Chương 14
Lí Tam ăn xong cơm liền dắt Trần Lân Úc lúc này vẫn đang tiếp tục ngượng ngùng về nhà mình.
Nàng dâu Lâm gia cũng kéo Lâm Đại muốn đi nhà Lí Tam ngả bài.
Lí Tam và Trần Lân Úc chân trước vừa bước vào cửa, Lâm gia phu phụ chân sau bước vào nhà Lí Tam.
Lâm Đại y như cũ banh mặt, nàng dâu Lâm gia y như cũ phẫn hận, Trần Lân Úc quay đầu nhìn về phía Lí Tam, Lí Tam nói: “Ngươi có muốn tắm rửa không?” Này… này là sao?
Trần Lân Úc ngơ ngác hỏi: “Tắm rửa?” Chuyện kể rằng, hắn đã rất lâu không tắm rửa, không ngâm nước rồi.
Lí Tam kéo Trần Lân Úc đi vào trong phòng, lấy quần áo từ tủ đồ cho Trần Lân Úc và mình, lại muốn kéo Trần Lân Úc ra ngoài.
Toàn bộ quá trình đó, không có nhìn Lâm gia phu phụ lấy một cái.
Nàng dâu Lâm gia nào có chịu được, lập tức kéo Lí Tam đang muốn đi ra ngoài lại, nói một trận loạn xà ngầu không ngắt hơi…
“Lí Tam hôm nay ngươi không nói rõ ràng ngươi không xong với yêm yêm thay Lâm Đại sinh một nhi tử theo Lâm Đại qua chừng ấy năm không thể bởi vì ngươi yêu nam nhân rồi Lâm Đại liền muốn vứt bỏ yêm này không có đạo lý Lí Tam hôm nay ngươi không nói rõ cho yêm ngươi không xong được với yêm đâu!”
Lâm Đại nhìn vợ mình đang nổi điên, thật sự là giận quá, nếu không nói chuyện thì không phải nam nhân nữa!
“Ngươi điên đủ rồi chưa? Không có chuyện gì, ngươi muốn nói mấy lần đây!” Lâm Đại kéo vợ muốn về Lâm gia, nhưng nàng dâu Lâm gia chính là không chịu nhích nửa phân, buộc Lí Tam cho nàng một lời giải thích không thì không xong.
Lí Tam thấy tràng nháo kịch này sẽ còn tiếp tục, nếu vẫn không lên tiếng, vậy hàng xóm còn làm được nữa hay không?
“Chị dâu, yêm cùng Lâm Đại không phải chuyện như ngươi tưởng đâu.” Chung quy Lí Tam mở miệng với nàng dâu Lâm gia.
“Vậy đó là chuyện thế nào?” Lâm Đại cứ nói hắn là quan tâm kẻ cô đơn Lí Tam, nhưng có thể quan tâm đến bực đi can thiệp chuyện Lí Tam cùng dâu nam của hắn hay sao?
“Chuyện thế này.” Lí Tam giơ bàn tay mà hắn đang nắm tay Trần Lân Úc lên cho nàng dâu Lâm gia nhìn.
Trần Lân Úc không hiểu này là ý gì, hắn là bị Lí Tam kéo tay cho nàng dâu Lâm gia nhìn, là gì a?
Nàng dâu Lâm gia thấy tay hai bọn họ nắm lấy nhau, cười.
“Lí Tam, ngươi đây…” Lâm Đại vốn còn muốn nói, nhưng vợ hắn trừng hắn một cái.
“Lâm Đại, ngươi quản bọn họ?” Nàng dâu Lâm gia hùng hổ cũng nắm lấy tay Lâm Đại, đi về Lâm gia.
Bọn họ vừa đi vừa nghe thấy hai phu thê nọ câu được câu mất…
“Hai tên nam nhân kia, dắt tay… này…”
“Thế nào? Ngươi tưởng dắt tay Lí Tam sao?”
“Ngươi nói đi đâu vậy… Dắt tay là đại sự…”
“Lí Tam thích dắt, ngươi quản gì? Ngươi đời này chỉ có thể dắt tay yêm…”
Trần Lân Úc nhìn bóng lưng hai người đi xa, nhìn lại tay Lí Tam và hắn…
“Lí Tam, tay này… có ý gì vậy?” Vì sao nàng dâu Lâm gia lại bỏ qua như vậy?
“Thôn yêm, có cái tập tục, tay này a, nếu dắt rồi, liền chính là chuyện cả một đời.” Lí Tam nói với Trần Lân Úc.
“A?” Này… cả một đời?
“Đi, tắm rửa thôi.” Lí Tam vẫn dắt tay Trần Lân Úc, đi ra ngoài.
Tay ấy à, là dắt cả một đời đấy nhé.
Mặc dù Lí Tam bất quá chỉ là lấy tập tục này nói dối nàng dâu Lâm gia khỏi làm mất hòa khí thế thôi, nhưng mà, nàng dâu Lâm gia tin, Lâm Đại tin… Trần Lân Úc… cũng tin.
Tay a, đừng có dắt bừa; lời a, đừng có nói mập mờ!
Nàng dâu Lâm gia cũng kéo Lâm Đại muốn đi nhà Lí Tam ngả bài.
Lí Tam và Trần Lân Úc chân trước vừa bước vào cửa, Lâm gia phu phụ chân sau bước vào nhà Lí Tam.
Lâm Đại y như cũ banh mặt, nàng dâu Lâm gia y như cũ phẫn hận, Trần Lân Úc quay đầu nhìn về phía Lí Tam, Lí Tam nói: “Ngươi có muốn tắm rửa không?” Này… này là sao?
Trần Lân Úc ngơ ngác hỏi: “Tắm rửa?” Chuyện kể rằng, hắn đã rất lâu không tắm rửa, không ngâm nước rồi.
Lí Tam kéo Trần Lân Úc đi vào trong phòng, lấy quần áo từ tủ đồ cho Trần Lân Úc và mình, lại muốn kéo Trần Lân Úc ra ngoài.
Toàn bộ quá trình đó, không có nhìn Lâm gia phu phụ lấy một cái.
Nàng dâu Lâm gia nào có chịu được, lập tức kéo Lí Tam đang muốn đi ra ngoài lại, nói một trận loạn xà ngầu không ngắt hơi…
“Lí Tam hôm nay ngươi không nói rõ ràng ngươi không xong với yêm yêm thay Lâm Đại sinh một nhi tử theo Lâm Đại qua chừng ấy năm không thể bởi vì ngươi yêu nam nhân rồi Lâm Đại liền muốn vứt bỏ yêm này không có đạo lý Lí Tam hôm nay ngươi không nói rõ cho yêm ngươi không xong được với yêm đâu!”
Lâm Đại nhìn vợ mình đang nổi điên, thật sự là giận quá, nếu không nói chuyện thì không phải nam nhân nữa!
“Ngươi điên đủ rồi chưa? Không có chuyện gì, ngươi muốn nói mấy lần đây!” Lâm Đại kéo vợ muốn về Lâm gia, nhưng nàng dâu Lâm gia chính là không chịu nhích nửa phân, buộc Lí Tam cho nàng một lời giải thích không thì không xong.
Lí Tam thấy tràng nháo kịch này sẽ còn tiếp tục, nếu vẫn không lên tiếng, vậy hàng xóm còn làm được nữa hay không?
“Chị dâu, yêm cùng Lâm Đại không phải chuyện như ngươi tưởng đâu.” Chung quy Lí Tam mở miệng với nàng dâu Lâm gia.
“Vậy đó là chuyện thế nào?” Lâm Đại cứ nói hắn là quan tâm kẻ cô đơn Lí Tam, nhưng có thể quan tâm đến bực đi can thiệp chuyện Lí Tam cùng dâu nam của hắn hay sao?
“Chuyện thế này.” Lí Tam giơ bàn tay mà hắn đang nắm tay Trần Lân Úc lên cho nàng dâu Lâm gia nhìn.
Trần Lân Úc không hiểu này là ý gì, hắn là bị Lí Tam kéo tay cho nàng dâu Lâm gia nhìn, là gì a?
Nàng dâu Lâm gia thấy tay hai bọn họ nắm lấy nhau, cười.
“Lí Tam, ngươi đây…” Lâm Đại vốn còn muốn nói, nhưng vợ hắn trừng hắn một cái.
“Lâm Đại, ngươi quản bọn họ?” Nàng dâu Lâm gia hùng hổ cũng nắm lấy tay Lâm Đại, đi về Lâm gia.
Bọn họ vừa đi vừa nghe thấy hai phu thê nọ câu được câu mất…
“Hai tên nam nhân kia, dắt tay… này…”
“Thế nào? Ngươi tưởng dắt tay Lí Tam sao?”
“Ngươi nói đi đâu vậy… Dắt tay là đại sự…”
“Lí Tam thích dắt, ngươi quản gì? Ngươi đời này chỉ có thể dắt tay yêm…”
Trần Lân Úc nhìn bóng lưng hai người đi xa, nhìn lại tay Lí Tam và hắn…
“Lí Tam, tay này… có ý gì vậy?” Vì sao nàng dâu Lâm gia lại bỏ qua như vậy?
“Thôn yêm, có cái tập tục, tay này a, nếu dắt rồi, liền chính là chuyện cả một đời.” Lí Tam nói với Trần Lân Úc.
“A?” Này… cả một đời?
“Đi, tắm rửa thôi.” Lí Tam vẫn dắt tay Trần Lân Úc, đi ra ngoài.
Tay ấy à, là dắt cả một đời đấy nhé.
Mặc dù Lí Tam bất quá chỉ là lấy tập tục này nói dối nàng dâu Lâm gia khỏi làm mất hòa khí thế thôi, nhưng mà, nàng dâu Lâm gia tin, Lâm Đại tin… Trần Lân Úc… cũng tin.
Tay a, đừng có dắt bừa; lời a, đừng có nói mập mờ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất