thắn như vậy không chỉ khiến Lý Thủy xấu hổ, mà còn dụ dỗ Tạ Không Minh điên cuồng, y giữ chặt eo của hắn mà thọc mạnh dương v*t đâm vào trong cùng, lượng lớn tinh dịch phun ra, toàn bộ đút vào con đường huyệt hẹp.
Lý Thủy lần này mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi mở to hai mắt trần trụi, một ít tinh chất trắng mỏng chảy ra, theo thân cây chậm rãi chảy ra trên chăn.
Hai người lại không để ý đến bẩn thỉu, thân thể càng chặt chẽ, dương v*t của Tạ Không Minh thậm chí vẫn còn chôn vào trong huyệt không muốn rút ra, một hồi mới nhúc nhích. Khi Lý Thủy do dự nói đến phần thưởng, y mới từ phía sau ôm lấy đối phương, ý bảo lục lọi quần áo lộn xộn bên giường. Lý Thủy ngẩn ra, từ bên trong lấy ra một viên ngọc bội, phía trên khắc sóng nước ánh trăng, ý cảnh rất đẹp.
Tạ Không Minh nhận lấy, đem ngọc bích mát lạnh đè ở ngực đối phương, nói: "A Thủy tặng trâm gỗ, ta liền tặng lại ngọc bội, tình này kéo dài, không thể đoạn tuyệt. Qua một thời gian, ta mời bà mối đến nhà hỏi chuyện cưới xin, mong A Thủy đáp ứng. "
"Muốn, muốn thành thân?" Lý Thủy lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, có lẽ hắn muốn cùng tiên sinh ở bên nhau, lại chẳng mong cầu danh chính ngôn thuận: "Trong nhà thì có thể ổn, người trong thôn... phải làm gì đây? "
"Bọn họ cầm công thức của ta, nuôi sống gia đình, cung phụng già trẻ, sao dám nói bậy?" Tạ Không Minh dán vào lỗ tai hắn, "Đúng rồi, nếu A Thủy không chịu thành thân, ta không ngại làm ra chút kế nhỏ, dùng tương mơ, rượu mơ "ép" họ một phen." Lúc trước y hạ quyết tâm muốn đem Lý Thủy dỗ vào trong lòng bàn tay, như châu như bảo trông coi, đương nhiên cũng đã cẩn thận lên kế hoạch hồi lâu, từng chút một, cam đoan người bên ngoài chỉ có chúc mừng, không thể khinh bỉ.
Lý Thủy mới biết y dụng tâm như thế, ngực càng thêm mãnh liệt rung động, vành tai đỏ bừng, hơi đè mu bàn tay đối phương lại: "Tiên sinh, tiên sinh là người ai ai cũng mến mộ. Sau khi thành thân, chúng ta sẽ là người yêu của nhau, ta không hiểu cái gì thi từ ca phú, chỉ nghe trong kịch văn hát qua... sinh tử bất ly, đời này không rời. "
Tạ Không Minh lại không lên tiếng, đeo ngọc bội cho hắn, gắt gao ôm lấy nhau, lần thứ hai điên đảo trên giường...
Tạ gia vốn làm nghề kinh doanh, lại học được một bộ quy củ của các gia đình lớn khác, đối với con cháu quản lý rất nghiêm khắc, nhưng lại có những điều dơ bẩn ngay từ trong phủ. Ví dụ như phụ thân Tạ Không Minh, Tạ lão gia, từ mười ba mười bốn đã vụng trộm đi hoa lâu, tham luyến sắc đẹp. Về sau ở nhà mẹ đẻ Tạ lão phu nhân thấy một cô nương,đem lòng ái mộ, lại muốn chính thất phải là một nữ tử quan gia, dỗ cô nương này gả cho hắn làm thiếp, sinh ra Tạ Không Minh.
Tạ di nương qua đời sớm, con cái Tạ gia rất nhiều, Tạ lão phu nhân không thể thường xuyên chiếu cố, Tạ Không Minh cho dù có tài học, không thích tranh đấu, ở trong phủ lại giống như vô hình. Theo tuổi tác càng lớn, Tạ lão phu nhân thấy bên cạnh y ngay cả một nha hoàn cũng không có, vì thế an bài thông phòng, nào ngờ Tạ Không Minh đối với nữ tử không hề có hứng thú, lại cảm thấy mẫu thân lúc còn sống quá khổ sở, không muốn làm khổ người ta, đều cự tuyệt.
Tạ lão phu nhân coi như cho qua, trên mặt thản nhiên đáp ứng nhưng trong lòng nảy sinh nghi ngờ. Vừa vặn không lâu sau, Tạ lão gia tính toán kế hoạch lôi kéo quan hệ cùng đại quan nào đó, muốn Tạ Không Minh ở rể, buộc y nản lòng thoái chí dứt khoát nói rõ sự thật. Tạ lão gia lúc này giận dữ, suýt nữa đánh chết y, lại đem y mình đầy thương tích nhốt vào từ đường quỳ cả đêm.
Ngược lại tạ lão phu nhân mấy năm nay ăn chay niệm phật, nhu hòa không ít, sợ Tạ Không Minh tính tình lạnh lùng cứng rắn, sẽ làm cho gia trạch không yên, cho dù vào ở rể nhà người ta cũng chẳng an ổn được, bởi vậy móc tim khuyên Tạ lão gia. Cuối cùng, Tạ gia đối với bên ngoài nói Tạ Không Minh bệnh nặng, kì thực âm thầm đuổi y ra khỏi phủ, không cho phép y sống dưới danh phận quá khứ, làm nhục gia đình.
Một phen giày vò, Tạ Không Minh dưỡng tốt thân thể, du lịch khắp nơi, ngược lại so với ở Tạ gia thoải mái hơn nhiều, còn kết không ít bạn tốt. Thậm chí hai chữ "Không Minh", cũng là đi ngang qua sơn tự được chủ trì đại sư ban tặng, vẫn dùng đến tận bây giờ. Mùa đông năm đó, y ngẫu nhiên đi qua Lý gia thôn, không muốn chống chọi với giá rét, tùy ý ở một nhà, không ngờ trái tim rơi luôn ở chỗ này...
Lý Thủy còn coi như mình là ái mộ tiên sinh đã lâu, không biết đối phương cũng nhớ nhung hắn, ngập ngừng nói: "Vậy, tiên sinh đã chờ như thế nào... ta đã cam tâm tình nguyện từ lâu "
"Đúng vậy, em năm nay mười chín tuổi rồi, đã đến tuổi bàn luận chuyện cưới gả." Tạ Không Minh thay đổi sắc mặt buồn bã vừa rồi, cúi đầu nở nụ cười: "l" Lúc đó ta đã định chờ thêm mấy năm nữa, A Thủy của ta lá gan lớn hơn, thân thể cũng mềm, cam tâm tình nguyện cùng ta hoan ái." Vừa dứt lời, y liền kề sát môi đối phương, đầu lưỡi lưu luyến.
Làm sao chống đỡ được những thứ này, Lý Thủy tự nhiên xụi lơ trong ngực y, môi lưỡi dây dưa, chỉ còn lại thở dốc dồn dập.
Tạ Không Minh bất giác động tình, đầu ngón tay sờ lên ngực đối phương, xoa đầu thịt vểnh lên lưu luyến không ngớt, khiến cho chúng nó càng thêm hồng nhuận sưng to. Vốn y cũng không có ý định hôm nay thú nhận, bất đắc dĩ Lý Thủy ngây ngốc thổ lộ, y làm sao có thể tiếp tục giấu diếm? Vì thế đem chuyện trước kể ra, quyến rũ người ta vô cùng cảm động, thừa dịp để mình làm loạn.
Đai lưng Lý Thủy dần dần mở rộng, sợi tóc lộn xộn buông xuống, đuôi hơi quét tới cổ trần trụi, bả vai ngứa ngáy, trước ngực tê dại càng làm hắn khó chịu, dần dần từ trong xương bốc lên dục vọng muốn thưởng thức tư vị của đối phương. Thấy Tạ Không Minh chỉ lo dâm loạn với hai núm vú nhỏ, hắn hơi phát run, rên rỉ đi vuốt ve bụng dưới đối phương, chỗ đó đã căng ra chờ phát động, gân xanh vờn quanh, nhìn thật là dọa người. Nhưng rơi vào trong mắt Lý Thủy, lại có vẻ vô cùng đáng yêu, giữa đùi hoa huy*t vừa mở vừa đóng, hận không thể lập tức đem nó nuốt vào, từng ngụm từng ngụm nặng nề mà mút.
Tạ Không Minh nheo mắt lại, đem bộ dạng vừa xấu hổ vừa phóng đãng của hắn thu vào đáy mắt, tâm thần kích thích, đảo ngược tư thế hai người, cúi đầu liếm láp đầu v* đang run rẩy. Lý Thủy nhất thời phát ra vài tiếng rên rỉ, hai tay cào lung tung, ôm chặt hai vai người bên trên, mũi chân cũng thẳng tắp. Dục niệm của Tạ Không Minh càng lúc càng nặng, mút mấy ngụm, lại nhẹ nhàng lưu lại dấu răng, mới mò mẫm được ngọc ấm, xoay vào huyệt đối phương làm dụng cụ khai phá.
Có chút quen với xúc cảm của ngọc ấm, Lý Thủy sờ trước ngực, ngón tay run rẩy, không biết là khẩn trương hay chờ mong, hai chân không tự chủ được tách ra, tiện cho đối phương cầm ngọc ấm ra vào. Đáng tiếc thứ này nhỏ bé, còn xa mới bằng dương v*t chân chính to lớn nóng bỏng, Lý Thủy càng ngày càng không thỏa mãn, mở miệng nói: "Tiên sinh. vào đi... không cần cái này..."
"Được, tiên sinh cũng muốn *** A Thủy nhanh hơn." Tạ Không Minh cong khóe môi, thay dương v*t mài đùi đối phương, ngay sau đó ưỡn người thăm dò, huyệt khẩu đang co rút, cảm giác đủ ướt át, mới đem quy đầu đâm vào. Ngôn Tình Tổng Tài
Lý Thủy cố gắng thả lỏng, vừa mới thở dốc một hơi, dưới thân liền bị cả cây đâm vào chỗ sâu, nếu là siết chặt huyệt nhỏ, sẽ càng bị đâm nhanh. Hắn nhẫn nại một hồi, vẫn là đứt quãng rên rỉ, lại bị đối phương nắm lấy mông hung hăng xoa nắn, hắn từ đầu đến chân tựa như rơi vào nồi hấp, nóng đến bốc khói. Rõ ràng thân thể hắn cũng được xưng là rắn chắc hữu lực, đối mặt với Tạ Không Minh, liền thành hổ gãy móng vuốt, rắn không răng.
Dường như phát hiện tâm tư của hắn, Tạ Không Minh cười khẽ một tiếng, gia tăng lực va chạm hạ thân, dứt khoát đưa tay vòng qua bên cạnh Lý Thủy, đầu gối cong lên, dùng sức khoác chân hắn lên vai. Cứ như vậy, Lý Thủy đành phải hơi nghiêng người, hai chân giống như cung mở ra, mũi tên còn chưa bắn ra, đã bị địch thủ phản công đến tan tác ngàn dặm. Huống chi hắn từ trước đến nay mẫn cảm, tiên sinh chỉ hơi biến hoá động tác thôi có thể khiến cả người hắn đã run rẩy, chỗ kín không khép lại được, cắn đến dương v*t sưng to thêm một vòng, mang đến cảm giác tê dại nhộn nhạo trong cơ thể.
"Tiên sinh...Ưm... quá sâu..."
Nghe thấy giọng nói diễm tình kia, y kìm lòng sao được, lại cảm giác dương v*t bị hoa huy*t ấm áp tầng tầng lớp lớp bao bọc, vui sướng khôn kể, ánh mắt Tạ Không Minh tối sầm lại, chỉ là tuân theo bản năng mà làm, hạ thể hung ác đâm sâu vào trong. Người dưới thân quả thật chịu không nổi, từ cổ họng tràn ra từng tiếng thở dốc sảng khoái, lúc bị đụng mạnh vào tận sâu trong bụng, tay chân co rút, bất ngờ bắn ra.
Lý Thủy thần trí mê ly, còn chưa kịp điều chỉnh cao trào lại tiếp tục dâng trào khoái cảm, suýt chút nữa khóc lên, khóe mắt ươn ướt, tùy ý dương v*t của đối phương xâm nhập giống như muốn xuyên qua nội tạng. Tạ Không Minh cũng dần dần tiến vào cảnh đẹp, thanh âm trở nên vội vàng, ôm hắn càng ngày càng chặt, giống như muốn dung hòa thành một thể. Lý Thủy bị y khống chế nửa người dưới, trong huyệt mỗi lúc một nặng, không có chỗ trốn, chỉ có dùng tay kéo rèm bên cạnh giường, mượn chuyện này dời đi chú ý, tránh việc hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui sướng ập đến đỉnh đầu..
Hai người ở trong phòng mây mưa, Tạ Không Minh *** đến hăng say, một bên rất phấn chấn, một bên vuốt ve vật mềm giữa hai chân Lý Thủy, xoa xoa vài cái: "Lúc này không trói vật của em, em chịu khó nhẫn nhịn đừng bắn, chịu được thì lát nữa sẽ cho em phần thưởng. "
"Cái, cái gì?" Lý Thủy nghe không rõ, một lát sau, hắn đột nhiên hiểu được. Mạnh mẽ áp chế cực lạc trong cơ thể, không dám chảy ra chút tinh dịch nào. Tuy rằng Tạ Không Minh ngoài miệng thường xuyên đùa giỡn, nhưng thực sự chưa bao giờ lừa gạt hắn, nói có thưởng, nhất định là đồ chơi có thể làm hắn ngất ngây. Cho nên ngực Lý Thủy nổi lên một mảnh ửng hồng, bụng dưới hơi co giật, nhưng vẫn là nhắm chặt hai mắt, gắt gao nhịn.
Nhìn thấy đối phương ngoan ngoãn như vậy, ham muốn bạo dâm như cháy rừng lan ra đồng cỏ, bùng lên thiêu đốt. Y ưỡn thắt lưng đâm rút huyệt khẩu mềm mại, lộ ra lỗ thịt đỏ tươi, lại đâm vào, thẳng đến trung tâm, cứ như vậy lặp đi lặp lại, coi Lý Thủy như chiếc bánh ngọt, vừa mềm vừa dính, còn kéo dài ra từng sợi đường ngon miệng.
Dần dần, Lý Thủy bị giao hợp hao phí quá nhiều tâm trí, hắn vô lực lười biếng, lại cảm giác được vật trong cơ thể lại rút ra đẩy vào, hắn toàn tâm toàn ý kiềm chế dục vọng muốn bắn ở quy đầu. Tạ Không Minh nhìn thấy trong lòng bủn rủn, lại di chuyển thân thể đối phương, đổi thành tư thế tương đối dễ chịu, nắm lấy eo hắn không ngừng rút ra từ thúc vào, tính toán mau chóng chấm dứt. Lý Thủy đoán không ra ý đồ của y, ngẫu nhiên bị đẩy đến vị trí quan trọng, liền rầu rĩ kêu vài tiếng, mồ hôi túa ra trên trán, ướt cả gối.
Tạ Không Minh than thở, cúi người hôn vành tai hắn, thì thầm nói: "Là ở bên ngoài, hay là --"
Lý Thủy mở to hai mắt, bắt đầu co rút cơ bắp phía sau, kẹp lấy vật kia xoắn lấy: " Ở bên trong... a.. tinh dịch của tiên sinh... ta muốn..." Giọng điệu này của hắn, quả thực là giống như thê tử lo lắng không thể mang thai hài tử, đang khát vọng phu quân rót vào trong cơ thể, mới có thể có con. Lời nói thẳng thắn như vậy không chỉ khiến Lý Thủy xấu hổ, mà còn dụ dỗ Tạ Không Minh điên cuồng, y giữ chặt eo của hắn mà thọc mạnh dương v*t đâm vào trong cùng, lượng lớn tinh dịch phun ra, toàn bộ đút vào con đường huyệt hẹp.
Lý Thủy lần này mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi mở to hai mắt trần trụi, một ít tinh chất trắng mỏng chảy ra, theo thân cây chậm rãi chảy ra trên chăn.
Hai người lại không để ý đến bẩn thỉu, thân thể càng chặt chẽ, dương v*t của Tạ Không Minh thậm chí vẫn còn chôn vào trong huyệt không muốn rút ra, một hồi mới nhúc nhích. Khi Lý Thủy do dự nói đến phần thưởng, y mới từ phía sau ôm lấy đối phương, ý bảo lục lọi quần áo lộn xộn bên giường. Lý Thủy ngẩn ra, từ bên trong lấy ra một viên ngọc bội, phía trên khắc sóng nước ánh trăng, ý cảnh rất đẹp.
Tạ Không Minh nhận lấy, đem ngọc bích mát lạnh đè ở ngực đối phương, nói: "A Thủy tặng trâm gỗ, ta liền tặng lại ngọc bội, tình này kéo dài, không thể đoạn tuyệt. Qua một thời gian, ta mời bà mối đến nhà hỏi chuyện cưới xin, mong A Thủy đáp ứng. "
"Muốn, muốn thành thân?" Lý Thủy lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, có lẽ hắn muốn cùng tiên sinh ở bên nhau, lại chẳng mong cầu danh chính ngôn thuận: "Trong nhà thì có thể ổn, người trong thôn... phải làm gì đây? "
"Bọn họ cầm công thức của ta, nuôi sống gia đình, cung phụng già trẻ, sao dám nói bậy?" Tạ Không Minh dán vào lỗ tai hắn, "Đúng rồi, nếu A Thủy không chịu thành thân, ta không ngại làm ra chút kế nhỏ, dùng tương mơ, rượu mơ "ép" họ một phen." Lúc trước y hạ quyết tâm muốn đem Lý Thủy dỗ vào trong lòng bàn tay, như châu như bảo trông coi, đương nhiên cũng đã cẩn thận lên kế hoạch hồi lâu, từng chút một, cam đoan người bên ngoài chỉ có chúc mừng, không thể khinh bỉ.
Lý Thủy mới biết y dụng tâm như thế, ngực càng thêm mãnh liệt rung động, vành tai đỏ bừng, hơi đè mu bàn tay đối phương lại: "Tiên sinh, tiên sinh là người ai ai cũng mến mộ. Sau khi thành thân, chúng ta sẽ là người yêu của nhau, ta không hiểu cái gì thi từ ca phú, chỉ nghe trong kịch văn hát qua... sinh tử bất ly, đời này không rời. "
Tạ Không Minh lại không lên tiếng, đeo ngọc bội cho hắn, gắt gao ôm lấy nhau, lần thứ hai điên đảo trên giường...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất